[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 35
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 35 - Lâm Thời Chiêu (easter egg: Mèo yêu nhỏ quyến rũ ma tôn)

“Vào đi.”
Diệp Kính Tửu đã đặt tay lên khung cửa nhưng trong lòng lại bất chợt cảm thấy hơi e ngại.
Nếu có thể thì cậu thật sự muốn đạp lên linh kiếm bay nhanh rời khỏi nơi này.
Thế nhưng phía sau cậu có vô số thị vệ, tu vi của ai cũng cao hơn cả tu vi trước khi bị phong ấn của cậu. Dù cậu có khôi phục toàn bộ tu vi thì cũng khó lòng thoát khỏi thiên la địa võng này.
Thẩm Chi nói Lâm Thời Chiêu đang cận kề cái chết, hiện giờ kinh mạch ở hai chân đã tắc nghẽn hoàn toàn, thậm chí chẳng thể đứng lên được. Nếu không nhanh chóng song tu với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh thì chẳng bao lâu nữa huyết mạch hắn sẽ hỗn loạn, thất khiếu chảy máu, cuối cùng dẫn đến tử vong.
Diệp Kính Tửu đã đọc nguyên tác rồi, cậu biết rõ Lâm Thời Chiêu trong nguyên tác không những không chết mà sau này còn trở thành hoàng đế của nước Đại Nhạn, châm ngòi gây chiến tranh ở khắp nơi, thế lực hung hãn.
Tuy rằng khi mới xuất hiện, Lâm Thời Chiêu vô cùng suy yếu, xung quanh đầy rẫy nguy hiểm, đến mức sau này Yến Lăng Khanh còn từng chắn một đòn ám sát thay hắn.
Nhưng sau này thế lực nước Đại Nhạn lại như hổ mọc thêm cánh, điên cuồng thôn tính các quốc gia nhỏ, chiêu mộ tán tu khắp thiên hạ trở thành con dân của nước Đại Nhạn rồi cung cấp bí thuật và địa điểm tu luyện cho bọn họ. Thế nên vào giai đoạn sau của nguyên tác, thế lực nước Đại Nhạn của Lâm Thời Chiêu đã lớn mạnh đến mức khiến cả phái Tiêu Dao lẫn Ma Cung cũng phải kiêng dè ba phần.
Chỉ là nguyên tác lại chẳng hề đề cập đến việc Lâm Thời Chiêu làm thế nào để từ một hoàng đế bệnh tật suy yếu trở thành một bạo chúa độc chiếm thiên hạ, ngoại trừ những cảnh nóng thì tác giả chẳng buồn viết thêm điều gì.
Chỉ đơn giản ba chữ “trăm năm sau” đã khái quát toàn bộ quá trình trưởng thành của nhân vật này, nên dù Diệp Kính Tửu đã đọc hết tác phẩm vẫn chẳng hiểu rõ lai lịch và kinh nghiệm cá nhân của các nhân vật công.
Thậm chí ngay cả những cảnh tình cảm cũng bị tên tác giả kia viết qua loa cho xong chuyện. Chẳng hạn như sư tôn phải lòng đại sư huynh vì nhìn thấy thân thể gợi cảm của hắn sau khi bị Hoa Bất Tiếu lăng nhục, Hoa Bất Tiếu thích là vì dung mạo của đại sư huynh, Mục Tu đã động lòng khi chứng kiến đại sư huynh anh dũng cứu cậu ta thoát khỏi kẻ theo dõi biến thái, còn Lâm Thời Chiêu cũng là vì được anh hùng cứu mỹ nhân.
Còn Liễu Khuê Dao… chẳng có chút cảnh tình cảm nào, gã và đại sư huynh dây dưa với nhau chẳng qua là vì đại sư huynh phát tác cổ độc, mà Liễu Khuê Dao không từ chối ai nên đã lên giường với đại sư huynh. Có lẽ vì cảm thấy không tệ nên thi thoảng gã nổi cơn dục vọng lại tìm đại sư huynh để phát tiết, nhưng sự tồn tại của người này trong nguyên tác không ảnh hưởng nhiều lắm, bởi số lần xuất hiện chẳng đáng là bao.
Cũng vì thế nên khi đọc nguyên tác, Diệp Kính Tửu chưa từng có ấn tượng sâu sắc với Liễu Khuê Dao, chỉ mơ hồ cảm thấy người này hẳn là một tên biến thái. Nhưng sau khi chính mình trải nghiệm, cậu mới…
Diệp Kính Tửu vô thức rút ngón tay lại, nỗi sợ hãi và hình ảnh tràn ngập máu tươi vào tối qua bỗng chốc hiện lên trong đầu.
Dừng lại, Diệp Kính Tửu, đừng nghĩ nữa.
Liễu Khuê Dao đã đi rồi, gã đã bán đứng cậu.
