[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 42

Rõ ràng không hề đau chút nào, thậm chí cơ thể còn cảm nhận được khoái cảm vô cùng phong phú.
Nhưng vẫn rất đau khổ.
Cậu liên tục bị những kẻ đáng ghét cưỡng đoạt, trở thành công cụ không có tôn nghiêm trong miệng Lâm Thời Chiêu.
“Ư…” Lâm Kính Tửu cắn môi dưới, cố gắng át đi tiếng rên rỉ nơi cổ họng.
Cơ thể bị thúc ép bắt đầu lay động, cậu không ngừng nghiêng về phía trước, đầu gối hồng phấn quỳ trên đệm mềm xuất hiện vũng nước tiểu.
Âm hộ vừa cao trào xong không từ chối ai, nó tiếp nhận vật lớn đâm vào, lỗ thịt mềm xốp bị dương vật nổi đầy gân xanh căng hẳn ra, gần như mất đi độ co dãn. Chất nhờn dâm đãng chảy ra khỏi lỗ thịt bôi trơn dương vật thô to, chỉ chọc vài cái đã bị dương vật đâm thành bọt trắng, chảy chồng chất ra hai bên môi âm hộ.
Rất thoải mái.
Cơ thể này tựa như cái động trống rỗng không đáy, rõ ràng hồi nãy vừa quan hệ xác thịt với Lâm Thời Chiêu xong, vậy mà bây giờ khi dương vật của Mục Tu đâm vào vẫn truyền được khoái cảm tới Diệp Kính Tửu.
Gân xanh trên gậy thịt của Mục Tu rất to, lúc cọ xát bên trong lỗ thịt còn giật giật, khi đâm vào rút ra dương vật như có vân tay, khiến lỗ thịt bị đâm cuồn cuộn sinh khoái cảm liên tục, kích thích nơi sâu trong hoa huyệt tràn nước dâm, rồi không thể phun ra khi dương vật dùng lực mạnh xâm nhập.
“Diệp Kính Tửu, ha… Có cảm nhận được dương vật của ta không?”
Mục Tu không hề quan tâm tới ánh mắt của Lâm Thời Chiêu trên giường, mở miệng nói mấy lời thô tục làm thần kinh hưng phấn, quên hẳn chuyện diễn kịch lúc trước: “Có phải dương vật của ta rất to không? Hửm? Chịch ngươi sướng không?”
Cậu ta không cảm thấy câu hỏi của mình khiến người ta khó chịu thế nào, vừa nói vừa ra sức thúc mạnh vào người Diệp Kính Tửu đang quỳ dưới đất. Lâm Thời Chiêu dựa lưng vào long sàng, đôi mắt hẹp dài lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ quan hệ.
Diệp Kính Tửu cảm giác bản thân đang đắm chìm trong buổi biểu diễn tình ái, là kỹ nam bị những người ở đó quan sát, bình luận.
“Ưm… A… Đừng nói nữa, Mục Tu…” Hai tai Diệp Kính Tửu đỏ bừng, cảm giác thẹn thùng khiến vành mắt cậu ướt át, nước mắt như muốn rơi xuống. Cậu siết chặt đệm mềm dưới chân, ngón chân cuộn tròn, bờ lưng trắng tinh toát mồ hôi hột, eo nhỏ vẫn còn vết bầm tím do Lâm Thời Chiêu để lại hồi nãy.
Mục Tu coi như không nghe thấy, trái lại càng nói càng hăng hơn: “Mẹ nó, ngày trước chỉ biết ngươi nhiều nước, lúc chịch mới biết bên trong toàn nước. Sao ngươi lại lắm nước dâm như thế? Hửm?”
Mục Tu nói xong thì eo ếch bỗng dưng va mạnh về phía trước, dương vật đâm vào nơi sâu nhất trong lỗ thịt, chịch Diệp Kính Tửu phun nước ra ngoài. Ánh mắt cậu ta vừa hưng phấn vừa dữ tợn, hưng phấn tới mức không thèm giả bộ gì nữa, cũng chẳng quan tâm Diệp Kính Tửu kêu khóc thế nào. Cậu ta hung hăng làm tình, hai bọc trứng nặng trĩu đánh vào mông thịt trắng nõn phát ra những tiếng bạch bạch.
