[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 22

Một tháng trước.
Ma Cung.
Hoa Bất Tiếu tựa vào trường kỷ, thờ ơ nghịch chiếc pháp khí truyền tin trong tay.
Trước điện, một đám thuộc hạ đang quỳ rạp xuống đất, đầu cúi thấp đến mức gần như chạm xuống sàn, run rẩy không ngừng, chỉ còn thiếu nước dập đầu trước ma tôn đại nhân vài cái nữa thôi.
Tên thuộc hạ đứng đầu nuốt khan một ngụm nước bọt, cố gắng chịu đựng sát khí không chút che giấu của Hoa Bất Tiếu, cắn răng nói: “Ma tôn đại nhân, dị tượng ở Tù Uyên e là có liên quan đến sự thức tỉnh huyết mạch của yêu thú thượng cổ, không biết có cần…”
“Hừ… Đã bảy ngày trôi qua rồi, sao vật nhỏ kia vẫn chưa liên lạc với bản tôn nhỉ?”
Ma tôn đại nhân thở dài, cắt ngang lời lải nhải của thuộc hạ.
Khuôn mặt đẹp trai gian ác của hắn lộ vẻ lười biếng, ánh mắt lơ đễnh quét qua đám thuộc hạ quỳ rạp trước điện, giọng nói uể oải mà mê hoặc: “Sát Lẫm, ngươi nói xem là vì sao?”
Sát Lẫm sững người, thăm dò hỏi: “Ma tôn đại nhân đang nói đến Diệp Kính Tửu?”
Gã ta cẩn thận ngẩng đầu, khi thấy Hoa Bất Tiếu đang nhìn mình với nụ cười như có như không thì nhanh chóng nhận ra mình vừa hỏi một câu thừa thãi, khiến hắn cảm thấy không vui. Gã ta lập tức vội vã đáp: “Diệp Kính Tửu là ma tu nằm vùng trong phái Tiêu Dao, đứng dưới trướng của Sầm Lan, rất có khả năng… y đã bị bại lộ thân phận, có thể đã bị Sầm Lan phát hiện, gặp phải chuyện ngoài ý muốn.”
“Hừ… Ngoài ý muốn ấy hả?”
Hoa Bất Tiếu xoa cằm, đôi mắt liễu hơi híp lại, hẹp dài mà mê hoặc. Hắn chẳng buồn quan tâm đến đám thuộc hạ đang run rẩy trước điện, chỉ lẩm bẩm một mình: “Pháp khí truyền tin bị phá hủy một chiều… Vật nhỏ kia chắc chắn không có gan lớn như vậy.”
“Nếu Sầm Lan phát hiện ra kế hoạch nhưng lại dùng cách trực tiếp nhất này để báo cho bản tôn mà không tận dụng nó thì thật là kỳ quái.”
Trong đầu chợt hiện lên cảnh tượng vật nhỏ kia tự tay banh lỗ nhỏ ra, vừa tự an ủi vừa phun nước, Hoa Bất Tiếu khẽ “ừm” một tiếng, trong nháy mắt suy nghĩ ra rất nhiều điều.
Động tác nghịch pháp khí truyền tin của hắn khựng lại, như chợt nhận ra điều gì đó. Ánh mắt vốn đầy ý cười dần trở nên âm trầm, sát khí trên người cũng tỏa ra không hề che giấu.
Bàn tay của Hoa Bất Tiếu hơi siết lại, trong chớp mắt, hắn đã bóp nát chiếc pháp khí truyền tin trong tay, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm: “Rõ ràng bản tôn đã cảnh cáo vật nhỏ kia rồi, nếu y thực sự đã bị lũ cặn bã khác — Hừ, quả nhiên, đồ của mình mà bị tên khốn khác động vào thì thật khó chịu.”
Hắn tùy ý bóp nát rồi ném mảnh vỡ của pháp khí truyền tin xuống đất, vẻ mặt u ám lại dần chuyển sang phiền muộn: “Vật nhỏ kia không còn pháp khí truyền tin nữa, về sau làm sao liên lạc với bản tôn đây? Còn lão già Sầm Lan kia nữa, chỉ cần bản tôn đặt chân vào lãnh địa mà y đang bảo vệ thì y sẽ lao đến giao đấu ngay lập tức, cứ như một con chó đánh hơi thấy mùi máu vậy.”
