[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 34
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 34 - Giao tiếp (Liễu Khuê Dao xuống sân khấu)

Sáng sớm hôm sau, đám đông bàn tán rôm rả.
“Nghe nói những người trong Túy Tiên Lâu đều chết sạch trong một đêm hả?”
“Không chỉ chết thôi đâu! Thi thể của bọn họ siêu khủng bố luôn, không bị moi tim thì cũng mất đầu, đủ kiểu chết không nhắm mắt! Đến cả mấy gã sai vặt bưng trà rót nước cũng chết sạch!”
“Không phải chứ, sao bảo vẫn có tu sĩ mạnh đến Túy Tiên Lâu làm khách mà, chết hết rồi hả?”
“Nghe nói người có tu vi cao nhất trong đám khách đó đã tới hậu kỳ Nguyên Anh rồi nhưng vẫn ngủm chỉ sau một đòn, các Nguyên Anh khác cũng thế, không một ai thoát nổi.”
“Hung thủ của cuộc thảm sát này ít nhất cũng phải lên đến Xuất Khiếu đấy nhỉ? Kẻ mạnh như vậy mà lại giết nhiều người thế thì chẳng biết có ý gì nữa.”
“Ai mà biết được, chết hết rồi còn đâu, hay là ngươi thay mặt mọi người xuống dưới hỏi xem?”
Tu sĩ bán hoa đăng hôm qua cũng có mặt ở trong đám người này.
Tu sĩ nghe một lúc, trong đầu bỗng nhiên hiện ra hình ảnh một thiếu niên thanh tú mặc áo đỏ và… nam nhân dị tộc khủng bố bên cạnh cậu.
Tu vi mạnh tới mức có thể nghiền áp tu sĩ Nguyên Anh, cuộc thảm sát cả Túy Tiên Lâu tàn nhẫn, máu me đến quá đáng…
Tu sĩ càng nghĩ càng cảm thấy nam nhân kia có thể làm ra được chuyện này.
Nhưng hắn cũng chẳng muốn rước họa vào thân nên đã quyết tâm rời khỏi nước Đại Nhạn nhân lúc trời vẫn còn sớm.
Cứ có linh cảm quốc gia này sẽ gặp chuyện trong tương lai gần.
Mà hung thủ được đám người bàn tán không ngừng đang buồn rầu táy máy pháp khí truyền tin.
Đầu còn lại của pháp khí truyền tin là thuộc hạ của Liễu Khuê Dao. Gã bẩm báo bên Lâm Thời Chiêu đã biết tin tức về Túy Tiên Lâu, bây giờ hoàng cung đang phái người tới đón người, họ sẽ tới Nguyên Thành nhanh thôi.
Kỳ lạ, sao người của hoàng cung lại không liên lạc gì với gã?
Vì gã đã tàn sát Túy Tiên Lâu vô duyên vô cớ nên bên đó cảm thấy trạng thái tinh thần bây giờ của gã bất ổn, khó có thể giao tiếp ư?
Haizz, lúc ấy gã hưng phấn quá thôi mà.
Chỉ cần thấy Diệp Kính Tửu khóc là thần kinh của gã sẽ cảm thấy cực kỳ hưng phấn, sau đó ra tay giết sạch đám người chướng mắt kia.
Cơ mà với tình cảnh lúc ấy, nếu gã không giết hết tất cả bọn họ thì người của Lâm Thời Chiêu cũng sẽ xử lý sạch sẽ mà thôi.
Dù sao việc này còn liên quan tới Ma Cung và phái Tiêu Dao, cả hai đều không dễ đối phó. Một khi tin tức hoàng thất nước Đại Nhạn cướp người truyền tới tai hai bên đó thì sợ là nước Đại Nhạn cũng chẳng chiếm ưu thế nổi.
Dù gì mục đích cuối cùng của tu sĩ và ma tu trong thiên hạ này đều là đắc đạo thành tiên. Mà Ma Cung và phái Tiêu Dao đều là nơi tốt để tới gần cánh cửa đắc đạo thành tiên thêm một chút.
Không thì gia chủ tương lai của Mục gia lệ thuộc nước Đại Nhạn không chịu tu hành ở trong nước một cách thư thái mà lại đi làm đệ tử của phái Tiêu Dao để tu luyện khổ cực làm gì?
Nếu chưa tới giới hạn thì Lâm Thời Chiêu sẽ không chủ động thu hút sự chú ý của phái Tiêu Dao và Ma Cung.
Đương nhiên Liễu Khuê Dao còn không muốn tin tức bị lộ ra hơn cả Lâm Thời Chiêu, gã vẫn muốn sống thêm một thời gian nữa.
***
Lúc Diệp Kính Tửu hôn mê, Liễu Khuê Dao tiện thể kiểm tra dấu vết phong ấn trong biển ý thức của cậu, đúng là có dấu hiệu nới lỏng ra rồi.
Quả nhiên với vị tu sĩ chính đạo đệ nhất thiên hạ như Sầm Lan thì việc đột phá thuật phong ấn chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Vì vậy Liễu Khuê Dao mới gia cố lại phong ấn.
Lần này Diệp Kính Tửu không đau đến mức tỉnh lại nhưng mồ hôi lạnh vẫn túa ra đầy trán, cậu nhíu chặt mày, cánh mũi phập phồng vì thở gấp.
Liễu Khuê Dao liếc qua một cái rồi giảm tốc độ kết ấn xuống.
Sau khi phong ấn kết thúc, Liễu Khuê Dao nằm xuống cạnh Diệp Kính Tửu, chọc chọc vào gương mặt mềm mại của thiếu niên.
“Sao Kính Tửu mãi chưa tỉnh thế? Cố tình trốn thúc thúc đúng không?”
Liễu Khuê Dao vừa chọc vừa thở dài: “Thúc thúc đã dồn hết linh dược quý hiếm nhất để giúp cổ của Kính Tửu không còn vết thương, bướm dâm cũng hồng hào lại đó. Sao Kính Tửu vẫn cố tình trốn tránh thúc thúc vậy? Đồ nhóc con không có lương tâm.”
