[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 39
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 39 - Tiểu sư đệ bị chịch khi đang mặc đồ nữ

Trước khi ngủ Diệp Kính Tửu đã nghĩ rất nhiều kế hoạch lớn, còn liên tục đánh linh lực vào phong ấn trong biển ý thức.
Nhưng khi tỉnh dậy Diệp Kính Tửu thử vận chuyển linh lực lại phát hiện linh lực lại trì trệ như trước.
Diệp Kính Tửu: “…”
Không phải chứ, sao lại như vậy?
Chẳng lẽ dòng máu Yêu tộc trong người Lâm Thời Chiêu chỉ có thể giúp tu vi cậu khôi phục trong thời gian song tu với hắn thôi ư?
Hay là pháp thuật phong ấn của Liễu Khuê Dao có vấn đề?
Diệp Kính Tửu bình tĩnh lại, tập trung thử vận chuyển linh lực trong cơ thể thêm một lần.
Nhưng không có kết quả, linh lực trì trệ khó vận chuyển, không thể vận hành nổi.
Vậy nên chỉ còn cách song tu với Lâm Thời Chiêu nếu muốn khôi phục lại linh lực… ư?
Diệp Kính Tửu im lặng suy tư mãi đến khi ăn sáng xong, Thẩm Chi tới tìm mới cắt ngang suy nghĩ của cậu.
Hắn cầm theo một Tề Hung Nhu Quần* màu hồng nhạt thêu hoa văn tinh xảo bằng chỉ bạc, ống tay áo bằng tơ lụa mỏng nhẹ, vừa cười hì hì vừa để xuống trước mặt Diệp Kính Tửu.
*Tề Hung Nhu Quần (齐胸襦裙) – hán phục của phụ nữ thời Tùy Đường.
Diệp Kính Tửu ngơ ngác: “Cái gì vậy?”
“Váy đó.” Thẩm Chi đẩy đẩy bộ y phục tới gần cậu rồi khoa tay múa chân một chút: “Ừm kích cỡ chuẩn, sẽ hợp lắm đây.”
Diệp Kính Tửu lén lùi về sau hai bước: “Ta biết đó là váy nhưng ta không hiểu lắm, sao ngươi lại đưa nó cho ta?”
Thẩm Chi kéo cậu lại rồi nhét áo váy vào lòng cậu: “Tiểu Tửu vẫn trông như thiếu niên thế này mà ngày nào cũng vào tẩm cung bệ hạ thì kiểu gì bệ hạ cũng bị thế lực nhằm vào người nắm thóp.”
“Tuy đúng là với Tiểu Tửu thì ấy đúng là chuyện tốt nhưng bệ hạ cũng không mong bí mật bị lộ sớm đến vậy.”
Thẩm Chi cười nói: “Đợi bệ hạ bãi triều Tiểu Tửu cứ mặc váy tới tẩm cung là được.”
“… Ta không mặc.”
Diệp Kính Tửu vừa lắc đầu từ chối vừa trả áo váy lại cho Thẩm Chi, thái độ cực kỳ kiên định, dáng vẻ có đánh chết cậu cũng không mặc.
Tuy giờ cậu đã có cả vú và âm hộ của nữ nhân nhưng Diệp Kính Tửu vẫn luôn kiên định rằng bản thân là nam nhân.
Bản thân cậu không có sở thích giả gái, cũng không thích bị người khác đối xử như một nữ nhân.
Nhưng Thẩm Chi vẫn luôn tỏ ra dễ nói chuyện lại không đồng ý, đó cũng là lần đầu tiên hắn để lộ tu vi kỳ Xuất Khiếu của mình trước mặt Diệp Kính Tửu, hắn dùng linh lực trói chặt Diệp Kính Tửu đang định chạy trốn lại rồi bế cậu lên giường, chớp chớp đôi mắt vô tội.
“Tiểu Tửu đừng trách ta, đây là yêu cầu của bệ hạ, ta cũng hết cách rồi.”
Ừ, chứ không phải là hắn muốn xem Tiểu Tửu mặc y phục của nữ nhân.