Sát khí của ma tôn đại nhân càng lúc càng đáng sợ, Sát Lẫm chú ý thấy mấy đồng bạn bên cạnh liên tục nháy mắt với mình, ra hiệu gã ta mau chóng trấn an ma tôn, kẻo hắn nổi giận lên sẽ giết sạch bọn họ.
Đây chính là bi kịch của một con chó săn trung thành dưới trướng ma tôn, mọi chuyện nguy hiểm đều phải tự mình gánh vác.
Mặc dù gã ta không hiểu, nếu Diệp Kính Tửu đã bị bại lộ thân phận và trở thành quân cờ bị bỏ đi thì còn lý do gì để tiếp tục liên lạc với cậu…
Sát Lẫm khựng lại, bỗng nhớ tới trước đây Hoa Bất Tiếu từng sai gã ta đi điều tra thân phận của Diệp Kính Tửu. Khi đó, sau một hồi dò xét, gã ta đã thực sự phát hiện ra một bí mật lớn, không ngờ thân thể của cậu lại là một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đỉnh cấp truyền thuyết trong Giới Tu Chân!
Sau khi biết điều này, ma tôn đại nhân bỗng nhiên tỏ ra vô cùng hứng thú với Diệp Kính Tửu. Thậm chí, bây giờ hắn lại nổi giận vì không thể liên lạc được với cậu, không những vậy mà còn coi cậu là “đồ của mình”.
… Ma tôn đại nhân sẽ không nảy sinh hứng thú kỳ quái gì với Diệp Kính Tửu đấy chứ?
Không không không, chắc chắn là gã ta nghĩ nhiều rồi! Có lẽ trên người Diệp Kính Tửu còn có giá trị nào đó mà gã ta chưa biết. Dù sao thì cậu cũng là một thiên tài xuất chúng, nếu có thời gian bồi dưỡng, cậu nhất định sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực của ma tôn đại nhân.
Sát Lẫm không dám nghĩ tiếp nữa. Gã ta ngẩng đầu, cẩn trọng đề xuất: “Bẩm ma tôn đại nhân, thuộc hạ nhận được tin tức, Lần này Yến Lăng Khanh, đại đệ tử của Sầm Lan, cũng sẽ tới Tù Uyên để điều tra tình hình. Nếu muốn tìm cách liên lạc với Diệp Kính Tửu thì chi bằng ta cứ ra tay từ phía hắn là được.”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày: “Ồ? Yến Lăng Khanh? Từ khi nào mà Sầm Lan lại nỡ để đại đệ tử của mình đi ra ngoài thế này? Chẳng phải trước đây y luôn sợ bản tôn tóm được rồi giết chết hắn hay sao?”
Có vẻ bất ngờ trước tin tức này, Hoa Bất Tiếu trầm ngâm một lát, sát khí dần dần thu lại. Hắn đứng dậy khỏi trường kỷ, hoạt động gân cốt, vạt áo rộng lộ ra cánh tay cơ bắp rắn chắc, tiếng xương khớp kêu “răng rắc”.
“Lần này bản tôn sẽ tự mình đi đến Tù Uyên.”
Hoa Bất Tiếu hờ hững nói: “Vật nhỏ kia từng nhắc đến đại đệ tử của Sầm Lan không ít lần. Lần này, bản tôn muốn xem thử xem đến cùng thì hắn là người thế nào mà lại có thể khiến vật nhỏ kia quan tâm đến vậy.”
Hoa Bất Tiếu nhớ rất rõ, mỗi lần hắn cố tình hỏi về Yến Lăng Khanh, Diệp Kính Tửu đều vội vàng lảng tránh, sợ hắn nảy sinh hứng thú không nên có với đại sư huynh nhà mình.
Nhưng chính vì Diệp Kính Tửu luôn trốn tránh không muốn nhắc đến Yến Lăng Khanh nên Hoa Bất Tiếu mới càng muốn tìm hiểu xem hắn là người phương nào mà có thể khiến Diệp Kính Tửu vô thức bao che cho hắn đến vậy.
Nếu đúng như những gì hắn nghĩ thì Yến Lăng Khanh không cần phải sống nữa.
Tù Uyên.
Hoa Bất Tiếu hiếm khi tự mình điều tra, vậy mà chỉ mất chưa đến nửa ngày đã nắm rõ tình hình dị biến ở Tù Uyên.