Lỗ thịt của Diệp Kính Tửu vừa ướt vừa trơn, do hồi nãy vừa trải qua một cuộc yêu nên khi dương vật của Mục Tu đâm sâu vào trong, đầu khấc cọ vào mới cảm giác được miệng huyệt chưa hồi phục lại. Cổ tử cung ướt mềm, lúc quy đầu dò xét đâm vào cổ tử cung còn nhiệt tình mút lấy đầu khấc, hút chặt miệng niệu đạo đang sưng lên.
Mục Tu chờ ngày này đã lâu.
Cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại đụ Diệp Kính Tửu tới mức này. Tuy rằng bị Lâm Thời Chiêu đứng ngoài xem cuộc vui, đủ lý do khiến Mục Tu muốn móc mắt hắn xuống, nhưng sự hưng phấn khi chiếm được Diệp Kính Tửu vẫn chiếm vị trí cao hơn.
Cơ thể Diệp Kính Tửu giống hệt tưởng tượng của cậu ta, vừa mẫn cảm vừa lắm nước, lúc đâm vào điểm dâm cơ thể sẽ run lẩy bẩy, ngay cả tiếng khóc cũng mang theo âm rên rỉ mê người, nước mắt cậu trở thành thuốc kích dục kích thích Mục Tu.
Cậu ta vươn tay về phía trước xoa bóp hai vú mềm mại của Diệp Kính Tửu. Lúc nãy Mục Tu nhìn thấy Lâm Thời Chiêu làm tình còn ngứa ngáy khắp người, bây giờ được tự tay xoa bóp mới thấy vừa lòng hơn.
Yết hầu lên xuống, cậu ta cúi người đè lên Diệp Kính Tửu, lúc này cơ thể hai người họ mới hoàn toàn nối vào nhau, dương vật đâm thẳng vào tử cung Diệp Kính Tửu.
“Á…”
Thiếu niên dưới thân run rẩy hét lên.
Mục Tu nghiến răng bất mãn. Lúc Diệp Kính Tửu chưa phát hiện ra hắn thì nói chuyện cực kì phóng đãng. Bây giờ lại không chịu nói mấy câu phóng đãng, khiến cậu ta cảm thấy bản thân bị đối xử khác biệt.
Cậu ta liếm đôi môi khô khốc của mình, hơi thở nóng hổi phả vào ta Diệp Kính Tửu, giọng khàn khàn mỉm cười nói: “Diệp Kính Tửu, có phải vú ngươi to hơn rồi không? Ngày xưa vuốt ve mới dựng lên một chút, sao bây giờ núm vú của ngươi lại cứng như thế?”
Dáng vẻ quấy rối tình dục này của cậu ta không hề giống thái độ bị ép.
Môi dưới bị cắn chặt chảy ra tơ máu, Diệp Kính Tửu không nói gì, vành mắt đỏ bừng.
Nếu bây giờ cậu khôi phục tu vi thì đã dùng một chân đá tên chó này xuống đất rồi, sau đó hung hăng tát cậu ta vài cái.
Miệng chó không mọc nổi ngà voi, cậu biết hồi nãy tên chó này diễn cho Lâm Thời Chiêu xem. Nếu tên chó này có lương tâm thật thì lúc trước đã không dùng thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh ra uy hiếp cậu.
Cổ tử cung bị đầu khấc kéo ra phía bên ngoài, sau một hồi ra sức đâm chọc, cảm giác khủng hoảng đánh tan suy nghĩ trong đầu Diệp Kính Tửu. Lưng cậu căng lên, mông di chuyển hùa theo va chạm của thiếu niên, chỉ sợ cậu ta không cẩn thận dùng dương vật kéo tử cung ra ngoài.
“Sao không nói gì? Diệp Kính Tửu?”
Hơi thở phả vào tai nóng rẫy, Diệp Kính Tửu định quay đầu sang một bên nhưng thiếu niên sau lưng lại vùi mặt vào cổ Diệp Kính Tửu, dùng hàm răng khẽ nhay cắn vành tai: “Nói chuyện.”
“Ưm… Cút…”
Nhiệt độ dính sát vào người khiến cổ Diệp Kính Tửu nổi da gà, cho dù Mục Tu biểu hiện như thể họ vô cùng thân mật, nhưng phía dưới cậu ta hung hăng va chạm lại khác hoàn toàn.