“Nếu Tiểu Tửu không đồng ý thì ta chỉ có thể giúp Tiểu Tửu mặc đồ vào thôi, đúng không?”
Tay hắn đã đặt lên đai lưng của thiếu niên, Thẩm Chi liếm môi, đè xuống: “Vậy giờ ta thay đồ cho Tiểu Tửu nha.”
Tuy Diệp Kính Tửu cũng biết thân phận của Thẩm Chi không vô hại như hình tượng của hắn nhưng tới khi Thẩm Chi cúi xuống cởi đồ mình ra, đầu gối phải của hắn đè vào giữa hai chân mình, thân hình khổng lồ bao trùm cả người mình thì cậu mới nhận ra thiếu niên này cũng không vô hại như những gì hắn thể hiện ra.
Chỉ vài giây sau Thẩm Chi đã cởi sạch quần áo che lấp thân thể cậu, để lộ cơ thể quyến rũ trắng như tuyết, trước khi mặc áo váy vào, Thẩm Chi còn tách hai chân cậu ra để kiểm tra tình trạng hồi phục của âm hộ và hậu huyệt của cậu.
“Ha…”
Nhịp thở của Diệp Kính Tửu dồn dập đến lạ trong khi ngón tay Thẩm Chi chỉ kiểm tra tình hình hồi phục “đường đi” của cậu. Thịt mềm nhạy cảm bên trong cứ bị ngón tay đâm chọt mãi cũng bắn nước ra rất nhanh, chất nhầy rỉ ra từ hai mảnh môi âm hộ đang co rút kịch liệt.
“Tiểu Tửu luôn nhạy cảm thế này nhỉ.”
Thẩm Chi rút ra rồi cầm khăn tay lau khô chất nhầy trên ngón tay, mắt cong cong: “Nhưng mà âm hộ và hậu huyệt đều hồi phục rất tốt đấy, có thể ân ái tiếp nha.”
“Có ta ở đây thì Tiểu Tửu không cần sợ bị ai chịch đến lỏng âm hộ đâu.”
Cuối cùng Thẩm Chi cột chắc phần áo trước ngực cho Diệp Kính Tửu, hắn thu tay lại, cũng kiềm chế dục vọng muốn vuốt ve thân thể Diệp Kính Tửu lại: “Rồi rồi, kết thúc rồi, Tiểu Tửu mặc váy đẹp thật đấy, như búp bê vải ý!”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, mím môi không trả lời.
Thẩm Chi giải trừ trói buộc trên người cậu nhưng cậu lại không muốn ngồi dậy mà xoay người chôn đầu vào chăn, giọng nói tỏ rõ sự khó chịu: “Ta phải mặc váy đi ra ngoài ư?”
“Ừ, sao Tiểu Tửu không thích mặc váy vậy?”
Thẩm Chi ngồi cạnh vừa cười vừa kéo cậu lên: “Rõ ràng là Tiểu Tửu mặc cái váy này vào trông đẹp lắm mà, màu hồng nhạt cũng khiến Tiểu Tửu đáng yêu hơn nữa, chẳng khác mấy cô nương bình thường tí nào luôn. Nếu Tiểu Tửu ra ngoài chắc chắn mọi người sẽ nghĩ ngươi là một tiểu cô nương xinh đẹp đó!”
“Vì thế nên mới không muốn mặc đó…”
Diệp Kính Tửu khẽ lầm bầm, nhún nhún vai không được tự nhiên lắm vì phần ngực bị thắt hơi chặt.
Sau khi mặc đồ xong xuôi Diệp Kính Tửu bị Thẩm Chi kéo tới trước gương toàn thân để soi.
Cậu thấy thiếu nữ mặc váy hồng trong gương buộc hai búi tóc nhỏ, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt hạnh tròn trịa càng tăng thêm phần đáng yêu, màu môi khá nhạt, tổng thể lại cực kỳ ngoan ngoãn. Mà khi ánh mắt lơ đãng liếc qua lại toát ra chút quyến rũ cộng với làn da trắng nõn lồ lộ trước ngực càng khiến người xem nảy sinh dục vọng.
