[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 3
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 3 - Ý dâm (easter egg: Mục Tu chịch và đánh vú tiểu sư đệ trong mộng)

Giờ Mão ngày hôm sau, trời vừa rạng, Diệp Kính Tửu với mặt ủ mày ê bò xuống giường đi tìm đại sư huynh luyện công.
Đến nơi, đại sư huynh đang ngồi thiền tu luyện, thấy Diệp Kính Tửu tới, hắn khẽ cười, gật đầu nói: “Tiểu sư đệ, ngồi đi.”
Diệp Kính Tửu làm theo ngồi xuống đối diện đại sư huynh, cậu nheo mắt, không kìm được cơn buồn ngủ nên cứ gật gù mãi.
Yến Lăng Khanh thấy cậu buồn ngủ như vậy thì cong môi, hắn không nhịn cười được nên hỏi: “Sao tiểu sư đệ lại buồn ngủ thế?”
“Ta… ta thường ngày luôn ngủ đủ bốn canh giờ…” Diệp Kính Tửu cười ngượng ngùng, cậu có chút xấu hổ.
Trước khi xuyên sách, Diệp Kính Tửu là một sinh viên đại học lười biếng thời hiện đại, tiết nào bỏ được là cậu bỏ, không có tiết thì ngủ, có thể nói là lười biếng tới cực hạn, cố gắng ngủ cho đến khi tự nhiên tỉnh giấc.
Nhưng ở thế giới tu chân, thời gian ngủ thế này của cậu có hơi dài.
Quả nhiên, Yến Lăng Khanh hơi kinh ngạc nhìn cậu rồi nói một cách thoải mái: “Tiểu sư đệ không hổ là có tư chất trời ban, dù như vậy, đệ vẫn giỏi hơn người cùng trang lứa rất nhiều.”
Lời khen này khiến cậu ngại ngùng…
Phải nói rằng thực ra nguyên thân rất chăm chỉ tu luyện, có thể Trúc Cơ lúc tuổi còn nhỏ tất nhiên không chỉ nhờ vào thiên phú.
Còn Yến Lăng Khanh, thực sự thì thiên phú của hắn cao hơn Diệp Kính Tửu rất nhiều, nếu không thì khi mới hơn hai mươi đã chẳng đạt tới trung kỳ Kim Đan, đang hướng tới hậu kỳ. Huống chi hắn lại được sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao thu làm đệ tử từ nhỏ, đích thân dạy bảo, vốn đã chứng tỏ thiên phú của hắn cao ngất trời.
Diệp Kính Tửu cười gượng, cậu hắng giọng rồi vận công.
Không ngờ vừa bắt đầu tu luyện, cậu đã nghe Yến Lăng Khanh “ồ” một tiếng: “Tiểu sư đệ… cách ngươi dẫn khí nhập thể, sao lại khác với người thường?”
Diệp Kính Tửu lập tức căng thẳng, nguyên thân vốn là tán tu ma tu, cũng chỉ mới đầu nhập vào ma tôn Hoa Bất Tiếu làm thủ hạ nửa năm, tu hành toàn dựa vào bản thân. Sau đó y nhận được nhiệm vụ làm gián điệp, vội vàng học pháp thuật chính thống của Giới Tu Chân rồi vào phái Tiêu Dao.
Yến Lăng Khanh vừa lên tiếng, cậu bèn nghĩ rằng khi mình dẫn khí nhập thể không cẩn thận để lộ ma khí.
Chết chắc rồi, cậu mới đến thế giới này một ngày mà đã bại lộ thân phận phải đầu hàng chịu chết sao?
Diệp Kính Tửu sợ hãi tới mức lập tức tỉnh táo lại, cậu không buồn ngủ nữa, mắt trợn tròn, lắp bắp nói: “Sao, sao vậy? Đại sư huynh. Cách ta dẫn khí nhập thể có gì kỳ lạ sao?”
Yến Lăng Khanh cười lắc đầu: “Cũng không kỳ lạ lắm. Ta nhớ trước đó ngươi là tán tu, lúc dẫn khí nhập thể có chút sai sót cũng là chuyện thường.”
