[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 26

Đến ngày cuối cùng của kỳ hạn mà Hoa Bất Tiếu đã định, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng bắt đầu thu dọn hành lý.
Sư tôn vẫn còn đang trị thương, đại sư huynh cũng đang hôn mê. Hiện tại rất thuận lợi cho việc cậu rời đi.
Khi xếp hành lý, cậu lặng lẽ gấp từng bộ y phục bỏ vào túi trữ vật. Sau khi thu dọn xong, ánh mắt cậu dừng lại trên lọ thuốc mà Mục Tu từng đưa, thoáng chần chừ.
Mục Tu nói rằng loại dược này có thể giúp cậu áp chế ham muốn của cơ thể song tính. Cậu không chắc nó có thực sự hiệu nghiệm hay không, nhưng nếu có, hẳn sẽ giúp ích rất nhiều.
Dù sao thì, từ sau khi bị phá trinh, ham muốn của cậu tăng vọt hơn trước không chỉ một chút. Cơn dục vọng khi trỗi dậy có thể thiêu rụi mọi lý trí trong chớp mắt, biến cậu thành một tên dâm đãng chỉ biết khuất phục trước tình dục.
Theo lý thuyết, khi đến tuổi trưởng thành, mỗi tháng cậu sẽ phát tình khoảng một đến hai lần. Nhưng nếu ngày đêm hoan ái liên tục, kỳ phát tình sẽ ngày càng chồng chất, thậm chí đến cuối cùng có thể khiến lúc nào cậu cũng chìm trong cơn động dục.
Diệp Kính Tửu chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy da đầu tê dại.
Đó đúng là địa ngục trần gian!
Vậy nên, cậu đặt lọ thuốc mà Mục Tu đưa vào túi trữ vật không hề do dự, phòng khi cần dùng đến.
Diệp Kính Tửu không chắc sau khi rời đi cậu có còn cơ hội quay về nữa không. Cậu mơ hồ cảm giác được rằng khi về tới Ma Cung, cậu sẽ phải hứng chịu sự dày vò của Hoa Bất Tiếu như thế nào.
Nghĩ tới những điều có thể xảy ra, cậu chỉ cảm thấy khiếp sợ. Mấy ngày nay, cậu cứ quấn quýt bên đại sư huynh, ôm chặt thân thể hắn trong lòng, cố gắng tìm kiếm một chút an ủi từ vòng tay ấm áp ấy. Nhưng dù có làm vậy, thân thể cậu vẫn run rẩy không ngừng, suốt cả đêm đều mất ngủ.
Diệp Kính Tửu không muốn trở về, nhưng lại không dám không về.
Trước khi rời đi, Hoa Bất Tiếu từng cảnh cáo cậu rằng hắn đã thi triển bí pháp lên Yến Lăng Khanh.
Nếu cậu không quay về Ma Cung, chẳng những cậu sẽ trúng độc mà chết, mà ngay cả đại sư huynh cũng sẽ mất mạng theo.
Không phải Diệp Kính Tửu chưa từng nghĩ đến việc kể hết mọi chuyện cho sư tôn. Nhưng Hoa Bất Tiếu đã kịp thi triển một lời nguyền cấm ngôn lên cậu.
Hắn làm vậy là vì sau khi nhận ra Sầm Lan có thể đang nảy sinh tình cảm với Diệp Kính Tửu, hắn sợ y sẽ phá hỏng kế hoạch của mình. Vì vậy, hắn đã ra tay trước.
Nếu Diệp Kính Tửu tiết lộ sự thật này với sư tôn, Yến Lăng Khanh sẽ lập tức nổ tung mà chết.
Không sai, người chết sẽ là Yến Lăng Khanh.
Hoa Bất Tiếu tuyệt đối không nỡ giết mất món đồ chơi của mình trước khi hắn kịp hưởng thụ.
Vậy nên, hắn đã lấy Yến Lăng Khanh làm con tin để uy hiếp Diệp Kính Tửu.
Chiêu này cực kỳ hữu hiệu.
Ít nhất là đối với cậu, cậu không dám đánh cược tính mạng đại sư huynh vì bất cứ chuyện gì.
—
Trước khi rời đi, Diệp Kính Tửu đến phòng ngủ của sư tôn một chuyến.
