[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 21
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 21 - Đại sư huynh hiếp dâm tiểu sư đệ

Diệp Kính Tửu không biết hình dung tình huống hiện tại như thế nào, hai chữ “xấu hổ” dường như không thể biểu đạt hoàn toàn tâm trạng của cậu, nếu sử dụng từ “sởn gai ốc” thì đúng hơn một chút.
Tóm lại, bây giờ cậu đang ngồi đối diện với sư tôn, chuẩn bị bước vào biển ý thức của sư tôn để chữa trị cho y. Mà đại sư huynh ở phía sau đang im lặng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Diệp Kính Tửu hơi lo lắng nói: “… Đại sư huynh, ta bắt đầu đây.”
“…Ừm.”
Giọng nói của đại sư huynh khàn khàn, hắn trả lời cực kỳ chậm chạp.
Diệp Kính Tửu thấy vậy thì càng thêm lo lắng. Cậu vừa nắm lấy bàn tay lạnh như băng của sư tôn vừa tập trung chuẩn bị bước vào biển ý thức của y.
Trước đây, mỗi khi Diệp Kính Tửu kết nối tinh thần với sư tôn đều là sư tôn bước vào biển ý thức của cậu, vì sư tôn nắm chắc được các tiết tấu.
Diệp Kính Tửu biết nếu không có sự cho phép của người khác mà đã bước vào biển ý thức là một chuyện rất nguy hiểm, chỉ cần hơi vô ý một chút cũng có thể mất mạng.
Nhưng nghe ý của người giấy nhỏ, sau khi sư tôn kết nối tinh thần với cậu, lúc đó, ý thức của bọn họ sẽ tạo ra một liên kết.
Nếu nói những người khác xông vào biển ý thức của Sầm Lan là có đi mà không có về thì Diệp Kính Tửu không những có thể thoải mái bước vào biển ý thức của sư tôn, mà cậu còn có thể tùy ý hành động ở trong đó, chẳng hề gặp vấn đề gì.
Diệp Kính Tửu nghe lời giải thích ấy thì càng hiểu rõ kết nối tinh thần là một chuyện riêng tư đến mức nào.
Bảo sao sau khi đại sư huynh biết cậu và sư tôn kết nối tinh thần với nhau, trên mặt hắn không có một chút ý cười.
Dấu vết thần thức của sư tôn ở trong biển ý thức của Diệp Kính Tửu rất khó bị xóa bỏ, trừ phi y ngã xuống hoặc có một tu sĩ có tu vi cao hơn cưỡng ép xóa sạch.
Nhưng theo những gì Diệp Kính Tửu từng đọc qua nội dung cốt truyện ban đầu, sư tôn chính là người mạnh nhất quyển sách này, không có một tu sĩ nào mạnh hơn y tồn tại. Bởi vậy, theo lý mà nói, dấu vết của thần thức không thể nào bị người khác xóa đi.
Còn chuyện sư tôn ngã xuống…
Lúc này, cậu đang đứng bên rìa vách đá cao, có thể nhìn thấy một cơn bão tuyết trắng xóa ở phía xa xa đang điên cuồng kéo về phía cậu.
Cơn bão tuyết trắng xóa ấy là ảo ảnh hỗn loạn trong biển ý thức, cực kỳ nguy hiểm, một khi ý thức bị nó cuốn vào thì Diệp Kính Tửu sẽ “game over’’ ngay tại chỗ.
Diệp Kính Tửu nuốt nước bọt, cảm giác nguy hiểm khiến cậu muốn rời khỏi biển ý thức, nhưng khi cậu thử rời đi thì mới nhận ra mình không thể ra được, cậu đã bị nhốt trong biển ý thức của sư tôn!
Ý thức của Diệp Kính Tửu ngay lập tức biến thành hình người, cậu nhanh chóng chạy ra phía sau vách đá cao rồi gào thét với vẻ mặt sụp đổ: “A a a a không phải người giấy nhỏ bảo mình vào đây sẽ an toàn không có chuyện gì, không những thế, mình còn có thể lộn ngược bảy trăm hai mươi độ ở trong biển ý thức của sư tôn cơ mà?? Nếu mình chết ở đây, đại sư huynh nhất định phải báo thù cho cho đệ đó á á á!”
Bên ngoài biển ý thức.
Diệp Kính Tửu nhắm chặt hai mắt, khóe môi chậm rãi mất đi màu máu, cả người tỏa ra hơi thở rét lạnh.
Yến Lăng Khanh nhíu mày: “Dáng vẻ này của Kính Tửu giống như vẫn đang quanh quẩn ở ngoài rìa biển ý thức của sư tôn, không tìm được ý thức của ngài ấy.”
