[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 20
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 20 - Thỏa hiệp (easter egg: Mục Tu cưỡng ép, sỉ nhục bằng lời nói)

Sau khi chìm vào giấc mộng, Diệp Kính Tửu mơ hồ nhìn thấy một con mèo tinh nhỏ toàn thân trắng muốt. Bộ lông nó mềm mượt, cử chỉ tao nhã, đôi mắt màu lam lạnh băng không chút cảm xúc lặng lẽ nhìn chằm chằm Diệp Kính Tửu.
Khi Diệp Kính Tửu nhìn vào mắt nó, cậu mơ hồ cảm thấy có chút quen thuộc, luôn có cảm giác con mèo này lạnh lùng, kiêu ngạo và coi thường mọi thứ, vô cùng giống một người quen mà cậu từng biết.
Thế nhưng khi ở trong giấc mơ, Diệp Kính Tửu lại không thể nhớ ra tên của người quen kia, chỉ cảm thấy thân thiết với mèo tinh nhỏ ấy theo bản năng.
Vì vậy, khi con mèo kia rời xa cậu để chạy về phía trước, Diệp Kính Tửu lập tức vô thức đuổi theo.
Chỉ trong chớp mắt, không gian xung quanh biến dạng, Diệp Kính Tửu mở mắt lần nữa, bộ lông trắng muốt kia giờ đây dính đầy máu đỏ, chúng đỏ sẫm đến mức hóa thành màu đen. Tay chân của con mèo đó như bị người ta bẻ gãy, nó nằm sõng soài trên mặt đất, hơi thở mong manh như sợi tơ, đôi mắt nhìn cậu đầy mệt mỏi mà chẳng thốt được lời nào, cũng chẳng thể cầu xin được cứu giúp.
Diệp Kính Tửu do dự tiến lên một bước, nhưng con mèo kia lại xù lông lên ngay lập tức, còn khẽ gầm gừ như đang cảnh cáo cậu phải tránh xa nó.
Lượng máu chảy ra từ con mèo kia hoàn toàn không bình thường, vũng máu đen sẫm dưới người nó đang không ngừng lan rộng, thậm chí còn tràn đến bên chân Diệp Kính Tửu. Cậu nhẹ nhàng nhấc chân lên, chỉ cảm thấy thứ đó đặc quánh khác thường, như muốn níu giữ bước chân cậu, ngăn cản cậu tiến lên cứu nó.
“Mày có muốn tao cứu mày không?” Diệp Kính Tửu nhìn con mèo rồi hỏi.
Con mèo kia không lên tiếng, chỉ lặng lẽ dõi theo cậu. Trông nó uể oải, đồng tử trong mắt dần dần giãn ra, như thể đang cận kề cái chết.
Mặc dù nó không cầu cứu nhưng trong lòng Diệp Kính Tửu lại càng lúc càng hoảng loạn. Giống như chỉ cần con mèo này chết đi thì ngoài đời thực, người quen thuộc kia của cậu cũng sẽ theo đó mà mất mạng.
Diệp Kính Tửu không còn do dự nữa, cậu sải bước về phía con mèo, nhưng vũng máu dưới chân lại đặc quánh như bùn lầy níu chặt lấy cậu, làm cho cậu chẳng thể tiến thêm nửa bước. Hơi thở của con mèo yếu dần, nhưng đôi mắt kia vẫn khóa chặt trên người cậu, thậm chí còn chẳng hề chớp lấy một lần.
Thấy bản thân không thể nhấc chân tiến lên, Diệp Kính Tửu thử lùi lại một bước, quả nhiên lớp máu đặc quánh kia không hề ngăn cản cậu, dường như chỉ cần cậu từ bỏ việc cứu nó, mọi lực cản vô hình đều sẽ tan biến.
Con mèo màu trắng nằm rạp trên mặt đất, lặng lẽ dõi theo thiếu niên đang lùi về sau từng bước. Trong mắt nó không có thất vọng, chỉ chăm chú nhìn, giống như muốn khắc sâu bóng dáng thiếu niên ấy vào đáy mắt trước khi hơi thở cuối cùng tắt lịm.
Tầm nhìn dần trở nên mơ hồ, đồng tử của con mèo mỗi lúc một giãn rộng, ngay cả bóng dáng thiếu niên trong mắt nó cũng thu nhỏ lại thành một điểm mờ nhạt.
Nó cứ ngỡ rằng Diệp Kính Tửu đã rời đi, đã từ bỏ nó, không còn phí công vô ích tìm cách cứu nó nữa.
Ngay khi tầm nhìn sắp chìm hoàn toàn vào bóng tối, điểm đen nhỏ bé kia lại càng lúc càng lớn, nhanh chóng lao về phía nó. Thiếu niên chạy lấy đà, ngay khoảnh khắc chân sắp giẫm lên vũng máu, cậu lập tức nhảy vọt qua rồi đáp xuống bên cạnh nó.
Hai mắt của con mèo đột nhiên mở to, đồng tử màu lam co rút thành một điểm nhỏ, đến khi bóng dáng thiếu niên lại hiện rõ trước mắt thì thân thể vốn chịu đủ giày vò của nó bỗng chốc trở nên nhẹ bẫng, nó được thiếu niên ôm trọn vào lòng.
“A, a, a, mày sắp chết rồi phải không? Hỏng bét rồi! Tao không biết chữa bệnh đâu! Phải làm sao bây giờ?!”
Thiếu niên ôm chặt nó trong lòng, hoảng loạn kêu lên.
Thật ồn ào.
Nó lặng lẽ nhìn thiếu niên, dường như cơn đau trên thân thể cũng theo đó mà vơi bớt. Thiếu niên vô cùng hoảng hốt, tay chân luống cuống. Nó hơi nâng chân lên, móng vuốt phủ đầy lông mềm mại đặt lên ngực cậu; cả người Diệp Kính Tửu cứng đờ, cậu cẩn thận cúi đầu nhìn vào mắt nó: “Mày không sao chứ?”
