[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 25

Diệp Kính Tửu rất muốn nói với Sầm Lan rằng trước tiên y hãy rút ngón tay ra, sau đó bọn họ có thể tìm một tư thế ít xấu hổ hơn để nói chuyện.
Nhưng hiển nhiên Sầm Lan không có ý định làm vậy. Sau khi hỏi xong, y rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn vào nơi đó của Diệp Kính Tửu, ngón tay y vẫn còn trong cơ thể cậu, y cử động từ từ, quét sạch tinh dịch còn dư từng chút từng chút.
Giờ đây, Diệp Kính Tửu đã khác hẳn ngày xưa. Thân thể cậu nhạy cảm, dễ dàng bị sư tôn khơi gợi ham muốn. Hơi thở cậu gấp gáp, ánh mắt phủ sương mù mênh mông, một tầng nước trong vắt phản chiếu trên con ngươi. Cậu chớp mắt, ánh nhìn rơi vào bàn tay thon dài của Sầm Lan.
Sư tôn có đôi tay đẹp, khớp xương rõ ràng, gân xanh nổi lên, làm nổi bật bàn tay rắn rỏi, hữu lực. Khớp ngón tay của y hơi to, khi đâm vào nơi sưng đỏ ấy, hai bên thịt non bị ép đến lõm xuống, kích thích khiến âm đạo co rút.
Rõ ràng thân thể cậu đã trải qua hoan ái nhiều lần, dù là bị niết miệng âm hộ hay sâu bên trong âm hộ đều đã đâm đến mức sưng đỏ. Thế nhưng tình dục vẫn bị khơi gợi dễ dàng, làm Diệp Kính Tửu không thể nhịn được mà cong eo lên, chủ động nghênh đón ngón tay của sư tôn.
Chỉ mới xoay hông hai cái, cậu đã cứng đờ cả người. Sầm Lan nhận ra sự hùa theo của cậu, y hơi ngước mắt nhìn chằm chằm.
Diệp Kính Tửu đỏ bừng mặt, cậu há miệng thở dốc, cố gắng giải thích: “Sư tôn, không… Không phải, ta không cố ý.”
Nhưng lời biện giải này quá thiếu sức thuyết phục. Diệp Kính Tửu vừa nói xong đã lập tức cảm thấy còn chẳng bằng mình không nói.
Không phải cố ý, chẳng lẽ là cố tình sao?
Rõ ràng mới vừa rồi cậu còn từ chối sư tôn, muốn tự mình rửa sạch thân thể, vậy mà giờ đây ngón tay vừa mới cắm vào, cậu đã dâm đãng cong eo lên, nghênh đón động tác ra vào của y.
Thật sự là…
“Lúc trước Yến Lăng Khanh chịch ngươi, ngươi cũng làm như vậy sao?” Nam nhân hỏi một cách lạnh lùng bằng giọng khàn khàn.
“Ta…”
Diệp Kính Tửu sững sờ, trông thấy trong mắt y hiện rõ cơn giận bị đè nén và ngọn lửa tình dục sôi trào.
Đây là lần đầu tiên cậu nghe sư tôn nói những lời thô tục như vậy. Câu hỏi khiến lòng cậu trào lên cảm giác khó chịu, cậu vội dời ánh mắt, không dám đối diện với y.
Đôi chân trắng như tuyết của Diệp Kính Tửu quấn quanh eo sư tôn, làn da bị nước suối bao phủ, trắng muốt xen lẫn sắc hồng nhạt. Đùi non mềm, bóng loáng áp lên làn da lạnh băng của sư tôn, nơi chạm vào lập tức như có một ngọn lửa thiêu đốt, nóng rẫy đến tê dại.
Nước nóng tràn vào khe thịt, thấm vào lỗ nhỏ màu đỏ tươi đang run rẩy không ngừng, gắt gao nuốt chặt lấy ngón tay Sầm Lan, tham lam hút vào. Nó đang báo hiệu cho y rằng nó muốn thứ to lớn hơn để lấp đầy, muốn bị cắm vào mạnh mẽ, muốn nước dâm bắn khắp nơi, nước chảy tràn trề, thấm đẫm cả khe mông.