Thế nhưng những kẻ vô tội bị gã sát hại kia…
“Khụ…”
Tiếng ho khan vang vọng trong cung điện kéo dòng suy nghĩ của Diệp Kính Tửu trở về, lúc này cậu mới chợt nhớ ra mình đang ở nơi nào.
Tầm mắt phía sau gắt gao dán chặt vào cậu, dường như đang lặng lẽ thúc giục cậu mau chóng tiến vào.
Diệp Kính Tửu mím môi, đưa tay đẩy cánh cửa cung điện ra.
Đập vào mắt là bóng tối tĩnh mịch, Diệp Kính Tửu vừa bước chân vào tẩm cung, còn chưa kịp phản ứng cánh cửa lớn phía sau đã bị cung nhân lặng lẽ khép lại, ánh sáng chiếu rọi phía sau cậu dần tắt theo cánh cửa khép chặt.
Trước mắt chỉ còn lại một mảng đen kịt cùng với ánh nến lụi tàn ở hai bên long sàng phía xa xa.
Những ngọn nến yếu ớt chỉ đủ để phác họa đường nét mơ hồ của bóng dáng gầy gò đang ngồi sau tấm màn. Tấm lưng gầy guộc của hắn khom xuống vì những cơn ho không dứt, nhìn từ xa khiến người ta có cảm giác mong manh dễ vỡ.
Hắn chính là Lâm Thời Chiêu?
Dây thần kinh trong đầu Diệp Kính Tửu bỗng thắt chặt lại, rõ ràng bóng dáng sau tấm màn yếu ớt vô cùng nhưng lại mang đến cho cậu cảm giác nguy hiểm nặng nề. Thậm chí bản năng thúc giục cậu phải lùi lại, rời khỏi tẩm cung này càng nhanh càng tốt.
“Trẫm gọi ngươi vào, không phải để ngươi đứng ngây ra đó.”
Giọng nói âm trầm vọng ra từ phía sau tấm màn, cơ thể Diệp Kính Tửu cứng đờ tại chỗ khi nghe thấy vị đế vương trẻ tuổi khàn giọng nói: “Nếu tai điếc rồi thì trẫm sẽ cắt bỏ cho ngươi.”
“…”
Dây thần kinh trong đầu Diệp Kính Tửu càng siết chặt hơn, đương nhiên cậu không muốn bị cắt tai, thế nên đành nhấc từng bước chân nặng nề tiến về phía long sàng.
Bốn phía xung quanh tối đen, ngoại trừ chút ánh sáng yếu ớt chỗ long sàng ra thì bóng đêm vô tận gần như nuốt chửng lấy Diệp Kính Tửu.
Thậm chí cậu còn cảm thấy con đường trước mắt hơi mơ hồ, sợ rằng chỉ sơ suất một chút sẽ va phải vật gì đó trong cung điện.
Nhưng may thay không có nguy hiểm gì, chẳng bao lâu, cậu đã nhanh chóng đến phía trước long sàng.
Những lời lẽ mà Diệp Kính Tửu đã chuẩn bị kỹ càng đều tan biến hết trong lúc bước lại gần long sàng.
Khí thế tỏa ra từ long sàng quá bá đạo, xâm lược khiến Diệp Kính Tửu siết chặt tay áo, đầu óc trống rỗng cứ thế đứng yên tại chỗ.
Vốn dĩ Diệp Kính Tửu định tìm cách trì hoãn kế hoạch song tu trị thương gì đó với Lâm Thời Chiêu.
Liễu Khuê Dao từng nói Lâm Thời Chiêu mắc bệnh sạch sẽ, vì thế ngay từ đầu đã yêu cầu cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh tốt nhất phải là người còn trong trắng.
Nhưng đêm đầu tiên của Diệp Kính Tửu đã trao cho đại sư huynh từ lâu, huống hồ sau đó còn có sư tôn, Liễu Khuê Dao…
Đây vốn là nỗi đau mà Diệp Kính Tửu không muốn nhắc lại, nhưng hiện tại nếu vì bản thân đã bị vấy bẩn mà có thể tạm thời trì hoãn kế hoạch song tu thì bị xem là “dơ bẩn” cũng chẳng hề gì.
Chỉ cần không phải tiếp tục chuyện này nữa thì thế nào cũng được cả.
Giữa màn đêm tĩnh mịch chết lặng, bức màn bỗng bị người bên trong nhẹ nhàng vén lên. Diệp Kính Tửu cảm nhận được một luồng hơi thở lạnh lẽo phả thẳng vào mặt, ngay sau đó là một ánh mắt âm u khóa chặt lấy cậu.
“Ngẩng đầu lên.” Người đó khàn giọng ra lệnh.
Diệp Kính Tửu vội vàng nắm chặt tay áo, hàng mi dày khẽ run lên nhưng vẫn ngoan ngoãn ngước mắt nhìn về phía… thiếu niên đang ngồi trong màn.
