[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 4

Thấy Mục Tu cứ im lặng không nói gì, Diệp Kính Tửu cũng không tức giận.
Bởi vì có tức với cái tên tính tình chả ra sao này thì người bị thương chỉ là cậu mà thôi.
Diệp Kính Tửu suy tư một chốc rồi quyết định lên tiếng trước. Do chuyện không tiện để người ngoài biết, sợ sân luyện võ tai vách mạch rừng, vì vậy cậu mới sấn lại gần Mục Tu, khẽ nói bên tai cậu ta: “Không phải ngươi muốn ta nói tốt cho ngươi trước mặt đại sư huynh hay sao? Hay là vì cái khác?”
Ban đầu Mục Tu đang buồn phiền, vậy mà tên lẳng lơ Diệp Kính Tửu kia lại xán lại gần tai cậu ta cố tình thổi hơi nóng làm bụng dưới cậu ta trở nên căng cứng.
Mục Tu quay đầu sang nhìn cậu với vẻ mặt u ám rồi nói với giọng hung ác: “Ngươi sấn lại gần như vậy làm gì? Suýt nữa hôn tai ta luôn rồi! Ngươi cố ý đúng không?”
“Ngươi…” Đầu tên này có vấn đề đấy à?
Diệp Kính Tửu tức tới bật cười, cậu cầm kiếm cách tên thần kinh này xa hơn một chút.
Rõ ràng cậu ta là người dẫn cậu tới sân luyện võ, thế mà giờ lại nói như thể cậu cố tình sấn lại gần nên bị ghét bỏ vậy, đầu có vấn đề thật mà!
Vừa đi được hai bước Mục Tu đã túm chặt cổ tay cậu, cậu ta kéo mạnh Diệp Kính Tửu quay lại.
Diệp Kính Tửu tức tối quay đầu lại, Mục Tu bỗng dưng thả tay cậu ra như thể bị lửa đốt, cậu ta cau mày chất vấn Diệp Kính Tửu: “Ngươi đi làm gì?”
Thật sự Diệp Kính Tửu không thể chịu nổi tính chó của tên này được nữa, vì thế cậu cũng mặc kệ chuyện có đắc tội với Mục Tu hay không. Cậu tức đỏ mặt: “Ngươi đúng là đồ khó hiểu! Rõ ràng ngươi là người hẹn ta tới đây, còn không thèm nói mục đích. Ta hỏi ngươi thì ngươi chê ta sấn lại gần. Mục Tu, cuối cùng ngươi có ý gì?!”
“…”
Diệp Kính Tửu còn tưởng người có thù tất báo như Mục Tu sẽ lao vào đánh cậu một trận, nhưng cậu ta không những không tức giận mà trông còn giống như đang chột dạ.
Đôi lông mày tuấn tú của cậu ta nhíu chặt, sắc mặt thay đổi liên tục. Trông như đang muốn nói gì đó với Diệp Kính Tửu, cậu ta hé miệng thở phì phò một lúc vẫn không nói nên lời. Xoắn xuýt một lúc lâu cậu ta mới đi vượt qua người Diệp Kính Tửu, chỉ để lại bóng lưng trước mắt cậu.
“Giờ Tý đêm nay ta sẽ tới chỗ ngươi, tới lúc đó chúng ta nói chuyện sau.”
Nói xong, bóng lưng Mục Tu hơi chuyển động, hình như cậu ta muốn rời khỏi đây.
Diệp Kính Tửu cau mày, cậu nhìn cậu ta một cách khó hiểu: “Chờ chút, bỏ qua không hỏi tới mục đích của ngươi nữa. Sao ngươi biết ta đang ở đâu? Ta chưa hề nói gì với ngươi!”
“Hừ, ngươi nghĩ chỗ ngươi ở khó tìm lắm à?” Mục Tu cười khẩy, cậu ta không chờ Diệp Kính Tửu kịp nói gì đã ngự kiếm rời đi.
Với một ngọn núi lớn như đỉnh Tĩnh Tu, tại sao tên này lại tra được cậu đang ở đâu chứ?
Diệp Kính Tửu chợt nhớ tới thuộc tính cuồng theo dõi của tên chó điên này, cậu không nhịn được xì một cái: “Tên biến thái chết tiệt!”
