[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 27

Bảy ngày trước.
Trích Tinh Các.
Liễu Khuê Dao khoanh tay, vẻ mặt gã vui vẻ, cười híp mắt nói: “Người của Ma Cung?”
“Vâng, các chủ. Bọn chúng đã mua một lượng lớn bí tịch liên quan đến cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, dù có che giấu thân phận, nhưng thuộc hạ chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra kẻ cầm đầu chính là Sát Lẫm, thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu.”
“Thật là vất vả cho ngươi rồi ~ Giúp ta một việc lớn đấy.”
Đôi mắt hồ ly của Liễu Khuê Dao chứa ý cười hơi nheo lại: “Việc tiếp theo cứ để ta lo là được rồi. Ngươi đi nghỉ đi.”
“… Các chủ định tự mình điều tra sao? Như vậy có phải quá—”
“Người của hoàng đế nhỏ lại đang thúc giục rồi, hơn nữa giá cả cũng đã tăng gấp đôi, các ngươi làm việc quá chậm.”
Liễu Khuê Dao xoa cằm, khẽ cười một tiếng: “Hơn nữa, ta cũng rất hứng thú với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trong truyền thuyết.”
“Thật sự chỉ cần hoan ái với lô đỉnh đó là có thể tăng tu vi lên rất nhiều sao? Nếu là thật, ta thật sự… gấp, không, chờ, nổi để được tận mắt chứng kiến ~”
—
Diệp Kính Tửu đã dạo quanh trấn nhỏ này đúng một canh giờ, ban đầu từ lúc hứng thú dâng cao giờ lại trở nên ngày càng chán nản, hờ hững.
Trong lúc đi dạo, cậu mua rất nhiều đồ ăn, đặc biệt là những thứ có vị chua chua ngọt ngọt như đường hồ lô. Cậu mua liền mấy xâu.
Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm vào viên đường hồ lô bọc đường bóng loáng, trên đó đã thiếu một miếng, in lại dấu răng tròn trịa của cậu, không khỏi nghĩ: Nếu đại sư huynh có ở đây thì tốt rồi.
Như vậy Diệp Kính Tửu có thể vừa đi dạo phố vừa ăn thật nhiều đồ ngon cùng đại sư huynh. Cậu còn có thể chia sẻ đường hồ lô mà cậu yêu thích nhất cho đại sư huynh.
Với khẩu vị của đại sư huynh, e rằng ngay khi cắn miếng đầu tiên, hắn sẽ trợn to mắt, sau đó lại dùng ánh mắt tò mò như vừa phát hiện đại lục mới mà cắn thêm một miếng nữa.
Khi hai người bọn họ đối diện nhau, đại sư huynh sẽ mỉm cười với cậu và nói: “Ngon lắm.”
Đại sư huynh còn có thể đưa xâu đường hồ lô lên miệng cậu, để cậu chia sẻ cùng hắn.
Bọn họ có thể cùng nhau trải nghiệm tất cả những điều tốt đẹp nhất của nhân gian, cùng nhau tu hành, cùng nhau vui chơi, cùng nhau làm chuyện xấu hổ.
Thế nhưng đại sư huynh không ở đây. Hắn vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, hôn mê bất tỉnh.
Mà bí pháp của Hoa Bất Tiếu đang ẩn trong bóng tối, bám lên người sư huynh cậu, chỉ chờ Diệp Kính Tửu trúng độc mà chết, thì đại sư huynh cũng sẽ mất mạng vì cậu.
Nghĩ đến đây, Diệp Kính Tửu bỗng dưng thấy không muốn ăn nữa. Cậu tính toán thời gian, thấy gần đến giờ hẹn, bèn đi đến điểm tập hợp.
Điểm tập hợp là một tòa viện bí ẩn, nằm đâu đó trong trấn nhỏ này, không xa phái Tiêu Dao.
Khi Diệp Kính Tửu đến nơi, cậu phát hiện trong sân đã được bố trí một trận pháp để che giấu hơi thở ma tu.