Lần này, việc yêu thú tràn ra quả thật là do huyết mạch thượng cổ của Yêu tộc thức tỉnh. Đã gần một ngàn năm trôi qua, Yêu tộc không còn vị vương nào cai quản. Năm xưa, vị yêu hoàng cuối cùng đã bị Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan cùng nhau tiêu diệt.
Dù lập trường khác biệt nhưng chung quy lại thì cả hai người bọn họ vẫn là Nhân tộc. Cũng vì lẽ đó nên Yêu tộc càng ngày càng suy yếu, cuối cùng họ bị người tu chân đuổi đến tận Tù Uyên.
Giờ đây, sau một ngàn năm, một vị yêu hoàng mới có khả năng thống lĩnh vạn yêu đã xuất hiện. Điều này khiến bầy yêu thú trở nên vô cùng kích động, điên cuồng tìm kiếm vương của mình với mong mỏi được đi theo hắn, để hắn có thể dẫn dắt Yêu tộc thống trị thế gian một lần nữa.
Nhưng nhìn bầy yêu thú vừa nôn nóng vừa hoang mang thế kia thì có vẻ như là “vương” của bọn chúng cũng chẳng hề muốn mình bị tìm thấy.
Hoa Bất Tiếu vốn đến đây vì chuyện của Diệp Kính Tửu, nhưng khi nhìn thấy tình hình này thì lại nảy sinh lòng hứng thú. Hắn quyết định sau khi trở về sẽ lập tức phái người điều tra thân phận vị “Yêu hoàng” mới này để có thể diệt trừ kẻ này càng sớm càng tốt.
Sau đó là… Yến Lăng Khanh.
Đã lâu rồi Hoa Bất Tiếu không gặp được một người đẹp đến mức khiến hắn phải sáng mắt lên như vậy. Yến Lăng Khanh hoàn toàn phù hợp với sở thích săn mồi của hắn, một mỹ nhân đẹp phi giới tính.
Nhưng vừa nghĩ đến khả năng người đẹp này có quan hệ gì đó với vật nhỏ của mình thì Hoa Bất Tiếu lại mất sạch hứng thú ngay lập tức.
Dù Yến Lăng Khanh đến đây một mình nhưng có vẻ như Sầm Lan đã đoán trước chuyện này sẽ thu hút sự chú ý của ma tu. Sợ rằng ai đó sẽ bắt hắn để ép buộc mình nên y đã đặt lên người đại đồ đệ một pháp chú mà ngay cả Yến Lăng Khanh cũng không hề hay biết.
Một khi bị bắt, pháp chú này sẽ ngay lập tức kích hoạt và truyền tống hắn đến một nơi cách xa chỗ này ngàn dặm.
Để tránh đánh rắn động cỏ, Hoa Bất Tiếu chỉ lặng lẽ lưu lại một pháp chú chiếm xác trên người Yến Lăng Khanh khi hắn chưa hề hay biết rồi rời khỏi Tù Uyên với tâm trạng chán nản.
Đây là một loại bí pháp mà hắn mới có được trong vài năm gần đây. Nếu không tự làm cho mình bị bại lộ thân phận thì ngay cả Sầm Lan cũng khó mà phát hiện ra hắn.
Mặc dù vậy, để cẩn trọng hơn, Hoa Bất Tiếu quyết định chờ đến thời cơ thích hợp mới tiến hành nhập vào người Yến Lăng Khanh; không chỉ để tìm hiểu về nơi Chuông Ma Thuật đang bị phong ấn mà còn để ép vật nhỏ phải quay về Ma Cung ngay lập tức, tránh để cậu tiếp tục nấn ná ở phái Tiêu Dao mà bị kẻ khác chiếm lợi.
Ba tháng ước hẹn cũng sắp đến rồi. Nếu sau ba tháng mà Diệp Kính Tửu vẫn chưa có giải dược thì cậu sẽ trúng độc mà chết.
Cho dù là xét về lý hay về tình, cậu cũng nên trở về rồi.
—
Diệp Kính Tửu rời khỏi biển ý thức trong trạng thái mơ mơ màng màng, phát hiện bên ngoài đã qua nửa ngày. Không hiểu vì sao, cậu cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, chỉ muốn ngay lập tức lăn ra giường rồi ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng còn chưa kịp nằm xuống, cậu đã nhận ra mình đang bị đại sư huynh giam chặt trong lồng ngực. Hơi thở của một nam nhân trưởng thành bao trùm lấy cậu, quấn chặt đến mức không thể thoát ra. Quan trọng hơn là dường như cơ thể hơi bất thường, có điều gì đó không đúng lắm.