Vị đế vương tàn bạo độc chiếm thiên hạ sau này, bây giờ chỉ là một thiếu niên bệnh tật, nhưng trời sinh lại mang tướng đế vương.
Hắn có mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen láy, khuôn mặt tái nhợt cực kỳ thâm thuý, mày rậm mắt hẹp mang theo vẻ âm u lạnh lẽo, đang lạnh lùng quan sát Diệp Kính Tửu.
Cảm giác xâm lược mãnh liệt này…
Diệp Kính Tửu cảm thấy không thoải mái, cậu đang muốn nhìn đi chỗ khác nhưng động tác lại bị lời nói của Lâm Thời Chiêu cắt ngang.
“Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh… A, cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Khóe môi của vị đế vương trẻ tuổi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận ra, mang theo sự lạnh lùng châm chọc: “Mạng của trẫm mà cũng phải dựa vào loại người như ngươi để duy trì, đúng là nực cười.”
…Hắn cho rằng Diệp Kính Tửu muốn giúp hắn duy trì sinh mệnh à?
Nếu không phải Lâm Thời Chiêu phái Liễu Khuê Dao chặn đường Diệp Kính Tửu, thì thời khắc này Diệp Kính Tửu đã ở…
Ở ma cung rồi.
Hình như… cũng chẳng khá hơn là bao.
Diệp Kính Tửu mím môi, lặng lẽ hít sâu một hơi rồi cất giọng: “Ta…”
“Bò lên đây.” Lâm Thời Chiêu cắt ngang lời cậu.
“Cái, cái gì?”
“Trẫm bảo ngươi bò lên.”
Bò lên? Bò lên long sàng của Lâm Thời Chiêu đang nằm á?
Bò lên long sàng để làm gì? Chẳng lẽ là chuyện mà cậu đang nghĩ đến?
Chẳng phải tên này mắc bệnh sạch sẽ ư? Sao giờ lại muốn một người chỉ mới gặp mặt một lần bò lên giường của mình?
Cơ thể Diệp Kính Tửu cứng đờ không nhúc nhích, vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Vị đế vương trẻ tuổi từ khi lên ngôi đến nay chưa từng gặp ai không nghe lời như vậy, giữa lông mày hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: “Trẫm nghe nói ngươi đã không còn trinh trắng, ngươi không cần bày ra dáng vẻ giả vờ thanh cao như hiện tại trước mặt trẫm.”
“Nếu ngươi còn đứng yên thì tự khắc sẽ có người giúp ngươi.”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu siết chặt tay áo, khẽ hít một hơi, thấp giọng nói: “Ta nghe nói bệ hạ yêu cầu cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh phải còn nguyên vẹn, hiện giờ ta đã không còn trong sạch từ lâu rồi, thậm chí… ngay cả Liễu Khuê Dao cũng từng cùng ta… hoan ái trên đường đến đây. Bệ hạ vốn ưa sạch sẽ, nếu vẫn muốn song tu với ta há chẳng phải… làm khó cho bệ hạ rồi sao?”
Thiếu niên bệnh tật trên long sàng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt sâu thẳm đến mức khiến sau gáy Diệp Kính Tửu đổ ra một tầng mồ hôi lạnh mới chậm rãi rời mắt đi. Hắn lộ vẻ trào phúng, hàng mi đen dài khẽ rũ: “Ha, trẫm không ngờ một kẻ song tính mang thể chất lô đỉnh cũng có tâm tư của riêng mình.”
“Thẩm Chi từng nói song tính mang thể chất lô đỉnh là loại dâm đãng, vừa thấy dương vật của nam nhân đã đứng không vững, xem ra cũng không hẳn là vậy.”
Ánh nến yếu ớt không ngừng lay động chiếu lên mặt Diệp Kính Tửu, phủ lên một tầng bóng tối mơ hồ.
“Diệp Kính Tửu, thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu, lẻn vào phái Tiêu Dao làm nội gián, mục đích đoạt lại Chuông Ma Thuật. Theo tin tình báo từ Liễu Khuê Dao, dường như ngươi đã hợp hoan cùng sư tôn Sầm Lan của phái Tiêu Dao rồi, hơn nữa đối phương còn để lại dấu ấn thần thức trong thức hải của ngươi, thừa nhận thân phận đạo lữ của ngươi.”
“Ngươi có sự che chở của tu sĩ đệ nhất trong thiên hạ, đáng lẽ phải hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời. Thế mà nay lại hết lần này đến lần khác hầu hạ dưới thân nam nhân khác, trẫm rất tò mò trong lòng ngươi rốt cuộc có cảm giác gì?”
Sự che chở của tu sĩ đệ nhất trong thiên hạ? Đạo lữ?