Thẩm Chi đứng sau lưng Diệp Kính Tửu, để tay lên vai cậu, thiếu niên trong gương như bọc Diệp Kính Tửu vào trong lòng mình dù hành động của thiếu niên ấy cũng chẳng có gì là quá đáng cả.
Diệp Kính Tửu cảm thấy có luồng khí nóng phả vào tai mình, Thẩm Chi cười nhẹ, nói: “Xem đi, ta đã nói Tiểu Tửu rất xinh đẹp rồi mà.”
Chuyện nhục nhất đời.
Diệp Kính Tửu nhíu mày, cậu đi giày thêu của nữ tử, mặc đồ trang điểm như thiếu nữ đi sau Thẩm Chi tới tẩm cung Lâm Thời Chiêu. Thị vệ xung quanh vẫn nghiêm nghị như thường, không ai nhìn vào cậu khiến cậu càng thấy thẹn hơn.
Hoàng cung nước Đại Nhạn không cho phép tu sĩ dùng kiếm để phi hành hoặc cưỡi thú cưỡi khác đi trong hoàng cung, với cả Diệp Kính Tửu còn bị phong ấn tu vi nên chỉ có thể đi bộ với Thẩm Chi. Nhưng dù sao thì bọn họ cũng là tu sĩ, dù Diệp Kính Tửu bị phong ấn tu vi thì cũng là tu sĩ Kim Đan nên chẳng bao lâu sau bọn họ đã tới tẩm cung của Lâm Thời Chiêu.
Lúc Diệp Kính Tửu đến đó thì Lâm Thời Chiêu còn chưa hạ triều, vậy là cậu ở một mình trong tẩm cung của Lâm Thời Chiêu đợi hắn về.
Cậu ngồi trong tẩm cung rất lâu mới nghe được tiếng xe lăn vang lên ngoài cửa, người đó chuẩn bị mở cửa.
Diệp Kính Tửu siết chặt làn váy, cậu nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra rồi lại đóng lại.
Nhưng tiếng xe lăn vẫn chưa vang lên tiếp.
Diệp Kính Tửu ngước mắt lên thấy Lâm Thời Chiêu đang lẻ loi ngồi trên xe lăn, biểu cảm vẫn lạnh nhạt, đôi mắt hẹp dài nhìn cậu vẫn lạnh lùng như cũ: “Ngồi ngơ ra đấy làm gì? Sao còn chưa tới hầu hạ trẫm?”
Lúc này Diệp Kính Tửu mới phản ứng lại, sau lưng Lâm Thời Chiêu không có ai cả, chắc là cung nhân vừa nãy đóng cửa xong cũng ra ngoài theo rồi.
Cậu đành phải ngượng ngùng đi về phía Lâm Thời Chiêu, tà váy hồng nhạt bay phấp phới theo bước chân của cậu trông bay bổng đến lạ.
Tẩm cung vẫn chỉ có đúng hai ngọn nến, vẫn tăm tối như trước.
Lúc Lâm Thời Chiêu gọi Diệp Kính Tửu tới vẫn chưa để ý lắm. Nhưng khi Diệp Kính Tửu tới gần, làn váy hồng nhạt đong đưa liên tục hắn mới để ý có gì đó không đúng.
Ngón tay đặt trên xe lăn thong thả gõ gõ, đôi mắt hẹp dài híp lại nhìn “thiếu nữ” mặt đầy sắc xuân, quyến rũ đi về phía mình. Cần cổ của cậu trần trụi trắng nõn mịn màng, áo váy màu hồng nhạt che khuất thân thể xinh đẹp Lâm Thời Chiêu từng vuốt ve, trông không khác gì một thiếu nữ ngoan ngoãn.
Hiển nhiên Diệp Kính Tửu cũng đã nhận ra ánh mắt của hắn nên biểu cảm cũng hơi xấu hổ, hai tai cậu đã đỏ bừng, cậu vội vã chạy tới sau hắn rồi đẩy xe lăn về phía trước.
