[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 43

Người trong lòng nhẹ tênh, hàng mi dài cong vút ướt đẫm, bất an run rẩy, gương mặt vẫn còn nét ngây thơ đỏ bừng, hơi thở nặng nề.
Dáng vẻ tinh xảo mong manh ấy khiến ngay cả Mục Tu vốn thô bạo cũng thả nhẹ bước chân theo bản năng, cánh tay giam cầm người trong lòng cũng thả lỏng vài phần.
Đi thẳng theo cung nhân dẫn đường, trên đường đi Mục Tu mới dần ngộ ra hôm nay mình đã làm những gì.
Lâm Thời Chiêu muốn kéo cậu ta xuống nước, nên đã ban Diệp Kính Tửu mà cậu ta hằng khao khát, rồi dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Thời Chiêu cậu ta cưỡng bức Diệp Kính Tửu. Cậu ta mặc kệ sự chống cự và khóc lóc của Diệp Kính Tửu, cứ vậy thô bạo ngang ngược xâm chiếm thân thể cậu, ép buộc Diệp Kính Tửu đắm chìm trong sóng triều dục vọng với cậu ta.
Thật đáng xấu hổ và hèn hạ.
Mục Tu từng dùng thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh ra để uy hiếp Diệp Kính Tửu, dâm ô thân thể cậu, thậm chí suýt nữa cưỡng gian cậu. Bây giờ cậu ta lại giẫm lên vết xe đổ, trong lòng vô cùng hối hận.
Cậu ta hối hận sao lúc trước lại do dự vì lời van xin của Diệp Kính Tửu, thế nên không cướp được đêm đầu tiên của cậu.
Nếu lúc ấy cưỡng hiếp Diệp Kính Tửu trước, liệu có tránh được sự can thiệp của đại sư huynh và những người khác? Cậu ta có thể khiến Diệp Kính Tửu mang thai hài tử của mình, sau đó trở thành thiếu phu nhân Mục gia mà cậu ta cưới hỏi đàng hoàng, cùng cậu ta tu luyện thành tiên.
Người chính nhân quân tử như đại sư huynh, tất nhiên sẽ không tranh giành với cậu ta. Sư tổ cũng sẽ chẳng nảy sinh tình cảm lãng mạn với Diệp Kính Tửu đã phá thân từ trước. Còn Lâm Thời Chiêu…
Mục Tu cau mày, siết chặt cánh tay, ôm chặt thiếu niên trong lòng, theo cung nhân đến một cung điện hoang vắng.
Cung nhân khom người, nhỏ giọng nói: “Mục đại nhân, đã đến nơi. Ngài đưa tiểu thư Diệp vào cung điện rồi thì xin hãy rời đi.”
“… Tiểu thư?” Mục Tu sửng sốt, cậu ta liếc nhìn Diệp Kính Tửu vẫn đang mê man, bật cười: “Chẳng trách…”
Chẳng trách lúc ấy cậu ta thấy Diệp Kính Tửu mặc yếm của nữ nhân, cái yếm kia bọc lấy vú nhỏ của Diệp Kính Tửu, khi đó cậu ta chỉ liếc mắt một cái mà dương vật đã cứng.
Mục Tu liếm môi, không khỏi tưởng tượng nếu sau này Diệp Kính Tửu ở cùng cậu ta, cậu ta sẽ để Diệp Kính Tửu giả làm nữ nhân tạo phong tình trên giường.
Nhất định sẽ xé rách y phục của Diệp Kính Tửu, bắt đối phương giả giọng nữ nhân rên rỉ, kêu la mấy lời dâm tục như “nô gia không chịu nổi”, “phải bị lão gia chịch lên đỉnh”, chịch cho Diệp Kính Tửu hoàn toàn khuất phục.
Dục vọng trong lòng cậu ta bừng cháy, mà mặt vẫn không đổi sắc, bảo cung nhân đợi ở ngoài, cậu ta ôm Diệp Kính Tửu trở về tẩm điện.
Tuy Lâm Thời Chiêu sắp xếp cho Diệp Kính Tửu ở nơi hẻo lánh, nhưng thị vệ xung quanh canh phòng nghiêm mật, bên trong cũng tinh xảo.
Bể tắm đã sớm được dọn dẹp chu đáo, mặt nước gợn sóng nổi lên những đóa linh thảo quý hiếm, giá cả xa xỉ, nếu đưa vào phòng đấu giá bán, có mấy thứ còn có thể làm áp trục.
