[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 23

Diệp Kính Tửu bị bàn tay của “Yến Lăng Khanh” siết chặt cổ, cậu nghẹt thở đến mức không thể thở nổi, khuôn mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí. Sự sợ hãi trước cái chết khiến cậu vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay ấy, nhưng dù có cố gắng thế nào đi chẳng nữa thì bàn tay kia vẫn giữ chắc, bóp chặt đến mức cơn nghẹt thở ngày càng trở nên dữ dội hơn.
Cậu thậm chí còn không có cơ hội để cầu cứu. Diệp Kính Tửu từ bỏ giãy giụa, cố gắng đánh thức sư tôn. Nhưng dù có dốc hết sức thì ngay cả đầu ngón tay cũng không thể chạm tới y.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại sư huynh đột nhiên bị Ma Tôn chiếm xác à? Khốn kiếp thật…
“Yến Lăng Khanh” nhận thấy động tác muốn đánh thức Sầm Lan của Diệp Kính Tửu, ánh mắt hắn hơi nheo lại, giọng điệu mang theo vẻ cợt nhả: “Vừa nãy bản tôn còn không để ý đến lão khốn kiếp Sầm Lan đang ở ngay bên cạnh đây. Hừ, trông bộ dạng này thì có vẻ như y đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Diệp Kính Tửu không thể trả lời hắn, cậu gần như không thở nổi, toàn thân mất dần sức lực vì thiếu dưỡng khí. Hoa Bất Tiếu nhìn thấy rõ ràng cậu sắp bị bóp chết nhưng đôi mắt hắn vẫn lạnh lẽo, không chút dao động.
Hắn thực sự đang giận.
Trước khi pháp khí truyền tin bị cắt đứt, vật nhỏ của hắn vẫn còn là một xử nam. Nhưng chỉ mới một tháng trôi qua, cậu đã bị kẻ khác chiếm đoạt trước, không những thế, người đó còn là Yến Lăng Khanh mà hắn đã nhìn thấy ở Tù Uyên.
Hoa Bất Tiếu thật sự hối hận vì một tháng trước không giết chết Yến Lăng Khanh ngay tại chỗ. Dù có được Sầm Lan bảo vệ bằng thuật thoát thân thì sao chứ? Chỉ cần hắn muốn, dù thế nào thì Yến Lăng Khanh cũng phải chết.
Hoa Bất Tiếu đã từng nói, hắn không thích đồ của mình bị người khác chạm vào. Một khi đồ vật đã bị vấy bẩn, hắn thà hủy diệt nó còn hơn giữ lại thứ bẩn thỉu đó.
Bàn tay của Hoa Bất Tiếu không hề buông lỏng dù chỉ một chút. Ngay khi Diệp Kính Tửu sắp bị hắn bóp chết, nơi đang siết chặt lấy dục vọng của Yến Lăng Khanh bỗng nhiên co rút mãnh liệt, từ sâu trong âm đạo phun ra một dòng nước dâm, xối thẳng lên dục vọng nóng bỏng của hắn.
Khoái cảm bất ngờ khiến gân xanh trên trán Hoa Bất Tiếu giật mạnh. Hắn gần như không thể kìm nén bản năng của thân thể này mà mạnh mẽ ra vào trong lỗ nhỏ chặt khít của Diệp Kính Tửu.
Hoa Bất Tiếu đột nhiên buông tay, ánh mắt hắn dán chặt vào thiếu niên đang thở hổn hển, không ngừng ho khan vì vừa mới thoát khỏi sự nghẹt thở. Hắn mấp máy môi, chậm rãi nói: “Bản tôn chưa từng thấy thứ gì dâm đãng như ngươi.”
“Rõ ràng sắp bị bản tôn bóp chết mà cái lỗ dâm đãng đó vẫn có thể lên đỉnh được.”
“Khụ… khụ…”
Diệp Kính Tửu há miệng, tham lam hớp lấy từng ngụm không khí quý giá. Cậu hoàn toàn không nghe rõ những lời mà Hoa Bất Tiếu vừa nói, đầu óc ong ong, cổ đau rát dữ dội, trên làn da trắng nõn vẫn còn lưu lại vết hằn màu xanh tím do ngón tay hắn để lại.
