[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 2
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 2 - Phát hiện bí mật (easter egg: bị sư tôn đâm vào tử cung)

Sau khi Diệp Kính Tửu tắt pháp khí truyền tin, cậu bèn ngồi thiền để quan sát thử tiến độ tu luyện của mình.
Bây giờ cậu đang ở sơ kỳ Trúc Cơ, so với các bạn cùng lứa tuổi thì tu vi của cậu vượt trội hơn hẳn. So với tu vi vẫn còn đang ở trung kỳ Luyện Khí của phần lớn người cùng trang lứa thì đương nhiên là cậu được cho là người có trí thông minh trời ban.
Ngoài nhiệm vụ do ma tôn Hoa Bất Tiếu giao cho thì Diệp Kính Tửu còn muốn tìm ra một bí pháp có thể che giấu thân thể đặc biệt của mình ——
Cái này thì cậu cần phải đi đến Tàng Thư Các của phái Tiêu Dao để xem thử.
Ở nơi đó sách gì cũng có, từ thấp đến cao có đủ cả, Trúc Cơ chỉ có thể đi loanh quanh ở tầng một và tầng hai. Mặc dù không ôm hy vọng gì về việc tìm được những bí pháp liên quan ở chỗ này, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn dự định thử vận may trước. Cho dù không tìm được thì cậu cũng muốn làm quen với hoàn cảnh trước một chút.
Vì vậy, cậu bèn thử tự mình ngự kiếm phi hành xuống đỉnh Tĩnh Tu, đi đến ngọn núi chính. Trên đường đi, cậu suýt ngã xuống hai lần, nhưng tự bay bằng kiếm thật sự rất thú vị; Diệp Kính Tửu đã quyết tâm sẽ luyện tập tốt kỹ năng này.
Sau khi tới chính điện, Diệp Kính Tửu đi đến cửa Thái Thương trước tiên để lĩnh ba mươi linh thạch hạ phẩm và mười linh thạch trung phẩm, đây là vật tư tu hành mà cậu có thể nhận được mỗi tháng.
Nghèo kinh khủng.
Diệp Kính Tửu tặc lưỡi, tốt xấu gì thì đây vẫn là môn phái đệ nhất Nhân tộc, hơn nữa, cậu là đệ tử thân truyền của sư tổ mà cũng chỉ được cho chút xíu tiền như vậy, thế thì e là những đệ tử bình thường khác sẽ còn thảm hại hơn nữa đấy nhỉ?
Nhưng dĩ nhiên là vì phái Tiêu Dao theo đuổi việc tu hành khổ hạnh, thế nên toàn bộ giáo phái đều không có ai đứng ra phản đối chuyện này.
Cho dù có thì cũng phải nói là không có ý kiến gì.
Trên đường Diệp Kính Tửu đi tới đây, có không ít đệ tử đang âm thầm đánh giá cậu. Vì không những cậu là người có đơn linh căn hệ thủy mà còn là đệ tử thân truyền của Sầm Lan, do đó, cậu đã nổi tiếng ở phái Tiêu Dao từ ngày hôm qua rồi.
“Không ngờ tiểu sư đệ này lại lợi hại như vậy, còn chưa trưởng thành mà đã là sơ kỳ Trúc Cơ.”
“Đã là môn đệ của sư tổ thì đương nhiên là người đó phải có tài năng hơn hẳn chúng ta rồi, không cần phải nghi ngờ gì cả.”
“Nói đi cũng phải nói lại, ta còn tưởng vị tiểu sư đệ họ Diệp này cũng sẽ có vẻ ngoài đẹp đẽ như đại sư huynh , bây giờ thấy thì cũng chỉ ở tầm thanh tú thôi.”
“Ngươi cho là ai cũng có thể đẹp được như đại sư huynh à? Cũng không chịu soi gương nhìn xem mình như nào…”
“Diệp tiểu sư đệ là thiên tài nổi tiếng gần đây nhất, cũng không biết nếu mang ra so sánh với Mục Tu thì ai sẽ lợi hại hơn nhỉ?”
“Ta e là Mục Tu vẫn lợi hại hơn một chút, cậu ta cùng trang lứa với tiểu sư đệ mà đã ở hậu kỳ Trúc Cơ rồi. Nghe những người khác nói là cậu ra sắp lên đến hậu kỳ Đỉnh Phong rồi đấy.”
