[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 31

Sau khi Yến Lăng Khanh xuống núi, hắn quyết định tiến tới trấn nhỏ – nơi cuối cùng lưu lại tung tích của Diệp Kính Tửu.
Mấy ngày nữa là đến tết Thượng Nguyên rồi, người người nhà nhà trong trấn nhỏ đều đang tất bật chuẩn bị những vật dụng trang trí cần thiết cho ngày hội Hoa Đăng. Phố phường chìm trong muôn vàn sắc màu từ đồ trang trí, tô điểm cảnh sắc càng thêm rực rỡ và bắt mắt.
Yến Lăng Khanh đã tu luyện bên cạnh sư tôn hơn hai mươi năm nên cũng giống như sư tôn, hắn chưa bao giờ tự mình trải nghiệm hương vị của trần gian.
Ngay cả “tết Thượng Nguyên” mà người dân địa phương vẫn luôn miệng nhắc đến, hắn cũng chỉ biết mỗi tên gọi mà thôi.
“Công tử đã có người trong lòng chưa?”
Người bán hồ lô ngào đường là người cuối cùng nhìn thấy tiểu sư đệ của hắn. Đối phương cười giải thích: “Chờ đến ngày tết Thượng Nguyên, công tử có thể mời nàng ấy đến ngắm hoa đăng cùng mình, hai người tay trong tay đoán câu đố đèn, đây là một dịp lễ tuyệt vời để gắn kết tình cảm đấy.”
“Dịp lễ tuyệt vời sao?” Yến Lăng Khanh rũ mắt, nhìn cây hồ lô ngào đường trong tay mình.
Người bán hồ lô ngào đường nghe giọng điệu đáp lại của hắn thì ngay lập tức hiểu ra vị công tử tuấn tú như tiên giáng trần này chắc chắn đã có người trong lòng. Ông ta cười nói: “Đúng thế! Công tử tuấn tú nhường này, không biết tiểu thư nhà nào sẽ may mắn nhận được lời mời đi chơi tết Thượng Nguyên cùng công tử nữa!”
“…”
Người bán hàng rong thấy vị công tử kia không trả lời bèn tò mò nhìn sang, chỉ thấy hắn đang im lặng nhìn cây hồ lô ngào đường trong tay, không nói lời nào.
Vẻ mặt của hắn… dường như hơi nhuốm chút buồn bã.
Người bán rong đang định nhìn kỹ hơn thì vị công tử tuấn tú kia đã lấy lại tinh thần. Chỉ thấy hắn đưa cho gã một khối bạc lớn, ôn hòa nói: “Đa tạ ngươi đã nói cho ta biết.”
… Là một khối bạc lớn đó?
Gã làm ăn ròng rã hai năm trời cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền như vậy đâu!
Người bán rong trợn tròn mắt, gã đang định trả khối bạc nặng trĩu trên tay cho vị công tử nọ thì khi ngẩng đầu lên lần nữa, người ấy đã biến mất tăm.
Gã mở to mắt, nhìn hết bên trái rồi lại bên phải, trên rồi dưới nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của vị công tử kia đâu. Một suy đoán dần dần hình thành trong lòng gã.
Không thể nào, chẳng lẽ vị công tử nọ là tiên nhân đến từ núi tiên?
Gã biết ngay mà, vì cả đời này gã chưa từng thấy ai đẹp đến thế cả!
Nếu vậy thì không… không lẽ thiếu niên xinh đẹp lúc trước chính là người mà vị công tử này muốn tìm, cũng là tiên nhân đến từ núi tiên sao?
Trời ơi, được nói chuyện với hai vị tiên nhân, đây là phúc phần mà gã phải tu luyện đến mấy đời mới có được?
Người bán hồ lô ngào đường vừa mừng vừa sợ. Gã nuốt nước miếng, nghĩ đến vị công tử đã mua hồ lô của mình, trong cơn kích động, người bán rong ngửa mặt lên trời hô to: “Tiên nhân, hồ lô ngào đường nhà ta rất ngon! Ngài nếm thử đi! Đảm bảo vừa ngọt vừa ngon!”
Người bán rong hơi khựng lại vì gã chợt nhớ tới một thoáng buồn bã xuất hiện trên mặt vị công tử vừa rồi. Gã quyết định không để tâm đến những ánh mắt kỳ lạ của người xung quanh mà vội vàng hét tiếp: “Chúc tiên nhân và người trong lòng ngài sớm ngày nên duyên, trở thành lứa đôi trời định!”
