[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 32

Tuy nước Đại Nhạn là quốc gia của tu sĩ nhưng vẫn có những tập tục dân gian không khác gì với những nơi khác.
Tết Thượng Nguyên là ngày cho các cặp đạo lữ du xuân với nhau, đây cũng là thời điểm tốt để thổ lộ với người trong lòng mình.
Không khí của hội Hoa Đăng đã tràn ngập khắp thành trấn trên cả nước Đại Nhạn suốt mấy ngày nay.
Hôm nay là tết Thượng Nguyên, chỗ nào trong góc đường lẫn hẻm nhỏ đều đã giăng đèn kết hoa và chất đầy đèn lồng chưa thắp; giờ chỉ còn đợi đến khi trời tối để hội Hoa Đăng lộng lẫy, bắt mắt chính thức được bắt đầu thôi.
Xa giá mà Diệp Kính Tửu ngồi không dừng lại khi đã đi qua biên cảnh nước Đại Nhạn vì Liễu Khuê Dao nói nếu đã đến tết Thượng Nguyên, họ nên tới Nguyên Thành – nơi có hội hoa đăng đẹp nhất – để xem cho đã.
Nhìn tên đoán nghĩa, Nguyên Thành là một thành trấn có nước vây quanh, còn sở hữu một con sông chạy xuyên qua cả thành. Mấy năm trước, Nguyên Thành luôn là nơi tổ chức hội Hoa Đăng đẹp nhất trong dịp tết Thượng Nguyên.
Hơn nữa, thành tựu của Nguyên Thành chỉ xếp sau mỗi Đô Thành, trình độ kinh tế ở nơi đây phát triển vượt bậc, cộng thêm việc nó nằm khá xa Đô Thành nên cũng có rất nhiều sản nghiệp của ngành công nghiệp tình dục cắm rễ ở nơi này.
Túy Tiên Lâu là nơi xuất sắc nhất trong số đó. Vô số tu sĩ đã từng say sưa muốn sống muốn chết ở nơi này, quên đi bản tâm tu hành, sa đọa không còn tinh thần.
Lúc Diệp Kính Tửu tới kinh thành thì trời đã dần tối. Hoàng hôn buông xuống, từ mọi ngóc ngách trên đường phố, đèn lồng dần dần được thắp sáng, chiếu cho nơi này nhìn như chốn bồng lai tiên cảnh giữa nhân gian.
Cậu vốn là một thiếu niên, nhìn thấy cảnh đẹp như vậy mà cảm thấy hoa mắt si mê thì cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Liễu Khuê Dao đang ở ngay bên cạnh nên cậu chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn cuộn tròn trong một góc nào đó mà gã không nhìn thấy, tốt nhất là đừng tới làm phiền cậu.
Đương nhiên đó cũng chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.
Khi tới nơi, Diệp Kính Tửu định tự mình xuống xe nhưng khi nãy mới ân ái ở trong xa giá nên âm hộ của cậu đang bủn rủn, dẫn tới hai đùi cậu cũng run rẩy khó mà đứng thẳng được.
Giờ cậu đã bị phong ấn linh lực nên cơ thể cũng không còn tốt như trước nữa, chỉ mới đi được hai bước đã lảo đảo ngã ra sau.
Liễu Khuê Dao ở đằng sau ôm chặt lấy thiếu niên.
Vừa nãy gã mới cưỡng hiếp và bắn vào bên trong Diệp Kính Tửu nên giờ trên mặt gã chỉ tràn ngập sự hả hê, vui vẻ ôm thiếu niên đi tới chỗ ở.
Liễu Khuê Dao liếm môi, gã nhớ lúc nãy mình kéo Diệp Kính Tửu làm tình trong xa giá, xung quanh xa giá vẫn còn có cả đống người đang đi đường.
Diệp Kính Tửu sợ bị người khác phát hiện nên luôn cầm và cắn mạnh vào cổ tay gã, tuy nhiên, thi thoảng cậu vẫn phát ra những tiếng rên ư ử nhuốm đầy tình dục từ trong cổ họng. Việc này khiến Liễu Khuê Dao càng ngày càng cảm thấy hưng phấn hơn, dương vật của gã cắm sâu trong lỗ nhỏ nhạy cảm của thiếu niên, hai quả trứng dái đập vào mông cậu phát ra những tiếng bạch bạch. Diệp Kính Tửu bật khóc đầy vẻ thẹn thùng, nhưng môi dưới vô cùng nhạy cảm lại hưng phấn bắn ra một thứ nước khác. Lúc gần lên đỉnh, gã ép thiếu niên chổng mông lên thật cao như một con chó cái chờ được thụ tinh rồi mới bắn hết tinh trùng vào trong âm hộ vừa chặt vừa ướt át nóng bỏng.
Nhưng đó cũng chỉ là một món khai vị thôi.
Sau khi Liễu Khuê Dao kéo thiếu niên đã tắm rửa sạch sẽ xong ra ngoài rồi để Diệp Kính Tửu mặc bộ áo ngoài mới được gã mua về.
Nhìn từ ngoài vào thì đây là một bộ trường bào màu đỏ làm bằng nhung được thêu tơ vàng ở viền, cổ áo lót một lớp lông thỏ màu trắng mềm mại khiến gương mặt thiếu niên trông càng xinh xắn hơn, đôi môi đỏ hồng hào khiến cậu trông chẳng khác nào một vị công tử giàu có không hiểu rõ sự đời.