Diệp Kính Tửu cứ ngỡ con mèo yếu ớt trong lòng sắp trút hơi thở cuối cùng, thế nhưng nó lại lười biếng ngáp một cái, sau đó hờ hững kêu lên một tiếng: “Meo.”
Như đang nói với cậu rằng nó không sao cả.
Sau đó, nó còn nhảy ra khỏi lòng thiếu niên với dáng vẻ linh hoạt và nhanh nhẹn. Nó chạy quanh cậu một vòng, hoạt bát như chưa từng bị thương.
Diệp Kính Tửu hơi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng, cậu im lặng một lúc rồi nói: “… Mày vừa lừa tao đúng không?”
Cậu chăm chú nhìn con mèo kia, nhưng nó chỉ nghiêng đầu như hoàn toàn không hiểu cậu đang nói gì, lại kêu lên một tiếng: “Meo.”
Trông vô cùng vô tội.
“Yến Lăng Khanh, hiện tại sư tổ đang hôn mê trong tẩm điện, nếu ngươi còn chút lương tâm thì mau đưa Diệp Kính Tửu tới đây.”
Người giấy nhỏ cất lời: “Chỉ e nếu chậm thêm một chút, có lẽ ngay cả kết nối tinh thần cũng không thể cứu vãn được.”
“Nếu sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao vì chuyện này mà ngã xuống thì cho dù là ngươi hay Diệp Kính Tửu, cả hai đều sẽ bị phái Tiêu Dao xử tử ngay tại chỗ.”
Yến Lăng Khanh không đáp lời ngay, trong đầu hắn vô cùng rối loạn. Nào là chuyện sư tôn và tiểu sư đệ kết nối tinh thần với nhau, còn cả việc tiểu sư đệ là một ma tu, tất cả đều đến quá mức đột ngột.
Tại sao tiểu sư đệ chưa từng nói với hắn về những chuyện này?
Yến Lăng Khanh nghĩ tới dáng vẻ đỏ mặt vì xấu hổ của tiểu sư đệ lúc nãy, còn ngoan ngoãn để hắn dùng ngón tay thoa thuốc, cậu không nhịn được mà mềm nhũn cả người thì hắn chỉ cảm thấy đầu óc căng đau đến mức sắp nứt toác.
Ma tu, kết nối tinh thần.
Mấy chữ này nện thẳng vào đầu hắn, hắn vừa là đệ tử tốt của sư tôn, nhưng lại vừa là… người được số mệnh sắp xếp cho tiểu sư đệ. Rõ ràng tất cả chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà trong chớp mắt lập tức biến mất.
Giống như vận mệnh đang cười nhạo hắn: “Yến Lăng Khanh, ngươi không xứng có được những điều này.”
“Yến Lăng Khanh, ý ngươi thế nào?” Người giấy nhỏ vẫn ép hắn phải đưa ra quyết định.
“… Không được.” Yến Lăng Khanh siết chặt kiếm trong tay, giọng khàn đặc đến mức gần như không thể thốt ra thành lời: “Bảo Kính Tửu kết nối tinh thần với sư tôn… ta không làm được.”
Người giấy nhỏ không hề nổi giận, chỉ chậm rãi nói về hậu quả: “Nếu ngươi không đồng ý, sư tôn vẫn sẽ tẩu hỏa nhập ma thôi. Không phải tĩnh tọa viên mãn thì cũng nhập ma, trở thành kẻ mất đi lý trí, chỉ biết giết chóc như một ma tu thực thụ.”
“Nếu sư tôn thành ma tu thì chúng sinh trong thiên hạ sẽ bị diệt vong, nhân gian chẳng khác gì địa ngục, vạn quỷ gào khóc.”
Người giấy nhỏ nhìn hắn nói: “Nếu mọi chuyện diễn ra như vậy thì ngươi đáng tội gì hả Yến Lăng Khanh?”
Nghe xong, sắc mặt tuấn tú của thiếu niên tái nhợt đi, thậm chí hắn còn đứng không vững, phải dùng kiếm chống đỡ thì mới có thể gắng gượng giữ cho cơ thể mình đứng thẳng.
Người giấy nhỏ chẳng hề dao động: “Trước giờ Tý, nếu ngươi đưa Diệp Kính Tửu đến đây thì mọi chuyện vẫn còn kịp.”
Nó hạ lệnh tiễn khách, đương nhiên là Yến Lăng Khanh phải rời đi. Hắn quay lưng, ngự kiếm phi hành. Nhưng bóng lưng ấy lại có cảm giác vô hồn đến lạ.
Trên đường về, túi trữ vật bên hông Yến Lăng Khanh liên tục lay động.
Hắn cúi đầu, trông thấy miệng túi hé mở, một cánh tay nhỏ màu trắng của người giấy nhỏ bị gió thổi đến mức chao đảo, giống như sắp bị xé rách.
Mặt Yến Lăng Khanh lập tức biến sắc, hắn vội vàng vận linh pháp để bảo vệ thân thể, sau đó mới cẩn thận nâng người giấy nhỏ lên đặt vào lòng bàn tay.
Ánh mắt hắn đầy vẻ phức đạp, khẽ thì thầm: “… Ngươi chui ra làm gì?”
Người giấy nhỏ chẳng hiểu gì, chỉ ôm lấy cánh tay hắn lớn tiếng gọi: “Đại ~ sư ~ huynh ~ tốt ~”
Yến Lăng Khanh nhìn thẳng vào nó, cụp mắt xuống rồi nói với giọng khàn khàn: “Đại sư huynh… chẳng hề tốt chút nào.”
Người giấy nhỏ vội vàng ôm chặt lấy ngón tay hắn, lớn tiếng nói: “Đại ~ sư ~ huynh ~ đừng ~ buồn ~ mà ~”
Dù có linh pháp bảo vệ, nhưng người giấy nhỏ vẫn bị gió thổi đến mức lảo đảo như một làn sóng.
Yến Lăng Khanh mím môi rồi lấy tay còn lại che cho nó. Chỉ đến khi được hắn che chắn, người giấy nhỏ mới thoát khỏi hiểm cảnh, nó nằm trong lòng bàn tay hắn thở dốc.