Diệp Kính Tửu bi ai phát hiện rằng thân thể mình cực kỳ ham muốn sư tôn. Cậu cố sức khống chế phản ứng của mình, bàn tay run rẩy đặt lên tay y, ý đồ đẩy ra. Hơi thở dồn dập, giọng điệu mềm mại: “Sư tôn… Xin người, đừng chạm vào.”
Nhưng ngón tay Sầm Lan chẳng những không dừng lại mà còn đâm vào nhanh hơn, mạnh mẽ hơn. Diệp Kính Tửu không thể kháng cự cơn khoái cảm, thân thể run rẩy, cậu cong eo lên, nức nở cầu xin: “Đừng chạm vào, sư tôn! Người rõ ràng đã biết ta và đại sư huynh —”
“Nếu Lăng Khanh có thể, tại sao bổn tọa lại không thể?”
Nam nhân áp sát người xuống, bóng dáng to lớn bao trùm lên cơ thể nhỏ bé của Diệp Kính Tửu. Trong đôi mắt thâm trầm lạnh lẽo kia không chỉ có dục vọng mà còn có sự chiếm hữu mãnh liệt khiến Diệp Kính Tửu kinh hãi: “Ngươi và bổn tọa đã kết nối tinh thần. Theo lý, Diệp Kính Tửu, ngươi chính là đạo lữ của bổn tọa.”
Nam nhân ngẩng đầu, dương vật đặt ngay tại mép âm hộ sưng đỏ của Diệp Kính Tửu, ngón tay y vẫn còn rút ra cắm vào bên trong âm hộ của cậu. Giờ phút này đã là ba ngón tay, tốc độ đâm rút nhanh đến mức lớp thịt đỏ tươi nhạy cảm bị lôi ra ngoài, khi tiếp xúc với nước suối nóng ấm thì co rút kịch liệt khiến nó quấn chặt lấy ngón tay y, thậm chí còn ngăn cản y tiếp tục xâm nhập sâu hơn.
“Đạo lữ của bổn tọa lại cùng đại đệ tử của bổn tọa hoan ái, loại việc trái luân thường này bổn tọa còn chưa xử lý.”
Giọng nói đạm mạc của Sầm Lan vang lên: “Vậy mà giờ đây, ngay cả tư cách hoan ái với đạo lữ của mình, bổn tọa cũng không có sao?”
Diệp Kính Tửu siết chặt tay y, nhưng khoảnh khắc cậu bị Sầm Lan chọc đúng vào điểm nhạy cảm, toàn thân lập tức mềm nhũn. Y giữ chặt lấy tay cậu, lạnh lùng khống chế, ngón tay không ngừng trêu đùa trong lỗ nhỏ ướt át, khiến Diệp Kính Tửu run rẩy bật ra tiếng rên rỉ.
“Không phải… Ha, không phải như lời sư tôn nói…”
Diệp Kính Tửu cố gắng trụ vững hai chân, nhưng lại bị sư tôn dùng quy đầu mạnh mẽ nhấp vào, từng đợt nước chảy tràn ra khiến cửa động co rút không ngừng. Đôi mắt cậu thoáng hoảng hốt, nhưng vẫn cố giữ vững điểm mấu chốt của mình, cậu lập tức vung tay tránh thoát bàn tay của nam nhân: “Sư tôn minh giám, người rõ ràng biết… ưm… chuyện liên kết tinh thần… Ta ngay từ đầu… không biết… Ha… Ta và đại sư huynh ở, ở bên nhau, không, không được…”
“Liên kết tinh thần và hoan ái vốn không khác nhau. Bổn tọa đã biết nhiều ngày qua ngươi và bổn tọa đã làm những gì. Nhưng chính là sau khi ngươi hiểu rõ ý nghĩa của liên kết tinh thần mà ngươi vẫn tiếp tục. Nếu đã làm, Diệp Kính Tửu, bổn tọa hỏi ngươi…”
Sầm Lan hạ thấp ánh mắt, giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên, tựa như khơi gợi nỗi lòng thiếu niên: “Ngươi thật sự không có chút cảm tình nào với bổn tọa sao?”
Ngón tay y dùng sức ấn vào điểm nhạy cảm trong âm đạo, khiến thiếu niên không kìm được mà cong người, toàn thân cậu run rẩy. Tinh dịch của thiếu niên nổi trên mặt nước suối.
