[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 41

Sức ở cổ và vai nhẹ đi, Lâm Thời Chiêu ngước mắt lên, sắc mặt Diệp Kính Tửu tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía hắn lộ ra sự căm hận.
Hận?
Điều này rất bình thường.
Cũng không phải là lần đầu tiên có người nhìn hắn với ánh mắt này.
Hắn đã làm những điều còn hèn hạ hơn thế này nhiều, sự hận thù và mong muốn giết người mà Lâm Thời Chiêu phải chịu nhiều đến mức đã khiến hắn tê liệt trước loại cảm xúc này.
Nhưng không hiểu sao khi trông thấy ánh mắt Diệp Kính Tửu nhìn mình, trái tim của hắn lại chợt đập mạnh.
Giống như có thứ gì đó quan trọng đã biến mất cùng với sự hận thù của cậu.
Không, tất cả những chuyện này đều là ảo giác.
Lâm Thời Chiêu bình thản dời tầm mắt đi.
Là ảo giác thôi.
Hiển nhiên là Mục Tu đã đi đến bên rèm giường, thân hình cao lớn một mình đứng ở nơi đó, tản ra khí lạnh.
Không có sự bày mưu tính kế của Lâm Thời Chiêu, cậu ta chỉ có thể mạnh mẽ kiềm chế mong muốn không được xốc rèm giường lên và kéo Diệp Kính Tửu ra khỏi người Lâm Thời Chiêu.
Những tiếng la hét với âm lượng lớn đã biến mất từ lâu, chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng da thịt va chạm vào nhau.
Những đường gân xanh trên thái dương của Mục Tu lần lượt nổi lên, đôi lông mày nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hình bóng đang in lên rèm giường.
Bây giờ cậu ta đang ở rất gần, thậm chí Mục Tu còn có thể nghe thấy tiếng nức nở rất nhỏ thoát ra từ cổ họng của Diệp Kính Tửu khi cậu đắm chìm trong tình dục đến mức tận cùng.
Cậu đang khóc à?
Diệp Kính Tửu không muốn để mình thấy cảnh này sao?
Trong lòng Mục Tu càng thêm nôn nóng, cậu ta thật sự không thể chịu đựng được cảnh Diệp Kính Tửu bị bắt hầu hạ dưới thân người khác. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu lạnh lùng: “Bệ hạ, ngài yêu cầu thần tiến vào là để cho thần ở bên cạnh xem… cảnh này của ngài à? Hay là bệ hạ còn có sở thích đáng xấu hổ nào khác?”
“Cũng không phải.”
Giọng nói bên trong tấm rèm khàn khàn mang theo sự ham muốn tình dục: “Chỉ là cún cưng của trẫm đang kêu gào muốn gặp ái khanh, trẫm không thể tranh luận được nên chỉ có thể gọi ái khanh tiến cung thôi.”
“Lúc đầu trẫm tưởng nếu thấy ái khanh đến đây thì y sẽ vui vẻ lắm. Giờ nhìn lại giống như bị kinh sợ, còn không chịu lên tiếng nói gì, nước mắt rơi ướt mặt. Chẳng lẽ mối quan hệ giữa Mục khanh và cún cưng không thân thiết như trẫm tưởng tượng?”
Lâm Thời Chiêu nói xong bèn nắm lấy eo của Diệp Kính Tửu rồi đâm mạnh về phía trước, dương vật có vảy chợt đè vào điểm nhạy cảm, đâm mạnh vào thành tử cung mềm mại. Điều đó khiến cho Diệp Kính Tửu đạt tới cao trào và phát ra tiếng rên rỉ lẫn tiếng nức nở.
“Đừng!… Súc… sinh…”
Thân hình mảnh khảnh trong rèm đột nhiên ngẩng cổ lên, thân hình căng ra thành một đường thẳng như không thể chịu đựng thêm nổi sự chèn ép, mái tóc đen dài đung đưa trong không trung như thác nước.
“Súc… sinh…” Giọng nói ấy nghẹn ngào, trong câu chữ để lộ ra sự căm hận tột cùng.
Giọng nói của Lâm Thời Chiêu ở đằng sau màn rèm im lặng trong vài giây, sau đó hắn mới trầm giọng thì thầm: “Cún cưng không ngoan, làm cho ái khanh Mục chê cười rồi.”