Hôm đó cậu tức giận đến điên người, trong cơn giận đã nhân lúc sư tôn đang ngủ say mà làm vài chuyện xấu.
Giờ đến đây, trong lòng cậu bỗng dưng thấy chột dạ.
Người giấy nhỏ không canh giữ ngoài cửa phòng ngủ của sư tôn mà đứng chặn ở cửa Điện Tĩnh Tu.
Mấy ngày qua, những tu sĩ đến bái kiến đều bị nó lấy cớ sư tổ đang bế quan để đuổi về.
Vì vậy Diệp Kính Tửu có thể dễ dàng đi vào phòng ngủ của sư tôn.
Cậu thấy sư tôn vẫn đang nhắm mắt trị thương. Luồng linh khí hùng hậu tiềm ẩn trong phòng lập tức thân mật quấn quanh cậu, như thể muốn dùng cách này để bầu bạn với Diệp Kính Tửu.
Tuy hiện tại cậu đã tạm dừng việc kết nối tinh thần với sư tôn, nhưng vì mấy ngày trước liên tục bị y kéo vào song tu, dường như linh khí này đã quen thuộc với cậu, thái độ đối với cậu hoàn toàn khác biệt với những người khác.
Nếu hôm nay bước vào đây là người giấy nhỏ, e rằng chưa đầy một hơi thở, nó đã bị luồng linh khí khổng lồ này xé thành từng mảnh.
Diệp Kính Tửu lại chỉ cảm thấy mặt mình đen sì, chẳng vui vẻ chút nào.
Cậu có cảm giác như mình vừa bị linh khí của sư tôn liếm sạch từ đầu đến chân. Ngay cả nơi ấy cũng bị làm cho lạnh lẽo, chẳng khác gì không mặc y phục. Linh khí lạnh như băng liên tục quấn lấy nơi đó, như một bàn tay vô hình đang ra sức bóp nắn âm hộ mềm mại, khiến nó biến dạng.
Diệp Kính Tửu không tài nào xua đi được luồng linh khí đang nảy sinh tà tâm này. Cậu bị đùa giỡn đến thở dốc.
Cậu không muốn ở lại nơi này lâu hơn nữa nên vội vàng viết một tờ giấy rồi nhét vào lòng bàn tay lạnh băng của sư tôn, sau đó ngẩng đầu nhìn y một thoáng. Không chần chừ thêm, cậu không màng đến linh khí lưu luyến ngăn cản, dứt khoát rời khỏi tẩm điện.
Mảnh giấy đó ghi lại chuyện đại sư huynh từng bị Hoa Bất Tiếu chiếm xác và những mưu đồ hắn đã giở trò trên người đại sư huynh. Diệp Kính Tửu hy vọng sư tôn có thể giúp Yến Lăng Khanh loại bỏ những tai họa tiềm ẩn này.
Trước đó, cả sư tôn lẫn người giấy nhỏ đều đã kiểm tra thân thể đại sư huynh nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Điều này chỉ có thể chứng minh rằng, trình độ nghiên cứu về linh hồn của Hoa Bất Tiếu vượt xa sư tôn. Dù sao thì, việc hắn có thể khiến sư tôn chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng cũng đã đủ để chứng minh điều đó. Về phương diện linh hồn, sư tôn không bằng Hoa Bất Tiếu.
Nhưng nếu xét đến thực lực chân chính, Hoa Bất Tiếu lại chẳng khác nào bị sư tôn đè đầu mà đánh cho thừa sống thiếu chết.
Sau đó, Diệp Kính Tửu đến từ biệt đại sư huynh.
Đại sư huynh vẫn đang bất tỉnh, giống hệt như công chúa ngủ say trong truyện cổ tích, tựa như cần một nụ hôn chân ái mới có thể tỉnh lại.
Thế nhưng, dù cậu có hôn bao nhiêu lần đi nữa, Yến Lăng Khanh vẫn không có dấu hiệu tỉnh giấc. Cậu chỉ có thể cam chịu rằng dường như mình không phải người trong định mệnh của đại sư huynh.
Dù sao cậu cũng chỉ là một người xuyên sách bình thường, hơn nữa còn xuyên thành vai phản diện đỡ đạn nho nhỏ.