Song Liễu Khuê Dao lại ép Diệp Kính Tửu không được mặc đồ ở bên trong.
Nửa cẳng chân trắng như tuyết của cậu lộ ra bên ngoài nhưng sau khi đi đôi giày bó trắng thì người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện ra có gì bất thường.
Cùng lắm là nghĩ sao vị tiểu công tử này đã bọc kín thế rồi mà mặt vẫn đỏ vì lạnh nhỉ?
“Ừm, Kính Tửu mặc bộ này đẹp thật đấy.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm đánh giá thiếu niên đang thẹn thùng rồi bình thản cầm tay cậu: “Vậy giờ chúng ta đi chơi hội Hoa Đăng nhé?”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu đứng yên tại chỗ, hất mạnh tay nam nhân ra rồi lùi về sau hai bước, lí nhí nói: “Ta không đi.”
Nam nhân nhìn chằm chằm vào bàn tay mới bị hất ra của mình, gã nheo mắt lại, trong mắt hiện lên chút u ám. Song gã che giấu việc mình không vui rất nhanh chóng, chỉ thấy gã nghiêng đầu hỏi với vẻ khó hiểu: “Sao Kính Tửu đã sửa soạn cho mình trông xinh đẹp vậy rồi mà lại không đi nữa?”
Thân thể trần truồng dưới trường bào, Diệp Kính Tửu biết chắc chắn Liễu Khuê Dao lại đang âm mưu làm chuyện quá đáng gì đó.
Cậu bị nam nhân đụ tới mức cảm thấy sợ hãi con người này, cậu chỉ có thể lí nhí đáp: “… Ở trong, ta không mặc gì ở trong cả.”
“Hóa ra ngươi sợ cái này à? Không sao đâu, Kính Tửu không việc gì phải sợ.”
Liễu Khuê Dao lại nắm lấy tay thiếu niên, lần này gã không cho cậu cơ hội tránh thoát nữa mà nắm chặt tới nỗi cổ tay trắng nõn cũng biến thành màu xanh tím: “Chỉ cần bọc áo ngoài kín mít là người khác sẽ không phát hiện ra.”
Gã dừng lại một chút, giọng điệu mập mờ dính nhớp: “Không phát hiện Kính Tửu dâm đãng đến mức trần truồng đi dạo hội Hoa Đăng giữa phố đâu.”
Không hề ý…
Rõ ràng là Liễu Khuê Dao ép cậu phải ăn mặc như thế mà.
“Thôi, sắp tới giờ Tuất rồi, hội Hoa Đăng bắt đầu rồi đấy. Ngươi nghe kìa, bên ngoài đã có tiếng người ta đoán câu đố đèn rồi.”
Liễu Khuê Dao mỉm cười kéo thiếu niên đi ra ngoài cùng với mình: “Ngày tốt cảnh đẹp cỡ này, Kính Tửu nên đi thưởng thức với thúc thúc mới đúng chứ.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, im lặng mặc cho nam nhân kia kéo mình ra ngoài.
Nếu cậu phản kháng tiếp thì không biết cái tên Liễu Khuê Dao này sẽ làm ra chuyện quá đáng tới mức nào nữa.
Cậu không muốn bị ép phải trải qua… chuyện như lần đó nữa.
Chỉ cần nhớ đến là lại thấy tử cung đau nhói.
Chỗ ở lần này của Liễu Khuê Dao rất gần con sông trong thành.
Hoa đăng ở đây là lộng lẫy và bắt mắt nhất. Khi bầu trời nhuốm màu mực cũng là lúc mặt sông ngập tràn hoa đăng với đủ loại kiểu dáng như những vì sao sáng chói trên trời. Chúng chiếu rọi trong đêm tối, càng trôi càng xa theo dòng nước.
Đường dài mười dặm, tiếng người ồn ào, hoa đăng huy hoàng.
Diệp Kính Tửu quấn chặt quần áo, tay cầm đèn lồng hình con thỏ do Liễu Khuê Dao mua cho. Tu sĩ tự làm cái đèn lồng này nên đương nhiên cũng có chỗ độc đáo riêng. Trên đèn lồng vẽ một bức tranh thủy mặc hình con thỏ rất rực rỡ, con thỏ trắng như tuyết ngậm một cây cà rốt màu cam hồng đang nhảy lên nhảy xuống trên đèn lồng.
Thần kỳ thật đấy.
Liễu Khuê Dao vừa cúi đầu xuống đã trông thấy thiếu niên đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đèn lồng hình con thỏ mà mình mua cho. Ánh nến lay động chiếu vào gương mặt trắng nõn của cậu hắt thành một bóng đen mờ mờ dưới mí mắt thiếu niên. Nhờ thế mà ngũ quan của cậu trông cũng sắc nét hơn bình thường.
Và đáng yêu hơn, y như chú thỏ con mà gã mua cho cậu vậy.
Quả nhiên vẫn là một bạn nhỏ.
Gã không kìm được sự vui sướng mà gãi vào lòng bàn tay thiếu niên, nói nhỏ: “Thích à?”
“… Không thích.”
