[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 40

Phủ Mục gia.
Nô bộc đứng bên ngoài điện thờ cảm thấy vô cùng sợ hãi, cửa ngoài đã bị làm cho vặn vẹo, phong ấn phức tạp bên trong vòng tròn vàng đã có dấu hiệu bị phá vỡ.
“Ầm ầm ầm ——”
Tiếng đá vào cửa càng lúc càng bạo lực, vị thiếu chủ đang đứng trong từ đường tức giận nói: “Nhốt ta như thế đã đủ chưa? Còn muốn giam cầm ta ở đây thêm bao lâu nữa hả? Ngươi đi kêu Mục Diêm Phong tới đây ngay đi!”
Nô bộc nuốt một ngụm nước miếng, nói mà khóc không ra nước mắt: “Thiếu, thiếu chủ, đó là gia chủ, nói thẳng tên như vậy không, không hợp quy củ đâu ạ ——”
“Hợp quy củ cái méo gì! Ông đây mới là quy củ!”
Mục Tu ngưng tụ linh lực xuống dưới chân mình, sau đó cậu ta nhấc chân đá mạnh vào cửa lớn từ đường: “Mục Diêm Phong có ý gì hả? Từ khi ông ta bắt đầu điều tra được tin tức về Diệp Kính Tửu thì đã nhốt ông đây lại, có phải ông ta cũng có liên quan gì đến việc này không!”
Các vết nứt trên phong ấn tiếp tục lan rộng bởi cú đá nặng nề này, mồ hôi trên thái dương của tên nô bộc kia cũng chảy xuống càng ngày càng nhiều hơn. Gã đang định khuyên nhủ thiếu chủ thêm vài lời thì đã có người đứng trên linh kiếm bay đến.
Nô bộc vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra người đến là ai, gã nhanh chóng quỳ xuống đất, cúi đầu tỏ vẻ kính sợ với người đang bay tới: “Gia chủ.”
“Vẫn còn đang ồn ào à?”
Mục Diêm Phong xuống khỏi linh kiếm, hai tay chắp sau lưng, vừa đi về phía từ đường vừa hỏi: “Nó đã náo loạn như thế được bao lâu rồi?”
Nô bộc nói: “Thưa gia chủ, chuyện này… kể từ khi bị nhốt lại, thiếu chủ vẫn luôn kêu gào làm loạn, chưa bao giờ nghỉ ngơi, tính đến nay thì đã được hai ngày rồi.”
“Không ngờ thể lực của nó cũng tốt đấy, xem ra nó đã rất chịu khó học hành ở phái Tiêu Dao.”
Mục Diêm Phong nói với vẻ trào phúng, đôi mắt sắc bén giống hệt Mục Tu đánh giá vết rạn nứt xuất hiện trên phong ấn rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng: “Đúng là đã có tiến bộ, hồi trước nhốt nó trong từ đường, ngay cả một khe hở nhỏ mà nó cũng không đạp ra được.”
Thiếu chủ đang ở trong từ đường nghe thấy giọng nói của gia chủ thì im lặng khoảng hai giây, sau đó cậu ta lại tức giận đá vào cửa: “Mục Diêm Phong, ông thả ta ra ngay!”
“Sao lại tự mình xưng là ông đây vậy hả, chẳng biết lớn nhỏ gì sất.”
Mục Diêm Phong chậm rãi nói: “Đến cùng thì ngươi với cái tên Diệp Kính Tửu kia có quan hệ gì, hả? Đến nỗi phải đào sâu ba tấc để tìm cho bằng được tung tích của người ta?”
“Quan hệ gì á? Đó là con dâu tương lai của ông đấy!” Mục Tu nói mà chẳng thèm nghĩ ngợi. Khuôn mặt của cậu ta tuấn tú tối sầm lại, cặp lông mày sắc như kiếm cũng nhíu chặt. Cậu ta khoanh hai tay lại rồi đá thêm một phát vào cửa: “Đến cùng thì ông có mở cửa ra không hả?”
“Con dâu? Thú vị đấy.” Mục Diêm Phong nâng một ngón tay lên, linh lực ngưng tụ ở trên đầu ngón tay, nhanh chóng phá giải phong ấn: “Vốn dĩ ta còn định chờ đến khi ngươi tự mình phá vỡ phong ấn này thì mới thả ngươi ra ngoài. Còn bây giờ dù cho ngươi không muốn đi ra ngoài thì cũng phải đi ra ngoài.”
Sau khi phong ấn được gỡ bỏ, cửa bị Mục Tu đá cho vỡ nát chỉ bằng một cước. Cậu ta bình tĩnh đối mặt với Mục Diêm Phong, nói: “Có phải là cái thằng chó hoàng đế kia bảo ông nhốt ta lại không?”