Ở trong nguyên tác, cậu cũng chỉ là một tiểu sư đệ bình thường của đại sư huynh, chẳng hề có những chuyện yêu hận đan xen thế này —
Lại càng không có chuyện cắm cho đại sư huynh hai cái sừng.
Mặt Diệp Kính Tửu đầy vẻ âu lo, cậu đặt bức thư dày đặc chữ viết xiêu vẹo của mình bên cạnh giường của Yến Lăng Khanh. Cậu cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi người kia.
“Đại sư huynh…”
Diệp Kính Tửu thì thầm, giọng nỉ non: “Ta đi rồi, huynh sẽ không giận chứ?”
Cậu nhìn Yến Lăng Khanh, nhưng mỹ nhân vẫn nhắm mắt ngủ say như cũ.
Một tu sĩ có tu vi đứng trên đỉnh Giới Tu Chân chiếm xác thân thể này đã tiêu hao hết linh lực của nó, giờ đây chỉ có thể ngủ say để từ từ khôi phục. Chỉ khi linh lực đủ đầy, thân thể mới có thể tỉnh lại.
Thực tế, nếu lúc trước Sầm Lan không đột ngột tỉnh lại rồi ép buộc Hoa Bất Tiếu rời đi, thì linh khí trong cơ thể Yến Lăng Khanh đã sớm bị bí pháp chiếm xác rút cạn, thậm chí tổn hại đến linh căn, mất hoàn toàn khả năng tu luyện.
Nhưng Diệp Kính Tửu không biết những điều đó. Cậu chỉ cúi xuống, liếm nhẹ lên đôi môi ấm áp của Yến Lăng Khanh, cạy mở hàm răng của đại sư huynh, dây dưa cùng đầu lưỡi hắn.
Khi cơ thể bắt đầu dâng trào dục vọng, cậu ngồi lên người hắn, đôi tay run rẩy cởi bỏ y phục.
Sâu bên trong lỗ nhỏ trào dâng khao khát, cảm giác trống rỗng khiến Diệp Kính Tửu gần như không thể kiềm chế hành vi của mình. Cậu ngồi trên hông Yến Lăng Khanh, vặn vẹo thân thể, hai đầu vú hồng hồng lộ ra trong không khí lạnh lẽo khẽ run lên.
Lỗ nhỏ trống rỗng tuôn ra dòng dịch ngọt tanh, nửa thân dưới trần trụi của Diệp Kính Tửu dán sát lên dục vọng nửa cương cứng của sư huynh. Cách một lớp vải mỏng, hắn đã làm nó ướt đẫm.
Lớp vải có chút thô ráp, khi Diệp Kính Tửu đong đưa eo, miệng âm hộ bị ép mở, để hạt đậu ma sát trực tiếp với vải.
Mỗi lần nhích eo một chút, hạt đậu sẽ lập tức bị lớp vải cọ mạnh một lần, từng cơn tê dại như dòng điện chạy khắp cơ thể, khiến hơi thở cậu rối loạn.
Cậu không nhận ra hương thơm nhàn nhạt trên cơ thể mình đã trở nên nồng đậm hơn. Khuôn mặt ửng hồng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua yết hầu của Yến Lăng Khanh, giọng nói mềm mại, ngọt ngào đến mê người: “Đại sư huynh… Ưm… Hạt đậu bị quần lót của huynh cọ đến tê dại… Chảy nước rồi…”
Dục vọng của đại sư huynh dần bị cậu cọ sát đến mức bừng cháy. Dương vật nhanh chóng cương cứng, đỉnh tròn to đè lên lớp vải, hãm sâu vào trong âm hộ ướt át. Theo từng cú lắc eo của cậu, nước dâm không ngừng tràn ra, càng làm cả vùng hạ thân ướt đẫm. Cậu siết chặt hai chân, lỗ nhỏ kẹp lấy dương vật mà lên đỉnh.