Diệp Kính Tửu mím môi, thấp giọng phản bác: “Sư tôn, người… không phải là đạo lữ của ta.”
“Ồ?”
Lâm Thời Chiêu nghe ra hàm ý trong lời nói của Diệp Kính Tửu, hắn khẽ sững lại, nụ cười nơi khóe môi càng châm biếm hơn: “Hóa ra ngay cả tu sĩ đệ nhất giới chính đạo cũng không nhịn được sự huyền diệu của song tính mang thể chất lô đỉnh, vụng trộm hưởng thụ trái cấm.”
“Nếu đã như vậy, có lẽ trẫm làm mấy chuyện này cũng chẳng thể coi là nghiệt quả rồi.”
Lâm Thời Chiêu vừa dứt lời, hắn lại ho khan hai tiếng nặng nề, hắn dùng khăn tay che miệng, chờ đến khi ngẩng đầu, nơi khóe môi vẫn còn vương vết máu chưa kịp lau sạch, sắc đỏ chói mắt phủ kín một mảng trên khăn tay.
Dù Diệp Kính Tửu không rõ bệnh tình của Lâm Thời Chiêu cũng biết hắn đã đến lúc kiệt quệ, chỉ đang gắng gượng chống đỡ một hơi cuối cùng mà thôi.
Hắn tìm đến Diệp Kính Tửu chẳng qua cũng vì không cam lòng khi bản thân vừa mới bước lên ngôi vị hoàng đế mà đã phải chết thảm trên long sàng bởi huyết mạch xung đột.
“Thẩm Chi nói, thời gian của trẫm không còn nhiều, nếu còn chưa tìm được song tính mang thể chất lô đỉnh thì ngay cả hắn cũng không cứu nổi trẫm.”
Đôi mắt phượng hẹp dài lạnh lùng quét về phía Diệp Kính Tửu, bờ môi tái nhợt khẽ nhếch: “Ngươi thấy hắn nói có đúng không?”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu muốn đáp lại theo bản năng, nhưng khi mở miệng thì chẳng thốt được lời nào.
Cậu có thể cảm nhận được sinh mệnh trong cơ thể thiếu niên kia đang dần lụi tàn, thậm chí ngay cả chóp mũi cũng ngửi thấy mùi mục nát của tử vong trong không khí.
“Chu Khởi tưởng rằng lão tìm một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh là để ngăn cản đôi chân trẫm tàn phế, nhưng lão nào biết thực ra trẫm đã dần mất đi năm giác quan, đến cả hô hấp cũng khó khăn.”
Thiếu niên tôn quý kiêu ngạo cúi đầu nhìn xuống Diệp Kính Tửu, hắn vươn tay ra nhéo cằm cậu, ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của cậu.
“Diệp Kính Tửu, trẫm cần ngươi cứu trẫm. Dù ngươi bẩn đến mức khiến trẫm không muốn nhìn, nhưng trẫm vẫn cần ngươi.”
Trong đôi mắt phượng hẹp dài của Lâm Thời Chiêu phản chiếu bóng dáng của thiếu niên trước mặt: “Trẫm muốn ngươi leo lên giường, hẳn là ngươi đã biết rõ sau đó phải làm gì rồi chứ.”
“Ngươi có thể chạy ra ngoài ngay lúc này, nhưng đến khi đó Chu Khởi, à, chính là lão thái giám bên cạnh Thẩm Chi. Lão sẽ đích thân bắt ngươi về, tách chân ngươi ra, đè ngươi ngồi lên long căn của trẫm, cho đến khi trẫm bắn hết tinh vào trong cơ thể ngươi.”
Lâm Thời Chiêu chậm rãi vuốt ve đôi môi đang run rẩy không ngừng của thiếu niên trước mặt, xúc cảm khô ráp.
Rõ ràng vô cùng chán ghét tiếp xúc với người khác, thế nhưng khi hắn chạm vào hắn lại không cảm thấy ghê tởm.
Cảm giác mệt mỏi kéo đến, Lâm Thời Chiêu buông cằm thiếu niên ra, hắn dựa vào đầu giường, vẻ mặt uể oải nói: “Bắt đầu đi.”
Bắt đầu…?
Lại phải làm chuyện này sao?
Diệp Kính Tửu không tự chủ mà lui về sau một bước, vừa nãy cằm bị véo rất nhẹ, thậm chí không để lại dấu vết gì nhưng Diệp Kính Tửu cảm thấy mình vừa bị tên đế vương trẻ tuổi trước mặt coi thường.
Trong mắt hắn, tựa như cậu chỉ là một công cụ để giúp hắn thoát khỏi nguy cơ mất mạng, không có bất kỳ tôn nghiêm hay giá trị nào của một con người.
… Đúng vậy, trong mắt những nhân vật lớn này loại thân phận mang ý nghĩa tình dục như cậu bị xem như món hàng cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng, những người chính trực như đại sư huynh và sư tôn chỉ là thiểu số.