Cậu cũng chẳng nhận ra rằng bên trong cánh hoa chật hẹp vẫn đang không ngừng quấn chặt lấy dục vọng của Yến Lăng Khanh, co giật không ngừng. Chỉ khi cơn ho dần dần lắng xuống, cậu mới cảm nhận được khoái cảm từ sâu trong cơ thể đang lan tràn ra toàn thân.
Lúc này, cậu mới thực sự nghe rõ lời của Hoa Bất Tiếu, sắc mặt ngay lập tức cứng đờ. Diệp Kính Tửu biết những gì hắn nói không sai, bản thân cậu thực sự đã lên đỉnh trong lúc bị bóp cổ đến nghẹt thở.
Cơ thể cậu đã quen thuộc với vật kia đến mức đáng kinh hãi. Rõ ràng tâm trí đang hoảng sợ vô cùng nhưng nơi riêng tư kia lại vô thức quấn quýt, đón nhận từng đợt xâm chiếm mạnh mẽ. Dù đã kéo dài đến tận lúc này nhưng bên trong vẫn co bóp không ngừng, như muốn giữ chặt lấy đối phương, giúp Hoa Bất Tiếu càng dễ dàng tiến sâu hơn, thỏa sức tung hoành trong nơi mềm mại ấm áp ấy.
Diệp Kính Tửu mím môi, không dám phản bác. Trước mặt cậu vẫn là gương mặt đẹp đẽ dịu dàng của đại sư huynh, giọng nói cũng là thanh âm dịu dàng đó. Nhưng bản chất bên trong đã đổi khác, giờ đây, kẻ đối diện không còn là Yến Lăng Khanh mà là ma tôn Hoa Bất Tiếu một kẻ tàn độc, tà ác.
Cậu không nghĩ ra điều gì, chỉ biết rằng trước mắt, cậu phải bảo vệ mạng sống của chính mình và của cả đại sư huynh.
Nhưng tư thế bây giờ…
Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng khó chịu. Rõ ràng là người đang xâm hại thân thể cậu là đại sư huynh nhưng giờ đây, bên trong hắn lại là Ma Tôn. Nghĩ đến điều này, mặt cậu trở nên đỏ bừng và nóng rát. Cậu chống tay xuống giường, nâng cao eo, cố gắng tách dương vật của “Yến Lăng Khanh” ra khỏi thân thể mình, định đổi sang tư thế bình thường để cầu xin Ma Tôn tha mạng.
Nhưng Hoa Bất Tiếu lại cười nhạo sự dâm đãng của cậu. Bàn tay to lớn giữ chặt lấy eo cậu rồi ấn mạnh xuống. Lỗ nhỏ dâm đãng ngay lập tức nuốt trọn đến tận gốc dương vật, đỉnh đầu căng cứng đâm thẳng vào miệng tử cung, suýt nữa thì chọc thủng nơi ấy.
“A…!”
Đau… quá, nếu là đại sư huynh thì hắn nhất định sẽ không tỏ ra thô bạo như vậy…
Hoa Bất Tiếu nhìn sắc mặt nhợt nhạt của cậu, bàn tay vuốt ve má của thiếu niên, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua làn da mềm mại, mang theo sự tà ác nhỏ giọng hỏi: “Vật nhỏ, tử cung… vẫn chưa bị xâm nhập à?”
“Chưa… Chưa bị…”
Diệp Kính Tửu run rẩy trả lời, cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi khi bị Hoa Bất Tiếu vuốt ve. Cậu có dự cảm rằng hắn có thể giết chết mình bất cứ lúc nào.
Với lý do “không sạch sẽ”.
Ngay khi ý nghĩ đó vừa hiện lên, cậu bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ vọng xuống từ trên đầu. Diệp Kính Tửu không dám ngẩng đầu lên, bàn tay đang vuốt ve má cậu chuyển sang vỗ nhẹ, như thể đang dỗ dành một con thú cưng ngoan ngoãn.
“Rõ ràng ngươi thích Yến Lăng Khanh, tại sao lại không để hắn đâm vào tận tử cung của ngươi hả, vật nhỏ?”