Nước dâm sền sệt mang theo hương tanh ngọt làm ướt đẫm lớp vải của đại sư huynh. Tinh dịch của Diệp Kính Tửu bắn tung tóe trên y phục của sư huynh. Cậu vẫn còn chìm trong dư âm cao trào, khuôn mặt đỏ ửng, ánh mắt ngây ngốc như không dám tin vào những gì vừa xảy ra. Cậu chỉ mới cọ xát bên ngoài âm hộ, còn chưa được giải tỏa ngứa ngáy, thế nhưng thân thể dâm đãng lại nhanh chóng lên đỉnh. Vậy mà dương vật của cậu cũng theo khoái cảm tê dại của âm hộ mà bắn ra ngay tức khắc.
Diệp Kính Tửu hoàn toàn hoảng loạn.
Chẳng lẽ bị chịch nhiều đến mức thành kẻ xuất tinh sớm? Hay do cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh quá nhạy cảm, chỉ cần cọ xát cũng có thể cao trào?
Trong lòng cậu tràn ngập khổ sở, nhưng còn chưa kịp chìm đắm vào nỗi đau, chỗ sâu bên trong đã bắt đầu co thắt một cách trống rỗng, như thể đang nhắc nhở cậu tại sao còn chưa mau để dương vật to lớn cắm vào, giải tỏa cơn ngứa ngáy dày vò?
Diệp Kính Tửu bị dục vọng chi phối hoàn toàn. Cậu nâng mông, kéo quần lót của Yến Lăng Khanh xuống, dùng ngón tay xoa nhẹ lên môi âm hộ, vỗ về cánh môi ướt át đang không ngừng rỉ nước. Sau đó, cậu cầm lấy cự vật nóng bỏng, từ từ ngồi xuống.
“Ưm… Dương vật của đại sư huynh đâm đến mức căng phồng luôn rồi…”
Âm hộ mềm mại từ từ nuốt trọn dương vật. Cảm giác lấp đầy quá mức khiến Diệp Kính Tửu rên rỉ không ngừng.
Rõ ràng đại sư huynh vẫn ngủ say, nhưng cậu đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế. Cậu chủ động siết chặt lỗ nhỏ, bao bọc lấy dương vật, cảm nhận từng đường gân xanh áp sát vào vách thịt mà co giật.
Dịch nhờn chảy ra từ quy đầu của đại sự huynh cọ lên vách thịt, hòa lẫn với nước dâm thành một thể, tràn ra ngoài theo động tác nâng mông hạ xuống của Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu thở gấp, gương mặt thanh tú phủ đầy dục sắc: “Ha… Gân xanh trên dương vậy của huynh vẫn đang giật trong cơ thể ta… Có phải huynh cũng rất sướng không? Ưm…”
Diệp Kinh Tửu chỉ hơi nhấc mông lên một chút là đã có thể nhìn thấy cự vật thô to, sáng bóng rút ra từ lỗ nhỏ căng trướng. Vách thịt bị kéo căng, lộ ra lớp da non ửng hồng, run rẩy co giật. Không khí lạnh quét qua khiến nơi ấy càng thêm nhạy cảm, nước dâm lập tức tràn ra nhiều hơn.
Nhưng khi cậu ngồi xuống, dương vật đâm vào cơ thể một lần nữa, quy đầu đâm thẳng vào điểm nhạy cảm nhất, rồi chợt đâm vào cổ tử cung. Khoái cảm như sóng thần ập đến, khiến Diệp Kính Tửu run lên bần bật, càng lúc càng tăng tốc.
“A a… Chạm đến tử cung rồi… Ưm… Sướng quá…”
Hai cánh mông trắng nõn của Diệp Kính Tửu không ngừng nảy lên, đập mạnh xuống hông đại sư huynh, tạo thành từng đợt sóng gợn lan rộng, giống như những vòng sóng khuếch tán trên mặt nước.
Cậu di chuyển ngày càng nhanh, tốc độ đong đưa dần dần đạt đến cực hạn. Cặp mông tròn trịa bị va chạm đến mức ửng đỏ, làn da mịn màng phủ một tầng mồ hôi óng ánh, bị những cú đâm mạnh mẽ làm bắn tung tóe khắp nơi.
Diệp Kính Tửu không để sư huynh đâm dương vật vào tận tử cung, chỉ chờ tinh dịch nóng bỏng của đại sư huynh theo đường đi vách thịt mà run lên một trận. Âm hộ của cậu siết chặt lấy quy đầu, điên cuồng phun ra nước dâm. Mãi đến khi dư vị khoái cảm trôi qua, cậu mới dần lấy lại hơi thở. Cậu từ từ rút dương vật mềm nhũn của đại sư huynh ra khỏi âm hộ, sau đó mệt mỏi nằm sang một bên, thở hổn hển.