Cậu không thể dây dưa gì với tên này nữa. Không nói tới cái khác, Diệp Kính Tửu chỉ sợ cậu ta phát hiện ra bí mật trên người mình.
Nên biết trong nguyên tác Mục Tu là tên công vừa điên vừa tàn nhẫn, coi trọng sắc dục, tuy rằng chỉ nhằm vào đại sư huynh. Nhưng nếu để tên điên này biết…
Kết quả sẽ cực kỳ đáng sợ.
——
Bỗng dưng bị Mục Tu hẹn gặp, Diệp Kính Tửu không quay về nơi ở mà tới Tàng Thư Các.
Chuyện cấp bách nhất bây giờ là cậu phải tìm được bí pháp che giấu thân thể của cậu, dẫu sao cũng phải duy trì được tác dụng của bí pháp ban đầu.
Còn thuốc độc trong cơ thể thì Diệp Kính Tửu không thấy lo lắm. Vì theo ký ức trong đầu, trong nguyên tác có một loại cỏ tiên là Tuyết Trung Tiên, có thể giải trăm loại độc.
Giai đoạn giữa trong nguyên tác, Yến Lăng Khanh chắn thay tiểu hoàng đế Lâm Thời Chiêu nước Đại Nhạn một mũi tên độc do bị ám sát, sau đó trúng phải một loại độc kỳ lạ, hắn sẽ chết trong vòng một ngày. Lúc đó các chủ của Trích Tinh Các là Liễu Khuê Dao đã có quan hệ xác thịt với Yến Lăng Khanh, gã phải lấy Tuyết Trung Tiên ra đút cho Yến Lăng Khanh ăn thì mới cứu được mạng của hắn.
Tuy rằng Tuyết Trung Tiên rất hiếm, nhưng nếu chịu bỏ tiền thì Diệp Kính Tửu vẫn mua được ở Trích Tinh Các. Dù sao Trích Tinh Các cũng được gọi là nơi chỉ cần có tiền thì cái gì cũng bán.
Nói như vậy, nếu không thể tìm được bí pháp liên quan ở Tàng Thư Các thì có lẽ cậu sẽ phải tới Trích Tinh Các thử vận may xem sao.
Trong nguyên tác, các chủ Liễu Khuê Dao của Trích Tinh Các là một tên hổ mặt cười. Bề ngoài luôn tươi cười, nhưng lúc làm thịt người khác lại không chút nương tay. Đã thế tu vi lại cao thâm, giờ chắc đã tới trung kỳ Phân Thần. Mặc dù thực lực có phần kém cạnh ma tôn Hoa Bất Tiếu và sư tôn Sầm Lan, nhưng cũng đủ xưng bá một phương trong thiên hạ.
Nếu không cần thiết thì Diệp Kính Tửu cũng không muốn có liên quan gì tới Trích Tinh Các, cậu rất sợ xảy ra rắc rối.
Thêm một buổi trưa không thu hoạch được gì, Diệp Kính Tửu buồn bực quay về nơi tu luyện để gặp đại sư huynh Yến Lăng Khanh.
Giờ cậu đã nghĩ thông rồi, bí pháp mà tu vi Trúc Cơ có thể tiếp xúc được không có cái cậu cần. Cậu không rõ nguyên chủ đã lấy được bí pháp che giấu thân thể từ đâu!
Thấy tiểu sư đệ cứ buồn bã không vui, Yến Lăng Khanh hỏi han: “Tiểu sư đệ sao thế? Có phải do Mục sư đệ bắt nạt ngươi không?”
Diệp Kính Tửu mặt mày ủ dột, cậu đáp lại với vẻ mệt mỏi: “Cũng chẳng phải… Nhưng cậu ta cũng không tốt lành gì.”
“Vậy là Mục sư đệ đã làm gì đó thật sao?”
Diệp Kính Tửu nói mà không suy nghĩ: “Không phải cậu ta. Nhưng nếu Mục Tu chọc tức ta thật thì đại sư huynh có thể đánh trả lại giúp ta không?”
“Đương nhiên được rồi.” Yến Lăng Khanh dịu dàng nói.
Diệp Kính Tửu sững người, cậu thấy đại sư huynh dịu dàng duỗi bàn tay ra sờ đầu cậu: “Khó khăn lắm ta mới có thêm một tiểu sư đệ nên tất nhiên phải cưng chiều rồi. Nếu ai dám làm Kính Tửu không vui thì sư huynh sẽ giúp ngươi đánh trả lại.”