Yết hầu của y chuyển động, không còn kiềm chế cảm giác nóng nảy trong lòng. Y rút ngón tay ra, thay thế bằng quy đầu đã cương cứng từ lâu, một lần nữa hung hăng đụng vào mép âm hộ sưng đỏ của thiếu niên, ép cậu phải đáp lời: “Nói chuyện, Diệp Kính Tửu.”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu nức nở, cả người cậu run lên khi quy đầu mạnh mẽ cạ vào mép âm hộ, khiến miệng âm hộ run rẩy phun ra nước dâm.
Cậu muốn nói rằng cậu không có tình cảm với y, nói rằng người cậu thích là đại sư huynh. Từ trước đến giờ, cậu chỉ có sự kính ngưỡng đối với sư tôn.
… Nhưng, có thật là như vậy không?
Nếu lúc ban đầu chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ, thì sau đó, khi ý thức quấn quýt, linh hồn quấn quýt, những lần thân mật mờ ám kéo dài, sớm đã khiến quan hệ tình cảm sư đồ này trở nên vặn vẹo.
Những lần kết nối tinh thần nối tiếp nhau, Diệp Kính Tửu đã sớm cảm nhận được, hoặc là cậu đã thừa nhận từ lâu, rằng sư tôn dành cho cậu một thứ tình cảm khổng lồ. Trong thứ tình cảm ấy không chỉ có dục vọng, không chỉ có hoan ái mà còn có thứ mà cậu không dám nghĩ đến… dục vọng.
Đó là sự rung động dành cho một thiếu niên non nớt, là sự cưng chiều không muốn rời xa, là tình cảm lâu ngày sinh ra, cũng là một giọt nước mắt của thiếu niên.
Yến Lăng Khanh đã từng đột ngột hỏi một câu, khiến Sầm Lan bất giác nghẹn họng, cũng chính câu nói ấy đã khiến y suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng hiện tại, y không còn bận tâm đến ánh nhìn của thế tục nữa. Y đã nhìn thấu giọt lệ ấy, cũng vì giọt lệ đó mà hoàn toàn nhập tình.
Trên thế gian này, y chính là người đại diện cho chiến lực cường đại nhất của nhân loại. Nếu đã như thế, y muốn ai, y muốn làm gì, sẽ không có kẻ nào được phép nhúng tay vào.
Đây chính là tình cảm khổng lồ mà Sầm Lan dành cho Diệp Kính Tửu. Nó vừa là phản hồi, vừa là sự ăn mòn. Còn đối với một thiếu niên chưa hiểu rõ tình cảm của y, sự tồn tại của thứ tình cảm ấy tựa như một hiểm họa không lường trước được.
Bị ý thức tình cảm khổng lồ ấy bao trùm, Sầm Lan mặc kệ tất cả lý trí. Khi y dùng giọng điệu trầm thấp hỏi cậu rằng cậu thật sự không có chút cảm tình nào với y, Diệp Kính Tửu không thể mở miệng phủ nhận.
Cậu thật sự không có chút tình cảm nào với sư tôn sao?
Diệp Kính Tửu cảm thấy mê mang. Nhưng nếu cậu có tình cảm với sư tôn, vậy thì cậu và đại sư huynh tính là gì?
Cậu thích đại sư huynh, đây là điều không thể nghi ngờ. Cậu cũng đã hứa với đại sư huynh rằng từ nay về sau sẽ có trách nhiệm với hắn.
Nhưng sư tôn, những tình cảm nặng nề ấy lại đang đè lên cậu, khiến cậu không thở nổi.
Trong cơn hoảng hốt, cậu hoàn toàn không để ý đến việc nam nhân đã nâng mông cậu lên, y dùng quy đầu to lớn cọ xát lên mép âm hộ của thiếu niên.
Rõ ràng có nước suối che giấu, đáng lẽ Sầm Lan không thể phát hiện ra cậu đã ướt đến nhường nào.
Nhưng mỗi lần quy đầu cọ vào mép âm hộ, mỗi một biến hóa nhỏ trong dòng nước, mỗi lần mép âm hộ cố gắng mút vật khổng lồ kia vào, tất cả đều đang nói với y rằng Diệp Kính Tửu đã động tình.