“Ừ đúng, từ đó đến giờ tôi còn chưa gặp được thiên tài nào giỏi hơn Mục Tu đâu.”
Tai Diệp Kính Tửu động đậy, Mục Tu? Ố, đây chẳng phải là tên cuồng theo dõi ở trong tiểu thuyết đó à!
Cậu ta là thiên tài gần trăm năm mới có một người của Nhân tộc, sở hữu đơn linh căn hệ hỏa, còn là một kiếm tu, chưa trưởng thành đã ở hậu kỳ Trúc Cơ, đương nhiên là cậu ta mạnh hơn cậu nhiều rồi.
Trong cốt truyện gốc, có lẽ thằng nhóc này là hiện thân của một con sói nhỏ.
Trong một lần ra ngoài săn bắn, Mục Tu không may gặp phải một con yêu thú ở trung kỳ Kim Đan, cậu ta bị đánh tới mức hấp hối. Trong lúc nguy cấp ấy, Mục Tu đã được đại sư huynh Yến Lăng Khanh cứu giúp khi hắn tình cờ đi ngang qua.
Đúng là cái mà người ta gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên đó. Về sau, dù cho Yến Lăng Khanh đi đến đâu thì cậu ta cũng chạy theo tới đó; ai dám làm Yến Lăng Khanh bị thương, cậu ta sẽ thẳng tay phế bỏ tu vi của bọn họ, hận không thể lăng trì kẻ đó cho đến chết. Yến Lăng Khanh bị phiền đến mức phải hỏi Mục Tu đang có ý đồ gì, nhưng cậu ta chỉ thẳng thừng nói một câu: “Thích đại sư huynh”.
Lúc đó Yến Lăng Khanh chỉ một lòng tu tiên đương nhiên là đã dứt khoát nói lời từ chối. Mục Tu hồn vía lên mây, mặc dù ngoài mặt đã đồng ý sẽ không dây dưa gì thêm với đại sư huynh nữa, nhưng thực tế, cậu ta lại lén lút bám theo hắn; cuối cùng, trong một lần, Mục Tu chứng kiến cảnh Yến Lăng Khanh đang bị sư tổ Sầm Lan đâm chọc. Theo lẽ hiển nhiên, tâm tính của cậu ta dần đi theo triều hướng tồi tệ và đã bỏ thuốc mê cho Yến Lăng Khanh uống để xâm hại hắn. Sau này, Mục Tu còn bí mật hạ Hợp Hoan Cổ và cậu ta cũng chính là đầu sỏ khiến cho Yến Lăng Khanh trở nên sa đọa.
Diệp Kính Tửu khinh thường nhất là loại rác rưởi đi bỏ thuốc người khác, nghe vậy thì cậu chỉ âm thầm cười lạnh một tiếng trong lòng rồi đi về phía Tàng Thư Các.
Diệp Kính Tửu ở trong Tàng Thư Các đến quá trưa. Cậu tìm kiếm từ kệ sách thứ nhất cho đến kệ thứ mười một nhưng vẫn không thấy gì. Diệp Kính Tửu hơi thất vọng thu tay về, cậu dự định ngày mai sẽ tiếp tục đến đây xem. Cho dù là vậy thì trước khi rời đi, cậu vẫn cầm mấy quyển sách tu luyện, định mượn về chỗ mình ở rồi đọc để củng cố tu vi.
Ai ngờ, khi Diệp Kính Tửu vừa ôm sách vừa chậm rãi rời đi thì cậu bị người khác đụng mạnh một cái. Vì bất ngờ không kịp đề phòng nên toàn bộ sách đều rơi hết xuống sàn.
Diệp Kính Tửu cau mày ngẩng đầu lên thì chỉ thấy một thiếu niên với khuôn mặt tuấn tú mạnh mẽ đang rút kiếm ra chỉ vào mình, trong mắt cậu ta lờ mờ hiện lên chút châm chọc: “Ngươi là Diệp Kính Tửu.”
Vừa gầy vừa thấp, vẻ ngoài không đẹp bằng mình, tu vi chỉ ở mức ổn.
Ha, cũng chỉ được đến thế mà thôi.
