[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 28
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 28 - Liễu Khuê Dao thịt tiểu sư đệ (easter egg: 3P - Đại sư huynh và sư tôn

Xương mu là một khu vực khá riêng tư, mà dấu vết đỏ ửng ở đó lại càng mang ý nghĩa đặc biệt.
Liễu Khuê Dao vừa dứt lời, Diệp Kính Tửu bị còng tay trên đầu giường lập tức trở nên mất tự nhiên. Gã ai oán thở dài: “Ôi, xem ra vẫn là phát hiện quá muộn.”
Dù đã đoán trước kết quả, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn giữ vững tinh thần, giãy giụa không ngừng khi bị Liễu Khuê Dao kéo quần lót xuống.
Đôi chân cậu thon dài trắng như tuyết, làn da mịn màng dưới ánh nến mờ ảo phủ một tầng sắc thái mê hoặc, càng làm nổi bật vẻ tinh tế mềm mại.
Liễu Khuê Dao tách hai chân thiếu niên đang cố gắng khép chặt. Bàn tay gã đặt trên đùi cậu, ánh mắt thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, sau đó khẽ huýt sáo đầy thích thú.
Thân thể của Diệp Kính Tửu giống như gã dự đoán, cơ thể song tính ngoài dương vật nhỏ nhắn đáng yêu, cậu còn có một âm hộ căng tràn mọng nước.
Nơi đó bị cọ xát đến mức sưng đỏ, hoàn toàn sưng lên.
“…A, hôm nay bé yêu vừa làm tình xong à?”
Ánh mắt Liễu Khuê Dao trầm xuống, móng tay nhẹ nhàng lướt qua vùng da đang sưng đỏ. Ngay cả bên ngoài cũng còn sót lại chút tinh dịch chưa được lau sạch. Dịch trắng đục dính nhớp giữa khe nhỏ, bị gã nhẹ nhàng móc ra: “Nhìn xem, chỗ này sưng đến mức không thể chịu nổi.”
Diệp Kính Tửu quay đầu đi, ánh mắt nóng bỏng của gã khiến cậu cảm thấy ghê tởm và khó chịu. Hành động móc tinh dịch chưa kịp lau sạch của gã ta khiến khuôn mặt cậu nóng bừng. Giọng cậu khàn khàn: “Ngươi kiểm tra xong chưa? Có thể để ta mặc quần lại không?”
Liễu Khuê Dao không đáp, chỉ lầm bầm: “Lượng tinh dịch đặc sệt này… Bắn sâu vào bên trong như vậy, có phải lúc đó bé yêu cũng cao trào mà phun nước không nhỉ?”
“Gần đây thúc có nghe chuyện về ngươi. Ngươi bái nhập phái Tiêu Dao, là đồ đệ của sư tổ Sầm Lan. Nghe nói từ khi vào môn phái đến nay, ngươi gần như chỉ tu luyện trên đỉnh Tĩnh Tu. Thế nhưng hôm nay ngươi mới rời khỏi đó. Vậy thì…”
“Sầm Lan hay Yến Lăng Khanh, rốt cuộc ai đã bắn vào bên trong ngươi? Hay cả hai người bọn họ đều…?”
Liễu Khuê Dao tỏ ra vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm Diệp Kính Tửu. Dường như đối phương không ngờ gã có thể điều tra kỹ lưỡng như vậy.
Mặt cậu đỏ bừng rồi lại tái nhợt, vội vàng ngắt lời gã: “Liên quan gì đến ngươi! Kiểm tra xong thì chấm dứt—!”
Liễu Khuê Dao nheo mắt. Mái tóc dài màu sợi đay lướt qua bắp đùi cậu khi gã cúi người xuống. Không chờ đối phương phản ứng, gã đã vươn hai ngón tay, móng tay sắc bén lập tức cắm vào nơi đang co rút chặt chẽ.
“— Đau!”
“Đau lắm sao? Xin lỗi nhé. Thúc chỉ muốn kiểm tra bên trong một chút thôi…”
Liễu Khuê Dao vừa nói, vừa dùng ngón tay khuấy đảo sâu hơn vào nơi chật hẹp kia.
Thịt non mẫn cảm bị móng tay sắc bén chạm vào, càng siết chặt lấy ngón tay gã theo phản xạ, cố gắng ngăn cản sự xâm nhập. Nhưng sự phản kháng yếu ớt ấy lại càng kích thích dây thần kinh hưng phấn của Liễu Khuê Dao: “Thúc chỉ muốn xem bên trong có thật sự được làm sạch hay chưa thôi.”
“Khốn kiếp…”
Liễu Khuê Dao bật cười. Ngón cái của gã lướt đến chỗ hạt đậu, cố tình kích thích dục vọng của thiếu niên.
Trong khi đó, hai ngón tay kia của gã vẫn không ngừng thọc vào rồi rút ra liên tục. Thịt mềm vì muốn giảm đau mà tiết ra dịch nhờn, khiến những âm thanh dâm mị vang lên trong không gian.
“Ha… Ưm…” Ngón chân Diệp Kính Tửu co quắp, bắp đùi run lên từng đợt.
Đau quá… Nhưng ngón tay cắm sâu bên trong lại khiến cậu thấy… thoải mái đến kỳ lạ.