Hoa Bất Tiếu nhếch môi cười: “Ngươi sợ bị hắn làm cho lớn bụng à?”
Hoa Bất Tiếu nhìn gương mặt cứng đờ của Diệp Kính Tửu, thấy đầu cậu gật nhẹ đầu với mình.
Hắn nhếch môi cười.
Sau khi bị người khác phá thân, lẽ ra cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh phải càng ngày càng khao khát được xâm chiếm, được đối xử thô bạo. Nhưng Diệp Kính Tửu lại có thể kiềm chế bản năng của thân thể này, vẫn duy trì được ý thức của một nam nhân, không muốn hoàn toàn chìm vào dục vọng, trở thành một lô đỉnh thấp hèn dâm loạn, bị người ta làm lớn bụng mà vẫn có thể lên đỉnh.
Thật không ngờ vật nhỏ này vẫn còn ngây thơ đến thế.
Hoa Bất Tiếu cảm nhận được âm đạo nóng bỏng của cậu đang quấn chặt lấy mình, từng lớp thịt đều đang co bóp mềm mại. Mỗi lần hắn rút ra dù chỉ một chút, lỗ nhỏ ấy sẽ siết lại ngay lập tức, quấn chặt lấy dương vật; nước dâm tuôn ra ào ạt, rõ ràng là cậu đã bị chà đạp nhiều đến mức cảm thấy quen thuộc với chúng.
Hoa Bất Tiếu đè nén sự khó chịu trong lòng, ánh mắt hắn liếc qua Sầm Lan đang đả tọa ở bên cạnh. Chắc chắn lão già này đã xảy ra chuyện, nếu không thì sao y lại có thể mặc kệ đại đệ tử của mình bị chiếm xác lâu vậy rồi mà vẫn chẳng có phản ứng gì?
Hắn chọn chiếm xác Yến Lăng Khanh lần này là vì đã cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ xung quanh hắn đang dần yếu đi. Hoa Bất Tiếu kiên nhẫn chờ đợi một lúc, khi đã chắc chắn đây không phải là trò lừa gạt của Sầm Lan thì mới quyết định nhập vào thân thể của Yến Lăng Khanh.
Nhưng không ngờ ngay khi mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy lại là vật nhỏ của hắn đang quấn lấy Yến Lăng Khanh, nhiệt tình đong đưa eo, vừa rên rỉ vừa chủ động đón nhận, còn gọi hắn một cách dâm đãng.
Đúng là khiến hắn bất ngờ đến không kịp phòng bị.
Quả thực là vô cùng thú vị.
“Ma… Ma tôn đại nhân…”
Diệp Kính Tửu cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi khi bị đầu khấc đâm vào miệng tử cung, giọng nói run rẩy: “Thuộc hạ biết mình đã phạm sai lầm, chỉ xin ma tôn đại nhân tha cho thuộc hạ một mạng mà thôi. Sau này, thuộc hạ nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của ngài, tuyệt đối không dám làm trái nữa.”
Vừa rồi cậu đã chú ý thấy ánh mắt Hoa Bất Tiếu đang chăm chú quan sát Sầm Lan, biết hắn đã nhận ra chuyện không ổn. Câu nói này của cậu chẳng qua chỉ là muốn kéo sự chú ý của hắn quay trở lại.
Dù gì thì thân phận của Diệp Kính Tửu đúng là một ma tu, cũng là thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu. Nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa mà thôi, bản thân cậu lại yêu thích phái Tiêu Dao hơn. Ít nhất là từ sư tôn cho đến tên chó chết Mục Tu, không ai vừa gặp đã bóp cổ cậu suýt chết cả.
Lời cầu xin yếu ớt của cậu quả là đã kéo được sự chú ý của Hoa Bất Tiếu. Đôi mắt hắn vẫn là của Yến Lăng Khanh, gương mặt vốn tuấn tú ôn hòa nhưng khi hắn cười lên lại hiện ra vẻ tà ác quỷ dị.
Diệp Kính Tửu nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn: “Vật nhỏ, hình như ngươi đã nói câu này với bản tôn một lần rồi thì phải?”