Nói xong, Yến Lăng Khanh áp sát vào tiểu sư đệ, áp rất gần, bóng người hắn gần như che khuất tiểu sư đệ. Tiểu sư đệ căng thẳng nói không nên lời, mắt cậu tròn xoe cau mày như con hamster nhỏ, rất đáng yêu.
Yến Lăng Khanh thầm bật cười, vẻ mặt hắn vẫn nghiêm túc, đầu tiên hắn dùng đầu ngón tay chạm vào bụng tiểu sư đệ rồi nhẹ nhàng nói: “Tiểu sư đệ, ngươi không ngại chứ?”
“Hả?… Được! Đại sư huynh muốn làm gì?” Diệp Kính Tửu hỏi lại một cách căng thẳng.
“Ngươi dẫn khí nhập thể có vấn đề. Người thường đều dùng đan điền, ngươi lại dùng…”
Ngón tay ấm áp của Yến Lăng Khanh trượt từ rốn Diệp Kính Tửu xuống bụng dưới, hắn nhẹ nhàng ấn xuống: “Dẫn khí bằng chỗ này, lệch đan điền một tấc. Lâu ngày dễ tẩu hỏa nhập ma.”
Dù khi nói chuyện Yến Lăng Khanh nghiêm túc nhưng Diệp Kính Tửu lại có ảo giác là đại sư huynh đang trêu cậu.
Cậu lập tức cảm thấy chỗ bị đại sư huynh chạm vào nóng ran, mặt cậu đỏ lên, lắp bắp nói: “Vậy theo lời đại sư huynh, ta, ta phải làm sao?”
“Chỉ cần tập trung tinh thần tìm chỗ ta ấn, tụ linh khí ở đó là được.”
“… Ừm, ừm! Ta biết rồi.”
Diệp Kính Tửu thu tâm tư lại, Yến Lăng Khanh không phát hiện thân phận ma tu của cậu, cậu thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy ngại ngùng vì khoảng cách quá gần gũi giữa hai người.
Cậu nhắm mắt tập trung, làm theo lời Yến Lăng Khanh, quả nhiên thấy tốc độ dẫn khí nhập thể nhanh hơn. Diệp Kính Tửu mừng rỡ, cậu mở mắt, nói một cách vui vẻ: “Đại sư huynh, thật đấy! Ta —— ta…”
Nói được nửa câu, Diệp Kính Tửu nghẹn lại, cậu ấp úng không nói nên lời, trên mặt vẫn còn vẻ vui mừng.
Vừa mở mắt đã thấy sư huynh mỹ nhân dung nhan như vẽ, đôi mắt đào hoa dịu dàng của hắn đang nhìn cậu, mặt nở nụ cười nhã nhặn. Trời vừa sáng, mặt trời nhô lên, vầng sáng màu vàng chiếu xuống người sư huynh, như phủ thêm lớp thánh quang.
… Thần linh ơi!
Đây là cảm giác bị vẻ đẹp làm cho không nói nên lời sao? Quả nhiên nhân vật chính thụ làm vạn người mê cũng là có lý do! Nếu không phải thân thể cậu không hoàn chỉnh, chắc chắn sẽ liều mạng thử một ——
Khụ, không đúng, Diệp Kính Tửu cậu là trai thẳng 24k chính hiệu, nhan sắc có đẹp thế nào cũng không lay chuyển được cậu! Vô dụng!
Diệp Kính Tửu ho khan một tiếng rồi nói: “Đa tạ đại sư huynh chỉ điểm, Kính Tửu vô cùng cảm kích!”
Nói xong lời khách khí, lý trí suýt nữa sụp đổ của Diệp Kính Tửu dần hồi phục, cậu quyết tâm làm tròn bổn phận của một tiểu sư đệ.
Yến Lăng Khanh lại đến gần, hắn khẽ ngửi vành tai trắng nõn của cậu.