Diệp Kính Tửu mím môi, một ngọn gió thổi qua cũng đủ khiến cậu hoảng hốt vội vã kéo góc áo lại, sợ bị lộ hàng. Diệp Kính Tửu đưa đèn lồng trong cho Liễu Khuê Dao với vẻ khó chịu, hậm hực nói: “Trả cho ngươi đấy.”
“Ừ, Tiểu Tửu nhỏ mọn thật đấy, lại giận thúc thúc rồi.”
Liễu Khuê Dao không nhận lấy đèn lồng mà kéo Diệp Kính Tửu chen ra chỗ bờ sông.
Nơi này có tu sĩ bán đèn hoa đăng, Liễu Khuê Dao kéo Diệp Kính Tửu vào lòng mình, vừa vuốt ve bàn tay mềm mại non mịn của thiếu niên vừa hỏi cậu: “Ngươi muốn cái đèn hoa đăng nào? Thúc thúc mua cho ngươi nhé? Được không?”
Gã ra vẻ thân mật khiến tu sĩ bán đèn hiểu lầm về mối quan hệ của hai người, thành ra tu sĩ đó lại phải vội vàng lấy mấy loại hoa đăng mà những tu sĩ có đạo lữ yêu thích nhất ra để đẩy mạnh tiêu thụ: “Hai vị đạo hữu nhìn xem, mấy loại hoa đăng này đều là để cầu nguyện có được tình duyên thuận lợi. Nếu hai vị đạo hữu muốn thả hoa đăng với nhau thì không còn loại nào tốt hơn mấy loại này đâu!”
“Ồ… Cầu cho yêu đương thuận lợi? À.”
Biểu cảm trên mặt Liễu Khuê Dao khá phức tạp, gã vừa cúi xuống thì thấy thiếu niên trong lòng mình đang hậm hực không chịu nói lời nào.
Liễu Khuê Dao nhướng mày cười hỏi tu sĩ bán đèn: “Trông chúng ta giống đạo lữ của nhau lắm à?”
“Ấy, chẳng lẽ hai vị không phải… Ôm…”
“Không.” Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm cắt lời tu sĩ: “Ta rất thích lời của ngươi, nói đạo lữ ấy à…”
Đột nhiên gã cảm thấy sung sướng đến kỳ lạ, Liễu Khuê Dao vừa chọn bừa một cái hoa đăng hình hoa đào vừa hôn vào sau tai thiếu niên: “Kính Tửu, hôm nay chúng ta thả đèn hoa đăng này được không?”
Thiếu niên vẫn im lặng ngoảnh mặt đi chỗ khác, không chịu để ý tới Liễu Khuê Dao.
Lúc này tu sĩ bán hoa đăng mới phát hiện ra chỗ sai ở đâu. Hắn nghĩ thôi, hay là không bán nữa. Nhưng nam nhân dị tộc có tu vi sâu không lường được kia đã ném linh thạch tới trước mặt tu sĩ, sau đó ôm lấy thiếu niên, cười tủm tỉm chờ hắn đưa hoa đăng cho mình.
… Đừng nói là mình trùng hợp gặp phải vụ án lừa bán người hoặc cưỡng ép người khác đấy nhé?
Làm sao bây giờ? Bán hay không bán đây?
“Tiểu tu sĩ, mau đóng gói đi lại đi, ta không thích lãng phí thời gian đâu.”
Giọng nói âm u của nam nhân vang lên bên tai khiến người tu sĩ này cứng đờ, vội vàng đưa hoa đăng cho nam nhân dị tộc đã không còn chút kiên nhẫn nào.
Hắn liếc mắt nhìn qua thiếu niên nọ, do dự một lúc rồi mới nói: “Đèn, đèn này là cầu cho người mình yêu mọi sự thuận lợi, bình an và vạn sự như ý. Nếu đạo hữu không thích ý nghĩa này thì có thể trả lạ…”
“Ngươi đang nhìn gì vậy?”
“… Xin lỗi, cái gì cơ?”
Tu sĩ cứng đờ ngẩng đầu lên, nam nhân vừa nãy còn cười tủm tỉm không cười nữa mà đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt của gã cũng lộ ra vẻ hung ác: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy hả? Tiểu tu sĩ.”
“Ờm, ta chỉ muốn giải thích một chút…”
“Cái này.” Liễu Khuê Dao bình tĩnh chọc chọc vào mặt thiếu niên, nheo mắt tuyên thệ chủ quyền: “Cái này là đồ của ta, à, không đúng, là đạo lữ của ta.”
“Ngươi còn nhìn nữa, có tin ta moi mắt ngươi ra không?”
Gã vừa dứt lời, một đống linh khí cực kỳ khủng bố đã đè xuống người tu sĩ khiến hắn quỳ sụp xuống đất.
Mồ hôi lạnh ứa ra đầy mặt tu sĩ, não của hắn đột nhiên trở nên trống rỗng, không thể nói được lời nào.
Cái tên cặn bã này muốn là uy hiếp người khác ngay được.
Diệp Kính Tửu mặc kệ Liễu Khuê Dao chọc vào má mình, cậu chỉ rũ mắt kéo kéo ống tay áo nam nhân.
Liễu Khuê Dao đúng là đã bị cậu thu hút sự chú ý. Gã cúi đầu, giọng điệu dịu dàng hiếm có: “Kính Tửu sao vậy?”