Thiếu niên vẫn nhíu mày không chịu mở mắt.
Liễu Khuê Dao đành phải từ bỏ việc chọc má cậu. Gã nằm nghiêng, chống cằm nhìn thiếu niên đang ngủ say trong im lặng.
Cổ áo nam nhân buông lơi để lộ lồng ngực màu bánh mật vẫn còn vết sẹo mới mẻ.
Vết sẹo này nên biến mất rồi mới đúng nhưng khi miệng vết thương sắp khép lại, Liễu Khuê Dao đã tự moi nó ra làm cho vết thương trên ngực mình tứa đầy máu.
Gã không nỡ để vết thương này khép lại.
Gã chỉ cần cúi xuống, nhìn thấy vết thương do Kính Tửu đâm kiếm vào lồng ngực mình là lại thở gấp, trái tim đập bùm bùm, không thể kiểm soát nổi sự ngọt ngào đang dâng trào trong lòng.
Đây là minh chứng cho tình yêu của gã và Diệp Kính Tửu.
Liễu Khuê Dao liếc mắt, bên tai vang lên tiếng bước chân đang tới gần căn phòng, pháp nhãn mà gã bố trí bên ngoài đã nhìn thấy tất cả.
Là tên thái giám già bên cạnh Lâm Thời Chiêu và kẻ điên họ Thẩm.
Tên điên họ Thẩm kia còn chào hỏi pháp nhãn của gã nữa chứ.
Chậc, tên thái giám già kia thì thôi đi nhưng sao tên điên họ Thẩm kia cũng tới đây vậy?
Rõ ràng là quái vật già mấy nghìn tuổi rồi mà cứ thích khoác lớp da thiếu niên phúc hậu vô hại, cưa sừng làm nghé mọi lúc mọi nơi.
Thủ đoạn của tên điên này chẳng sạch sẽ hơn gã là bao, cũng giết người bừa bãi để nghiên cứu thi thể với danh nghĩa “nghiên cứu y thuật”. Mấy năm nay, hắn đầu quân cho Lâm Thời Chiêu cũng chỉ vì tên hoàng đế đó có thể cung cấp cho hắn một kho thi thể sung túc, ổn định, không có gì phải bận lòng này mà thôi.
Nhưng có tinh thông y thuật đến mức nào thì tu vi cũng chỉ thuộc hạng nhãi nhép.
Trích Tinh Các đã thu thập được hầu hết tình báo về hắn rồi, giờ hắn chết cũng chẳng tiếc lắm.
“Aizz Kính Tửu, Lâm Thời Chiêu cho người tới đón ngươi rồi, giờ ta nên làm gì đây?”
Liễu Khuê Dao cúi xuống hôn môi thiếu niên, giọng nói khàn khàn pha lẫn ý cười: “Giờ thúc thúc lại không nỡ thả ngươi đi mất rồi.”
Gã liếm môi, mái tóc dài màu nâu vàng xõa tung trên vai, cổ áo buông lơi để lộ bộ ngực bánh mật, gã từ từ đi về phía cửa phòng: “Kính Tửu ngoan, đợi thúc thúc một lúc, thúc thúc giết người xong sẽ về nhanh thôi.”
Giờ gã mới yêu đương, còn đang trong thời kỳ cuồng nhiệt đây.
Quan tâm tiền bạc gì chứ, nhắc tới mấy cái đó vật chất bỏ xừ ra đúng không?
Giờ chỉ cần quấy rầy tới việc yêu đương của gã với Diệp Kính Tửu là gã giết hết, dù người đó có là ai đi chăng nữa.
***
“Thần y Thẩm, tên Liễu Khuê Dao kia là một kẻ điên. Chỉ có hai ta tới đây thì mạo hiểm quá rồi thì phải?”
Tên thái giám già đang lo lắng sốt ruột nói với Thẩm Chi ở ngoài viện.
Thẩm Chi cắm tay vào túi áo, nở nụ cười phúc hậu vô hại: “Sao mà mạo hiểm được chứ? Liễu thúc thúc là người tốt mà, chắc chắn sẽ giao cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh cho chúng ta theo lời hứa.”
Tên thái giám già nghẹn họng vì lời nói ngây thơ của hắn, ông ta biết vị Thẩm thần y này sẽ không nói kế hoạch cho mình nên chỉ im lặng chờ Liễu Khuê Dao ra ngoài.
Đương nhiên bọn họ không đưa những người khác tới đây vì tin tưởng Liễu Khuê Dao.
Với tu vi sơ kỳ Phân Thần của Liễu Khuê Dao thì cũng chẳng có mấy ai trong thiên hạ này có thể so được với gã. Tuy nước Đại Nhạn có hai vị trưởng lão hộ quốc có tu vi hậu kỳ Phân Thần và sơ kỳ Đại Thừa nhưng bọn họ còn phải bảo vệ hoàng thượng, không thể tới đây với bọn họ được. Mà những người khác thì đều là một kiểu người trong mắt Liễu Khuê Dao, đều là những kẻ yếu gã có thể giết chóc tùy ý.
Cũng vì vậy nên sau khi bệ hạ trầm tư suy nghĩ một lúc mới phái Thẩm thần y với ông ta tới chờ để nhận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Tên thái giám già chỉ có thể cầu nguyện vị Thẩm thần y này có cách để đối phó với Liễu Khuê Dao thật.
Hai người họ một người sơ kỳ Xuất Khiếu một người trung kỳ Xuất Khiếu mà không có át chủ bài thì chỉ sợ còn chưa qua một trận thì tính mạng bọn họ đã nằm trong tay Liễu Khuê Dao rồi.
Tên thái giám già vẫn còn đang suy tư thì Thẩm Chi đã ngước lên, nở nụ cười nhẹ nhàng khiến người khác cảm thấy như tắm mình trong gió xuân: “Ấy, Liễu thúc thúc ra ngoài rồi kìa.”
