[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 30
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 30 - Tiểu sư đệ bị Liễu Khuê Dao chơi bắn nước tiểu, (easter egg: 3P - Ép hỏi tiểu sư đệ thích ai hơn)

Cậu sợ, rất sợ.
Diệp Kính Tửu nghe lời nâng cao mông, hai tay bấu chặt lấy khăn trải giường, đôi mắt đỏ ửng, phía dưới cọ vào dương vật của nam nhân.
Dương vật của Liễu Khuê Dao vô cùng nóng, rõ ràng còn cách một lớp vải nhưng nơi tư mật đã cảm nhận được sức nóng toả ra từ nó, mùi vị nồng đậm xộc thẳng vào chỗ mềm mại, khiến không thể khống chế mà siết chặt lại.
Chỉ cần gã vừa khẽ động, nơi ấy đã bị cọ lên đỉnh dương vật, Diệp Kính Tửu thở dốc, âm hộ bị quy đầu nghiền ép đến sung sướng khiến cậu không ngừng rên rỉ.
“Ưm… Ha…”
“Haha, mông vểnh thế này đã đủ lẳng lơ chưa, Kính Tửu?” Cảm nhận được dục vọng dâng trào trong cơ thể thiếu niên, khóe miệng Liễu Khuê Dao khẽ nhếch lên.
Lớp áo lụa mỏng trên người Diệp Kính Tửu bị Liễu Khuê Dao kéo lên tận eo, quần lót cũng bị gã lột xuống.
Thiếu niên ngây thơ vểnh cao mông về phía hắn, đôi mông trắng như tuyết phủ đầy dấu vết do bàn tay hắn để lại, hơi sưng đỏ, càng kích thích ham muốn ngược đãi của nam nhân.
Nghe những lời khiêu khích của gã, Diệp Kính Tửu run rẩy, càng nâng mông cao hơn theo bản năng.
Âm hộ mập mạp của cậu vô cùng mềm mại, mỗi lần bị cọ vào đỉnh dương vật lại phát ra những âm thanh ướt át, dương vật thô to chậm rãi trượt giữa khe, chỉ trong chốc lát đã khiến cậu ướt đẫm, dục vọng lan tràn.
Rõ ràng Diệp Kính Tửu không ăn Ức Tình Đan, còn bị dương vật cọ sát đến mức thèm thuồng không chịu nổi.
Không cần Liễu Khuê Dao thúc giục, cậu cũng tự động nức nở, chống tay lên giường, chủ động vểnh mông, cọ phần ướt át vào dương vật nóng rực của gã. Hình trụ thô to khiến nơi ấy căng ra, đầu dương vật nghiền lên điểm nhạy cảm, khoái cảm dâng lên làm cậu không nhịn được mà co ngón chân.
“A… Ưm…”
Dương vật của Liễu Khuê Dao càng bị cọ sát càng bành trướng hơn. Tuy Diệp Kính Tửu xấu hổ nhưng cơ thể lại không thể cưỡng lại khoái cảm, không ngừng dán chặt vào dương vật gã.
Cậu còn nhớ rõ gã đã nói, khi dương vật của Liễu Khuê Dao cọ vào cậu, cậu phải giống như một kỹ nữ, cầu xin Liễu Khuê Dao cắm dương vật vào trong.
Vừa rồi Diệp Kính Tửu bị Liễu Khuê Dao dọa sợ, cậu không dám chống đối nam nhân. Cơ thể hơi nghiêng về phía sau, ngón chân quắp lấy khăn trải giường, đầu mũi chân nhón lên, cố gắng nhấc mông, nỗ lực dùng dòng nước từ âm hộ chà xát lên dương vật của gã. Giọng nói mềm mại, yếu ớt vang lên: “Xin… xin ngươi… cắm… cắm dương vật… vào…”
Liễu Khuê Dao cố tình giả vờ không hiểu, rõ ràng thấy thiếu niên đang ngượng ngùng nhưng vẫn ác ý truy hỏi: “Xin ai? Xin thúc sao?”
Gã trầm giọng, lười biếng dẫn dắt từng bước: “Xin thúc cắm vào chỗ nào của Kính Tửu? Lỗ trước? Hay là lỗ sau? Nói rõ ra một chút.”
“Ngoan, lặp lại lần nữa.”
Biến thái…
Diệp Kính Tửu xấu hổ đỏ mặt, nhưng lại không dám mắng Liễu Khuê Dao. Huống hồ thân thể trống rỗng, khao khát tình dục đến mức sắp khiến cậu phát điên.
Cậu chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo lời gã, mông cọ sát vào dương vật nam nhân, âm hộ ướt đẫm cọ qua cọ lại, giọng nức nở: “Xin… xin thúc cắm dương vật lớn… vào… âm hộ của ta…”
“Ừm, ngoan lắm~ Kính Tửu.”
Liễu Khuê Dao liếm môi, không trêu chọc thiếu niên nữa, nâng dương vật cứng rắn trượt dọc theo cửa động nhỏ, sau đó chậm rãi đẩy vào: “Thúc sẽ dùng dương vật lớn này để thỏa mãn âm hộ dâm đãng của ngươi.”
“A —” Dương vật thật lớn…
Âm đạo trống rỗng đột nhiên bị lấp đầy, Diệp Kính Tửu nắm chặt khăn trải giường, gương mặt ửng đỏ, hai chân run rẩy vì khoái cảm, mất hết sức lực trong nháy mắt rồi khuỵu xuống giường. Nam nhân cười khẽ, bóp eo cậu.
“Thúc là nam nhân thứ mấy của Kính Tửu?”
Âm hộ chặt khít ướt át, từng lớp thịt co bóp, vách thịt mềm mại không ngừng mát xa dương vật. Khoái cảm khiến Liễu Khuê Dao không nhịn được mà thúc vào mấy cái, sau đó tốc độ mới chậm lại, thong thả khuấy động âm hộ chật hẹp.
“Yến Lăng Khanh, Sầm Lan… Ừm… Hoa Bất Tiếu chắc cũng đã từng làm nhỉ…”
Liễu Khuê Dao vừa hỏi vừa đâm vào sâu hơn: “Vậy ta là người thứ tư? Đúng không?”
“Ha… Ưm…”
Câu hỏi quá mức xấu hổ, Diệp Kính Tửu bị hỏi đến mức vành mắt lập tức đỏ hoe. Cậu không dám mắng nam nhân, chỉ có thể thở gấp, bị động đón nhận từng cú va chạm mạnh mẽ.
Dương vật của Liễu Khuê Dao hoàn toàn không kém đại sư huynh hay sư tôn, thậm chí vì gã có kỹ xảo điêu luyện trên giường nên càng dễ dàng kích thích điểm nhạy cảm trong âm hộ. Điều đó khiến Diệp Kính Tửu bị chịch đến mức càng lúc càng mất kiểm soát, mông vội vã đón nhận sự xâm nhập của nam nhân.
“Không nói sao? Thúc phải nghe chính miệng ngươi thừa nhận mới được.”
Liễu Khuê Dao cười khẽ rồi đột ngột rút dương vật ra, chỉ để quy đầu cọ sát ở cửa âm hộ, khiến nước dâm tràn ra.