Diệp Kính Tửu lại lùi thêm một bước, cậu ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao quý đang tựa vào long sàng với vẻ mặt lãnh đạm, chẳng có bất kỳ phản ứng nào, dường như việc cậu có rời đi hay không cũng không quan trọng.
Dù sao cậu cũng sẽ bị kéo trở lại mà thôi.
Diệp Kính Tửu dừng chân, cậu hiểu rằng bất kể mình có tình nguyện hay không thì kết cục đã được định sẵn rồi.
Cậu chỉ có thể cố gắng tranh thủ một chút quyền lợi cho bản thân trong cuộc hoan vui mà cả hai đều chán ghét này: “…Thẩm Chi nói, đợi sau khi ngươi khỏi bệnh sẽ để ta rời đi, chuyện này là thật chứ?”
Đôi mắt phượng hẹp dài âm u quét tới, Diệp Kính Tửu đứng yên, cố lấy dũng khí nhìn thẳng vào Lâm Thời Chiêu: “Ngươi sẽ thả ta đi đúng không?”
“Thẩm Chi? Hừ…”
Lâm Thời Chiêu khẽ cụp mắt, hàng mi đen dài tựa cánh quạ rủ xuống che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Đáp ứng ngươi cũng không sao.”
Chẳng qua là đem trả lại cho Liễu Khuê Dao mà thôi.
Lão hồ ly Thẩm Chi này rốt cuộc đang tính toán điều gì?
Là muốn cho cơ thể song tính mang tính chất lô đỉnh ngây thơ này một tia hy vọng mong manh, rồi lại nghiền nát nó hoàn toàn hay sao?
Thật thú vị.
Có được sự khẳng định của Lâm Thời Chiêu, trong lòng Diệp Kính Tửu an tâm hơn một chút.
Quả nhiên Thẩm Chi không lừa cậu.
Vậy tiếp theo…
Ánh mắt của Lâm Thời Chiêu vẫn dừng trên người cậu, Diệp Kính Tửu biết ánh mắt đó có ý nghĩa gì.
Cậu hít một hơi thật sâu, nặng nề đi về phía long sàng của Lâm Thời Chiêu.
Khi đầu gối chạm vào long sàng, thân thể cậu chợt run lên dữ dội.
Cậu im lặng đặt tay lên thắt lưng, ngón tay không nhịn được mà run rẩy cởi bỏ từng lớp áo ngoài, quần lót và tất lần lượt rơi xuống đất. Diệp Kính Tửu chỉ giữ lại một lớp áo lót mỏng manh, leo lên long sàng dưới ánh mắt thâm trầm của Lâm Thời Chiêu.
Lâm Thời Chiêu vén nhẹ góc chăn, Diệp Kính Tửu cụp mắt, vươn tay lật hẳn chăn ra.
Cậu quỳ bên chân Lâm Thời Chiêu, đầu gối chạm vào lớp chăn mềm mại, run rẩy cởi chiếc quần lót mỏng manh của thiếu niên ra.
Diệp Kính Tửu tưởng rằng cơ thể của Lâm Thời Chiêu sẽ rất lạnh, bởi vì chiếc chăn hắn đắp rất dày.
Nhưng cậu không ngờ rằng cơ thể của thiếu niên bệnh nặng này lại nóng rực khác thường, đầu ngón tay cậu chạm vào quần lót của hắn, thậm chí có thể cảm nhận được một luồng nhiệt âm ỉ thiêu đốt.
Rất nóng.
Chiếc quần lót cứ thế bị cậu cởi ra, Lâm Thời Chiêu không hề phản kháng, hoặc có thể nói là hắn cũng chẳng còn sức lực nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Kính Tửu cởi quần lót cho mình.
Từ góc độ của Lâm Thời Chiêu, làn da của thiếu niên trước mắt trắng đến mức không chân thực. Làn da ấy trắng ngần long lanh, khác biệt một trời một vực so với vẻ tái nhợt xanh xao mang theo sự chết chóc của hắn.
Đôi chân thon dài trắng nõn quỳ trên chăn đệm, không có mỡ thừa nào, mỗi đường nét cơ bắp đều thanh thoát mà tinh tế. Trên đầu gối ẩn hiện sắc hồng nhàn nhạt, phía trên là bắp đùi căng tròn đầy đặn, sau đó là thân hình uyển chuyển bị lớp áo lót mỏng manh che khuất tầm nhìn.
Dường như Diệp Kính Tửu hơi xấu hổ, ngón tay run rẩy không ngừng khi cởi quần lót cho hắn.
Trước đó Lâm Thời Chiêu còn cho rằng kẻ song tính mang thể chất lô đỉnh này đang diễn kịch, nhưng lúc này lại nhìn ra cậu thực sự ngây ngô căng thẳng, ngay cả cánh môi vốn nhợt nhạt cũng bị cậu cắn đến ửng đỏ.