Cậu lập tức cứng người. Ngay lúc đó, bên trong cậu lại truyền đến một cơn đau nhói. Dương vật của Yến Lăng Khanh đâm thẳng vào tử cung thêm một lần nữa. Cơn đau xen lẫn khoái cảm khiến cậu run lên, trong đầu trống rỗng, không còn nghĩ được gì nữa.
“Kính Tửu đúng là nghịch ngợm mà.” Hoa Bất Tiếu dùng giọng nói của đại sư huynh, kéo dài âm điệu, nghe vừa lười biếng vừa quyến rũ: “Vật nhỏ không ngoan, vậy thì phải chịu phạt thôi.”
Vừa dứt lời, Diệp Kính Tửu cảm giác cả người nhẹ bẫng, cậu bị hắn bế thốc lên.
Nam nhân ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, hai chân quặp chặt lấy eo đối phương. Nam nhân khẽ đẩy hông về phía trước, quy đầu chọc vào cửa mình yếu ớt rồi mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong.
“A—!” Thiếu niên bị thúc mạnh vào tử cung, không kìm được mà bật ra tiếng rên đau đớn.
Cổ tử cung bị va chạm đến tê dại, dương vật vẫn chưa hoàn toàn ra vào, nhưng âm đạo đã liên tục co thắt, nước dâm tràn ra không ngừng.
Cậu run rẩy đến mức không thể khống chế nổi cơ thể. Diệp Kính Tửu không muốn bị đâm thủng tử cung, càng không muốn để một người khác đội lốt đại sư huynh, dùng thân thể của y để làm loạn trong tử cung mình, sau đó bị hắn làm lớn bụng.
Lẽ ra cầu xin Hoa Bất Tiếu mới là một lựa chọn đúng đắn, nhưng lần đầu tiên, trong lòng cậu dấy lên cảm giác phản kháng. Cậu cố gắng đẩy hắn ra, chống tay lên ngực hắn, nghẹn ngào nói: “Không… Không được… Không thể vào trong…!”
“Sợ à?”
Hoa Bất Tiếu nâng mông của cậu lên rồi đẩy về phía trước, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: “Nếu sợ hãi thì sao lúc trước không chịu nghe lời cảnh cáo của bản tôn?”
“Hơn nữa… bản tôn cũng không có ý định dùng thân thể này để phá tử cung của ngươi đâu.”
Hắn tách hai chân cậu ra, để tử cung vốn đã bị đâm lỏng dần mở rộng hơn nữa. Giữa nơi chật hẹp nóng bỏng ấy, hắn thong thả ra vào, từng cú thúc đều mang theo ý cười đầy trêu chọc: “Vật nhỏ, có biết nên kêu như thế nào khi ở trên giường không? Ngươi kêu càng dễ nghe, càng lớn tiếng thì bản tôn sẽ không đâm vào sâu hơn nữa, nghe rõ chưa?”
Diệp Kính Tửu cứng đờ trong lòng hắn, nhưng dương vật thô to của Hoa Bất Tiếu lại liên tục chọc vào, kích thích đến mức nước dâm tràn ra ngoài. Cậu hơi thở dốc, cuối cùng đành phải chịu thua: “Thuộc hạ biết rồi… Ha…”
Cậu không còn sự lựa chọn nào khác. Mạng của cậu đang nằm trong tay của Hoa Bất Tiếu, lại còn bị hắn uy hiếp bằng nhược điểm này nên chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo.
Dù sao thì Hoa Bất Tiếu cũng đang dùng thân thể của đại sư huynh, chỉ cần cậu không bị đâm vào sâu hơn thì cậu vẫn có thể tự lừa mình rằng chính đại sư huynh là người đang làm tình với cậu.
Hoa Bất Tiếu mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc dài rối tung của cậu, giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành: “Bé ngoan.”