Ánh mắt u ám của Mục Tu gần như đốt thủng tấm rèm: “Bệ hạ, xin ngài thứ lỗi cho thần khi thần phải nói điều này. Diệp Kính Tửu cũng không phải là cún cưng trong miệng bệ hạ, y là đệ tử của phái Tiêu Dao chúng thần, còn là đệ tử thân truyền sư tổ Sầm Lan.”
“Bệ hạ dùng mọi cách để làm nhục Diệp Kính Tửu, nếu như để cho sư tổ luôn luôn yêu thương Diệp Kính Tửu biết thì ngài ấy cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho bệ hạ đâu.”
“Ồ?” Vị vua trẻ tuổi không bị dọa sợ chút nào, trái lại, hắn còn nở nụ cười: “Thế theo lời của Mục khanh thì trẫm nên làm thế nào cho phải?”
Thế nào cho phải?
Để cho sư tổ biết chuyện xấu mà ngươi làm, ngài ấy không hủy diệt nước Đại Nhạn đã là nương tay rồi.
Mục Tu không biết tên hoàng đế chó má này có phải là bị chó đá não nên mới nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc là bắt cóc Diệp Kính Tửu về chữa trị cho mình. Thân thể của cái tên Lâm Thời Chiêu này nát như cái giỏ, cho dù có năng lực chữa khỏi bệnh cho hắn thì chẳng lẽ hắn còn có thể đánh thắng sư tổ?
Một khi mọi chuyện bại lộ, hắn còn có thể sống thêm được bao nhiêu ngày nữa?
Thấy Mục Tu vẫn chưa đáp lời, Lâm Thời Chiêu nói: “Lúc trước trẫm có nghe được một chuyện. Hình như hồi trước Mục khanh và đại đệ tử của phái Tiêu Dao đã đánh nhau, còn bị thương vô cùng nghiêm trọng, bây giờ sức khỏe của Mục khanh thế nào rồi?”
“Thần rất khỏe mạnh.” Sự kiên nhẫn của Mục Tu đã đến cực hạn, giọng nói lạnh lùng đến mức không muốn giả vờ nữa: “Hôm nay, đến cùng thì bệ hạ triệu thần tới là vì việc gì, có khi nào là để thần đưa Diệp Kính Tửu quay về và thay mặt bệ hạ, về trước mặt sư tổ cầu xin?”
“Cầu xin? A.”
Đôi mắt hẹp dài của Lâm Thời Chiêu lộ ra sự trào phúng, tình dục còn chưa tiêu tán giữa hai đầu lông mày: “Xem ra Mục khanh có ý kiến rất lớn với ta nên mới có thể ngang nhiên nói ra khỏi miệng lời nói vô liêm sỉ như vậy.”
“Xin thứ cho thần vì đã không biết gì, thế thì xin bệ hạ hãy nói cho thần biết bây giờ thần phải làm gì đây?”
Lâm Thời Chiêu nâng bàn tay tái nhợt lên, nhẹ nhàng xốc một góc màn giường, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm vào Mục Tu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, giọng nói của hắn nhẹ nhàng đến bất ngờ: “Trẫm phải cho ngươi mở to hai mắt, nhìn cho thật kỹ.”
——
Mục Tu sững sờ đứng yên tại chỗ, cánh tay giơ lên, ôm lấy tấm màn đang phủ trên đầu giường.
Sắc mặt hắn cứng ngắc, ánh mắt dán chặt vào người Diệp Kính Tửu, yết hầu của hắn không kìm được mà dịch chuyển lên xuống.
Tấm màn chướng mắt lúc trước cuối cùng cũng biến mất, để lại một khung cảnh ân ái rõ ràng.
Diệp Kính Tửu mặc một cái yếm màu trắng nhạt, ngoại bào có họa tiết hình rồng trượt xuống khuỷu tay cậu, vòng eo liên tục bị buộc phải lắc lư qua lại đã bị long bào che đậy; chỉ có thể phát hiện ra sự hoan ái kịch liệt thông qua độ ướt trên vải dệt long bào và âm thanh nhớp nháp của nước.