Tử cung và động thịt nhạy cảm bị dương vật đâm vào rút ra không ngừng tạo nên khoái cảm mãnh liệt, gốc đùi phía sau ướt đẫm nước dâm bị phun ra lúc làm tình, bụng dưới thì bị dương vật đâm lồi hẳn lên.
Mục Tu không hề giống xử nam lần đầu làm tình, cậu ta giã rất hung hăng, năng lực kéo dài cũng mạnh mẽ. Thậm chí Diệp Kính Tửu bị đâm nhiều tới mức phải kẹp chặt hoa huyệt, hòng đẩy tinh dịch của Mục Tu ra ngoài. Nhưng lại bị cậu ta vỗ một cái thật mạnh lên mạnh, rồi cảnh cáo.
“Làm gì thế? Hút chặt như vậy là muốn ta bắn sớm à?”
Mục Tu cười khẽ, chậm chạp liếm sườn mặt của Diệp kính Tửu, liếm sạch mồ hôi trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại kia. Sau đó vỗ mạnh một cái vào mông cậu tạo ra tiếng vang thanh thúy: “Lúc Lâm Thời Chiêu chịch không thấy ngươi sốt ruột như thế, có phải ngươi cảm thấy ta không làm ngươi thỏa mãn hay không? Hả?”
Mục Tu như là bị tinh trùng lên não, Lâm Thời Chiêu ngồi một bên nhìn nhưng cậu ta vẫn dám nói thẳng tên thật, không khách sáo chút nào.
Lâm Thời Chiêu bị gọi thẳng tên vẫn không có phản ứng gì, vì hắn biết Mục Tu là kẻ dễ trở nên ngu xuẩn khi tức giận, tuy rằng thỉnh thoảng có hơi thông minh một chút, nhưng gần như không có tính kiên nhẫn. Chỉ có phương diện tu hành thì cậu ta mới mang thiên phú khác với người thường mà thôi.
… Rất kì lạ.
Rõ ràng chính hắn giao Diệp Kính Tửu cho Mục Tu, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy buồn rầu.
Tiếng động quen thuộc khi làm tình, tiếng thở dốc của Diệp Kính Tửu và tiếng hít thở thô nặng của thanh niên xa lạ khác.
Thứ vốn dĩ thuộc về hắn, hiện tại lại bị chính tay hắn giao cho một tên ngu xuẩn mà hắn xem thường.
Hai người họ lặng lẽ giương mắt đối diện nhau trong lúc bắt đầu cuộc làm tình, ban đầu Diệp Kính Tửu hơi sững lại, sau đó sự hận thù trong mắt cậu đâm thẳng về phía hắn.
Đúng là hận thật.
Là vì hắn nói Diệp Kính Tửu không đáng có tôn nghiêm?
Đứng ở góc nhìn của hắn thì đúng.
Nhưng đứng ở góc nhìn của Diệp Kính Tửu thì hận hắn cũng không sai.
Vậy nên cảm giác bực bội kỳ lạ trong lòng kia là sao?
“Lại đây.” Hắn nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình vang lên: “Lại gần trẫm hơn chút.”
“Không ngờ bệ hạ lại có hứng thú xem người ta quan hệ? Quả là sở thích kỳ quái.”
Tên ngu xuẩn Mục Tu kia cười nhạo hắn: “Bệ hạ nhìn thấy thì sao? Hiện tại ngài đang bệnh nặng, chân bị tật không cử động được, cũng không thể tham gia cùng.”
Mục Tu nói lời giễu cợt, hành động càng hung ác hơn, trông cậu ta hệt như một con thú dữ bị nhốt, hàm răng ngậm chặt phần thịt mềm sau gáy Diệp Kính Tửu, răng nanh nhay cắn, ánh mắt tràn ngập dục vọng chiếm hữu như đang cảnh cáo…
Cút ra khỏi lãnh địa của cậu ta.
Ngu xuẩn.
Cậu ta dám làm lộ tình cảm thật sự với Diệp Kính Tửu trước mặt hắn, sợ hắn không tìm được nhược điểm à?
Nghĩ vậy, Lâm Thời Chiêu mất hứng dời tầm mắt, chuyển sang nhìn Diệp Kính Tửu gần như bị đâm tan thành từng mảnh, cổ họng rên rỉ không ngừng.
Hắn chưa từng thấy Diệp Kính Tửu như vậy bao giờ.