Sớm ngày… nên duyên?
Rõ ràng bọn họ đã được ở bên nhau, nhưng mà…
Yến Lăng Khanh rũ mắt, cắn nhẹ một miếng hồ lô ngào đường.
Vị chua chua ngọt ngọt, là hương vị hắn chưa bao giờ được nếm thử.
Đây chính là thứ cuối cùng tiểu sư đệ ăn trước khi rời đi sao?
Hắn lại cúi đầu cắn thêm một miếng hồ lô ngào đường, vị chua ngọt lan ra khắp khoang miệng. Yến Lăng Khanh mím môi, nhấm nháp dư vị còn vương trên đầu lưỡi.
“Đúng là… rất ngọt.”
Nếu có tiểu sư đệ ăn cùng với hắn thì có lẽ sẽ còn ngọt hơn nữa.
Liệu tiểu sư đệ có suy nghĩ giống hắn không?
Tiểu sư đệ ở Ma Cung một mình, không biết đệ ấy có cảm thấy lo lắng, sợ hãi hay kinh hoảng đến mức nước mắt tuôn rơi liên tục không ngừng không?
Chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể tiểu sư đệ sẽ khóc là trái tim của hắn như thắt lại từng hồi, cực kỳ đau nhói.
… Hắn phải nhanh chóng tìm thấy tiểu sư đệ và đưa cậu quay trở về.
Tiểu sư đệ nhất định phải ngoan ngoãn, ngoan ngoãn chờ hắn đến đón cậu về.
——
Cậu phải nghĩ cách giết chết tên biến thái đó mới được.
Diệp Kính Tửu ngồi co ro, mắt cậu bấy giờ đã sưng đỏ, nghiến chặt răng.
Cậu nhất định phải giết chết tên biến thái kia.
Rõ ràng cậu đã được bôi thuốc mỡ tốt nhất nhưng dường như cảm giác đau nhức như bị xé rách và căng tràn ở âm hộ vẫn liên tục lan ra khắp cơ thể.
Rõ ràng cậu đã được kẻ nọ ôm đi tắm rửa thơm tho, thay quần áo sạch sẽ nhưng Diệp Kính Tửu lại thấy chỗ nào trên cơ thể mình cũng cực kỳ dơ bẩn.
Cậu quá bẩn thỉu.
Bị kẻ mình chán ghét đến cùng cực đâm sâu vào tử cung hết lần này đến lần khác, bắn đầy tinh dịch vào trong đó; mà cậu chỉ có thể khóc nức nở và không kiểm soát được bản thân, thậm chí còn để kẻ xấu ngang nhiên bắn nước tiểu vào sâu trong tử cung của mình, khiến bản thân mất hết tôn nghiêm mà cầu xin được giao phối.
Tất cả những điều này đều do một nam nhân mang đến.
Liễu Khuê Dao.
Diệp Kính Tửu ôm chặt đầu gối vào lòng, cậu co rúm trong góc trông hệt như một con thú non đang cảm thấy bất an, hoảng loạn; trong mắt cậu rực lên một nỗi căm hận.
Cậu hận Liễu Khuê Dao.
“Chúng ta đi nhé, Kính Tửu?” Nam nhân vừa cười tủm tỉm vừa choàng tay ôm lấy vai cậu.
Cơ thể thiếu niên chợt run lên, run bần bật dưới lòng bàn tay gã, hiển nhiên là cậu đang cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Liễu Khuê Dao cong môi, thiếu niên còn chưa kịp trả lời thì gã đã ngay lập tức ôm ngang đùi của cậu rồi nhấc bổng lên.
Gã cúi đầu, thân mật cọ vào cổ thiếu niên, cười khẽ: “Còn đau à?”
Thiếu niên trong lòng gã run rẩy càng dữ dội hơn.
“Thúc thúc đảm bảo lần sau sẽ không quá đáng với ngươi như vậy nữa, ai bảo Kính Tửu đáng yêu thế làm chi?”
Liễu Khuê Dao ôm cậu vào lòng, nô đùa nâng lên rồi hạ xuống: “Chỉ cần thấy Kính Tửu khóc là thúc thúc lại không nhịn được mà muốn bắt nạt ngươi nhiều hơn.”