Đây không phải là một câu hỏi. Hẳn là thiếu niên này đã xác định được thân phận của cậu.
Diệp Kính Tửu cảm thấy không được vui đối với ánh mắt của đối phương, cậu cũng hỏi lại mà chẳng hề khách sáo: “Ngươi là ai?”
“Mục Tu.”
Thiếu niên biểu lộ ý đồ tìm đến: “Ta nghe nói ngươi là đơn linh căn hệ thủy, được coi là thiên tài nên ta mới muốn cùng ngươi tỷ thí một phen. Ngươi đi ra đi, tới sân luyện võ với ta.”
Mục Tu? Không ngờ lại là cậu ta?
Lạ thật đấy, cậu ta đến tìm mình làm gì? Bây giờ hai người bọn họ chẳng có chút giao thiệp gì với nhau cả. Trong cốt truyện gốc cũng có đề cập đến chuyện này đâu?
“Ngươi bảo ta đi thì phải đi à? Ngươi là cái thá gì? Ta không đi.” Diệp Kính Tửu trợn mắt xem thường, cậu cúi người nhặt sách lên rồi đi lướt qua cậu ta để làm đăng ký sổ sách, sau đó mới bỏ chúng vào trong túi trữ vật.
Ai ngờ người này chẳng có mắt nhìn gì cả, mũi kiếm của cậu ta đâm thẳng tới cổ của Diệp Kính Tửu. Khó khăn lắm thì cậu mới tránh thoát được, nhanh nhẹ trốn ra phía sau quản sự Tàng Thư Các rồi mới hét ầm lên: “Vị sư huynh này, ngươi chuẩn bị tàn sát đồng môn đấy à? Dựa theo quy định của môn phái thì đây là tội chết đấy!”
Mục Tu không hề kích động, cậu ta vừa không thu kiếm, cũng không tỏ ra sợ hãi với quản sự, cậu ta nói với vẻ không kiên nhẫn: “Chỉ là muốn luyện võ thôi. Mau ra ngoài đi! Ta chỉ là không ngờ… sư đệ thân thiết của đại sư huynh lại là một kẻ nhát gan vô dụng như vậy.”
Khi cậu ta nói đến cụm “sư đệ thân thiết” thì có chút nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Kính Tửu chẳng hề muốn tới sân luyện võ với cái kẻ đang có vẻ mặt không tốt này chút nào: “Luyện võ? Một hậu kỳ Trúc Cơ như ngươi đánh với một sơ kỳ Trúc Cơ là ta mà cũng gọi là luyện võ à? Đó rõ ràng là đi chịu đánh mà!”
Chỉ sợ đây chẳng phải muốn đến sân luyện võ gì đó mà chỉ là kẻ này muốn có lý do đánh cậu một cách quang minh chính đại thôi!
… Nói đi cũng phải nói lại, sao cái tên này lại cố chấp với việc tẩn cậu thế nhỉ?
Diệp Kính Tửu nhớ lại nội dung cuốn tiểu thuyết, lúc này Mục Tu mới vừa được đại sư huynh Yến Lăng Khanh cứu, đang yêu người ta từ cái nhìn đầu tiên. Chỉ e cậu ta thấy mình không được làm sư đệ thân thiết với đại sư huynh nên mới ghen tị với cậu – người mới giành được vị trí đó!
Không ngờ lòng dạ của thằng nhãi này là nhỏ hẹp đến thế!
Diệp Kính Tửu đột nhiên cảm thấy câm lặng không thốt nên lời.
Da mặt của Mục Tu dày vô cùng, cậu ta nói mà mặt không đỏ tim không đập nhanh: “Ta và ngươi đều được gọi là thiên tài, ta chỉ muốn so tài với ngươi một chút thôi, sẽ không ra đòn hiểm đâu, ngươi cứ yên tâm đi.”
Yên tâm cái đầu ngươi!
Diệp Kính Tửu nhớ lại những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh từng bị Mục Tu đánh gãy xương bèn cười lạnh một tiếng, cậu chẳng hề tin tưởng vào những lời vừa rồi của Mục Tu. Vì bây giờ cậu đang đứng sau quản sự nên dựa vào đó mà can đảm nói: “Nếu như ngươi còn dây dưa với ta thì ta sẽ bảo đại sư huynh của ta đi ra đánh ngươi đấy!”