Ánh mắt Yến Lăng Khanh vừa sâu thẳm vừa dịu dàng, lúc hắn nhìn về phía Diệp Kính Tửu khiến cậu sinh ra ảo giác ‘Hình như đại sư huynh rất quan tâm tới mình’.
Nhưng rõ ràng cả hai mới ở chung được vài ngày…
Không lẽ đại sư huynh là một người rất cô đơn? Chỉ vì có thêm một người tu luyện cùng đã đối xử rất tốt với người đó như vậy…
Khiến người ta cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.
Không hiểu sao trái tim trong lồng ngực Diệp Kính Tửu đập rộn ràng, những suy nghĩ buồn bực trong đầu cậu hồi nãy gần như biến mất tăm. Cậu cúi thấp đầu buồn bã nói: “Vâng, Kính Tửu hiểu rồi, cảm, cảm ơn đại sư huynh.”
“Thế nên đừng không vui nữa. Được không?”
Yến Lăng Khanh xoa mái tóc đen mềm mại của thiếu niên, giọng nói của hắn ấm áp: “Ta thích dáng vẻ lúc Kính Tửu cười rộ lên hơn.”
Diệp Kính Tửu đỏ bừng mặt không nói nên lời.
Trời ạ! Sao đại sư huynh lại có thể dịu dàng như thế chứ!
Rõ ràng cậu với đại sư huynh mới quen biết nhau chưa được vài ngày, sao người này lại có thể đối xử tốt với cậu như vậy!!!
Một đại mỹ nhân dịu dàng như hắn tại sao lại bị đám người chết giẫm kia đè ra vậy!!! Không thể nào được!
Diệp Kính Tửu vừa tới thế giới này đã được đại sư huynh quan tâm, cậu tỏ vẻ bây giờ Yến Lăng Khanh chính là người mà Diệp Kính Tửu cậu thích nhất!
… Không được, cậu phải nghĩ cách để đại sư huynh nhà mình chỉ cần lo xinh đẹp, lo tu tiên thôi.
Diệp Kính Tửu không hay biết bàn tay ấm áp trên đỉnh đầu mình đã rời đi từ lúc nào, cũng không biết bản thân đã đi tu luyện công pháp với đại sư huynh khi nào.
Nói tóm lại, tới lúc cậu kịp tỉnh táo lại thì đã tới lúc phải tạm biệt.
Y nhớ tới nhiệm vụ Hoa Bất Tiếu sắp xếp cho mình, nhân lúc chưa tạm biệt vội hỏi Yến Lăng Khanh: “Đại sư huynh, dạo này sư tôn đang làm gì thế? Ta đang muốn sư tôn dạy ta mấy công pháp lợi hại.”
Yến Lăng Khanh giải thích: “Tiểu sư đệ mới vào sư môn nên chắc chưa rõ. Khoảng một tháng trước sư tôn đã cướp được Thánh Khí Ma Cung ‘Chuông Ma Thuật’ của Hoa Bất Tiếu. Mà Chuông Ma Thuật không hổ danh là Thánh Khí Ma Cung, sư tôn phong ấn nó suốt một tháng vẫn chưa xong, nhưng hiện tại chắc cũng sắp kết thúc rồi. Tiểu sư đệ cứ yên tâm, tất nhiên sư tôn sẽ dạy ngươi công pháp. Nhưng nếu ngươi sốt ruột thì ta có thể dạy ngươi mấy chiêu trước.”
Khóe miệng Diệp Kính Tửu co rút.
Sao cậu có thể không biết được chứ, cũng bởi vì Chuông Ma Thuật bị trộm nên cậu mới bị phái tới đây, uống thuốc độc rồi nằm vùng. Nếu Sầm Lan không cướp Thánh Khí Ma Cung của họ thì có lẽ bây giờ cậu vẫn đang ngoan ngoãn tu luyện ở Ma Cung kìa.
Diệp Kính Tửu lắc đầu nói: “Ta chờ sư tôn cũng được, không làm trễ nải thời gian tu luyện của đại sư huynh nữa, nhân lúc này ta sẽ củng cố lại tu vi. Vừa rồi ta mới dò xét lại tu vi, đoán chừng cũng sắp viên mãn, có lẽ chưa tới một tháng nữa là bước vào Trúc Cơ trung kỳ.”