“Ta…”
Diệp Kính Tửu im lặng, nhưng vẫn từ chối sự tiến vào của Sầm Lan. Cậu giãy giụa, nhưng sức lực đã yếu hơn nhiều so với trước đó: “Không được, sư tôn… ta vẫn chưa —”
Diệp Kính Tửu trợn to hai mắt.
Sư tôn đã tiến vào cơ thể cậu.
Y không đợi cậu đồng ý, mà ngang ngược, thô bạo đâm sâu vào trong.
Lỗ dâm đã sớm được ngón tay nới rộng, hoàn toàn sẵn sàng để tiếp nhận vật thô to ấy. Cơn đau đớn dự đoán vốn không xuất hiện, thay vào đó là một cơn khoái cảm đến tận cùng.
“Ha… A…”
Diệp Kính Tửu không thể khống chế được khoái cảm mà rên rỉ. Cảm giác trống rỗng bỗng chốc được lấp đầy, cùng với dòng điện tê dại lan tỏa khiến cậu quên mất mình nên nói gì trong thoáng chốc.
Cậu bị sư tôn nâng mông, ôm vào trong ngực. Dương vật thô to nóng bỏng đâm sâu vào trong âm hộ, gân xanh cuồn cuộn, giật lên mạnh mẽ trong lỗ nhỏ chật hẹp. Dòng nước suối nóng rực bị khuấy động mạnh mẽ, theo nhịp dương vật ra vào mà ùa vào tận sâu bên trong âm hộ. Mỗi lần đâm vào lại khiến lỗ nhỏ mềm mại co rút, từng đợt siết chặt. Khoái cảm dâng trào khiến Diệp Kính Tửu không còn biết hôm nay là ngày nào nữa.
“Diệp Kính Tửu…”
Phảng phất như vào khoảnh khắc này, cậu đều bị chiếm đoạt hoàn toàn từ linh hồn đến thể xác. Giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam nhân hòa cùng tiếng thở dài đầy thỏa mãn: “Kính Tửu…”
Sầm Lan rũ mắt, trong đôi con ngươi sâu thẳm phản chiếu khuôn mặt trẻ con còn chưa nảy nở hết của thiếu niên. Đôi mắt hạnh của cậu tròn xoe, ánh nhìn mờ mịt, hoảng hốt. Giữa hàng chân mày thấp thoáng một chút giãy giụa vì tình dục.
Một giọt nước mắt lặng lẽ tràn ra từ khóe mắt thiếu niên mà ngay cả chính cậu cũng không nhận ra. Sầm Lan cúi xuống, dùng đầu lưỡi liếm đi giọt lệ ấy, giọng nói khàn khàn cất lên: “Ôm chặt ta.”
Giờ khắc này, y gạt bỏ thân phận sư tổ của phái Tiêu Dao, chỉ đơn thuần là một nam nhân, chiếm hữu thiếu niên dưới thân.
Yêu là thích, là chiếm hữu, là giữ chặt người mình muốn trong lòng bàn tay.
Đối với Sầm Lan, đây chính là cách y thể hiện tình yêu. Nó đầy bá đạo, không có bất kỳ đạo lý nào có thể nói được.
Tình yêu này sẽ dệt nên một tấm lưới vô hình, trói buộc con mồi từng chút từng chút một, khiến con mồi không thể thoát khỏi, từng bước bị siết chặt, cho đến khi bị hoàn toàn cắn nuốt, hòa vào y, không còn đường lui.
Đây là lần đầu tiên Sầm Lan tiến vào cơ thể thiếu niên.
Nơi ấy chật khít và ẩm ướt hơn y tưởng tượng. Vách thịt tầng tầng lớp lớp siết chặt lấy dương vật y từ bốn phương tám hương, tựa như những gợn sóng dày đặc không ngừng mát-xa, mang đến khoái cảm mãnh liệt. Vách thịt bên trong siết chặt dương vật, chỉ thiếu chút nữa là có thể rút cạn y, muốn hút hết tinh dịch, muốn lấp đầy khoảng trống dục vọng không đáy.
Y chưa từng hoan ái cùng ai. Cũng bởi vậy, khi đâm vào cơ thể Diệp Kính Tửu, khoái cảm dâng trào dữ dội, gần như làm y không thể khống chế, hết lần này đến lần khác rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào.