Chẳng trách thân thể Diệp Kính Tửu càng nuôi càng tinh xảo, khi cậu ta chạm vào càng mẫn cảm hơn lúc trước, vừa rồi dương vật mới chịch nhẹ trong âm hộ mập mạp, âm hộ đã phun dâm thủy lên quy đầu, làm cậu ta khoái chí như đang hưởng thụ một suối thịt bất tận.
Mục Tu đặt thân thể chật vật của Diệp Kính Tửu vào bồn thuốc, giở trò tắm rửa thân thể thay Diệp Kính Tửu.
Thực ra cậu ta không muốn lấy tinh dịch mình bắn đầy vào tử cung Diệp Kính Tửu ra, cho nên cũng không tắm táp gì, chỉ đơn giản cho cơ thể ngâm trong bồn thuốc, rồi bế Diệp Kính Tửu lên giường, ngồi bên cạnh nhìn khuôn mặt đang ngủ của cậu.
Mục Tu thấy Diệp Kính Tửu ngủ không yên giấc, mày cậu nhíu chặt, môi khô khốc, yết hầu thỉnh thoảng lăn lộn, dường như muốn uống nước.
Mục Tu khẽ cười: “Diệp Kính Tửu, không lẽ âm hộ chảy nhiều nước quá, giờ lại khát nước rồi?”
Đương nhiên thiếu niên trên giường không thể đáp lại cậu ta, Mục Tu chống cằm, nheo mắt hồi tưởng lại khoái cảm lúc nãy khi dương vật tiến vào âm hộ của Diệp Kính Tửu.
Cậu ta áp sát vào Diệp Kính Tửu, chóp mũi cọ cọ lên khuôn mặt thiếu niên, cười gian tà: “Diệp Kính Tửu, ngươi gọi ta một tiếng tướng công, ta sẽ lập tức cho ngươi uống nước.”
Không ai lên tiếng, Mục Tu coi như Diệp Kính Tửu đã đồng ý với cậu ta. Cậu ta không đưa ly sứ đến bên môi Diệp Kính Tửu, mà tự mình uống một ngụm, rồi môi kề môi truyền nước qua cho Diệp Kính Tửu.
Đợi môi Diệp Kính Tửu ướt đẫm, Mục Tu mới dừng lại, còn chưa thỏa mãn mà liếm môi mình.
Mi Diệp Kính Tửu run rẩy không ngừng, nhưng vẫn không mở mắt. Mục Tu biết cậu đã tỉnh, song Diệp Kính Tửu không chịu mở mắt, tức là đối phương không muốn nhìn thấy cậu ta.
Diễn kịch thất bại thảm hại.
Hiển nhiên Diệp Kính Tửu càng hận cậu ta hơn.
Mục Tu nheo mắt, định mở miệng thì nghe thấy tiếng cung nhân ngoài cửa khẽ thúc giục cậu ta mau rời đi.
Mục Tu khẽ “chậc” một tiếng, đành phải nói ngắn gọn, lời nào nên nói đều nói hết cho Diệp Kính Tửu.
“Ngươi rời đi chưa được mấy ngày, đại sư huynh và sư tổ đã đến Ma Cung tìm ngươi. Nhưng hiện tại ngươi không còn ở Ma Cung nữa, ta đoán bọn họ đã biết ngươi không ở Ma Cung, mà bị giam cầm ở nơi khác.”
“Không thể tin lời của Lâm Thời Chiêu, ta không biết hắn có hứa điều gì khiến ngươi động tâm hay không, nhưng tên chó hoàng đế đó giỏi nuốt lời nhất, cũng không thích chừa đường lui cho người khác.”
“Hiện giờ ta bị ép phải đứng về phía Lâm Thời Chiêu, Diệp Kính Tửu, ngươi chớ hận ta, ta không có cách nào để báo tin tức của ngươi cho nhóm đại sư huynh biết. Nhưng nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, thì lần sau gặp mặt hãy nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi.”
“Bây giờ chúng ta đã… a, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi. Sư tổ và đại sư huynh đã có phát sinh chuyện gì với ngươi hay chưa, ta không biết, cũng không thèm quan tâm. Nhưng nếu sư tổ và đại sư huynh biết trong thời gian này ngươi đã giao hợp với mấy nam nhân, nhất định sẽ chê ngươi… dơ bẩn.”
“Ngươi dám gặp bọn họ không? Diệp Kính Tửu. Nếu ngươi không muốn gặp bọn họ, lại muốn rời khỏi nơi này, thì đến tìm ta, cầu xin ta, ta sẽ giúp ngươi. Ngươi cũng phải biết, hiện giờ người ngươi có thể tin tưởng, chỉ có ta.”