Diệp Kính Tửu cảm nhận được sự dính nhớp và trướng đau truyền đến từ thân dưới, lỗ nhỏ như đang bị thứ gì đó lấp đầy, cảm giác khác thường chưa từng có. Cậu cố gắng cử động một chút, nhưng vật bên trong lỗ nhỏ kia ngay lập tức thức tỉnh, còn cọ mạnh vào điểm nhạy cảm bên trong cậu.
Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy thân thể mình như bị người ta chơi đùa đến mức mềm nhũn từ lúc nào không hay. Một tiếng nức nở bật ra khỏi cổ họng, sâu trong âm đạo lại chợt cảm thấy tê dại, còn tiết ra chút dịch ướt át. Diệp Kính Tửu mất hết sức lực, cậu ngay lập tức ngã về phía sau, dựa vào lòng đại sư huynh, chẳng muốn động đậy dù chỉ một chút.
Lúc này, cuối cùng thì Diệp Kính Tửu cũng ý thức được đến cùng thì tình huống hiện tại là như thế nào.
Rất rõ ràng, trong lúc cậu rơi vào biển ý thức, đại sư huynh đã… tiến vào trong cậu. Quan trọng hơn cả là đến tận bây giờ, vật kia của hắn vẫn chưa rời khỏi thân thể cậu.
Diệp Kính Tửu không biết phải làm sao, ý thức lúc này mơ hồ vô cùng, cơn buồn ngủ dần dần kéo đến. Thân thể và tinh thần đều cảm thấy mỏi mệt, cậu chỉ muốn ngủ ngay lập tức. Nhưng bên dưới dính nhớp khó chịu, ngay cả bụng cũng chướng đến lạ thường.
Kỳ lạ quá, sao bụng lại chướng thế nhỉ?
Diệp Kính Tửu thử đưa tay sờ bụng mình, chỉ cảm thấy phần bụng nhỏ hơi nhô lên. Gương mặt cậu ngay lập tức trở nên kỳ quặc.
Diệp Kính Tửu cố gắng kiềm chế dự cảm bất an trong lòng, bàn tay đặt lên bụng, chậm rãi ấn xuống. Ngay khoảnh khắc chạm đến, âm đạo của cậu nhanh chóng phản ứng một cách mãnh liệt, dường như sâu bên trong có thứ gì đó theo khe hở của âm hộ “phụt” “phụt” tràn ra. Chỉ trong chớp mắt, phần đùi của cậu ngay lập tức bị bao phủ bởi một mảng nóng hổi, dính nhớp.
Diệp Kính Tửu: “…”
Cái quái gì vậy? Lúc cậu mất đi ý thức, đại sư huynh lại mạnh mẽ đến mức này à?
Bắn bao nhiêu lần thế? Hắn không thấy kiệt sức chút nào sao?
Dường như người đang ôm cậu bị động tác của Diệp Kính Tửu đánh thức. Ngay sau đó, bên tai cậu vang lên tiếng thở trầm thấp và đầy gợi cảm của đại sư huynh. Ngay sau đó, một luồng hơi nóng phả lên cổ của Diệp Kính Tửu, cằm y nhẹ nhàng cọ sát, đôi môi cũng dán lên làn da cậu. Giọng nói khàn khàn, lẫn chút mê ly vang lên: “Kính Tửu, đệ tỉnh rồi à?”
Hơi thở ấm áp phả lên tai khiến cả vành tai của Diệp Kính Tửu đỏ lên. Cậu hơi quay mặt đi, có chút không được tự nhiên mà nhỏ nhẹ đáp lại: “Ừm… Đại sư huynh, huynh… ta…”
Cậu muốn hỏi vì sao hắn lại làm chuyện đó khi cậu mất đi ý thức. Hơn nữa, tại sao hắn không chỉ bắn tinh dịch đầy một bụng mà đến tận bây giờ vẫn còn chưa chịu rút dương vật ra?
Diệp Kính Tửu cắn chặt răng, cảm thấy quá mức xấu hổ nên cậu không thể nào nói thẳng ra được. Chần chừ một lúc rồi cậu mới lí nhí hỏi: “Đại sư huynh, phía dưới của ta… cảm thấy không thoải mái, ngươi có thể giúp ta… làm sạch một chút không?”