Sầm Lan không thể phân biệt được tiếng khóc của thiếu niên trong lồng ngực mình là vì sung sướng hay đau đớn, hoặc có lẽ là cả hai. Y cúi đầu, hôn lên chiếc cổ trắng như tuyết ấy, cùng với dấu ngón tay càng lúc càng đáng sợ trên cổ.
Sầm Lan vừa tỉnh lại đã lập tức chú ý tới dấu ngón tay xanh tím trên người thiếu niên. Không nghi ngờ gì nữa, đó là dấu vết Yến Lăng Khanh để lại. Y không biết liệu đây có phải do cuộc hoan ái quá mức kịch liệt, khiến Yến Lăng Khanh nhất thời không kiểm soát được lực đạo mà vô tình để lại hay không.
Nhưng y chỉ cảm thấy chướng mắt.
Y cúi đầu, liếm nhẹ lên chiếc cổ mảnh khảnh của thiếu niên, dùng những dấu hôn nhàn nhạt thay thế, từng chút từng chút xóa đi dấu vết kia.
“Sư tôn… Sư tôn… Ha…”
Diệp Kính Tửu nức nở lắc đầu: “Xin ngài… Xin ngài… Rút ra đi…”
Dương vật thô tráng của sư tôn đâm vào cơ thể cậu khiến cậu run rẩy cả người. Bụng dưới trắng nõn mềm mại của cậu áp chặt lên cơ bụng rắn chắc của y, làn da lạnh băng cọ sát khiến cậu run rẩy theo từng cú nhấp vào mãnh liệt. Dương vật nóng rực trong cơ thể không ngừng cọ vào vách ruột, quy đầu đâm vào nơi sâu nhất trong âm hộ. Mỗi lần quy đầu tiến vào đều khiến lỗ nhỏ run rẩy, bị chịch đến mức lộn ra.
Rõ ràng là cơ thể cậu khát vọng giao hợp với sư tôn đến điên cuồng. Nhưng một khi nghĩ đến khuôn mặt của đại sư huynh, Diệp Kính Tửu sẽ lại chìm vào đau khổ tận cùng.
Cậu không biết mình đang làm gì.
Trong khi đại sư huynh vẫn còn hôn mê bất tỉnh, không biết có xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì hay không, cậu lại hoan ái cùng sư tôn. Thậm chí, tình cảm trong lòng cũng dao động. Cậu không nên có tình dục với sư tôn.
Cậu là kẻ phản bội, là kỹ nữ. Trong cùng một đêm, cậu đã hoan ái với cả Hoa Bất Tiếu lẫn sư tôn.
Cậu dâm đãng, thân thể bị chịch đến mức chảy nước. Cái miệng dâm đãng múp míp siết chặt lấy dương vật, khát khao mà hút vào, hận không thể để dương vật đâm sâu thêm chút nữa, hành hạ đến mức lỗ nhỏ không phun ra nổi giọt nước nào nữa mới thôi.
Dòng nước trong suối không ngừng chuyển động theo từng nhịp giao hoan kịch liệt, phản chiếu trên đó là thân thể cậu và sư tôn. Cậu bị dòng nước nóng ấy bắn lên, cảm giác như bản thân bị tinh dịch bao phủ, dơ bẩn đến mức không thể tẩy sạch.
“Kính Tửu…”
Sư tôn lại gọi tên cậu một lần nữa.
Diệp Kính Tửu cúi đầu, nước mắt khiến tầm nhìn trở nên mơ hồ. Cậu chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống. Đôi mắt sưng đỏ, cậu đối diện với sư tôn đang liếm mút cổ mình.
Bàn tay sư tôn đặt lên gáy cậu, y hơi dùng sức, khiến hai người lập tức dính chặt như môi với răng.
“Ưm… A…”
Đây là lần thứ hai Diệp Kính Tửu hôn môi một nam nhân. Nụ hôn ấy lạnh lẽo, bá đạo, giống hệt như chính con người của sư tôn. Cậu vẫn nằm dưới thân sư tôn mà thừa nhận hoan ái, đầu lưỡi quấn lấy nhau, nụ hôn quá mức nồng nhiệt khiến nước miếng không thể kìm lại mà tràn ra từ khóe miệng.
Trong khoảnh khắc hôn sâu ấy, dường như Diệp Kính Tửu đã chạm đến linh hồn của nam nhân. Cậu lại bị tình cảm cuồng nhiệt kia bao phủ một lần nữa, không thể nói lời từ chối.