Giả vờ thế để cho ai xem hả?
Cái tên biến thái này đang đắm chìm trong việc sắm vai một nhân vật vốn không hề tồn tại à?
Diệp Kính Tửu không muốn nghe thấy giọng điệu thảo mai của tên nam nhân này thêm một chút nữa.
Tu sĩ xa lạ bên cạnh vẫn còn đang quỳ trên đất, người qua đường xung quanh đều tò mò nhìn về phía bọn họ.
Diệp Kính Tửu không muốn một tu sĩ tốt bụng như vậy bị liên lụy nên cậu mím môi, cố mềm giọng để nghe giọng mình không còn lạnh nhạt quá như trước: “Chúng ta… đi thả hoa đăng đi.”
“Thả hoa đăng hả? Ừm, nếu Kính Tửu không đợi được nữa thì chúng ta mau đi thôi.”
Liễu Khuê Dao thu lại linh lực đang đè sập tu sĩ rồi nắm tay thiếu niên đi tới bờ bên sông. Trước khi đi, gã còn nhẹ nhàng cảnh cáo người kia: “Lần sau đừng có mà nhìn chằm chằm vào đạo lữ của người khác, biết chưa hả?”
Diệp Kính Tửu bị kéo ra ngoài, cậu nghiêng đầu liếc mắt với tu sĩ xa lạ một cái. Sau đó xoay người đuổi theo nam nhân kia.
“Này, ngươi sao thế? Sao lúc nãy tự dưng ngươi lại quỳ xuống?”
Tu sĩ nhíu mày được đám bạn tốt đỡ lên, trước mắt hắn chỉ còn hình ảnh quần áo của thiếu niên kia bay theo gió trước khi đi để lộ làn da trắng như tuyết.
… Không mặc gì?
Bị nam nhân dị tộc có tu vi khủng bố kia ép buộc ư?
Khoảng cách tu vi quá xa là lý do khiến vị tu sĩ này không thể giúp gì cho thiếu niên kia được, hắn chỉ có thể lặng lẽ lắc đầu rồi dọn chỗ hoa đăng chưa bán xong về.
“Không sao, chắc nãy không cẩn thận nhìn đạo lữ của vị đạo hữu kia khiến gã cảm thấy không vui thôi.”
“Thế hả? Hóa ra là vậy. Cơ mà ít nhất thì vị đạo hữu vừa nãy cũng phải Nguyên Anh đấy nhỉ?”
“Nguyên Anh? Ngươi mù à, nếu linh lực vừa nãy được giải phóng thì có khi tu sĩ trong vòng mười dặm đều chết sạch luôn ấy chứ, Nguyên Anh sao có thể làm thế được.
“Vậy ngươi nói xem, gã có tu vi gì hả?
“Ta thấy có khi phải lên tới Xuất Khiếu đấy…”
Xuất Khiếu? E là không chỉ có thế thôi đâu.
Vị tu sĩ duy nhất bị linh lực nhằm vào kia cảm thấy đạo tâm bây giờ của mình không còn ổn định, linh khí trong cơ thể đã hỗn loạn vì bị linh lực vừa nãy kích thích.
Không phải trong phạm vi mười dặm.
Chỉ cần chỗ linh lực vừa nãy bùng nổ, e rằng cả Nguyên Thành đều sẽ biến thành một tòa thành chết ngay lập tức.
Con sông trong Nguyên Thành vào tết Thượng Nguyên đẹp đến kỳ lạ, Liễu Khuê Dao kéo Diệp Kính Tửu tới một đoạn sông ít người rồi lôi hoa đăng từ trong ngực ra, thắp sáng nó lên.
Xung quanh không chỉ có các cặp đôi đang thả hoa đăng thành từng đàn mà còn có mấy đứa nhỏ được người lớn dắt ra ngoài. Đối với những người vẫn còn lẻ bóng, bọn họ hoặc cầu chúc cho người nhà khỏe mạnh, hạnh phúc mỹ mãn hoặc cầu chúc cho chính mình có thể thành thân với người trong lòng; nói chung đều là những nguyện vọng bình thường mà chân thật và tốt đẹp nhất.
Cái đèn hình hoa đào này được thợ làm thủ công vô cùng tinh xảo, ánh nến màu vàng ấm áp vừa xuất hiện đã chiếu cho ngọn đèn trở nên xinh đẹp tuyệt trần.
Liễu Khuê Dao để đèn hoa đào lên tay thiếu niên rồi cười tủm tỉm: “Cầu nguyện đi.”
Diệp Kính Tửu ngơ ngác nhìn đèn trong tay mình, trong mắt Diệp Kính Tửu, ánh nến lay động không ngừng trông cực kỳ giống một tiểu tinh linh lửa đang nhảy múa.
Cầu nguyện à?
Vậy cậu muốn cầu nguyện người nam nhân bên cạnh mau đi chết đi.
… Không.
“Đèn hoa đào này là để cầu cho người mình yêu mọi sự thuận lợi, bình an và vạn sự như ý.”
Giọng nói của tu sĩ xa lạ kia vang vọng bên tai cậu.
Cầu cho người mình yêu mọi sự thuận lợi, bình an và vạn sự như ý… à?”
“Nhớ nhắm mắt lại lúc cầu nguyện nha.”