Thiếu niên không nói gì, cậu chỉ nghiêng đầu sang một bên, biểu cảm trên mặt cứng đờ, nhất quyết không chịu nhìn gã.
Nhưng Liễu Khuê Dao lại thấy Diệp Kính Tửu như này càng đáng yêu hơn nữa.
Hàng mi rậm, dài, cong vút của cậu không ngừng run rẩy, khóe mắt Diệp Kính Tửu vẫn còn phiếm hồng, khóe miệng hơi nứt ra, đọng lại vết máu sẫm màu.
Có lẽ vết nứt đó là hậu quả do lần bú dương vật của gã lúc trước để lại.
Đôi mắt xanh biếc của Liễu Khuê Dao sáng bừng lên, thậm chí gò má của gã còn dần ửng đỏ lên vì hưng phấn.
A, gã muốn quá đáng với cậu nhiều thêm chút nữa, muốn hoàn toàn phá hủy thiếu niên này.
… Không được, gã còn phải báo cáo kết quả công việc với Lâm Thời Chiêu nữa.
Không thể quá mức, không thể quá trớn.
Liễu Khuê Dao liếm môi, cố nén dục vọng muốn phá hủy thiếu niên xuống rồi ôm cậu vào lòng mình càng chặt hơn.
Ít nhất là bây giờ, gã không được phép đi quá giới hạn.
***
Đây đã là ngày thứ sáu Liễu Khuê Dao mang Diệp Kính Tửu đi.
Ngay sáng sớm ngày bị Sầm Lan tấn công vào thần thức, Liễu Khuê Dao đã lập tức phong ấn dấu ấn thần thức mà y để lại trong biển ý thức của thiếu niên.
Phong ấn dấu ấn thần thức không phải là một lựa chọn tốt, ít nhất thì từ tiếng gào thét thảm thiết và dữ dội của thiếu niên, có thể thấy được cậu đang đau đớn đến nhường nào.
Dù sao thì dấu ấn thần thức cũng giống như một mối ràng buộc huyết thống, một khi cắt đứt nút thắt quan trọng này thì đối với người trong cuộc, nỗi đau ấy chỉ đứng sau sinh ly tử biệt mà thôi.
Nhưng chuyện đó đâu liên quan gì đến Liễu Khuê Dao?
Người đau cũng không phải gã.
Thậm chí, vì linh hồn của mình bị Sầm Lan xé nát, gã suýt chút nữa đã phải đầu thai ngay tại chỗ. Chính vì thế, sau khi hoàn tất việc phong ấn dấu ấn thần thức, Liễu Khuê Dao đã trút toàn bộ những tổn thương mà Sầm Lan gây ra cho gã lên người Diệp Kính Tửu để trả thù.
Gã nong âm hộ của thiếu niên thành một cái lỗ to không khép lại được, tử cung mềm mại, non nớt bị chịch cho đến khi nát bấy, thậm chí còn suýt thì lòi ra bên ngoài âm đạo.
Liễu Khuê Dao để lại trên cơ thể của thiếu niên rất nhiều dấu răng sâu đến tứa máu. Ngoài ra, gã còn dùng dương vật chịch sưng yết hầu của thiếu niên nên sau đó, ngay cả việc nói chuyện và hít thở một cách bình thường cũng trở thành thử thách gian nan với Diệp Kính Tửu.
Nhưng không sao cả, vì Liễu Khuê Dao có rất nhiều linh dược chữa lành cho cậu.
Đầu tiên, gã rửa sạch tử cung suýt nữa đã bị đụ lòi ra ngoài âm đạo rồi nhét nó về chỗ cũ, đắp thuốc vào. Chỉ mất non nửa canh giờ là mọi thứ đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, khít chặt hệt như của xử nữ.
Hơn nữa, bản thân Diệp Kính Tửu có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh nên dù sớm hay muộn, cậu đều phải đi trên con đường này.
Chẳng qua là có thêm một người thầy Liễu Khuê Dao xuất hiện trên chặng đường, gã chỉ dạy cho thiếu niên biết làm thế nào để đón nhận những cuộc rong ruổi có phần tàn bạo quá mức hay dễ đổ máu mà thôi.