Chẳng phải đã từng làm với vài nam nhân rồi sao? Cớ sao vẫn còn dáng vẻ ngây ngô như vậy?
Lâm Thời Chiêu chưa từng hoan ái, cơ thể hắn cũng không cho phép hắn làm chuyện hao tổn tinh lực như vậy.
Nhưng khi hắn nhìn thân thể trắng nõn của thiếu niên quỳ trước mặt, vẻ xấu hổ và ngây ngô toát ra từ xương cốt khiến cổ họng hắn lại khô khốc.
Một vài ý nghĩ mờ ám chợt lóe lên trong đầu hắn, đôi mắt hẹp dài hơi trầm xuống, thấy thiếu niên sau khi cởi quần lót của hắn thì vẻ mặt trở nên cứng đờ.
Lâm Thời Chiêu biết phản ứng của cậu là vì sao, trước đây hắn rất kiêng kỵ người khác nhìn thấy những chỗ không ổn của mình, nếu có cung nhân vô tình nhìn thấy thì hắn sẽ sai người chém đầu kẻ đó.
Nhưng không hiểu sao khi đối diện với vẻ mặt ngỡ ngàng của thiếu niên, lời nói bên môi lại mang theo ý cười trêu ghẹo:“Thế nào? Sợ rồi à?”
Sợ ư? Không sợ mới là chuyện lạ đấy!
Đây… đây rốt cuộc là thứ gì?
Diệp Kính Tửu sững sờ nhìn xuống thứ… khổng lồ dưới háng Lâm Thời Chiêu.
Cậu không biết có nên dùng từ “dương vật” hay “cái đó” để hình dung thứ trước mắt này hay không.
Đây rõ ràng là dương vật của Lâm Thời Chiêu, đúng là hình dáng của nó nhưng mà kích thước và màu sắc đều không giống bình thường. Dương vật của Lâm Thời Chiêu rất lớn, dùng “dương vật lừa” để hình dung là còn xem thường hắn. Màu sắc gậy thịt từ dưới háng đến quy đầu, từ màu da bình thường dần chuyển sang màu tím đen. Gân xanh nổi lên chằng chịt, trông vô cùng dữ tợn, mà trên bề mặt của gậy thịt ngoài gân xanh cuồn cuộn còn phủ một lớp vảy đen dày đặc.
… Vảy?
Vảy!
“Người đời sẽ không bao giờ biết rằng trong người hoàng đế của nước Đại Nhạn lại chảy dòng máu bẩn thỉu của Yêu tộc.”
Bên tai truyền đến thanh âm khàn khàn của Lâm Thời Chiêu kéo Diệp Kính Trửu ra khỏi dòng suy nghĩ. Ngẩng đầu lên, cậu bắt gặp đôi mắt âm u sâu thẳm của Lâm Thời Chiêu đang nhìn mình chằm chằm: “Diệp Kính Tửu, bây giờ ngươi đã biết trẫm có huyết mạch Yêu tộc rồi, có sợ không?”
Huyết mạch… Yêu tộc?
Lâm Thời Chiêu là Yêu tộc?
Tin tức kinh thiên động địa này lập tức khiến Diệp Kính Tửu choáng váng.
Cậu cẩn thận nhớ lại thân phận của Lâm Thời Chiêu trong nguyên tác, từ đầu đến cuối tác giả không hề đề cập đến việc đối phương còn có huyết mạch Yêu tộc mà!
Ngay cả trong những lần giao hoan cùng đại sư huynh trong nguyên tác cũng chưa từng miêu tả Lâm Thời Chiêu có một thứ dữ tợn đáng sợ đến vậy.
Da đầu Diệp Kính Tửu tê dại, cậu nhìn chằm chằm vào dương vật của Lâm Thời Chiêu, chỉ cảm thấy một khi thứ này tiến vào âm hộ chắc chắn sẽ khuấy đảo bên trong thành một đống thịt nát. Những cái vảy kia trông sắc bén như vậy, liệu có cắt rách thịt trong lỗ huyệt luôn không…
Sự hoảng loạn trong lòng khiến Diệp Kính Tửu không còn quan tâm đến câu hỏi của Lâm Thời Chiêu, cậu tự mình chạm vào những cái vảy trên dương vật.
Nóng rực… còn khẽ mở ra…
Thật đáng sợ…
Lâm Thời Chiêu hơi bất ngờ khi thiếu niên vừa rồi còn mang dáng vẻ ngây ngô bối rối, vậy mà lúc này lại trực tiếp chạm vào dương vật của hắn. Hắn khẽ cụp mắt, lặng lẽ quan sát bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng nắm lấy gốc dương vật. Chỗ vảy dày đặc đó vì ngón tay vuốt ve mà hé mở ra, rồi lại khép chặt khi ngón tay rời đi.