Liễu Khuê Dao ôm lấy thiếu niên từ phía sau, giọng nói gợi cảm, trầm thấp và mê hoặc vang lên bên tai cậu: “Kính Tửu cầu nguyện điều gì vậy?”
Cầu nguyện mình sẽ giết được gã à?
Hay là muốn lăng trì gã, khiến gã sống không bằng chết?
Hoặc là thoát khỏi gã?
Tóm lại, chắc toàn là lời nguyền rủa gã thôi.
Mau cầu nguyện đi.
Liễu Khuê Dao liếm liếm môi, mau cầu nguyện đi thiếu niên nhỏ đáng yêu của gã.
Dù là gì cũng được, muốn gã chết cũng chẳng sao cả.
Gã thích bị người khác căm hận, gã muốn thiếu niên vặn vẹo cùng mình và cảm nhận thế giới chân thật này với mình.
Mau cầu nguyện đi.
Liễu Khuê Dao mỉm cười nhưng nụ cười ấy đã cứng lại khi nhìn thấy biểu cảm của thiếu niên.
Bình tĩnh.
Bình tĩnh đến mức quá đáng.
Thiếu niên thanh tú vẫn còn vương vài nét trẻ con được bọc trong lớp áo ngoài màu đỏ, lông thỏ mềm mịn lướt qua gò má. Cậu nâng đèn hoa đào, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, biểu cảm nghiêm trang như thể đang cầu nguyện một điều gì đó cực kỳ quan trọng.
Chướng mắt, nhưng lại đẹp đẽ quá mức.
Liễu Khuê Dao nhìn thiếu niên, trái tim lạnh lẽo đã lâu bỗng nhiên nảy lên.
Gã cúi đầu, vuốt ngực mình với vẻ suy tư.
Kỳ lạ thật, cảm giác gì đây? Gã chưa từng được trải nghiệm thứ cảm giác này.
Liễu Khuê Dao chớp chớp mắt, khi gã nhìn Diệp Kính Tửu tiếp thì cậu đã mở mắt ra, ngồi xổm bên bờ sông và để hoa đăng lên trên mặt sông dập dìu.
Diệp Kính Tửu nhìn đèn hoa trôi lững thững trên sông.
Đèn hoa đào này cũng giống như những chiếc đèn hoa đăng khác, chúng đều chở một nguyện vọng cực kỳ tốt đẹp và trôi về phương xa theo dòng nước, chiếu sáng bóng tối ở phương xa.
“Kính Tửu cầu nguyện điều gì vậy?” Nam nhân kia hỏi cậu.
Cơ thể của Diệp Kính Tửu cứng lại một chút, song cậu vẫn giữ được vẻ bình thản trên mặt mình: “Không có gì, dù sao thì cũng không liên quan đến ngươi.”
“… Không liên quan đến ta?” Không phải muốn gã đi chết?
Trái tim càng đập mạnh hơn, Liễu Khuê Dao híp mắt lại, trong giọng nói của gã pha chút khó chịu: “Vậy thì liên quan đến ai?”
“Sầm Lan? Hoa Bất Tiếu? Hay là…”
Yến Lăng Khanh.
Gã không nói tên người đó ra mà thiếu niên cũng chẳng phản ứng gì, chỉ lẳng lặng nhìn hoa đăng trôi đi xa.
Đến khi cây đèn đó hoàn toàn biến mất thì thiếu niên mới ngẩng đầu lên liếc gã một cái, biểu cảm của cậu bình tĩnh đến lạ: “Thả hoa đăng xong rồi, về được chưa?”
“…”
Lần đầu tiên, Liễu Khuê Dao không trả lời lại Diệp Kính Tửu.
Gã chỉ thầm lặp đi lặp lại tên của nam nhân thiếu niên muốn chúc phúc trong miệng, Yến Lăng Khanh.
Đây là lần đầu tiên Liễu Khuê Dao tò mò về một nam nhân không liên quan đến lợi ích của gã.
Thậm chí còn tò mò đến mức muốn đi gặp đại sư huynh mà Diệp Kính Tửu thích, sau đó tự tay giết chết tên đó ngay trước mặt Diệp Kính Tửu.
“… Không vội, vẫn còn sớm.”
Liễu Khuê Dao rũ mắt, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, đường nét đặc thù của dị tộc khiến gương mặt tuấn tú của nam nhân trông càng sắc bén hơn lúc gã không cười.
Gã nắm chặt lấy tay thiếu niên, giọng điệu thong thả: “Thúc thúc đưa ngươi tới một chỗ thú vị.”
“… Cái gì? Ta không thể về sớm chút được hả?”
“Không thể nha.” Chuẩn bị riêng cho ngươi mà.
Liễu Khuê Dao cúi đầu mỉm cười với thiếu niên: “Thúc thúc đảm bảo Kính Tửu sẽ cảm thấy cực kỳ thú vị.”
“… Ở đâu thế?”
“Túy Tiên Lâu.” Liễu Khuê Dao chỉ về phía tòa nhà cao nhất đứng sừng sững trong Nguyên Thành, ra hiệu Diệp Kính Tửu nhìn theo: “Là tòa cao nhất kia kìa.”
“Túy Tiên Lâu sẽ biểu diễn rất nhiều tiết mục đẹp trong tết Thượng Nguyên hàng năm.”