Người giấy nhỏ nằm sấp trên cửa chính, lần này nó được sư tổ gấp ra nhưng không bị phái đi làm nhiệm vụ, thế nên bây giờ nó đang cảm thấy vô cùng nhàm chán: “Vậy xem ra ý thức của sư tổ đang ở khu vực sâu nhất, chỉ sợ tinh thần của ngài ấy đã bị tổn thương không nhẹ.”
“…Ngươi chắc chắn Kính Tửu sẽ không có chuyện gì khi bước vào biển ý thức của sư tôn chứ?”
Trong lòng Yến Lăng Khanh vẫn luôn cảm thấy bất an, hắn mím môi, chú ý tới nhiệt độ cơ thể của tiểu sư đệ vẫn liên tục giảm xuống, đây không phải là một dấu hiệu tốt: “Dáng vẻ hiện tại của Kính Tửu không giống như không xảy ra chuyện gì.”
“Không sao đâu.”
Người giấy nhỏ đung đưa chân nói: “Nói như nào thì ta cũng là người giấy do sư tổ gấp ra, ta vẫn hiểu được một ít suy nghĩ của ngài ấy mà. Ngươi yên tâm đi, nếu Diệp Kính Tửu xảy ra chuyện gì thì ta sẽ dùng mạng của mình để đảm bảo cho y.”
Nó tự cho rằng nếu mình nói câu này thì sẽ làm cho Yến Lăng Khanh cảm thấy yên tâm hơn, ai ngờ hắn chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn nó một cái: “Mạng của ngươi không đáng giá.”
Người giấy nhỏ: “…”
Ừm, có thể nói, bản chất của đôi thầy trò này giống nhau như đúc.
Đều rất vô tình đối với những người không cần quan tâm.
Bên trong biển ý thức.
Trước khi cơn bão tuyết điên cuồng kéo tới, Diệp Kính Tửu mạo hiểm chui vào trong một hang động băng. Cơn bão tuyết trắng xóa đang cuồng loạn ở bên ngoài, cậu tuyệt đối không dám ra ngoài hành động, đành phải quan sát hang động nhỏ mà mình đang ở.
Hang động băng nhỏ rất dài, Diệp Kính Tửu nhìn lên, có cảm giác nhìn mãi vẫn không thấy điểm cuối. Trong lòng cậu mơ hồ cảm thấy có lẽ ý thức của sư tôn đang ở chỗ sâu nhất của hang động này. Chính vì thế, cậu hít sâu một hơi, đè nén cảm giác bất an trong lòng rồi tiếp tục đi vào bên trong hang động.
Đi được một đoạn, hang động bằng băng từ từ biến thành một hành lang thật dài, hai bên là hình ảnh quá khứ của sư tôn.
Diệp Kính Tửu nhìn thấy một số hình ảnh của sư tôn khi y còn nhỏ ở nơi đây. Đó là một thiếu niên có khí chất xuất chúng, dung mạo cực kỳ nổi bật, khuôn mặt của y lạnh như băng giống như hiện tại, chỉ có điều là hơi non nớt, đang hết sức tập trung tu luyện.
Còn có cảnh sư tôn ở giai đoạn thanh niên vào lúc tài năng được bộc lộ, còn có cảnh sư tôn chém giết lưỡng bại câu thương cùng với Hoa Bất Tiếu…
“Thì ra khi còn trẻ sư tôn đã khủng bố như vậy…”
Diệp Kính Tửu xem suốt cả chặng đường, cảm thấy rất thú vị. Nhưng chờ đến khi tầm mắt của cậu nhìn thấy mấy hình ảnh cuối cùng trên hành lang dài thì đột nhiên khuôn mặt của cậu trở nên nóng bừng.
Mấy hình ảnh ở cuối hành lang đều có sự hiện diện của Diệp Kính Tửu.
Có vài cái thì cậu trực tiếp xuất hiện ở trong hình, nhưng cũng có một số lại chỉ hiện ra từ trong miệng của sư tôn.
Một trong số những chúng là tranh miêu ta cảnh sư tôn thủ dâm.
Diệp Kính Tửu vốn không nên nhớ rõ hình ảnh này, nhưng cậu nhớ sư tôn đã mặc bộ quần áo đó vào đêm cậu quay về phòng, banh âm hộ của mình ra để chứng minh cho Hoa Bất Tiếu rằng mình vẫn còn trinh trắng.
Trong hình là khuôn mặt lạnh như băng của sư tôn nhưng hơi thở của y đã trở nên hỗn loạn.
Sầm Lan cau mày, trong mắt là dục vọng mãnh liệt. Y dùng tay cầm lấy dương vật cực lớn đang nóng như lửa. Dường như đã tới giới hạn, y rên lên một tiếng, từng dòng tinh dịch đặc sệt bắn đầy ra tay.
Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc của sư tôn nhìn chằm chằm đống tinh dịch trên tay, y mở miệng, giọng nói khàn đặc, thốt ra ba chữ: “… Diệp Kính Tửu.”
Rõ ràng y chỉ nói ra tên của cậu nhưng Diệp Kính Tửu lại cảm thấy mình như bị ai đó liếm từ đầu đến chân, cả người đều nóng rực lên.
Khuôn mặt Diệp Kính Tửu đỏ bừng, lúc này cậu chỉ có thể nghiến chặt răng, nhăn mặt không muốn nhìn tiếp hình ảnh đó nữa, nhanh chóng rời khỏi hành lang.
Nhưng hàng lang dài như đang bức ép cậu. Nếu cậu không xem hết thì cậu sẽ mãi mãi không đi đến điểm cuối cùng. Diệp Kính Tửu đành phải nhíu mày, đành phải dùng ánh mắt mang tính học thuật khi xem chương trình thế giới động vật để nhìn hết những hình ảnh này.
Bình tĩnh, bình tĩnh, không phải chỉ là nhìn mình và sư tôn làm chuyện kỳ quái với nhau thôi à? Có gì mà xấu hổ chứ…
Khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Kính Tửu tiếp tục nhìn sang bên cạnh.
Hình ảnh lần này là vào cái ngày cậu lén đi tới linh tuyền và vô tình chạm mặt sư tôn.
Diệp Kính Tửu nhìn rồi mới phát hiện ra đêm đó, khi cả người cậu ướt sũng nước, trông cậu thật sự chẳng khác gì không mặc đồ.
Bộ ngực trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện, cặp mông tròn trịa vểnh lên cùng với bướm nhỏ vô tình lộ ra khi cậu muốn rời khỏi linh tuyền, quả thật đã bị sư tôn nhìn thấy sạch sành sanh.
Sắc mặt Diệp Kính Tửu trắng bệch, cậu cảm thấy nếu cậu là sư tôn thì chắc chắn cậu sẽ nghĩ thiếu niên này đang cố ý quyến rũ mình. Không chỉ ngồi lên người sư tôn của mình làm loạn mà khi rời khỏi linh tuyền, mông nhỏ còn vặn vẹo hết trái lại phải, trông vô cùng lẳng lơ.
…Không, cậu chết rồi.
Chờ đến khi Diệp Kính Tửu coi xong mấy hình ảnh có liên quan đến mình, cậu cảm thấy mình đã chết về mặt xã hội, không còn mặt mũi để gặp ai nữa.
Không ngờ mỗi lần cậu thủ dâm đều bị sư tôn phát hiện. Không chỉ nhận ra dục vọng của cậu mà còn nắm lấy dương vật của mình nhanh chóng làm, đợi cho đến khi bắn tinh, y mới dùng giọng nói lạnh lùng trầm thấp ấy đọc lại tên của cậu một lần nữa.
Ưm… Thật là…
Diệp Kính Tửu không được tự nhiên mà cọ xát hai chân mình một chút.
Sau khi xem hết toàn bộ hình ảnh, cuối cùng thì Diệp Kính Tửu cũng đi ra khỏi hành lang dài.
Ở cuối hành lang, cậu nhìn thấy một… vết nứt, thấy được ý thức của sư tôn đã biến thành hình người. Nó đang nhập tâm ngủ say, bộ dạng kia và khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu đó trông không khác gì bản thể của sư tôn ở bên ngoài biển ý thức.
Lúc này Diệp Kính Tửu mới nhớ ra mục đích cuối cùng của mình khi đến đây.
Cậu cảm thấy vô cùng xấu hổ, hơi lo lắng đi đến gần sư tôn.
Ý thức cũng không phải là con người, tuy biến ảo thành hình nhưng lại không có thực thể. Bởi vậy, chỉ cần Diệp Kính Tửu đụng vào cơ thể của sư tôn thì cậu sẽ lập tức quấn lấy ý thức của y, bắt đầu kết nối tinh thần.
Diệp Kính Tửu từ từ đến gần sư tôn, mặc dù trong lòng cậu đang cảm thấy vô cùng lo lắng nhưng chờ đến khi đầu ngón tay sắp chạm vào sư tôn, cậu lại không thể làm được bước cuối cùng.
Người đang ở bên ngoài biển ý thức chính là đại sư huynh.
Nếu kết nối tinh thần với sư tôn ở trong biển ý thức thì cơ thể cậu chắc chắn sẽ có phản ứng. Mà khi đại sư huynh nhìn thấy cơ thể của cậu động tình như vậy thì cậu nên làm cái gì bây giờ?