Một cảm giác chưa từng có khi bị một bàn tay xa lạ chạm vào.
Dường như phần thân dưới đang tích tụ hơi nóng, năm giác quan thoáng hồi phục, thậm chí mũi đã khôi phục lại khứu giác nhạy bén như xưa, ngửi thấy mùi sữa thơm trên người thiếu niên.
Là hương thơm đặc trưng của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh có tác dụng kích tình à?
Lâm Thời Chiêu vốn có dương vật lớn như vậy, nhưng vì xung đột huyết mạch, bị đau đớn dày vò nên ham muốn của hắn ít hơn người thường rất nhiều.
Hắn chưa từng trải nghiệm sự cương cứng vào buổi sáng mà một thiếu niên bình thường nên có, chỉ có lần đầu tiên xuất tinh lúc mười ba tuổi, sau đó khối thịt này giống như vật chết, dữ tợn ngủ say dưới háng hắn, theo tuổi tác càng tăng thì càng thêm đáng sợ khác thường.
Thẩm Chi nói song tính mang thể chất lô đỉnh có thể chữa khỏi cơ thể hắn, nhưng Lâm Thời Chiêu nghi ngờ liệu mình còn có thể cương cứng bình thường hay không.
Thẩm Chi chỉ mỉm cười với hắn, nói rằng đợi cơ thể song tính có thể chất lô đỉnh đứng trước mặt thì hắn sẽ biết phải làm gì.
Quả nhiên…
Dương vật dữ tợn giữa hai chân hắn dần cương cứng dưới sự đụng chạm của thiếu niên, quy đầu tím đen gật gù về phía gương mặt thanh tú của Diệp Kính Tửu, vật khổng lồ đó căng phồng lên trong không trung, cuối cùng chĩa thẳng vào mặt Diệp Kính Tửu.
Lâm Thời Chiêu: “…”
Hắn chưa từng chứng kiến cơ thể mình sinh ra phản ứng mãnh liệt khao khát một người đến thế.
Lâm Thời Chiêu nhíu mày, kết luận phản ứng mãnh liệt này là do hương thơm trên cơ thể của thiếu niên.
“Sờ đủ chưa?”
Khi hắn mở miệng mới phát hiện giọng mình đã khàn đặc, Lâm Thời Chiêu cụp mắt che giấu dục vọng trong đáy mắt, cất giọng khàn khàn: “Bắt đầu đi.”
Sắc mặt của thiếu niên quỳ bên cạnh đã tái nhợt, sau đó vành tai bỗng nhiên nhuốm đỏ.
“Ta…”
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, da đầu tê dại nói: “Mấy cái vảy này của ngươi có thể thu lại được không?”
***
Easter egg:
Mèo yêu nhỏ Diệp Kính Tửu bị tu sĩ biến thái trói trên cây, âm hộ của cậu chứa đầy tinh dịch và nước tiểu, vừa nhiều vừa đặc sệt.
Vì chân bị trói thành hình chữ M, tinh dịch và nước tiểu theo lỗ huyệt đã bị đâm lỏng chảy xuống.
Cậu bị chịch đến mức toàn thân không còn chút sức lực nào, chỉ có thể đáng thương kêu la: “Có ai đến giúp ta không meo~?”
Kết quả bên đường thực sự có một tu sĩ đi tới.
Hắn nghe thấy tiếng kêu cứu mềm nhũn của mèo yêu nhỏ nên đi tới, sau đó lập tức nhìn thấy mèo yêu nhỏ bị trói trên cây với lỗ huyệt đang chảy nước tiểu và tinh dịch trắng kia.
“Hửm? Sao bên đường lại có một con mèo đáng thương như này?”
Diệp Kính Tửu ngẩng đầu, thấy một tu sĩ thúc thúc cực kỳ đẹp trai đi tới trước mặt cậu, dùng giọng nói lười biếng quyến rũ hỏi cậu: “Mèo yêu nhỏ, muốn bản tôn cứu ngươi không?”
“Tu, tu sĩ ca ca cứu ta meo~! Cầu xin ngươi đó!”
Diệp Kính Tửu thấy người đẹp trai, miệng ngọt ngào vô cùng, mềm mại nói: “Chân bị trói đau quá, đuôi cũng bị thúc thúc xấu xa kia nắm đau quá! Thúc thúc xấu xa đó! Đáng ghét!”
“Ca ca? Đúng là cái gì cũng dám gọi.”
Trán đột nhiên bị người ta búng một cái, Diệp Kính Tửu đau đến kêu thành tiếng.
Dây thừng được người ta dùng pháp thuật cắt đứt, cậu ngã vào vũng tinh dịch và nước tiểu chảy ra từ huyệt dâm của mình, khắp người đầy mùi tanh hôi.