“Đại sư huynh của ngươi?”
Mục Tu âm thầm nghiến răng nghiến lợi, cậu ta cụp mắt, sắc mặt lập tức tối sầm xuống: “Diệp Kính Tửu ngươi mau chóng đi ra ngoài ngay cho ta! Ta ở ngoài chờ ngươi, đừng để ta nói đến lần thứ hai. Nếu không thì ngay cả đại sư huynh cũng không thể cứu được ngươi đâu.”
Đường nét khuôn mặt sắc sảo của thiếu niên đầy vẻ âm u, ánh mắt cảnh cáo ánh lên sự tàn nhẫn không nói nên lời khiến Diệp Kính Tửu nhìn thấy mà sợ hãi. Nhưng nghe giọng điệu kia của Mục Tu, e rằng nếu cậu ta còn tiếp tục dây dưa thì ngay cả đại sư huynh cũng không giúp được cậu.
Diệp Kính Tửu chỉ sợ con chó điên này sẽ âm thầm lập mưu hại mình.
Nhưng mà cậu không muốn bị đánh đâu!
Càng nghĩ, Diệp Kính Tửu vẫn đau khổ đi đến chỗ hẹn của Mục Tu. Không phải cậu đang chấp nhận số phận của mình mà là cậu đã nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường; vừa không bị đánh, vừa có thể làm cho Mục Tu không còn nhắm vào cậu nữa.
Diệp Kính Tửu đi ra với vẻ mặt đau khổ, Mục Tu thấy thế thì hừ lạnh một tiếng rồi cười nhạo nói: “Ngươi đã là sư đệ thân thiết với đại sư huynh rồi mà sao còn nhát gan thế hả? Ngay cả ứng chiến mà cũng không dám, đúng là đồ yếu đuối!”
Diệp Kính Tửu rầm rì, trên mặt cậu lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Ngươi ỷ vào tu vi của mình cao hơn ta nên đương nhiên là ngươi có thể nói ra những lời này rồi, kẻ bị đánh cũng có phải là ngươi đâu.”
“Ta không hề giống ngươi. Cho dù đối thủ có tu vi cao hơn ta thì ta cũng dám nghênh chiến với kẻ đó, không bao giờ có chuyện ta tìm cớ để trốn chạy.”
Lời này đúng là lời nói thật.
Về sau, chuyện Mục Tu mạnh bạo xâm hại đại sư huynh bị sư tôn phát hiện, cậu ta không chỉ không chạy trốn mà còn bị sư tôn tức giận đánh cho trọng thương hộc máu, máu tươi chảy đầm đìa; chỉ đến khi đại sư huynh đứng ra cầu xin thì cậu ta mới giữ lại được một mạng. Cũng vì lý do này mà cậu ta càng thêm cố gắng tu luyện để ngày sau có thể trở thành cường giả sánh ngang với sư tôn, có thể mạnh bạo cướp được một chén canh dưới miệng Sầm Lan.
Trên đường hai người bọn họ cùng nhau đi đến sân luyện võ, Diệp Kính Tửu bỗng nhiên nói: “Tại sao ngươi lại tìm ta để tỉ thí? Ta thấy ngươi chỉ đơn thuần là muốn đánh ta thôi!”
Ừm, coi như thông minh.
Mục Tu từ chối cho ý kiến, cậu ta khinh miệt nhìn cậu một cái rồi nói với vẻ trào phúng: “Nếu đúng là ta chỉ muốn đánh ngươi thì sao nào?”
Cậu biết ngay mà!
Diệp Kính Tửu tức điên người, cậu muốn điên cuồng chửi bới rất nhiều nhưng lại sợ con chó điên Mục Tu này triệt để căm hận cậu. Diệp Kính Tửu cố nén tức giận, cậu hỏi: “Theo ta thấy thì ngươi đánh ta là vì đại sư huynh đúng không?”
Chiêu này đúng là có hiệu quả thật. Mục Tu đột nhiên ngừng lại, ánh mắt cậu ta hiện lên sự nguy hiểm: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi thích hắn.” Diệp Kính Tửu nói một câu khẳng định.
Mục Tu nhíu mày, dường như cậu ta nghĩ tới gì đó, có chút bối rối hỏi: “Đại sư huynh biết rồi à? Còn nói chuyện ấy với ngươi?”