Rõ ràng chỉ là một người giấy mà thôi.
Người giấy nhỏ do tiểu sư đệ gấp tặng hắn.
Yến Lăng Khanh hỏi: “Ngươi yếu ớt thế này thì về sau làm sao mà bảo vệ ta được?”
Lần này, người giấy nhỏ nghe hiểu, nó bị hắn chạm trúng nỗi đau liền
òa lên khóc nức nở ngay lập tức.
Yến Lăng Khanh nhìn người giấy nhỏ khóc lóc thảm thương, nhỏ giọng hỏi: “Sau này, ngươi sẽ bảo vệ ta hả?”
Người giấy nhỏ vội vàng gật đầu, vừa khóc vừa đáp: “Ta ~ sẽ ~ bảo ~ vệ ~ đại ~ sư ~ huynh ~”
“… Thật chứ?”
Yến Lăng Khanh nhìn người giấy nhỏ dốc sức gật đầu thể hiện lòng trung thành, lẽ ra hắn nên vui mới phải, nhưng trái tim lại như bị ai đó xé nát thành từng mảnh. Yết hầu của hắn hơi dịch chuyển, giọng khàn khàn: “Sau này, ngươi sẽ bảo vệ đại sư huynh, nhưng dường như… đại sư huynh lại chẳng thể bảo vệ nổi ngươi.”
“Kính Tửu, hãy nói cho sư huynh biết đi, sư huynh phải làm thế nào bây giờ?”
***
Là người giấy nhỏ do sư tổ phái Tiêu Dao gấp nên, nó đã có nhận thức trong hơn một nghìn năm qua.
Khi Yến Lăng Khanh còn bé, nó đã luôn ở bên cạnh và lặng lẽ dõi theo hắn.
Vốn dĩ sư tổ không phải là người giỏi chăm sóc kẻ khác, hơn nữa đây còn là một đứa trẻ, vậy nên sẽ có những chuyện chỉ có thể để người giấy nhỏ thay y lo liệu.
Nó nhìn đứa bé ấy trưởng thành, ít nhiều gì cũng sinh ra đôi phần tình cảm.
Nếu cứ để đứa nhóc này tự mình giãy giụa lựa chọn, e rằng cuối cùng cả hai sư đồ đều sẽ tẩu hỏa nhập ma.
“Thôi, thôi, vậy thì cứ để ta làm kẻ xấu một lần vậy.”
Người giấy nhỏ lẩm bẩm một tiếng, nhìn theo bóng lưng Yến Lăng Khanh rời xa rồi ngay lập tức thi triển trận pháp Triệu Gọi, đưa Diệp Kính Tửu vẫn còn đang mê man đến đây.
Đợi tới khi Yến Lăng Khanh chạy tới, e rằng Diệp Kính Tửu đã biết rõ mọi chuyện.
Như vậy, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cũng không cần phải trực tiếp đối đầu, làm tổn thương tình cảm giữa hai người bọn họ.
Người giấy nhỏ kéo theo Diệp Kính Tửu đang mê man đến tẩm điện của sư tôn. Khi đến trước cửa, nó lập tức giải trừ chú thôi miên để đánh thức Diệp Kính Tửu.
Thiếu niên mơ màng mở mắt, vừa nhìn thấy người giấy nhỏ đang đối diện với mình thì giật bắn người, ngay lập tức tỉnh táo lại.
“Sao ngươi lại ở đây?! Không đúng, sao ta lại ở đây?!”
Diệp Kính Tửu ngơ ngác, trước khi tỉnh dậy, cậu vẫn còn đang vui vẻ chơi đùa với con mèo lạnh lùng ở trong giấc mộng. Nay bỗng dưng bị đánh thức, lại phát hiện bản thân đang đứng trước tẩm điện của sư tôn, nhất thời sinh ra ảo giác chẳng rõ đêm nay là đêm nào, liệu có phải cậu vẫn còn trong mộng hay không.
Sao thoạt nhìn lại thấy tên nhóc này ngốc nghếch thế? Đến cùng là sư tổ nhìn trúng y ở điểm nào chứ?
Người giấy nhỏ nói: “Sư tổ ở ngay bên trong.”
“… Hả?”
Người giấy nhỏ đẩy thiếu niên về phía cửa lớn của tẩm điện. Tối qua, tẩm điện đã bị sư tổ hạ cấm chế nên căn bản là nó không tiến vào được, chỉ có thể để thiếu niên tự mình vào trong: “Hôm qua, sư tổ đã tẩu hỏa nhập ma, mau kết nối tinh thần để cứu ngài ấy đi! Nếu còn chậm trễ thì e rằng không còn kịp nữa!”
“Ngươi! Ngươi đừng có đẩy ta!”
Hôm qua, Diệp Kính Tửu vừa mới có quan hệ xác thịt với đại sư huynh, lúc này bị người giấy nhỏ đẩy về phía trước, nơi ấy cực kỳ nhức mỏi, sắc mặt cậu lập tức trở nên kỳ quái, vội vàng lắc đầu: “Tóm lại, hiện giờ ngươi đừng có mà đẩy ta! Trước đó hãy nói rõ mọi chuyện cho ta nghe đi đã!”
Người giấy nhỏ đành dừng lại, chậm rãi thuật lại ngọn nguồn sự việc.
Diệp Kính Tửu nghe xong chỉ cảm thấy ngực nghẹn đến khó chịu, cậu ngồi bệt xuống bậc cửa, ôm đầu gối, nghiêng đầu nhỏ giọng nói: “Sao ta lại không biết rằng kết nối tinh thần với sư tôn có thể chữa lành thương tổn trong tâm trí ngài ấy nhỉ?”
“Dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi mau đi đi.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, sắc mặt liên tục biến đổi: “Ngươi nói thì dễ lắm! Chuyện này đâu phải ngươi đi làm! Hơn nữa, hơn nữa, ta đã cùng với đại sư huynh… dù sao thì ta cũng không làm đâu! Ngươi đi tìm người khác đi.”