“Thúc thúc đảm bảo với ngươi, những tiết mục đó đều cực kỳ, cực kỳ đẹp.”
***
“Thiếu chủ đi chậm một chút đi ạ!”
Gã sai vặt Mục gia vội vã chạy theo sau thiếu chủ hung hãn, tay vẫn cầm cả đống thức ăn mà thiếu chủ mới mua.
Toàn là mấy cái điểm tâm ngọt muốn chết, chẳng hiểu sao vị thiếu chủ trước nay chưa từng hảo ngọt của gã lại mua nhiều đến thế, cứ như bị điên vậy.
Mục gia ở Nguyên Thành nước Đại Nhạn là thế gia cầm quyền thật sự của Nguyên Thành. Từ trước đến nay, nhà bọn họ ở Nguyên Thành đều nói một là một, hai là hai, không ai dám phản bác.
Mà thiếu chủ Mục Tu lớn lên trong bầu không khí nuông chiều của Mục gia trước khi vào phái Tiêu Dao tu hành chính là tiểu bá vương tiếng xấu đồn xa của Nguyên Thành. Cậu ta gây chuyện thị phi khắp nơi, làm xằng làm bậy, thích nhất là cầm đầu phá hoại.
Nhưng sau khi quay trở về từ phái Tiêu Dao, tính cách của thiếu chủ đã ổn định hơn nhiều.
Gã sai vặt Mục gia cẩn thận nhìn thoáng qua thiếu chủ, cậu ta mua một cái đèn lồng hình con thỏ và một cây hồ lô ngào đường. Sau đó thiếu chủ chỉ cầm đèn lồng hình con thỏ, nhét cây hồ lô ngào đường vào tay gã.
Gã sai vặt khóc không ra nước mắt: “Thiếu chủ, nô tài thật sự không cầm được nữa đâu! Gia chủ với phu nhân đều không hảo ngọt, ngài cũng không hảo ngọt, ngài mua một đống đồ ngọt như thế này về làm gì vậy ạ?”
Mục Tu khó chịu tặc lưỡi một cái: “Ngươi lảm nhảm cái gì mà lắm thế? Cứ cầm là được.”
Cậu ta cầm đèn lồng hình con thỏ, nhíu mày đứng giữa đường cái nhìn con thỏ nhảy lên nhảy xuống trên đèn lồng, cười nhẹ: “Cũng giống thật.”
Đều mềm mại ngu ngốc và khiến người khác nảy sinh dục vọng muốn bắt nạt.
Nhưng nghĩ tới giờ vẫn còn chưa rõ Diệp Kính Tửu sống chết thế nào, nụ cười trên môi Mục Tu biến mất rất nhanh.
Diệp Kính Tửu mít ướt vậy mà nhỉ? Đừng nói là giờ cậu đang khóc lóc bi thảm ở Ma Cung cầu xin có người tới cứu mình nhé?
Nhưng đám người hầu bám dai như đỉa ở bên cạnh này…
Mục Tu liếc qua mấy người hầu kẻ hạ đang ẩn nấp ở chỗ tối, biểu cảm không kiên nhẫn lại dao động.
Mẹ nó vướng víu thật chứ.
Bình thường dù Mục Tu có đi chơi hội Hoa Đăng thì cũng chỉ chơi là nhiều.
Nhưng năm nay hơi khác.
Tết Thượng Nguyên là ngày hội tỏ tình, đến cả dế nhũi cũng biết điều đó.
Nếu Diệp Kính Tửu tới Nguyên Thành cùng cậu ta thì cậu ta sẽ đưa cậu đi đoán câu đố đèn, ngắm đèn hoa, thả hoa đăng.
Sau đó, đợi đến khi thả hoa đăng xong, cậu ta sẽ ép Diệp Kính Tửu vào một góc; đầu tiên là hôn sâu một cái rồi mới sờ soạng khắp thân thể cậu khiến cậu bủn rủn cả người, âm hộ dâm đãng cũng chảy nước liên tục.
Khi Diệp Kính Tửu cầu xin cậu ta hãy đụ mình đi, cậu ta sẽ đưa ra điều kiện yêu thương, lúc đấy Diệp Kính Tửu đang ngứa ngáy khó chịu nên đương nhiên là cậu vẫn sẽ đồng ý trong sự buồn bực. Thế là cậu ta có thể dùng danh hiệu đạo lữ để làm chuyện quá đáng với Diệp Kính Tửu mọi lúc mọi nơi.
Nhét dương vật vào trong âm hộ của Diệp Kính Tửu, làm đến khi cậu phải khóc lóc gọi mình là cha, còn phải cầu xin cậu ta nắc mạnh và sâu hơn nữa.
Đâm sâu hơn nữa…
“Sao thiếu chủ lại chảy máu mũi rồi? Khí hậu Nguyên Thành có nóng mấy đâu nhỉ?” Gã sai vặt khó hiểu hỏi cậu ta.
Mặt Mục Tu lạnh như băng, cậu ta giơ tay lên sờ vào mũi thì thấy tay ướt sũng, quả nhiên là chảy máu mũi rồi.
Đậu, mẹ nó lần hai rồi đấy, còn ở trước mặt nhiều người thế nữa chứ, thật là mất mặt.
“Thiếu chủ?” Gã sai vặt vẫn hỏi tiếp, chẳng tinh tế gì.