Đây không phải là tự tay đội nón xanh lên đầu cho đại sư huynh hay sao?
Khoảng cách giữa Diệp Kính Tửu và sư tôn chẳng qua chỉ có một tấc nhưng cậu lại do dự, đầu ngón tay vẫn không dám tiến đến gần y.
Cứ giằng co như vậy một lúc lâu, cuối cùng cũng có người cảm thấy mất kiên nhẫn.
Bỗng nhiên Diệp Kính Tửu nghe được tiếng thở dài bên tai mình. Cậu hoàn hồn, đằng sau như đang có một bàn tay kéo cậu về phía trước, giam cầm cậu vào trong lòng sư tôn.
Hình người lập tức biến mất, ý thức của cậu bắt đầu từ từ mơ hồ quấn lấy ý thức của sư tôn.
Diệp Kính Tửu không biết miêu tả khoái cảm khi kết nối tinh thần như thế nào, tóm lại, khi ý thức của cậu quấn lấy ý thức của sư tôn, cảm giác sung sướng làm đảo lộn thần kinh ngay lập tức trào dâng; ý thức của Diệp Kính Tửu như bị ý thức khổng lồ của sư tôn nuốt chửng, nổi lên rồi lại bị nuốt chửng.
Cảm giác sung sướng đó khó có thể so sánh y như lúc cậu quan hệ xác thịt với đại sư huynh. Diệp Kính Tửu cảm thấy ý thức của mình như bị ai đó nhào nặn thành một khối rồi bao bọc nó trong lớp vỏ của dục vọng. Mỗi khi cậu và ý thức của sư tôn chạm vào nhau, quấn lấy nhau, vô số khoái cảm sẽ tràn về hướng cậu như hình với bóng…
Bên ngoài biển ý thức.
Ánh mắt Yến Lăng Khanh tối sầm lại, cơ thể lạnh như băng của tiểu sư đệ dần ấm lên, thậm chí còn từ từ trở nên nóng rực. Trong lòng hắn hiểu rõ tiểu sư đệ đã kết nối tinh thần với sư tôn ở trong biển ý thức rồi, lúc này chỉ sợ hai người đó đang mập mờ triền miên với nhau.
Yến Lăng Khanh chưa từng kết nối tinh thần nên đương nhiên là hắn không thể hiểu được khoái cảm khi làm chuyện đó.
Nhưng hắn biết, cảm giác sung sướng khi kết nối tinh thần thậm chí còn mãnh liệt hơn khi quan hệ xác thịt; có không ít đạo lữ do chìm đắm vào kết nối tinh thần mà bỏ qua việc làm tình thật sự.
Hắn còn chưa từng kết nối tinh thần với tiểu sư đệ.
Yến Lăng Khanh mím môi, nếu ở mặt tu vi thì hắn có thể nhận ra khoảng cách giữa mình và sư tôn.
Còn ở khía cạnh ai có thể mang lại nhiều khoái cảm cho tiểu sư đệ hơn thì Yến Lăng Khanh tuyệt đối không chịu thua.
Hắn không thể tha thứ cho việc tiểu sư đệ đang yêu đương với mình, về mặt “tình dục” thì cậu lại thích kết nối tinh thần với sư tôn hơn.
Yến Lăng Khanh ôm lấy tiểu sư đệ từ phía sau. Hắn có thể cảm nhận được cơ thể của tiểu sư đệ đang ngày càng nóng bỏng, hơi thở càng lúc càng hỗn loạn, trên trán đầy mồ hôi giống như đang làm một chuyện gì đó vô cùng kịch liệt.
Trong lòng Yến Lăng Khanh đương nhiên là có ghen tỵ, hắn luồn đôi bàn tay thon dài xinh đẹp của mình vào trong quần áo của tiểu sư đệ, nhẹ nhàng sờ soạng cơ thể cậu. Hắn vuốt ve làn da bóng loáng mềm mại của tiểu sư đệ từ phía sau, từ cặp ngực mềm mại xuống đến cái bụng phẳng lì, mãi cho đến khi Yến Lăng Khanh thò tay vào bên trong quần cậu, ánh mắt y lại càng thêm tối lại.
Quả thế, đúng là cơ thể của Kính Tửu có phản ứng trong quá trình kết nối tinh thần với sư tôn.
Không biết từ khi nào mà dương vật của tiểu sư đệ đã cương lên, Yến Lăng Khanh dùng tay vuốt ve nó liền đụng phải lỗ niệu đạo ở quy đầu ẩm ướt, tựa như đang tràn ra tinh dịch, có cảm giác hơi dính nhớp. Ngón tay hắn ma sát lỗ niệu đạo nhạy cảm, cơ thể của tiểu sư đệ run lên nhè nhẹ, còn phát ra tiếng thở dốc mê người.