“Lâu rồi không gặp ha Liễu thúc thúc, lần trước chúng ta gặp nhau thúc mới là sơ kỳ Phân Thần thôi mà giờ có vẻ đã là trung kỳ Phân Thần rồi nhỉ. Chẳng lẽ…”
Thẩm Chi vừa cười vừa xua tay tiến gần tới Liễu Khuê Dao: “Chẳng lẽ Liễu thúc thúc đã hưởng qua hương vị của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh thay bệ hạ rồi ư?”
Thẩm Chi mặc áo bào trắng, thân hình cao lớn nhưng gương mặt lại non nớt kỳ lạ, thậm chí vẫn còn có vài nét trẻ con, đặc biệt là đôi mắt tròn tròn như cún con mang lại cho người ta ảo giác rằng hắn là người ngây thơ vô hại.
Liễu Khuê Dao có huyết thống dị tộc nên gã cao gần chín thước song Thẩm Chi đứng cạnh gã cũng không bị lấn át là bao.
Hắn cười tươi rói như thể không nhận ra sát khí mơ hồ bốc ra từ người nam nhân, còn vỗ vai Liễu Khuê Dao rất tự nhiên: “Sao trên ngực Liễu thúc thúc có vết thương nhìn ghê vậy? Có cần ta chữa cho thúc không? Đảm bảo trơn nhẵn bóng loáng không còn tí sẹo nào.”
“Ừ, nhưng ta không không muốn bị nam nhân già hơn mình gọi mình là thúc thúc đâu.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm hất tay Thẩm Chi ra.
Thẩm Chi phản ứng rất nhanh, hắn đã buông ra trước khi Liễu Khuê Dao ra tay, đã thế còn làm màu vỗ vỗ ngực, vờ thở phào nhẹ nhõm nữa chứ: “Sợ chết mất thôi, Liễu thúc thúc định làm gì vậy? Định chém đứt tay người ta à?”
Liễu Khuê Dao thản nhiên dựa vào cửa phòng, trên mặt không còn chút ý cười giả tạo nào: “Thẩm Chi, nếu ngươi còn dùng giọng điệu như này để nói chuyện với ta thì ta không nghe ngươi lải nhải đâu.”
Bảo bối nhỏ vẫn còn đợi gã về phòng đây.
“Ha ha, sao lại là lải nhải được chứ? Ta đang quan tâm Liễu thúc thúc còn gì nữa!”
Trong đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của nam nhân toàn là sự lạnh lẽo, Thẩm Chi cũng tắt nụ cười, cuối cùng cũng đứng đắn hơn chút: “Tiểu hoàng, khụ, bệ hạ phái ta tới đón người, Liễu các chủ thả người được chưa?”
“Gấp gáp thế làm gì? Không phải giờ ta đã đến Nguyên Thành rồi à.”
Liễu Khuê Dao nói: “Hay là Lâm Thời Chiêu sắp không xong rồi?”
Thẩm Chi còn chưa nói gì mà tên thái giám già ở cạnh đã không nhịn được nữa rồi, mặt ông ta đen kịt, giọng nói the thé: “To gan! Liễu Khuê Dao, ngươi chỉ là một con chó nước Đại Nhạn nuôi thôi, sao lại dám bàn tán về bệ hạ! Trích Tinh Các cũng chỉ là một ổ chó buôn bán tình báo mà thôi, nghĩ mình ghê gớm thật đấy à!”
Liễu Khuê Dao nheo mắt lại: “Lâm Thời Chiêm mới ngồi lên ngôi vị hoàng đế được một năm, còn chưa ngồi ấm chỗ mà sao nuôi được một con chó trung thành và tận tâm như ngươi rồi? Lão già, nếu ngươi muốn sống lâu thêm một thời gian nữa để chăm sóc hoàng đế nhỏ của ngươi thì đừng có nói chuyện nghe thối thế nữa.”
“Được rồi, không lãng phí thời gian với các ngươi nữa. Người à, ta vốn định giao người cho các ngươi vì mức thù lao phong phú.”
Liễu Khuê Dao dang tay ra trông như thằng vô lại: “Nhưng người tính không bằng trời tính, ai mà biết bé con đáng yêu lại có thể làm ta vui thế chứ. Giờ ta đã rơi vào bể tình rồi, không có tâm trạng làm ăn nữa. Nếu không muốn chết ở đây thì mau cút đi.”
Sự căng thẳng dần xuất hiện giữa bọn họ, sắc mặt Thẩm Chi cũng phức tạp kỳ quái nhưng hắn bỗng cười một cái.
Đúng là hắn không ngờ tới Liễu Khuê Dao sẽ đổi ý như trong dự đoán của hoàng đế nhỏ.
Đêm qua khi Lâm Thời Chiêu muốn Thẩm Chi đi với tên thái giám già đến đó hắn còn thấy Lâm Thời Chiêu làm quá, giờ mới thấy đúng là hoàng đế nhỏ phòng ngừa chu đáo thật.
“Bản chất của Liễu Khuê Dao là thương nhân, gã sẽ không để hàng hóa ở trong tay mình lâu đến vậy, càng lâu hàng càng dễ mất giá. Vậy mà giờ gã đã tới nước Đại Nhạn nhưng lại không đi tới Đô Thành mà lại vòng tới Nguyên Thành.”
Lâm Thời Chiêu bình tĩnh, mặt hắn trắng bệch, quầng thâm mắt xám đen, bệnh tình của hắn đã tới hồi nguy kịch rồi: “Chắc chắn gã đã đổi ý nhưng vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó nên mới kéo dài thời gian với trẫm như này.”
“Không phải các ngươi đã ký khế ước rồi à?” Thẩm Chi hỏi: “Nếu gã đổi ý thì khế ước sẽ không còn hiệu lực nữa rồi còn gì.”
“Liễu Khuê Dao có thể tự sáng lập ra Trích Tinh Các nên chắc chắn số bí thuật trong tay hắn sẽ nhiều không đếm xuể. Đương nhiên là gã đã chuẩn bị xong đường lui rồi mới dám ký thế chứ.”