Gã nhìn thiếu chủ nhà mình lẳng lặng moi khăn tay ra lau sạch máu trên mũi, sau đó cất vào ống tay áo rồi mới quay qua nhìn gã.
Ánh mắt đầy vẻ hung ác và dữ tợn.
Gã sai vặt run lên, giọng nói cũng run rẩy: “Thiếu, thiếu chủ?”
“Ngươi thấy cái gì.” Giọng nói lạnh lẽo của thiếu chủ vang lên.
“Ờm, máu, máu mũi?” Tiếng của gã sai vặt càng ngày càng nhỏ dưới ánh mắt hung ác của thiếu chủ.
Cuối cùng gã cũng thông suốt, gã thử nói: “Thiếu chủ, nô tài chưa thấy cái gì ạ?”
“Ừ.” Mục Tu hài lòng nhìn sang chỗ khác, tiếp tục cầm đèn lồng hình con thỏ đi xuôi theo đám người.
Trong khoảng thời gian này cậu ta thấy món ngọt gì là mua cả đống rồi vứt chúng cho gã sai vặt cầm, đặc biệt là đồ ngọt.
Chuyện Diệp Kính Tửu thích ăn đồ ngọt không phải là việc khó đoán, trước đây cậu ta từng thấy rất nhiều kẹo trong phòng Diệp Kính Tửu.
Đứa ngốc kia thích lén nhét một viên kẹo vào miệng rồi vui vẻ tu luyện, còn tưởng là đại sư huynh không hay biết gì.
Nhưng sao mà đại sư huynh lại không biết được, chỉ là hắn chiều cậu mà thôi.
Mục Tu hừ lạnh một cái, không thừa nhận trong lòng đã xuất hiện một chút ghen tuông.
Cũng không biết là ghen vì đại sư huynh yêu chiều Diệp Kính Tửu hay vì đại sư huynh dung túng Diệp Kính Tửu nên được Diệp Kính Tửu thích.
Bản chất của Mục Tu là một tên cuồng theo dõi. Cho tới tận bây giờ, cậu ta vẫn không ý thức được việc mình đến núi Tĩnh Tu nhìn lén sư huynh đệ tu luyện vốn đã là sai lầm.
Mục Tu từ từ đi theo đám người trên đường cái đến khi ánh sáng trước mắt lóe lên, cậu ta nắm chặt đèn lồng trong tay, hình như cậu ta đã thấy một bóng hình cực kỳ quen thuộc trong đám người này.
Đó là… Diệp Kính Tửu?
Cậu ta đẩy đám người chen chúc ra rồi tiến về phía trước, chạy tới chỗ hình bóng quen thuộc kia mà không màng tới đám người hầu ở trong tối đang giám thị mình.
“Diệp Kính Tửu!”
Mục Tu hô to, cậu ta nhìn chằm chằm vào bóng người khoác áo ngoài làm bằng cẩm nhung có màu đỏ rực kia; bóng người đó nghe thấy tiếng kêu của cậu ta thì hơi khựng lại một chút, hình như muốn quay đầu nhìn nhưng lại bị nam nhân cao lớn bên cạnh nắm gáy ngăn cản.
Đường nét sườn mặt của nam nhân cực kỳ hoàn hảo, đôi mắt sâu thẳm liếc qua cậu ta một cái rồi nở nụ cười khiêu khích.
Mục Tu cắn chặt răng, khi đi qua một khúc ngoặt, cậu ta tăng tốc vượt qua đám người rồi nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của thiếu niên áo đỏ: “Diệp Kính Tửu! Mẹ nó sao ngươi lại ở chỗ này, không phải ngươi đi Ma…”
Thiếu niên kia nghiêng đầu, để lộ một gương mặt xa lạ tràn ngập tò mò: “Xin lỗi, hình như ngươi nhận nhầm người rồi thì phải?”
Mục Tu cứng đờ người, cậu ta bỗng ngẩng đầu lên, nam nhân cao lớn bên cạnh thiếu niên chỉ có tướng mạo bình thường đang trừng mắt nhìn cậu ta, trong mắt còn có chút thù hận. Nam nhân đó hất tay cậu ta ra nhưng không được, mặt người đó trông lại càng đen hơn: “Đạo hữu, ngươi nắm tay đạo lữ của ta làm gì vậy hả?”
Mục Tu buông tay người đó ra, nhíu mày đứng yên tại chỗ.
Không đúng, vừa nãy rõ ràng là cậu ta đã nhìn thấy Diệp Kính Tửu mà.
Tuy đều là áo đỏ nhưng đó là áo cẩm nhung. Nam nhân cao lớn kia cũng thế, gã có một mái tóc dài màu nâu vàng, làn da bánh mật, tu vi sâu không lường được; hoàn toàn không cùng một cấp bậc với tên phế vật bình thường trước mặt này.
Mục Tu không quan tâm đến đôi đạo lữ đã đi xa kia nữa, chỉ lẳng lặng chờ gã sai vặt ở sau cuống quýt đuổi tới.
Đèn lồng hình con thỏ trong tay cậu ta đã hỏng vì sự xóc nảy khi cậu ta chạy rồi, giấy ngoài vỡ vụn nhăn nhúm. Thỏ con ngậm cà rốt bị xé thành hai nửa như đang báo hiệu một điều gì đó.
