[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 24

Toàn thân Diệp Kính Tửu run lên, bị Hoa Bất Tiếu ôm chặt trong lòng. Cậu nghẹn ngào nức nở, đôi chân trắng nõn run rẩy lơ lửng giữa không trung, chất dịch vẩn đục men theo đùi chảy xuống tận mũi chân căng cứng, sau đó mới nhỏ giọt xuống đất.
Diệp Kính Tửu không dám ngẩng đầu lên nhìn sư tôn, cậu cảm giác bản thân lúc này chẳng khác nào đồng lõa của Hoa Bất Tiếu. Sự nhục nhã và xấu hổ khiến Diệp Kính Tửu chỉ muốn thu mình lại rồi trốn vào một góc tối.
Thế nhưng Hoa Bất Tiếu lại không để cậu được như ý. Hắn kề sát đôi môi lạnh lẽo bên tai Diệp Kính Tửu, thổi nhẹ một hơi rồi cười khẽ, nói: “Nói đi, đến cùng thì trong vòng một tháng qua đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Sao Sầm Lan lại thành ra như vậy?”
“Xem tình hình này thì có vẻ như là y đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi.”
Diệp Kính Tửu cắn môi, kiên quyết không chịu mở miệng. Nhưng Hoa Bất Tiếu cũng chẳng hề tức giận.
Hắn chỉ cười nhạt, sau đó dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ khiến cậu run rẩy thuật lại toàn bộ sự việc.
Giữa chừng, Diệp Kính Tửu còn định giấu giếm một số chuyện nhưng thủ đoạn của cậu quá mức non nớt; trong mắt của Hoa Bất Tiếu thì từng sơ hở đều hiện lên rõ mồn một. Hắn dùng chính thân thể này để trêu đùa vật nhỏ, ép thiếu niên đến mức cậu không ngừng rơi lệ. Dương vật yếu ớt run rẩy kịch liệt nhưng gần như chẳng thể bắn ra thứ gì. Cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng chỉ có thể nức nở, từng chữ từng câu mà kể lại toàn bộ sự tình.
Hoa Bất Tiếu dịu dàng lau nước mắt trên gương mặt cậu nhưng giọng điệu của hắn lại lạnh lẽo vô tình: “Bản tôn đã nói rồi, bản tôn thích người thành thật. Nếu ngươi còn dám giấu diếm lần nữa thì bản tôn sẽ thực sự vứt bỏ ngươi.”
Thông qua lời kể lại của Diệp Kính Tửu, Hoa Bất Tiếu biết được chuyện Sầm Lan bị thương tổn về tinh thần. Hắn cũng không quá bất ngờ khi vết thương đó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Lúc trước, trong trận giao đấu giữa hai người, cả hai bọn họ đều rơi vào cảnh cá chết lưới rách. Hoa Bất Tiếu chịu thương tổn không hề nhẹ, thậm chí khi ấy hắn còn thảm hại hơn cả Sầm Lan. Lúc đó, ngực hắn bị Sầm Lan đánh thủng một lỗ lớn, máu chảy đầm đìa. Chỉ cần lệch đi một chút nữa là trái tim của hắn đã bị Sầm Lan cho nổ tung thành tro bụi. Sau đó, Hoa Bất Tiếu phải mất mấy trăm năm điều dưỡng, mãi đến gần đây mới có thể hoàn toàn tiêu trừ vết thương và những di chứng do nó để lại.
Tổn thương về mặt tinh thần còn khó hồi phục hơn hơn sự thương tổn của thể xác. Hơn nữa, cho dù bị thương nặng như vậy nhưng Sầm Lan vẫn mạnh đến mức này; nếu y thực sự khôi phục phong độ về trạng thái đỉnh cao thì Hoa Bất Tiếu tuyệt đối không muốn đối đầu với y.
Điều khiến hắn cảm thấy ngạc nhiên là năng lực chữa trị thương tổn tinh thần của Diệp Kính Tửu. Trước nay hắn chưa từng nghe nói một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh lại có kiểu năng lực này. Đây chẳng khác gì khắc tinh của hắn. Xem ra, hắn cần phải tới Trích Tinh Các để tìm kiếm thêm tư liệu và bí pháp liên quan đến loại thể chất này.