Người giấy nhỏ đành ngồi xuống bậc cửa bên cạnh cậu: “Nếu có người khác cứu cứu được ngài ấy thì ta còn buộc ngươi phải tới đây làm gì? Hôm qua, sư tôn thổ huyết rất nhiều, ngài ấy đã lưu lại dấu ấn thần thức trong biển ý thức của ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được gì sao?”
Diệp Kính Tửu vô thức nhớ đến con mèo đang hấp hối trong giấc mơ kia, sắc mặt ngay lập tức cứng đờ.
Người giấy nhỏ tiếp tục nói: “Nếu ngươi có thể cảm nhận được thì chắc ngươi cũng biết tình trạng lúc này của sư tổ vô cùng nguy kịch. Nếu ngài ấy thực sự tiếp tục tẩu hỏa nhập ma hoặc thậm chí còn nghiêm trọng hơn… thì không chỉ ngươi, ngay cả đại sư huynh của ngươi cũng sẽ bị giết chết ngay lập tức.”
Diệp Kính Tửu tức giận trừng mắt nhìn nó: “Chuyện này thì liên quan gì đến đại sư huynh?”
“Sao lại không liên quan đến hắn? Chính hắn là người nhất quyết đưa ngươi đi, hình như tối ngày hôm qua hắn còn làm gì đó với ngươi nên mới vết thương cũ của sư tổ tái phát, cuối cùng bị tẩu hỏa nhập ma.”
Nhắc đến chuyện này Diệp Kính Tửu lại càng cảm thấy tức giận, cậu nói: “Vậy sao sư tôn lại tự mình đi rình trộm chuyện của ta và đại sư huynh? Nếu phải nói thì chính ngài ấy mới là kẻ phải thấy chột dạ, ngài ấy… ngài ấy tẩu hỏa nhập ma…”
Con mèo đang hấp hối trong mơ kia lại hiện lên trước mắt cậu, toàn thân đẫm máu, nằm bất động ngay trước mặt. Diệp Kính Tửu siết chặt nắm tay, trong đầu hiện lên những lần trước đây cậu kết nối tinh thần với sư tôn, cùng với chuyện sư tôn đã làm với cậu ở linh tuyền vào ngày hôm ấy…
Người giấy nhỏ vẫn đứng bên cạnh chờ đợi câu trả lời, Diệp Kính Tửu nắm chặt lấy vạt áo, im lặng hồi lâu, cuối cùng cậu vùi mặt mình vào đầu gối: “… Không được, ta đã hứa với đại sư huynh rồi.”
“Yến Lăng Khanh biết chuyện này rồi.” Người giấy nhỏ đột nhiên lên tiếng.
“… Cái gì?”
“Vừa nãy, hắn đã nhận ra sư tôn tẩu hỏa nhập ma nên muốn cứu ngài ấy, ta đã nói cho hắn cách rồi nhưng hắn lại ngây ngẩn bỏ đi.”
Người giấy nhỏ nhìn Diệp Kính Tửu đang run rẩy, nói: “Diệp Kính Tửu, vì ngươi mà hai sư đồ bọn họ sắp trở mặt thành thù rồi. Giờ đây, ngươi thật sự muốn tận mắt chứng kiến Yến Lăng Khanh vì chuyện này mà u uất khổ sở, tự cho rằng bản thân đã hại chết sư tổ sao?”
“Trở mặt thành thù gì chứ, ta…”
“Lý do vì sao sư tổ tẩu hỏa nhập ma, đến bây giờ ngươi vẫn chưa rõ à ? Diệp Kính Tửu.”
Bên trong cánh cửa là sư tôn đã tẩu hỏa nhập ma, bên ngoài, người giấy nhỏ gằn từng tiếng nói với cậu: “Đừng tự lừa dối mình nữa, sư tổ thích ngươi, Diệp Kính Tửu.”
… Sư tôn, thích cậu?
Trên khóe mắt đuôi mày của thiếu niên vẫn vương chút dư vị của việc giao hợp, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên trông thấy cậu, người giấy nhỏ đã hiểu vì sao sư tổ tẩu hỏa nhập ma. Nó kinh ngạc vì Yến Lăng Khanh vốn luôn thành thật quy củ, vậy mà lần này lại ra tay trước, khiến sư tổ tức giận đến suýt mất mạng.
Nhưng chuyện đã đến nước này, chi bằng cứ thẳng thắn vạch trần mọi thứ, nhân lúc mọi người còn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, trước mắt phải lừa gạt được Diệp Kính Tửu giúp sư tổ trị thương đã.
Nhân lúc cậu còn đang ngây người, người giấy nhỏ lập tức đẩy Diệp Kính Tửu vào trong tẩm điện rồi nhanh chóng đóng cửa lại: “Sư tổ ở ngay bên trong, ngươi biết cách kết nối tinh thần với ngài ấy rồi mà, mau đi cứu sư tổ đi!”
Diệp Kính Tửu còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người giấy nhỏ đẩy thẳng vào tẩm điện của sư tổ.
Tâm trí cậu vô cùng rối loạn, nhưng vừa ngẩng đầu quét mắt nhìn qua tẩm điện đã ngay lập tức giật nảy mình.
Chỉ thấy cả tẩm điện bị linh khí tàn phá đến mức hoang tàn đổ nát, chiếc giường là thứ duy nhất còn sót lại. Đó cùng là chỗ mà sư tôn của cậu đang ngồi xếp bằng để nhập định, toàn thân y tràn ngập linh khí hỗn loạn, trên gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng lộ rõ vẻ đau đớn. Dưới lớp quần áo, Diệp Kính Tửu còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.
Đến lúc này, cậu mới thực sự cảm nhận được việc sư tôn đã tẩu hỏa nhập ma.
Diệp Kính Tửu tạm thời đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, do dự một lát rồi chậm rãi tiến về phía sư tôn. Càng tiến lại gần, tim cậu càng đập dồn dập, chỉ cảm thấy luồng linh khí bạo loạn kia có thể xé cậu thành từng mảnh bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, điều khiến cậu bất ngờ chính là cậu đến càng gần, luồng linh khí cuồng bạo ấy lại tự động tránh đi, để mặc cậu tùy ý tiếp cận.