“Nói chuyện kiểu gì thế hả, cái gì mà thằng chó hoàng đế, đấy là bệ hạ đó. Bệ hạ không chỉ bảo ta nhốt con lại mà còn kêu ta thả con ra.”
Mục Diêm Phong nhìn lướt qua bên trong từ đường, có không ít bài vị đang đặt trong đó bị đá cho rơi xuống đất. Ông không khỏi cảm thấy khó chịu, thở dài nói: “Mục Tu, con nhìn cái từ đường bị con làm loạn đến mức biến thành thế này đi, nương của con lại mắng ta cho xem.”
“Ai bảo ông nhốt ta ở chỗ này?” Mục Tu nói với vẻ không kiên nhẫn: “Đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì hả? Sao Diệp Kính Tửu lại có quan hệ với tên chó hoàng đế kia?”
“Về việc này thì hẳn là con phải hiểu rõ ràng hơn ta chứ? Hay là con nói nói cho ta biết Diệp Kính Tửu có thân phận gì mà lại có thể làm cho bệ hạ cảm thấy hứng thú như vậy đi?”
Mục Diêm Phong giẫm lên linh kiếm rồi bảo Mục Tu đi theo mình đến trước cửa thư phòng gia chủ. Sau khi nghe được câu hỏi của cha, Mục Tu dần tỉnh táo lại, môi cậu ta mím mạnh thành một đường thẳng, đôi lông mày đẹp mắt cũng nhíu chặt lại.
Mục Diêm Phong cũng không vội vã đòi có được đáp án. Đợi tới khi đến thư phòng, ông tiện tay ném mật chỉ vào lòng Mục Tu, còn mình thì ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế tử đàn: “Sáng nay bệ hạ vừa mới đưa mật chỉ này tới đây, nói là đã không gặp con nhiều năm rồi, thấy nhớ con. Hắn muốn con tự mình đến hoàng cung ôn chút chuyện cũ với hắn.”
“Hắn cũng dám nói ra những điều này à? Chẳng phải hồi trước hắn luôn dùng ánh mắt nhìn thứ rác rưởi để nhìn ta à, hay là nghĩ ta không phát hiện ra?” Mục Tu cười lạnh một tiếng rồi tự mình mở mật chỉ ra. Khi ánh mắt cậu ta trông thấy những câu từ đầy sự dối trá và khách sáo trên đó bèn gấp nó lại rồi cầm trong lòng bàn tay.
“Nghĩ cũng biết Diệp Kính Tửu đang ở chỗ của hắn, hắn muốn ta đến đó để khiến ta im mồm à?”
Mí mắt của Mục Diêm Phong nâng lên, ông liếc mắt nhìn Mục Tu đang trầm tư: “Mối quan hệ giữa Mục gia và hoàng thất không thể bị phá hủy ở đời con được, con đừng hòng từ chối mật chỉ này.”
“Từ chối? Sao mà có chuyện đó được.” Mục Tu ném mật chỉ vào trong túi trữ vật: “Nếu Diệp Kính Tửu đang ở chỗ hắn thì ta chắc chắn sẽ phải đi chuyến này.”
“Ừm, nói đến người con dâu tương lai kia của ta thì…”
Mục Diêm Phong nói: “Ta nhớ không nhầm thì người đó là nam đúng không? Mục Tu, chẳng nhẽ con muốn làm cho Mục gia ta đoạn tử tuyệt tôn đấy à?”
Trên mặt của Mục Tu lại không có biểu cảm gì: “Đoạn tử tuyệt tôn cũng chẳng sao cả, cứ để cho mấy đứa con riêng kia làm là được rồi.”
“Thế không giống nhau đâu, con là người duy nhất trong vòng một ngàn năm nay có huyết mạch phản tổ của Mục gia, con có nghĩa vụ nối dõi tông đường cho cái nhà này. Cho dù ta đồng ý thì mấy trưởng lão Mục gia cũng sẽ không đồng ý đâu. Nếu không thể sinh được đứa nhỏ thì con nên từ bỏ ý định sớm đi.”
Ngoài cửa truyền đến giọng nói của Mục mẫu. Mục Diêm Phong cảm thấy hơi đau đầu, đứng dậy, vỗ vào bả vai của Mục Tu rồi nói: “Tóm lại, trước mắt con đừng hòng gây ra chuyện ầm ĩ gì ở hoàng cung, tất cả đều nghe theo tiểu hoàng đế kia là được. Chắc chắn hắn sẽ chừa chút quyền lợi lại cho con.”
“Tốt nhất là hắn cũng đừng có làm ra chuyện gì với Diệp Kính Tửu.” Mục Tu nhíu máy, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc bước ra ngoài trước mặt Mục Diêm Phong: “Nếu không thì ta sẽ không tha cho hắn đâu.”