Yến Lăng Khanh mỉm cười dịu dàng, hắn nói: “Không hổ là sư đệ, thật giỏi.”
Yến Lăng Khanh khen cậu tựa như người lớn cưng chiều trẻ nhỏ trong nhà.
Diệp Kính Tửu hơi xấu hổ, cậu lấy hết can đảm nói: “Đại sư huynh đừng khen ta mãi, ta không giỏi như ngươi nói đâu. Ngươi cứ khen ta thế thì ta, ta sẽ dễ đắc ý lắm đó.”
“Ừm…”
Yến Lăng Khanh sấn lại gần cậu, đôi mắt sâu thẳm đẹp như viên ngọc lưu ly bây giờ tràn ngập ý cười, hắn nói một cách nghiêm túc: “Sư huynh đang rất nghiêm túc khen Kính Tửu đó, không hề nói cho có đâu. Nếu nói đắc ý thì… Tiểu sư đệ dễ thương như thế, tùy hứng chút cũng không sao.”
Lại khen cậu! Lại khen cậu rồi!
Sao đại sư huynh nói ngọt như mật vậy chứ! Thật không chịu nổi!
Hai tai Diệp Kính Tửu đỏ ửng, cậu ra vẻ tức giận nhìn vào mắt đại sư huynh, sau đó quay người bỏ chạy.
Còn Yến Lăng Khanh thì đứng tại chỗ, hắn cười khẽ rồi nói: “Trêu tiểu sư đệ vui thật đấy.”
——
Diệp Kính Tửu quay về chỗ ở, cậu vừa mở cửa đã nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú đang nằm khoanh tay ngẩn người trên giường của cậu. Hai tay cậu ta còn đang ôm chặt quần áo của cậu.
“Mục Tu, ngươi làm gì đó! Nằm lên giường ta còn ôm đồ của ta, có phải ngươi ngửi trộm đồ ta không!”
Mục Tu giật mình ngồi bật dậy, cậu ta nâng tay ném quần áo cậu xuống đất, mặt mày sa sầm rời khỏi giường. Cậu ta còn già mồm át lẽ phải: “Ngươi còn nói ta à, ta đã nói giờ Tý tới gặp ngươi rồi mà sao ngươi muộn vậy mới quay về, ngươi đi đâu! Còn nữa, trên đồ của ngươi toàn mùi sữa, ngươi nghĩ ta thèm ngửi lắm hả? Ta chỉ tiện tay tìm gì đó để ôm thôi.”
Diệp Kính Tửu tức điên lên: “Ngươi bảo ai có mùi sữa! Ngươi cũng nói trên người ta có mùi sữa thì tại sao ta không ngửi thấy? Vả lại ta vừa đi tu luyện nên lỡ quên mất thời gian, ngươi nghĩ ai cũng rảnh rỗi như ngươi à!”
Mục Tu bắt được từ mấu chốt, vẻ mặt cậu ta tối sầm lại, chau mày nói: “Cũng? Còn ai khác ngửi đồ của ngươi?”
“Ngoài ngươi ra chẳng có ai ngửi như thế cả! Mục Tu, ngươi đúng là chưa đánh đã khai! Đúng là ngươi đã ngửi đồ của ta rồi! Ngươi, ngươi…”
Diệp Kính Tửu nghiến răng nghiến lợi nói với giọng điệu tức giận : “Đồ biến thái!”
Mục Tu không so đo với câu mắng của Diệp Kính Tửu, cậu ta chỉ hỏi: “Vậy ai nói trên người ngươi có mùi sữa?”
Nên biết từ khi cậu vào phái Tiêu Dao chưa gặp được bao nhiêu người, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có vài người. Đương nhiên sư tổ Sầm Lan sẽ không nói lời này, mấy tên đứng đắn cũng cũng không nói, nghĩ kỹ thì chỉ có mỗi…
“Đại sư huynh?”
Mục Tu vừa nói vừa đen mặt lại, trong lòng tràn ngập cảm giác phức tạp. Nói chung là mất hứng: “Nếu không ngửi quần áo của ngươi thì cũng là xáp tới gần để ngửi. Đại sư huynh… cách ngươi gần như vậy sao?”