Thiếu niên trên giường vẫn không chịu mở mắt, Mục Tu nắm chặt lòng bàn tay, trước khi đi, cậu ta liếc nhìn Diệp Kính Tửu một cái, không quay đầu lại xoay người rời đi.
“Rất nhanh thôi chúng ta sẽ gặp lại. Diệp Kính Tửu, ngươi suy nghĩ cho kỹ, ta chờ ngươi liên lạc.”
Lúc Mục Tu đi, luôn cảm thấy mình đã quên một chuyện quan trọng.
Cậu ta nhíu mày, vì không nhớ ra chuyện quan trọng, tâm tình càng thêm táo bạo.
Ngay khoảnh khắc theo cung nhân đi ra khỏi hoàng cung, Mục Tu đột nhiên dừng bước, sắc mặt lập tức âm trầm, xoay người muốn trở lại hoàng cung.
Thị vệ cửa cung lập tức ngăn cậu ta lại, sắc mặt Mục Tu vô cùng âm trầm, như mây đen bao phủ trước bão tố, trầm giọng nói: “Tránh ra.”
Mẹ kiếp, chuyện lớn rồi.
Thị vệ chặn đường vẫn không nhúc nhích, Mục Tu cũng không khách khí, sắc mặt băng lãnh rút bội kiếm bên hông, nhắm thẳng mi tâm thị vệ.
Nước Đại Nhạn là quốc gia của tu sĩ, tu sĩ có thể trở thành thị vệ hoàng cung đương nhiên không yếu. Nhưng lấy Kim Đan làm ranh giới, thị vệ trung kỳ Kim Đan trước mắt đối đầu với Mục Tu sơ kỳ Kim Đan, chưa chắc đã thắng được.
Nhưng dựa vào số lượng, Mục Tu bại trận chỉ là sớm muộn. Chính vì vậy, đối với hành động liều lĩnh của Mục Tu, khi các thị vệ phòng bị cũng không khỏi nghi hoặc: chẳng lẽ vị thiếu chủ Mục gia này làm rơi thứ gì quan trọng ở đây?
“Nếu đại nhân Mục có vật gì rơi trong cung, không bằng nói cho nô tài, lát nữa nô tài sai người đưa đến.”
Cung nhân khuyên nhủ: “Đại nhân Mục, hoàng cung không phải nơi có thể tùy tiện xông vào, xin ngài lượng thứ.”
Ánh mắt Mục Tu trầm xuống, nếu có vật gì rơi ở đây, sao cậu ta lại bỗng nhiên thất thố như vậy?
Chỉ đơn giản là vì Diệp Kính Tửu…
Mấy ngày nay cậu ta quá mức lơ là, suýt nữa quên mất chuyện quan trọng nhất – ngày Diệp Kính Tửu trưởng thành.
Qua đêm nay, Diệp Kính Tửu sẽ trưởng thành, đón nhận thời kỳ động dục cực hạn đầu tiên trong đời.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trong thời kỳ động dục sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, khát cầu dương vật nam nhân đến cực độ, không màng tôn nghiêm, không màng tất cả mà giao hợp, cho đến khi dục vọng được thỏa mãn, kỳ động dục mới kết thúc.
Đồng thời, khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh bước vào thời kỳ động dục, cơ thể sẽ tỏa ra mùi hương nồng đậm dụ dỗ con mồi, truyền bá mùi hương khát vọng giao hoan đến tất cả sinh vật xung quanh, dụ dỗ bọn họ mất lý trí đến thỏa mãn lô định động dục, không biết liêm sỉ lễ nghĩa này, cho đến khi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh dụ được dương vật thứ nhất, mùi hương này mới dần phai nhạt.
Cũng vì thế, mấy vạn năm qua cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh bị gọi là “vật phẩm dâm đãng”, cũng không phải không có đạo lý.
Hiện giờ Diệp Kính Tửu đang ở hoàng cung, nếu bước vào kỳ động dục, hậu quả khó lường.
Tên chó hoàng đế Lâm Thời Chiêu kia, tuy sẽ che giấu thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của Diệp Kính Tửu, nhưng sẽ không tốt bụng đến mức giúp Diệp Kính Tửu thuận lợi vượt qua kỳ động dục.