Cậu ngước cần cổ mảnh khảnh và trắng như tuyết của mình lên, trên khuôn mặt tràn ngập khoái cảm nhục dục và nỗi đau khổ khi bị làm nhục, cả người đổ mồ hôi đầm đìa, mùi sữa mang theo nhiệt độ bay thẳng vào chóp mũi của Mục Tu.
Lâm Thời Chiêu bình thản mặc cho cậu ta nhìn, hai dương vật to lớn với ngoại hình kỳ lạ đồng thời ra vào trong lỗ nhỏ của Diệp Kính Tửu, mông thịt mềm mại đập vào háng hắn, phát ra từng tiếng va chạm khiến người khác phải đỏ mặt tim đập nhanh.
Diệp Kính Tửu cố gắng không nhìn vào đôi mắt rực lửa đang nhìn mình. Cậu quay mặt đi, cắn chặt môi dưới của mình, nước mắt như không kìm được mà chảy xuống, nhưng cậu vẫn như trước, cậu không thể ngăn được tiếng rên rỉ ngọt ngào đang tràn ra khỏi cổ họng: “A… ưm…”
Cho dù cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh bị đè ra làm tình suốt ngày suốt đêm cũng sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán, thậm chí, khoái cảm điên cuồng còn khiến kẻ khác nghiện.
Lâm Thời Chiêu chỉ có thể dùng một từ để hình dung loại khoái cảm này: nguy hiểm.
Làm một bậc đế vương, hắn không nên sa vào tình ái như thế này.
Lại càng không nên nảy sinh sự không vui trong lòng khi thấy ánh mắt của Mục Tu dán chặt vào Diệp Kính Tửu.
“E là Mục khanh còn chưa từng quan hệ với cái cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh này đâu nhỉ? Ẩm ướt vô cùng, cho dù chỉ cần làm một chút cũng có thể nhanh chóng bị chịch cho đến mức tự mình xuất tinh.”
Dưới áo choàng là tình dục nhớp nháp và ướt át, âm hộ đầy tinh dịch bị dương vật chịch cho chuyển sang màu đỏ. Âm vật nhô ra ngoài, thỉnh thoảng bị vảy nóng đâm vào, âm hộ ngay lập tức co lại, mút lấy dương vật càng mạnh hơn.
Lâm Thời Chiêu híp mắt, yết hầu dịch chuyển, ngăn lại ham muốn xuất tinh rồi nhìn chằm chằm vào Mục Tu. Cậu ta vẫn chưa có phản ứng gì đối với cụm từ “cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh”, hiển nhiên là đã biết thân phận lô đỉnh của Diệp Kính Tửu từ lâu.
E là cũng đã hưởng qua sờ qua rồi.
Cái yếm trước mặt đích đã sớm ướt đẫm vì mồ hôi, đầu vú cứng nhô ra lên trên mặt yếm, Lâm Thời Chiêu giơ tay vân vê nhẹ nhàng vài cái, thân thể Diệp Kính Tửu lập tức căng lên, cậu nức nở nói: “Không, không được… A…”
Tiếng kêu của Diệp Kính Tửu cực kỳ ngọt ngào, nhưng nước mắt lại trào ra. Ánh mắt của Mục Tu như lửa nóng, Diệp Kính Tửu không khỏi xấu hổ lấy mu bàn tay che lại khuôn mặt đỏ bừng, khóc thút thít: “Mục Tu… Đừng nhìn… Đừng nhìn…”
Thật là dâm đãng.
Mục Tu bóp mạnh đầu giường phát ra âm thanh cọt kẹt, mùi sữa càng ngày càng đậm, cậu ta nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu đang đắm chìm trong dục vọng, dương vật của cậu ta không kìm được mà dần dần cương cứng, khiến cho y bào ở trước người nhô lên một khúc.
Nếu Diệp Kính Tửu đã làm ra dáng vẻ lẳng lơ như vậy cho cậu ta xem thì Mục Tu đã đè cậu xuống rồi mạnh mẽ xâm phạm từ lâu rồi.
Nhưng không, sự lẳng lơ nịnh nọt của cậu đều là do một người khác mang đến. Mà người đó đang tự tin tận hưởng khoái cảm và sự thoải mái do cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh mang lại, dương vật của hắn đang liên tục đâm chọc vào chỗ sâu nhất trong lỗ nhỏ ướt át của Diệp Kính Tửu.