Gã không hề chịch sâu vào thiếu niên mà chỉ chạm vào nơi cạn, ngược lại lại khiến thiếu niên bị kích thích đến mức dục vọng dâng trào, nức nở lắc lắc mông: “Đâm… đâm vào trong, cầu xin ngươi… ưm…”
Liễu Khuê Dao hài lòng với phản ứng của cậu, vừa cười khẽ vừa vỗ lên mông thiếu niên: “Vậy nói cho thúc nghe, Kính Tửu đã bị dương vật của mấy nam nhân chơi rồi? Thúc sẽ từng bước hỏi ngươi. Ngươi đã bị dương vật của đại sư huynh Yến Lăng Khanh đâm vào chưa?”
Diệp Kính Tửu đã bị tình dục tra tấn đến mức quên hết cả xấu hổ. Cậu nâng mông, cố gắng làm cho nam nhân đâm vào sâu hơn, nhưng lại bị ngăn cản, thậm chí còn bị đánh một cái lên mông.
Diệp Kính Tửu không dám lén tự mình cọ dương vật nữa, đôi mắt đỏ hoe, gật đầu thừa nhận: “… Rồi… Đã từng ăn rồi…”
“Vậy còn sư tổ phái Tiêu Dao, sư tôn của ngươi, Sầm Lan? Ngươi đã từng bị dương vật của y chơi chưa?”
“… Cũng… Cũng đã từng.”
“Hoa Bất Tiếu thì sao?”
“… Có… Ưm… Không có.”
Liễu Khuê Dao nhướng mày, ánh mắt sắc bén: “Rốt cuộc là có hay không? Đồ dâm đãng?”
“Không biết… A… Xin ngươi… đâm vào bên trong đi… Thật ngứa… ngứa đến chịu không nổi…”
Thiếu niên bị dục vọng hành hạ đến mức hoàn toàn đánh mất liêm sỉ, âm hộ mềm mại khát cầu siết chặt lấy dương vật, nơi đó ẩm ướt, co rút, tự động nuốt lấy từng chút một.
Ánh mắt Liễu Khuê Dao trầm xuống, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm. Gã thở dài, bàn tay siết chặt eo thiếu niên, bất đắc dĩ đẩy dương vật vào trong. Quy đầu nghiền qua điểm nhạy cảm của thiếu niên, khiến lớp thịt bên trong hút chặt lấy hắn đến mức trướng đau: “Được rồi, thúc đây sẽ tiến vào bên trong. Nhưng trước đó, Kính Tửu phải trả lời thúc một câu hỏi cuối cùng.”
“Ưm ha… Là gì?”
Liễu Khuê Dao va chạm vào tiểu huyệt nóng ướt, quy đầu mạnh mẽ đâm vào tử cung mềm mại: “Ai đã phá trinh bé dâm này? Màng trinh bị nam nhân nào phá vậy? Có sướng không?”
“A, ha…”
Diệp Kính Tửu cắn môi dưới, dương vật nam nhân không ngừng đâm sâu, mạnh mẽ cọ sát vào thành tử cung. Cậu mềm nhũn, đứng không vững, suýt nữa ngã xuống giường: “Là… Ưm… Đại, đại sư huynh… A…”
“Ồ, Yến Lăng Khanh sao? Ngươi đã dâng đêm đầu tiên cho hắn?”
Liễu Khuê Dao cười lạnh, không để thiếu niên tiếp tục quay lưng về phía mình nữa. Gã thô bạo ném Diệp Kính Tửu lên giường, để cậu chính diện đối mặt với mình. Quần áo xộc xệch, đôi vú trắng nõn hoàn toàn lộ ra trước mắt gã. Theo nhịp thở dồn dập, núm vú run rẩy theo từng nhịp hô hấp.
Đôi chân dài trắng nõn của thiếu niên mở rộng, cơ thể run rẩy phơi bày trước mặt nam nhân. Nơi mềm mại phấn nộn vì bị ra vào liên tục mà co giật, tựa như chưa kịp thích ứng với sự trống rỗng khi dương vật rời khỏi. Bên trong khô nóng, khát cầu đến mức khẽ mấp máy, nước nhờn theo đó chảy ra, đồng thời thít chặt lấy dương vật nam nhân.
Liễu Khuê Dao chống đỡ dương vật căng trướng, quy đầu cọ xát trước lối vào ẩm ướt. Gã trầm giọng: “Kính Tửu, ngươi thích Yến Lăng Khanh?”
Thiếu niên dưới thân gã phản ứng mạnh mẽ, hai chân vô thức muốn khép lại, dường như đã thanh tỉnh đôi chút. Gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cậu giơ tay che mặt, đôi môi run rẩy mà không đáp.
Liễu Khuê Dao đè ép hai chân thiếu niên xuống, quy đầu chọc vào âm hộ, cọ sát lên hạt đậu nhỏ nhạy cảm, khiến cơ thể cậu run lên từng cơn: “Thích không?”
“Nói cho thúc nghe, có phải ngươi thích Yến Lăng Khanh không?”
Diệp Kính Tửu nức nở, nước mắt lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt. Giọng cậu nghẹn ngào: “Thích… Thích… Thích đại sư huynh…”
Ánh mắt Liễu Khuê Dao híp lại, dương vật lại đâm sâu vào trong cơ thể thiếu niên, chọc vào điểm nhạy cảm cùng thành tử cung, động tác hung hãn: “Nếu đã thích hắn, vậy tại sao lại hoan ái với nam nhân khác? Kính Tửu thật sự thích hắn sao?”
“Rõ ràng vừa rồi còn nằm dưới thân thúc đây, muốn vụng trộm hưởng thụ dương vật của thúc như một kỹ nữ đê tiện.”
“Hay là… Kính Tửu vốn dĩ chính là một kỹ nữ?”
Liễu Khuê Dao khẽ cười, giọng điệu đầy trêu chọc: “Dù có thích thế nào đi nữa, cũng không nhịn được mà lên giường với nam nhân khác, còn tận hưởng dương vật của kẻ khác sao?”
“A, không… ta không phải… kỹ nữ…”
Diệp Kính Tửu khóc lóc biện bạch, nhưng khi nam nhân mạnh mẽ đâm sâu vào tử cung, cậu bỗng mở to hai mắt, cả người đờ đẫn, thất thần lẩm bẩm: “Không phải… kỹ nữ…”
“A, nhưng dáng vẻ bị chịch tới mơ hồ này lại không giống như lời ngươi nói đâu.”
Hiển nhiên tử cung của thiếu niên vẫn chưa phát triển hoàn toàn, so với nữ nhân bình thường thì nhỏ hơn gần một nửa. Dương vật vừa mới đi vào, bên trong đã có dấu hiệu bị lấp đầy, bụng nhỏ cũng nhô lên một khối tròn.
“Ưm, vẫn còn quá nhỏ…”
Cảm nhận được tử cung non nớt của thiếu niên co rút theo từng cú thúc, Liễu Khuê Dao chẳng những không giảm lực mà còn đâm vào sâu hơn, càng lúc càng mạnh mẽ: “Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đúng là phiền toái, tử cung vừa mềm vừa nhỏ, trưởng thành chậm, lúc bị chịch lại vừa mềm mại vừa đáng thương, thúc nhìn thôi cũng thấy vậy.”
“Nhưng cũng chính vì vậy mà khiến người ta sung sướng đến chết đi sống lại… a~”
Màn trướng dày nặng bao phủ, che đi cảnh hoan ái cuồng nhiệt đang diễn ra bên trong.