Lâm Thời Chiêu nói xong thì ho khan hai cái, máu tươi thấm vào khăn tay.
Hắn nhìn vết máu ghê tởm trên khăn tay, sự âm u tràn ngập đôi mắt và gương mặt hắn: “Trẫm không tin gã.”
“Nếu thật thì sao đây? Bệ hạ cũng biết ta chỉ là một thái y nhỏ bé đáng thương thôi, có đánh lại gã đâu. Chẳng thà ngươi phái một vị trưởng lão bên người ngươi đi cướp người với tên kia.”
“Gã có rất nhiều bí pháp lắm, gã mà muốn chạy thì có khó gì.”
Lâm Thời Chiêu nắm chặt khăn tay nhuốm máu trong tay: “Ngươi không cần đánh thắng gã, ngươi chỉ cần… Tiếp xúc với gã thay trẫm một chút.”
Tiếng cười cổ quái của Thẩm Chi thu hút sự chú ý của Liễu Khuê Dao.
Gã nhướng mày đang định nói gì đó thì thấy Thẩm Chi dang tay ra với mình.
Hoa văn trên lòng bàn tay hắn rõ ràng khiến Liễu Khuê Dao nghiêm túc lại ngay lập tức.
“Sao pháp ấn Thời Gian của hoàng tộc lại xuất hiện trên lòng bàn tay của ngươi? Mà thôi, cũng không sao.”
Liễu Khuê Dao nghiêng đầu: “Dù ngươi có kết được pháp ấn thì Lâm Thời Chiêu dám phát động không? Hắn đã bước xuống mồ một chân rưỡi, phát động thêm một lần nữa có khi còn chết sớm hơn ta ấy chứ.”
Pháp ấn Thời Gian của hoàng tộc có rất nhiều thể loại, này là một trong số đó…
Thuấn, là pháp thuật có thể khiến sinh mệnh của một người trôi đi với tốc độ nhanh gấp ngàn vạn lần bình thường.
Điều kiện để pháp động pháp ấn là phải tiếp xúc với cơ thể mục tiêu, trước giờ Liễu Khuê Dao đều cẩn thận khi ở trong hoàng cung nhưng lại chưa từng nghe tới việc pháp ấn dành riêng cho hoàng tộc có thể truyền cho một người khác thực hiện thay nên mới mắc mưu.
Nhưng nếu muốn sử dụng cũng cần phải trả một cái giá rất lớn, nếu Lâm Thời Chiêu dám phát động pháp ấn để đối phó với người có tu vi Phân Thần như Liễu Khuê Dao thì đúng là lấy mạng đổi mạng.
Thẩm Chi thu tay lại, tỏ vẻ vô tội: “Có ta theo dõi thì sao bệ hạ xuống mồ được chứ? Liễu các chủ cứ yên tâm đi.”
“Pháp ấn chỉ là một lời cảnh cáo thôi, bệ hạ sợ Liễu các chủ là tên vô lại dám xé bỏ khế ước thật thì chết.”
Thẩm Chi nhìn tên thái giám già, ông ta hiểu ý hắn ngay, sau đó ông ta lấy túi trữ vật từ trong ống tay áo ra ném xuống chân Liễu Khuê Dao.
Liễu Khuê Dao nhìn xuống dưới, Thẩm Chi nhiệt tình giới thiệu cho gã: “Đây là thù lao trước đây bệ hạ và Liễu các chủ đã bàn bạc xong với nhau, chỗ này cũng đã đủ để Liễu các chủ mua được tất cả những gì ngươi muốn mua rồi.”
“Bệ hạ còn nói hắn chỉ dùng lô đỉnh song tính này để chữa bệnh thôi. Bao giờ bệ hạ hết bệnh mà Liễu các chủ vẫn còn muốn lấy lại thì tặng lại cho ngươi cũng được.”
“… Tặng lại cho ta cũng được hả?”
Liễu Khuê Dao nhướng mày, gã không dựa vào tường nữa mà cười khanh khách nhìn Thẩm Chi chằm chằm.
Hắn nháy mắt như một thiếu niên ngây thơ, gật đầu: “Thật đó!”
Cảnh cưa sừng làm nghé này quá cay mắt đi, dù là Liễu Khuê Dao thì gã cũng không muốn xem tiếp.
Gã suy nghĩ trong lòng, bản năng của thương nhân nói cho gã đây là một vụ mua bán chỉ có lời không có lỗ, nhưng khi nghĩ tới sau gã Diệp Kính Tửu còn sung sướng dưới thân nam nhân khác…
Ừm, sự khó chịu đã không thể miêu tả nổi thành lời.
Rõ ràng trước đây gã còn bảo muốn dành cái mông dâm của Kính Tửu cho hoàng đế nhỏ phá trinh lỗ sau mà.
Giờ Liễu Khuê Dao lại chỉ muốn thằng em mình đâm mạnh vào cái lỗ khít rịt đầy nếp uốn hồng hào kia.
Nhưng mà gã còn chưa kịp thực hiện thì Lâm Thời Chiêu đã cho người tới đây.
Nhưng so với thù lao phong phú và lợi thế mới thì sự khó chịu này…
Liễu Khuê Dao thừa nhận mình động lòng với điều kiện Lâm Thời Chiêu đưa ra.
Thái độ của gã tốt hơn lúc nãy rất nhiều, sát khí trên cổ Thẩm Chi và tên thái giám già cũng biến mất ngay lập tức.
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm nói: “Nhỡ các ngươi đổi ý thì sao? Ví dụ như Lâm Thời Chiêu thấy địt Kính Tửu sướng quá không nỡ tặng lại cho ta thì sao.”
“Liễu các chủ cứ yên tâm, dù sao thì sau này chúng ta vẫn còn phải hợp tác với nhau mà.”