Nếu Diệp Kính Tửu thật sự bị một nam nhân không rõ lai lịch cưỡng ép chiếm hữu trong kỳ động dục…
Không khí ngưng trọng đến cực điểm, thậm chí kiếm của Mục Tu đã ngưng tụ linh khí chứa sát ý, thị vệ cảm thấy một cơn lạnh lẽo khiến ấn đường hắn đau nhói –
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai Mục Tu, giọng điệu ung dung: “Này, chẳng phải đây là thiếu chủ Mục gia sao? Có chuyện gì vậy? Sao ngài lại đối đầu với thị vệ?”
Sắc mặt Mục Tu lạnh lẽo, hất tay người đến ra, quan sát gương mặt người đến, lộ vẻ kinh ngạc: “Ngươi là… Thẩm Chi?”
Năm ngoái Lâm Thời Chiêu lên ngôi, ngay sau đó đại năng y thuật nổi danh Giới Tu Chân Thẩm Chi tiến vào hoàng cung Đại Nhạn, chữa bệnh cho Lâm Thời Chiêu.
Khi Lâm Thời Chiêu lên ngôi, Mục Tu đã bái nhập phái Tiêu Dao, không quen biết Thẩm Chi, nhưng lần này đến hoàng cung, Mục phụ cố ý dặn dò cậu ta phải nhớ kỹ dung mạo Thẩm Chi, dặn cậu ta dù có đắc tội Lâm Thời Chiêu, cũng đừng đắc tội Thẩm Chi.
“Không phải tìm hắn để chữa bệnh.” Mục phụ chậm rãi nói: “Lão quái vật bất tử bất lão Thẩm Chi này, tâm địa nhỏ nhen, lòng thù dai lắm. Nếu ngươi đắc tội hắn, hắn sống lâu như vậy, không biết khi nào sẽ báo thù ngươi đâu.”
Lão Vương Bát ngàn năm. Mục Tu nghĩ thầm.
Dung mạo Thẩm Chi trẻ trung, đôi mắt cong lên tạo cảm giác ngây thơ: “Đúng vậy đúng vậy, là tại hạ. Mục Thiếu chủ vội vàng đến hoàng cung lấy thứ gì? Nếu vội, bây giờ ta đi lấy giúp ngài nhé?”
Khóe miệng hắn mỉm cười, thấy Mục Tu trầm mặt không nói, đột nhiên đến bên tai Mục Tu, nhẹ giọng nói: “Hay là ngài lo lắng cho ai đó… kỳ động dục?”
Mục Tu đột nhiên ngước mắt nhìn hắn, mặt Thẩm Chi không đổi sắc, cười hì hì giơ thảo dược trong tay lên trước mặt Mục Tu: “Ta vừa mới đi động phủ hái linh thảo, là để chữa bệnh, Mục thiếu chủ không cần lo lắng, có ta ở đây, sẽ không xảy ra tình huống tồi tệ nhất, ngài cứ yên tâm đi.”
Mục Tu do dự: “Ngươi biết…?”
“Đương nhiên biết, không chừng có lẽ tại hạ còn rõ ràng hơn Mục thiếu chủ.”
Thẩm Chi cười nói: “Nếu Mục thiếu chủ vì chuyện này, vậy thì xin mời trở về.”
Sắc mặt Mục Tu bất định, hai người nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Mục Tu thu kiếm, lạnh lùng nói: “Tốt nhất ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói.”
Thẩm Chi khẽ gật đầu, nhìn Mục Tu xoay người bước nhanh lên xe ngựa Mục gia, hoàn toàn rời khỏi hoàng cung, mới thu hồi ánh mắt.
Hắn cầm thảo dược, dường như nghĩ đến điều gì, cười khẽ một tiếng, hướng đến tẩm cung của Diệp Kính Tửu.
——
Bấy giờ. Các nước nhỏ quanh nước Đại Nhạn…
Yến Lăng Khanh nắm chặt nắm đấm, mày kiếm nhíu chặt, dung nhan vốn dịu dàng nay lại lộ vẻ bất an.
Đã ba ngày rồi, vẫn không tìm thấy tung tích của tiểu sư đệ.
Mỗi khi đến ban ngày người giấy nhỏ luôn mất đi thần trí, không hiểu lời Hoa Bất Tiếu nói, cũng không định vị được vị trí của tiểu sư đệ.
Ba ngày qua, một đường đến nơi đây, phía trước là nước Đại Nhạn.
Lãnh thổ quốc gia đó rộng lớn, khó mà tìm được tiểu sư đệ trong thời gian ngắn.