Thông thường, ma tu càng mạnh, hơi thở càng khó che giấu, giống như Hoa Bất Tiếu, gã cũng rất khó hoàn toàn ẩn giấu hơi thở ma tu của mình.
Nhưng với thiên phú dị bẩm và tu vi còn thấp của mình, Diệp Kính Tửu có thể hoàn toàn che giấu hơi thở. Ngoại trừ sư tôn có thể nhìn thấu cậu ngay lập tức, thì những người khác bao gồm cả chưởng môn phái Tiêu Dao cũng không phát hiện ra điều này.
Đến cả Hoa Bất Tiếu cũng từng khen cậu rất có tiềm năng làm nội gián.
Thế nhưng, không ai ngờ cậu lại chưa kịp lập công đã bại lộ, ngay từ đầu đã bị sư tôn nhìn thấu thân phận, rồi còn cùng sư tôn và đại sư huynh lên giường.
Nếu người của Ma Cung biết chuyện này, e rằng sẽ chửi cậu là phản đồ, bị người chính đạo đè ra chịch, khiến ma tu bọn họ mất hết thể diện.
–
Trong viện ngoại trừ cậu thì không có ai khác, khiến Diệp Kính Tửu có chút kinh ngạc. Cậu vốn tưởng rằng ma tu phụ trách đón cậu đã sẵn sàng chờ ở trong viện.
Ngay khi cậu nghĩ rằng có lẽ người đến đón còn chưa tới, thì từ căn phòng không xa bỗng vang lên tiếng động.
Diệp Kính Tửu dựng thẳng tai, cảnh giác nhìn về phía phát ra tiếng động, trực giác cậu mách bảo có điều gì đó không ổn. Một tay nắm chặt kiếm, cậu vừa cẩn thận tiến gần vừa thấp giọng hỏi: “Trong đó có ai không?”
Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng sột soạt vang lên.
Khi Diệp Kính Tửu đến cách cửa phòng chỉ một bước chân, cậu nhạy bén phát hiện bóng người in trên cửa sổ giấy.
Có người bên trong!
Nhưng… người đến không có ý tốt.
Nhờ sư tôn ban phước, bây giờ Diệp Kính Tửu đã có tu vi sơ kỳ Kim Đan.
Mặc dù từ khi xuyên sách đến nay cậu chưa thực chiến lần nào, nhưng tự thấy bản thân đã có một chút năng lực bảo vệ mình. Dù sao thì, tu sĩ sơ kỳ Kim Đan cũng được coi là một cao thủ có thể đảm đương một phương trong Giới Tu Chân.
Cậu hít sâu một hơi, trấn định tinh thần rồi dừng bước.
Diệp Kính Tửu không ngốc đến mức tự tay mở cửa dâng đầu cho người ta chém. Cậu đứng bên trái cửa, tay cầm chặt kiếm, trên thắt lưng treo đầy bùa chú, bất cứ lúc nào cũng có thể ứng chiến.
Nếu đánh không lại thì bỏ chạy, dù sao cậu vẫn còn bùa truyền tống sư huynh tặng cho, chỉ cần chạy thoát là được.
–
Từ góc nhìn trong phòng, đôi mắt hạnh tròn trịa của thiếu niên đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cửa, cơ thể vì căng thẳng mà cứng ngắc. Mái tóc đen dài mềm mượt được cột lên, bộ y phục màu xanh nhạt càng làm nổi bật nước da trắng như tuyết, dung mạo như ngọc.
Trông thực sự rất ngon miệng.
Người trong phòng hơi nheo mắt, khẽ cười, bàn tay đang đặt trên vai ma tu run rẩy trước mặt, giọng nhẹ nhàng: “Thấy chưa? Y đáng yêu quá.”
Gã không còn tâm trạng đùa bỡn, chỉ muốn mau chóng gặp thiếu niên này.
Gã vỗ vai ma tu, giọng điệu mang theo ý cười thúc giục: “Tiểu bằng hữu của ngươi đến tìm ngươi đấy, mau đi mở cửa đi.”