Kỳ quái, sao hôm nay Diệp Kính Tửu lại mặc y phục của nữ nhân?
Thẩm Chi lại bày trò gì nữa đây? Chỉ sợ là ngài ấy lại tìm vài lý do đứng đắn nào đó để lừa gạt Diệp Kính Tửu đi.
Khi tới trước giường Lâm Thời Chiêu không bắt Diệp Kính Tửu đỡ mình lên mà chống tay lên tẩm giường rồi tự ngồi sang.
Tuy thân thể hắn đã có chuyển biến tốt đẹp nhưng đùi hắn vẫn không có chút tri giác nào.
Diệp Kính Tửu vẫn luôn cực kỳ đề phòng vị đế vương trẻ tuổi này nhưng khi cậu tận mắt thấy Lâm Thời Chiêu khó khăn chống ván giường rồi ngồi lên giường tự dưng cậu lại hiểu được phần nào suy nghĩ của Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu mới mười chín thôi, hắn còn trẻ nhưng lại không thể thực hiện những kế hoạch to lớn vì thân thể gầy yếu này. Thậm chí hắn vừa mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhưng ngôi vị ấy vẫn có quá nhiều người mơ ước, luôn luôn ở trong tình trạng xung quanh toàn là nguy hiểm.
Nhưng hiểu cũng không có nghĩa là cậu có thể tha thứ cho thằng cha này.
“Ngơ ra làm gì?” Lâm Thời Chiêu bỗng nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo cậu tới gần.
Diệp Kính Tửu chống tay trên lồng ngực nóng rực của hắn, khuôn mặt sắc sảo của thiếu niên bỗng phóng đại trước mắt cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, chóp mũi gần như đã chạm vào nhau, thậm chí Diệp Kính Tửu còn cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của thiếu niên phả lên mặt mình.
Vẻ đẹp của Lâm Thời Chiêu cực kỳ sắc bén khiến Diệp Kính Tửu không thể nói nên lời trong thời gian ngắn, cậu sững sờ nhìn Lâm Thời Chiêu ngay tại chỗ.
Thiếu niên dần tới gần cậu, hơi thở nóng rực ấy càng ngày càng gần, khi Diệp Kính Tửu tưởng là Lâm Thời Chiêu định hôn mình thiếu niên bỗng dừng lại, nhếch mép: “Ngươi không nghĩ là trẫm muốn hôn ngươi đấy chứ?”
“Không, không có!”
Diệp Kính Tửu vội vàng lùi về sau, cậu cúi đầu phản bác: “Ta không nghĩ thế!”
“Không có là tốt nhất, trẫm cũng không mong ngươi sinh ra tình cảm dư thừa gì.”
Lâm Thời Chiêu không cười nữa, hắn dựa vào thành giường, vẫn nắm tay Diệp Kính Tửu rồi ấn tay cậu vào háng mình.
Chỗ kia đã phồng lên từ bao giờ rồi.
Kẻ không bình thường là Lâm Thời Chiêu.
Trước khi ân ái với cơ thể song tinh mang thể chất lô đỉnh hắn đã có sự chuẩn bị tinh thần nhất định rồi nhưng lại chưa từng nghĩ rằng cái cơ thể ấy có thể khiến hắn nghiện.
Rõ ràng mới làm một lần thôi nhưng khi ngửi được mùi sữa thoang thoảng từ người thiếu niên thì dương vật dưới háng hắn lại hưng phấn cương lên.
Lâm Thời Chiêu ghét sự hưng phấn không được ý chí của mình cho phép nhưng giờ hắn cần Diệp Kính Tửu chữa bệnh cho hắn nên vẫn tạm giữ mạng cho thiếu niên này.
Nghiện thì dễ, cai thì khó.
Hiển nhiên lúc ấy Lâm Thời Chiêu vẫn chưa ý thức được chuyện này.
Diệp Kính Tửu rụt tay lại như chạm phải thứ gì đó phỏng tay mà không màng tới phản ứng của Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu nhìn cậu chằm chằm, cậu biết ánh mắt ấy có ý gì nên đành hít sâu một hơi, cố bình tĩnh lại.