Hiệu quả dạy dỗ cũng không tệ lắm. Cho dù Diệp Kính Tửu bị đụ đến mức khóc rống lên, kêu gào thảm thiết thì cái lỗ bên dưới vẫn ngoan ngoãn thít chặt dương vật của gã, còn lên đỉnh và phun nước liên hồi khiến gã sướng rơn đến nỗi phải đâm chọc vào đống thịt bầy nhầy kia liên tục không ngừng.
Trời sinh ra đã là thứ đĩ điếm rồi, gã xài quá độ chút đỉnh thì chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Có điều khoảng thời gian tốt đẹp nào cũng sẽ đi đến hồi kết. Bắt nguồn từ mối e ngại sẽ bị Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu phát hiện, Liễu Khuê Dao không thể hoàn toàn đắm mình vào chuyện tình mây mưa cùng với thiếu niên có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh này được.
Tuy chỉ có thời gian làm tình là vài ngày ngắn ngủi nhưng gã đã có thể đột phá sơ kỳ Phân Thần, thuận lợi tiến vào trung kỳ Phân Thần.
Gã mắc kẹt ở cảnh giới này đã gần trăm năm, vậy mà chỉ cần ngủ với thiếu niên mấy đêm là đã có thể đột phá cảnh giới dễ như trở bàn tay.
Ôi, cứ như này thì sao gã nỡ thả người đi được chứ?
——
Trên bầu trời cao tít bên ngoài nước Đại Nhạn, dưới ánh mặt trời chói chang, linh thú Tứ Dương đang kéo xa giá, chầm chậm tiến đến nước Đại Nhạn.
“Đúng rồi, hôm nay là tết Thượng Nguyên đấy.”
Liễu Khuê Dao chống cằm, mái tóc dài màu nâu vàng buông lơi trên vai phải có phần rối bời. Gã uể oải ngáp một cái rồi nói với thiếu niên đang khoanh tay, ngóng mắt ra ngoài cửa sổ: “Hình như Kính Tửu chưa từng đi đến nước Đại Nhạn đúng không? E là Kính Tửu cũng chưa có dịp dạo chơi ngày hội Hoa Đăng ở đây.”
“Nếu Kính Tửu thấy hứng thú thì thúc thúc có thể đi xem cùng ngươi đó nha?”
Thiếu niên đang nhìn ra ngoài cửa sổ chẳng thèm quay đầu lại, mái tóc đen dài của cậu được buộc gọn, những lọn tóc mai tung bay theo làn gió nhẹ. Góc nghiêng của cậu hiện lên vẻ lạnh nhạt, giọng nói khàn đặc cũng vang lên: “Không cần.”
Liễu Khuê Dao chớp chớp mắt, vẫn chưa bị thái độ lạnh lùng của thiếu niên dọa lui. Đương nhiên gã biết về bản chất thì thiếu niên vẫn còn là một đứa nhóc đáng yêu, dịu ngoan, yếu ớt và dễ khóc, mà những lúc bị gã chịch khóc trên giường thì sự ngây ngô, non nớt của thiếu niên lại bộc lộ càng rõ nét hơn.
Cục thịt không an phận dưới háng của gã lại bắt đầu cương lên, hơi trướng nhẹ. Liễu Khuê Dao cười khẽ, nhìn về nước Đại Nhạn ở phương xa theo tầm mắt của thiếu niên.
“Có phải Kính Tửu đang tò mò không biết nước Đại Nhạn có giống như trong lời đồn hay không không?”
Bấy giờ, họ chỉ thấy được hình dáng mơ hồ của nước Đại Nhạn. Liễu Khuê Dao hiếm khi nổi lên hứng thú mà giới thiệu về nơi đó cho thiếu niên nghe. Gã bất chấp sự phản kháng của Diệp Kính Tửu mà vòng tay qua đôi vai cứng đờ của cậu rồi kéo cậu vào lòng.
Liễu Khuê Dao tựa cằm lên vai cậu, nói với giọng điệu lười biếng: “Nước Đại Nhạn này rõ ràng tự xưng là một quốc gia nhưng lại khác hẳn với tất cả các quốc gia khác trên thế giới. Ít nhất thì hoàng đế ở những nơi khác không thể tiếp xúc được với những tu sĩ như chúng ta.”