Khuôn mặt thanh tú còn mang nét non nớt của thiếu niên tràn đầy nước mắt. Đôi chân dài trắng như tuyết cong lên để trước ngực. Nam nhân mạnh mẽ trước mặt có làn da sậm màu càng làm nổi bật thân thể trắng muốt của cậu. Dương vật đỏ tím dữ tợn, gân xanh nổi lên, mạnh mẽ xuyên vào cơ thể chật hẹp, đâm vào rút ra không chút nương tay.
Mồ hôi từ người nam nhân nhỏ từng giọt lên chiếc bụng nhỏ đang bị chịch của Diệp Kính Tửu. Gã híp mắt, vuốt nhẹ lên phần bụng nhỏ đang phập phồng rồi bàn tay trượt xuống. Liễu Khuê Dao nắm lấy dương vật của thiếu niên, nhấc lên, theo mỗi cú thúc mạnh mẽ mà kéo dọc một đường, dùng bàn tay to rộng mà vuốt ve.
Lực nắm của gã rất lớn, dương vật căng cứng bị siết chặt đến mức gốc đỏ bừng lên, khiến cậu đau đớn phát khóc. Nhưng nam nhân trước mặt chẳng hề động lòng, chỉ bắt cậu nhìn thẳng vào bản thân đang bị hành hạ, để cậu hiểu rõ rốt cuộc chính mình là hạng người gì.
Trời sinh đã là một kẻ đáng bị chịch.
“Kính Tửu không phải là một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sao? Nếu bán vào nam quán, chắc chắn sẽ được giá cao lắm nhỉ?”
Liễu Khuê Dao chậm rãi vuốt ve hạt đậu của thiếu niên, vị trí ấy nhạy cảm đến mức chỉ một cái chạm nhẹ cũng khiến cậu bật khóc. Gã dùng đầu ngón tay khẽ miết qua, khiến Diệp Kính Tửu giãy giụa, vừa nức nở vừa cầu xin gã đừng tiếp tục: “Kính Tửu ra nước nhiều như vậy, nhất định khách sẽ rất thích, ai cũng muốn chọn ngươi phục vụ. Nếu mỗi ngày đều bị khách nhân chiếm lấy, chẳng mấy chốc mà ngươi sẽ trở thành đầu bảng, hằng ngày đều phải nuốt dương vật của bọn họ vào.”
“Một cái chắc chắn không đủ, phải là hai tay nắm lấy hai cây dương vật, phía sau một cái, ngay cả miệng cũng phải tiếp nhận. Đến lúc ấy, ngươi sẽ lẳng lơ đến mức không thể kêu thành tiếng, chỉ có thể ‘ưm ưm’ mà liếm dương vật khách nhân, để bọn họ dùng dương vật mà lấp đầy miệng ngươi, ép đến mức giọng nói cũng không còn.”
Liễu Khuê Dao chỉ cần tưởng tượng cảnh ấy thôi đã phấn khích đến run rẩy: “Kính Tửu thích khóc như vậy, có lẽ lúc bị ép nuốt dương vật cũng sẽ vừa khóc vừa làm. Đến khi bị bắn đầy tinh dịch trong tử cung, có phải ngươi sẽ ngoan ngoãn nuốt sạch chỗ tinh dịch còn đọng lại, vừa khóc vừa nói lời xin lỗi, rồi thỏa mãn mà tiếp tục mút lấy dương vật của bọn họ hay không?”
“Không phải… Không phải… Ha…”
Diệp Kính Tửu vội vã lắc đầu, khuôn mặt đỏ bừng. Cậu bắt lấy tay nam nhân đang trêu chọc hạt đậu của mình, nức nở cầu xin: “Đừng… Đừng chạm vào… Khó chịu lắm…”
“Ồ? Khó chịu sao? Kính Tửu còn chưa từng dùng lỗ nhỏ để đi tiểu đúng không?”
Liễu Khuê Dao liếm môi, không thèm để ý đến sự chống cự của thiếu niên mà tiếp tục đưa ngón tay vào khe hẹp, nhẹ nhàng xoáy một vòng: “Hôm nay, thúc sẽ dạy ngươi cách dùng chỗ này để đi tiểu, được không?”
“Không… Không cần…” Diệp Kính Tửu khóc lóc nói lời từ chối.
Lỗ tiểu của Diệp Kính Tửu bị cào vào có cảm giác vô cùng kỳ quái, khiến cậu khó chịu muốn chạy trốn. Nhưng chân bị đè chặt trước ngực, ngay cả một động tác đơn giản cũng không thể thực hiện được. Gã bức cậu mở rộng ra, rồi dùng dương vật cắm vào rút ra từng nhịp, trứng dái đập mạnh vào cửa mình mềm mại đến mức không chịu nổi.
Mà lỗ tiểu kia theo ngón tay thô bạo của gã nam nhân nhấn vào bên trong. Ngay lập tức, Diệp Kính Tửu cảm nhận được cơn đau xé rách, bàng quang bị kích thích đến mức nước tiểu gần như tuôn trào. Cậu ưỡn người lên, nhưng lại bị nam nhân dùng lòng bàn tay chặn chặt lại.
Cậu nghe thấy giọng nói ác ý của gã: “Dùng chỗ này mà tiểu đi, Kính Tửu.”
“Thúc sẽ không ghét bỏ nước tiểu của ngươi đâu, chỉ lo ngươi làm không được. Mau đem chiếc giường này tưới đầy mùi nước tiểu của Kính Tửu đi nào.”
Diệp Kính Tửu nức nở, nam nhân dừng lại trong chốc lát, sau đó nở nụ cười: “Đúng rồi, dùng tư thế này mà tiểu, Kính Tửu có chắc tất cả sẽ chảy vào âm hộ không?”
“Đến lúc đó, cả âm hộ của ngươi đều là nước tiểu của chính mình, liệu có phun ra nước dâm vì quá kích thích không?”
Gã càng nói càng hưng phấn, dương vật to hơn mấy phần trong tử cung, làm căng đến mức vừa đau vừa sướng. Thậm chí, gã còn thử nhấn một ngón tay vào lỗ tiểu của cậu. Diệp Kính Tửu hoảng loạn khóc lóc, kéo lấy tay gã, cầu xin đừng nhấn vào.
“Hu hu… Lỗ tiểu bị chọc đau quá… Đừng chọc…”
“Xin ai?”
“Xin… Xin thúc, ha… Liễu thúc… Đừng chọc vào chỗ đó…”
“Ngoan lắm.” Liễu Khuê Dao nở nụ cười vừa lòng: “Thúc không chọc cũng được, nhưng Kính Tửu phải dùng nơi đó để tiểu cho thúc xem, có được không?”
Cậu không muốn. Cậu không muốn đi tiểu bằng lỗ nhỏ, không muốn đi tiểu bằng tư thế này.
Nhưng ngón tay đâm vào chỗ đó đau quá. Mới chỉ vào một chút mà đã đau như vậy, nếu vào hết thì liệu sau này có còn khép lại được không?
Bàng quang căng tức, cậu rất muốn đi tiểu.
Nhưng nếu phải dùng cách này…
Diệp Kính Tửu khóc thút thít, nhưng nam nhân không hề có ý thương hại, chỉ muốn hành hạ cậu thêm nữa. Cậu sợ gã thật sự sẽ làm hỏng chỗ đó của mình, vội vàng khóc lóc đồng ý, cầu xin gã rút ngón tay ra.