Ngoài ra…
“Sầm Lan lại có thể vì chuyện ngươi và Yến Lăng Khanh song tu mà tẩu hỏa nhập ma, làm vết thương tinh thần càng thêm trầm trọng, đến mức không thể tự lành. Ha, thật là thú vị…”
Hoa Bất Tiếu mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Diệp Kính Tửu, cảm nhận độ mềm mại của làn da dưới ngón tay, tâm trạng của hắn cũng vì thế mà tốt lên không ít: “Chẳng lẽ, Sầm Lan thực sự… động lòng với vật nhỏ của bản tôn rồi?”
Người trong lòng Hoa Bất Tiếu không hề nhúc nhích, để mặc hắn trêu chọc. Hàng mi dài run run nhưng không dám đối diện với hắn, hiển nhiên là cậu đã sợ hãi đến cực điểm.
Hoa Bất Tiếu không thích những kẻ sợ hắn quá mức, điều đó làm hắn trông như một con quái vật khát máu tàn nhẫn. Thông thường, hắn sẽ trực tiếp giết sạch những người như vậy vì mắt không thấy thì tim sẽ không phiền.
Nhưng khi đối tượng đổi thành vật nhỏ, ngọn lửa ác ý trong lòng Hoa Bất Tiếu lại càng bùng cháy mãnh liệt. Dục vọng chà đạp và chiếm đoạt hòa quyện thành một thể, sau đó chúng cùng nhau bùng nổ dữ dội trong lòng hắn. Hoa Bất Tiếu chỉ muốn bắt nạt thiếu niên trong ngực mình đến mức cậu không thể chịu đựng nổi.
Nếu kẻ cướp đi lần đầu tiên của Diệp Kính Tửu là hắn thì hắn nhất định sẽ ăn sạch cậu, triệt để in dấu ấn của minh lên cơ thể cậu. Chứ không phải như Yến Lăng Khanh, làm việc gì cũng do dự thiếu quyết đoán, dường như chỉ cần tiểu sư đệ của hắn vừa rơi nước mắt là hắn sẽ ngay lập tức mềm lòng, chiều theo ý của Diệp Kính Tửu.
Tên đó đúng là một kẻ ngu ngốc! Hắn tưởng mình đang cùng với sư đệ chơi trò yêu đương thuần khiết à? Không biết rằng cách làm chậm chạp như vậy chỉ khiến những kẻ khác có cơ hội chen vào hay sao?
Hoa Bất Tiếu đã nghĩ xong rồi. Sau khi Diệp Kính Tửu trở về Ma Cung, hắn nhất định phải từ từ thưởng thức mỹ vị này mới được.
Hắn muốn xé rách cổ tử cung còn nguyên vẹn của Diệp Kính Tửu, bắn tinh dịch đặc sệt vào nơi non mềm yếu ớt nhất ở sâu bên trong. Còn cả lỗ sau chưa từng bị khai phá kia, khi nãy Hoa Bất Tiếu chỉ mới thử đưa một đốt ngón tay vào thôi, so với âm hộ thì nơi đó còn khít hơn nhiều. Dù hơi khô nhưng đó cũng chỉ là vấn đề về mặt thời gian.
Bây giờ cậu còn chưa trưởng thành, nhưng sau khi lớn lên, nơi đó nhất định sẽ trở thành một lỗ nhỏ tham lam, rỉ nước mong mỏi được hắn xâm nhập. Đến lúc đó, hắn sẽ nghiền nát điểm nhạy cảm nằm sâu bên trong nơi ấy, khiến cậu khóc đến mức nghẹn giọng và chỉ biết nói lời cầu xin tha thứ.
“Vật nhỏ, còn nhớ viên độc dược bản tôn cho ngươi ăn không?”
Hoa Bất Tiếu chậm rãi vuốt qua hàng mi dài của cậu, cảm nhận từng đợt run rẩy dưới đầu ngón tay: “Hiện tại thân phận của ngươi đã bại lộ, ngươi không còn bất kỳ lý do gì để ở lại phái Tiêu Dao nữa. Trong vòng bảy ngày, bản tôn muốn ngươi quay về Ma Cung. Khi đó sẽ có người tới đón. Nếu ngươi vẫn còn đắm chìm trong thứ tình yêu giả dối kia và không chịu trở về thì khi độc phát tác, bảy lỗ trên người ngươi sẽ đồng loạt chảy máu, cơ thể vỡ nát mà chết.”
“À đúng rồi, còn về thân thể này của bản tôn.”