Yến Lăng Khanh nhìn qua, tiểu sư đệ vẫn chưa tỉnh nhưng trên khuôn mặt trắng nõn đã ửng đỏ. Hình như tiểu sư đệ cũng không ngờ ngoài khoái cảm do kết nối tinh thần mang lại thì cơ thể cậu cũng đang nhận lấy một phần khoái cảm khác.
Yến Lăng Khanh càng thấy ghen tỵ hơn, rõ ràng cơ thể của tiểu sư đệ đang chảy đầy nước do hắn vuốt ve, hắn nên cảm thấy vui vẻ mới phải.
Nhưng giờ phút này, Yến Lăng Khanh chỉ cảm thấy mình đang được hưởng lợi từ kết nối tinh thần, bây giờ cơ thể của tiểu sư đệ trở nên cực kỳ nhạy cảm như này đa phần là do kết nối tinh thần mang lại.
Nhưng dù vậy, khi mùi sữa ngọt ngào tràn đầy mũi của Yến Lăng Khanh, yết hầu hắn vẫn không kiềm chế được mà dịch chuyển lên xuống. Hắn đã có phản ứng, món đồ khổng lồ nóng bỏng kia đang ngẩng đầu lên và chọc vào mông của tiểu sư đệ.
Yến Lăng Khanh không khỏi nhớ lại âm hộ ẩm ướt ấm áp của tiểu sư đệ vào đêm qua. Quy đầu chắc nịch của hắn đâm thẳng vào chỗ sâu nhất, đôi lúc còn có thể đụng phải miệng tử cung của tiểu sư đệ.
Nhưng bởi vì đó là lần đầu tiên của tiểu sư đệ nên Yến Lăng Khanh kiềm chế bản thân, không cho mình đâm vào miệng tử cung của cậu. Dương vật lớn chỉ đâm mạnh vào lỗ nhỏ của tiểu sư đệ rồi bắn tinh vào bên trong. Nhưng chỉ cần được chịch cái lỗ đó thôi, cảm giác sung sướng đó cũng đã khiến con người ta chìm vào mê mẩn.
Hơi thở của Yến Lăng Khanh trở nên rối loạn, đầu ngón tay hắn ấn xuống, vuốt ve lỗ niệu đạo của tiểu sư đệ khiến chỗ đó chảy ra càng lúc càng nhiều tinh dịch hơn, mãi cho đến khi lòng bàn tay của hắn dính đầy nước dâm thì mới chịu buông tha.
Ngón tay thon dài đẹp đẽ đã được thỏa mãn, hắn tiếp tục sờ soạng phía bên dưới, cuối cùng cũng chạm phải một nơi đầy ướt át, đó chính là âm hộ của tiểu sư đệ.
Đầu ngón tay của Yến Lăng Khanh vừa đụng phải phần môi lớn thì lỗ thịt đã bắn nước dâm liên tục không ngừng, giống như đang bị một dương vật cực lớn đâm vào, khoái cảm mãnh liệt khiến bướm nhỏ của cậu chảy đầy dâm thủy, như chỉ chờ ai đó nhẹ nhàng đụng vào là có thể bắn nước tung tóe.
Kết nối tinh thần với sư tôn có thể sung sướng đến mức này à?
Trong lòng Yến Lăng Khanh tức nghẹn, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên vành tai trắng nõn của tiểu sư đệ, ngón tay hắn đâm vào trong cửa mình đang chảy đầy nước, nhẹ nhàng hỏi: “Kính Tửu, ngươi thích đại sư huynh chịch ngươi hơn, đúng không?”
“Ưm…”
Tiểu sư đệ đang nhắm mắt hừ một tiếng mơ hồ từ mũi.
Rõ ràng đó không phải là một câu trả lời nhưng Yến Lăng Khanh vẫn cho rằng âm thanh “ưm” kia là tiểu sư đệ đang trả lời lại mình.
Ngón tay hắn đâm vào trong càng lúc càng nhanh hơn, khoái cảm khi bướm nhỏ bị đâm khiến cơ thể của tiểu sư đệ run rẩy mãnh liệt.
Diệp Kính Tửu ngồi đối diện với sư tôn, bàn tay vẫn còn đang nắm lấy tay y, khuôn mặt vốn đang bình tĩnh dần dần ửng đỏ. Quần áo của cậu bị Yến Lăng Khanh biến thành một mớ lộn xộn, vạt áo bị kéo xuống, ngực nhỏ trắng nõn khẽ lắc lư theo nhịp ngón tay đâm vào bên trong lỗ thịt của đại sư huynh; phần bên dưới vạt áo như ẩn như hiện, trông dâm đãng vô cùng.
Yến Lăng Khanh biết mình không nên làm như vậy.