Lúc hai người họ làm tình, tuy rằng Diệp Kính Tửu có thể nuốt trọn được dương vật của hắn, vẫn có thể di chuyển thong thả được. Mỗi lần Diệp Kính Tửu chủ động quan hệ, Lâm Thời Chiêu nhận ra hình như cậu đang cố gắng làm lơ hắn, coi dương vật đâm vào người cậu như gậy mát xa.
Cảm giác bực bội khi bị coi thành đồ vật khiến Lâm Thời Chiêu đón lấy quyền chủ động trong cuộc làm tình, nắm eo Diệp Kính Tửu tiếp tục làm. Nhưng mặc kệ làm tình thế nào, so với cách làm tình như vác đao ra trận này của Mục Tu thì có vẻ quá nhẹ nhàng, không thể chứng kiến cảnh Diệp Kính Tửu bị chịch đến chết đi sống lại.
Đầu lưỡi mềm của Diệp Kính Tửu thè ra như đang lên đỉnh, không giống kiểu chỉ thè ra một chút đầu lưỡi mà giống như loại dâm dục bị chịch đến choáng váng, thè toàn bộ lưỡi ra ngoài.
Hai mắt cậu cũng vậy, trợn trắng. Khuôn mặt ban đầu chỉ coi là thanh tú lại trở nên quyến rũ khi lên đỉnh, khóe mắt phiếm hồng mị hoặc tựa như cổ vũ thiếu niên đang chịch cậu ở phía sau dùng nhiều sức hơn.
Diệp Kính Tửu chống nửa người trên không còn sức, đầu vú đè trên đệm mềm, sườn mặt ửng hồng dán xuống đất, nước bọt tràn ra khóe miệng, trong họng phát ra những tiếng rên vụn vặt.
Cặp mông trắng như tuyết của cậu đầy rẫy vết hằn đỏ do bị tay Mục Tu vỗ mạnh, khiến cậu trông càng dâm hơn.
Lâm Thời Chiêu ngắm một lát, dương vật vừa bắn một lần lại cứng tiếp, đè lên chiếc chăn dày nặng, đỉnh quy đầu chảy ra dịch nhờn do hưng phấn. Bao quy đầu duỗi ra, co lại phát ra những tiếng vang nhơm nhớp.
Thậm chí Lâm Thời Chiêu còn không nhận ra, đồng tử tối đen của hắn chậm rãi dựng đứng, đồng tử đen láy bị thay thành màu vàng, là đồng tử lạnh lẽo như dã thú không nên có ở nhân loại.
Cơ thể hắn phát ra tiếng gầm gừ giận giữ về phía cậu ta, vô thức muốn cướp lại quyền giao phối với Diệp Kính Tửu, nghiền nát Mục Tu đang giao hợp với Diệp Kính Tửu. Biến lô đỉnh trời sinh phù hợp với hắn thành giống cái chỉ thuộc về hắn, trong tử cung chỉ rót đầy tinh dịch của hắn, cuối cùng sinh con nối dõi cho hắn.
“Kẽo kẹt…”
Hai người đang làm tình dưới long sàng không phát hiện ra, cơ thể của Lâm Thời Chiêu trên long sàng nhanh chóng xuất hiện biến dị, trên khuôn mặt thâm thúy đẹp đẽ kia xuất hiện lớp vảy đen, sau đó bị Lâm Thời Chiêu cưỡng ép áp chế lại.
Là do huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể đang quấy phá.
Huyết mạch Yêu tộc dơ bẩn nhanh chóng thức tỉnh sau vài lần quan hệ xác thịt với Diệp Kính Tửu, gầm gừ với lý trí của Lâm Thời Chiêu, tựa như đang trách hắn tại sao lại nhường giống cái của mình, tại sao không quyết sống chết phải bảo vệ?
Lâm Thời Chiêu không hề nhận ra, tại lần đầu tiên quan hệ thể xác với Diệp Kính Tửu, huyết mạch Yêu tộc trong người hắn đã xác định sau này cậu chính là giống cái của hắn, tính chiếm hữu và hung tàn của thú không ngừng bào mòn lý trí của hắn.
Thân thể Diệp Kính Tửu là thuốc, cũng là độc.
Không nên chạm vào.