Nói đến đây, cậu ta giận tái mặt, hiển nhiên là ghen ghét với mối quan hệ thân mật quá mức của hai người bọn họ.
“… À thật ra thì không phải đâu, là do ta đoán đấy.”
Diệp Kính Tửu kiên trì giải thích, cậu hắng giọng nói: “Ngươi đừng quan tâm đến chuyện tại sao ta lại biết. Muốn ta nói thì ngươi cũng đừng đánh ta. Là người có thể đi theo đại sư huynh mỗi ngày, nếu ta muốn làm chút chuyện gì đó bên người hắn, ví dụ như ở bên tai đại sư huynh nói xấu về người nào đó thì thật sự chỉ là chuyện tiện miệng.”
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Không phải vậy. Ngược lại, nếu ta muốn nói điều gì đó tốt đẹp hoặc làm điều gì đấy cho ai đó thì cũng rất thuận tiện.”
Mục Tu lạnh lùng nhìn cậu, hai người bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, Mục Tu thu kiếm lại: “Điều kiện của ngươi là gì?”
!!! Cái tên cuồng theo dõi này đúng là động lòng thật rồi! Biến thái chết đi được!
Trong lòng Diệp Kính Tửu tràn ngập sự khinh thường, nhưng trên mặt cậu lại không lộ ra chút nào: “Bây giờ ta vẫn chưa nghĩ ra điều kiện gì, sau này ta làm việc cho ngươi thì nói sau vậy. Tóm lại, ngươi phải đồng ý không được ra tay với ta trước đã.”
Sắc mặt của Mục Tu rất xấu, nhưng cậu ta lại động lòng trước điều kiện của Diệp Kính Tửu, khuôn mặt lạnh lùng đáng ghét ấy chỉ ừ một tiếng.
Giải quyết xong vấn đề thì Diệp Kính Tửu mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu coi mình như một nhị ca mà vỗ vỗ bả vai của Mục Tu, giọng điệu cũng trở nên dối trá vô cùng: “Đã thế thì từ nay trở đi, chúng ta sẽ là bằng hữu nhé.”
“Bằng hữu?” Mục Tu gạt tay cậu xuống: “Ta không kết giao bằng hữu.”
… Người này đúng là giỏi giả vờ.
Diệp Kính Tửu như không nghe thấy những lời này của cậu ta, sau khi giải quyết xong mối nguy, cậu coi Mục Tu như là người dẫn đường, hỏi: “Mục Tu, ngươi có biết phái Tiêu Dao có nơi nào tu luyện tốt không? Hẳn là ngươi cũng biết rồi đấy, ta bái nhập vào phái Tiêu Dao mới chỉ ngày chỉ mới thôi.”
Vì đang có việc cần nhờ vả nên Mục Tu cũng nghiêm túc trả lời cậu: “Sân luyện võ, Tháp Phật, Bách Hàn Đàm, Vùng Đất Rực Lửa…”
“Ta là đơn linh căn hệ thủy, ngươi đề cử một chỗ phù hợp nhất với ta để ta tu luyện đi.”
“Bản thân ngươi không có tai à? Đơn linh căn hệ thủy mà còn hỏi là nên đi cái nào á?”
“Tháp Phật?”
“… Bách Hàn Đàm.”
“Úi úi, thế thì chẳng phải là chỗ đó lạnh lắm à?”
“… Ngươi yếu ớt thế, đến cùng thì ngươi lọt vào mắt sư tổ bằng cách nào vậy?”
Tất nhiên là vì cậu là một nhân vật phản diện nhỏ bé vừa đáng yêu vừa quyến rũ rồi!
Diệp Kính Tửu cười thần bí, nhưng Mục Tu lại không nói gì thêm. Cậu ta chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Diệp Kính Tửu rồi nói: “Ngày mai ta sẽ chờ ngươi ở sân luyện võ.”
Rồi phóng khoáng rời đi mà chẳng hề quay đầu lại.
Hừ, giả vờ ngầu lòi sẽ bị sét đánh đấy!
Diệp Kính Tửu lắc đầu rồi đi về hướng Bách Hàn Đàm mà Mục Tu chỉ cho mình, đương nhiên là cậu muốn đi trước nhìn thử xem thánh địa phù hợp cho cậu tu luyện có dáng vẻ như thế nào.