“Người ở quốc gia này, từ dân thường đến hoàng đế đều là tu sĩ, ai trong bọn họ cũng có linh căn. Thậm chí, hoàng thất của nước Đại Nhạn còn nắm giữ bí pháp Thời Gian duy nhất trên thế gian này, đây là điều mà ngay cả sư tôn Sầm Lan của ngươi cũng không làm được. Vì được truyền đời qua huyết mạch nên chỉ có con cháu của hoàng thất nước Đại Nhạn mới có thể biết về bí pháp Thời Gian này.”
“Nhưng nơi này không giống ở phái Tiêu Dao, lại càng khác hẳn Ma Cung. Hừm, cụ thể thế nào thì thúc thúc rất khó giải thích cho ngươi hiểu, thế nên đành phải để Kính Tửu tự mình đến xem vậy.”
Liễu Khuê Dao liếc mắt, thiếu niên hơi ngơ ngẩn ấy đang nhìn nước Đại Nhạn dần dần thành hình.
Gã thu tầm mắt về rồi hôn lên cổ thiếu niên. Trên làn da trắng như tuyết của cậu vẫn còn lưu lại dấu hôn mà gã để lại đêm qua.
Liễu Khuê Dao cười khẽ: “Tóm lại, nếu muốn dùng một câu để miêu tả thì có lẽ nước Đại Nhạn chính là… thế giới của tu sĩ.”
Nó tuyệt vời và kỳ ảo y như một xã hội hoàn hảo trong truyền thuyết, nhưng lại là một tồn tại có thật.
Trong tầm mắt, linh thú Tứ Dương chở xa giá chầm chậm đi qua cổng của một thành trấn nằm ở ngoại ô nước Đại Nhạn.
Nó dẫm chân trên không trung, thân hình nhẹ nhàng đi qua rào chắn linh khí ở cổng thành. Theo những gợn sóng tròn tạo ra từ rào chắn, một thế giới mới đang dần dần mở ra trước mắt thiếu niên.
Tiếng người ồn ào, náo nhiệt ngay lập tức vang lên vào đúng khoảnh khắc bọn họ tiến vào lãnh thổ của nước Đại Nhạn, vô số người trong trang phục tu sĩ đang đi đi lại lại khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Ở nơi đây, nhìn chỗ nào cũng thấy toàn là tu sĩ. Cho dù là tiểu thương hay người qua đường, cho dù ở tửu lâu hay tiệm bán quần áo; chỗ nào cũng có sự tồn tại của tu sĩ, linh khí còn vô cùng nồng đượm và dồi dào.
Trên bầu trời, binh lính tuần tra của nước Đại Nhạn toàn là tu sĩ. Bọn họ đeo hàng loạt những cây linh kiếm giống nhau, giám sát từng ngóc ngách của thành trấn này.
Linh thú Tứ Dương không còn bước đi trên không trung nữa. Nó đặt chân xuống đất, như những cỗ xe ngựa thông thường mà chở xa giá đi trên đường phố.
Đã vào nước Đại Nhạn thì ắt phải tuân theo quy tắc của quốc gia này. Bọn họ không được tùy tiện sử dụng linh lực vì như vậy là đang thách thức uy nghiêm của hoàng thất.
Nam nhân trong xa giá lộng lẫy nhẹ nhàng ôm lấy thiếu niên đang mở to mắt trong lòng mình, gã hoàn toàn không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy thiếu niên bị choáng ngợp bởi mọi thứ xuất hiện ở nơi đây.
Liễu Khuê Dao cười nhẹ, thầm thì bên tai thiếu niên: “Diệp Kính Tửu, chào mừng ngươi tiến vào nước Đại Nhạn.”
Thành trấn mà ngươi đang nhìn thấy chỉ là một phần lãnh thổ nhỏ nhoi không đáng kể thuộc về nước Đại Nhạn thôi.
Mà bây giờ, vị cửu ngũ chí tôn đang thống trị quốc gia của tu sĩ này đang hấp hối nằm trên long sàng, chờ đợi ngươi xuất hiện.
Ngươi là liều thuốc giúp đối phương nghịch thiên cải mệnh, nhưng ngươi cũng đừng vội vênh váo tự đắc.
Vì kẻ đó rất dễ bị chọc giận, chỉ cần hắn cảm thấy hơi không vừa lòng là ngươi sẽ mất mạng ngay lập tức.