Tên chó điên này lại bắt đầu ghen bậy ghen bạ! Sao đại sư huynh có thể coi trọng loại người như cậu ta được!
“Ngươi không cần quan tâm, chuyện này chẳng liên quan gì tới ngươi cả.”
Diệp Kính Tửu bực bội nói. Tu hành cả đêm nên cậu cũng chớm mệt, không muốn khua môi múa mép với Mục Tu nữa: “Ngươi nói là tối nay tới gặp ta nói chuyện, vậy giờ mau nói luôn đi! Nếu ngươi bảo lúc khác lại nói thì ta đây không theo được.”
… Sao lại không liên quan tới cậu ta chứ?
Cậu ta, cậu ta đã nhìn thấy cơ thể của Diệp Kính Tửu, nói sao cũng——
Khóe miệng Mục Tu co lại, gân xanh trên cổ cậu ta nổi lên nhưng vẫn nghẹn cứng không nói thành lời.
Nói như thế nào đây?
Nói là cậu ta đã nhìn thấy thân thể Diệp Kính Tửu, cậu ta không thể thân mật với người khác được nữa? Tuy rằng cậu ta chỉ nhìn trộm, vả lại còn thích đại sư huynh…
Ánh mắt thiếu niên tuấn tú trở nên âm u, mơ hồ xuất hiện vẻ dữ tợn. Diệp Kính Tửu nhìn cậu ta, cậu chợt nghĩ tới mấy lời nói không chút nể nang của mình hồi nãy thì hơi sợ.
Liệu có phải tên này đang tức giận hay không?
Vì thế Diệp Kính Tửu không dám mở miệng ra giục, cậu lẳng lặng ngồi xuống giường, hai tay dựa chân chống cằm im lặng nhìn Mục Tu chứ không dám đi ngủ.
Một lúc lâu sau Mục Tu mới quay người lại, khuôn mặt tuấn tú kia nhìn cậu chằm chằm tựa như vừa hạ quyết tâm gì đó——
“Ngươi…”
Bỗng dưng Diệp Kính Tửu có dự cảm xấu, nhưng cậu không biết sai ở đâu nên hơi hoảng hốt. Mặt mũi cậu lộ vẻ căng thẳng nhưng tỏ ra hung dữ: “Ngươi làm, làm gì?”
Yết hầu Mục Tu lăn lộn, lúc nói chuyện thì giọng cậu ta đã trầm khàn hơn một chút: “Ngươi cởi đồ ra.”
“Ngươi…”
Diệp Kính Tửu nghe vậy thì kinh hoảng túm chăn bọc cả người thành một cục, cậu sợ hãi như một con sóc nhỏ bị dọa. Đôi mắt câu trợn to tròn xoe cảnh giác nhìn về phía cậu ta: “Ý ngươi là gì?”
“… Cởi đồ ra, đừng để ta phải nói lại lần nữa.” Mục Tu âm u nhìn cậu, đôi con ngươi màu đen của cậu ta sáng rực lạ thường.
Dường như nhận ra bản thân hơi đáng sợ, Mục Tu chậm rãi hồi lại sắc mặt: “Ta chỉ đang xác nhận lại một chuyện, ngươi… đừng sợ.”
—— Có phải Mục Tu đã phát hiện ra bí mật của cậu rồi không?
Diệp Kính Tửu sững người, trong lòng cậu vô cùng hoảng hốt, lo sợ không biết bị Mục Tu phát hiện manh mối từ khi nào. Một suy nghĩ chợt lóe lên, nghĩ tới chuyện hôm qua lúc cậu vừa ra khỏi Bách Hàn Đàm thì thấy Mục Tu mặt mũi âm trầm bay lướt qua trước mặt.
Vành mắt cậu đỏ lên, trong lòng vừa sốt ruột vừa tức tối: “Ngươi, ngươi phát hiện từ khi nào? Có phải từ lần ở Bách Hàn Đàm không! Thế mà ngươi lại rình trộm ta cởi đồ! Ta không muốn giúp ngươi nói tốt với đại sư huynh nữa! Cút đi! Mau cút ngay đi! Nếu không ta sẽ gọi đại sư huynh tới đánh ngươi!”