Tên ma tu cố gắng áp chế nỗi sợ hãi, dưới sự thúc giục không lời của nam nhân phía sau, gã ta run rẩy đẩy cửa ra.
“Két” cánh cửa từ từ mở ra.
Diệp Kính Tửu cảnh giác nhìn về phía trước, cậu chỉ thấy cửa lớn bị ai đó hốt hoảng đẩy ra, lộ ra một gương mặt ma tu quen thuộc trong ký ức của cậu.
Tên ma tu đó trợn to mắt, gương mặt gã ta đầy vẻ kinh hãi, gấp gáp lao về phía Diệp Kính Tửu được hai bước nhưng đột ngột dừng lại, toàn thân cứng đờ. Đôi con ngươi sắp sửa bước vào cõi chết dần trở nên tán loạn, ánh mắt dại ra nhìn chằm chằm Diệp Kính Tửu, giọng khàn đặc, tuyệt vọng đưa tay về phía cậu: “Diệp Kính Tửu, cứu, cứu… ta…”
Gã ta hoàn toàn không nhận ra rằng một bàn tay thon dài, trắng trẻo đã xuyên thẳng qua lồng ngực mình. Bàn tay đẹp đẽ ấy dễ dàng móc thẳng trái tim vẫn còn đang đập ra. Quả tim đẫm máu bị siết chặt trong lòng bàn tay, và rồi chỉ với một cái bóp nhẹ, nó nát vụn thành từng mảnh nhỏ.
Tên ma tu câm lặng, bàn tay gã ta vẫn vươn về phía Diệp Kính Tửu, ánh mắt vẫn bám chặt vào cậu, như thể khẩn cầu đối phương sẽ cứu hắn.
Nhưng gã ta đã chết.
Lần đầu tiên trong đời, Diệp Kính Tửu tận mắt chứng kiến một người chết ngay trước mặt mình.
Mặt cậu trắng bệch, còn chưa kịp hoàn hồn thì máu đã phun ra như suối từ vết thương trên ngực gã ta, nhiễm đỏ cả nền đất.
Diệp Kính Tửu lập tức cảm thấy dạ dày cuộn trào, cổ họng vì ghê tởm mà co thắt dữ dội, suýt nữa thì ói ra ngay tại chỗ. Nhưng cậu cắn răng nhịn xuống, cưỡng chế đè nén cảm giác buồn nôn đang dâng lên cuồng loạn trong cơ thể.
Lúc này, Diệp Kính Tửu chỉ muốn ngồi xổm xuống đất và nôn sạch sẽ toàn bộ số đường hồ lô vừa ăn.
Nhưng cậu không dám, cảnh tượng đột ngột xảy ra khiến cậu sợ đến mức chân gần như nhũn ra. Nỗi sợ hãi trong lòng gào thét dữ dội, thôi thúc cậu bỏ chạy ngay lập tức. Diệp Kính Tửu gắng gượng áp chế hoảng loạn, hai tay siết chặt lấy chuôi kiếm nhưng mũi kiếm vẫn run rẩy không kiểm soát được.
Diệp Kính Tửu biết tên ma tu kia, phải nói là Diệp Kính Tửu trước đây biết.
Gã ta là một ma tu hậu kỳ Kim Đan, thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu, hay đúng hơn là thuộc hạ của thuộc hạ dưới trướng Hoa Bất Tiếu. Trước đây Diệp Kính Tửu không thân thiết với gã ta nhưng do đều là thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu nên thỉnh thoảng vẫn có vài lần trò chuyện qua loa.
Chắc hẳn tên ma tu này không ngờ rằng chỉ tiếp nhận một nhiệm vụ tưởng chừng bình thường, lại rơi vào cảnh bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau, có kẻ sớm đã để mắt tới Diệp Kính Tửu, thậm chí còn dùng gã ta để ra oai với cậu, khiến thiếu niên sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Chỉ chưa đầy một giây suy nghĩ, Diệp Kính Tửu đã nhận ra đối phương mạnh đến mức áp đảo mình. Nếu muốn giữ mạng, chỉ có một con đường duy nhất: chạy!