Gã tỏ ra vô cùng vui sướng, dương vật liên tục nhấn sâu vào tử cung, mạnh mẽ đến mức vừa đau vừa sướng. Diệp Kính Tửu khóc lóc chịu đựng từng cú đâm mạnh mẽ của gã, cuối cùng, trứng dái nặng nề vỗ lên cửa mình bên ngoài, dốc toàn bộ dòng tinh dịch đặc sệt nóng bỏng vào trong tử cung.
Diệp Kính Tửu bị bắn vào trong, lỗ nhỏ cao trào phun nước, cậu thét chói tai, nước dâm theo đó mà tràn ra. Khoái cảm mãnh liệt tra tấn khiến cả người cậu run rẩy. Bụng cậu bị tinh dịch của Liễu Khuê Dao rót vào đến căng tức, thân thể theo từng đợt tinh dịch bắn vào mà co rút, mỗi lần bị bắn sâu vào, thân thể lại run lên một chút.
Liễu Khuê Dao rút dương vật khỏi nơi đã bị nhấp đến lỏng lẻo, để lộ một lỗ thịt rộng bằng quả trứng gà, bên trong tràn ngập tinh dịch trắng đục. Cổ tử cung của Diệp Kính Tửu cũng bị mở rộng đến mức không khép lại được, dòng tinh dịch không có vật cản chặn lại, từ tử cung tràn ra ngoài, men theo khe thịt chảy xuống, cuối cùng đọng lại trên lớp chăn gấm đắt tiền.
Liễu Khuê Dao chẳng hề để tâm đến việc tinh dịch đang chảy ra khỏi cơ thể cậu. Trên thực tế, nếu thiếu niên này mang thai mới là chuyện phiền toái, gã không muốn để vị hoàng đế nhỏ kia biết rằng mình đã hủy hoại món hàng của hắn ngay trên đường đưa đến.
Gã bắt thiếu niên tự ôm hai chân lên, dùng tay xoa lên chỗ đó của cậu, lúc nhẹ lúc mạnh: “Sao còn chưa tiểu? Đồ dâm đãng.”
“Nếu vẫn chưa tiểu được, thúc sẽ giúp ngươi, dùng nước tiểu của thúc đổ vào trong đó, có chịu không?”
Diệp Kính Tửu sợ đến tái mặt, cậu ôm chặt hai chân, cố gắng co rút cơ vòng, dồn hết sức lực để khiến bàng quang đang căng cứng giải phóng nước tiểu ra theo lối khác.
“Ưm… Nhanh, nhanh lên…”
Lỗ tiểu trên đầu khấc bị chặn lại, muốn đi tiểu thì chỉ có thể thông qua niệu đạo ở âm hộ. Diệp Kính Tửu cắn môi, nước mắt lưng tròng, cậu dùng sức, cơ vòng co thắt liên tục, cuối cùng cảm giác nóng ran lan đến tận đầu, rốt cuộc nước tiểu cũng trào ra.
Chỉ chờ có vậy, Liễu Khuê Dao dùng móng tay nhấn mạnh vào chỗ đó một chút, khiến Diệp Kính Tửu bị kích thích đến mức phun nước tiểu ra ngay lập tức, bắn thẳng lên ngón tay gã.
“A, nước tiểu… Ta đang tiểu…”
Dùng nơi đó để tiểu hoàn toàn khác với việc đi tiểu bằng dương vật. Vì niệu đạo quá hẹp và ngắn, cộng thêm tư thế kỳ lạ này, nên dòng nước tiểu của Diệp Kính Tửu trở nên rối loạn, văng khắp cơ thể cậu. Âm hộ mở rộng, không cần đến sự can thiệp của Liễu Khuê Dao, nước tiểu nóng hổi tự động chảy vào bên trong, ngấm ngược lại, khiến Diệp Kính Tửu khóc lóc và tiếp tục lên đỉnh.
“Nước tiểu… nước tiểu chảy vào trong rồi… Ưm…”
Toàn thân thiếu niên hỗn độn, còn Liễu Khuê Dao thì thỏa mãn đến mức thở dài. Gã nhìn chằm chằm vào âm hộ của thiếu niên đang chứa đầy nước tiểu và tinh dịch.
Mùi tanh của nước tiểu hòa với mùi nước dâm, mùi tinh dịch lẫn với hương sữa tự nhiên trên người cậu, tất cả kích thích khiến dương vật vừa mới bắn xong của Liễu Khuê Dao lại cương cứng lần nữa.
Gã chẳng hề để tâm đến việc nơi ấy vẫn còn đầy nước tiểu, mà cứ thế ấn quy đầu vào, tiếp tục đâm sâu vào trong, đẩy tất cả những gì bên trong vào tận cùng.
“Kính Tửu, liệu tử cung của ngươi có muốn nếm thử hương vị nước tiểu của chính mình không? Để thúc giúp ngươi nhé… Ha ha…”
…
Cuối cùng cuộc làm tình này kết thúc khi Diệp Kính Tửu bị tra tấn đến mức thần trí hoàn toàn rơi vào hư vô, bất tỉnh nhân sự.
Liễu Khuê Dao không hứng thú với một cơ thể đã mất đi phản ứng, cũng chẳng còn chút lãng mạn nào với việc tiếp tục hành hạ kẻ đã hoàn toàn kiệt sức. Gã ngáp một cái, rồi rút dương vật đã bắn đầy tinh dịch từ trong cơ thể thiếu niên ra, liếc mắt nhìn cậu.
Chiến tích của trận này thực sự nổi bật, nơi ấy của thiếu niên đã bị đâm đến mức mất đi hình dáng ban đầu, âm đạo tê liệt không còn khả năng khép lại. Toàn thân Diệp Kính Tửu phủ đầy những chất lỏng trắng đục lẫn vàng nhạt không rõ ràng, cơ thể vừa bẩn vừa mang theo mùi hỗn tạp. Ấy vậy mà, giữa đống hỗn độn ấy vẫn phảng phất một mùi hương ngọt ngào như sữa non.
Liễu Khuê Dao không động chạm đến nơi phía sau của cậu, dù sao thì phía trước đã khai phá rồi, vẫn nên giữ lại một nơi chưa từng bị xâm phạm dành cho hoàng đế nhỏ kia. Tỉnh táo một chút, dù không đến mức bị lỗ vốn, nhưng nếu hao tổn quá nhiều thì chính gã cũng sẽ cảm thấy đau lòng.
Gã ôm lấy hai chân thiếu niên, bế cậu lên, mang đến nơi để thanh tẩy. Nhìn gương mặt vẫn còn nét trẻ con, mềm mại thanh tú, Liễu Khuê Dao lại nhịn không được nuốt nước bọt như chưa đã thèm.
Đây chính là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sao?
So với bất kỳ ai mà gã từng chịch qua, cảm giác mang lại còn sướng hơn gấp bội.
Hơn thế nữa, trong cơ thể này lại ẩn chứa một luồng linh lực mạnh mẽ đang dần sôi trào. Thế mà cảnh giới bị mắc kẹt bấy lâu nay của gã lại có dấu hiệu đột phá.
A, quả không hổ danh là lô đỉnh cao cấp. Nếu có thể giữ lại để sử dụng…
Ánh mắt của Liễu Khuê Dao trở nên sâu thẳm: “Ta thực sự có chút không muốn thả người.”
Có một lô đỉnh cao cấp như thế này bên cạnh, để vươn lên ngang hàng với những kẻ đứng trên đỉnh cao như Hoa Bất Tiếu hay Sầm Lan, chẳng phải chỉ là vấn đề thời gian thôi sao?