“… Xin lỗi, Kính Tửu.”
Người ôm cậu lại siết chặt thêm vài phần, Diệp Kính Tửu tưởng đại sư huynh ngượng ngùng vì lời cậu nói, định xin lỗi rồi giúp cậu rửa sạch thân thể nên cậu còn chuẩn bị tinh thần để nói tiếp.
Nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì thứ đang chôn sâu trong lỗ nhỏ bỗng dần dần cương cứng và trở nên to lớn hơn. Âm đạo ngay lập tức bị nhồi chặt, khoái cảm bất chợt ập đến khiến Diệp Kính Tửu cứng đờ cả người.
Cậu nắm chặt lấy tay áo của Yến Lăng Khanh, hơi thở rối loạn, không nhịn được mà rên khẽ: “Ưm… Đại sư huynh, ngươi đang làm gì…”
Yến Lăng Khanh cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên cổ cậu. Động tác của hắn rõ ràng rất dịu dàng nhưng lại toát ra cảm giác chiếm hữu và xâm lược mạnh mẽ.
Hắn lặng lẽ kéo tay Diệp Kính Tửu ra khỏi tay sư tôn. Lần này, cậu hoàn toàn không có sức kháng cự. Sau đó, hắn ôm Diệp Kính Tửu lên, xoay người cậu lại, khóa chặt cậu trên đùi mình.
Dương vật tạm thời rời khỏi âm đạo nhưng chưa đầy một giây sau, nó đã nhắm thẳng vào miệng lỗ nhỏ vừa phun nước mà cắm vào một lần nữa để chặn lại dòng tinh dịch đang trào ra.
Ánh mắt hoảng hốt và bối rối của tiểu sư đệ đối diện với dục vọng đang sôi trào của Yến Lăng Khanh. Hắn nuốt khan, sau đó đè cậu xuống, tiếp tục đâm chọc vào bên trong.
Bên cạnh là sư tôn nhưng điều đó chỉ càng kích thích hắn hơn. Yến Lăng Khanh thọc vào rút ra đầy mạnh mẽ, không ngừng công kích điểm nhạy cảm bên trong cậu.
“Kính Tửu…” Giọng Yến Lăng Khanh khàn khàn: “Xin lỗi, nhưng… chỉ một lần nữa thôi được không?”
Âm đạo theo bản năng siết chặt lại, khoái cảm tự động kéo đến khiến Diệp Kính Tửu gần như không thể suy nghĩ rõ ràng. Cậu vẫn chưa kịp hiểu đến cùng là chuyện gì đang diễn ra, tại sao đại sư huynh miệng thì nói xin lỗi, nhưng cơ thể lại nhấp ngày càng nhanh hơn?
Cậu vừa định mở miệng đáp lại thì môi đã bị đại sư huynh chiếm lấy.
Diệp Kính Tửu “ưm” một tiếng, hàm bị tách ra, lưỡi của hai người bọn họ quấn lấy nhau. Nước bọt không tự chủ được mà tràn ra khỏi khóe môi. Cậu yếu ớt rên rỉ, toàn thân mềm nhũn, hoàn toàn bị đại sư huynh dẫn dắt.
Sao lúc cậu ở trong biển ý thức của sư tôn thì Yến Lăng Khanh vẫn ổn, mà vừa ra ngoài, y lại như biến thành một người khác, bắt nạt cậu đến mức này…
Diệp Kính Tửu hoảng hốt, tay chống lên giường mà chẳng còn chút sức nào. Hai chân bị đại sư huynh nhấc lên đặt trên vai khiến cơ thể cậu không thể khống chế được mà rung động theo từng cú va chạm của hắn.
Cậu đỏ bừng mặt, tủi hổ đến mức không dám quay đầu lại. Nhưng khi cậu liếc mắt nhìn qua một bên thì ngay lập tức nhìn thấy sư tôn vẫn đang đả tọa trị thương ở đó.
“Ưm, đại sư huynh… không, không được…”
Cậu lắc đầu, mũi chân co lại, cố gắng né tránh sự xâm nhập của đại sư huynh: “Sư tôn… Sư tôn vẫn còn ở đây…”
Yến Lăng Khanh khựng lại một chút, ngay sau đó lại thọc vào rút ra càng mạnh mẽ hơn. Trong âm đạo tràn ngập tinh dịch, theo từng cú va chạm kịch liệt mà bắn “phụt” ra ngoài từ hai môi âm hộ. Chất lỏng đặc sệt bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí có vài giọt còn vương lên cả y phục của sư tôn.