Đâm lao thì phải theo lao, giờ cậu và Lâm Thời Chiêu đã… chịch nhau rồi, song cậu cũng chỉ coi như là bị chó cắn thôi.
Với cả giờ Lâm Thời Chiêu vẫn còn tác dụng với cậu, cậu cần khôi phục tu vi thông qua thân thể hắn.
Diệp Kính Tửu tự thuyết phục bản thân bình tĩnh.
Cậu ngồi lên người Lâm Thời Chiêu như hôm qua, áo váy rườm rà quá mà cậu cũng không biết cởi kiểu gì nên không cởi luôn. Áo váy Thẩm Chi mang tới không có quần trong nên hôm nay cậu đã tới nơi này trong tình trạng cởi truồng.
… Cũng tiện khi làm mấy chuyện này.
Lâm Thời Chiêu chưa cởi long bào mà Diệp Kính Tửu cũng không cởi giúp hắn, chỉ cố moi dương vật dữ tợn dưới háng hắn ra khỏi long bào dày nặng.
Hai cái.
Lâm Thời Chiêu vẫn chưa thể thu lại dương vật mới mọc ra kia.
Quy đầu của cây gậy thịt tím đen vẫn còn rỉ tinh dịch, vảy dày ở phần rễ dương vật giãn ra rồi dần khép lại. Dương vật dữ tợn cương cứng to lên trong tầm mắt Diệp Kính Tửu, cuối cùng dừng lại ở kích thước người bình thường khó có thể chấp nhận được.
Thân thể cậu thật sự ăn được thứ khủng bố này ư?
Cả người Diệp Kính Tửu cứng đờ, cậu cầm một dương vật nhắm nay âm hộ ướt át của bản thân rồi từ từ hạ mông xuống trong ánh mắt chăm chú của Lâm Thời Chiêu.
Lúc thay quần áo cho cậu, Thẩm Chi đã mạnh bạo kiểm tra âm hộ và hậu huyệt cho cậu, kết quả là bây giờ thân thể này bắt đầu bứt rứt vì không được thỏa mãn, hai vách thịt âm hộ đóng mở khát vọng dương vật to bự lấp đầy.
“Ưm…”
Diệp Kính Tửu thở dốc khe khẽ cảm nhận âm hộ mới khít lại chưa được bao lâu đã bị dương vật dị dạng tiến vào, loại cảm giác thỏa mãn khi được lấp đầy khiến Diệp Kính Tửu không nhịn được mà rên rỉ, mà lúc vảy nóng bỏng đi vào âm hộ, từ sâu trong âm hộ tiết nước dâm ra để bảo vệ vách thịt mềm mại bên trong, khi dương vật đi vào âm hộ dâm đãng, nước dâm ấy chảy vào khe hở giữa những vảy đen dày đặc như một chất bôi trơn.
Diệp Kính Tửu run lên vì dương vật dị dạng kia, đặc biệt khi hậu huyệt bị dương vật nóng bỏng khác thử chọc vào mang lại sự hoảng sợ xen lẫn khoái cảm khiến thân thể cậu càng trở nên nhạy cảm.
Tử cung vẫn sợ bị dị vật cắm vào như trước nhưng Diệp Kính Tửu chỉ có thể ép sự sợ hãi trong lòng xuống, tiếp nhận quy đầu lớn của Lâm Thời Chiêu cọ xát với cổ tử cung và cuối cùng là đâm vào.
“Ha —— vào rồi…”
Diệp Kính Tửu không nhịn được mà cong lưng vì khoái cảm từ cảm giác được lấp đầy, làn váy hồng nhạt che khuất cảnh giao hợp ở chỗ bí mật của hai người, thậm chí quần áo của Lâm Thời Chiêu còn không lộn xộn chút nào, nhìn từ ngoài vào trông hai người cũng không giống như đang làm chuyện mập mờ gì, chỉ có thể nhìn ra được một chút từ tiếng thở dần nặng nề hơn của Lâm Thời Chiêu và thân thể đang run lên không ngừng của Diệp Kính Tửu thôi.