Một tay của hắn nâng bờ mông trắng như tuyết của thiếu niên lên, tay còn lại vuốt ve tấm lưng gầy gò, ép sát thân thể trần trụi của thiếu niên vào người mình, khiến cả hai càng thêm khắng khít. Đó là một sự gắn bó đến tột cùng. Lỗ nhỏ của thiếu niên bị dương vật kéo căng ra, hai môi âm hộ vì quá gần nhau mà dán chặt vào bụng dưới của nam nhân, bị lớp lông rậm rạp cọ xát. Hạt đậu nhỏ nhạy cảm sưng lên, bị những sợi lông ấy chọc vào thì run rẩy không ngừng, kích thích khoái cảm dâng trào mãnh liệt như một cơn lũ.
Diệp Kính Tửu bấu chặt lấy vạt áo trước ngực hắn, khuôn mặt ửng đỏ như cánh hoa đào, cất giọng rên rỉ theo đúng thỏa thuận: “Ha… Âm vật bị cọ ngứa quá… Thật là thoải mái…”
Diệp Kính Tửu cắn chặt môi, nơi riêng tư bị dương vật thô to kéo căng đến mức không còn kẽ hở, hai bên vách thịt bị làm cho giãn ra đến mức biến thành màu trắng bệch. Khi dương vật rút ra gần hết, chỉ còn lại phần quy đầu cọ xát nơi cửa mình, trông nó bóng loáng dưới ánh sáng, hiển nhiên là đã được hầu hạ đến mức cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng ngay khi toàn bộ thân dương vật đâm sâu vào trong, tầng tầng lớp lớp cơ thịt bên trong ngay lập tức co rút chặt chẽ, bao lấy hắn từ mọi hướng. Ngay cả phần quy đầu cũng bị nơi mềm mại ấy siết chặt đến tê dại, suýt chút nữa không kìm được mà lên đỉnh.
“Ưm… Cái lỗ dâm loàn này bị dương vật lấp đầy quá… Ưm…”
Nam nhân bị tiếng rên rỉ run rẩy của thiếu niên kích thích đến mức huyệt Thái Dương giật giật liên hồi. Khi hắn mở miệng, giọng nói đã không còn thong thả ung dung, lười biếng và mê hoặc như trước, thay vào đó, nó đã mang theo vài phần nóng nảy khàn khàn: “Vật nhỏ, sao lại dâm đãng thế hả?”
Hắn chưa từng gặp một cái âm hộ nào tuyệt diệu đến thế. Trước đây, cho dù là nam nhân hay nữ nhân, dù có rên rỉ dâm loạn dưới thân hắn, dốc hết mọi thủ đoạn để mê hoặc thì hắn cũng chưa từng khiến động lòng dù chỉ một chút.
Nhưng vật nhỏ này…
Rõ ràng cậu không hề cố ý quyến rũ, thậm chí ngay cả tiếng rên rỉ cũng cứng nhắc, ngây ngô nhưng lại khiến hô hấp của Hoa Bất Tiếu trở nên rối loạn. Cường độ ra vào càng ngày càng nhanh hơn, đâm sâu vào dòng nước trong mật huyệt, ép chặt cửa mình đến mức bọt trắng từ từ trào ra.
Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh quả đúng là sinh ra để bị nam nhân khinh bạc.
“Rên lớn hơn nữa đi, vật nhỏ.”
Nam nhân ném Diệp Kính Tửu lên giường, ép cậu quỳ xuống rồi áp sát người vào nệm, nâng cao vòng eo của cậu lên. Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Diệp Kính Tửu đối diện Sầm Lan đang ngồi thiền với vẻ mặt lạnh như băng. Eo của hắn đẩy mạnh, đâm toàn bộ dương vật vào âm đạo nóng ẩm của thiếu niên.
Hoa Bất Tiếu cúi người, cắn nhẹ vào vành tai trắng nõn của cậu rồi thổi một hơi. Giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, ẩn giấu vô số ác ý của hắn lại vang lên: “Nhìn thẳng vào mặt Sầm Lan và rên lớn hơn nữa đi.”
Hoa Bất Tiếu chăm chú nhìn xuống tấm ga giường dưới thân Diệp Kính Tửu, sau lưng trắng như tuyết của cậu lấm tấm một lớp mồ hôi mịn. Hắn ngước mắt lên, trên cần cổ mảnh khảnh của thiếu niên vẫn còn lưu lại dấu tay mà hắn vừa bóp. Một mảng màu xanh tím hiện ra khiến dục vọng chà đạp trong lòng hắn lại càng bùng cháy hơn.