“Không sao đâu.”
Hắn dịu dàng dỗ dành tiểu sư đệ đang vì xấu hổ mà trở nên nhạy cảm hơn, giọng nói chậm rãi và dịu dàng pha chút cám dỗ mà tiểu sư đệ không nhận ra: “Sư tôn không biết đâu.”
“Hãy cảm nhận ta đi, Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu run rẩy vì sung sướng. Cậu vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của đại sư huynh, trong mắt hắn tràn ngập chấp niệm và ham muốn: “Hãy cảm nhận ta.”
… Cảm nhận đại sư huynh ư?
Diệp Kính Tửu rên rỉ, khoái cảm như nghiền nát từng mảnh ý thức của cậu, cuốn lấy tinh thần vốn đã mỏi mệt mà nhào nặn nó thành một khối hỗn loạn. Diệp Kính Tửu không còn suy nghĩ được gì về việc sư tôn đang ở ngay bên cạnh, liệu có biết cậu và đại sư huynh đang làm chuyện bậy bạ hay không. Lúc này, cậu chỉ còn biết đắm chìm vào thế giới tình ái mà Yến Lăng Khanh đã tạo ra cho cậu.
Hơi thở của cậu trở nên dồn dập hơn, giọng mũi tràn đầy dục vọng. Trong mê loạn, cậu khẽ gật đầu, thỏa hiệp: “Ưm…”
—
Sau một vòng triền miên, Diệp Kính Tửu vừa mệt mỏi vừa thỏa mãn.
Mệt là vì cả tinh thần lẫn thân thể đều phải chịu sự va chạm mãnh liệt. Mà thỏa mãn cũng là vì khoái cảm ngọt ngào mà những lần va chạm ấy mang lại.
Đại sư huynh vô cùng để ý đến việc cậu đã kết nối tinh thần với sư tôn trong biển ý thức. Vì thế, mỗi khi kết nối tinh thần xong, cậu lại bị hắn chiếm đoạt triệt để.
Đến khi ý thức dần tỉnh lại, thậm chí đại sư huynh của cậu vẫn muốn cùng cậu làm tình một cách kịch liệt ngay trước mặt sư tôn đang đả tọa trị thương.
Ban đầu, Diệp Kính Tửu vẫn còn thấy khá ngượng ngùng, nhưng thời thời gian trôi đi, cậu nhận ra sư tôn cứ như một khúc gỗ chẳng hề phản ứng; thế nên ngay cả khi rên rỉ trên giường, cậu cũng không còn kiềm chế âm thanh của mình nữa.
Diệp Kính Tửu giống như một loại trái cây chín mọng bị người ta cắn mạnh, ngọt ngào và mọng nước. Chỉ cần bị chạm nhẹ vào sẽ ngay lập tức tiết ra một dòng dịch ướt át, tựa như thịt quả mềm nhũn sẵn sàng vỡ nát.
Sau một khoảng thời gian, cuối cùng thì tinh thần bị tổn thương của cậu cũng hồi phục, nhưng sư tôn vẫn chưa thức tỉnh. Điều này khiến Yến Lăng Khanh bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Hắn nghi ngờ sư tôn chỉ đang giả bệnh, cố tình kéo dài thời gian để kết nối tinh thần với tiểu sư đệ. Vì vậy, mỗi lần quan hệ xác thịt với cậu, hắn càng ngày càng không kiêng kỵ, thậm chí có lúc còn dụ dỗ tiểu sư đệ để hắn đâm sâu vào tận tử cung.
Nhưng mỗi khi đến thời điểm đó, tiểu sư đệ vốn ngoan ngoãn mặc hắn sắp đặt lại phản ứng kịch liệt khác thường. Dù đối phương là đại sư huynh mà cậu yêu thích, cậu cũng không muốn bị đâm vào trong tử cung, càng không có ý định mang thai.
Yến Lăng Khanh không cưỡng ép cậu. Hắn đè nén nỗi thất vọng và bất an trong lòng, tôn trọng ý muốn của tiểu sư đệ.
Lại một lần giao hợp nữa.