Sau khi nhận được sự đồng ý ngầm của Liễu Khuê Dao Thẩm Chi đi tới trước cửa phòng, đẩy cửa ra: “Sớm muộn gì Ma Cung với phái Tiêu Dao cũng tra tới người nước Đại Nhạn, đến lúc đó còn phải làm phiền Liễu các chủ giúp đỡ, làm nhiễu hướng điều tra của bọn họ. Chẳng bao lâu sau nữa chắc bệ hạ cũng khỏi bệnh rồi, đến lúc đó tặng lại cho Liễu các chủ thì hoàng thất lại chẳng nhẹ nhàng quá rồi còn gì?”
“Dù sao thì nước Đại Nhạn cũng không muốn cầm củ khoai nóng bỏng tay này mãi đâu. Nếu Liễu các chủ tình nguyện nhận lấy thì bệ hạ còn vui mừng không kịp ấy chứ, sao có thể đổi ý được chứ?”
“Vậy nên…”
Tiếng lải nhải của Thầm Chi bỗng im bặt, hắn ngơ ngẩn nhìn thiếu niên đang ngủ say ở trên giường, cảm giác như bản thân vừa xông vào một giấc mơ.
Tóc dài đen nhánh, làn da trắng nõn trong suốt, lông mi dày đen kịt, chóp mũi nhỏ nhắn và đôi môi hồng nhạt hơi chu lên.
Khi ánh nắng nhảy qua cửa sổ rơi xuống sườn mặt trắng nõn nà của thiếu niên lại mang tới cảm giác thánh khiết kỳ diệu.
Thẩm Chi đã sống mấy nghìn năm, trong cuộc đời dài dòng ấy hắn đã từng thấy mấy chục cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Nhưng bọn họ đều thuộc kiểu sắc sảo quyến rũ, mỗi ánh mắt cử chỉ đều lả lơi khiến người khác si mê, khiến cả nam lẫn nữ đều phát điên vì bọn họ.
Mà đa số kết cục của bọn họ cũng rất thảm khốc, không bị địt chết thì cũng thành thú nuôi tình ái của kẻ mạnh, cả đời sống trong cảnh cá trong chậu, chim hoàng yến trong lồng, không được gặp ai.
Nhưng thiếu niên trước mắt hắn lại chỉ mang tới cảm giác thuần khiết vô hại, cực kỳ đáng yêu.
Cực kỳ giống con thỏ Thẩm Chi nuôi để thử thuốc hồi còn là thiếu niên.
Hắn rất thích con thỏ đó nên đã đút hết đống thảo dược quý nhất Dược Cốc cho nó, đến cả lúc đi ngủ cũng ôm nó ngủ cùng.
Sau đó phụ thân hắn xách tai con thỏ đó để trước mặt hắn, bảo muốn giao cho hắn nhiệm vụ đầu tiên: giải phẫu con thỏ đó.
Thẩm Chi lắc đầu từ chối nhưng phụ thân hắn lại đứng sau dẫn đường hắn.
Hắn ngây thơ cầm dao giải phẫu, mổ bụng moi tạng con thỏ mình âu yếm ra, cuối cùng bỏ trái tim vừa bé vừa đỏ kia vào cái bình nhỏ phụ thân cho mình.
Phụ thân xoa đầu hắn khích lệ, sau đó lấy dây xuyên qua cái bình nhỏ rồi đeo lên cổ hắn, bảo là tặng quà sinh nhật cho hắn.
Những ký ức ấy đã là xảy ra rất lâu rồi.
Sau này Thẩm Chi còn cất trái tim của phụ thân và mẫu thân hắn vào trong bình nhỏ trên cổ mình.
Mà giờ…
Thẩm Chi ngơ ngẩn nhìn thiếu niên yên lặng ngủ say trên giường.
Hắn muốn bỏ vào bình nhỏ trái tim thứ tư.
“Woa ánh mắt của ngươi cũng kinh tởm thật đấy, nhỉ?”
Tóc hắn bị kéo ra sau, Thẩm Chi hoàn hồn lại, vừa ra vẻ vô tội vừa tránh thoát khỏi sự thô bạo của Liễu Khuê Dao.
“Xin lỗi, ta không hiểu, ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta nói, đừng dùng ánh mắt kinh tởm gần chết này nhìn bé con đáng yêu nhà ta, biết chưa?” Nam nhân uy hiếp, gã vẫn cười tủm tỉm nhưng đáy mắt xanh biếc đã kết một tầng băng rắn chắc: “Quỷ cũng biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu.”
“… Liễu các chủ yên tâm đi, ta chỉ là một thầy thuốc thôi, kiểu thầy thuốc cứu người ấy.”
Thẩm Chi vuốt ve bình nhỏ qua quần áo, kéo dục vọng đang trào ra khỏi lòng về: “Vậy có thể chốt giao dịch chưa?”
Hắn ngẩng đầu nhìn Liễu Khuê Dao, đôi mắt hồ ly của gã híp lại, không biết lại đang tính toán gì nữa đây.
Nhưng Thẩm Chi biết Liễu Khuê Dao sẽ đồng ý, dù sao thì gã cũng là thương nhân chỉ quan tâm tới lợi ích, chắc chắn sẽ quyết định theo lý trí.
Sự giằng co kéo dài lâu tới mức tên thái giám già chờ ở ngoài còn tưởng là Liễu Khuê Dao đã giết chết hắn rồi thì Liễu Khuê Dao mới có phản ứng.
Liễu Khuê Dao ung dung dắt túi trữ vật vừa nãy lên trên hông, quần áo lỏng lẻo lúc nãy cũng đã được buộc chặt lại.
Gã ôm lấy thiếu niên vẫn còn đang hôn mê vào lòng, vừa hôn cổ thiếu niên vừa mặc quần cho cậu.
Liễu Khuê Dao không cố che đi chỗ nhạy cảm của thiếu niên nên Thẩm Chi có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đùi trong của thiếu niên vẫn còn vết bầm tím, môi lớn sưng húp, lúc giơ chân lên để mặc quần vào còn có thể thấy cửa mình ướt át đóng đóng mở mở theo nhịp thở của thiếu niên.