Nhưng mà…
Liễu Khuê Dao thở dài, lẩm bẩm: “Ôi, Lâm Thời Chiêu ra giá linh thạch cũng quá cao.”
Gã ngẫm nghĩ, lại ngẫm nghĩ…
—
Liễu Khuê Dao không thích các tu sĩ dùng Thanh Khiết Thuật, gã cho rằng hưởng thụ mới là điều quan trọng nhất.
Bởi vậy, khi tắm rửa, bọn họ không dùng nước thường mà ngâm mình trong bồn nước ấm ngập tràn linh thảo tiên dược.
Những linh thảo quý giá khiến người thường đỏ mắt cũng bị Liễu Khuê Dao tùy ý dùng để pha nước tắm mà chẳng hề tiếc rẻ. Gã lấy nước ao rửa sạch cơ thể thiếu niên, gột đi toàn bộ tinh dịch và nước tiểu. Khi từng chút tinh dịch trắng đục đặc sệt nổi lềnh bềnh trên mặt nước, Liễu Khuê Dao lại cảm thấy rục rịch, dục vọng trong người dâng trào.
Nhưng làm chuyện đó với một tiểu thiếu niên đang hôn mê thì với gã mà nói chẳng có chút thú vị nào. Gã suy nghĩ một hồi, bỗng nhớ tới kết nối tinh thần.
Cách này chẳng những không tốn sức mà còn giúp thiếu niên dù đang bất tỉnh vẫn có thể cùng gã triền miên trong biển ý thức.
Liễu Khuê Dao hưng phấn, gã lập tức ôm thiếu niên vào lòng, nắm lấy tay cậu, nhắm mắt lại, ý đồ tiến vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu.
Không biết biển ý thức của Diệp Kính Tửu sẽ như thế nào nhỉ? Hẳn là chẳng khác gì những thiếu niên cùng tuổi.
Nhưng cậu dễ khóc như vậy, nếu ý thức triền miên thì chắc cũng sẽ khóc lóc không ngừng?
Cảm giác đó…
Ý thức của Liễu Khuê Dao chợt khựng lại, gã nhìn chằm chằm vào biển ý thức của thiếu niên.
Bình yên, thư thái, tĩnh mịch, một bãi cỏ giữa đêm tối với gió nhẹ thoảng qua, biển ý thức sạch sẽ mà an hòa.
Dòng ý thức xao động vừa tiến vào đã lập tức bị sự yên bình này vuốt phẳng.
A, thì ra là thế này.
Đẹp hơn rất nhiều so với tưởng tượng… Không. Phải nói là từ trước đến nay gã chưa từng thấy biển ý thức nào đẹp đến vậy.
Điều đó càng kích thích dục vọng tàn bạo trong gã.
Muốn hủy diệt nó, sau đó tô vẽ lên đó màu sắc của chính mình.
Lúc này, khoảng cách giữa ý thức của Liễu Khuê Dao và biển ý thức của Diệp Kính Tửu chỉ còn một tích tắc.
Một tích tắc sau, một luồng ý thức cực kỳ khủng bố như bị chọc giận, dữ dội tràn đến, tựa như một con mãnh thú đang bảo vệ lãnh địa của mình.
Liễu Khuê Dao còn chưa kịp phản ứng thì đã bị luồng ý thức ấy lập tức xé nát, gào thét đuổi thẳng ra khỏi biển ý thức của Diệp Kính Tửu.
“Phốc — khụ……”
Gã hoảng hốt, chưa kịp ổn định lại thì từ khóe miệng đã trào ra một ngụm máu lớn. Đầu óc đau đớn đến cực điểm, thậm chí linh hồn còn bị xé thành từng mảnh nhỏ, chật vật ghép nối lại mà không sao liền mạch được.
“… Dấu vết, khụ, thần thức sao?”
Liễu Khuê Dao lau đi vệt máu nơi khóe miệng, sắc mặt trắng bệch, vội vàng dùng pháp thuật cố định lại linh hồn sắp vỡ nát: “Chậc… thật là… khụ… khủng khiếp.”
Có thể để lại dấu vết thần thức trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu, hơn nữa còn cùng thiếu niên này kết nối tinh thần, Liễu Khuê Dao không cần nghĩ cũng biết là ai.
Lão tổ phái Tiêu Dao, Sầm Lan.
Luồng ý thức ngủ say kia vì gã xâm nhập mà bừng tỉnh, giống như một con dã thú mạnh mẽ bị chọc giận, lập tức xé nát kẻ dám quấy rầy con mồi của nó.
Mà con mồi thoi thóp ấy chính là gã.
“Xong rồi… chọc trúng người không nên chọc rồi…”
Liễu Khuê Dao nheo mắt lại, khẽ cười khổ: “Khụ… thật sự… phiền phức.”
Gã nhìn xuống thiếu niên đang nằm trong lòng mình, vẫn ngủ say ngoan ngoãn, tùy ý gã bài bố.
Liễu Khuê Dao cong khóe môi.
Phải nhanh chóng phong ấn dấu vết thần thức trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu.
Nếu không, chẳng bao lâu nữa, Sầm Lan sẽ tìm được vị trí và thân phận của bọn họ.
Đến lúc đó, nếu Sầm Lan phát hiện gã đã biến đạo lữ của y thành bộ dạng này, Chỉ sợ Liễu Khuê Dao sẽ muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Mà Trích Tinh Các do một tay gã sáng lập cũng sẽ bị san thành tro bụi chỉ trong một đêm.
… Phong ấn dấu vết thần thức sao?
Hình như gã vừa hay có một bí pháp để làm chuyện đó.
—
Phái Tiêu Dao.
Cách nơi này rất xa, ngay tại thời khắc đó, tất cả mọi người trong phái Tiêu Dao đều cảm nhận được một luồng hơi thở khủng bố đột nhiên thức tỉnh.
Mục Tu nhíu mày, ánh mắt âm trầm nhìn về phía đỉnh Tĩnh Tu, trầm giọng nói: “Là sư tổ.”
Thật kỳ lạ, hơi thở này…
Rốt cuộc sư tổ đang giận đến mức nào?
Lúc này, cậu ta đang bị người hầu nhốt trong viện, đợi người của Mục gia thu dọn hành lý trước khi lên đường đến nước Đại Nhạn.
Trong lòng Mục Tu mơ hồ có suy đoán, đáy lòng chùng xuống.
Sư tổ nổi giận lớn như vậy, hoặc là Yến Lăng Khanh đã xảy ra chuyện, hoặc chính là… Diệp Kính Tửu.
Chết tiệt, lẽ nào Diệp Kính Tửu thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn?
Mục Tu siết chặt thanh kiếm trong tay, quét mắt nhìn đám người hầu đang giám sát cậu ta. Bọn họ cũng đồng loạt nhìn về phía đỉnh Tĩnh Tu.
Đây chính là cơ hội tốt để trốn đi!
Chưa kịp nhấc chân, Mục Tu đã bị người hầu phía sau dùng pháp thuật định thân: “Thiếu chủ vẫn chưa biết rút kinh nghiệm sao?”
Sắc mặt Mục Tu tối sầm, gằn giọng: “Kinh nghiệm cái quái gì, mau giải trừ cho ta!”
“Chờ thiếu chủ hoàn thành lễ thành niên, nô tài tự khắc sẽ thả người.”
“Khốn khiếp.”
Mục Tu nghiến răng, ánh mắt hung ác trừng thẳng vào tên người hầu đang cúi đầu khom lưng: “Chờ lão tử trở thành gia chủ Mục gia, ngươi chính là kẻ đầu tiên ta xử lý!”