Hoa Bất Tiếu dùng giọng của Yến Lăng Khanh nói: “Chú thuật chiếm xác này chỉ dùng được một lần, có hạn chế thời gian. Nhưng để lại chút thủ đoạn thì vẫn còn dư sức. Nếu ngươi không quay về, vậy cứ để hắn chôn cùng với ngươi đi.”
Lời nói nhẹ bẫng mà đầy ác ý. Hắn còn định nói thêm gì đó thì đột nhiên híp mắt lại, cảm nhận được hơi thở của Sầm Lan ở bên cạnh đang dần mạnh lên, có dấu hiệu của việc tỉnh lại.
Hắn “chậc” khẽ một tiếng, không ngờ y lại có thể cưỡng ép tỉnh lại khi thương thế còn chưa lành. Xem ra, dấu ấn thần thức mà y lưu lại trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu đã phát huy tác dụng rồi.
Dấu ấn thần thức à, khi vật nhỏ về Ma Cung, hắn cũng nên đánh dấu lên cậu rồi trải nghiệm cảm giác kết nối tinh thần một lần xem sao.
Hoa Bất Tiếu tạm thời không muốn để Sầm Lan biết đến sự tồn tại của mình. Trước khi rời khỏi thân thể này, hắn cúi đầu hôn lên cổ Diệp Kính Tửu, nơi vẫn còn lưu lại dấu tay của hắn. Răng nanh miết nhẹ lên yết hầu yếu ớt của cậu, nhẹ nhàng cắn vài lần, giọng nói trầm thấp mang theo cảnh cáo: “Ngươi biết phải làm gì rồi chứ, vật nhỏ?”
“Bảy ngày sau, bản tôn chờ ngươi ở Ma Cung.”
Diệp Kính Tửu cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, cắn răng chịu đựng cảm giác xâm lược đầy áp bức của nam nhân. Khi cậu nắm chặt lấy vạt áo đối phương, trong đầu cậu trống rỗng, chỉ chết lặng nghĩ rằng đến bao giờ thì mọi chuyện mới có thể kết thúc. Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể của nam nhân đang ôm cậu bỗng nhiên thả lỏng, thân thể đổ gục về phía trước.
Diệp Kính Tửu hoảng loạn nhắm chặt mắt lại. Cậu cứ nghĩ mình cũng sẽ ngã xuống đất nhưng đúng lúc đó, một bàn tay lạnh lẽo đỡ lấy eo cậu, giúp cậu đứng vững. Đôi chân cậu mềm nhũn, trên cơ thể trần trụi đầy dấu vết hỗn loạn.
Cảm giác có điều gì đó không đúng, cậu căng cứng người, chậm rãi quay đầu lại…
Chỉ thấy sư tôn đang trầm mặc nhìn cậu với khuôn mặt lạnh lùng, tuấn tú vẫn còn vương đầy dấu vết bẩn thỉu.
“Diệp Kính Tửu.”
Giọng nói của sư tôn lạnh như băng. Chỉ một câu nói đơn giản thôi cũng đủ khiến cậu cảm thấy xấu hổ đến mức muốn đào ra một cái lỗ để chui xuống.
“Ngươi và Yến Lăng Khanh đã làm gì trong tẩm điện của bản tôn thế hả?”
—
Diệp Kính Tửu đột nhiên không biết mình nên cảm thấy vui mừng vì sư tôn đã tỉnh lại hay xấu hổ vì tình cảnh hiện tại. Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất đối với cậu là đại sư huynh đang nằm trên mặt đất.
Diệp Kính Tửu vẫn trần trụi, mái tóc dài xõa xuống tấm lưng trắng như tuyết che đi phần nào những dấu vết đáng xấu hổ. Không nghĩ ngợi gì thêm, cậu lao về phía Yến Lăng Khanh.
Hai chân cậu vẫn còn vương đầy tinh dịch và dịch thể dâm loạn, cảnh tượng ấy khiến Sầm Lan nhìn mà cảm thấy khí huyết vừa mới ổn định lại muốn bùng lên thêm một lần nữa. Y cố nén cảm giác tanh ngọt trong cổ họng, biết rõ rằng chẳng mấy chốc nữa mình sẽ lại rơi vào trạng thái tự chữa trị.
Dù tổn thương tinh thần lần này đã thuyên giảm phần lớn nhưng tẩu hỏa nhập ma không phải là chuyện có thể hồi phục ngay lập tức. Muốn khỏi hẳn thì y vẫn cần thời gian để điều dưỡng.