Diệp Kính Tửu thở hổn hển, lồng ngực cậu phập phồng theo từng nhịp hô hấp rối loạn. Bầu vú trắng nõn của cậu run rẩy theo từng hơi thở. Hạt đậu của cậu dần dần bị nam nhân xoa nắn đến mức sưng đỏ, thò đầu ra bên ngoài. Lòng bàn tay thô ráp của đối phương nắn bóp khiến cậu vừa xót vừa sướng. Cơn khoái cảm ập đến làm cậu siết chặt ngón tay, đến mức đốt ngón tay phát ra âm thanh răng rắc. Hạt đậu bị nam nhân ác ý xoa nắn, kéo dài đến mức cậu không thể nhịn được nữa mà phát ra tiếng nức nở đầy mê loạn.
“Xoa nhẹ thôi… ha…”
Cùng lúc đó, ngón tay dài rộng của gã đâm sâu hơn vào lớp thịt mềm, tốc độ ngày càng nhanh. Móng tay sắc bén cứa vào thành trong, đau đến thấu xương, nhưng ngay khi rời đi lại để lại một khoảng trống hư không đầy ngứa ngáy.
Diệp Kính Tửu nức nở, cậu muốn giãy giụa nhưng không thể. Còng tay vang lên tiếng lách cách khi cậu cố sức vùng vẫy, thế nhưng ngón tay của nam nhân lại càng lúc càng nhanh hơn. Móng tay cứng cáp ấn mạnh xuống điểm nhạy cảm sâu bên trong, rồi khi rút ra lại thuận thế cào nhẹ, kích thích trí mạng khiến Diệp Kính Tửu bất giác cong eo, suýt chút nữa hét lên thành tiếng.
“Dừng, dừng lại… Ta cầu xin ngươi…” Cậu sắp bị ngón tay kia chọc đến cao trào rồi.
Liễu Khuê Dao nheo mắt, ngón tay đâm vào càng sâu, càng nhanh hơn. Gã cố tình dùng móng tay để kích thích điểm nhạy cảm, bên trong vách thịt lưu lại vết trầy. Điểm nhạy cảm bị gã dùng ngón tay kích thích lập tức khiến Diệp Kính Tửu run rẩy, cơ thể cậu co giật bắn từng chút nước dâm ra ngoài.
“Haha, bé yêu, bị thúc dùng ngón tay chơi đến mức có cảm giác rồi sao?”
Diệp Kính Tửu nức nở, cậu bị ngón tay của nam nhân xâm nhập, gương mặt ửng đỏ. Biểu cảm giãy giụa của cậu lại vô tình toát ra khát vọng bản năng đối với hoan ái.
Âm hộ của cậu bị ngón tay của Liễu Khuê Dao tùy ý trêu đùa. Gã không ngừng kích thích điểm nhạy cảm, thậm chí còn ác ý dùng móng tay cào vào. Hạt đậu mẫn cảm bị gã chà xát kéo dài, đến mức sưng đỏ, đầu hạt gần như bị xoa đến rướm máu.
“Thích ngón tay của thúc không, bé yêu?”
Tiếng cười ác ý của Liễu Khuê Dao vang lên bên tai, khiến Diệp Kính Tửu càng siết chặt răng hơn. Dù cậu đã sắp bị ngón tay của gã đâm đến lên đỉnh, nhưng vẫn cố gắng chống cự.
“Cút, cút ngay…”
“Ôi chao, hung dữ quá, thúc sợ quá đi.”
Liễu Khuê Dao mỉm cười. Một tay gã bóp lấy hạt đậu, thô bạo kéo dài nó, tay còn lại vẫn không ngừng thọc vào âm hộ của cậu, tạo ra từng đợt âm thanh ướt át: “Lần đầu tiên thúc nhìn thấy có người chỉ cần ngón tay đã có thể làm nơi này chảy nước không ngừng. Bé yêu thật là dâm đãng.”
Từng đợt khoái cảm dâng trào khắp cơ thể khiến Diệp Kính Tửu run rẩy không thôi. Dương vật của cậu sớm đã cương cứng, quy đầu hồng hào phấn nộn khẽ co giật, niệu đạo đóng mở theo từng nhịp. Dịch nhờn trong suốt theo những rung động cơ thể mà bắn tung tóe, loang lổ trên vùng bụng tuyết trắng phẳng phiu.
“Ưm… Ha… Dừng lại…”
Nhưng Liễu Khuê Dao không có ý định dừng: “Không được đâu, thúc muốn nhìn bé yêu cao trào phun nước, chỉ khi dương vật bị thúc dùng ngón tay làm đến bắn ra thì mới tính.”
Trận “kiểm hàng” này cuối cùng kết thúc khi Liễu Khuê Dao mạnh bạo nhéo lấy điểm nhạy cảm bên trong cậu, khiến Diệp Kính Tửu không thể kháng cự mà tiến vào cao trào. Nước dâm ướt át cùng tinh dịch đồng thời phun trào, làm ướt đẫm ga giường.
Khi Liễu Khuê Dao rút ngón tay ra, chất nhầy bị kéo theo, tạo thành một sợi tơ dâm mị kéo dài trên tấm khăn trải giường.