Gương mặt tươi cười hoàn hảo của Thẩm Chi xuất hiện khe nứt.
Ánh mắt hắn nặng nề nhìn âm hộ múp rụp bị nam nhân xoa nắn hai cái lại phun ra ít chất nhầy lấp lánh, cuối cùng bị quần lót che sạch.
“Danh tiếng Thẩm thần y vang dội hiển hách, hẳn là cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian để chữa trị cho hoàng đế nhỏ bằng cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đâu ha.”
Liễu Khuê Dao từ từ nói: “Trích Tinh Cách có thể giúp hoàng đế nhỏ dời lực chú ý của Ma Cung và phái Tiêu Dao đi, nhưng Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu đều là những kẻ thông minh, không lừa được quá lâu đâu.”
“Tóm lại là ta gửi tạm bé con đáng yêu cho các ngươi đấy.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm uy hiếp: “Muốn đảm bảo khỏe mạnh cho hắn đó nha?”
“Nếu hắn thiếu một cân một lạng nào…” Liễu Khuê Dao nghiêng đầu, nụ cười dần trở nên tàn nhẫn khát máu: “Thiếu chỗ nào thì ta sẽ lấy chỗ ấy trên người Thẩm thần y về bù.”
Thẩm Chi chớp chớp mắt, không hề sợ lời đe dọa của Liễu Khuê Dao: “Vậy thì, thành giao.”
***
Đau đầu quá…
Diệp Kính Tửu nhíu mày thở gấp.
Đầu đau quá đi mất, cả biển ý thức cũng đau.
Oh… Phong ấn lại tăng lên rồi.
Sư tôn vẫn luôn gọi cậu qua dấu vết phong ấn nhưng cậu lại không thể đáp lại.
‘Diệp Kính Tửu, ngươi đang ở đâu?’ Giọng nói lạnh nhạt của sư tôn hỏi cậu.
‘Ngươi ở đâu?’
Ta ở… Đâu? Ta cũng không biết nữa sư tôn.
Ngươi mau tới cứu ta đi.
‘Cứu… Cứu… Ta.’
Cậu nức nở, dùng chút ý thức cuối cùng để đáp lại sư tôn.
Sư tôn, mau tới cứu cậu đi.
Linh lực ấm áp dần xua đi đau đớn trên đầu, nhịp thở của Diệp Kính Tửu cũng dần ổn định lại.
Cậu thức dậy khỏi bóng tối vô tận, mơ màng mở mắt ra.
Cậu vừa mới mở mắt đã thấy một thiếu niên vui mừng cúi xuống, suýt thì hôn vào mặt cậu luôn rồi, thiếu niên đó hưng phấn nói: “Cuối cùng anh trai nhỏ cũng tỉnh lại rồi à?”
“… Anh, anh trai nhỏ?”
Cái xưng hô tràn ngập hơi thở hiện đại lại càng khiến Diệp Kính Tửu mê mang hơn, nếu không phải vẫn còn linh lực dao động xung quanh mình thì cậu còn tưởng là mình đã về hiện đại rồi: “Ngươi là?”
“Ta hả? Ta tên là Thẩm Chi.”
Thiếu niên xa lạ kia cười hì hì, thái độ nhiệt tình đến lạ: “Liễu Khuê Dao bán ngươi đi rồi, ta phụ trách việc đón ngươi đi.”
“Đúng là không kiểm tra thì không biết, kiểm tra cái là sợ hết hồn. Giờ tinh thần của anh trai nhỏ đang yếu lắm luôn ấy, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma nữa, cơ mà may có ta giúp nên ngươi đã khỏi bệnh rồi đó!”
Mắt thiếu niên tên là Thẩm Chi phát sáng: “Sao? Có phải ta rất lợi hại không?”
“Liễu Khuê Dao bán… Ta?”
Não Diệp Kính Tửu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cậu không nghe được những lời sau câu nói ấy của Thẩm Chi, não cứ lặp đi lặp lại một câu.
Liễu Khuê Dao bán cậu đi.
Bỗng có người nắm chặt lấy ống tay hắn, Thẩm Chi cúi xuống thì thấy Diệp Kính Tửu đã ngước mắt lên, đôi mắt hạnh tròn trịa trợn to: “Liễu Khuê Dao… Đi rồi?”
“Ừ gã đi rồi.” Thẩm Chi gật đầu.
Thiếu niên nghe vậy thì buông ống tay áo ra như thể được giải thoát, thần kinh cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Thẩm Chi chớp chớp mắt, tò mò nhìn thiếu niên.
Đi rồi? Đơn giản như vậy ư?
Cậu không phải chịu sự tra tấn của tên biến thái kia nữa rồi ư?
Đầu tiên Diệp Kính Tửu vui sướng nhưng sau đấy lại thấy cực kỳ mê mang.
Liễu Khuê Dao bán cậu đi mà người mua cậu sẽ đối xử với cậu thế nào đây? Lỡ còn biến thái hơn Liễu Khuê Dao thì sao?
Linh lực trong thân thể vẫn đình trệ không chuyển động được, thậm chí cậu còn không có năng lực để chạy trốn.
“Ngươi sợ à?”
Giọng nói trong trẻo đánh gãy suy nghĩ của Diệp Kính Tửu, thiếu niên cúi đầu nhìn thẳng và cậu, nụ cười của hắn rất có sức hút: “Anh trai nhỏ đừng sợ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn thuận theo thì vị kia cũng dễ nói chuyện thôi.”
“… Có thể đừng gọi ta là anh trai nhỏ nữa không?”
Diệp Kính Tửu hơi ngại ngùng, giờ cậu mới nhận ra bản thân đang nằm trên đùi thiếu niên, cậu thẹn thùng rời khỏi lòng thiếu niên rồi ngồi ngay ngắn lại: “Ngươi gọi ta là Diệp Kính Tửu là được rồi.”
Thiếu niên cười hì hì gật đầu: “Ừ… Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Tửu! Tiểu Tửu… Cái tên này dễ nghe thật đấy!”