Mục Diêm Phong bĩu môi: “Khẩu khí cũng lớn thật đấy.”
——
Mục Tu cho rằng mình là người đầu tiên biết chuyện Diệp Kính Tửu có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Tác dụng của kiểu thân thể này đã xác định là một khi Diệp Kính Tửu bị kẻ khác thèm khát thì đó chắc chắn là mục đích của cái thứ rác rưởi đó.
Chẳng lẽ Diệp Kính Tửu đã bị…
Mục Tu bình tĩnh giao linh kiếm của mình cho cung nhân trong cung.
“Hoàng đế bệ hạ đang chờ ngài ở trong tẩm cung.” Tên nô bộc này nhỏ giọng nói chuyện.
Mục Tu “ừm” một tiếng với vẻ không kiên nhẫn rồi mới đi theo tên nô bộc kia tới tẩm cung của Lâm Thời Chiêu.
Cựu hoàng đế đột ngột qua đời vào năm ngoái, Lâm Thời Chiêu cũng lên ngôi vào năm đó. Theo lý mà nói, lúc ấy hắn vẫn chưa trưởng thành, người ngồi ở đấy không nên là hắn. Nhưng vào thời điểm đó, thái tử điện hạ chính thống đã ba trăm tuổi rồi, hoàng đế chết bất ngờ như vậy thì người lên ngôi phải là y mới đúng.
Nhưng tiếc là khi ấy, các hoàng tử khác cũng nung nấu ý đồ tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, bọn họ đều đứng về các phe cánh khác nhau, cuối cùng toàn bộ bọn họ lưỡng bại câu thương. Tất cả các vị hoàng tử đều chết trong bi thảm, chỉ còn lại một mình Lâm Thời Chiêu; cũng vì vậy mà hắn bị đẩy lên ngồi vào ngôi vị hoàng đế.
Ngay cả chó cũng biết đây không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Tất cả mẫu tộc của các vị hoàng tử lúc trước có hi vọng trở thành hoàng đế đều có thái độ thù địch với Lâm Thời Chiêu; mãi cho đến tận bây giờ, thời gian đã trôi qua một năm nhưng tình thế vẫn là cảnh nguy cơ tứ phía.
Mặc dù Mục gia cũng là một thế gia của nước Đại Nhạn, nhưng bọn họ không những không can thiệp vào chuyện triều chính mà còn hợp tác với hoàng thất. Trước mắt chỉ thấy người đứng đầu cầm quyền Mục gia là Mục Diêm Phong chưa từng tới triều đình, chỉ được hoàng đế mời riêng đến nói chuyện.
Dựa theo lời của Mục Diêm Phong thì giả vờ xíu là được rồi, không cần phải trung thành và tận tâm như một con chó của đám người hoàng thất đó.
Mục Tu đã học được điều này từ ông và trở thành một kẻ nổi loạn.
Sau khi đến tẩm cung của Lâm Thời Chiêu, tên nô bộc trong cung kia tự động rút lui, chỉ còn lại Mục Tu đứng trước cửa.
Cậu ta không suy nghĩ nhiều, dứt khoát đưa tay ra gõ cửa, còn nghiêm túc giả vờ, nói: “Vi thần Mục Tu đến bái kiến bệ hạ.”
Nói xong, cậu ta lạnh nhạt đứng trước cửa, chờ đợi câu trả lời của Lâm Thời Chiêu với vẻ mất kiên nhẫn.
Tẩm cung chìm vào yên lặng trong một khoảng thời gian rất dài rồi mới lại có động tĩnh. Tiếng hô hấp của thiếu niên ở trong tẩm cung khá trầm, giọng nói cũng hơi khàn: “Tiến vào đi.”
Giọng nói đó thật sự quá từ tính và mập mờ khiến trong lòng Mục Tu nảy sinh dự cảm chẳng lành. Ánh mắt của cậu ta đột nhiên trở nên dữ tợn và lạnh như băng.
Không lẽ thằng chó hoàng đế này đang…
Mục Tu đẩy cửa ra, âm thanh mà cậu ta nghe được đột ngột trở nên rõ ràng, tiếng ướt át và nghẹn ngào xuất hiện trong các cuộc “vui” thi nhau chui vào trong tai cậu ta.
Tiếng nghẹn ngào quen thuộc.