“Vậy thì không nên chậm trễ nữa.” Người hầu không hề tỏ ra hoảng hốt, chỉ bình thản nói: “Thiếu chủ, chúng ta về gia tộc thôi.”
—
Điện Tĩnh Tu.
Một người giấy nhỏ run rẩy nấp trong góc, không dám đối diện với sư tổ đang tỏa ra sát khí đáng sợ. Lớp giấy mỏng manh trên người nó gần như sắp bị thủng lỗ chỗ.
Nó không lên tiếng, nhưng sư tổ lại lạnh giọng chất vấn: “Ngươi chăm sóc hai người bọn họ như thế này sao? Bổn tọa đã dặn ngươi thế nào?”
“Sư… sư tổ, ta… ta thật sự không nghĩ tới —”
Sầm Lan siết chặt lá thư trong tay, khiến nó nhăn nhúm. Đây là thư mà Diệp Kính Tửu để lại trước khi rời đi, dặn y phải chăm sóc ‘đại sư huynh’ cho tốt.
Nhưng trong đó không có lấy một lời nhắn cho y.
Còn nữa, kẻ đã xông vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu…
Đáng chết.
Cái tên đó, và cả Hoa Bất Tiếu, đều đáng chết.
Giọng của Sầm Lan lạnh đến thấu xương: “Lăng Khanh đang ở đâu? Nói cho bổn tọa.”
“Ách, Yến Lăng Khanh, hắn, hắn hiện giờ đã đến Ma Cung, xuất phát từ hướng Tây Bắc…”
“Ngu xuẩn.” Sầm Lan nhắm mắt, đè nén sát ý đang sôi sục trong lòng: “Hắn một mình đến Ma Cung chẳng khác nào tìm chết.”
“Phải, phải, ngài nói rất đúng, ta cũng khuyên hắn như vậy, nhưng hắn —”
“Ngươi không ngăn cản hắn, tức là đẩy hắn vào chỗ chết.”
Người giấy nhỏ run lẩy bẩy, mơ hồ cảm giác sư tổ có ý định hủy diệt thần thức của nó để tạo ra một người giấy mới, thay vì chỉ xé rách cơ thể có thể tái sinh: “Sư tổ, ta… ta không phải không muốn cản! Yến Lăng Khanh phát điên rồi! Hắn vừa tỉnh lại đã trực tiếp đột phá Nguyên Anh, cảnh giới còn chưa kịp củng cố đã nhất quyết rời đi.”
“Ta có ngăn cũng không được! Dù ta có đánh hắn trọng thương, hắn vẫn bò từ dưới đất dậy, nói rằng nếu không để hắn đi, thì chi bằng ta cứ đánh chết hắn ngay tại đây. Ta nào dám thực sự giết hắn? Thế nên…” Người giấy nhỏ giơ lên cái đùi phải trống rỗng của mình: “Hắn đã đánh gãy chân ta.”
Ánh mắt Sầm Lan lạnh băng, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay tiêu diệt thần thức của người giấy nhỏ.
Nó thở phào nhẹ nhõm, vội vàng theo sát sư tổ ra ngoài: “Sư tổ, chúng ta đến Ma Cung sao?”
Sầm Lan không trả lời.
Y hiểu rõ hơn bất cứ ai, theo thông tin mà y có được, hiện Diệp Kính Tửu đang ở Ma Cung.
Nhưng cái kẻ xông vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu, đánh thức thần thức của y lại không mạnh như Hoa Bất Tiếu. Mà Sầm Lan biết rõ, Hoa Bất Tiếu sẽ không bao giờ để bất kỳ kẻ nào khác chạm vào Diệp Kính Tửu.
Vậy thì, rốt cuộc kẻ đó là ai?
Còn về Yến Lăng Khanh, nếu đúng như lời Diệp Kính Tửu nói, thì trên người hắn không chỉ có tàn dư bám vào từ chú thuật, mà còn có cả những thuật pháp mà Hoa Bất Tiếu đã giấu đi, chuyến đi này, chắc chắn vô cùng nguy hiểm.
Hoa Bất Tiếu cũng không phải kẻ dễ dàng ngồi yên chờ con mồi tự đến cửa.
“… Đi tìm Lăng Khanh trước, hội ngộ với hắn.”
Đáy mắt Sầm Lan dày đặc sát khí.’
“Chờ đến Ma Cung rồi, ta sẽ trực tiếp tìm Hoa Bất Tiếu đòi người.”
———————-
Easter Egg:
Cậu thích ai hơn?
Diệp Kính Tửu nức nở, muốn nói cậu thích cả hai.
Trước sau hai nơi đều bị dương vật lấp đầy, đâm đến mức nước dâm bắn ra khắp nơi. Khoái cảm khiến lý trí Diệp Kính Tửu trở nên mơ hồ. Cậu thở dốc, cảm nhận được tử cung bị dương vật của sư tôn chà đạp không chút thương tiếc, đâm vào sâu đến mức bụng nhỏ cũng run rẩy theo. Dương vật cứng rắn quét qua từng ngóc ngách của tử cung, như thể muốn nghiền nát nơi mềm mại nhất trong cơ thể. Bên trong co rút mãnh liệt, thịt mềm nhạy cảm bịquy đầu chà xát đến mức nước tuôn trào không kiểm soát.
Phía sau cũng không khá hơn, dương vật của đại sư huynh đâm thẳng vào lỗ hậu, mạnh mẽ đến mức tưởng chừng nơi đó sắp bị xé rách. Sợ hãi xen lẫn khoái cảm khiến Diệp Kính Tửu không nhịn được mà giãy giụa, nhưng mỗi khi đại sư huynh đẩy sâu vào, quy đầu nghiền nát tuyến tiền liệt, thân thể cậu lập tức giật nảy, bắn ra từng dòng tinh dịch nóng bỏng.
“Kính Tửu, trả lời đi…” Đại sư huynh ghé sát bên tai cậu, giọng nói trầm thấp thúc giục: “Dương vật của sư tôn và của ta, ngươi thích cái nào hơn?”
Là đại sư huynh đang hỏi cậu.
Một cơn ngượng ngùng dâng lên trong lòng. Diệp Kính Tửu bị sư tôn đâm đến mức gần như chống đỡ không nổi. Dòng nước trong veo không ngừng chảy ra, hòa vào những va chạm mãnh liệt, phát ra âm thanh dâm mỹ vang vọng.
Sư huynh giữ lấy thân thể cậu, nắm eo cậu thật chặt, mạnh mẽ ra vào trong cơ thể. Mỗi lần đâm sâu, toàn bộ dương vật đều tiến vào bên trong, chỉ chừa lại hai viên trứng căng phồng đập vào bờ mông trắng nõn, phát ra tiếng bạch bạch vang dội, lộ ra sắc hồng quyến rũ.
Thích, rốt cuộc cậu thích dương vật nào hơn?
Dương vật của sư tôn lạnh lẽo, linh căn hệ thủy khiến mỗi lần giao hợp, cả hai đều chìm trong khoái cảm đan xen. Cảm giác băng lạnh ấy khi tiến vào tử cung nóng hổi khiến Diệp Kính Tửu run rẩy, khoái cảm khác lạ dâng tràn như bị một vật thể băng giá chiếm đoạt.