Hiếm khi Lâm Thời Chiêu cảm thấy hối hận, bàn tay dưới chăn siết chặt đến run rẩy. Móng tay sắc nhọn mọc ra khi thức tỉnh huyết mạch Yêu tộc đâm sâu vào da thịt hắn, làm chảy ra dòng máu màu đỏ đen thẫm.
Không nên chạm vào, không nên chạm vào cậu.
Cảm xúc kỳ quái này muốn xé nát Mục Tu ra vì ghen tị.
Tại sao hắn phải kiêng dè quen hệ với Mục gia? Chỉ cần cơ thể hắn dịu lại thì tu vi của hắn sẽ tăng nhanh với tốc độ mà người thường không thể tưởng tượng được, tới lúc đó Mục gia chỉ là một quân cờ dưới thế lực đang bành trướng của hắn, bị hắn chi phối.
Suy cho cùng mang Diệp Kính Tửu ra để kéo Mục Tu xuống làm lợi thế cho hắn mới là cách làm cực kì ngu xuẩn.
… Không, không phải, hắn đang nghĩ cái gì thế?
Mục gia không phải quân cờ mặc người điều khiển, trong kế hoạch xây dựng cơ đồ của hắn, Mục gia vẫn mang tác dụng khởi đầu rất quan trọng. Sau này Mục Tu thượng vị sẽ trở thành một cánh tay lớn giúp nước Đại Nhạn cắn nuốt những lãnh địa khác, mang Diệp Kính Tửu ra làm lợi thế không lỗ vốn…
Không lỗ… Thật sao?
Đó là giống cái của hắn, sao hắn lại giao thú cái của mình cho người khác?
Vẻ mặt dữ tợn của Lâm Thời Chiêu thay đổi liên tục, lý trí và thú tính trong người đang đánh cờ, hai mắt hai màu trái ngược nhau. Mắt trái đen mắt phải vàng mang hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
Coi thường và phẫn nộ.
Bình tĩnh và ghen tị.
Lý trí và chiếm hữu.
*
Ha… Đã bao lâu rồi…
Khoái cảm khiến người ta chết lặng và mệt mỏi tới mức chỉ muốn ngất xỉu ngủ một giấc thật sâu.
Nhưng cái thứ chết tiệt tựa như không biết mệt phía sau kia cứ cắn cổ cậu mãi, dương vật ngang ngược đâm chọc vào trong tử cung không ngừng.
Tên chó này không biết gì về mấy cái khác, chỉ biết vùi đầu đâm chọc. Tuy vậy vẫn đủ khiến cậu nhão nhoẹt như nước, cậu không biết bản thân bị Mục Tu đụ lên đỉnh bao nhiêu lần, chỉ biết lỗ tinh trên gậy thịt đau xót không bắn nổi một giọt tinh nữa rồi.
Còn tên chó kia thậm chí chưa bắn phát nào.
Diệp Kính Tửu chưa bị ép làm tình lâu như vậy bao giờ, cậu còn nghi ngờ có phải Mục Tu chỉ biết cứng chứ không biết bắn hay không? Âm hộ bị chịch đến sưng lên, ngay cả vách thịt bên trong cũng bị dương vật thô to chịch cho sưng đỏ, nước dâm bắn sắp cạn.
Hiện tại Diệp Kính Tửu rất thiếu nước, cổ họng khát khô, cậu cảm thấy mình sẽ bị Mục Tu đâm chết ở đây.
Lần đầu tiên Diệp Kính Tửu hy vọng bị bắn vào tử cung như thế, mau chóng kết thúc trận làm tình tra tấn người này. Phần da sau gáy bị răng Mục Tu mài rách, ngay cả đau Diệp Kính Tửu cũng không thốt nên lời.
Ngay cả sức quỳ bò cũng không còn, do cánh tay rắn chắc của Mục Tu đỡ eo nên cậu mới không quỳ sụp xuống đất.
“Ha… Diệp Kính Tửu, ngươi không được hả?”
Thằng chó con phiền phức này dính như keo dính chó cực kỳ, đầu lưỡi ẩm ướt liếm gáy và lỗ tai cậu đầy thân mật, khiến cả người cậu căng thẳng, trong họng chỉ có thể phát ra những tiếng rên rỉ “Ưm a”.
“Ưm… Chậc, ngươi lại bắn rồi Diệp Kính Tửu.”