Diệp Kính Tửu còn muốn cảm ơn vị ca ca xinh đẹp kia. Ai ngờ ca ca xinh đẹp cắt dây thừng xong thì chuẩn bị rời đi.
Diệp Kính Tửu nào nỡ buông tha đồ chất lượng như vậy. Cậu vội vàng khoác thêm áo, chân trần dính đầy tinh dịch đuổi theo ca ca xinh đẹp.
“Tu sĩ ca ca, sao ngươi đi rồi? Ta còn muốn song tu cùng ngươi nữa mà!”
“Song tu với bản tôn? Mơ cũng hay đấy.”
Diệp Kính Tửu không từ bỏ ý định, cậu bám theo ca ca xinh đẹp đi rất lâu, đến khi bàn chân mềm mại bị mài rách chảy máu. Ca ca xinh đẹp phía trước cuối cùng cũng dừng lại, cười như không cười nhìn chằm chằm cậu.
“Muốn song tu với bản tôn đến vậy sao?”
“Ừm!” Diệp Kính Tửu gật đầu thật mạnh.
Thế là Diệp Kính Tửu bị ca ca xinh đẹp ném vào trong ao, dùng pháp thuật tắm rửa sạch sẽ cho cậu. Khi Diệp Kính Tửu mặc quần áo của tu sĩ ca ca, cả người thơm tho thì ca ca tu sĩ nói đến chỗ ở của cậu để song tu.
Diệp Kính Tửu là yêu, đương nhiên không hiểu việc hoan ái giữa trời đất là trái với luân thường đạo lý.
Cậu vui vẻ đồng ý, dẫn ca ca tu sĩ đến ổ mèo nhỏ của mình.
“Hắc long ca ca ở bên cạnh rất đáng sợ, tu sĩ ca ca đừng đánh thức hắn nha.”
Mèo yêu nhỏ nằm trên người vị ca ca xinh đẹp, phả hơi thở nóng hổi vào tai tu sĩ ca ca.
Ca ca xinh đẹp lại không hề sợ hãi, chỉ mỉm cười đưa tay về phía âm hộ của cậu. Chưa kịp để cậu phản ứng thì đã đâm một ngón tay vào.
“Vậy lát nữa Kính Tửu kêu nhỏ tiếng thôi, biết không?”
Ai đến Diệp Kính Tửu cũng không từ chối, cậu nhào lên người tu sĩ ca ca, quật ngã ca ca xinh đẹp xuống đất, lắc cái mông nhỏ của mình nuốt lấy ngón tay đẹp đẽ kia.
Ngón tay của tu sĩ ca ca đâm vào bông hoa của cậu, móng tay đen nhánh móc thịt huyệt của cậu, chỉ vài cái đã khơi dậy dục vọng trong người Diệp Kính Tửu, huyệt dâm trống rỗng ngứa ngáy muốn chết.
Cậu dùng huyệt dâm ra sức mút ngón tay của tu sĩ ca ca, như một con chó nhỏ cọ vào người tu sĩ ca ca, nhiệt tình liếm yết hầu của tu sĩ ca ca.
Cậu vừa liếm vừa rên rỉ: “Một ngón tay ít quá, tu sĩ ca ca thêm mấy ngón nữa đi mà ~”
Ca ca xinh đẹp nhìn cậu, khẽ cười một tiếng xoa đầu cậu: “Chưa từng thấy con mèo nào dâm đãng như vậy.”
Vật cứng nóng rực cọ vào bụng dưới của Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu đương nhiên biết đó là cái gì, huyệt dâm càng ngày càng ngứa, dục vọng của cậu nổi lên, bất chấp cọ mạnh vào dương vật đang cương cứng của ca ca xinh đẹp, ngón tay của ca ca xinh đẹp vẫn còn cắm trong huyệt dâm của cậu.
“Ư ~ huyệt dâm ngứa quá meo, ngón tay không đủ.” Mèo yêu nhỏ làm nũng với Hoa Bất Tiếu: “Ta muốn dương vật lớn của tu sĩ ca ca đâm vào, được không mà ~”
Hoa Bất Tiếu bị khiêu khích đến nổi gân xanh, hắn khẽ nheo mắt, ngón tay trong huyệt dâm tăng nhanh tốc độ ra vào. Huyệt nhỏ ướt át chặt chẽ bị ngón tay móc đến phun trào dâm thủy, ngón tay Hoa Bất Tiếu móc đến cổ tử cung, phát hiện nơi đó vậy mà sớm đã bị chịch ra một cái miệng nhỏ không khép lại được.
“Đúng là dâm đãng…” Ánh mắt Hoa Bất Tiếu nặng nề, chất giọng khàn khàn vang lên: “Bản tôn cũng chẳng cần phải thương tiếc ngươi.”