Sầm Lan lướt mắt nhìn khắp tẩm điện của mình. Mọi thứ đều hỗn độn, rõ ràng đây là thành quả do linh khí bộc phát lúc y tẩu hỏa nhập ma.
Mà lúc này trên giường vẫn còn dấu tích dâm loạn, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương nồng đậm. Không cần hỏi cũng biết, trong khi y đang chìm trong biển ý thức, Yến Lăng Khanh và Diệp Kính Tửu đã có một lần quan hệ xác thịt kịch liệt đến mức nào.
Và còn cả thứ dơ bẩn đang vương trên mặt y nữa.
Sầm Lan chưa bao giờ nghĩ rằng đại đệ tử luôn ôn hòa, nhã nhặn của mình lại có thể làm ra chuyện như thế này. Đúng là… nghiệt đồ.
Y còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình thì Diệp Kính Tửu cất tiếng hỏi với giọng mũi nặng nề: “Sư tôn, đại sư huynh đột nhiên ngất xỉu… có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi không? Người mau xem giúp huynh ấy đi!”
Sầm Lan lạnh lùng liếc nhìn đại đệ tử của mình đang nằm trên mặt đất. Quả thật, ngay khi y tỉnh lại thì đại đệ tử đã bất tỉnh, có gì đó không đúng.
Nhưng trước mắt, Sầm Lan, người vừa bị phun đầy dâm dịch hoàn toàn không có tâm trạng diễn một màn “thầy trò tình thâm” trước mặt Diệp Kính Tửu. Y chỉ lạnh lùng phủ quần áo của mình lên thân thể trần trụi của cậu, sau đó dùng linh lực xé nát người giấy mà trước đó y đã gấp từ xa. Tiếp theo, Sầm Lan tạo ra một người giấy nhỏ có tu vi hậu kỳ Nguyên Anh thêm một lần nữa rồi để nó nâng Yến Lăng Khanh đi kiểm tra vết thương.
Còn về phần Diệp Kính Tửu, y ra lệnh cho cậu ở lại tẩm điện cùng mình để dọn dẹp sạch sẽ nơi này.
Rõ ràng chỉ cần một pháp quyết đơn giản là có thể khiến cả tẩm điện trở nên sạch sẽ tinh tươm, nhưng sư tôn lại ép cậu tự tay làm sạch mọi thứ dưới sự giám sát của y.
Cậu mệt lả người, khoác vội áo bào của sư tôn rồi lặng lẽ dùng giẻ lau chùi từng vệt dâm dịch còn sót lại trên sàn.
Tâm trí của cậu rối loạn đến mức không thể suy nghĩ rõ ràng, chỉ biết mình phải làm theo lời của Hoa Bất Tiếu, trong vòng bảy ngày phải quay trở về Ma Cung.
Trước đây, cậu cứ tưởng rằng pháp khí truyền tin không kết nối được là do vấn đề ở bên phía Hoa Bất Tiếu. Giờ mới biết, thì ra ngay sau khi cậu kết nối tinh thần với sư tôn, y đã hủy nó đi.
Sau đó, khi Hoa Bất Tiếu chiếm xác của đại sư huynh, phát hiện cậu không làm theo lời hắn và đã bị người khác xâm hại thì hắn liền tỏ ra tức giận đến mức mất kiểm soát. Không chỉ dùng thân thể của Yến Lăng Khanh để làm tình với cậu mà hắn còn lấy độc dược và tính mạng của đại sư huynh ra để uy hiếp cậu.
Nói đến độc dược, dù trước đây Diệp Kính Tửu đã biết Trích Tinh Các có Tuyết Trung Tiên có thể cứu mạng mình, nhưng đó chỉ là trên lý thuyết mà thôi. Hiện tại, cậu vừa không có đủ linh thạch để mua vừa không thể tìm cách tiếp cận Trích Tinh Các trước khi kỳ hạn ba tháng kết thúc.
Còn về tính mạng của đại sư huynh…
“Đang ngẩn người nghĩ gì thế?”
Sư tôn đột nhiên lên tiếng, kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ. Diệp Kính Tửu nắm chặt giẻ lau, chỉ thấy sư tôn nói với mình bằng giọng lạnh lùng: “Lau sạch chưa?”
“…Vẫn chưa.”
Cậu nhỏ giọng đáp. Ngước mắt nhìn lên, cậu thấy sư tôn đã chỉnh trang lại y phục tự bao giờ, trên mặt y cũng không còn chút dấu vết dâm loạn nào nữa.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy an tâm hơn một chút.