Sau khi đến Bách Hàn Đàm, quản sự nói cậu phải giao ra ba linh thạch trung phẩm thì mới được tiến vào, sau đó cứ mỗi nửa canh giờ lại cần trả thêm một linh thạch trung phẩm. Hay lắm, chỉ cần nói cậu vét sạch túi là được rồi!
Mặc dù Diệp Kính Tửu ngại giá cao nhưng là một sinh viên bình thường ở kiếp trước, sau khi đột nhiên đi vào thế giới tu chân, cậu cảm thấy khá là hiếu kỳ. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu vẫn đau lòng trả tiền rồi đi vào trong sân.
Đợi đến lúc tiến vào sân bên trong của Bách Hàn Đàm, cuối cùng thì Diệp Kính Tửu cũng hiểu ý của từ “bách”. Ở đây có mấy trăm cái hồ băng cả lớn cả nhỏ, cái nào cũng gần bằng một gian nhà. Quản sự nói trước khi tiến vào hồ băng thì phải cởi sạch quần áo để ngâm mình, sau đó vận hành công pháp rồi ngồi xuống hàn đàm tu luyện, như vậy mới đạt được hiệu quả làm ít nhưng được hưởng nhiều.
Nghĩ đến chuyện cởi quần áo, Diệp Kính Tửu có chút do dự.
Thật ra, sự khác thường trên cơ thể cậu không chỉ thể hiện ở việc cậu có thêm một cái âm hộ mà ngay cả trước ngực… cũng nhô lên thành bầu ngực nhỏ, trông không khác gì mấy bé gái đang trong tuổi dậy thì.
Nhưng nghĩ đến căn phòng ở đây kín gió và giá cả lại cực kỳ đắt, Diệp Kính Tửu vẫn động lòng mà cởi quần áo, thân thể trần trụi. Sau đó, cậu dùng mũi chân trắng nõn thử độ ấm của nước.
Mới vừa tiếp xúc với mặt nước, Diệp Kính Tửu chỉ có một suy nghĩ.
Cậu không đoán sai, cái Bách Hàn Đàm này thật sự rất lạnh.
Mặc dù đã có sự chuẩn bị nhưng cậu cũng không thể ngờ được cái hồ nước lạnh này lại lạnh như băng thế này. Ý nghĩ biếng nhác rục rịch nổi lên, Diệp Kính Tửu vội vàng lùi về phía sau. Nhưng khi do dự một lúc lâu, cậu vẫn quyết định vào hồ ngâm mình.
Lúc vừa dấn thân vào hồ nước, Diệp Kính Tửu thay đổi sắc mặt ngay lập tức. Nhưng vừa nghĩ đến việc đi ra ngoài, trong đầu cậu lại liên tục xuất hiện câu nói của quản sự “Phí vào cửa là ba viên linh thạch trung phẩm, ba viên linh thạch trung phẩm”; giờ đây cậu chỉ đành nghiến răng nghiến lợi bắt đầu thi triển công pháp.
Vì là đơn linh căn hệ thủy có khả năng tương thích cao, sau khi thi triển công pháp, Diệp Kính Tửu nhanh chóng thích ứng với nhiệt độ nước; thậm chí, cậu còn nheo mắt lại, không kìm được mà “ưm” một tiếng.
——
Thiếu niên thanh tú với thân thể trần trụi, bộ ngực nhỏ hơi rung lên khi bước đi, dương vật xinh xắn ngoan ngoãn nằm giữa hai chân.
Khi kiểm tra nhiệt độ nước, ngón chân trắng nõn của thiếu niên chạm vào nước, ngón chân mịn màng trông đặc biệt thanh tú. Theo sự chuyển động của cơ thể, âm hộ giữa mông của thiếu niên lộ ra trước mắt, cửa mình hồng nhạt mập mạp, lộ ra vẻ khêu gợi đầy tinh tế.
Có lẽ vì chân bị lạnh nên toàn thân thiếu niên hơi run lên, âm hộ cũng co rúm lại đầy tủi thân. Thiếu niên rối rắm nhìn xuống mặt nước, sau đó cậu mới quyết tâm tiến vào hồ nước lạnh để ngâm mình.