Không phải Mục Tu không biết thân thể của Diệp Kính Tửu nhạy cảm, nếu không thì cũng không có chuyện của lúc trước, cậu ta chỉ mới liếm láp âm hộ một chút xíu mà bắp đùi cậu đã run lên, rồi đạt đến cao trào và bắn đầy nước dâm vào mặt cậu ta. Lại càng không có chuyện đũng quần bị ướt đến mức nhỏ ra nước khi thân dưới bị đầu gối đè qua lớp vải và cọ xát qua lại vài lần.
Cho dù tinh thần có đau khổ kháng cự đến mức nào thì thân thể nhạy cảm cũng sẽ mang đến khoái cảm tột cùng – thứ mà Diệp Kính Tửu không hề mong muốn.
Mục Tu gần như có thể tưởng tượng được cảnh âm hộ lẳng lơ kia bị dương vật của Lâm Thời Chiêu đẩy ra như thế nào. Cái âm hộ dâm đãng kia đương nhiên là bị chịch đến mức trở nên hỗn loạn, môi âm hộ chảy đầy nước, dây dưa liều chết cùng với dương vật của Lâm Thời Chiêu.
Sự tức giận và dục vọng khiến cho gậy thịt của Mục Tu cứng ngắc và sưng tấy. Dưới sự che giấu của y bào, lỗ tiểu của cậu ta nở ra rồi co lại, dần dần tiết ra chất lỏng khêu gợi, Mục Tu vô cùng mong muốn được xâm nhập vào bên trong cặp môi âm hộ mũm mĩm đó để phát tiết một trận.
Cậu ta cụp mắt xuống, các cơ trên cánh tay phồng lên, tấm trải giường bằng gỗ đàn hương mịn màng phát ra tiếng cọt kẹt khó chịu, cuối cùng, với một tiếng rắc giong tan, cậu ta dứt khoát bẻ gãy một mảnh.
“Mục khanh nhẫn nại thật sự vất vả quá.”
Tay của Lâm Thời Chiêu bao lấy tấm lưng mịn màng và nhẵn nhụi của Diệp Kính Tửu, nới lỏng dây buộc sau lưng. Chiếc yếm màu trắng nhạt bị kéo thẳng đến trước người, lộ ra một nửa bộ ngực tròn trịa đang run rẩy trước mắt Mục Tu.
Vẻ mặt của cậu ta đầy tàn nhẫn, trên thái dương và chóp mũi toàn là mồ hôi, tất cả đều đang chảy xuống. Lâm Thời Chiêu cười giễu cợt, giơ ngón tay trắng bệch về phía trước rồi móc lấy sợi dây đang buộc sau gáy của Diệp Kính Tửu.
Giọng nói của hắn trầm thấp và mơ hồ: “Mục khanh có muốn nhìn thấy cặp vú của con cún cưng này không?”
Mọi chuyện đã đến bước này, sao Mục Tu có thể không đoán ra ý định của Lâm Thời Chiêu nữa.
—— Hắn muốn kéo cậu ta xuống nước.
Mục gia vốn đã có quan hệ thân mật với hoàng gia, cho dù tình huống lúc đó là như thế nào thì ở trong mắt người ngoài, chuyện Mục Tu làm tình với Diệp Kính Tửu đều là cậu ta và Lâm Thời Chiêu cấu kết với nhau làm việc xấu; thậm chí, việc Diệp Kính Tửu bị ép buộc cũng có sự đóng góp của cậu ta để được chơi đùa với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh hiếm có trên thế gian này.
Lâm Thời Chiêu đang ép cậu ta phải đứng trên cùng một chiến tuyến với mình.
“Không, không được…”
Diệp Kính Tửu nức nở, khoái cảm trên cơ thể khiến cậu cảm thấy đầu óc mê muội, nhưng vẫn có thể nghe hiểu lời nói của Lâm Thời Chiêu. Cậu mạnh mẽ nắm lấy cánh tay của Lâm Thời Chiêu, dù vậy lúc bị Lâm Thời Chiêu đâm mạnh vào cửa hậu thì lại chợt lỏng tay ra, buộc phải đắm chìm trong tình dục sảng khoái và sự chống cự. Cậu nói: “Đừng như vậy mà, ta… không muốn bị… nhìn…”
Diệp Kính Tửu không muốn bị Mục Tu nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ này.