Cậu thử kích hoạt pháp chú truyền tống ở thắt lưng nhưng còn chưa kịp sử dụng bùa truyền tống, một bàn tay ấm áp đã nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu, ngăn cản cậu hành động.
Hơi thở của đối phương phả lên gáy cậu, mang theo một chút mơ hồ khó nắm bắt. Gã hít sâu một hơi, tỏ vẻ say sưa: “Ah~ Hóa ra bé yêu có mùi sữa. Ngọt thật đấy ~”
“Có vừa ý với quà của thúc không, bé yêu? Biểu cảm ban nãy thật sự rất tuyệt, khiến thúc phấn khích hẳn lên ~”
— Kinh hoàng! Gã này đến đây từ lúc nào?!
Đầu óc Diệp Kính Tửu trống rỗng. Cậu cố gắng rút tay ra nhưng bàn tay kia siết lại, giống như gọng kìm bằng thép giam chặt cổ tay cậu, dù có giãy giụa thế nào cũng không thể động đậy.
Hơi thở nóng rực của đối phương vẫn phả lên gáy cậu, khiến Diệp Kính Tửu nổi hết da gà. Cậu buộc bản thân phải giữ bình tĩnh, giọng nói cũng may mắn không run rẩy: “Ngươi là ai? Tìm ta làm gì?”
“Hử? Không nhận ra thúc à? Xem ra thúc chưa đủ nổi tiếng rồi.”
Người kia khoác nhẹ cánh tay lên vai cậu, khẽ cười một tiếng. Đầu lưỡi gã liếm lên vành tai trắng nõn của cậu, để lại một vệt ướt át, giọng trầm thấp mập mờ: “Tên của thúc à, là… Liễu Khuê Dao.”
Diệp Kính Tửu cứng đờ người, trợn tròn mắt. Cậu hoàn toàn bị danh tính của đối phương làm cho khiếp sợ, thậm chí còn không để ý đến hành vi làm càn của gã. Trong đầu cậu vang lên một tiếng sấm nổ tung.
Liễu! Khuê! Dao!
Tên biến thái cười hiền như hồ ly trong nguyên tác?! Sao gã lại xuất hiện ở đây tìm cậu?!
Khoan đã! Theo cốt truyện gốc, đáng lẽ các chủ Trích Tinh Các này phải đến giữa truyện mới xuất hiện, hơn nữa còn là tình cờ gặp đại sư huynh trong bí cảnh Phong Tuyết. Về sau, đại sư huynh bị phát độc, phải hoan ái với gã để giải độc, từ đó gã trở thành một trong những nam chính công!
Nhưng tại sao bây giờ gã lại xuất hiện rồi? Hơn nữa lại là tìm cậu?! Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra?
!
Dĩ nhiên, Diệp Kính Tửu không thể biết rằng cốt truyện đã thay đổi.
Trên thực tế, trong nguyên tác, hoàng đế nhỏ cũng từng ra lệnh cho Liễu Khuê Dao tìm kiếm cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh. Chỉ là, trong nguyên tác, Liễu Khuê Dao chưa từng tìm thấy cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trong truyền thuyết, vì thế chuyện này dần bị bỏ qua.
Nhưng giờ thì khác… Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đã xuất hiện.
Một thiếu niên vô cùng đáng yêu, trên người tỏa ra mùi sữa thơm ngọt.
Liễu Khuê Dao cúi xuống, ngón tay lướt qua mu bàn tay non mềm của cậu, gã chạm vào bùa truyền tống cậu định dùng ban nãy rồi bật cười: “Bùa Vạn Lý? Thứ này không rẻ đâu ~ Bị tịch thu rồi nhé ~”
“Ngươi —”
“Tuy rằng thúc rất muốn cùng bé yêu tâm sự suốt đêm, nhưng bây giờ… Ừm, hẳn là bên phía Hoa Bất Tiếu đã phát hiện ra đèn hồn của tên ma tu này đã tắt rồi?”