“A… Ức… Sư tôn…”
Bầu ngực trắng nõn của cậu áp lên lồng ngực lạnh băng của nam nhân, bị đè ép đến mức biến dạng. Núm vú nhạy cảm cọ vào ngực đối phương, từng đợt khoái cảm lan truyền như dòng điện.
Âm hộ dâm đãng đói khát nuốt lấy dương vật thô to, phần quy đầu to bằng trứng gà thỉnh thoảng va chạm vào cổ tử cung, khiến cậu tê dại, ngứa ngáy đến khó nhịn.
Ý thức của Diệp Kính Tửu như hòa vào ý thức của sư tôn trong trận giao hoan cuồng nhiệt này. Cậu có thể cảm nhận được sung sướng và khoái cảm phát ra từ linh hồn y, càng có thể cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của sư tôn.
“Kính Tửu… Kính Tửu…”
Sư tôn khàn giọng lặp đi lặp lại tên cậu, giống như lần trước Diệp Kính Tửu nhìn thấy hình ảnh ấy trong ký ức của sư tôn, cũng là giọng điệu này, khàn khàn gọi tên cậu một cách đầy sắc tình.
Chỉ khác là, lần đó, sư tôn nắm lấy dương vật thô tráng của mình mà tự an ủi, niệm tên cậu trong khoái cảm. Nhưng giờ đây, sư tôn đang rong ruổi trong cơ thể cậu, thỏa mãn mà đâm dương vật vào lỗ nhỏ múp míp, khiến nó chảy ra đầy nước, tràn ngập khắp nơi.
Diệp Kính Tửu xấu hổ đến mức khó nén nổi tiếng nức nở, cậu ôm chặt lấy cổ sư tôn, cuối cùng không thể quan tâm đến bất cứ luân lý đạo đức nào nữa. Đại sư huynh đã bị cậu vứt ra sau đầu giữa cơn dục vọng cuồng nhiệt này. Cậu chủ động đong đưa eo, nhiệt tình mà hoan ái cùng sư tôn, giống như cách cậu từng ân ái với đại sư huynh.
“Ha… Chịch ta… Sư tôn… Chịch sâu vào bên trong…”
Diệp Kính Tửu cắn vào cổ nam nhân, răng nanh xé rách da thịt đối phương, như đang phát tiết chút giãy giụa cuối cùng của sự không cam lòng.
“Chịch mạnh hơn nữa đi, sư tôn…”
Từ xa nhìn lại, giữa làn sương khói bốc lên cao, hai thân ảnh trong suối nước nóng không ngừng đong đưa. Tiếng nước dao động hoàn toàn không thể che giấu được những thanh âm da thịt va chạm, tiếng nước dâm mỹ hòa với âm thanh hoan ái, tiếng rên rỉ cao vút của thiếu niên xen lẫn hơi thở trầm thấp của nam nhân khiến nơi đây trở thành địa điểm bị cấm kỵ nhưng cũng tràn đầy hoan ái.
—
Đại sư huynh hôn mê suốt ba ngày, Diệp Kính Tửu nóng lòng không yên, nhưng sư tôn chỉ bảo cậu rằng đại sư huynh không sao, rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Mỗi khi sư tôn nói ra những lời trấn an ấy, y đều dụ dỗ Diệp Kính Tửu hoan ái cùng y.
Ở linh tuyền, ở tẩm điện, ở Điện Tĩnh Tu, bất kể nơi nào, thậm chí ngay tại chỗ đại sư huynh đang dưỡng thương.
Diệp Kính Tửu biết đây là cách sư tôn trả thù đại sư huynh. Chỉ vì đại sư huynh từng biến tẩm điện của y thành một nơi tràn đầy mùi sắc dục, còn ác ý ép cậu phun hết tinh dịch lên mặt y.
Thậm chí cậu còn bị sư tôn ép quỳ rạp lên người đại sư huynh đang say ngủ, nhìn gương mặt say giấc của hắn, trong khi sư tôn đâm mạnh vào cơ thể cậu từ phía sau.