Diệp Kính Tửu không chịu nhìn Sầm Lan. Hoa Bất Tiếu đưa tay xuyên qua mái tóc dài đen nhánh của cậu, mạnh mẽ nắm lấy, ép cậu ngẩng đầu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào vẻ mặt trắng bệch của Sầm Lan.
“Sư tôn…”
Hoa Bất Tiếu nghe thấy tiếng nỉ non của thiếu niên trong lúc thất thần, cậu bỗng như bừng tỉnh. Không muốn tiếp tục quấn quýt cùng với Hoa Bất Tiếu trong thân xác Yến Lăng Khanh trong cuộc hoan ái cuồng nhiệt này nữa, lưng của Diệp Kính Tửu căng lên, đầu gối chống xuống giường, cậu định bò về phía trước để thoát khỏi sự chiếm đoạt không thể kháng cự của Hoa Bất Tiếu.
“Ngươi gọi lão già đó là sư tôn?”
Hoa Bất Tiếu nheo mắt, kéo mạnh Diệp Kính Tửu về phía mình, dương vật vừa mới rút ra được nửa chừng lại hung hăng đâm sâu vào bên trong, phát ra một tiếng “bạch” giòn giã.
Hắn giữ chặt hai cổ tay của thiếu niên ra phía sau, ép Diệp Kính Tửu phải nâng nửa người trên lên. Bộ ngực trắng nõn lắc lư giữa không trung, tiếng da thịt va chạm càng lúc càng vang dội.
“Diệp Kính Tửu, nhìn cho rõ.”
Giọng nói của Hoa Bất Tiếu lạnh như băng: “Yến Lăng Khanh cũng vậy, Sầm Lan cũng thế, bọn họ đều là tu sĩ chính đạo, hoàn toàn khác với ngươi. Ngươi và bọn họ vốn đã là hai loại người khác nhau. Nếu ngươi dám động lòng với bọn họ thì chỉ là đang tự chuốc lấy khổ đau thôi.”
Diệp Kính Tửu trợn to mắt, đập vào mắt cậu là dung mạo đẹp đẽ của sư tôn. Khoái cảm cùng với lời cảnh cáo của Hoa Bất Tiếu mang theo sự thật tàn nhẫn đến lạnh người:
“Từ đầu đến cuối, ngươi chỉ là một ma tu, là đồ vật của bản tôn.”
“…”
Diệp Kính Tửu thất thần. Cậu bị ép phải thừa nhận sự xâm phạm của Hoa Bất Tiếu, rõ ràng đây là thân thể của đại sư huynh nhưng cậu lại không cảm nhận được chút quen thuộc nào. Lời nói của Hoa Bất Tiếu như một lưỡi dao sắc bén cắt vào tận đáy lòng cậu, khiến cậu dần dần chìm vào trong băng giá.
Diệp Kính Tửu là ma tu, là thuộc hạ của ma tôn Hoa Bất Tiếu. Một khi đã nhập ma thì vĩnh viễn không thể quay về chính đạo. Sớm muộn gì cũng có một ngày cậu bị bại lộ thân phận, bị trục xuất khỏi phái Tiêu Dao và trở thành kẻ mà ai cũng muốn tiêu diệt.
Nếu có người biết đại sư huynh từng có quan hệ xác thịt với cậu, biết sư tôn và cậu từng kết nối tinh thần thì e rằng bọn họ sẽ phải chịu ánh mắt khác thường của người đời. Thậm chí, không loại trừ khả năng họ sẽ bị cái gọi là “tu sĩ chính đạo” kiêng kỵ, cho rằng phái Tiêu Dao và Hoa Bất Tiếu liên thủ lại với nhau, cùng trở thành mối họa cho thiên hạ.
Trong tẩm điện của sư tôn, tiếng động khi làm tình vẫn vang lên liên tục không ngừng. Đùi Diệp Kính Tửu ướt đẫm hỗn hợp dịch thể, chất lỏng dâm loạn chảy xuống tấm đệm trắng muốt, tỏa ra một hương thơm mê hoặc.