“Không thể chậm trễ được. Thúc sẽ dẫn bé yêu đến một nơi không ai tìm thấy, rồi từ từ trò chuyện với ngươi sau ~”
Liễu Khuê Dao ôm lấy vai Diệp Kính Tửu, cười khẽ, gã áp sát vào tai cậu rồi búng tay một cái.
“Ngủ đi nào.”
Diệp Kính Tửu lập tức cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến. Cậu cố chống cự nhưng mi mắt dần dần trĩu xuống, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức, ngã thẳng vào lồng ngực Liễu Khuê Dao.
Liễu Khuê Dao để cằm thiếu niên lên vai mình, thong thả dùng khăn tay lau sạch máu dính trên tay. Sau đó, gã ôm trọn lấy eo cậu, bế lên.
Trọng lượng của người trong vòng tay nhẹ hơn dự đoán, khiến Liễu Khuê Dao càng cười thỏa mãn. Gã liếm môi, nghĩ đến chuyện sắp làm sau khi đến nơi.
Khi đến nơi, phải… kiểm hàng ngay thôi.
–
Khi Diệp Kính Tửu tỉnh lại, cậu nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường tỏa ra mùi hương đặc biệt. Hai tay cậu bị còng vào thành giường, không thể cử động.
Cậu hoảng sợ tột độ, cố thử vận khí nhưng lại phát hiện cả linh khí lẫn ma khí đều bị chặn, kinh mạch tắc nghẽn, hoàn toàn không thể vận chuyển.
Khốn khiếp! Liễu Khuê Dao trói cậu lại làm gì?! Gã muốn gì ở cậu?!
Cậu chưa kịp nghĩ xong thì nghe thấy tiếng cửa mở.
Diệp Kính Tửu ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của người tự xưng là Liễu Khuê Dao.
Nam nhân trước mặt sở hữu một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt hồ ly hẹp dài, chân mày nhếch cao, mang theo ý cười nhàn nhạt. Gã mang dòng máu dị tộc, đồng tử xanh biếc, hốc mắt sâu, sống mũi cao thẳng. Mái tóc dài màu nâu nhạt được buộc hờ một chút ở đuôi, xõa lệch qua vai phải.
Liễu Khuê Dao ung dung bước đến bên giường, nghiêng người nằm xuống cạnh cậu, chống cằm, giọng điệu nhẹ nhàng: “Cuối cùng bé yêu cũng tỉnh rồi ~ Thúc chờ ngươi lâu lắm đấy.”
Diệp Kính Tửu mím môi, cố gắng tránh xa gã nhưng nhanh chóng bị kéo trở lại.
Không thể vùng vẫy, cậu nhíu mày, cố gắng làm ra vẻ hung dữ: “Ngươi muốn gì từ ta, Liễu các chủ?”
“Ồ? Giờ không sợ thúc nữa sao?”
Liễu Khuê Dao sờ cằm, chẳng ngạc nhiên khi cậu biết danh tính mình. Gã cười híp mắt: “Ban nãy đáng yêu lắm đấy.”
“Thật muốn nhìn thấy dáng vẻ run rẩy đáng yêu ấy lần nữa… Hửm? Hay là để thúc dọa thêm lần nữa nhé?”
… Biến thái.
Diệp Kính Tửu không thừa nhận bản thân bị dọa sợ. Cậu siết chặt tay trong ống tay áo, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nhưng giọng nói vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Liễu các chủ cũng biết ta là người của Ma Cung, ngươi bắt ta… Chính là đắc tội với Ma Cung!”
“Ừm, thúc sợ quá.”
Liễu Khuê Dao nhìn ra sự cứng rắn của Diệp Kính Tửu chỉ là vỏ bọc. Gã nhẹ nhàng vén lọn tóc bên tai thiếu niên, khóe môi nở nụ cười mờ ám: “Nhưng biết sao được, khách hàng ra giá cao quá mà.”
“…Khách? Có người muốn mua ta?”
“Ừm, nói sao nhỉ, cũng không hẳn là muốn mua ‘Diệp Kính Tửu’.”