Dù rất thích đại sư huynh, Diệp Kính Tửu vẫn không để huynh ấy bắn vào trong tử cung.
Lần trước, khi bị sư tôn ép buộc để dương vật tiến vào tử cung, Diệp Kính Tửu đã khóc đến mức không thể kiểm soát, vành mắt đỏ hoe. Cậu vụng về dùng tay kéo rộng lối vào, cố gắng moi ra tinh dịch đã bị bắn sâu vào trong, hy vọng có thể đẩy hết ra ngoài.
Lúc ấy, cậu vừa khóc vừa run rẩy, ngón tay lóng ngóng đào bới, nhưng vẫn không chắc chắn liệu có lấy hết ra được hay không. Cậu chỉ có thể chạm đến phần nông, còn sâu hơn thì hoàn toàn không dám thử.
Vì thế, Diệp Kính Tửu nghẹn ngào cầu xin sư tôn giúp mình lấy hết ra. Nhưng nào ngờ, khi phát hiện cậu dám tự ý móc tinh dịch ra, gương mặt sư tôn lập tức trở nên lạnh lẽo, không nói một lời đã mạnh mẽ cắm dương vật vào tử cung, lại bắn thêm từng đợt tinh dịch đặc sệt vào trong.
Diệp Kính Tửu giận đến mức toàn thân phát run, nhưng sư tôn chưa bao giờ để tâm đến ý kiến của cậu, chỉ thản nhiên nói nếu cậu mang thai, y sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng cậu không cần sư tôn chịu trách nhiệm. Cậu là một nam nhân, việc bị ép dùng cơ thể song tính để thỏa mãn dục vọng của kẻ khác đã là nhượng bộ cực hạn.
Cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mang thai con của một nam nhân khác. Đối với chuyện này, Diệp Kính Tửu vô cùng kiên quyết, cho dù có chết cậu cũng không chấp nhận!
Lần này ra ngoài, cậu còn định ghé qua dược phòng mua thuốc tránh thai, lo rằng nếu thực sự trúng chiêu, bụng sẽ to lên, ngực căng đầy sữa, cuối cùng lại sinh ra một đứa trẻ.
Khi cơ thể đã dần bình tĩnh, Diệp Kính Tửu từ từ điều chỉnh hơi thở, mặc lại quần áo chỉnh tề, sau đó cậu dùng khăn ướt lau sạch dương vật của đại sư huynh, lau sạch nước dâm và tinh dịch còn bám trên đó.
Trong lúc lau chùi, dương vật của Yến Lăng Khanh lại cương lên. Nhưng cậu không dám sa đà thêm vào hoan ái nữa, chỉ cúi xuống ngậm lấy, giúp đại sư huynh khẩu giao một lần. Sau khi nuốt xuống dòng tinh dịch nóng bỏng, cậu chuẩn bị rời đi.
Khi Diệp Kính Tửu nói lời từ biệt cuối cùng với đại sư huynh, dường như đầu lưỡi cậu còn lưu lại một chút tinh dịch của đại sư huynh.
Vị tanh mằn mặn kia không ngon miệng chút nào, nhưng với Diệp Kính Tửu, nó lại là một hương vị quyến rũ đến khó tả. Cậu khẽ nuốt xuống, còn chưa thỏa mãn mà nhẹ nhàng liếm liếm môi, cố gắng nuốt sạch những vệt tinh dịch màu trắng còn đọng trên đầu lưỡi.
Cậu hoàn toàn không ý thức được rằng, hành vi của mình đã sớm khác xa với con người trước đây, người từng tự xưng là thẳng nam, chưa từng phá thân.
Ít nhất, trước kia cậu chưa bao giờ giống như một kỹ nữ thực thụ, dùng biểu cảm mê loạn, tràn ngập khoái cảm để nuốt xuống tinh dịch của đại sư huynh.