Đến khi cậu ngồi xuống bên cạnh sư tôn, hơi thở nồng đậm mùi máu tanh gần như lấp kín toàn bộ khứu giác, khiến cậu suýt nghẹt thở.
Lúc này, cậu mới nhận ra lưng sư tôn đầy máu, dường như do kinh mạch trong cơ thể rối loạn nên chúng mới trào ra; nếu không nhanh chóng loại bỏ huyết ứ thì vết thương trên người sư tôn sẽ càng thêm trầm trọng.
Lần đầu tiên Diệp Kính Tửu thấy sư tôn yếu ớt đến vậy. Cậu mím môi, trong đầu bất giác nhớ lại những lời người giấy nhỏ đã nói.
Sư tôn thích cậu ư?
Dù đã nghe thấy những lời ấy nhưng Diệp Kính Tửu vẫn không tin, cậu luôn cho rằng đó chẳng qua chỉ là ảo giác do kết nối tinh thần tạo nên.
Giống như cách cậu từng vô thức sinh ra thứ cảm xúc không đúng mực đối với sư tôn sau một lần kết nối tinh thần.
Cậu cảm thấy so với thích, thứ cảm xúc đó càng giống dục vọng hơn.
Giống như lần ấy, khi sư tôn mạnh mẽ đè cậu xuống, dùng dương vật cọ sát giữa hai chân cậu, cuối cùng ghìm chặt eo cậu, bắn thẳng lên đùi trong của cậu.
Diệp Kính Tửu chẳng cảm nhận được chút yêu thích nào, thứ duy nhất mà cậu cảm nhận được từ sư tôn chỉ có thú tính.
Thích không phải như vậy, thích là dáng vẻ cẩn thận từng chút một của đại sư huynh, là mỗi lần tiến vào đều nhẹ nhàng hỏi cậu có đau hay không.
Diệp Kính Tửu cho rằng đó mới là thích.
Nhưng sư huynh… sư huynh cũng biết?
Huynh ấy đã biết bao nhiêu rồi? Chỉ là chuyện kết nối tinh thần, hay còn nhiều hơn thế?
Nếu đại sư huynh cho rằng chính cậu là người đã khiến sư tôn tẩu hỏa nhập ma, vậy thì cậu phải làm sao bây giờ?
Nếu thật sự vì cậu mà sư tôn gặp chuyện không may, làm cho phái Tiêu Dao muốn tiêu diệt đại sư huynh thì cậu nên làm gì đây?
… Cậu luôn phải suy nghĩ vì đại sư huynh.
Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng rối, chợt nghe thấy một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang lên bên tai.
Cậu hoàn hồn, chỉ trông thấy sư tôn đang cau chặt mày, trên trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.
Diệp Kính Tửu hơi do dự một chút rồi đưa ống tay áo lên nhẹ nhàng lau đi lớp mồ hôi ấy. Nhìn thấy sư tôn suy yếu, cậu nhỏ giọng hỏi: “Sư tôn, nếu ta không kết nối tinh thần với người thì người cũng sẽ ổn lại thôi, đúng không?”
Nhưng sư tôn không thể nghe thấy câu hỏi của cậu, cổ họng của y chỉ phát ra những tiếng rên rỉ đau đớn.
“Sư tôn… người không thể ép ta.”
Diệp Kính Tửu siết chặt tay áo, cảm thấy bản thân vô cùng khó xử, nhục nhã và dơ bẩn: “Nếu ta lại kết nối tinh thần với người, vậy thì ta chính là kẻ có lỗi với đại sư huynh. Rõ ràng người cũng biết, tối qua ta đã cùng với đại sư huynh…”
Sư tôn bỗng phun ra một ngụm máu lớn, thứ chất lỏng sền sệt đen thẫm ấy thấm vào quần áo, trông chói mắt kinh người. Gương mặt lạnh lùng tuyệt đẹp của y dần dần mất đi huyết sắc, nhiệt độ cơ thể cũng lạnh như băng, chẳng khác gì một kẻ đã chết.
Diệp Kính Tửu sững sờ, không còn nói được lời nào nữa.
Cậu lặng lẽ ngồi bên cạnh sư tôn, đầu cúi thấp, mái tóc dài buông xõa che khuất gương mặt khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm, giống như cậu đang đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại.
Một quyết định có liên quan đến tương lai của cậu.
Chính vào lúc này, Yến Lăng Khanh vội vã chạy tới. Hắn về đến chỗ ở nhưng lại không thấy tiểu sư đệ đâu liền hiểu ra nhất định là người giấy nhỏ của sư tôn đã giở trò.
Hắn cố nén cơn giận đi thẳng đến Điện Tĩnh Tu. Khi không thấy bóng dáng của người giấy nhỏ trước cửa, hắn không hề do dự, mặt căng ra, lập tức đi về phía tẩm điện của sư tôn, quả nhiên người giấy nhỏ vẫn đang đứng ở đó để trông chừng.
Hắn lạnh giọng chất vấn: “Có phải ngươi đã ép buộc đệ ấy không?”
Người giấy nhỏ ngồi trên bậc cửa, vừa đung đưa hai chân vừa đáp: “Ta chưa bao giờ bức ép ai cả, tất cả đều là do chính các ngươi tự mình quyết định.”
Yến Lăng Khanh không muốn phí lời với nó nữa, lập tức giơ chân định phá cửa xông vào tẩm điện, người giấy nhỏ hoảng hốt kéo hắn lại: “Yến Lăng Khanh, ngươi điên rồi sao? Tẩm điện của sư tổ đã được hạ bí pháp, giờ phút này, ngoài Diệp Kính Tửu ra, bất kỳ ai bước vào cũng chỉ có con đường chết!”
“… Hừ, đây mới thực sự là lý do ngươi nhất quyết bắt Kính Tửu đi cứu sư tôn, đúng không?”