Đầu ngón tay Liễu Khuê Dao lướt qua cần cổ mảnh mai của thiếu niên, sau đó dừng lại trên lồng ngực cậu, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Mà là muốn mua ‘cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh’.”
Ngay khi mấy chữ này thốt ra, sắc mặt Diệp Kính Tửu lập tức trở nên hoảng loạn. Nhìn thấy phản ứng ấy, nụ cười của Liễu Khuê Dao càng sâu hơn. Gã nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên.
Hai bàn tay gã đan vào nhau, giọng điệu hứng thú: “Thôi nào, không nói chuyện này nữa. Vất vả lắm mới thoát khỏi truy sát của Ma Cung, giờ thúc phải làm chuyện quan trọng đã.”
“Một cơ thể cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh chưa trưởng thành… Ừm, nhất định rất đáng để thưởng thức ~”
—
Diệp Kính Tửu thực sự hoảng loạn. Cậu không ngờ rằng Trích Tinh Các, nơi mà cậu luôn tìm cách tạo dựng quan hệ, lại để chính các chủ tự mình tìm đến.
Hơn nữa, lý do lại là vì có người muốn mua “cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh”.
Sự bối rối lên đến đỉnh điểm khi Liễu Khuê Dao đưa tay cởi đai lưng của cậu.
“Đừng chạm vào ta!”
Diệp Kính Tửu cố gắng giãy giụa, nhưng cổ tay cậu đã bị khóa chặt trên giường. Còng tay vô cùng chắc chắn, dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra. Khi sức lực nơi tay không còn tác dụng, cậu vội duỗi chân loạn xạ, mong có thể ngăn cản kẻ biến thái tiếp tục cởi quần áo của mình.
Thế nhưng, mọi nỗ lực đều vô ích. Nam nhân nhẹ nhàng ngăn cản cậu, vạt áo bị người kia kéo ra, để lộ làn da trắng nõn trước ngực, từng mảng da thịt trần trụi dần hiện ra ngày càng nhiều.
Diệp Kính Tửu cắn răng, hai mắt đỏ hoe: “Ngươi đừng chạm vào ta! Đồ khốn!”
“Không được đâu ~ thúc còn phải kiểm tra một chút.”
Liễu Khuê Dao mỉm cười, nhẹ nhàng kéo xuống mảnh vải cuối cùng che chắn trước ngực thiếu niên.
Đôi mắt gã thoáng dừng lại. Nụ cười trên môi gã chững lại, ánh mắt sắc bén quét qua bờ ngực trắng nõn của Diệp Kính Tửu. Đầu vú hơi ửng đỏ, dường như đã bị chạm vào quá nhiều lần, mang theo một vẻ dụ hoặc.
“…Hóa ra cơ thể song tính thực sự đều có ngực như nữ nhân.”
Liễu Khuê Dao đưa tay nắm lấy đầu vú của thiếu niên, ác ý xoay xoay đầu ngón tay. Không ngoài dự đoán, một tiếng rên đau đớn bật ra từ cổ họng người dưới thân, gã cười nhẹ nói: “Cảm giác mềm mại như mật ong, quả nhiên cơ thể song tính sinh ra là để cho người ta chơi đùa.”
Liễu Khuê Dao khẽ ấn móng tay vào đầu vú, sức lực dần gia tăng: “Nói cho thúc nghe, có phải hôm nay ngươi đã tự mình chơi đùa nó không?”
“…” Đồ biến thái chết tiệt.
Cảm giác đau nhói từ ngực dần tăng lên theo động tác của nam nhân truyền đến khiến sắc mặt Diệp Kính Tửu trắng bệch. Cậu lờ đi câu hỏi đầy châm chọc của Liễu Khuê Dao, cố gắng tìm cách thoát khỏi tình huống này: “…Người kia ra bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả gấp đôi.”
“Hửm? Gấp đôi sao?” Liễu Khuê Dao giả vờ tỏ ra hứng thú.