Gã ngước mắt lên, đưa ngón tay dính đầy dịch đặt lên miệng. Đầu lưỡi liếm nhẹ, hương vị tanh ngọt lan tỏa khiến ánh mắt gã càng thêm thâm trầm: “Thì ra nước dâm của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh có mùi vị này, thật ngọt.”
Gã đè lên người Diệp Kính Tửu, thân hình cao lớn gần như bao phủ lấy cậu.
“Cút, cút đi…”
“Thật là không ngoan, rõ ràng đáng yêu như vậy, nhưng lúc nào cũng nói những lời làm thúc không vui.”
Liễu Khuê Dao cúi xuống, bàn tay thô bạo túm lấy tóc cậu, ép cậu ngửa đầu. Sau đó, gã xé môi cậu không chút do dự cắn, thừa dịp đối phương nức nở phản kháng mà cưỡng ép đưa lưỡi vào khoang miệng, bắt cậu phải nếm lấy dịch vị tanh ngọt kia.
“Ưm —”
Nụ hôn này thô bạo và mãnh liệt. Kỹ thuật hôn thành thạo của Liễu Khuê Dao biến một màn cưỡng bức trở thành một nụ hôn tràn đầy mờ ám. Diệp Kính Tửu bị buộc phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ, nước bọt dây dưa không ngừng, càng kích thích dục vọng của nam nhân.
Liễu Khuê Dao nhếch môi cười nhẹ, ý cười ác liệt tràn đầy: “Đây là nước dâm của bé yêu, có mùi vị tuyệt lắm. Có thích không?”
Vừa mới thoát khỏi nụ hôn, Diệp Kính Tửu lập tức hớp lấy không khí. Da đầu cậu đau nhói do bị kéo mạnh, môi răng vương đầy vị tanh ngọt, càng khiến cậu thấy nhục nhã: “…Trích Tinh Các, khi kiểm hàng đều như vậy sao?”
“Ha ha, tức giận rồi à?”
Liễu Khuê Dao đè thấp thân thể, hạ thân nóng rực của gã hung hăng chạm vào âm hộ của Diệp Kính Tửu, mang theo hàm ý ám muội sâu xa: “Hay là… Chỉ ngón tay thôi thì không đủ thỏa mãn bé yêu? Muốn… dương vật của thúc thúc?”
“Ta chưa từng dâm đãng đến mức đi cầu xin một kẻ xa lạ chịch mình.”
Diệp Kính Tửu quay đầu đi, hốc mắt đỏ hoe vì nhục nhã: “Liễu các chủ, cái gọi là kiểm hàng của ngươi đã kết thúc chưa?”
Đôi mắt hạnh của thiếu niên đỏ bừng, dáng vẻ bị ức hiếp đến sắp khóc trông đáng thương vô cùng.
“Ừ, kiểm hàng thuận lợi kết thúc.”
Liễu Khuê Dao sung sướng đến lạ, khóe môi gã cong lên, vừa gật gù vừa vuốt ve ngón tay, như thể vẫn còn cảm nhận được sự co thắt vừa rồi của âm hộ. Giọng điệu gã có phần tiếc nuối nhưng nghiêm túc bình luận: “Thật đáng tiếc, bé yêu bị mất giá rồi. Nhưng nếu chưa phá trinh mà đã bị nam nhân chịch đến mức dâm đãng như vậy, cũng không còn đáng giá nữa.”
“Tuy nhiên…Xét cho cùng, vật hiếm thì mới quý, mà cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh thì khó tìm vô cùng.”
Liễu Khuê Dao nâng ngón trỏ lên, thân mật chạm nhẹ lên chóp mũi Diệp Kính Tửu: “Tuyết Trung Tiên, thúc vẫn sẽ cho ngươi.”
Diệp Kính Tửu vừa định mở miệng, nhưng Liễu Khuê Dao đã đưa ngón tay chặn môi cậu lại: “Suỵt, nghe thúc nói hết đã.”
“Tuyết Trung Tiên đương nhiên sẽ cho ngươi, nhưng mà… Hiện tại dương vật của thúc cứng đến mức chịu không nổi nữa rồi.”
Liễu Khuê Dao cởi còng tay cho thiếu niên, nhưng không gã để cậu có thời gian phản ứng đã túm lấy tóc cậu một cách thô bạo, gã kéo đầu cậu xuống phía dưới háng mình. Khi gã nâng eo lên, dương vật cương cứng lập tức cọ sát vào gò má mềm mại của cậu: “Làm một cuộc trao đổi đi, bé yêu. Dùng miệng giúp thúc thỏa mãn, được không? Hửm?”
Da đầu Diệp Kính Tửu đau nhói. Cậu còn chưa kịp vui mừng vì còng tay được cởi, giây tiếp theo, gương mặt đã bị dí sát vào dương vật nóng bỏng của nam nhân.
Dương vật căng lên như muốn nổ tung, ngay cả qua lớp vải cũng có thể cảm nhận được độ nóng hừng hực. Phần đỉnh đã thấm ướt, tạo nên một mảng tối màu trên lớp vải trắng. Gã khẽ nâng eo, từng nhịp lại từng nhịp chạm vào má cậu, đầu khấc cọ qua cọ lại, để lại dấu vết mờ ám trên làn da.