… Cứ cảm thấy người này là kiểu không thể nói chuyện tử tế được ấy.
Xa giá lắc lư nhẹ, Diệp Kính Tửu kéo rèm cửa ra thì thấy xa giá đang bay giữa không trung, lao nhanh về phương xa.
Diệp Kính Tửu hỏi hắn: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
“Nguy hiểm.”
Thẩm Chi kéo cậu lại rồi ngồi xuống cạnh cậu, sau đó mới trả lời cậu: “Liễu Khuê Dao chưa nói cho ngươi à?”
“Thân phận của người mua ngươi.”
Diệp Kính Tửu im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Ta không biết, nhưng gã nói là người kia sắp chết rồi, ta nghĩ chắc là một lão già thôi.”
“Lão già? Vậy thì Tiểu Tửu khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu đâu.”
Thẩm Chi nhớ tới gương mặt tự phụ cao ngạo của Lâm Thời Chiêu thì phì cười: “Yên tâm đi, không phải lão già.”
“Hoặc có thể nói là một nam nhân xinh đẹp hiếm có khó tìm? Với cả năm ngoái người đó mới thành niên thôi, cũng xêm xêm với Tiểu Tửu đấy.”
Hai đứa nhãi ranh làm tình, thật là…
“Nhưng đúng là thể lực của người đó không tốt thật, hai chân còn tàn phế nữa, đến lúc đó… Chắc Tiểu Tửu phải cố gắng hơn chút mới được.”
Diệp Kính Tửu mím môi, không hề hứng thú với người Thẩm Chi đang miêu tả.
Cậu im lặng một lúc rồi thì thầm hỏi Thẩm Chi: “Các ngươi có thể thả ta
không? Sau này ta có tiền ta sẽ trả lại cho các ngươi.”
Cậu nói xong cũng biết ý tưởng của mình quá ngây thơ nên lại cúi đầu không nói gì nữa.
Nhưng thiếu niên tên Thẩm Chi lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu.
Tay hắn rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể từ người hắn truyền tới khiến Diệp Kính Tửu hơi ngơ ngẩn.
“Thật xin lỗi, ta không thể quyết định được chuyện này.”
Bàn tay khô ráo nóng bỏng của thiếu niên bao bọc lấy tay cậu, mắt thiếu niên cong cong, trong mắt cũng sạch sẽ tinh khiết: “Nhưng ta hứa với Tiểu Tửu, đợi đến khi người kia hết bệnh ta sẽ để Tiểu Tửu đi được không?”
Diệp Kính Tửu không rút tay khỏi lòng bàn tay của thiếu niên, cậu đã hơi động lòng, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi sẽ để ta đi thật hả?”
“Đương nhiên rồi! Tiểu Tửu giống anh trai của ta, ta rất thích Tiểu Tửu! Sao có thể lừa ngươi được chứ!”
Thẩm Chi được đằng chân lân đằng đầu, hắn vội vàng ôm chặt lấy thiếu niên như thể không thấy cậu giãy giụa: “Đây là lần đầu ta gặp người hợp mắt ta vậy đấy, Tiểu Tửu, ngươi làm anh trai của ta được không?”
Diệp Kính Tửu nhíu mày muốn đẩy hắn ra nhưng Thẩm Chi quá khỏe, cậu đẩy mãi mà vẫn không được nên chỉ có thể rầu rĩ nói: “Anh trai? Ngươi nhỏ hơn ta à?”
“Ừm! Nhỏ hơn một tuổi! Có phải hai ngày nữa ngươi mới thành niên không?”
Thẩm Chi nhiệt tình nhìn thẳng vào cậu, nở nụ cười đáng yêu: “Đến lúc đó ta tổ chức sinh nhật cho anh Tiểu Tửu nhé?”
“… Sinh nhật?”
Sinh nhật!
Cậu sắp thành niên rồi!
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sẽ đón kỳ động dục lần đầu mạnh nhất vào ngày thành niên.
Khi đó tinh thần cậu sẽ bị tình dục mai một sạch sẽ, không khác gì một con chó cái chỉ nghĩ đến giao phối!
… À đúng rồi, còn Ức Tình Đan Mục Tu cho cậu nữa!
Diệp Kính Tửu tỉnh táo lại, cậu đẩy thiếu niên nhiệt tình quá mức kia ra rồi nhỏ giọng hỏi: “Ngươi có biết túi trữ vật của ta để đâu rồi không? Liễu Khuê Dao có đưa nó cho ngươi không?”
Thẩm Chi bị đẩy ra nhưng cũng không giận, vẫn cười hì hì, hắn đảo mắt, biểu cảm gian xảo: “Gã có đưa, Tiểu Tửu muốn hả?”
Diệp Kính Tửu nói: “Ừ, ngươi có thể đưa cho ta không?”
“Đương nhiên có thể đưa cho Tiểu Tửu rồi! Nhưng Tiểu Tửu có thể đồng ý một chuyện với ta không?”
Diệp Kính Tửu dần nảy sinh cảnh giác, từ sau khi ngã ở chỗ Liễu Khuê Dao cậu đã không dễ lừa như trước nữa rồi, cậu chỉ trầm giọng hỏi: “Đồng ý cái gì với ngươi?”
“Ừm, ngươi gọi ta là Chi Chi một cái đi.”
“… Chi Chi?”
“Đúng vậy, cứ như vậy đó! Tiểu Tửu gọi thêm một tiếng đi!”
Yêu cầu kỳ quái gì đây?
Diệp Kính Tửu thấy hơi bất ổn nhưng vẫn gọi thêm một tiếng thuận theo thiếu niên: “Chi Chi.”
“Ừ ừ! Ta trả túi trữ vật cho Tiểu Tửu ngay đây!”
Thẩm Chi cười hì hì trả lại túi trữ vật cho Diệp Kính Tửu từ bao giờ: “Sau này Tiểu Tửu cũng phải gọi ta là Chi Chi nha.”
“Ta biết rồi.”