Đến lúc này thì Mục Tu mới nghiêm túc từ chối lời đề nghị của Lâm Thời Chiêu, ánh mắt của cậu ta nhìn chằm chằm vào đầu vú nhỏ màu hồng phấn lộ ra khỏi yếm một lát rồi mới trầm giọng nói: “Thần không có hứng thú bức bách người khác, bệ hạ vẫn nên dừng lại đi.”
Mục Tu biết bây giờ mình đang trợn mắt nói dối.
Không có hứng thú bức bách người khác?
Lúc trước,chính cậu ta đã dựa vào sự ép bức và uy hiếp mới có thể liếm được cặp vú và âm hộ dâm dục của Diệp Kính Tửu, thế nên làm sao có chuyện cậu ta không có cái sở thích đó được? Bây giờ cậu ta chỉ muốn ngay lập tức xé tan nát cái yếm của Diệp Kính Tửu, nhay cắn núm vú của cậu, đút dương vật vào trong âm hộ lẳng lơ của Diệp Kính Tửu để có thể thoải mái phát tiết một phen.
Nhưng bây giờ đúng là tinh thần của Diệp Kính Tửu đang suy sụp đến cùng cực, nếu cậu ta có thể lợi dụng thời điểm này để an ủi tinh thần đang trên bờ vực sụp đổ của Diệp Kính Tửu, có lẽ sau này Diệp Kính Tửu sẽ thật sự… yêu cậu ta.
Mà không giống với lúc trước, cậu ta chỉ mới liếm vài cái, cậu đã hận không thể tát vào mặt cậu ta và nhổ vài bãi nước bọt.
Hơn nữa… Lâm Thời Chiêu cũng không thật sự nghe vào tai lời nói của cậu ta.
Sau khi Mục Tu biết được ý đồ của Lâm Thời Chiêu, cậu ta hiểu rõ lần này, cho dù cậu ta có đồng ý hay không thì chắc chắn cậu ta vẫn phải làm tình với Diệp Kính Tửu.
Mục Tu biết Lâm Thời Chiêu muốn kéo mình xuống nước, nhưng Lâm Thời Chiêu không thể ngờ được rằng cậu ta đã ở trong vùng nước bùn này từ lâu, thậm chí còn chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn mà nhốt Diệp Kính Tửu vào một nơi chỉ mình biết đến.
Dù mục đích của cậu ta và Lâm Thời Chiêu không giống nhau nhưng kết quả của hai mục đích ấy lại giống hệt nhau ——
Một khi bị Sầm Lan phát hiện, kết cục của họ đều là tan thành tro bụi.
Nhưng điều mà Mục Tu không ngờ tới là…
Sẽ có ngày cậu ta bị người khác ép buộc nhưng kết quả lại là thứ mà cậu ta vẫn hằng ao ước.
Mặc dù Diệp Kính Tửu đã bị người khác nhanh chân chiếm lấy trước, nhưng không sao, cậu ta không chê bai Diệp Kính Tửu; cái người nhát gan và suốt ngày bị bắt nạt này sao có thể trách cậu ta được?
Cùng lắm thì tăng sự bắt nạt cậu lên gấp bội là được.
Lâm Thời Chiêu, còn cả tên nam nhân da đen dị tộc kia nữa…
Sau này, cậu ta sẽ chậm rãi tính sổ với từng người bọn họ.
Đúng như dự đoán, Lâm Thời Chiêu không hề nghe lọt tai lời nói của Mục Tu. Hắn chẳng thèm quan tâm đến tiếng kêu khóc của Diệp Kính Tửu mà cởi dây buộc quanh cổ cậu ra, cặp vú trắng như tuyết kia đột nhiên run rẩy xuất hiện trước mặt Mục Tu.
Vừa nãy, đầu vú màu phấn hồng của cậu đã bị bàn tay của Lâm Thời Chiêu xoa nắn đến mức sưng lên, núm vú cứng lại thành một cục thịt bé xíu khiến bộ ngực nhỏ bé càng thêm dâm đãng đến cùng cực.