Diệp Kính Tửu bị ép ngửi mùi dương vật của Liễu Khuê Dao. Khuôn mặt thanh tú thoáng chốc nhiễm một tầng đỏ ửng đầy phẫn nộ.
Thế mà cậu lại phải giúp gã thỏa mãn? Thật nực cười! Cậu sao có thể —
Khoang miệng dần dần tiết ra nước bọt. Mùi hương quá nồng khiến tuyến nước bọt không thể khống chế mà tiết ra không ngừng. Nhịp thở của Diệp Kính Tửu bắt đầu dồn dập hơn, trong đầu cậu thậm chí còn nảy sinh một ý nghĩ “muốn liếm”.
…Tại sao?
Rõ ràng cậu không nên có phản ứng như vậy. Nhưng tại sao bây giờ, toàn thân cậu lại nóng ran đến mức chịu không nổi? Ngay cả nơi kín đáo cũng mấp máy, nước dâm chảy ra không ngừng.
Quá kỳ quái. Cậu không nên có phản ứng như vậy mới đúng.
Diệp Kính Tửu để mặc dương vật nóng bỏng của nam nhân áp sát vào mặt mình, hơi thở gấp gáp, cố nén cơn run rẩy trong cơ thể: “Ngươi… Có phải đã làm gì ta không? Vì sao…”
“Vì sao lại vô cùng muốn ăn dương vật của thúc, có phải không?”
Liễu Khuê Dao vuốt ve mái tóc dài của thiếu niên, giọng điệu đầy yêu chiều: “Chẳng lẽ không phải vì bé yêu vốn dĩ đã là một nam nhân dâm đãng thiếu chịch sao?”
“Không phải!”
“Chỉ mới ngửi mùi dương vật thôi, bé yêu đã nhịn không được mà tưởng tượng cảnh bị thúc đút dương vật vào âm hộ rồi đúng không?”
Liễu Khuê Dao kéo tay Diệp Kính Tửu, ép cậu giúp gã cởi bỏ tầng vải cuối cùng đang trói buộc thứ nóng rực bên dưới. Khi lớp vải bị gỡ bỏ, dương vật cương cứng lập tức bắn mạnh ra ngoài, dịch nhờn theo đó văng tung tóe, vương trên gương mặt thiếu niên, bám vào hàng mi dài của cậu.
“Kính Tửu.” Liễu Khuê Dao kéo dài giọng, gọi tên cậu đầy mờ ám. Gã vỗ nhẹ lên mặt cậu, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu: “Thích dương vật của thúc không?”
Ngón tay gã trượt xuống vuốt ve gương mặt cậu, thúc giục: “Mau bắt đầu đi.”
“Mau bắt đầu đi.”
Lời nói của Liễu Khuê Dao giống như một loại ma thuật.
Tựa như “ngôn linh”, chỉ cần lặp đi lặp lại nhiều lần, kết hợp với pháp thuật, có thể khiến tu sĩ rơi vào trạng thái bị điều khiển, ngoan ngoãn làm theo những gì gã muốn.
Tuy rằng kiểu “hướng dẫn” này có thời gian hiệu lực nhất định và có thể bị ảnh hưởng bởi sự bất ổn trong thực lực của tu sĩ.
Nhưng tóm lại, vào giờ khắc này, Diệp Kính Tửu chính là kẻ bị Liễu Khuê Dao gọi là “nam nhân dâm đãng thiếu chịch” trong miệng gã.
Diệp Kính Tửu không biết Liễu Khuê Dao có loại năng lực này, hoặc có thể nói, trong nguyên tác, Liễu Khuê Dao chưa bao giờ bộc lộ năng lực đó.
Vì vậy, cậu dễ dàng mắc mưu, đầu óc trở nên mơ hồ, cơ thể nóng lên.
Mùi hương trên người Liễu Khuê Dao càng kích thích bản năng dục vọng trong cậu. Diệp Kính Tửu không thể ngăn được nước bọt, đại não nhận lệnh từ Liễu Khuê Dao trong vô thức, cuối cùng chỉ đạo hành động của cậu —
Đi liếm dương vật của nam nhân mà cậu gặp mặt lần đầu tiên.
Đi khẩu giao, liếm sạch những gì dơ bẩn giữa quy đầu và bao quy đầu, cuối cùng nuốt xuống tinh dịch của gã, tiếp nhận sự “tưới” của gã.
Diệp Kính Tửu không tự chủ được mà mở miệng, hai tay nắm lấy dương vật của Liễu Khuê Dao một cách khó khăn, vụng về mà vuốt ve.
Khi phần thân đỏ tím dữ tợn kia bị cậu kích thích đến căng lớn, Diệp Kính Tửu cúi đầu, thè lưỡi, thử chạm vào đầu dương vật đang rỉ dịch. Cậu rũ mắt, nhẹ nhàng liếm một chút.
Một lần.
Hai lần.
Tốc độ liếm mút càng lúc càng nhanh.
Diệp Kính Tửu quỳ xuống trước mặt nam nhân, ngậm lấy dương vật đang cương cứng, khoang miệng lập tức bị hương vị tanh nồng xâm chiếm, thần trí cậu càng thêm hỗn loạn.