Ngày mai là ngày tiểu sư đệ trưởng thành.
Nếu tiểu sư đệ vẫn ở phái Tiêu Dao, hắn vốn định đón lễ trưởng thành với tiểu sư đệ và… kỳ động dục.
Xem ra Hoa Bất Tiếu cũng biết chuyện này, càng gần ngày tiểu sư đệ trưởng thành, tâm tình hắn càng phiền muộn, lấy Yến Lăng Khanh trút giận.
Nguyên Anh của Yến Lăng Khanh suýt nữa bị hắn đánh nát, dù không nát nhưng cảnh giới vốn không ổn định nay càng có dấu hiệu suy yếu, vết nứt Nguyên Anh vẫn chưa lành.
Hoa Bất Tiếu không dừng kiệu ở tiểu quốc này.
“Có tà tâm dám cướp người dưới tay Ma Cung ta, tất nhiên không phải hạng nhỏ yếu.”
Hoa Bất Tiếu khẽ nheo mắt, ánh mắt lạnh lẽo: “Từ khi vào vùng phụ cận nước Đại Nhạn, đã có thế lực tìm cách đánh lạc hướng bản tôn, muốn trì hoãn tiến độ tìm người của bản tôn, thật thú vị.”
Yến Lăng Khanh đè nén máu tươi trong cổ họng, ổn định thương thế.
Người giấy nhỏ trong tay Hoa Bất Tiếu thấy đại sư huynh phun máu, nước mắt lưng tròng, muốn chạy đến ôm đại sư huynh, bị Hoa Bất Tiếu dùng móng tay khẽ giữ lại.
“Đồ vô dụng, nếu không phải ngươi còn có chút tác dụng, bản tôn đã xé ngươi ra từ lâu rồi.”
Hai ngón tay Hoa Bất Tiếu kẹp người giấy nhỏ, vuốt cằm: “À, nói đến, nước Đại Nhạn… A, suýt nữa quên, Trích Tinh Các có phân các ở nước Đại Nhạn.”
“Có thể đi Trích Tinh Các hỏi thăm, nhưng bản tôn lại nhớ đến chuyện thú vị.”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, ý cười trên khóe môi lạnh băng: “Trước kia bản tôn từng sai người đến Trích Tinh Các đòi mật tịch về cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.”
“Bản tôn đã thẩm vấn mấy tên phế vật có thể tiết lộ thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, nhưng chúng đều thề không tiết lộ tin tức, nên vẫn mãi không tìm ra tung tích của nhóc con. Lúc trước bản tôn tưởng chúng nói dối, nhưng giờ… à, Trích Tinh Các, đúng rồi, sao bản tôn lại không nghĩ đến.”
“Hiện giờ Liễu Khuê Dao vẫn ở nước Đại Nhạn, vậy trước tiên tìm hắn hỏi một chút.”
Ý tưởng trong lòng ngày càng mãnh liệt, sát ý Hoa Bất Tiếu phát ra khiến người giấy nhỏ run rẩy: “Nếu thật sự là Liễu Khuê Dao làm, dám cướp người dưới tay bản tôn…”
“Nhất định bản tôn sẽ khiến hắn, chết không tử tế.”
——
Cùng lúc đó. Biên cảnh nước Đại Nhạn.
Người giấy nhỏ nhảy nhót theo Sầm Lan, chen chúc trong đám đông.
“Sư tổ, người thật sự đã phát hiện Diệp Kính Tửu ở trong lãnh thổ nước Đại Nhạn?”
Giọng người giấy nhỏ run rẩy: “Sao chúng ta đuổi theo Yến Lăng Khanh nửa đường lại bỗng đổi hướng, đi tìm Diệp Kính Tửu?”
Đường xa như vậy, không thể nối thêm một chân cho nó trước ư? Nhảy một chân vừa buồn cười vừa mất mặt!!
Dĩ nhiên người giấy nhỏ không dám nói lời này ra, chỉ oán thầm trong lòng, cúi đầu đi theo Sầm Lan.
Đương nhiên Sầm Lan không trả lời nó, mấy ngày trước đại đồ đệ đã phá hủy ngọc bội liên lạc trước đó của bọn họ, Sầm Lan biết đại đồ đệ hận y.
Sau đó, Yến Lăng Khanh bị Hoa Bất Tiếu đánh trọng thương, bí thuật y đặt trên người Yến Lăng Khanh cũng truyền hết cho y.
Theo lý thì Sầm Lan sẽ đi cứu Yến Lăng Khanh, nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.