Theo sự thức tỉnh dòng máu Yêu tộc của Lâm Thời Chiêu, quy đầu từng khá bóng loáng cũng dần sinh ra những cái vảy rất nhỏ, mà khi những cái vảy này cọ xát liên tục vào cửa tử cung non mềm luôn chống đối nó thì khoái cảm cũng tăng lên theo cấp số nhân trong cơ thể Diệp Kính Tửu.
Hậu huyệt cũng hơi mở ra một chút vì dương vật, khác hẳn với lần đâm vào trước, trực tràng khít rịt ngây ngô bị vảy cọ xát, tiến vào từ từ cũng cực kì khiến người ta khó chịu, cảm giác lấp đầy xen với ngứa ngày, cuối cùng biến thành khoái cảm ép Diệp Kính Tửu phải động dục làm cậu phát ra tiếng rên rỉ mê người.
“A… dương vật lớn quá… sướng quá đi…”
Diệp Kính Tửu không chịu nổi khoái cảm đến từ cả hai lỗ ở dưới thân nên không ngừng nhấp hông trên người Lâm Thời Chiêu. Áo váy đong đưa liên tục theo động tác của cậu, cũng không biết là dây buộc trước ngực đã lỏng ra từ khi nào mà để lộ da thịt trắng như tuyết và nửa bầu vú tròn trịa.
Bầu vú trắng nõn nửa che nửa lộ rung rinh liên tục kích thích mạnh dục vọng của đế vương trẻ tuổi. Khi vải dệt che bầu vú lại lỏng thêm thì Lâm Thời Chiêu không cố gắng ép dục vọng nữa mà thô bạo kéo áo váy của Diệp Kính Tửu ra.
“Roẹt” một cái, chỗ vải trước ngực Diệp Kính Tửu đã nát bét trong tay Lâm Thời Chiêu, bầu vú tròn trịa trắng nõn lộ ra trước mặt Lâm Thời Chiêu, hắn ngậm lấy đầu vú hồng hào rồi cắn xé đầu ti nhạy cảm bằng hàm răng sắc nhọn của mình.
Diệp Kính Tửu không nhịn được mà lắc đầu, tay cắm chặt vào mái tóc đen nhánh mềm mại của thiếu niên, vừa nhấp vừa thét chói tai: “A, đừng, đừng cắn núm vú… đau quá… thật, ha, thật kỳ quái…”
Dù nói như vậy nhưng nước dâm lại càng ngày càng nhiều, nước dâm trong hậu huyệt cũng phun đầy vào quy đầu. Bụng dưới áo váy không ngừng lồi lên hình dáng dương vật theo tốc độ ăn dương vật càng ngày càng nhanh của Diệp Kính Tửu trông cực kỳ khủng bố quái dị.
Thật là sướng quá đi.
Hai dương vật cùng ra cùng vào trong hai lỗ như thể chỉ cách một lớp thịt cực mỏng, Diệp Kính Tửu chỉ cần co nhẹ hai lỗ một cái là có thể cảm nhận được toàn bộ hai dương vật ở bên trong mình, hai lớp vảy chỉ cách một tầng thịt mỏng còn phát ra tiếng quái dị khiến da đầu người ta tê dại.
Diệp Kính Tửu ngồi trên dương vật, thậm chí cậu còn chưa cởi tất ra mà nó đã ướt nhẹp, hơn nửa vì nước dâm chảy xuống từ đùi cậu khiến chân Diệp Kính Tửu cũng dính nhớp.
Mỗi khi cậu hạ eo xuống dương vật trong hậu huyệt sẽ đâm vào tuyến tiền liệt nhạy cảm nhất, khoái cảm mạnh mẽ khiến Diệp Kính Tửu còn không thể kiềm chế được nước bọt chảy ra từ khóe miệng, cậu lè lưỡi, ngửa cổ cố gắng hít lấy không khí, khi quy đầu nóng bỏng cực lớn lại đâm vào tuyến tiền liệt của cậu thì lớp vảy dày đặc mở ra kẹp lấy vách thịt nhạy cảm, Diệp Kính Tửu đã lên đỉnh nhờ hai dương vật cực lớn của Lâm Thời Chiêu.