Gã hơi thả lỏng lực đạo, để rồi ngay khi thiếu niên vừa kịp thở phào, gã lại đột ngột siết chặt đầu vú.
“Thật sự, ta, a — !”
Móng tay gã ấn mạnh vào đầu vú, khiến đầu vú mềm mại bị ép đến mức sưng đỏ tím bầm.
Liễu Khuê Dao nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Diệp Kính Tửu, lại nhẹ nhàng xoa nắn vết hằn trên làn da non mềm: “Thật xin lỗi, có phải thúc hơi mạnh tay quá không?”
“Chỉ là, ừm, người kia rất giàu có đấy.”
Liễu Khuê Dao cúi đầu, gã khẽ ngậm lấy đầu vú đang run rẩy, đầu lưỡi liếm nhẹ một vòng. Hương vị ngọt ngào khiến gã lưu luyến không thôi.
Liễu Khuê Dao khẽ đẩy đầu lưỡi chống lên hàm trên, đôi mắt xanh biếc hơi nheo lại, dư vị hương sữa còn sót lại trong miệng: “Ta nghĩ thử xem, cái giá mà người kia ra có thể mua được toàn bộ Ma Cung, thậm chí cả địa bàn của phái Tiêu Dao cũng không chừng? À đúng rồi, bao gồm cả pháp khí trong khu vực đó nữa.”
“Suy cho cùng, so với tiền bạc, mạng sống đương nhiên quan trọng hơn rồi. Vậy nên…”
Liễu Khuê Dao thân mật chạm ngón tay vào chóp mũi thiếu niên, giọng điệu lười biếng nhưng đầy ẩn ý: “Bé yêu thật sự có thể ra giá gấp đôi cho ta sao?”
Diệp Kính Tửu: “…”
Rốt cuộc là ai, lại có thể bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh?
Còn chuyện “muốn mạng” là có ý gì? Chẳng lẽ người kia là một lão già sắp chết, muốn dùng cậu để kéo dài mạng sống sao?
Diệp Kính Tửu cố gắng kiềm chế cơn buồn nôn trước những hành vi đồi bại của gã nam nhân xa lạ này. Trước ngực cậu đau nhói, trên làn da trắng nõn vẫn còn sót lại nước bọt của gã. Dưới ánh đèn mờ nhạt, những vết ẩm ướt phản chiếu ánh sáng không mấy đẹp đẽ.
Bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Có người muốn mua cậu, còn có thể khiến Liễu Khuê Dao bất chấp uy hiếp từ Ma Cung mà đích thân ra tay bắt cậu, chứng tỏ kẻ đó có quyền thế lớn đến mức nào?
Số tiền bỏ ra lớn như vậy, chứng tỏ người kia thực sự rất coi trọng giá trị của cậu.
Nếu cậu có giá trị, vậy thì cái gọi là “kiểm tra” của Liễu Khuê Dao chắc sẽ không quá mức đâu đúng không? Hơn nữa, trên người cậu vẫn còn thuốc độc của Hoa Bất Tiếu. Nếu khéo léo lợi dụng, chưa biết chừng cậu có thể nhân cơ hội này thoát khỏi tay Hoa Bất Tiếu, sau đó dùng dấu ấn thần thức liên hệ với sư tôn để được cứu viện —
Không được, vẫn còn đại sư huynh và pháp chú trung gian.
… Không đúng, đèn hồn của cậu vẫn còn ở Ma Cung.
Chỉ cần Hoa Bất Tiếu thấy đèn hồn chưa tắt, hẳn sẽ không vội vàng thi triển bí thuật. Dù sao, nếu làm vậy sẽ hoàn toàn khiến sư tôn nổi giận.
Mà Hoa Bất Tiếu thì không phải đối thủ của sư tôn.
Đúng, cứ làm như vậy đi.
… Còn chuyện bị Liễu Khuê Dao đụng chạm, coi như là bị chó cắn một phát đi.
“Hửm? Nghĩ gì thế?” Liễu Khuê Dao chống cằm, cười tủm tỉm nhìn cậu, vẻ mặt tò mò đầy hứng thú: “Bé yêu đang tính toán đối sách sao?”