Hơi thở ấm áp phả vào khiến tai cậu lập tức đỏ cả lên, Diệp Kính Tửu vội vàng lùi về sau, vẻ mặt luống cuống, mặt cậu đỏ bừng: “Đại… đại sư huynh, huynh làm gì vậy?”
Yến Lăng Khanh sững lại: “… Xin lỗi, ta có hơi mạo phạm, tiểu sư đệ.”
Nói xong, hắn rũ mắt, vẻ mặt dịu dàng: “Hôm qua ta đã muốn nói là dường như trên người Kính Tửu có mùi thơm, rất ngọt ngào. Có vẻ như là… mùi sữa.”
Mùi thơm ấy khiến hắn vô cùng để ý. Hôm nay nhân cơ hội chỉ điểm cho cậu, hắn bèn cẩn thận xác nhận lại một lần.
Mùi thơm trên người tiểu sư đệ quả nhiên là mùi sữa.
Này, này, sao đại sư huynh có thể nghiêm túc nói ra lời khiến người ta xấu hổ như vậy!
Mùi sữa? Đây là từ ngữ gì mà khiến người ta sởn gai ốc ——
Diệp Kính Tửu ngửi ống tay áo của mình, cậu thề là cậu không ngửi thấy bất kỳ mùi thơm nào, cậu chỉ khẽ ho một tiếng rồi thuận miệng đáp qua loa: “Có lẽ là do thường ngày ta thích uống sữa, lâu ngày nên dính vào.”
“Tiểu sư đệ còn chưa cai sữa sao?” Yến Lăng Khanh nhướng mày, ánh mắt hắn tràn đầy ý cười: “Cũng phải, tiểu sư đệ còn chưa cập quan nữa mà.”
Lời giải thích này quả thật có phần gượng ép, con cái của gia đình bình thường chưa nhược quán cũng đã cai sữa từ lâu rồi, chỉ là Yến Lăng Khanh đang tìm bậc thang cho tiểu sư đệ xuống mà thôi.
Diệp Kính Tửu chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, cậu hơi gượng gạo giữ khoảng cách với Yến Lăng Khanh, ngoan ngoãn bắt đầu tu luyện. Cứ như vậy, một buổi sáng trôi qua.
Chờ đến chiều, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh tách ra, chiều nay cậu có hẹn với Mục Tu ở sân luyện võ.
Ngược lại là Yến Lăng Khanh hơi bất ngờ khi chỉ mới một ngày mà tiểu sư đệ đã kết giao bằng hữu rồi, sau khi biết người kia là Mục Tu, dù rất kinh ngạc nhưng hắn vẫn không ngăn Diệp Kính Tửu đi, chỉ dặn dò: “Mục sư đệ ra tay rất độc ác, Kính Tửu, nếu ngươi đánh không lại thì cứ nhận thua, đừng để hắn làm bị thương.”
Diệp Kính Tửu thăm dò hỏi: “Hôm qua ta nghe Mục Tu nói, đại sư huynh từng cứu hắn. Hôm nay nghe đại sư huynh nói vậy, sao ta lại cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không được tốt?”
Yến Lăng Khanh thở dài: “Đã là đồng môn, thấy thì phải giúp. Lệ khí của Mục sư đệ quá nặng, ta không giỏi giao du với loại người này.”
Còn về Mục Tu, một tuần trước sau khi cứu cậu ta, hắn đã phát hiện thiếu niên này thường hay lén lút đi theo sau hắn. Dù trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ, nhưng nghĩ đến việc đối phương là đệ tử thân truyền của chưởng môn thì đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chỉ mong Mục sư đệ sớm trở lại bình thường, tránh xa hắn một chút.
Nói đến đây, hai người tách ra, trước khi đi, Yến Lăng Khanh bảo tối nay cậu tiếp tục đến đây tu luyện cùng hắn.
Tuy Diệp Kính Tửu không vui, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
——
Sân luyện võ.
Diệp Kính Tửu vừa vào sân đã thấy Mục Tu đứng ngẩn người.
Các đệ tử khác đang tu luyện, chỉ có cậu ta vung kiếm một cách chậm chạp, ánh mắt tĩnh lặng không biết đang nghĩ gì.