Diệp Kính Tửu bị Hoa Bất Tiếu đẩy về phía trước, quỳ bò trước mặt sư tôn. Khuôn mặt thanh tú của cậu đỏ bừng, hơi thở nóng bỏng phả vào hàng mi của Sầm Lan khiến lông mi y hơi run lên.
Gần quá, gần quá rồi.
“Ưm… A…”
Diệp Kính Tửu thở dốc đầy ngọt ngào, hai tay bị Hoa Bất Tiếu siết chặt, cả phần thân trên gần như dán sát vào người sư tôn. Bầu ngực trắng nõn đong đưa, đầu vú nhạy cảm cọ xát vào lớp vải áo của sư tôn, kích thích khoái cảm dâng trào, khiến lỗ nhỏ càng thêm nhạy cảm. Nước dâm tuôn ra ào ạt làm cho dương vật trong âm đạo trượt ra trượt vào dễ dàng hơn, từng đợt khoái cảm mãnh liệt khiến Diệp Kính Tửu không kìm được phải thét chói tai.
Hoa Bất Tiếu hoàn toàn phớt lờ lời cầu xin của cậu. Ngay cả khi sắp bắn vào bên trong thân thể của Diệp Kính Tửu, hắn vẫn cố ý đâm từng nhịp sâu hơn, ép cậu phải rên rỉ gọi tên mình, miêu tả rõ ràng cảm giác bị dương vật chiếm đoạt.
“Ma tôn đại nhân…”
Lỗ nhỏ của thiếu niên mút lấy dương vật của “Yến Lăng Khanh”, giọng cậu đứt quãng đầy mờ ám: “Dương vật đâm vào đó sướng quá, lỗ nhỏ dâm đãng cảm thấy sướng quá… a…”
“Vật nhỏ, lúc Yến Lăng Khanh chạm vào ngươi, ngươi cũng tỏ ra dâm đãng như này à? Nước dâm nhiều đến mức không ngăn lại nổi nữa rồi.”
Khi sắp bắn tinh, Hoa Bất Tiếu lại chậm lại. Dương vật ma sát bên trong vách thịt theo nhịp chín nông một sâu khiến cho Diệp Kính Tửu ngứa ngáy đến mức gần như trống rỗng, chỉ mong được đâm vào thật sâu, bị lấp đầy hoàn toàn.
“Ha… Ma tôn đại nhân, cầu xin ngài… lấp đầy nơi đó đi mà… Lỗ dâm thấy ngứa quá…”
Diệp Kính Tửu hoàn toàn không biết mình đang nói gì, chỉ cảm thấy ngứa ngáy bức bối không tả nổi. Dương vật càng đâm vào càng khiến cậu trống rỗng, chỉ muốn được nam nhân mạnh mẽ đâm chọc, đối xử một cách thô bạo để có thể hoàn toàn giải tỏa cơn ngứa sâu bên trong âm đạo.
Cậu nức nở nói, nam nhân ghé sát tai cậu thì thầm: “Kính Tửu, ngươi muốn bản tôn dùng cái gì để lấp đầy lỗ nhỏ dâm đãng này?”
Diệp Kính Tửu bị hỏi đến mức đỏ bừng cả mặt, nhưng dục vọng đã dâng tràn đến tận óc. Cậu thở phì phò, cố gắng trả lời câu hỏi của nam nhân: “Dùng… dùng dương vật của ma tôn đại nhân…”
Nam nhân lại nhỏ giọng thở dài: “Mặc dù bản tôn rất muốn dùng chính dương vật của mình để lấp đầy lỗ nhỏ dâm loạn của Kính Tửu, nhưng tiếc rằng bản tôn lại đang dùng thân thể của Yến Lăng Khanh mất rồi.”
“Kính Tửu, trả lời lại lần nữa, ngươi muốn bản tôn dùng cái gì để lấp đầy cái lỗ dâm đãng này, hửm?”
Diệp Kính Tửu nức nở, cổ họng phát ra tiếng khóc vì tình dục: “Dùng… dùng dương vật của đại sư huynh…”
“Kính Tửu đúng là một đứa trẻ tham lam.”