Sau khi vận hành công pháp, khuôn mặt vốn đã lạnh ngắt và xanh xao của cậu dần dần ấm lên, thiếu niên tựa đầu vào đá, nheo mắt phát ra một âm thanh đầy quyến rũ.
“Ưm~~~”
Phía trên là cảnh tượng mà một thiên tài nào đó của phái Tiêu Dao có thị lực siêu phàm được chứng kiến.
Đương nhiên, tiếng ưm của Diệp Kính Tửu là do đầu óc của cậu ta tự động bịa ra.
“… Dâm đãng quá.” Mục Tu lau máu mũi với vẻ mặt vô cảm.
Cậu ta không thể ngờ được vì nghi ngờ thân phận của Diệp Kính Tửu nên mới lén lút theo dõi cậu, ai dè lại phát hiện ra bí mật động trời của đối phương.
Mục Tu lấy tiền từ tên quản sự kia rồi ẩn thân đi theo Diệp Kính Tửu vào hàn đàm. Lúc đầu, cậu ta luôn giám thị Diệp Kính Tửu với thái độ nghiêm túc, nhưng ai ngờ đối phương vừa cởi quần áo ra đã để lộ một cặp vú mềm mại, còn lắc lư đầy dâm loạn; cậu ta suýt nữa đã không ổn định được công pháp mà để lộ dấu vết.
Chẳng lẽ Diệp Kính Tửu là nữ nhân?
Vừa nghĩ vậy thì Mục Tu lại nhìn thấy dương vật xinh xắn của Diệp Kính Tửu. Sau khi so sánh kích cỡ, cậu ta cảm thấy hơi tự đắc. Nhưng Mục Tu còn chưa kịp bình tĩnh lại hoàn toàn, lúc đối phương nhón chân thử nhiệt độ của nước lại để lộ âm hộ – thứ mà chỉ nữ nhân mới có!
Lúc này, Mục Tu đã hoang mang đến mức rối loạn đầu óc. Đợi đến khi cậu ta phản ứng lại thì dưới mũi đã chảy đầy máu, ngay cả thân dưới cũng hơi có phản ứng, cương cứng ——
Không được! Đại sư huynh!
Mục Tu hơi tỉnh táo lại, cậu ta hít một hơi thật sâu rồi định rời đi. Nhưng Mục Tu cũng không muốn để lộ dấu vết, rồi triệt để phá hủy mặt trận mới thành lập với Diệp Kính Tửu. Vì vậy, cậu ta chỉ có thể im lặng trốn ở trong góc, chờ Diệp Kính Tửu ngâm mình trong hồ nước lạnh nửa canh giờ. Khi cậu đứng bật dậy, mặc quần áo và rời đi thì Mục Tu mới nghiêm mặt đi theo cậu ra ngoài.
Chờ đến lúc rời khỏi Bách Hàn Đàm, Mục Tu vội vàng ngự kiếm phi hành, cậu ta thầm nghĩ cách xa Diệp Kính Tửu một chút, lại xa thêm chút để có thể mau chóng tỉnh táo lại!
Mà Diệp Kính Tửu – người vừa có được một lần tu luyện tuyệt vời – nhìn thấy Mục Tu không biết chui ra từ đâu tới ngự kiếm rời đi thì cảm thấy kinh ngạc không thôi; nhưng cậu lại không nghĩ là tên biến thái cuồng theo dõi này đang đi theo mình.
Cậu chỉ cho là trùng hợp và vui vẻ trở về nơi ở của mình với cảm giác thoải mái toàn thân.
[Tác giả có điều muốn nói:]
Trứng màu thật sự có thể không xem (đau khổ nhắm mắt lại)
——
Tiếp tục là một quả trứng màu: bị sư tôn cắm vào tử cung. Sau đó còn thích đến mức vãi nước tiểu, nhưng cá nhân tôi thì lại cảm thấy đây không thật sự là thích.
***
“Hu hu hu… Sư tôn… Ư… Thích quá…” Diệp Kính Tửu khóc lóc kêu lên, giọng đã hơi khàn đi.
Âm hộ bị dương vật bự nhồi đầy, khi sư tôn đâm chọc vào trong, y còn ác ý va chạm vào cửa tử cung yếu ớt. Diệp Kính Tửu ngay lập tức rên rỉ một tiếng, cửa mình mập mạp bắn đầy nước dâm ra ngoài.