Yến Lăng Khanh hất mạnh người giấy nhỏ ra, dù nó có cùng cảnh giới với hắn nhưng do được tạo ra trong lúc vội vã nên bây giờ hắn vẫn mạnh hơn nó rất nhiều. Yến Lăng Khanh chuẩn bị xông vào tẩm điện của sư tôn.
Người giấy nhỏ bị đẩy xuống đất nhưng lại chẳng hề tỏ ra tức giận, nó chỉ cười nói: “Ngươi đã biết rõ Diệp Kính Tửu là một ma tu, vậy thì hà cớ gì ngươi vẫn còn một lòng si mê y như thế? Yến Lăng Khanh, ngươi thật sự cho rằng tiểu sư đệ của mình trong sạch, chẳng hề hay biết điều gì sao? Không cần kẻ này nữa, chẳng lẽ ngươi không thể chọn một kẻ khác sạch sẽ hơn à?”
Nghe xong những lời đó, Yến Lăng Khanh khựng lại. Hắn chậm rãi quay đầu, ánh mắt rơi xuống người giấy nhỏ; trong khoảnh khắc giao nhau, người giấy nhỏ bỗng rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng.
Vị đại đệ tử của sư tổ phái Tiêu Dao, kẻ xưa nay luôn ôn hòa như gió xuân, Yến Lăng Khanh, lúc này trong mắt hắn tràn đầy vẻ hung ác. Ánh nhìn của hắn sắc bén như lưỡi kiếm, ẩn chứa sát ý đậm đặc, không hề để ý tới giao tình thuở trước.
“Đệ ấy là ma tu thì thế nào?”
Giọng nói của Yến Lăng Khanh khàn khàn: “Ta đã hứa với Kính Tửu, từ nay về sau, ta sẽ bảo vệ đệ ấy.”
Người giấy nhỏ á khẩu ngay lập tức.
Giờ phút này, Yến Lăng Khanh chẳng khác gì sư tôn của hắn, cố chấp đến mức đáng sợ.
“Từ nay về sau, ta không muốn nghe ngươi nói những lời như vậy nữa.”
Yến Lăng Khanh đá tung cửa tẩm điện rồi định xông thẳng vào bên trong, nhưng hắn còn chưa kịp nhìn rõ tình hình thì một luồng linh khí bạo ngược ngay lập tức ập tới từ bên trong, trong chớp mắt ấy cũng đủ để xé nát hắn thành từng mảnh.
Ngay lúc cận kề nguy hiểm, Yến Lăng Khanh bỗng nghe thấy tiếng kêu hoảng hốt của tiểu sư đệ ở bên trong cánh cửa: “Đừng!”
Luồng linh khí cuồng bạo ấy thoáng chốc khựng lại, một lọn tóc trước trán Yến Lăng Khanh bị cắt đứt, nhẹ nhàng rơi xuống; nhưng hắn chẳng hề chớp mắt lấy một lần, tầm mắt dần trở nên rõ ràng. Hắn thấy tiểu sư đệ đang siết chặt lấy tay của sư tôn, hoảng hốt nhìn mình.
“Đại sư huynh! Huynh không sao chứ?”
“Ta…”
Yến Lăng Khanh vừa cất lời mới phát hiện giọng mình khàn đặc, hắn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang siết chặt của tiểu sư đệ và sư tôn, ánh mắt tối sầm đi: “Ta không sao, Kính Tửu, còn ngươi thì sao?”
Diệp Kính Tửu thấy ánh mắt đại sư huynh vẫn luôn dừng lại trên tay mình thì đến lúc này mới kịp phản ứng, cậu vội vàng buông ra. Nào ngờ, vừa mới buông tay, luồng linh khí cuồng bạo kia lại ngay lập tức gào thét lao thẳng về phía Yến Lăng Khanh. Cậu hốt hoảng, vội vàng nắm tay sư tôn, nhỏ giọng nói: “Ta cũng không sao, đại sư huynh.”
“Ừ, vậy là tốt rồi.”
Yến Lăng Khanh tiến lên hai bước, linh khí bám riết lấy hắn nhưng sát ý cũng đã thu lại vài phần. Hắn không hề sợ hãi, đi thẳng đến bên cạnh tiểu sư đệ, vươn tay nắm lấy bàn tay còn lại của cậu với ánh mắt kiên định: “Kính Tửu, ngươi đã quyết định rồi?”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu khẽ cắn môi, không dám đối diện với ánh mắt của đại sư huynh: “… Ừm.”
Cậu không muốn nói cho đại sư huynh biết, cậu vì hắn nên mới quyết định giúp sư tôn, kết nối tinh thần với người.
Yến Lăng Khanh vốn tinh tế nhạy bén, làm sao hắn có thể không nhận ra.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc, mãi đến khi Yến Lăng Khanh cất lời thì sự im lặng ấy mới bị phá vỡ.
“Kính Tửu, đệ có thể giúp sư tôn, cùng ngài ấy… kết nối tinh thần.”
Hắn chậm rãi nói: “Nhưng để đổi lại, ta cần ở bên cạnh trông chừng ngươi, phòng khi có điều gì bất trắc.”
“Như vậy, có được không?”
***
Mục Tu trong phần easter egg thật là đáng ghét, nhưng tôi cảm thấy vẫn khá là kích thích, ha ha. Các bạn học sinh đừng giận nhé! Muốn mắng thì cứ mắng Mục Tu ấy! Ha!
Chương tiếp theo vẫn là xôi thịt của đại sư huynh, chương sau nữa thì có phần hót hòn họt của ma tôn, đến lúc đó hẳn là mọi người sẽ tò mò sao ma tôn lại có chuyện nóng đó đúng không? Há há. Cứ chờ tôi từ từ viết Word đi.
Còn cả cuộc tấn công của cái tên thiếu nữ công kia nữa, thật ra hồi trước tôi đã sắp xếp nó trong chính văn rồi, người này chính là vị thần y trong miệng thái giám trong chương của hoàng đế nhỏ kia đấy. Mọi thứ sẽ xuất hiện trong tương lai để có thể thỏa mãn sở thích của mọi người.