Tiểu sư đệ vẫn đang làm chuyện quan trọng, phải kết nối tinh thần… cùng với sư tôn, không thể bị cắt ngang đột ngột.
Nhưng hắn không kiềm chế được. Yến Lăng Khanh chỉ cần tưởng tượng đến việc bây giờ tiểu sư đệ đang kết nối tinh thần với sư tôn, chuyện mà chỉ có các đạo lữ mới làm với nhau, hắn đã cảm thấy mình không thể kiềm nén được cơn tức, tốc độ đâm vào của ngón tay theo đó mà càng lúc càng nhanh.
…Chỉ trong trường hợp này.
Chỉ trong trường hợp này, hắn không thể kém hơn sư tôn, cho dù kém hơn một chút cũng không được.
Yến Lăng Khanh tràn đầy chiếm hữu ôm tiểu sư đệ vào trong lòng, Diệp Kính Tửu bị ngón tay của hắn kích thích; rõ ràng sáng nay cậu vừa bôi thuốc, đã được ngón tay làm cho thỏa mãn mà bây giờ lại lên đỉnh một lần nữa, lỗ nhỏ dâm loạn bắn đầy nước, gần như làm ướt hết quần.
Người giấy nhỏ vẫn đang đợi ở ngoài cửa, Yến Lăng Khanh ở trong phòng lại bình tĩnh kéo quần lót của Diệp Kính Tửu xuống đến đầu gối, để lộ ra cặp đùi thon dài trắng như tuyết. Hắn nâng eo của tiểu sư đệ lên, để cậu ngồi lên đùi mình trong khi vẫn đang mất ý thức, mà lỗ nhỏ ướt át kia lại vừa khéo đè lên dương vật đang cương cứng của hắn.
Sư tôn đang ở đối diện, Yến Lăng Khanh nhìn về phía y, khuôn mặt của sư tôn vẫn không thay đổi gì giống như trước nhưng hơi thở lại dần dần trở nên nặng nề. Ánh mắt hắn nhìn xuống dưới thì thấy dưới quần sư tôn đã lồi lên một khối lớn.
Gân xanh trên trán Yến Lăng Khanh nổi lên, hắn ghen tỵ đến mức có ảo giác tiểu sư đệ đang làm tình với sư tôn ngay sau lưng mình.
…Thật ra cũng không phải là ảo giác, kết nối tinh thần và quan hệ xác thịt cũng không khác gì nhau lắm.
Yến Lăng Khanh chưa từng nghĩ hắn có thể ghen tỵ đến mức này. Đây là lần đầu tiên trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ phản bội sư môn. Một khi nghĩ đến việc tiểu sư đệ mình yêu thương đang quấn lấy ý thức của sư tôn ở trong biển ý thức, thân mật kết nối tinh thần thì hắn lại cảm thấy ghen tỵ đến phát điên.
Đôi chân trắng như tuyết của sư đệ đang khoanh lại, dưới đùi đã ướt sũng. Cậu đang bị Yến Lăng Khanh ôm vào lòng, hai mắt nhắm nghiền, lỗ nhỏ dâm đãng bị kéo ngồi lên gậy thịt, cửa mình banh ra từ từ ngậm lấy dương vật, trông như đang muốn nhanh chóng được lấp đầy.
Đôi tay lớn của Yến Lăng Khanh luồn vào bên trong quần áo của tiểu sư đệ, vừa nắn bóp cặp ngực hơi nhô lên của cậu vừa kề sát bên tai khàn khàn nói: “Tiểu sư đệ, ta vào nhé.”
Đương nhiên Diệp Kính Tửu là không thể trả lời lại, cậu đang vội vàng kết nối tinh thần với sư tôn ở trong biển ý thức.
Yến Lăng Khanh mím môi, đỡ eo của tiểu sư đệ rồi ấn cậu ngồi xuống, chậm rãi nhét dương vật vào trong lỗ nhỏ dâm loạn đang liên tục mút mát gậy thịt, lấp đầy âm đạo nóng rực. Phần thịt mềm bên trong âm đạo nhanh chóng hút lấy gậy thịt, trong lỗ nhỏ dâm đãng như có vô số cái miệng nhỏ nhắn hút lấy quy đầu, mang lại cảm giác vô cùng sung sướng.
Yến Lăng Khanh càng đâm dương vật vào thì âm đạo càng nóng rực hơn. Nước dâm trào ra đứt quãng, mãi đến khi quy đầu chạm phải điểm G mà đêm qua Yến Lăng Khanh đã tìm được thì cơ thể của tiểu sư đệ trong lòng hắn mới ngay lập tức cứng đờ, sau đó giọng mũi nặng nề phát ra một tiếng “ưm”.