Trước đó, khi Hoa Bất Tiếu chiếm xác của đại sư huynh, hắn đã ép cậu dạng chân, bắt cậu bắn nước vào mặt sư tôn. Bị sỉ nhục đến tột cùng, cậu không kìm được mà bật khóc nức nở, tinh thần cũng sụp đổ hoàn toàn. Đến tận bây giờ, đôi mắt của cậu vẫn còn sưng đỏ.
Sư tôn không nói gì thêm. Diệp Kính Tửu lau sạch sàn, thay mới chăn đệm rồi mới đứng trước mặt sư tôn, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, ta đã dọn dẹp xong rồi.”
“Còn nữa.”
Diệp Kính Tửu sững người: “Còn… còn gì ạ?”
“…Lại đây.”
Giọng của sư tôn vẫn lạnh nhạt y như cũ.
Diệp Kính Tửu do dự một chút rồi tiến lại gần.
Thân dưới của cậu vừa mới bị giày vò một cách thô bạo, lúc này nó đang sưng đỏ đến mức khó chịu, khi đi đều lộ ra vẻ không thoải mái. Mỗi bước đi đều cảm thấy đau đớn, đương nhiên là sư tôn đã nhận ra điều đó. Đợi đến khi cậu đứng gần đến mức đầu gối của mình chạm vào sư tôn, y ngay lập tức bế cậu lên rồi bước thẳng ra bên ngoài.
Diệp Kính Tửu đã có kinh nghiệm từ lần trước, cậu có thể đoán được bọn họ chuẩn bị đi đâu.
Nhưng Diệp Kính Tửu cảm thấy mỏi mệt về mặt thể xác, cậu không còn chút sức lực nào để phản kháng, chỉ có thể hỏi bằng giọng điệu mềm mại: “Sư tôn, chúng ta định đi đến chỗ linh tuyền à? Ta… ta thấy mệt quá rồi, ta có thể nghỉ ngơi một lát được không…”
Nhưng sư tôn vẫn không buông cậu ra, chỉ lạnh lùng nói một câu: “Giữ sự trong sạch.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Cậu biết ngay mà.
Khi đến linh tuyền, Diệp Kính Tửu là người nhảy xuống đầu tiên. Cậu ngâm mình dưới mặt nước, chỉ để lộ mỗi phần đầu.
Cậu cảnh giác nhìn về phía sư tôn, dè dặt nói: “Sư tôn, ta tự làm được.”
Dù trước đây đã từng kết nối tinh thần với sư tôn nhưng đó chỉ là để chữa thương thôi, không hề có mục đích nào khác. Hơn nữa, cậu đã ở bên đại sư huynh rồi, không thể để sư tôn tiếp tục giữ thân trong sạch cho mình được. Hơn nữa, cái gọi là giữ sự trong sạch của sư tôn…
Tóm lại, sư tôn hoàn toàn không đáng tin.
Nhưng Sầm Lan không hề để tâm đến lời nói của cậu. Y đưa tay đặt lên đai lưng mình, Diệp Kính Tửu trố mắt ngạc nhiên khi trông thấy y cởi bỏ y phục rồi bước xuống linh tuyền cùng cậu.
Sầm Lan nắm lấy cổ tay cậu. Thiếu niên căng cứng người, cố gắng rút tay lại, nhưng dù có làm cách nào thì cậu cũng không thể thoát ra.
“Sư tôn! Ta đã nói là ta tự làm được rồi mà —”
Lời còn chưa dứt thì sư tôn đã ôm lấy cậu và để cậu dựa vào mép linh tuyền, hai chân của cậu quấn lấy eo y theo quán tính.
Ngay sau đó, Sầm Lan thọc một ngón tay vào trong âm đạo, khuấy tinh dịch còn sót lại bên trong để nó hòa vào dòng nước nóng rồi chảy ra ngoài.
“… Lăng Khanh bắn nhiều đến vậy cơ à?”
Sầm Lan cụp mắt, vừa thong thả khuấy động âm đạo vừa lắng nghe hơi thở dồn dập của Diệp Kính Tửu. Dòng tinh dịch đặc sệt không ngừng tràn ra từ âm hộ sưng đỏ. Ánh mắt y tối sầm xuống: “Các ngươi làm tình với nhau ở trong tẩm điện của bổn tọa, còn dám cả gan làm loạn đến mức… làm ra loại chuyện này.”
“Diệp Kính Tửu, ngươi có gì muốn nói không?”