Hiển nhiên là Lâm Thời Chiêu cũng nhìn ra sự không đồng nhất của Mục Tu. Hắn cười lạnh một tiếng, nhưng vẫn đáp ứng tâm nguyện của cậu ta. Hắn nhỏ giọng nói: “Mục khanh, hay là ngươi tới xoa bóp bộ ngực của con cún cưng này thử đi? E là chỉ cần tay của Mục khanh xoa nắn núm vú một chút, cún cưng này đã bắn đầy nước rồi ấy chứ.”
Diệp Kính Tửu vội vàng lắc đầu liên tục, Mục Tu nuốt nước bọt đang tiết ra trong miệng, kiên định từ chối lời mời gọi của Lâm Thời Chiêu.
Vốn dĩ Mục Tu còn tưởng Lâm Thời Chiêu sẽ giống như lúc trước, ra lệnh cho cậu ta tới sờ nắn ngực của Diệp Kính Tửu, sau đó cậu ta sẽ cảm thấy khó xử; cuối cùng, cậu ta sẽ dùng khuôn mặt lạnh lùng và bàn tay to lớn của mình để sờ mó cặp vú của Diệp Kính Tửu, còn có thể vừa sờ vừa nói với Diệp Kính Tửu rằng mình đã cố gắng hết sức.
Nhưng Lâm Thời Chiêu không cho Mục Tu cơ hội tiếp tục diễn xuất nữa, thay vào đó, hắn không hề phản ứng lại cậu ta mà chỉ tiếp tục hăng hái chịch Diệp Kính Tửu lên đến cao trào.
“A… A… Ha…” Muốn bắn ra.
Tử cung bị tinh dịch nóng bỏng lấp đầy, bụng dưới hơi căng lên. Thậm chí, cảm giác sung sướng đến đỉnh điểm khi bị bắn vào bên trong còn làm cho Diệp Kính Tửu không kìm được mà trợn mắt lên, đầu lưỡi thè ra và thét chói tai.
Cậu không không muốn nói thêm những lời tục tĩu đó nữa, nhưng hình ảnh xuất tinh giống như một kỹ nam này của cậu trông cũng chẳng khá hơn là bao.
Lâm Thời Chiêu kêu lên một tiếng đau đớn, dương vật của hắn run rẩy bắn tinh trong âm hộ và cửa sau đầy nóng ẩm, từng luồng tinh dịch liên tục bắn vào điểm G của Diệp Kính Tửu khiến cho nước dâm của cậu bắn ra không ngừng. Nước dâm bắn thẳng vào quy đầu đã xuất tinh, khoái cảm mãnh liệt khiến cho Lâm Thời Chiêu vừa bắn tinh vừa tiếp tục chịch mạnh vào âm hộ của Diệp Kính Tửu thêm một lần nữa.
Mãi cho đến khi tiếng hít thở của hai người họ dần dần bình tĩnh lại, Lâm Thời Chiêu mới bảo Mục Tu kéo rèm xuống.
Đợi đến khi màn rèm được buông xuống, Lâm Thời Chiêu nắm chặt eo của Diệp Kính Tửu, nhấc cậu sang một bên rồi dùng chăn che phần thân dưới kỳ lạ của cậu lại, không cho Mục Tu cơ hội phát hiện nhược điểm.
Đợi tới khi hô hấp hoàn toàn ổn định, Lâm Thời Chiêu dùng ma pháp đơn giản rửa sạch long tinh bắn đầy trong hai lỗ nhỏ của Diệp Kính Tửu rồi mới bảo Mục Tu kéo rèm ra; sau đó, hắn bế Diệp Kính Tửu lên, đặt xuống sàn nhà ngay cạnh giường.
Diệp Kính Tửu còn đang đắm chìm trong cơn khoái cảm cao trào khi bị bắn vào bên trong, cho dù không có dương vật đâm chọc thì âm hộ dâm đãng vẫn chảy nước dâm y như cũ. Cậu quỳ trên sàn nhà, thân thể mềm như một vũng bùn, không hề để ý đến tư thế của mình khiêu gợi và kỳ lạ đến mức nào. Hai cái lỗ phía sau đều bị chọc đến mức tạo thành hai hang động thịt, chúng đang mấp máy liên tục dưới ánh nhìn âm trầm của Mục Tu.