Giọng nói đó tràn đầy dục vọng, giống như đêm qua tiểu sư đệ banh hai chân ra, dùng bàn tay nhỏ bé vuốt dương vật của hắn cho đến khi nó cương cứng rồi ẩn ý quyến rũ cầu xin hắn tiếp tục làm thêm.
Yến Lăng Khanh đung đưa eo, dùng sức đâm dương vật vào bên trong lỗ dâm của tiểu sư đệ, như thể hắn đang phát tiết cơn tức giận tích tụ bên trong người mình. Hoặc cũng có thể là do dục vọng đang dâng trào nên hắn mới đâm chọc tiểu sư đệ mình yêu đến mức toàn thân run rẩy, mái tóc chưa được buộc lên xõa tung bay thành một mớ hỗn độn, rơi xuống cái cổ trắng như tuyết của tiểu sư đệ khiến cậu càng thêm kích thích thú tính của nam nhân.
Hai chân đang nghiêm túc ngồi xếp bằng của tiểu sư đệ bị thúc mạnh đến mức sắp tách ra hai bên, khuôn mặt ửng đỏ như hoa đào, hàm răng trắng tinh cắn chặt lấy môi dưới vì cuộc làm tình kịch liệt này. Yết hầu của cậu liên tục bật ra tiếng kêu rên và tiếng thở dốc, bị Yến Lăng Khanh làm cho biến thành từng tiếng ngắt quãng. Nhưng bàn tay cậu thì…
Bàn tay ấy vẫn nắm lấy tay của sư tôn, không biết từ khi nào mà nó đã bị bàn tay lạnh như băng của sư tôn nắm chặt. Khi Yến Lăng Khanh đâm quá mạnh, bàn tay của tiểu sư đệ suýt rơi khỏi tay của sư tôn, nhưng sư tôn như đã tỉnh lại, gân xanh trên bàn tay y nổi lên nắm chặt lấy bàn tay của tiểu sư đệ; cho dù Yến Lăng Khanh chịch cậu mạnh đến mức nào thì bàn tay của tiểu sư đệ cũng chưa từng rơi xuống.
“Sư tôn…” Giọng nói của Yến Lăng Khanh khàn khàn mang đầy dục vọng, đôi mắt âm u: “Không phải người đã sớm tỉnh rồi sao?”
Sư tôn không trả lời nhưng phần nhô lên dưới quần vẫn chưa biến mất, Yến Lăng Khanh nhìn là biết việc kết nối tinh thần của sư tôn và tiểu sư đệ cũng kịch liệt y như vậy.
“Sư tôn, không phải người gạt Kính Tửu kết nối tinh thần với người sao, thật ra người hoàn toàn không bị thương, đúng không?”
Sư tôn vẫn không trả lời như trước, giống như đêm đó Yến Lăng Khanh cố ý dẫn tiểu sư đệ đi, sư tôn vẫn im lặng như khi yêu cầu hắn tự rời khỏi. Nếu không phải câu nói cuối cùng của hắn đánh trúng chỗ yếu của sư tôn thì sao sư tôn có thể đồng ý cho hắn dẫn tiểu sư đệ đi, cũng vào ngày hôm sau…ăn tiểu sư đệ sạch sẽ.
“Sư tôn, người Kính Tửu thích là ta…”
Yến Lăng Khanh giữ chặt Diệp Kính Tửu trong lòng mình, tiểu sư đệ nhắm nghiền hai mắt, cổ ngửa ra phía sau dựa lên người hắn, cơ thể thừa nhận sự cưỡng dâm của hắn. Yến Lăng Khanh như đang an ủi sự bất an ở trong lòng, càng lúc càng đâm thật mạnh vào cơ thể của tiểu sư đệ: “Người Kính Tửu thích là ta.”
“Người không thể cướp Kính Tửu… khỏi tay ta.”
Yến Lăng Khanh nhắm mắt lại, hắn biết lời nói của mình nghe vô cùng buồn cười. Nếu nói về mặt quan hệ sư đồ, sư tôn là sư, hắn là đồ đệ. Như vậy, ở trong mắt tiểu sư đệ, hắn và sư tôn chính là hai kẻ cạnh tranh cướp lấy giống cái, hắn không có tư cách yêu cầu sư tôn đưa tiểu sư đệ cho hắn.
Chỉ có trở nên mạnh mẽ, chỉ có trở nên mạnh hơn cả sư tôn thì hắn mới có thể giữ chặt tiểu sư đệ trong lòng bàn tay mình.