Cậu cố gắng há to miệng, thậm chí khóe môi bị phần thân quá mức thô to làm nứt mà rỉ máu. Nhưng dường như Diệp Kính Tửu không cảm thấy đau, chỉ mút lấy dương vật của gã, đầu lưỡi vụng về trêu chọc quy đầu, cố gắng kích thích gã bắn ra.
“Ưm, miệng Kính Tửu vừa ấm áp vừa khít, còn biết tiết nước như một kỹ nữ, hút đến mức thúc càng cứng hơn.”
Đáy mắt Liễu Khuê Dao sâu thẳm, gã cười khẽ, giọng nói trầm thấp lười biếng: “Đúng là một kỹ nữ đáng bị nam nhân chịch.”
Thiếu niên quỳ dưới thân không có bất kỳ phản kháng nào, cậu chỉ rũ mắt, lông mi cong dày còn vương lại chút tinh dịch vừa nãy, khiến một vài sợi dính lại với nhau.
Gương mặt trắng nõn bị dương vật đâm căng tròn, nhưng mỗi khi mút vào lại hơi hóp lại, gương mặt mềm mại vẫn còn mang nét trẻ con ngây thơ.
Vừa thuần khiết vừa dâm mỹ, thật khiến người ta… càng nhìn càng hưng phấn.
Liễu Khuê Dao nhẹ nhàng chậc một tiếng rồi cúi xuống, mái tóc màu sợi đay rủ xuống khuôn mặt thiếu niên. Gã đặt tay lên gáy Diệp Kính Tửu, thúc giục: “Nhanh lên, Kính Tửu.”
“Nuốt sâu thêm chút nữa, thúc muốn cắm vào tận cổ họng của ngươi.”
Thiếu niên thuận theo lời gã, đầu khấc lập tức đâm thẳng vào cổ họng đang khít chặt của cậu. Bản năng sinh lý khiến Diệp Kính Tửu muốn nôn ra, nhưng Liễu Khuê Dao lại giữ chặt gáy cậu, tăng thêm lực.
Dây thanh quản run rẩy không ngừng, kích thích dương vật, cảm giác sung sướng dâng trào khiến Liễu Khuê Dao không thể kiềm chế, gã siết eo, dương vật hung mãnh đâm vào yết hầu, rút ra, lại tiếp tục cắm vào.
“Ưm… Sao nơi này cũng chặt như vậy?” Liễu Khuê Dao liếm môi: “Kính Tửu, có muốn thúc giúp ngươi nới lỏng yết hầu một chút không?”
Thiếu niên bị thôi miên, run rẩy sợ hãi theo bản năng, cậu ra sức lấy lòng bằng cách liếm mút dương vật trong miệng. Má cậu không ngừng phập phồng, đầu lưỡi quét quanh rãnh khấc, môi mút chặt quy đầu, kích thích dương vật của nam nhân bắn ra tinh dịch.
Liễu Khuê Dao híp mắt, cố gắng kiềm chế cơn khoái cảm trào dâng, nhưng rốt cuộc không thể nhịn được nữa. Gã bật cười, nắm tóc thiếu niên, đâm sâu vào cổ họng cậu, ép cậu tiếp nhận toàn bộ: “Dâm đãng.”
Cuối cùng, khi cảm giác bắn tinh không thể kìm nén, Liễu Khuê Dao siết eo, ấn mạnh đầu Diệp Kính Tửu xuống, dương vật hoàn toàn cắm vào yết hầu cậu, bắn tinh.
Tinh dịch nóng bỏng cuồn cuộn tràn vào cổ họng, dòng dịch đậm đặc làm Diệp Kính Tửu chợt thanh tỉnh. Cậu nức nở, dùng sức đẩy vào cơ bụng nam nhân, muốn thoát khỏi dương vật đang liên tục phun trào trong miệng.
Đối với thú hoang, bị bắn tinh là dấu hiệu bị đánh dấu sở hữu.
Đây là bản năng của chúng.
Dù là Liễu Khuê Dao, gã cũng không thể chịu được cảnh Diệp Kính Tửu cố gắng trốn thoát khi đang bị thụ tinh. Gã nắm lấy sau cổ cậu, giọng nói lạnh lẽo khó che giấu sự khó chịu: “Đừng nhúc nhích.”
Sát khí nồng đậm làm Diệp Kính Tửu cứng đờ, không dám chống cự. Cậu như vừa nhận ra mình vừa làm chuyện gì đê tiện, đôi mắt long lanh không ngừng rơi nước mắt, lại càng kích thích ham muốn ngược đãi của gã nam nhân trước mặt.
Bắn tinh kết thúc.
Liễu Khuê Dao rút dương vật khỏi miệng thiếu niên, quá nhiều tinh dịch khiến cậu không thể nuốt hết, dòng dịch trắng đục tràn khỏi khóe môi, chảy dọc xuống cằm.
Diệp Kính Tửu quỳ trên mặt đất, thân thể trần trụi run rẩy, cậu lập tức dùng ngón tay cố moi cổ họng, muốn nôn hết thứ nam nhân vừa bắn vào ra ngoài.
Nhưng cậu chỉ có thể nôn khan, chẳng thể phun ra chút nào.