Mục Tu híp mắt, thỏa mãn đâm dương vật vào tử cung, tựa như dã thú cao lớn đang bắn thẳng tinh dịch vào sâu khoang sinh sản của giống cái, không cho phép giống cái bên dưới được phản kháng: “Ta bắn vào trong nhé.”
“Diệp Kính Tửu, ngươi có tử cung, liệu sau này có mang thai con của ta hay không?”
Mục Tu hưng phấn liếm môi, dương vật căng phồng trong tử cung giật giật, lỗ tinh hơi nhếch bắn mạnh từng luồng tinh dịch nóng hổi vào vách tử cung non mềm mẫn cảm: “Nếu mang thai con ta, ngươi có muốn gả cho ta làm Thiếu phu nhân Mục gia không?”
“Chịu không Diệp Kính…”
“Nói chuyện phiếm thì dừng lại.”
Giọng nói lạnh lùng cắt lời của Mục Tu. Mục Tu nhướng mày, khó chịu ngước lên nhìn Lâm Thời Chiêu, cậu ta nhếch miệng nói: “Sao thế bệ hạ? Nếu ngài bận rộn có việc phải làm thì cứ ra ngoài trước đi?”
“À, suýt nữa thần quên mất ngài không đứng dậy đi nổi.” Mục Tu nheo mắt bắn luồng tinh dịch cuối cùng, cậu ta kéo bụng Diệp Kính Tửu lên ôm vào lòng tràn ngập tính chiếm hữu, vừa cười vừa khiêu khích: “Có cần thần ôm bệ hạ lên xe lăn, đưa ngài ra ngoài trước hay không?”
Lâm Thời Chiêu không bị mấy câu khiêu khích cấp thấp của Mục Tu chọc tức, vẻ mặt dữ tợn vừa rồi của hắn đã bình tĩnh hơn, ngữ điệu bình thản: “Trẫm không vội, mà là ngươi vội đó, Mục khanh.”
Lời nói của hắn khiến vẻ mặt Mục Tu trở nên tối tăm, đầu óc đang hưng phấn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, bắt đầu nhận ra bản thân đang ở nơi nào.
Nơi đây là tẩm cung của Lâm Thời Chiêu, cũng là hoàng cung của Lâm Thời Chiêu.
“Cũng muộn rồi, nếu đã kết thúc thì nên về đi.”
Lâm Thời Chiêu vô tình hạ lệnh đuổi người, rồi gõ chuông bên ngoài gọi người hầu trong cung vào.
Mục Tu nghiến răng, ánh mắt hung ác, âm u nói: “Không cần gọi người, thần tự đi được.”
Mục Tu đen mặt chỉnh lý lại quần áo trong ánh mắt của Lâm Thời Chiêu, sau đó bế Diệp Kính Tửu đã ngất xỉu được bọc trong quần áo lên, lạnh nhạt nói: “Vậy thần đi trước, nhân tiện đưa Diệp Kính Tửu đi luôn. Chắc bệ hạ chưa dùng tới y đâu?”
Lâm Thời Chiêu không trả lời, Mục Tu thực sự ôm Diệp Kính Tửu đi ra ngoài tẩm cung, cậu ta lười biếng nói: “Vậy thần đi trước đây, cáo từ.”
Lâm Thời Chiêu không nói không rằng, mãi tới khi Mục Tu ôm Diệp Kính Tửu ra khỏi tẩm cung rồi thì sự bình tĩnh bên ngoài của hắn mới bị đánh vỡ. Hắn tái mặt khom lưng ho khan, máu đen tràn ra khóe môi, một phần lớn máu bắn tung tóe lên chăn.
Từ khi bắt đầu giao hợp với Diệp Kính Tửu tới nay, đây là lần đầu tiên hắn ho ra máu.
Đó chính là phản phệ… mà Thẩm Chi nói sao?
Cảm giác đau đớn do huyết mạch xung đột giảm bớt khi Diệp Kính Tửu tới, sau đó lại xuất hiện cảm giác càng đau đớn hơn.
“Diệp Kính Tửu…”
Hắn ho ra máu, khàn giọng gọi tên Diệp Kính Tửu.
“Diệp Kính Tửu…”
Tựa như mang theo chấp niệm, Lâm Thời Chiêu không ngừng gọi tên cậu.
Mãi tới khi ý thức rơi vào bóng tối.