Yến Lăng Khanh ôm lấy tiểu sư đệ, để cậu tựa vào ngực mình. Bàn tay hắn nhẹ nhàng xoa tóc cậu, động tác dịu dàng đến mức khiến cho người ta mê đắm.
Tiểu sư đệ quấn lấy cổ hắn, vô cùng thân thiết mà áp mặt vào lồng ngực hắn, giọng nói mềm mại: “Đại sư huynh, hôm nay chúng ta rời khỏi đây được không? Ta mệt mỏi quá rồi.”
Yến Lăng Khanh cúi đầu nhìn cậu. Tiểu sư đệ thật sự đã kiệt sức đến mức mí mắt cũng không thể mở nổi.
Yến Lăng Khanh siết chặt cánh tay, lòng dâng lên cảm giác tự trách. Dạo gần đây đúng là hắn đã làm quá mức, khiến cho tiểu sư đệ không chịu nổi việc quan hệ với tần suất cao như vậy.
Nhưng nỗi lo lắng trong lòng Yến Lăng Khanh lại càng lúc càng mãnh liệt hơn. Hắn sợ tiểu sư đệ sẽ gặp chuyện gì đó ngoài ý muốn rồi rời xa hắn.
Chính vì thế, hắn càng thiếu cảm giác an toàn, càng hoang mang lo lắng, từ đó dẫn đến hành động ngày một khó kiểm soát, thậm chí còn khiến cho tiểu sư đệ tỏ ra hơi bài xích hắn.
Yến Lăng Khanh mấp máy môi, trong lòng cảm thấy tự trách. Hắn định chấm dứt lần quan hệ này sẽ đáp ứng yêu cầu của tiểu sư đệ. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn định mở miệng, một cảm giác kỳ lạ đột nhiên ập đến.
Một cơn buồn ngủ mãnh liệt nhấn chìm hắn, khiến ý thức của Yến Lăng Khanh trở nên mơ hồ.
Kỳ lạ quá, rốt cuộc là chuyện gì đang vậy…
Ý thức của Yến Lăng Khanh hoàn toàn chìm vào bóng tối.
—
Đại sư huynh vẫn luôn im lặng khiến Diệp Kính Tửu có chút khó hiểu. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì ngay lập tức phát hiện gương mặt của hắn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt lạnh lẽo.
“…Đại sư huynh?”
Ánh mắt của Yến Lăng Khanh khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy hoảng sợ. Mặc dù trong lòng cậu có chút bối rối vì người luôn dịu dàng như hắn lại có thể nghiêm mặt với cậu, nhưng cuối cùng cậu vẫn thuận theo. Diệp Kính Tửu vội vàng siết chặt cánh tay, ôm lấy cổ hắn, chóp mũi cọ nhẹ lên yết hầu hắn làm nũng: “Đại sư huynh đừng giận mà… Chúng ta… tiếp tục được không?”
Cậu vừa nói vừa chống tay lên bờ vai của Yến Lăng Khanh, hơi lắc eo nhằm lấy lòng hắn, dùng lỗ nhỏ vừa phun nước tiếp tục hầu hạ dương vật của hắn. Chỉ sau vài lần cọ xát, vật kia lại cương cứng và trở nên to lớn hơn.
Diệp Kính Tửu run rẩy thở gấp, giọng nói dần trở nên mềm mại, ngọt lịm: “Ưm… Sư huynh lại cứng rồi… Lỗ nhỏ cảm thấy thoải mái quá…”
Nhưng sắc mặt của đại sư huynh lại càng lúc càng đen. Hắn nghiêm nghị đến mức tưởng chừng như sát khí có thể ngưng tụ thành thực thể. “Yến Lăng Khanh” không thèm để tâm đến khoái cảm từ dương vật đang vùi sâu trong âm đạo của Diệp Kính Tửu, chỉ đột ngột giơ tay ra bóp cổ cậu.
“Diệp Kính Tửu, ngươi to gan thật đấy.”
“Yến Lăng Khanh” siết chặt tay, khiến gương mặt vẫn còn vẻ mơ màng của Diệp Kính Tửu nhanh chóng trở nên tái nhợt. Cậu giãy giụa, hơi thở đứt quãng nhưng lực siết lại càng lúc càng mạnh khiến cậu gần như không thể thở nổi.
“Bản tôn đã nói rồi, bản tôn không thích đồ của mình bị người khác chạm vào.”
“Nếu đã bị chạm vào thì bản tôn sẽ vứt bỏ nó.”