Yến Lăng Khanh nhìn tiểu sư đệ và sư tôn đang nắm tay nhau, hắn muốn kéo tay tiểu sư đệ ra khỏi tay sư tôn nhưng cho dù hắn dùng bao nhiêu sức lực thì sư tôn vẫn không sứt mẻ gì, vẫn nắm chặt bàn tay của Diệp Kính Tửu. Yến Lăng Khanh sợ sẽ làm tiểu sư đệ bị thương nên đành bỏ cuộc.
Hắn từ bỏ suy nghĩ nói chuyện cùng với sư tôn bởi vì Yến Lăng Khanh biết rằng từ khi sư tôn thần giao với tiểu sư đệ, sẽ không có chuyện sư tôn vì câu nói kia của hắn mà buông tha cho Diệp Kính Tửu giống như trước kia.
Yến Lăng Khanh đẩy dương vật vào chỗ sâu nhất của tiểu sư đệ, quy đầu chạm phải miệng tử cung, chỗ đó vô cùng mềm mại, giống như một cái hộp Pandora dụ dỗ dương vật của hắn đâm vào.
Nhưng Yến Lăng Khanh biết mình không thể, ít nhất là khi chưa có sự đồng ý của tiểu sư đệ. Hắn chặn lại suy nghĩ độc ác trong lòng muốn càn quét tan nát lỗ dâm của Diệp Kính Tửu, cuối cùng bắn một luồng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào chỗ sâu nhất của cậu.
Khi hắn rút dương vật ra khỏi lỗ dâm, lỗ dâm run rẩy, âm hộ co lại, một lượng tinh dịch đặc sệt chảy từ lỗ thịt, chảy dọc từ đùi rơi lên quần áo của Yến Lăng Khanh.
Hai chân đang ngồi xếp bằng của tiểu sư đệ đã bị Yến Lăng Khanh đâm tách ra, lúc này, đôi chân thon dài trắng như tuyết ấy khuỵu xuống, ngón chân cuộn lại để lên đùi sư tôn.
Yến Lăng Khanh chỉnh trang lại cho tiểu sư đệ đang hôn mê, kéo lại bộ quần áo rộng thùng thình. Hắn vốn định dùng thuật vệ sinh để vệ sinh lại cho cậu nhưng thấy tiểu sư đệ vẫn chưa tỉnh lại, dục vọng chiếm hữu của Yến Lăng Khanh nổi lên, hắn muốn tinh dịch của mình ở trong cơ thể của Diệp Kính Tửu lâu hơn một chút.
Hắn vuốt ve lỗ nhỏ dâm đãng của tiểu sư đệ, muốn đẩy lượng tinh dịch vừa trào ra khỏi miệng lỗ vào lại bên trong. Khi ngón tay vừa đâm vào lỗ thịt lại bị âm hộ của Diệp Kính Tửu hút lấy, giống như làm tình có một lần không đủ, muốn bị đâm thêm một lần nữa.
Yến Lăng Khanh nuốt nước bọt, tiểu sư đệ vừa bị hắn chịch bắn, bướm nhỏ chảy ra vài thứ, trong phòng tỏa ra một mùi xạ hương nồng nặc.
Tiểu sư đệ vẫn còn chưa thỏa mãn sao?
Yến Lăng Khanh giống như mới thu được một tín hiệu nào đó, trong mắt đầy suy nghĩ không chịu thua. Hắn đâm dương vật đang cương cứng vào trong lỗ nhỏ dâm loạn vừa bị hắn bắn đầy tinh dịch.
Yến Lăng Khanh đâm bừa vào điểm nhạy cảm của tiểu sư đệ, không quan tâm đến việc đã làm Diệp Kính Tửu lên đỉnh nhiều lần, thậm chí hắn còn bắn vài lần vào trong cơ thể của tiểu sư đệ.
Không những thế, hắn còn không rút dương vật ra khỏi lỗ nhỏ dâm đãng của tiểu sư đệ; chỉ chờ khi dục vọng xuất hiện lại, dương vật đã bắn sẽ nhanh chóng vượt qua giai đoạn mềm nhũn, lại bắt đầu liên tục đâm rút vào bên trong.
Làm đi làm lại, sự va chạm càng ngày càng dồn dập hơn, thậm chí bụng của tiểu sư đệ đã bị hắn đâm đến mức gồ lên, cái bụng trắng như tuyết mềm mại hơi lộ ra hình dạng của dương vật. Hắn bắn đầy tinh dịch đặc sệt vào trong lỗ dâm của Diệp Kính Tửu, nhiều đến mức có thể chảy từ miệng tử cung vào bên trong.
Yến Lăng Khanh cứ cắm dương vật của mình vào trong cơ thể của tiểu sư đệ, mãi cho đến khi bản thân hắn cảm thấy mệt mỏi thì mới tựa cằm lên vai Diệp Kính Tửu, đến cùng thì hắn vẫn không rút dương vật ra.