Cơ thể sư tôn cũng lạnh lẽo khác thường. Đầu vú mềm mại của cậu cọ vào lồng ngực cứng rắn như băng, kích thích đến mức cậu không kìm được mà rên rỉ. Nơi nhạy cảm lộ ra bên ngoài cũng bị trứng dái của sư tôn chạm vào, đánh đến đỏ bừng.
Trong khi đó, dương vật của đại sư huynh hơi cong, mỗi lần tiến vào lỗ sau, quy đầu sẽ cọ sát theo vòng tròn, cuốn lấy từng nếp gấp bên trong. Khi rút ra, nó móc theo từng thớ thịt nhạy cảm. Đặc biệt, quy đầu liên tục nghiền lên tuyến tiền liệt, khiến khoái cảm lan tỏa đến tận đầu óc, làm lỗ sau không ngừng co rút, tiết ra từng dòng dịch nhờn bao phủ lấy dương vật.
“A, ha… đều thoải mái quá… Cho dù là sư tôn hay đại sư huynh, dương vật của cả hai đều khiến Kính Tửu sung sướng…”
Diệp Kính Tửu vừa khóc vừa lắc đầu, không chịu trả lời câu hỏi của đại sư huynh. Cậu rúc vào lòng sư tôn, giọng nói mang theo chút làm nũng: “Ghét… Đại sư huynh, đừng hỏi mấy câu này…”
Sư tôn trước nay chưa từng từ chối ai. Nhận ra thiếu niên muốn bám víu lấy mình, biểu cảm lạnh lẽo của y bỗng chốc dịu lại một chút. Y siết chặt lấy thiếu niên trong vòng tay, cơ bắp căng lên, giọng nói trầm thấp vang lên: “Lăng Khanh, đừng hỏi nữa.”
Yến Lăng Khanh mím môi, đôi mắt đẹp dần chìm xuống. Hắn không ngờ tiểu sư đệ, người luôn miệng nói chỉ yêu hắn, lúc này lại chủ động rúc vào lòng sư tôn.
Không để ý đến lời cảnh cáo của sư tôn, hắn bóp chặt eo Diệp Kính Tửu, kéo cậu lại gần mình hơn. Hắn không chịu nổi cảnh tiểu sư đệ dính chặt lấy sư tôn như thế, ngay cả đầu vú nhỏ cũng bị đè ép biến dạng.
Hắn siết lấy eo thiếu niên, ngón tay nhéo lấy đầu vú đã sưng đỏ từ lâu, trong khi hạ thân vẫn không ngừng va chạm vào bờ mông căng tròn. Giọng nói mang theo chút ghen tuông: “Ghét sư huynh sao? Hửm?”
“Hu… Sư huynh, đừng véo đầu vú… Ha… Sướng quá… Ưm… Không… Không ghét…”
Diệp Kính Tửu nức nở, đầu óc sắp bị hai người đâm đến mụ mị. Trước sau đều căng cứng, thịt non sưng đỏ, co giật liên hồi, nước chảy không ngừng.
Đại sư huynh tức giận, càng đâm mạnh hơn, đến mức tưởng chừng lỗ sau bị đâm thủng. Quy đầu ép chặt trực tràng, khiến Diệp Kính Tửu hoảng loạn van xin: “Hu… Kính Tửu sai rồi… Thích đại sư huynh nhất… Cầu xin huynh nhẹ một chút… Lỗ sau bị đâm đau quá…”
Cậu còn chưa dỗ được đại sư huynh thì đã vô tình chọc giận sư tôn.
“A… sư tôn… ha… đau quá… tử cung bị đâm đau quá…”
Dương vật cắm sâu vào tử cung đột ngột gia tốc, mạnh mẽ ra vào không chút nương tay, nghiền nát từng thớ thịt mềm mại bên trong. Hai quả trứng đập mạnh vào cửa mình, tạo nên những âm thanh dâm mỹ vang vọng. Môi dưới căng tràn bị ra vào đến mức sưng đỏ, mép thịt gần như bị ép sát vào bắp đùi. Hạt đậu nhạy cảm bị những sợi lông cứng của sư tôn cọ xát liên tục, khiến Diệp Kính Tửu run rẩy, cả người co giật trong cơn khoái cảm mãnh liệt.
“Chỉ thích Lăng Khanh?” Giọng nói của sư tôn vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mang theo chút khàn khàn: “Không thích bổn tọa?”
“A, ha… Thích… Thích sư tôn… Ưm, tử cung bị đâm… Sướng quá…”
Diệp Kính Tửu bị đâm đến mắt trắng dã, lưỡi thè ra, dáng vẻ dâm đãng không khác gì kỹ nữ, giọng nói nức nở: “Mặc kệ là đại sư huynh hay sư tôn… Dương vật của cả hai đều khiến Kính Tửu sướng… Cầu xin hai người… Tiếp tục đi…”
Hai nam nhân nhìn dáng vẻ dâm mỹ của cậu, hô hấp đều trở nên nặng nề. Dương vật đâm vào sâu hơn, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến tiểu sư đệ không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ ngọt ngào, chủ động vặn vẹo mông đón lấy từng cú đâm.
Yến Lăng Khanh bị cặp mông dâm đãng kia siết chặt đến mức miệng niệu đạo ê ẩm, thành ruột uốn lượn, lớp thịt mềm mại ôm trọn lấy dương vật, mút chặt đến mức không cần tốn sức, khiến hắn chỉ muốn làm tiểu sư đệ dâm đãng hơn nữa. Hắn muốn bắn đặc sệt tinh dịch vào lỗ sau, để lại dấu ấn của chính mình.
Trong lòng đầy bực bội, Yến Lăng Khanh không còn bận tâm đến lời cầu xin của tiểu sư đệ. Mỗi lần hắn đâm thẳng vào sâu bên trong, cái lỗ nhỏ đáng thương kia bị đâm đến mức không thể khép lại, ruột thịt bị dương vật thô tráng kéo ra, gần như đến mức phát bệnh trĩ.
Yến Lăng Khanh cắn lên sau cổ Diệp Kính Tửu, như dã thú đang giao phối, công khai thể hiện chủ quyền của mình. Hàm răng cọ xát vào lớp da mềm mại ấy, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xỏ xuyên qua, chỉ nhẹ nhàng cắn một chút, để lại vết ấn đỏ tươi. Hàng mi dày rủ xuống, hắn nhìn tiểu sư đệ dâm đãng lộ hết thái độ, trầm giọng nói: “… Kẻ lừa đảo.”
Luôn miệng nói thích đại sư huynh nhất, thích hắn nhất, vậy mà lại cùng sư tôn sung sướng giao hoan.
… Không chỉ sư tôn, mà còn những người khác.
Một người hai người, ai cũng muốn cướp Kính Tửu.
Kính Tửu của hắn.
Yến Lăng Khanh dần dần mất kiểm soát, lòng ghen tuông làm hắn không thể giữ bình tĩnh. Tiểu sư đệ bị hắn làm đến mức nói không thành câu, lời cầu xin đứt quãng, dương vật cũng theo đó mà bắn ra tinh, lỗ sau sớm đã chảy ra nước dâm, làm ướt cả quy đầu của nam nhân.
Nhưng hắn không có dấu hiệu dừng lại, ngược lại càng thêm mạnh mẽ. Thành ruột phát ra những âm thanh ướt át, bị dương vật khổng lồ ra vào đến mức gần như tê liệt.