Ban đầu Mục Tu cũng chột dạ, vừa nói xong câu kia thì cậu ta cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị Diệp Kính Tửu mắng. Không ngờ Diệp Kính Tửu lại coi đại sư huynh như cứu tinh lôi ra dọa cậu ta. Mục Tu không khỏi đen mặt: “Đại sư huynh, lại là đại sư huynh à? Hai người các ngươi mới quen nhau được vài ngày mà ngươi tin tưởng hắn vậy sao? Nếu bàn về thời gian thì ta quen đại sư huynh lâu hơn ngươi, sao ngươi lại nghĩ hắn sẽ giúp ngươi chứ? … Hay ngươi định gạt hắn chuyện vì ngươi mọc thêm bộ phận của nữ nhân nên mới bị cưỡng hiếp?”
Cậu ta càng nói càng tức, gân xanh nổi chằng chịt trên cổ. Cậu ta nhéo mạnh cằm Diệp Kính Tửu ép cậu ngẩng lên: “Nếu hắn biết bí mật của ngươi, sau đó cùng ta cưỡng hiếp ngươi thì không biết ngươi định làm thế nào đây?”
——
Trứng màu:
“Đúng là kỹ nữ thiếu chịch, để xem ta có chịch làm ngươi phục luôn không!”
Mục Tu ưỡn lưng đâm chọc liên tục, dương vật lớn đâm mạnh vào âm hộ mũm mĩm của Diệp Kính Tửu, chịch tới mức chảy nước dâm liên tục. Làm bé mít ướt kia phải thét chói tai: “Á…. Sâu quá! Ư ư, sướng quá… Ưm ư…”
Hai bầu vú trắng nõn bị bóp tới bầm tím đang lắc lư, Mục Tu bóp eo nhỏ bằng một tay, cậu ta nâng mông Diệp Kính Tửu lên để nắc mạnh vài cái vào trong.
Dương vật lớn đâm vào âm vật, chịch vừa sâu vừa mạnh khiến Diệp Kính Tửu sung sướng không phân biệt được gì, trong đầu cậu chỉ muốn nam nhân ra sức chịch mình thêm một chút, tốt nhất là chịch mở tử cung, khiến khe thịt sung sướng phun nước càng tốt hơn.
“Ư ư a Mục Tu… Chịch chết ta đi… Sướng quá… Sắp ra tiếp rồi…”
“Đồ dâm đãng! Đúng là thiếu chịch!”
Mục Tu đỏ mắt trước tiếng kêu của Diệp Kính Tửu, xương hốc mắt căng chặt, gân xanh nổi lên, khuôn mặt vốn dĩ tuấn tú trở nên vô cùng tàn bạo, cậu ta há mồm áp xuống cắn vào nơi trí mạng là hầu kết của Diệp Kính Tửu nằm bên dưới. Vừa cắn vừa liếm, đầu lưỡi cậu ta liếm hầu kết tinh xảo của người nằm dưới thân.
Eo cậu ta lên xuống liên tục, dương vật lớn nắc mạnh vào điểm nứng bên trong âm hộ đang khép mở không ngừng, đầu khấc va chạm lung tung trong vách thịt nóng ấm, càng đâm càng sâu. Đầu dương vật đâm thẳng về hướng cổ tử cung, nắc Diệp Kính Tửu vừa đau vừa sướng, cảm giác bụng mình sắp bị cậu ta chịch thủng.
“Ưm a a!! Lại chịch vào tử cung rồi… Sướng quá, mau cắm vào tử cung thiếu chịch này đi ư ư, ngứa, sướng quá!”
“Diệp Kính Tửu! Ngươi nhìn cái dáng vẻ như kỹ nữ này của ngươi đi! Không biết xấu hổ chút nào cả!”
Dương vật nhỏ của Diệp Kính Tửu dựng thẳng về phía trước, lỗ tiểu giật giật trào ra càng nhiều tinh dịch. Bàn tay mảnh khảnh của cậu cầm dương vật nhỏ định tự sục thì bị Mục Tu tóm chặt, cậu ta quát lớn: “Không được tự sờ! Ngươi là kỹ nữ, chỉ được phép để ta chịch bắn, rõ chưa!”