“Ưm ưm a sư tôn… Đừng chọc vào tử cung mà… Ta không muốn có đứa nhỏ đâu… A…” Bụng của Diệp Kính Tửu bị đâm lồi lên một cục, eo nhỏ cong lên, cậu nhéo âm vật phiếm hồng của mình. Dương vật bự của sư tôn đang đẩy tới đẩy lui trong âm đạo của cậu, chà xát đến mức cả người cậu đều thấy sảng khoái, chỉ muốn y mạnh bạo hơn chút.
Sư tôn lạnh lùng cụp mắt, y đâm mạnh một cái vào cổ tử cung của Diệp Kính Tửu, nước dâm nhanh chóng bắn đầy quy đầu của y. Sầm Lan sung sướng rên rỉ một tiếng, còn để lại vết răng trên tai Diệp Kính Tửu.
“Sao lại không muốn mang thai con của bổn tọa, ngươi muốn mang thai con của ai? Lăng Khanh à? Đồ súc sinh nhỏ kia? Hay là của tên ma đầu đó?”
Diệp Kính Tửu khóc lóc lắc đầu, bầu ngực rung lắc lung tung: “Ta cũng không muốn của họ… Hu hu… Sư tôn đừng đâm vào nữa mà…”
Sầm Lan lại không chịu nghe cậu nói. Hai tay y nâng đùi Diệp Kính Tửu lên rồi mạnh mẽ đâm vào bên trong. Cửa tử cung yếu ớt kia bị quy đầu to bằng quả trứng cọ xát dữ dội, một lỗ hổng dần dần mở ra, dương vật bự thuận theo đó mà chọc thẳng vào.
“A a —— không được —— sư tôn —— muốn ra ——” Diệp Kính Tửu vừa khóc lóc vừa lắc đầu hét lớn.
Tử cung của cậu bị cây gậy thịt của sư tôn cưỡng ép đâm vào trong, vừa đau vừa sướng. Cổ tử cung vốn đã bị ma sát đến mức ngứa ngáy, giờ phút này cơn ngứa ấy đã nhanh chóng bị dương vật bự mang đi, chỉ còn lại khoái cảm gần như hủy diệt, đâm đến mức đầu óc Diệp Kính Tửu hoàn toàn trống rỗng.
Âm hộ đầy đặn chảy nước dâm liên tục không ngừng sau khi bị đâm chọc vào tử cung, gậy thịt vốn đang trong cơn cao trào cũng bắn ra từng dòng tinh dịch trắng đục khiến Diệp Kính Tửu chìm trong một mớ hỗn độn đầy khêu gợi.
“Ưm sư tôn đừng bắn ở bên trong… Ư sướng quá… Sư tôn làm mạnh hơn chút nữa đi…” Diệp Kính Tửu bị chịch đến mức đầu óc mê man, ngôn ngữ hỗn loạn.
Trên khuôn mặt xinh xắn của cậu tràn đầy dục vọng, khóe mắt đỏ bừng vì sóng tình vẫn còn vương nước mắt, trên thân thể trắng như tuyết toàn là dấu tay của sư tôn. Khi bị đâm chọc đến cao trào, Diệp Kính Tửu lè lưỡi, sư tôn cúi người hôn cậu say đắm, còn đâm dương vật vừa nhanh vừa mạnh vào trong âm hộ mập mạp.
“Kính Tửu…” Khi đang lên cao trào, dường như Diệp Kính Tửu đã nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của sư tôn.
Cậu quay đầu lại, sư tôn lập tức cắn chóp mũi cậu, từ trong cổ họng y phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn: “Dâm đãng.”
Diệp Kính Tửu vừa xấu hổ vừa tức giận, càng khóc càng lớn, nghẹn ngào rên rỉ.
Đột nhiên, cậu bị chịch đầy mạnh bạo, tử cung bị đâm chọc đến mức sướng run lên. Cậu cong người bắn ra, lỗ tiểu trong âm hộ cũng run rẩy vì sung sướng quá mức mà phun ra nước tiểu màu vàng.
Đúng là bị sư tôn chịch đến mức chảy nước tiểu.