Nam nhân kia là ai?
Chắc chắn, chắc chắn thiếu niên ở bên cạnh gã đó là Diệp Kính Tửu.
“Thiếu chủ… Hộc hộc… Ngài, ngài chạy nhanh quá, nô tài suýt thì không đuổi kịp rồi.”
Khi gã sai vặt thở hồng hộc đuổi tới thì thấy biểu cảm của thiếu chủ cực kỳ khó chịu và bực bội thì không khỏi rúm lại một chút, cẩn thận hỏi: “Vừa nãy ngài chạy nhanh vậy là vì gặp được người quen hả?”
“… Ngươi hỏi nhiều thế làm gì?”
Mục Tu trầm tư nắm chặt đèn lồng hình con thỏ trong tay: “Không đi dạo nữa, đi về thôi.”
Nam nhân xa lạ đưa Diệp Kính Tửu tới Nguyên Thành.
Đây là chuyện Mục Tu không thể ngờ tới, song điều đó cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch mà cậu ta mới nảy ra trong đầu.
Lén lút cứu Diệp Kính Tửu về sau lưng sư tổ và đại sư huynh, sau đó nhốt cậu ở nhà để cậu ngoan ngoãn trải qua lễ thành niên cùng mình.
Diệp Kính Tửu sẽ không bao giờ được sư tổ và đại sư huynh tìm thấy, bọn họ cũng sẽ không đoán được cậu đang ở trong tay Mục Tu.
Vậy thì Diệp Kính Tửu… sẽ là của cậu ta.
***
“Người quen à?”
Liễu Khuê Dao ôm hờ Diệp Kính Tửu, hít một hơi mùi sữa ở cổ thiếu niên: “Đấy chẳng phải gia chủ đời kế tiếp của Mục gia à? Ừ đúng rồi, hắn cũng tu hành ở phái Tiêu Dao ha, các ngươi quen biết cũng phải thôi.”
“Hắn thích ngươi hửm?” Liễu Khuê Dao cười nói: “Chắc chắn là thích, ta nhìn mấy cái ánh mắt kiểu ấy chuẩn lắm.”
“Ngươi muốn hắn cứu ngươi à? Diệp Kính Tửu?”
Liễu Khuê Dao cười nhẹ: “Nếu thiếu chủ Mục gia muốn cứu ngươi thì chắc cũng không phí sức lắm đâu nhỉ.”
Tiền đề là người nuôi nhốt Diệp Kính Tửu là gã – Liễu Khuê Dao mà không phải là hoàng đế nước Đại Nhạn – Lâm Thời Chiêu.
“… Ta không thân với hắn, không cần hắn cứu.”
Diệp Kính Tửu nắm chặt tay, dường như bên tai vẫn còn vang vọng lời vừa nãy của Mục Tu.
Mục Tu nghĩ cậu đi Ma Cung.
Vậy đương nhiên cậu ta đã biết mình đã rời khỏi phái Tiêu Dao, vậy tức là đại sư huynh cũng đã biết rồi.
Có khi nào đại sư huynh đã đi Ma Cung tìm mình không? Không cần đâu xin đấy.
Hoa Bất Tiếu không phải là kẻ hiền lành gì, đại sư huynh đi Ma Cung cứu cậu thì có khác gì đưa dê vào miệng cọp đâu.
Với cả giờ cậu còn đang không ở Ma Cung.
… Mục Tu sẽ nói cho đại sư huynh chứ? Để đại sư huynh và sư tôn tới cứu mình?
Sư tôn lợi hại như vậy mà, nếu sư tôn tới thì chắc chắn tên Liễu Khuê Dao này sẽ phải trốn đi thật xa, không dám bắt nạt mình nữa.
Còn người mua mình trong lời đồn tới giờ vẫn chưa xuất hiện.
Nhưng tóm lại là chắc chắn người kia sẽ không dám chọc vào sư tôn đâu.
Đến lúc đó, đến lúc đó chắc sư tôn sẽ cứu được mình về, cậu có thể… có thể được giải thoát rồi.
Mấy ngày nay cậu thấy đau đớn quá, nơi nào cũng đau quá.
Cậu sẽ không để cho đại sư huynh biết mình bị thương, nhưng mà sư tôn…
Chắc chắn sư tôn sẽ phát hiện ra, liệu y có tra tấn tên biến thái Liễu Khuê Dao khiến gã cũng thê thảm y như mình bây giờ để xả giận cho mình không?
Cậu thấy đau quá, vừa đau đớn vừa sợ hãi.
Nhưng cậu không dám khóc trước mặt Liễu Khuê Dao vì sợ sẽ khiến gã hưng phấn rồi bắt nạt mình ác liệt hơn nữa.
Cậu không muốn trải qua cơn đau khi tử cung bị dương vật của nam nhân kéo thẳng ra ngoài, tí thì hỏng hẳn.
“Không thân hử? Cũng tốt.”
Tòa nhà cao lớn trước mặt bọn họ chính là Túy Tiên Lâu trong miệng Liễu Khuê Dao. Gã kéo tay cậu cùng tiến về phía trước, mười ngón tay đan vào nhau, giọng điệu nhẹ nhàng mà vui sướng.
“Được rồi, không nghĩ nhiều nữa, đi thôi, chúng ta đi Túy Tiên Lâu.”