“Tại sao bệ hạ lại muốn ta đặt Diệp Kính Tửu ở trên mặt đất?” Mục Tu trầm giọng hỏi, chỗ phình ra dưới háng đang cương cứng đến đau nhức.
Khóe môi của Lâm Thời Chiêu nhếch lên, nụ cười tràn đầy mỉa mai. Đôi mắt hẹp dài đảo qua người Mục Tu, đó là sự khinh miệt không thể che giấu được: “Nếu không phải ta đã quen biết Mục khanh từ lâu thì ta còn tưởng Mục khanh là một chính nhân quân tử đấy.”
Giả vờ mà còn làm không giống, đồ ngu xuẩn.
Cũng chỉ có thể lừa gạt được cái tên song tính mang thể chất lô đỉnh ngây thơ này thôi.
“Làm ngay ở đây đi.”
Lâm Thời Chiêu đưa tay bóp mi tâm, giảm bớt sự thỏa mãn giữa hai đầu mày. Hắn chẳng thèm để ý, nói: “Nếu Diệp Kính Tửu đứng không vững thì cứ để y quỳ cũng được.”
Mục Tu híp mắt, nhẹ nhàng nhếch hàm, cố gắng hết sức kiềm chế ý định giết chết Lâm Thời Chiêu.
Mặc dù trong tương lai, hai người bọn họ sẽ đứng trên cùng một chiến tuyến, nhưng cậu ta thật sự không thể nhìn nổi cảnh Lâm Thời Chiêu đối xử với Diệp Kính Tửu như một món đồ chơi bằng thái độ vô cùng ác liệt.
Hoàng gia đều vô tình như vậy à? Dùng xong rồi thì thật sự không còn một chút tình cảm nào.
Bảo sao Lâm Thời Chiêu lại có thể thoát khỏi vòng vây và leo lên ngôi vị hoàng đế dù bị phần đông hoàng tử bao vây.
Nhưng như vậy cũng tốt, nếu cậu ta nhận thấy Lâm Thời Chiêu thật sự có tình cảm với Diệp Kính Tửu thì sẽ rất khó mang Diệp Kính Tửu đi.
Thiếu niên trong tay cậu ta run rẩy chống cự, nhưng Mục Tu lại giả vờ như không nhìn thấy việc này.
Cậu ta tiện tay kéo đệm ra khỏi ghế, để Diệp Kính Tửu quỳ gối lên trên đó, làm lộ vòng eo thon gọn và trắng như tuyết của cậu. Mục Tu không để ý nhiều đến ánh mắt của Lâm Thời Chiêu, vốn dĩ da mặt của cậu ta đã dày, Mục Tu táo bạo tự mình quỳ xuống, ấn vật cứng nóng bỏng vào mông thịt của thiếu niên; quy đầu cực lớn trượt tới trượt lui trong khe hở ướt át, bị đè nghiến liên tục.
Mục Tu cúi người, hô hấp nóng rực phả vào tai của Diệp Kính Tửu: “Diệp Kính Tửu, đây cũng không phải là ta tự nguyện, ngươi đừng trách ta.”
Thiếu niên dưới thân cậu ta chỉ lắc người mà chẳng nói câu gì, để mặc quy đầu bóng loáng cọ xát qua lại khe mông ướt sũng.
“Ta đâm vào đây, Diệp Kính Tửu.” Mục Tu nhỏ giọng nói.
Cậu ta nói xong bèn liếm môi, cái lỗ nhỏ mềm mại vừa mềm vừa mịn, giống hệt như một miếng đậu phụ, như thể chỉ cần chọc nhẹ một cái là có thể vỡ tung tóe. Sau khi cọ xát quy đầu vào cái lỗ mềm mại vài lần, Mục Tu thẳng lưng đâm thẳng dương vật vào trên trong âm hộ lẳng lơ của Diệp Kính Tửu.
“Ưm…”
Thiếu niên dưới thân chợt phát ra một tiếng rên rỉ, nắm chặt tấm đệm mềm.
Cùng với khoảnh khắc dương vật tiến vào trong, Mục Tu nhìn thấy một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay đang nắm chặt của Diệp Kính Tửu.