Diệp Kính Tửu vừa nói vừa nhận lấy túi trữ vật, sau đó bắt đầu tìm đồ của mình.
Linh kiếm, pháp khí, phù chú và đan dược đều còn đủ, Ức Tình Đan cũng vẫn ở đó.
Cậu yên tâm dắt túi trữ vật xuống hông, sau đó cười ngọt ngào với thiếu niên, để lộ hai lúm đồng tiền: “Cảm ơn ngươi… Chi Chi.”
A, đáng yêu thật sự, đã thế còn dễ lừa nữa, muốn bắt cậu về nuôi thật đấy.
Thẩm Chi rối rắm hồi lâu mới nở nụ cười tinh quái với Diệp Kính Tửu: “Không sao đâu Tiểu Tửu, chuyện nên làm mà.”
Xa giá từ từ dừng lại trong khi bọn họ nói chuyện.
“Tới rồi.” Khi giọng nói the thé của nam nhân ngồi ngoài xa giá vang lên thì hai người mới kết thúc cuộc trò chuyện.
Cậu đã biết mình đang ở đâu rồi, là hoàng cung.
Hoàng đế nước Đại Nhạn – Lâm Thời Chiêu ủy thác cho Liễu Khuê Dao bắt cóc cậu trên đường cậu về Ma Cung.
Diệp Kính Tửu chỉ thấy mọi chuyện loạn hết rồi, sao thằng top nào trong truyện gốc cũng hướng về phía mình vậy?
Cậu thấy cực kỳ khó khăn, cứ như sự khó khăn ấy bắt đầu từ khi cậu biến thành cơ thể song tính có thể chất lô đỉnh ấy.
Dù là Mục Tu hay là sư tôn, dù là Hoa Bất Tiếu hay là Liễu Khuê Dao, bọn họ đều có quan hệ với cậu vì thân phận “Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh” kia.
Chỉ có đại sư huynh, chỉ có đại sư huynh là khác.
Diệp Kính Tửu rũ mắt, cậu lại nhớ đại sư huynh rồi.
Đêm qua Mục Tu đã phát hiện ra mình rồi, vậy là lúc này cậu ta đã thông báo cho đại sư huynh và sư tôn rồi đúng không?
Có lẽ cậu chỉ cần ngoan ngoãn chờ một thời gian nữa là sư huynh sẽ tới cứu cậu.
Thẩm Chi đỡ cậu xuống xa giá, người Diệp Kính Tửu vẫn còn hơi bủn rủn, chưa hồi phục lại như bình thường được.
Vừa nãy cậu mới xin Thẩm Chi khôi phục tu vi cho mình nhưng hắn lại chỉ im lặng nhìn cậu, trong mắt tràn ngập vẻ khó xử.
Diệp Kính Tửu không thấy Thẩm Chi ở trong truyện gốc nên nghĩ hắn cũng chỉ là một kẻ vô danh giống mình thôi, chỉ là cậu còn phải kiêm thêm việc giúp đỡ nhiệt tình cho phản diện và xuống sân khấu sớm.
Cậu cũng không muốn khiến thiếu niên nhỏ hơn mình một tuổi khó xử nên ngoan ngoãn dừng đề tài này lại, không hỏi nữa.
Dù sao thì hắn cũng chỉ là công cụ hình người của Lâm Thời Chiêu thôi, cũng chẳng quyết định được cái gì.
Cậu chỉ có thể tự tìm cách thôi.
Xa giá đã tiến vào hoàng cung từ lâu, giờ nó đang dừng lại ở ngoài tẩm cung của hoàng đế nước Đại Nhạn.
Thẩm Chi đỡ Diệp Kính Tửu ra ngoài, cậu thì lặng lẽ ngẩng đầu lên ước lượng chiều cao của hai người.
Không nên như này chứ, rõ ràng Thẩm Chi còn nhỏ hơn cậu một tuổi mà sao lại cao hơn cậu nhiều thế? Này phải 1m9 đấy nhỉ?
Giờ cậu mới 1m75 thôi ấy.
Mà cũng chẳng sao cả, nghe nói con trai sau tuổi dậy thì vẫn cao thêm được, cậu chỉ cần được ăn ngon uống tốt là sẽ vượt qua cửa ải 1m8 sớm thôi.
Nói gì thì nói, nơi này cũng là thế giới tu tiên mà, cậu là nam tử hán, kiểu gì cũng có thể cao lên.
“Bệ hạ ở bên trong.”
Thẩm Chi thì thầm bên tai cậu: “Tiểu Tửu, đoạn sau ta không ở cạnh ngươi được, ngươi chỉ có thể tự đi vào thôi, đừng sợ.”
Diệp Kính Tửu gật đầu, thật ra cậu không sợ lắm.
Giờ ngoài Liễu Khuê Dao ra cậu chả sợ ai cả.
Chỉ là cậu vẫn hơi hồi hộp, bàn tay túa ra mồ hôi nóng.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm này Thẩm Chi là người duy nhất đối xử thiện chí với cậu khiến Diệp Kính Tửu không kìm được mà ỷ lại.
Cậu mới đi được hai bước đã quay đầu lại thì thấy thiếu niên vẫn đứng yên tại chỗ, hắn chú ý tới cậu nhìn qua thì nở nụ cười cổ vũ.
Diệp Kính Tửu bình tâm lại rồi cũng cười với hắn một cái.
Cậu hít sâu một hơi, nắm chặt tay lại rồi tiến tới tẩm cung của hoàng đế nước Đại Nhạn.
Tẩm cung hoàng đế rất hùng vĩ, cửa lớn cũng to rộng quá đáng.
Diệp Kính Tửu đi đến trước cửa, sau khi do dự một lúc cậu mới gõ cửa tẩm cung.
“Khụ…”
Người trong tẩm điện ho nhẹ một cái, giọng nói khàn khàn nghe hơi lạnh.
Tiếng đập cửa cắt ngang tiếng ho kia.
Diệp Kính Tửu nghe thấy người nọ dừng lại một chút rồi lạnh lùng nói: “Tiến vào.”