Diệp Kính Tửu khóc lóc muốn từ chối, nhưng mỗi khi như vậy, sư tôn sẽ dùng kết nối tinh thần ăn mòn ý thức cậu, vừa liếm láp linh hồn cậu, vừa xâm chiếm thân thể cậu.
Khoảnh khắc đó, sư tôn mạnh mẽ đâm dương vật vào tử cung cậu.
Dưới thân Diệp Kính Tửu là đại sư huynh đang ngủ say, mặt mày mỹ nhân như tranh vẽ, hoàn toàn không hay biết tiểu sư đệ mình yêu thương giờ phút này đang bị sư tôn cưỡng dâm ngay trên thân mình.
Mỗi cú thúc, quy đầu đều chạm đến cổ tử cung của cậu, dần dần đâm lỏng nơi đó, khiến nước dâm không ngừng trào ra, đến khi dương vật rút ra hoàn toàn, trong chớp mắt lập tức xuyên thẳng vào tử cung, hung hăng cắm sâu vào.
“A — đau quá… Hu…”
Diệp Kính Tửu căng cứng người, tấm lưng trắng nõn cong lên trong nháy mắt. Cậu ngẩng đầu, để lộ chiếc cổ yếu ớt, bụng vốn phẳng lì cũng bị đâm đến mức lồi lên hình dạng dương vật.
Cơn đau đớn cực hạn hòa lẫn khoái cảm khiến giọng cậu trở nên nghẹn ngào. Sầm Lan ôm chặt cậu từ phía sau, bàn tay y xoa nắn bầu nhũ mỏng manh của Diệp Kính Tửu. Hông y áp sát vào thân dưới của thiếu niên, từng đợt chuyển động mạnh mẽ không ngừng. Dương vật thô to sau khi phá vỡ tầng sâu bên trong chỉ dừng lại trong chớp mắt rồi ngay sau đó đâm vào rút ra đầy thô bạo, tựa như lưỡi đao sắc bén không chút khoan nhượng.
“Kính Tửu…” Nam nhân thỏa mãn thở dài bên tai cậu, bàn tay y vuốt ve phần bụng bị dương vật đỉnh ra, cảm nhận mỗi lần cắm vào đều khiến bụng cậu nhô lên: “Nơi này, lần đầu tiên là do bổn tọa đâm vào, ngươi phải nhớ kỹ.”
Diệp Kính Tửu nghẹn ngào bật khóc, không hiểu vì sao mỗi lần cậu từ chối, sư tôn đều làm lơ, nhưng điều đáng buồn nhất chính là, cậu lại cảm thấy thỏa mãn trong hoan ái này.
Dương vật thô to của sư tôn sắp sửa rút ra từ trong tử cung. Quy đầu hình dáng cọ vào cửa tử cung, kéo theo cả tử cung hướng ra ngoài.
Diệp Kính Tửu sợ hãi muốn chết, sợ tử cung của cậu thật sự bị sư tôn rút ra ngoài nên vội vàng nâng mông đón lấy ý của nam nhân. Càng nâng càng cao, như thể muốn thúc giục đối phương rút ra nhanh hơn.
Mãi đến khi sư tôn vỗ mạnh lên mông cậu, làn da tuyết trắng mềm mại lập tức in đầy dấu tay đỏ rực. Mông khẽ rung lên, dương vật thô to lại đâm ngược trở vào trong nháy mắt, khiến tử cung co rút run rẩy. Diệp Kính Tửu phát ra một tiếng thở dốc ngọt ngào, nước dâm không kiểm soát được mà trào ra ngoài.
Cậu không biết trận hoan ái kịch liệt này đã kéo dài bao lâu, chỉ biết đến cuối cùng, cậu vừa khóc vừa mê mang, vừa hôn môi đại sư huynh, cạy mở hàm răng khép chặt của hắn, như muốn tìm chút an ủi về mặt tâm lý.
Phía sau, sư tôn lại từng đợt tới gần. Dương vật đâm sâu vào tử cung, mép âm hộ hiện lên bọt trắng kịch liệt. Tinh dịch sớm đã bắn lên quần áo của đại sư huynh ở dưới người cậu, khiến quần áo hắn trở nên dâm mỹ không chịu nổi. Trong khi đó, bản thân cậu lại trần trụi, làn da lộ ra sắc hồng nhạt. Đầu vú bị sư tôn niết đến sưng đỏ, bụng trướng đau, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ như một cỗ máy.