Diệp Kính Tửu đi đến bên cạnh cậu ta chào hỏi, không ngờ Mục Tu lại như con mèo bị dọa sợ xù lông khắp người, cậu ta vội vàng nhảy ra cách xa cậu, cứ như bên cạnh cậu có mãnh thú hồng thủy nào đó vậy.
Diệp Kính Tửu không hiểu gì cả: “Mục Tu, ngươi làm gì vậy?”
Mục Tu hoàn hồn, ánh mắt cậu ta né tránh liếc cậu một cái rồi nói một cách khó chịu: “Dù sao cũng không liên quan gì đến ngươi!”
“Ta đâu có nói là liên quan đến ta.”
Diệp Kính Tửu lườm cậu ta: “Hôm nay là ngươi hẹn ta đến đây, ngươi nói thẳng mục đích đi.”
Mục đích?
Sắc mặt Mục Tu hơi vặn vẹo.
Hiện tại cậu ta chỉ muốn tách hai chân Diệp Kính Tửu ra để xem cậu có phải là nữ nhân hay không.
Hôm qua Mục Tu ngơ ngác trở về phòng, trong đầu toàn là hình ảnh bộ ngực Diệp Kính Tửu đang đung đưa và cái chỗ múp míp kia co rúm lại, càng nghĩ dương vật càng to ra, thậm chí cả đại sư huynh mà cậu ta luôn yêu mến cũng không nhớ ra nổi nữa.
Cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được nữa, thiếu niên hỏa khí tràn trề, cầm dương vật căng cứng của mình bắt đầu vuốt ve.
Mục Tu nghĩ đến khuôn mặt thanh tú ngây thơ của Diệp Kính Tửu, đôi mắt ướt át của cậu khi ngâm mình trong hàn đàm, ngực nhỏ đung đưa và đầu ti hồng hào ở núm vú, cả âm hộ một thoáng kinh hồng mập mạp dễ thương kia, cùng với tiếng “ưm ~~” vô cùng lẳng lơ ấy của cậu.
—— Chưa bao giờ Mục Tu hưng phấn như vậy.
Lúc trước cậu ta thích đại sư huynh, coi hắn như ánh trăng sáng, hận không thể cung phụng, cậu ta chưa bao giờ nghĩ đến những chuyện bậy bạ này.
Nhưng khi đối tượng đổi thành Diệp Kính Tửu, cậu ta chỉ muốn đưa dương vật vào trong âm hộ đầy đặn đó, vuốt ve ngực nhỏ của Diệp Kính Tửu, chịch đối phương đến mức khóc lóc cầu xin, cầu xin cậu ta chịch sâu hơn nữa, chịch cho cậu mang thai, sau đó ——
Sau đó Mục Tu thở dốc bắn ra, bắn xong cậu ta nhìn thứ chất lỏng trắng đục trên mặt đất, thở hổn hển mà vẻ mặt không thể tin được.
Cậu ta đáng chết, không ngờ khi còn thầm mến đại sư huynh lại nghĩ đến người khác để tự an ủi.
Tâm trạng Mục Tu phức tạp mà tuyệt vọng.
Tất cả là do Diệp Kính Tửu! Nếu không phải cậu cởi quần áo lung tung, để Mục Tu phát hiện ra cậu là người song tính, lại còn kêu loạn trong ao thì Mục Tu đã không nghĩ đến chuyện dâm đãng này.
… Có phải Diệp Kính Tửu cố ý quyến rũ cậu ta không?
Mục Tu suy nghĩ cả đêm, hôm sau thức dậy, mắt cậu ta thâm quầng, cầm kiếm đi thẳng đến sân luyện võ.
[Tác giả có lời muốn nói:]
[Đừng đọc trứng màu, xem như tui xin mấy bồ (thống khổ nhắm mắt).]
——
Ha ha… Tên chương này có hơi xấu hổ. Hì hì.