Cổ họng bỏng rát, Diệp Kính Tửu nắm chặt tay, nước mắt sinh lý hòa lẫn với nỗi nhục nhã, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Bị nam nhân thôi miên, bị ép tin rằng mình là một “kẻ dâm đãng”, là một “tiện nhân”, cảm giác đó tồi tệ đến cực điểm. Thậm chí cậu cảm thấy, mình chẳng khác gì một món đồ chơi của Liễu Khuê Dao, hoàn toàn không nhận được chút tôn trọng nào của một “con người”.
Lần đầu tiên trong đời, cậu muốn giết một người đến vậy.
“Liễu Khuê Dao…”
Diệp Kính Tửu nghẹn ngào gọi tên gã.
Liễu Khuê Dao nghiêng đầu, ngồi xổm xuống, đối diện với cậu. Nhìn thấy khuất nhục và hận ý trong mắt thiếu niên, gã chẳng hề bất ngờ, ngược lại càng cười thỏa mãn hơn: “Giận à, bé yêu?”
“Một ngày nào đó… Ta sẽ giết ngươi.”
“Ấy? Giận đến mức này sao?”
Liễu Khuê Dao bật cười, giọng cười trầm thấp đầy hứng thú: “Nhưng mà, thúc vẫn chưa làm gì quá đáng đâu nha?”
“Ngoan, chúng ta cứ từ từ.”
“Từng bước một mà tiến.”
—
Ma Cung.
Hoa Bất Tiếu bóp nát đèn hồn của ma tu bị tiêu diệt, khuôn mặt vô cảm, lạnh lùng nói: “Có người đã bắt vật nhỏ đi, tin tức đã bị tiết lộ.”
Nam nhân trước mặt không cười, gương mặt tuấn mỹ yêu dị lại càng khiến người ta sợ hãi. Hắn lạnh băng lên tiếng: “Một đám phế vật, chuyện đơn giản như vậy cũng làm không xong. Các ngươi còn lý do gì để tồn tại?”
“Thuộc hạ… thuộc hạ…”
“Rốt cuộc tin tức bị lộ từ đâu, tra ngay.” Hoa Bất Tiếu lướt mắt qua đám người đang quỳ, giọng nói nhạt nhẽo nhưng ẩn chứa sát khí: “Nếu tra không ra… thì đi theo tên phế vật kia xuống địa ngục đi.”
“Rõ!”
—
Phái Tiêu Dao.
Đỉnh Thượng Vũ.
Mục Tu để trần nửa thân trên, cơ bắp trên lưng săn chắc, đường nét rắn rỏi. Cậu ta vung kiếm, một nhát lập tức chém vỡ linh thạch trước mặt.
“Ui cha! Đẹp quá! Đồ nhi ngoan, giỏi lắm!” Chưởng môn đứng bên cạnh vỗ tay, vẻ mặt đầy tự hào “có đồ đệ này là đủ mãn nguyện cả đời”.
“Chuyện này cũng cần khen sao?”
Mục Tu thu kiếm lại, bực bội gãi đầu: “Ta đã đột phá Kim Đan sơ kỳ theo lời sư tôn ngài, vậy giờ có thể lên đỉnh Tĩnh Tu rồi chứ?”
“Ai da, mới đột phá đã muốn đi bắt nạt người ta rồi.”
Chưởng môn lắc đầu, chậm rãi nói: “Không bàn chuyện khác, chỉ còn hai tháng nữa là đến lễ thành niên của ngươi. Người trong nhà sắp tới đón ngươi về rồi, làm gì còn thời gian mà chạy đi chọc ghẹo người khác? Mau lo mà tu luyện đi. Ngươi biết rõ Mục gia tổ chức lễ thành niên ra sao mà, cửu tử nhất sinh đấy!”
“Hừ, cái đó chẳng qua là trò trẻ con thôi.”
Mục Tu bĩu môi, nhặt quần áo lên định rời đi.
Chưởng môn vội chạy theo: “Ấy ấy, ngươi đi đâu đó?”
“Đã nói là đi tìm Diệp Kính Tửu.”
“Tìm cái gì mà tìm! Ngươi lại đi tìm hắn, sư tổ của ngươi chắc chắn sẽ lột da ngươi!”
Mục Tu khựng lại, cười lạnh một tiếng: “Sư tổ người giữ của lại ăn trộm của, chẳng lẽ còn trơ trẽn dám chém giết gì ta sao?”
Giọng cậu ta nhỏ quá, chưởng môn không nghe rõ: “Cái gì cơ?”
“Không có gì. Không phải nói sư tổ đang bế quan sao? Hắn đâu rảnh để ý ta.” Mục Tu phất tay: “Ta đi một lát rồi về.”
“Thật không?”
“…”
“Thằng nhãi, đứng lại đó!”
Cuối cùng Mục Tu vẫn bị chưởng môn tóm lại, không thể chạy thoát.
Cậu ta không đánh thắng sư tôn, đành bực bội ở lại đỉnh Thượng Vũ tu luyện. Ngày qua ngày, chán ngắt vô cùng.
Nhưng chưa đầy ba ngày sau, có người chủ động tìm đến.
Đó là đại sư huynh Yến Lăng Khanh.
Yến Lăng Khanh không phải đến tìm Mục Tu, mà đến tìm chưởng môn.