Cậu như một yêu tinh sinh ra để mê hoặc nam nhân, nhưng bản thân vẫn chưa nhận thức được sức quyến rũ của chính mình, vừa trong sáng, vừa gợi cảm, còn mang theo một lực hấp dẫn chết người.
—
Trước khi rời đi, Diệp Kính Tửu cúi xuống hôn lên trán đại sư huynh.
Cậu chăm chú nhìn gương mặt ôn nhu, tuấn mỹ của huynh ấy, thấp giọng nói: “Đại sư huynh, ta đi đây.”
“Huynh yên tâm, chờ đến khi ta tìm được cơ hội, nhất định sẽ thoát ra ngoài. Đại sư huynh, huynh đừng chê ta nhé. Ta tin rằng huynh sẽ không ghét bỏ ta, đúng không?”
“Đến lúc đó, chúng ta cùng nhau trốn đến một nơi mà không ai biết, ngay cả sư tôn cũng không thể tìm thấy. Chỉ có hai chúng ta thôi.”
“Chúng ta sẽ cùng nhau tu luyện, huynh muốn làm gì cũng được, ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh.”
Cậu móc ngón tay út của mình với ngón út của đại sư huynh, khẽ cười: “Vậy là hứa rồi nhé.”
Lời hứa vừa định, cậu xoay người bước đi, nhưng bất chợt cảm thấy vạt quần bị kéo lại một chút.
Diệp Kính Tửu cúi đầu, vẻ mặt sững sờ.
Là người giấy nhỏ mà cậu đã gấp cho đại sư huynh khi trước, lúc này nó đang bám lấy vạt quần của cậu, ngước mắt nhìn, giọng nói mềm nhũn: “Đừng ~ đi ~ mà ~”
“… Suýt nữa thì quên mất ngươi. Kỳ lạ, tại sao ngươi lại chạy ra đây?”
Cậu bật cười nhẹ, cúi xuống nhặt người giấy nhỏ lên rồi đặt nó lên gối của đại sư huynh, khẽ chọc nó một cái, thế nhưng nó không ngã.
Diệp Kính Tửu chớp mắt, sau đó khẽ bật cười.
Đúng rồi, người giấy nhỏ cũng mạnh hơn theo tu vi của cậu rồi.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh có một lợi thế, mỗi lần song tu không chỉ giúp đối phương tăng cường tu vi, mà bản thân cũng có thể hấp thụ một phần linh lực của người ấy.
Mấy ngày trước, khi cậu cùng sư tôn hoan ái, tu vi đã đột phá đến đại viên mãn Trúc Cơ, dưới sự trợ giúp của sư tôn thuận lợi bước vào sơ kỳ Kim Đan. Cũng nhờ vậy mà người giấy nhỏ không còn yếu ớt như trước, không còn chao đảo mỗi khi di chuyển.
Có lẽ còn phải cảm ơn sư tôn?
Diệp Kính Tửu cảm thấy suy nghĩ này thật kỳ quái, vội lắc đầu xua tan nó. Cậu nhẹ giọng nói với người giấy nhỏ: “Ta không ở đây, ngươi phải bảo vệ đại sư huynh, biết không?”
Đầu tiên, người giấy nhỏ buồn bã thút thít hai tiếng, sau đó nó vội vàng gật đầu: “Ta~biết~rồi~”
Diệp Kính Tửu nghe giọng nói chậm rì của nó, lại thở dài: “Ôi, vẫn là ta quá yếu, ngươi cũng nói chuyện không lưu loát, vậy làm sao bảo vệ đại sư huynh được đây?”
Người giấy nhỏ bị tổn thương ôm ngực, nó lùi về sau hai bước, suýt chút nữa bật khóc.
Diệp Kính Tửu vội vàng dỗ dành nó, chuyển hướng sự chú ý: “Dù sao thì, chúng ta đã hứa rồi đấy! Nếu đại sư huynh không vui, ngươi phải ở bên cạnh dỗ dành huynh ấy, hiểu không?”
Quả nhiên, người giấy nhỏ không khóc nữa, nghiêm túc gật đầu: “Ừm!”
“Vậy ~ khi ~ nào ~ ngươi ~ quay ~ lại ~”
“… Ta cũng không biết. Nhưng ngươi yên tâm, chắc chắn ta sẽ trở về.”
“Ừm!”
Cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng rời đi.
Khi rời khỏi Điện Tĩnh Tu, một người giấy nhỏ do sư tôn gấp ra đang đứng im nhìn cậu, hỏi:
“Diệp Kính Tửu, ngươi định đi đâu?”
Cậu né tránh ánh mắt nó, ấp úng đáp: “À… Ta đi đọc sách ở Tàng Thư Các.”
Người giấy nhỏ nhìn cậu đầy nghi ngờ: “Thật không? Ngươi không định lén rời khỏi phái Tiêu Dao để quay về Ma Cung đấy chứ?”
Diệp Kính Tửu mặt không đổi sắc, tim không loạn nhịp: “Ta lừa ngươi làm gì! Lén trốn ra ngoài thì có lợi ích gì chứ? Bây giờ thân phận ta đã bại lộ, trở thành kẻ bị Ma Cung vứt bỏ, nếu ta rời đi, Hoa Bất Tiếu sẽ lập tức phái người đến xử lý ta.”
“… Cũng đúng.”
Nó không biết rằng bản chất của ma tôn Hoa Bất Tiếu thực ra là một kẻ háo sắc, người giấy nhỏ thực sự tin lời cậu, gật đầu, rồi cho cậu đi: “Vậy đọc sách ở Tàng Thư Các xong thì mau chóng quay về.”
“Biết rồi biết rồi, nói nhiều như bà già ấy.”
Diệp Kính Tửu lầm bầm. Cậu đạp lên linh kiếm, quay đầu liếc nhìn người giấy nhỏ đang đứng bên cột đá, nhẹ giọng nói: “Ta đi đây?”
Người giấy nhỏ ủ rũ “ừm” một tiếng, ánh mắt nó lặng lẽ dõi theo Diệp Kính Tửu dẫm lên linh kiếm, hướng nơi xa bay đi. Bóng dáng cậu dần dần biến mất trong không trung, vậy mà nó cũng không hề sinh ra một chút nghi ngờ nào.
Thật sự là bởi vì Diệp Kính Tửu quá ngoan.
Thế nên, khi một kẻ ngoan ngoãn bắt đầu nói dối, mọi người đều vô thức tin tưởng.
—
Diệp Kính Tửu thuận lợi rời khỏi phái Tiêu Dao, chưa đầy một nén hương đã đi xa.
Cậu ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy còn sớm, chưa đến giờ hẹn với người của tôn, nên dạo quanh một trấn nhỏ cách phái Tiêu Dao không xa.
Trấn nhỏ náo nhiệt, chợ phiên đầy sắc màu, có người biểu diễn ảo thuật, có kẻ kể chuyện, có người bán kẹo hồ lô…
Lần đầu tiên kể từ khi xuyên vào cuốn sách này, Diệp Kính Tửu thật sự trải nghiệm cuộc sống nơi nhân gian. Cậu hứng thú mua vài xâu kẹo hồ lô, tạm gác lại mọi phiền muộn, vừa ăn vừa chậm rãi đi dạo quanh chợ, đôi mắt híp lại đầy mãn nguyện.
Cậu không hề nhận ra rằng, ngay từ khi rời khỏi phái Tiêu Dao, đã có một đôi mắt luôn dõi theo mình. Đôi mắt hồ ly cong cong kia đầy ý cười, nhìn thiếu niên phồng má ăn kẹo hồ lô, đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới, giọng điệu trêu chọc: “Tìm ~ thấy ~ rồi.”
Từ lúc hoàng đế nhỏ liên tục thúc giục gã tìm cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, gã vẫn luôn do dự. Nhưng khi Ma Cung có dấu hiệu quan tâm đến bí tịch liên quan đến cơ thể lô đỉnh mang thể chất song tính, gã lập tức phấn chấn, lần theo dấu vết rồi lập tức tìm được người mà Ma Cung tuyên bố là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Ánh mắt đầy hứng thú của Liễu Khuê Dao lướt qua thiếu niên trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Thật đáng yêu.”
“A, ta thật sự rất mong đến lúc được gặp mặt ngươi .”
Liễu Khuê Dao lặp lại cái tên đã nghe từ trước với giọng điệu nghiền ngẫm:
“Diệp ~ Kính ~ Tửu.”