“A a… ha… muốn muốn… bắn ra…”
Sau khi lên đỉnh, Diệp Kính Tửu không còn một chút sức lực nào, cậu xụi lơ dựa vào lòng Lâm Thời Chiêu, núm vú đầy vết răng của Lâm Thời Chiêu lộ ra vệt đỏ dâm đãng. Nhưng dương vật của Lâm Thời Chiêu vẫn còn chưa bắn tinh trong cơ thể cậu, Lâm Thời Chiêu muốn cậu ngồi dậy, giọng nói hắn nghẹn ngào mà gợi cảm: “Dậy.”
Diệp Kính Tửu nức nở lắc đầu, mồ hôi đầm đìa, tóc dính bết trên mặt, cậu ra sức co âm hộ mút lấy dương vật Lâm Thời Chiêu nhưng lại không chịu nhấp tiếp: “Không, không còn sức nữa…”
Lâm Thời Chiêu không chịu nổi giọng điệu như làm nũng của cậu nên cũng không yêu cầu Diệp Kính Tửu tự nhấp, tự ăn dương vật nữa.
Hắn nhíu mày, trên gương mặt sắc sảo tràn đầy dục vọng, đôi mắt hẹp dài rũ xuống, khi gương mặt ửng hồng của Diệp Kính Tửu lọt vào mắt hắn, hắn nuốt nước bọt xuống theo bản năng rồi nhìn sang chỗ khác như muốn giấu đi.
Từng lớp từng lớp thịt trong âm hộ ra sức mút mát dương vật Lâm Thời Chiêu theo sự khống chế của chủ nhân, lỗ sáo trên quy đầu cắm trong tử cung cũng tê dại vì lực hút này. Lâm Thời Chiêu thở dài, sau đó bóp lấy eo Diệp Kính Tửu nâng lên hạ xuống để cậu thụ động nhận lấy sự xâm nhập của hắn như một con búp bê tình dục giống hôm qua.
Diệp Kính Tửu bị đâm không tìm ra được đông tây nam bắc nữa rồi, khi cậu đang đắm chìm trong khoái cảm tình dục lại nghe được giọng nói trầm thấp của Lâm Thời Chiêu: “Diệp Kính Tửu, Mục Tu có quan hệ gì với ngươi?”
Diệp Kính Tửu chưa phản ứng kịp, tay cậu để trên vai Lâm Thời Chiêu: “Ha ư… cái, cái gì…”
“Trước đây Liễu Khuê Dao từng để lộ tung tích của ngươi trước mặt hắn, giờ hắn đang tìm ngươi ở khắp nơi đấy. Ám vệ ở Mục gia báo lại cho trẫm nên trẫm đã lệnh cho gia chủ Mục gia nhốt hắn lại.”
Lâm Thời Chiêu bóp lấy eo Diệp Kính Tửu qua lớp vải, ra sức để Diệp Kính Tửu ăn dương vật mình, hưởng thụ khoái cảm khi dương vật được mút.
Dục vọng và sự bình tĩnh xen lẫn với nhau trong mắt hắn, hắn trầm giọng: “Sau đó trẫm đã ra lệnh cho Liễu Khuê Dao điều tra các ngươi, phát hiện hình như đại đệ tử Yến Lăng Khanh của môn phái ngươi từng đánh với Mục Tu một trận trước mặt mọi người vì ngươi.”
“Trẫm đã biết chuyện của ngươi với Yến Lăng Khanh. Vậy Mục Tu với ngươi lại là gì nữa đây?”
Tiếng nói khàn khàn vang vọng bên tai Diệp Kính Tửu, hỏi cậu: “Hắn từng chịch ngươi à?”
Mục Tu…
Mục Tu bị nhốt rồi à?