Hoa Bất Tiếu cười khẽ rồi thỏa mãn thỉnh cầu của Diệp Kính Tửu. Chỉ trong nháy mắt, hắn đâm thẳng vào bên trong cơ thể của thiếu niên.
“Nhưng bản tôn lại thích sự thật thà này của ngươi. Về sau ngươi cũng phải thành thật với bản tôn như vậy, rõ chưa?”
Dương vật lấp đầy khoảng trống, khoái cảm khiến cơ thể Diệp Kính Tửu căng cứng thành một đường thẳng. Thậm chí cái bụng bằng phẳng còn hơi nhô lên vì bị đâm quá sâu.
Tinh dịch nóng bỏng đặc sệt bắn đầy trong âm đạo, Diệp Kính Tửu hét chói tai rồi đạt cao trào. Đến khi dương vật dữ tợn rút ra ngoài thì cơ thể nhạy cảm quá mức của cậu vẫn còn đang co rút từng đợt vì khoái cảm chưa tan hết.
Hoa Bất Tiếu buông lỏng hai tay đang bị trói chặt của Diệp Kính Tửu, cậu ngay lập tức ngã quỵ xuống tấm đệm hỗn độn, thở hổn hển không ngừng.
Diệp Kính Tửu tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng Hoa Bất Tiếu lại bế bổng cậu lên, giữ tư thế của một đứa trẻ đang tiểu tiện mà bắt cậu dang rộng hai chân, hướng thẳng về phía Sầm Lan.
Diệp Kính Tửu ngay lập tức nhận ra điều gì đó. Cậu nức nở lắc đầu, cơ thể giãy dụa liên tục không ngừng: “Không được… Không muốn!”
Hoa Bất Tiếu lại cười khẽ, hắn chẳng hề để tâm đến lời cầu xin của cậu. Ngón tay thon dài cắm vào âm hộ đang trào ra tinh dịch, nhanh chóng thọc vào rút ra trong âm đạo nhạy cảm vẫn đang co rút. Diệp Kính Tửu còn chưa thoát khỏi cơn khoái cảm đầu tiên đã bị ép tiếp nhận một đợt cao trào khác.
Thiếu niên ngay lập tức căng cứng toàn thân, âm đạo co rút mạnh mẽ, chỗ sâu bên trong như bùng nổ các cơn sóng lũ, từng đợt nước dâm nóng bỏng phun ra ào ạt.
Thứ nước dâm đó không chảy xuống giường hay bất kỳ nơi nào khác mà lại bắn thẳng lên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Sầm Lan. Hỗn hợp tinh dịch và dịch thể chảy xuống từ từ men theo hàng chân mày sắc nét đến hốc mắt sâu thẳm, lướt qua sống mũi cao thẳng rồi đọng lại trên đôi môi mỏng tái nhợt.
Rõ ràng là một sư tôn cấm dục lạnh lùng nhưng giờ đây, trên khuôn mặt y lại phủ đầy những giọt chất lỏng dâm loạn, như thể y đã bị kéo vào vực sâu của dục vọng.
Diệp Kính Tửu bị Hoa Bất Tiếu giày vò đến mức hoàn toàn sụp đổ, cậu bật khóc nức nở. Nước mắt tuôn rơi liên tục không ngừng và lăn dài trên gò má, khóe mắt đỏ bừng lên vì bị kích thích quá độ.
Hoa Bất Tiếu nhìn cảnh tượng trước mặt rồi nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng. Hắn ôm thiếu niên vào lòng, hắn đang cảm thấy vô cùng sung sướng.
“Không ngờ lại có một ngày bản tôn được nhìn thấy bộ dạng này của lão già Sầm Lan, sảng khoái quá đi mất.”
Hoa Bất Tiếu cúi đầu, đặt một nụ hôn lạnh lẽo vào vùng giữa chân mày của thiếu niên. Nụ hôn ấy mang theo sự chiếm hữu đầy ác ý của nam nhân. Giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng của hắn vang lên: “Đây là phải cảm ơn ngươi đó, vật nhỏ.”