Nội dung easter egg:
Lỗ nhỏ vừa chặt vừa hẹp, khi Mục Tu đưa dương vật vào trong, nơi ấy bị kéo căng đến mức hai bên đều biến thành màu trắng bệch, bướm nhỏ hút chặt lấy cây gậy thịt, điên cuồng co rút, môi âm hộ rỉ ra dâm dịch trong suốt.
“Diệp Kính Tửu, ngươi xem ngươi dâm đãng đến mức nào, dương vật vừa mới đưa vào một chút đã khiến cái lỗ nhỏ này siết chặt lại rồi. Có đại sư huynh đứng đây nhìn nên ngươi mới kích động đến mức này à?”
Mục Tu cười khẽ, Diệp Kính Tửu vừa xấu hổ vừa tức, cậu khóc lóc giơ nắm tay đấm thẳng vào đùi Mục Tu.
Sắc mặt cậu ta chẳng hề thay đổi, ngược lại còn trêu chọc cậu: “Diệp Kính Tửu, đến cùng thì ngươi có muốn ta đụ không? Đấm mà mềm nhũn thế này, bị dương vật của ta đụ đến mức chẳng còn chút sức lực nào rồi hả?”
“Mục Tu! Ngươi… cút… ưm… đừng đút vào nữa!”
Diệp Kính Tửu thở dốc, ra sức giãy giụa, nhưng cảm giác sung sướng khi cây gậy thịt vùi sâu trong lỗ nhỏ khiến cậu thoáng chốc mất hết sức lực. Cậu vùng vẫy liên tục không ngừng trong lòng Mục Tu, nhưng chút sức yếu ớt ấy chẳng khác nào một con mèo nhỏ đang làm nũng.
Mục Tu liếm môi, dưới ánh mắt âm trầm của đại sư huynh, cậu ta lập tức đâm cây gậy thịt của mình vào lỗ nhỏ của Diệp Kính Tửu. Người trong lòng cậu ta ngay lập tức căng cứng người, gương mặt thanh tú vì mê loạn mà ngẩn ngơ. Cậu cắn chặt môi dưới, đầu ngón chân co lại, trông chẳng khác nào một kỹ nam được dương vật làm cho sung sướng.
“Ha… Đại sư huynh, huynh xem đi, chuyện này đâu phải do ta ép Diệp Kính Tửu nên y mới thành ra thế này đâu.”
Mục Tu hơi động eo, dương vật chọc đến đâu thì chỗ ấy co rút liên tục bắn nước dâm đến đó. Âm hộ bị dương vật kéo căng, từng đợt dâm thủy cũng theo đó mà bắn về phía trước, thỉnh thoảng còn bắn cả lên quần áo của Yến Lăng Khanh.
“Thật sự thì dáng vẻ của ngươi khi bị đụ… chẳng khác nào một kỹ nữ.”
Mục Tu nhếch môi cười, đôi mắt ngập tràn dục vọng chiếm đoạt khi đối diện với Yến Lăng Khanh, trông cậu ta cực kỳ kiêu ngạo: “Huynh nhìn xem, Diệp Kính Tửu đang vừa khóc vừa tự mình động eo mút lấy dương vật của ta này. Nếu không phải vì đại sư huynh còn ở đây thì e rằng y đã sớm khóc lóc cầu xin ta đụ sâu hơn nữa, hận không thể để ta đâm nát tử cung của y rồi.”
“Ư… Đừng nói nữa, Mục Tu… đồ khốn nạn… đừng nói nữa…”
Diệp Kính Tửu bị Mục Tu đâm thẳng vào điểm nhạy cảm, khoái cảm dâng lên như sắp nuốt chửng cả lý trí, nhưng đại sư huynh mà cậu yêu thương vẫn đang dõi mắt nhìn. Cậu cảm thấy vừa xấu hổ không sao chịu nổi, vừa bị khoái cảm quấn lấy không cách nào kháng cự. Cuối cùng, Diệp Kính Tửu vẫn không kiềm chế được mà hơi đong đưa eo, mặc cho dương vật thô to của Mục Tu đâm sâu vào bên trong hơn nữa.
Rõ ràng đại sư huynh đang rất tức giận, vậy mà cậu vẫn bị đâm đến mức không ngừng bắn ra. Diệp Kính Tửu bị ánh mắt âm trầm của đại sư huynh khóa chặt, sâu trong âm hộ lại càng trống rỗng và ngứa ngáy khó nhịn. Cậu bấu chặt lấy đùi của Mục Tu, móng tay đâm sâu vào da thịt của cậu ta, vẻ mặt vừa đau khổ vừa sung sướng, không biết nên để đối phương tiếp tục hay dừng lại.
Thật sự là… quá sung sướng…
“Ưm… ha…”
Mục Tu cảm nhận được âm hộ đang siết chặt lấy dương vật điên cuồng mút lấy, cậu ta biết Diệp Kính Tửu lại bắt đầu thèm muốn rồi. Cậu ta càng tỏ ra đắc ý hơn, hai bàn tay to lớn ghì chặt lấy đùi của cậu; dương vật to lớn mạnh mẽ ra vào bên trong âm hộ ướt át, quy đầu cọ qua điểm nhạy cảm rồi chạm đến tận cổ tử cung. Ả kỹ nam này lại kích động đến mức bắn ra lần nữa rồi.
Mục Tu cố đè nén dục vọng muốn xuyên thủng tử cung của Diệp Kính Tửu, cậu ta vẫn chưa hành hạ Yến Lăng Khanh đủ, sao có thể dễ dàng để thứ kỹ nam này lên đỉnh được.
“Đại sư huynh từng đâm vào tử cung của Diệp Kính Tửu rồi phải không? Ta cũng đã thử qua, thật sự mềm chết người, giống như đang đâm vào một miếng thịt non vậy. Chỉ cần cắm vào một cái là y lập tức chảy nước, ngay cả khi ta còn chưa bắn ra, trong tử cung của ả lẳng lơ này đã tràn đầy dâm dịch rồi.”