“Ô ô, thật sự sắp bị chịch chết rồi… Lỗ sau sắp bị đại sư huynh phá hỏng mất rồi…”
Tiểu sư đệ cầu xin nhưng chẳng thể khiến Yến Lăng Khanh động lòng, hắn chỉ xem đó là lời dối trá, trong lòng đã đầy bực bội, chẳng màng đến những gì cậu nói, chỉ nghĩ rõ ràng trong lòng cậu thích nhưng ngoài miệng lại chối từ.
Hắn ngu ngốc, nhưng sư tôn sẽ không tiếp tục dung túng hắn nữa.
Sầm Lan ôm lấy thiếu niên đang khóc không ngừng trong lòng, ánh mắt nhìn về phía Yến Lăng Khanh. Biểu tình vốn tối tăm của ái đồ trở nên cứng đờ, giữa mày dần dần dịu xuống. Hắn mím môi, ngẩng đầu đối diện với y.
“Sư tôn, ta…”
“Tĩnh tâm, nếu còn tiếp tục thế này, ngươi nhập ma chỉ là chuyện sớm muộn.”
“… Rõ rồi.”
Yến Lăng Khanh rũ mắt, cuối cùng không còn chất vấn sư tôn vì sao hắn lại nhập ma.
Nếu không phải có sư tôn canh giữ, sao hắn có thể nghẹn đến phát điên, đến giờ còn tức giận đến mức tâm mạch hỗn loạn, có dấu hiệu nhập ma.
Tiểu sư đệ bị hắn làm đến mức mông đỏ ửng, lỗ sau chảy đầy nước dâm, dương vật vừa rút ra, thành ruột lập tức khép mở mấp máy, cửa mình không chịu nổi cường độ mà sưng đỏ, cơ hồ chẳng còn màu sắc vốn có.
… Hôm nay thật sự có hơi quá.
Yến Lăng Khanh mím môi, muốn trấn an tiểu sư đệ, nhưng cậu lại bị sự hung bạo của hắn hôm nay làm cho sợ hãi, vội vàng nhào vào lòng sư tôn, chỉ để lại tấm lưng trắng như tuyết cùng vòng eo nhỏ nhắn bị véo đến bầm tím.
“Kính Tửu.” Yến Lăng Khanh nhẹ giọng gọi: “Tha thứ cho đại sư huynh được không?”
Tiểu sư đệ giật giật đầu, nhưng vẫn không chịu quay mặt lại. Yến Lăng Khanh rũ mắt, dương vật vẫn chậm rãi ra vào trong cặp mông mềm mại, chín nông một sâu, làm cho lỗ sau khát vọng mấp máy.
“Tha thứ cho đại sư huynh, được không?”
Quả nhiên, tiểu sư đệ bị dày vò đến mức chịu không nổi, rõ ràng bụng dưới còn đang bị sư tôn lấp đầy, vậy mà vẫn khao khát vặn vẹo mông, muốn Yến Lăng Khanh tiếp tục chịch lỗ sau của mình.
“Hu… Được, được, ta tha thứ đại sư huynh… hu…”
“… Vậy là tốt rồi.” Yến Lăng Khanh đưa tay xoa nhẹ đầu Diệp Kính Tửu, nhìn cặp mắt đẫm lệ của tiểu sư đệ, nhẹ nhàng cọ cọ vào chóp mũi phiếm hồng của cậu: “Kính Tửu vĩnh viễn đừng ghét bỏ đại sư huynh, được không?”
“Ưm, ưm, xin, xin lỗi, đại sư huynh…”
Diệp Kính Tửu giữ chặt cánh tay hắn, khụt khịt gật đầu: “Ta không ghét đại sư huynh, một chút cũng không ghét…”
Hai người thâm tình trao đổi ánh mắt, mà ở bên cạnh, một nam nhân lại lạnh mặt. Dương vật trong tử cung đột nhiên đâm mạnh một cái, làm thiếu niên choáng váng, đầu óc lại rối loạn.
“A, sư tôn lại chạm vào chỗ đó, dương vật thật lạnh… Ưm, thật sướng, làm Tiểu Tửu thật sướng……”
“Kính Tửu.” Sư tôn lạnh giọng hỏi: “Thích bổn tọa không?”
Lại, lại nữa…
Diệp Kính Tửu khóc không ra nước mắt, bị đâm đến mức không thể nói được gì.
Trận hoan ái đầy mãnh liệt này kéo dài đến tận cùng, sư tôn và đại sư huynh lần lượt bắn ra tinh dịch trong cơ thể cậu, lỗ trước lỗ sau đều bị lấp đầy đến tràn ra ngoài.
Sau đó, sư tôn và đại sư huynh đổi tư thế, đại sư huynh nhấn dương vật vào sâu bên trong, hơi cong quy đầu, nghiền nát lấy tử cung đã sưng đỏ, bắn sâu vào trong, trộn lẫn cùng tinh dịch sư tôn.
Sư tôn cũng không kém, mạnh mẽ nghiền nát khối thịt vốn đã sưng tấy, khiến lỗ sau co rút, bắn ra từng dòng dịch ướt át. Dương vật của y lúc này chẳng thể bắn ra thêm thứ gì, chỉ còn lại từng giọt nước tiểu rỉ ra đứt quãng từ đỉnh niệu đạo.
Diệp Kính Tửu nước mắt lưng tròng, nước tiểu vô thức chảy xuống bụng dưới của đại sư huynh, vội vàng xin lỗi, nhưng chính mình lại ủy khuất đến mức không thể chịu được, nước mắt rơi tí tách, bị đại sư huynh lập tức ôm lấy dỗ dành.
Mùi hương thoang thoảng của nước suối ban đầu đã sớm bị lớp xạ hương tanh ngọt bao trùm. Mặt nước vốn yên tĩnh giờ đây vì trận hoan ái kịch liệt mà gợn sóng lan tràn khắp nơi, không còn che giấu nổi âm thanh va chạm giữa những thân thể quấn lấy nhau.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, giọng nói trong trẻo của thiếu niên cũng đã nghẹn ngào đến mức không thể thốt nên lời, cuối cùng trận hoan ái mới kết thúc.
Sầm Lan ôm lấy thiếu niên đã kiệt sức và ngất lịm vào lòng, Yến Lăng Khanh đi bên cạnh y, ánh mắt dừng lại trên gương mặt đang say ngủ của tiểu sư đệ.
“Hôm nay có kiểm tra không?” Sư tôn hỏi hắn.
Yến Lăng Khanh rũ mắt: “Có.”
“Kết quả?”
“Kính Tửu… vẫn chưa mang thai.”
“Ừm.” Sầm Lan cúi đầu, nhìn thiếu niên trong lòng ngực.
Hàng mi dài của cậu thấm đẫm nước, khóe mắt đỏ ửng, đôi mày khẽ nhíu, ngay cả trong giấc ngủ cũng chẳng được an ổn.
Sầm Lan dời ánh mắt xuống, bụng thiếu niên hơi nhô lên, nhưng đó chỉ là ảo giác do tinh dịch tràn đầy tử cung. Chẳng bao lâu nữa, mọi thứ sẽ lại trở về như cũ.
Nếu muốn giữ Diệp Kính Tửu mãi ở lại phái Tiêu Dao, cách duy nhất là để cậu thật sự mang thai.
Dù là Yến Lăng Khanh hay chính y, chỉ cần một người có thể làm được điều đó…
Sầm Lan siết chặt vòng tay ôm lấy thiếu niên trong lòng, giọng nói trầm thấp vang lên trong màn đêm: “Ngày mai tiếp tục.”