“Ha… Sướng quá… Ưm… Tử cung bị sư tôn chịch đến tê dại…”
Diệp Kính Tửu dán chặt lên người đại sư huynh, không nỡ rời đi mà cọ vào cổ hắn. Yết hầu nghẹn ngào, miệng khát khô vô cùng. Sư tôn đứng phía sau nhìn thấy động tác này, đôi mắt vốn đang đắm chìm trong tình dục của y bỗng thoáng chốc trở nên âm trầm, lạnh lẽo.
Y kéo mạnh Diệp Kính Tửu ra khỏi người Yến Lăng Khanh. Dương vật vẫn còn cắm trong tử cung non mềm, hung hăng tiến vào lần cuối. Khi cuối cùng không thể kìm nén ý muốn xuất tinh được nữa, y ôm chặt Diệp Kính Tửu, dùng sức đến mức như muốn ép chặt thiếu niên vào trong lòng mình.
Tinh dịch đặc sệt lạnh lẽo lập tức tràn ngập tử cung đã bị chà đạp, khiến bụng Diệp Kính Tửu vốn đã trướng lại càng căng phồng, như thể một thai phụ ba tháng, lộ ra vài phần ngây thơ mềm mại đáng yêu.
“Ưm… Bắn hết vào trong rồi…”
Diệp Kính Tửu bị bắn đầy trong tử cung, ánh mắt cậu vốn phủ đầy tình dục bị kích thích đến chợt tỉnh táo. Cậu giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay sư tôn, nghẹn ngào lắc đầu: “Không được… Phải… Phải nhanh chóng rút ra ngoài… Ha… Nếu không, sẽ… Sẽ mang thai… Không được…”
“Bổn tọa không đồng ý.”
Nam nhân ôm chặt lấy thiếu niên trong vòng tay, ánh mắt tràn đầy dục vọng chiếm hữu. Y cúi xuống, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cậu, lạnh nhạt nói: “Nếu đã mang thai, bổn tọa sẽ chịu trách nhiệm.”
“Ta không cần sư tôn chịu trách nhiệm!”
Diệp Kính Tửu gần như muốn khóc: “Không được! Không được! Mau rút ra ngoài!”
Nam nhân tùy ý để cậu đấm đá xô đẩy nhưng vẫn không nhúc nhích. Y hôn lên tóc cậu, dừng lại trên bờ lưng tuyết trắng. Giọng nói khàn khàn hiếm khi mang theo chút kiên nhẫn: “Ngoan, đừng làm loạn.”
Diệp Kính Tửu không muốn nhớ lại những chuyện sau đó. Đến ngày thứ tư, đại sư huynh vẫn chưa tỉnh lại, còn sư tôn thì lại ngủ say trong lúc đả tọa.
Giờ đây cậu đã đắc thế, nhưng trong lòng lại trống rỗng. Trước khi đả tọa, sư tôn chỉ dặn dò cậu phải ngoan ngoãn ở lại Điện Tĩnh Tu tu luyện, chờ y chữa thương xong.
Ngày sư tôn ngủ say, Diệp Kính Tửu đứng trước mặt y, khuôn mặt biến đổi không ngừng.
Cậu nâng tay lên, cả người run rẩy dữ dội. Sau khi nhỏ giọng gọi sư tôn vài tiếng, xác định nam nhân thật sự đã ngủ say hoàn toàn, cậu mới mạnh mẽ giáng một cái tát vào khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của y.
Không để lại chút dấu vết nào.
Diệp Kính Tửu vẫn chưa hả giận, cậu tiếp tục tát từng cái từng cái xuống mặt sư tôn, đến khi khuôn mặt nam nhân hơi ửng đỏ, cậu mới dừng lại. Sau đó, cậu hung hăng phỉ nhổ rồi nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ khốn!”
Cưỡng ép bắn đầy trong tử cung cậu, còn muốn cậu mang thai sinh con cho y?
Nằm mơ đi!
Cuối cùng cũng hả giận, Diệp Kính Tửu phồng má, quay người bỏ đi.
Cậu không hề biết rằng, phía sau, nam nhân đã mở mắt nhìn theo bóng dáng cậu rời đi. Đôi mắt sâu thẳm của y khẽ lay động, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi nhắm lại, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ say.