Sắc mặt hắn tái nhợt, môi khô khốc, bước chân lảo đảo, hiển nhiên là đã bị thương rất nặng.
Mục Tu nhíu mày, đứng phía sau chưởng môn nghe hai người nói chuyện.
Cậu ta càng nghe càng bực bội, cuối cùng không nhịn được mà cắt ngang: “Diệp Kính Tửu bị người Ma Cung bắt đi ba ngày rồi, đại sư huynh bây giờ mới tới nói chuyện này?”
“Nếu nó đã bị giết, chẳng phải huynh cũng là đồng phạm hay sao?”
Chưởng môn trầm mặt, quát lớn: “Im miệng, Mục Tu!”
“Không sao đâu, chưởng môn.”
Yến Lăng Khanh rũ mắt, siết chặt ống tay áo, khẽ nói: “Thật sự là ta đã hại đệ ấy. Ta tỉnh lại quá muộn.”
“Ta sẽ đi Ma Cung tìm Kính Tửu, đưa đệ ấy về. Nếu Kính Tửu thật sự gặp chuyện không may…”
“Ta sẽ lấy mạng mình bồi thường.”
Yến Lăng Khanh nắm chặt chuôi kiếm, cúi đầu hành lễ với chưởng môn: “Việc đã đến nước này, xin chưởng môn cho phép ta một mình đi Ma Cung. Hiện tại sư tôn đang bế quan, ở thời khắc quan trọng, xin ngài hãy bảo vệ Điện Tĩnh Tu.”
“Đệ tử cáo từ.”
“Khoan đã…”
“Đợi đã!”
Chưởng môn còn chưa kịp nói gì, Mục Tu đã trầm giọng bước lên: “Ta đi cùng ngươi.”
Yến Lăng Khanh lạnh nhạt liếc cậu ta một cái, đáy mắt tối đen: “Không cần.”
Mục Tu cười lạnh: “Đại sư huynh, ta không cần phải xin phép ngươi.”
Hai người đối đầu trong không khí lạnh lẽo. Chưởng môn cảm thấy không ổn, lập tức kéo Mục Tu về phía sau:
“Ngươi từ từ đã, chiều nay người nhà của ngươi sẽ đến đây, ngươi còn phải về nước Đại Nhạn! Đừng có mà gây chuyện! Dù có rời khỏi đây, chưa đầy một canh giờ sau bọn họ cũng sẽ kéo ngươi trở lại. Mục gia tổ chức lễ thành niên mà ngươi dám tùy tiện làm bừa à!”
“Ta là thiếu chủ của bọn họ, bọn họ chỉ là người hầu của ta. Người hầu thì dựa vào cái gì mà dám ép ta?”
Yến Lăng Khanh thu lại ánh mắt, không có tâm tư xen vào chuyện thầy trò tranh cãi, nên xoay người rời khỏi đỉnh Thượng Vũ.
Phía sau, Mục Tu vẫn tiếp tục vùng vẫy muốn đi, nhưng cuối cùng bị chưởng môn đánh cho choáng váng.
“Ma Cung thay đổi vị trí thất thường, đến sư tôn của ngươi còn chưa lần ra được tung tích, huống chi là ngươi. Lăng Khanh, dù bây giờ ngươi có đi, cũng không thể tìm thấy đường vào Ma Cung đâu. Chi bằng đợi sư thúc xuất quan rồi bàn bạc lại.”
Yến Lăng Khanh không dao động, chỉ thấp giọng nói: “… Có lẽ chưởng môn không hiểu rõ Kính Tửu.”
“Đệ ấy rất nhát gan.” Yến Lăng Khanh rũ mắt: “Ở một mình quá lâu, đệ ấy sẽ sợ hãi.”
Chưởng môn khựng lại, nhìn theo bóng lưng Yến Lăng Khanh đang rời đi trên linh kiếm. Giữa làn sương trắng dày đặc, thân ảnh hắn dần dần biến mất.
——————
Easter Egg:
Linh tuyền.
Diệp Kính Tửu quấn chặt hai chân quanh eo Sầm Lan, vòng tay ôm lấy cổ y. Cậu ngửa đầu, cơ thể run rẩy tiếp nhận từng cú thúc mạnh mẽ, dồn dập: “Ưm… Sư tôn… Nhẹ thôi… Nhẹ chút… Đau quá…”
“Đau à?”
Sầm Lan cúi đầu, siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Diệp Kính Tửu, dương vật không ngừng ra vào sâu bên trong. Rõ ràng cậu đã cầu xin y chậm lại, thế nhưng y vẫn không hề có dấu hiệu giảm tốc độ.
Y biết rõ tiểu đồ đệ của mình miệng thì nói một đằng, nhưng thân thể lại phản ứng một nẻo. Ngoài miệng kêu chậm lại, nhưng bên trong lại siết chặt lấy dương vật, cứ như muốn hút lấy thêm nữa. Khi quy đầu cọ vào nơi sâu nhất, cả người Diệp Kính Tửu run lên, bầu ngực trắng nõn khẽ lay động theo từng nhịp.
Quả nhiên, khi bị hỏi như vậy, cậu chỉ biết cắn răng, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ đầy thỏa mãn. “Ư… Sướng quá… Dương vật của người lấp đầy ta, Kính Tửu thật sự rất thoải mái…”
Cảm giác sung sướng dâng tràn.