Hôm nay tranh thủ lúc rảnh viết được hai ngàn chữ mà toàn là cốt truyện, hu hu hu tui phát hiện ra, viết thịt nhất định phải hợp logic, không thì tui hoàn toàn không viết nổi, mấy bồ cứ coi như là đọc cốt truyện văn đi, xin lỗi mấy bồ (dập đầu tạ tội).
Phần ngoại truyện phụ tiếp theo có sáu trăm chữ, đại khái là mộng cảnh chinh phục của cậu bạn Mục Tu, lời lẽ thô tục khá nhiều.
Nếu không thích xin cứ bình luận, tui sẽ giảm bớt tần suất sử dụng lời lẽ thô tục o(╥﹏╥)o
Nội dung trứng màu:
Eo nhỏ trắng như tuyết dưới thân vặn vẹo, Mục Tu thở hổn hển, cậu ta vỗ vài cái lên vú nhỏ không ngừng lay động kia.
“Hu hu đừng, Mục Tu, ngươi đánh vú ta đau quá…” Hai mắt Diệp Kính Tửu đẫm lệ, cậu khóc lóc vươn tay muốn đẩy lồng ngực nóng rực của cậu ta ra: “Ngươi, ta không muốn làm với ngươi…”
“Kỹ nữ, hôm nay ngươi giãy giụa ở hàn đàm chẳng phải là muốn quyến rũ ta sao?” Mục Tu nói xong thì dùng răng cắn mạnh lấy núm vú của Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu kêu thảm một tiếng, thân thể trắng như tuyết run lên, Mục Tu đưa tay vào giữa hai chân Diệp Kính Tửu, phát hiện âm hộ đã sớm ướt đẫm, khát vọng đến cực điểm.
Diệp Kính Tửu bị cậu ta sờ âm hộ thì lắc đầu khóc không ngừng: “Đừng có sờ đừng có sờ mà, hu hu, ta không có quyến rũ ngươi, ngươi tránh xa ta một chút.”
“Tránh xa ngươi một chút? Ngươi nhìn đi dâm thủy của ngươi chảy đầy đất, ta không nhét dương vật vào âm hộ của ngươi, ngươi không ngứa chết sao?” Giọng Mục Tu khàn khàn, cậu ta đỡ lấy dương vật bắt đầu cọ vào âm hộ đầy đặn của Diệp Kính Tửu.
Âm hộ căng mọng, quy đầu vừa lướt qua cái khe ướt át đã phun nước, Mục Tu đỡ dương vật mạnh mẽ đè lên âm đế của Diệp Kính Tửu, âm đế đỏ ửng sưng lên, bị quy đầu mạnh mẽ đè xuống, dòng điện kích thích khiến Diệp Kính Tửu kêu lên thảm thiết.
“Đừng mài nữa! Đừng mài nữa! Ngứa chết mất Mục Tu, âm hộ ngứa chết mất hu hu… Mau đâm vào đi! Xin ngươi hu hu…”
“Mẹ nó, biết ngay ngươi muốn dương vật rồi.”
Mục Tu khẽ hừ một tiếng, cậu ta đắc ý đâm dương vật căng cứng vào âm hộ ướt át đang phun nước kia, chịch đến mức nhóc mít ướt dưới thân vừa khóc lóc vừa chảy nước, vô cùng sung sướng.
Âm hộ ướt át nóng bỏng kia khiến dương vật vừa nóng vừa căng cứng, cậu ta chỉ muốn dùng dương vật chinh phục âm hộ dưới háng. Mục Tu vừa chịch Diệp Kính Tửu vừa đánh lên vú nhỏ đang lay động, đánh đến khi trên vú đầy dấu tay tím bầm mới hài lòng thu tay lại.
“A a đâm làm ta sướng quá… Ưm ưm… Nhanh hơn nữa đi…” Tên dâm đãng kia bị cậu ta chịch đến thần trí mơ hồ, chỉ có thể thè lưỡi ra rên rỉ.
Trong lòng Mục Tu cực kỳ sảng khoái, cậu ta chỉ nói: “Đúng là kỹ nữ thiếu người chịch, xem ta có chịch cho ngươi phục hay không!”