Trong biển ý thức, Sầm Lan lại một lần nữa gọi Diệp Kính Tửu qua dấu ấn thần thức bị phong ấn, lần đầu tiên đối phương đáp lại.
Tuy ý thức truyền đến rất khó khăn, dường như sắp sụp đổ, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn cầu cứu y ——
“Cứu… cứu… ta…”
Giọng nói kia nghẹn ngào, như bị ép đến đường cùng, mang theo tia hy vọng cuối cùng cầu cứu y.
Ý thức tan biến.
Sầm Lan mở to mắt, mặt không cảm xúc dùng linh khí san bằng xung quanh.
Y nhấp môi, lập tức theo vị trí dấu ấn thần thức của Diệp Kính Tửu truyền đến, đổi hướng.
Người giấy nhỏ không hiểu sao vừa mở mắt ra mà y lại nổi giận như thế, nhưng nó không dám đắc tội y, run rẩy đi theo, không dám hỏi sao y không đi tìm Yến Lăng Khanh nữa.
Hoa Bất Tiếu chưa giết Yến Lăng Khanh, chứng tỏ hắn còn hữu dụng, huống chi Chuông Ma Thuật còn ở chỗ Sầm Lan, Hoa Bất Tiếu không dám manh động.
Lòng Sầm Lan không hề áy náy khi bỏ mặc đại đồ đệ.
Ngày mai là ngày Diệp Kính Tửu trưởng thành, giờ y đã vào nước Đại Nhạn, nhưng vẫn không có manh mối.
Ngày cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trưởng thành…
Sầm Lan mím môi, khí lạnh quanh thân khiến người thường khó có thể tiếp cận.
Mảnh đất lấy y làm trung tâm, rơi vào trạng thái chân không.
Sầm Lan che giấu tu vi, nhưng ngụy trang rất kém, tu sĩ xung quanh cũng không phải kẻ ngốc, chỉ cần liếc mắt nhìn thấy nam nhân lạnh lùng này đã lập tức cảm thấy như đang ở cùng với Tử Thần, muốn cách y càng xa càng tốt.
Y nổi bật giữa đám đông, tự nhiên đã sớm thu hút sự chú ý của kẻ có tâm.
Liễu Khuê Dao đứng dưới bệ cao trên tửu lâu, dựa vào lan can cười híp mắt nhìn chằm chằm nam nhân mặt lạnh đang đi tới.
Nói thế nào đây, không hổ là tu sĩ đệ nhất thiên hạ?
Dù gã đã phong ấn dấu ấn thần thức, nhưng vẫn bị phát hiện vị trí của Diệp Kính Tửu?
Còn bên chỗ Hoa Bất Tiếu nữa, thật sự là…
Theo giao ước với tiểu hoàng đế, gã phải cố hết sức trì hoãn bọn họ.
Tối nay còn định lẻn vào hoàng cung, chúc mừng Diệp Kính Tửu sắp trưởng thành, kỳ động dục nhất định khó chịu lắm? Không có gã, ai có thể thỏa mãn cậu…
Thật là, chậc, quá phiền phức.
Nhưng mà trì hoãn bọn họ…
Sầm Lan, còn cả Hoa Bất Tiếu, ừm…
Xem ra có thể làm được?
Liễu Khuê Dao cười khẽ, nam nhân trên đường đột nhiên dừng bước, nhìn về phía gã.
… Không thấy gì cả.
Sầm Lan lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước, y vừa đi, vừa dùng thần thức mạnh mẽ tìm kiếm mấy trăm dặm xung quanh, muốn tìm tung tích Diệp Kính Tửu.
“Nguy hiểm thật đó~ Ha ha.”
Liễu Khuê Dao đứng bên cạnh bệ cao tửu lâu, nghiêng người rơi xuống, mũi chân chạm nhẹ xuống đất.
Gã mua một que kẹo hồ lô, nhẹ nhàng cắn một miếng: “Ngọt quá.”
Diệp Kính Tửu thích thứ này?
Thật sự không ăn quen.
“A, lại phải làm việc rồi.”
Ăn que kẹo hồ lô xong, Liễu Khuê Dao vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón tay.
Linh lực bắn vào, ánh sáng tím nổi lên.
“Các chủ.”
“Hành động theo kế hoạch trước đó.”
Liễu Khuê Dao lười biếng ngáp một cái, ánh mắt xanh biếc sâu thẳm: “Trước tiên dẫn Hoa Bất Tiếu đến đây.”
“… Vâng.”