“Hu hu hu… Kỹ nữ muốn bắn, không chịu được nữa rồi Mục Tu… Ca ca tốt… Ngươi để ta sờ đi hu hu…”
Mục Tu nghe cậu nói vậy thì yết hầu lăn lộn, dương vật nằm trong lỗ thịt phình to hơn, nhưng cậu ta vẫn túm chặt kéo hai tay của Diệp Kính Tửu cố định trên đỉnh đầu cậu: “Đã nói ngươi là kỹ nữ, chỉ xứng bị ta chịch bắn rồi mà, muốn bắn thì xin ta đụ mạnh hơn đi!”
“Hu hu xin ngươi, xin ngươi đó Mục Tu. Đâm vào mạnh hơn đi… Chịch vào trong tử cung, nắc mạnh vào trong… Muốn bị dương vật lớn của ngươi chịch chết ư a…”
Diệp Kính Tửu duỗi đôi chân dài quấn quanh eo của nam nhân, eo nhấc hẳn lên khiến dương vật lớn của cậu ta đâm vào sâu hơn.
Bên trong lỗ thịt dâm của cậu đầy nước, gần như ngâm đẫm cả dương vật lớn. Mục Tu thầm mắng một câu, cậu ta chịu đựng sức co bóp đầy câu hồn của lỗ thịt chịch mở cửa tử cung, rồi vội vã nắc dương vật vào trong.
“Á, dương vật lớn vào rồi… Sướng quá, lại muốn bắn….”
Đôi chân vừa dài vừa trắng của Diệp Kính Tửu kẹp chặt eo của nam nhân, đôi tay vuốt ve loạn xạ trên cơ bụng cậu ta. Cậu cảm thấy người mình nóng bừng, đầu óc sắp bị chịch hỏng.
Tử cung bị dương vật đâm mạnh, khiến cậu thét chói tai phun nước, nước mắt cậu rơi lã chã. Mục Tu cắn mạnh vào yết hầu khiến cậu sợ hãi muốn chết, vừa khóc vừa bắn nước, thỉnh thoảng lại nấc lên một cái.
Mồ hôi trên người Mục Tu rơi xuống cơ thể trắng như tuyết của Diệp Kính Tửu, mùi sữa và mùi tanh khiến dục vọng cậu ta tăng cao. Thấy Diệp Kính Tửu vừa khóc vừa nấc thì thấy buồn cười, Mục Tu dùng đầu ngón tay lau khóe mắt ướt của Diệp Kính Tửu, nói: “Sao thế? Tức rồi à?”
Lại thấy Diệp Kính Tửu trở tay bắt ngược cổ tay cậu ta, vươn đầu lưỡi liếm ngón tay Mục Tu rồi nói: “Ưm a a hức… Sướng…. Sắp, sắp bắn rồi…”
Sắc mặt Mục Tu thay đổi, cậu ta khẽ mắng: “Mẹ nó, lẽ ra ta không nên dỗ ngươi làm gì. Đúng là đồ lẳng lơ trời sinh, lỗ thịt của ngươi sắp kẹp đau ta rồi!”
Vừa dứt lời Mục Tu không quan tâm Diệp Kính Tửu la khóc thế nào nữa, cậu ta chỉ một lòng nắc vào trong lỗ thịt dâm. Dương vật đâm vào tử cung, nước dâm phun ra, đâm lỗ thịt chín nục, điểm dâm cũng bị dương vật thô to hung hăng cọ sát.
Cứ thế chọc vào rút ra mấy trăm phát, cuối cùng Mục Tu cũng muốn bắn. Cậu ta ưỡn eo, dương vật lớn đâm lút cán vài cái vào tử cung, lỗ tinh bắn ra từng luồng tinh dịch đậm đặc vào bên trong.
Diệp Kính Tửu sướng run người, dương vật nhỏ bị Mục Tu chịch bắn từ lâu, chỉ biết túm chặt cánh tay cường tráng của Mục Tu, tạo ra từng vết cào màu đỏ trên cơ bắp cường tráng kia: “Ư…. Bắn hết vào trong tử cung rồi!!! Bị chịch tới mang thai ưm a a…”
“Chịch tới mang thai?” Mục Tu cắn vào vành tai trắng tinh của Diệp Kính Tửu, rồi khàn giọng bật cười: “Ta còn muốn chịch ngươi sinh non kìa.”