Bên trong bị dương vật đâm sâu từng đợt, mạnh mẽ và dữ dội, phần quy đầu liên tục va chạm vào điểm mẫn cảm nhất khiến nước dâm trong cơ thể cậu không ngừng trào ra. Khoái cảm dồn dập khiến từng dây thần kinh như căng lên, từng cơn tê dại lan khắp toàn thân.
Bên dưới, nước suối ấm áp bao bọc lấy thân thể, nhưng cũng chẳng thể nào dập tắt được nhiệt độ nóng bỏng đang bùng cháy trong cậu. Làn da ướt đẫm, môi âm hộ vì bị cọ sát quá mức mà hơi sưng đỏ, bám chặt lấy gốc dương vật. Nước suối tràn vào từng ngóc ngách, càng kích thích bên trong cậu co rút lại, khiến cảm giác sung sướng càng thêm mãnh liệt.
Diệp Kính Tửu ôm chặt eo Sầm Lan, cặp mông tròn trịa lộ ra dưới làn nước trong vắt, bị bàn tay to lớn của y nâng đỡ.
Cậu cong lưng lên, cảm giác thiếu hụt phía sau khiến toàn thân như ngứa ngáy không yên. Chóp mũi cậu cọ nhẹ vào cổ Sầm Lan, giọng nói nũng nịu: “Phía sau… Phía sau cũng muốn… Sư tôn…”
Chưa kịp đợi y trả lời, Diệp Kính Tửu đã không chịu nổi mà đưa tay định chạm vào nơi ấy để tự xoa dịu. Nhưng ngay khoảnh khắc ngón tay vừa đưa ra, một bàn tay ấm áp giữ lấy cổ tay cậu.
Diệp Kính Tửu giật mình, nghiêng đầu nhìn lại. Ngay giây tiếp theo, một cơ thể ấm nóng áp sát từ phía sau, giọng nói trầm ấm vang lên bên tai cậu: “Kính Tửu, phía sau ngứa lắm sao?”
“Đại… Đại sư huynh…” Cậu khẽ thở hắt ra, vừa ngượng ngùng vừa hoang mang. Sao Yến Lăng Khanh lại có mặt ở đây?
Cậu xấu hổ đến mức chỉ biết vùi mặt vào lồng ngực Sầm Lan, giọng nói lí nhí: “Đại sư huynh… Tại sao huynh lại ở đây… Ư… Sư tôn… Ha…”
Chưa kịp nói hết câu, dương vật đang đâm sâu trong cơ thể cậu bỗng tăng tốc, đâm thẳng vào bên trong từ cung, từng cú thúc mạnh mẽ không chút nương tay. Chỉ trong vài nhịp, cửa vào nơi ấy đã bị đâm đến mức giãn mở hoàn toàn, tạo thành một lối vào sâu hơn.
“A… Sư tôn đâm đến tận tử cung rồi… Sướng… Sướng quá…”
Diệp Kính Tửu hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm, cậu ôm chặt lấy cổ y, hai bầu ngực cọ xát vào thân thể lạnh lẽo của y. Hai hạt đậu nhỏ nhắn trên ngực vì bị ma sát mà trở nên cứng rắn, lan tỏa cảm giác tê dại đến tận đầu ngón chân.
Lúc này, người phía sau càng áp sát cậu hơn, vật nóng rực giữa hai chân nhẹ nhàng cọ sát vào nơi bí mật phía sau. Cậu có thể cảm nhận được phần đầu tròn trịa đang đặt ngay trên mép, khe nhỏ phía sau không ngừng co rút lại, như đang mời gọi thứ ấy đi vào.
“Kính Tửu, có muốn để sư huynh đút vào không?”
Giọng của Yến Lăng Khanh vô cùng dịu dàng, như đang dụ dỗ tiểu sư đệ đã sớm chìm trong khoái cảm.
“Ưm… Muốn… Muốn đại sư huynh đút vào…”
Yến Lăng Khanh khẽ cong môi. Hắn nâng mắt, chạm phải ánh nhìn lạnh lùng của Sầm Lan. Trong khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, hắn không hề tỏ ra nhượng bộ.
Nếu xét theo thứ tự, Sầm Lan cũng chỉ là người đến sau hắn mà thôi.
Hắn mới là nam nhân đầu tiên có được tiểu sư đệ.
Huống chi, nếu không phải Sầm Lan cố ý dụ dỗ Kính Tửu, thì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này…
Sầm Lan dời ánh mắt, còn Yến Lăng Khanh thì thu hồi nụ cười đầy ẩn ý. Bọn họ không cần nói nhiều, nhưng đã đạt được sự ăn ý trong im lặng. Yến Lăng Khanh nắm lấy dương vật, nhẹ nhàng cọ sát lên nơi đang co giật không yên kia, giọng nói trầm thấp vang lên: “Kính Tửu, đại sư huynh muốn tiến vào.”
“Ưm…”
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên vành tai trắng nõn của cậu, đầu lưỡi liếm láp, vừa dịu dàng lại vừa trêu đùa. Cùng lúc đó, dương vật to lớn chậm rãi đi vào dưới sự cho phép ngầm của thiếu niên.