Khoái cảm gần như khiến lý trí của Diệp Kính Tửu suy sụp song nó lại tỉnh táo lại một chút khi Lâm Thời Chiêu hỏi, Diệp Kính Tửu ra sức lắc đầu: “Ta… ta với hắn… ha… không có liên quan gì tới nhau cả…”
“Phải không? Vậy là còn chưa chịch nhau đúng không?”
Lâm Thời Chiêu nhìn sang chỗ khác như đang suy tư gì đó, tay lại tăng tốc nâng lên hạ xuống cho dương vật đâm vào lỗ múp nhanh hơn.
Mục gia là thế gia cao quý nhất nước Đại Nhạn, ngoài hoàng thất ra thì đó là thế gia nắm giữ nhiều quyền lực nhất trong nước Đại Nhạn.
Hoàng thất liên hệ chặt chẽ với Mục gia, có quan hệ hỗ trợ lẫn nhau. Lâm Thời Chiêu cũng đã từng gặp qua Mục Tu, biết kẻ đó là một thằng ngu dễ nổi nóng, luôn thích làm mấy chuyện ngu khiến người ta khịt mũi coi thường.
Tuy Lâm Thời Chiêu chướng mắt cậu ta nhưng Mục Tu là gia chủ tương lai của Mục gia, hắn không thể phá vỡ mối quan hệ hai nhà được.
Trước mắt Lâm Thời Chiêu lệnh cho gia chủ đương nhiệm của Mục gia nhốt Mục Tu ở trong nhà, vậy thì chắc hẳn cậu ta đã đoán được người sau lưng mang Diệp Kính Tửu đi là hắn rồi. Nếu để cậu ta sinh ra ý thù địch với hoàng thất vì Diệp Kính Tửu thì đúng là mất nhiều hơn được.
Trước nay Mục gia đều cưng chiều đứa con một này, gần như là dùng cách nuông chiều để nuôi dạy cậu ta thành người. Sau này nếu Mục Tu sinh ra ý thù địch với hoàng thất thì có khi Mục gia luôn cưng chiều con một kia cũng sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn nào đó thật ấy chứ.
Dù sao thì cũng là thế gia tu tiên, sao mà luôn nghe lệnh hoàng thất được thật.
Quá khiến người ta nhọc lòng.
Nhưng… cũng không phải không có cách giải quyết.
Hiển nhiên thói ở sạch của Lâm Thời Chiêu đã đỡ hơn rất nhiều sau khi chịch Diệp Kính Tửu không còn trinh nữa.
Tay hắn mò xuống dưới bóp lấy cái mông tròn trịa mềm mại của Diệp Kính Tửu rồi thọc mạnh dương vật đã sắp lên đỉnh vào hai lỗ ướt nóng vài cái, cuối cùng bắn hết tinh dịch vào tử cung và hậu huyệt.
“A a, đừng… đừng bắn vào tử cung… nóng quá… a…”
Thiếu niên vùi đầu trong cổ hắn khụt khịt nhưng vẫn bị hắn bắn hết tinh dịch nóng bỏng vào trong.
Lâm Thời Chiêu hưởng thụ khoái cảm khi tinh dịch được bắn ra hết, hắn rũ mắt nhìn thiếu niên run rẩy vì bị bắn vào trong, nuốt nuốt nước bọt: “Mai trẫm sẽ tuyên Mục Tu tiến cung. Đến lúc đó trẫm sẽ cho các ngươi có thời gian ở chung với nhau.”
Hình như thiếu niên vẫn đang run rẩy chưa nghe hiểu hắn nói có ý gì nhưng Lâm Thời Chiêu cũng không tức giận.
Dục vọng của hắn mới bắt đầu giải phóng thôi, chưa kết thúc đâu.
Khi dương vật to lớn lại cứng lên trong lỗ thịt ướt át của Diệp Kính Tửu, Lâm Thời Chiêu bóp eo cậu rồi ép “thiếu nữ” mặc áo váy hồng nhạt nhận lấy từng cú thúc của dương vật mình lần nữa.
Thời gian còn dài, nếu Diệp Kính Tửu chưa hiểu thì hắn sẽ từ từ nói cho cậu nghe.