Mục Tu ngước mắt lên nhìn, tấm màn che đi kiến khung cảnh trở nên mơ hồ, chỉ phác họa một cách mờ ảo hình ảnh của hai con người. Trong đó, một bóng người mảnh khảnh đang ngồi trên thân thể của người đối diện, liên tục nhấp lên xuống, mái tóc dài của bóng hình ấy cũng đang chuyển động không ngừng. Hình bóng nhỏ gầy đó vẫn đang mặc ngoại bào. Khi bóng dáng ấy ngồi trên một cái bóng khác và liên tục lay động, ngoại bào trượt xuống dưới đến tận cánh tay, để lộ ra bờ vai thon thả và độ cong hoàn hảo của cánh tay.
“A ưm… Đừng, đừng đụng vào… Ư… Sắp, sắp không chịu nổi nữa rồi…” Tiếng nghẹn ngào quen thuộc kia chứa đựng vô vàn dục vọng.
Dường như người này cũng không chú ý tới việc mới có người khác vào trong tẩm cung. Cậu chỉ biết chìm sâu vào trong tình dục điên cuồng và kêu rên mà chẳng hề biết thẹn: “A… Ưm, chọc, chọc đến điểm nứng rồi…”
Thân thể của Mục Tu khựng lại, mặt cậu ta không hề thay đổi, chỉ giơ tay đóng mạnh cửa lại.
“Rầm…” Cửa tẩm cung bị đóng mạnh lại, phát ra tiếng vang lớn như sấm bên tai.
“Mục ái khanh bị sao mà phải dùng lực mạnh như thế để đóng cửa vậy?”
Thân hình to lớn bên trong tấm màn tựa vào giường, hắn nghiêng đầu nhìn qua: “Hay là có ai đó đã chọc tức Mục ái khanh?”
Trong giọng nói trầm thấp ẩn chứa muôn vàn sự khiêu khích. Mục Tu nắm chặt tay, cố nén tức giận, ánh mắt hung ác như có thể đốt thủng một cái lỗ trên màn giường: “Sao mà có chuyện đó được? Chẳng qua bẩm sinh thần đã có thể lực mạnh mẽ nên khi đóng cửa cũng thường xuyên phát ra tiếng kêu như vậy. Thân thể của bệ hạ yếu ớt như thế, chẳng lẽ ngài không thể nghe thấy tiếng động lớn giống vậy? Nếu sự việc vừa nãy đã khiến cho bệ hạ hoảng sợ thì tội của thần thật đúng là đáng chết vạn lần.”
“… A, không ngờ lại thông minh hơn so với trước kia rồi.”
Có người đang dùng sức nắm lấy cổ và vai của mình, Lâm Thời Chiêu thu hồi ánh nhìn, vừa ngước mắt nhìn lên đã trông thấy Diệp Kính Tửu chợt im lặng, nước mắt liên tục rơi xuống, yết hầu không phát ra thêm bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hiếm khi thấy Lâm Thời Chiêu hành động dịu dàng. Sau khi má kề má và vén phần tóc ướt ra sau tai giúp Diệp Kính Tửu, hắn mới nhỏ giọng nói: “Sao thế, sợ rồi à?”
“Đừng như vậy mà…” Diệp Kính Tửu ôm chặt lấy Lâm Thời Chiêu, tình dục trong mắt dần dần biến mất: “Đừng làm ở trước mặt cậu ta…”
“Không phải hôm qua trẫm đã nói với ngươi rồi à?”
Vẻ mặt của Lâm Thời Chiêu chẳng hề lay động, chỉ dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Diệp Kính Tửu: “Không được có áp lực, cứ kêu lên là được.”
Lâm Thời Chiêu nói xong, không để ý đến sự ngăn cản của Diệp Kính Tửu, chỉ nói với Mục Tu đã đứng ở cửa một lúc lâu: “Mục ái khanh, ngươi tiến vào cũng được.”
Mục Tu nghe vậy bèn bước về phía trước, thân hình to lớn bình tĩnh tiến tới từng bước, ánh mắt đầy lạnh lùng: “Vậy thần xin tuân mệnh.”
Thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần, sao Diệp Kính Tửu có thể không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Tay cậu tăng thêm sức lực, móng tay của cậu cào xước ra từng vệt máu trên làn da tái nhợt của Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu nhìn về phía Diệp Kính Tửu, cậu nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: “Ta không đồng ý, ngươi không thể vậy làm như vậy được. Rõ ràng đã đồng ý chỉ có ta giúp ngươi ——”
“Ngươi có tư cách gì để đàm phán với ta?”
Lâm Thời Chiêu ngắt lời cậu, vẻ mặt của hắn trở nên sâu xa và vô tình. Hắn nhíu mày, nói với giọng lạnh lùng: “Ngươi cảm thấy xấu hổ hả? Thấy không chịu nổi nữa?”
“Diệp Kính Tửu, ngươi chỉ là một công cụ do trẫm mua về thôi, ngươi cần tôn nghiêm của một con người làm cái gì?”