“Đừng gọi ta là bé yêu, ta có tên.”
Trước ngực vẫn còn đau rát, Diệp Kính Tửu cúi mắt, cố gắng che giấu sự căng thẳng trong lòng: “… Ta, ta sắp chết rồi. Người kia bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua một kẻ sắp chết, có đáng không?”
Liễu Khuê Dao chớp mắt, nghiêng đầu đầy hứng thú: “Hửm? Sắp chết? Thúc còn chưa làm gì ngươi cơ mà?”
“…”
Diệp Kính Tửu nghiến răng, nói từng chữ một: “… Ý ta là, chúng ta là ma tu, mà đã là ma tu của Ma Cung, đặc biệt là những kẻ giống ta, kẻ trà trộn vào phái Tiêu Dao làm gián điệp, thì đều bị Hoa Bất Tiếu ép uống thuốc Tiên Vẫn của Ma Cung. Cái loại thuốc độc siêu nổi tiếng kia, chắc ngươi cũng biết đến rồi chứ?”
“A, cái đó à.”
Liễu Khuê Dao như thể vừa mới nhớ ra, chợt làm bộ bừng tỉnh: “Hoa Bất Tiếu còn dám cho ngươi uống thứ đó à? Trích Tinh Các vẫn luôn muốn có công thức luyện chế thuốc Tiên Vẫn của Ma Cung, nhưng đáng tiếc vẫn chưa tìm được cơ hội để có được.”
“Nghe đồn rằng ngay cả tiên nhân cũng sẽ mất mạng nếu uống phải thuốc Tiên Vẫn. Ở đại hội đấu giá, ta nhớ giá của một viên là năm nghìn vạn thượng phẩm linh thạch… Bé yêu, coi như được dùng để thăng giới đấy nhỉ?”
… Quả nhiên, giống hệt trong nguyên tác, trong mắt Liễu Khuê Dao, mọi thứ trên đời này đều có thể quy đổi thành tiền.
Diệp Kính Tửu chưa từng trực tiếp đối mặt với một kẻ ngoan độc như vậy để đàm phán, lòng bàn tay cậu đã ướt đẫm mồ hôi. Nhìn thấy Liễu Khuê Dao như đang chuẩn bị lột nốt quần lót của cậu, Diệp Kính Tửu cắn răng, cố gắng nói tiếp: “Không quá bảy ngày, ta sẽ nổ tan xác mà chết. Liễu các chủ, ngươi có chắc rằng trong vòng bảy ngày có thể giao ta đến tay người mua không?”
Liễu Khuê Dao khựng lại, gã nhìn chằm chằm Diệp Kính Tửu, lông mày hơi nhíu lại đầy khó xử: “Vậy bé yêu muốn thúc phải làm thế nào?”
Lại còn thúc? Ta là ông nội ngươi thì có.
Diệp Kính Tửu nói: “… Nghe nói trong các ngươi có Tuyết Trung Tiên, có thể giải bách độc.”
Liễu Khuê Dao chớp mắt, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú: “Bé yêu muốn Tuyết Trung Tiên? Cái đó còn quý hơn cả thuốc Tiên Vẫn đấy.”
Gã vừa nói vừa rất tự nhiên lột xuống quần lót của thiếu niên, nụ cười trên môi bỗng dưng dừng lại, ánh mắt gã rơi xuống xương mu của Diệp Kính Tửu.
Liễu Khuê Dao nheo mắt, lần này không tiếp tục động tay: “Tuyết Trung Tiên thì thúc có thể cho ngươi, nhưng trước hết, thúc phải kiểm tra một chút đã.”
“Người kia yêu cầu một cơ thể song tính vẫn còn trinh tiết. Nếu đã bị phá trinh rồi…”
Ngón tay gã chậm rãi lướt nhẹ lên xương mu của thiếu niên, ấn xuống vùng da thịt ửng đỏ: “Nếu vậy, có lẽ bé yêu… Sẽ không còn đáng giá nữa đâu nhỉ?”