Mục Tu chèn chặt cổ tử cung, cố tình mài giũa nó ngay trước mặt đại sư huynh cho đến khi Diệp Kính Tửu khóc đến mức không thở nổi, dâm dịch liên tục tràn ra ngoài âm hộ, thậm chí bắn ướt cả hai túi tinh hoàn của cậu ta khiến chúng trở nên lấp lánh trong suốt. Mặc dù vậy, Mục Tu vẫn không chịu tiến vào. Diệp Kính Tửu bị giày vò đến mức chẳng còn chút lý trí nào, e rằng ngay trước mặt đại sư huynh, cậu cũng sẽ cầu xin Mục Tu đâm vào tử cung của mình.
Khóe môi Yến Lăng Khanh trùng xuống, ánh mắt lạnh như băng, ngập tràn sát khí. Nếu không phải hắn đang bị dây trói tiên giam cầm thì chỉ sợ đầu của Mục Tu đã lìa khỏi cổ trong nháy mắt rồi.
Hắn thừa hiểu tâm tư của Mục Tu, chẳng qua cậu ta chỉ là muốn để hắn tận mắt chứng kiến việc dù Diệp Kính Tửu có yêu hắn đến đâu thì cậu cũng không thể kháng cự lại sự cướp đoạt của nam nhân khác. Để hắn thấy rõ, Diệp Kính Tửu chẳng phải là người chỉ có thể thuộc về mình hắn, ngay cả kẻ mà cậu luôn chán ghét như Mục Tu cũng có thể khiến cậu khóc lóc cầu xin để đối phương đụ mình.
Mục Tu chẳng hề e sợ Yến Lăng Khanh. Cậu ta cúi đầu liếm nhẹ lên vành tai của Diệp Kính Tửu, hương sữa nồng đượm xộc thẳng vào mũi, cậu ta cười khẽ: “Này, Diệp Kính Tửu, có muốn ta đâm vào tận tử cung của ngươi không? Hửm?”
Thiếu niên trong lòng bị hành hạ đến mức cả người mềm nhũn như vũng nước, Mục Tu cứ ngỡ cậu sẽ chịu thua, nào ngờ Diệp Kính Tửu vẫn run rẩy lắc đầu: “… Không… ha… đừng đâm vào tử cung, ra ngoài… mau rút ra…”
“Chậc, có đại sư huynh ở đây nên mới giả vờ đứng đắn à?”
Ánh mắt Mục Tu tối sầm lại, câu ta thúc mạnh vào cổ tử cung, lập tức ép mở một đường khiến thiếu niên trong lòng phải liên tục rên rỉ, dâm thủy cũng theo đó mà ào ạt bắn ra. Mục Tu trầm giọng ép hỏi cậu: “Cho ta đâm vào không? Hả?”
“Ha… không… không cho, cút đi… Đồ biến thái chết tiệt…”
Rõ ràng bị đụ đến mức cả người run rẩy, dâm thủy liên tục bắn ra, vậy mà Diệp Kính Tửu vẫn khóc lóc cự tuyệt sự xâm nhập của Mục Tu. Ánh mắt của đại sư huynh thoáng chút trào phúng khiến sắc mặt của Mục Tu trở nên cực kỳ khó coi. Cậu ta mạnh mẽ thúc vào cổ tử cung, ép nơi đó mở thành một lỗ lớn, không sao khép lại được nữa.
Mục Tu cúi đầu xuống, hơi thở nóng rực phả lên cổ Diệp Kính Tửu, ép hỏi: “Cho ta đâm vào không? Hửm? Diệp Kính Tửu? Đại sư huynh của ngươi quý giá đến vậy sao? Đến cả tử cung cũng không để ta đâm vào nữa à?”
Thiếu niên trong lòng bị dương vật của Mục Tu đâm đến mức không thốt nên lời, chỉ có thể nức nở rơi lệ, dù vậy, cậu vẫn cố chấp không chịu gật đầu. Đại sư huynh luôn dõi mắt nhìn Diệp Kính Tửu, chẳng hề ban cho Mục Tu dù chỉ là một cái liếc mắt, giống như trong mắt hắn, Mục Tu chẳng khác gì một cây gậy thịt sống chuyên dùng để thỏa mãn Diệp Kính Tửu.
Mục Tu nghiến răng ken két, không còn kiên nhẫn chờ đợi sự chấp thuận của cậu nữa. Cậu ta nhắm thẳng vào cổ tử cung, mạnh mẽ đâm tới tận đáy, chôn vùi toàn bộ dương vật trong lỗ nhỏ nóng bỏng; bên ngoài chỉ còn lại hai túi tinh hoàn đập mạnh vào cặp mông trắng như tuyết của Diệp Kính Tửu.
“A… vào… rồi! Mục Tu… ha… rút ra ngoài…”
Cặp vú của Diệp Kính Tửu cũng không ngừng lắc lư theo từng động tác đâm chọc của đối phương, dâm thủy bắn tung tóe khắp nơi, thậm chí còn văng cả lên mặt đại sư huynh. Gương mặt đẹp đẽ như bạch ngọc của Yến Lăng Khanh bị một ít dâm dịch bắn lên, từng giọt nước dâm trong suốt chảy xuống men theo đường nét sắc sảo. Đôi mắt hoa đào vẫn chăm chú nhìn thiếu niên đang cắn môi dưới, khuôn mặt đỏ bừng của tiểu sư đệ, ánh mắt hắn càng lúc càng thêm u tối.
Gân xanh trên trán Mục Tu giật giật, cậu ta cảm thấy bản thân chẳng khác nào một món đồ chơi để thỏa mãn kẻ khác. Một tay cậu ta che mắt Diệp Kính Tửu, không cho cậu tiếp tục nhìn về phía Yến Lăng Khanh nữa. Khi ánh mắt của Yến Lăng Khanh chậm rãi nhìn vào mắt cậu ta, Mục Tu nghiến răng nghiến lợi, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Con ả lẳng lơ này là của ta.”
“Đại sư huynh, đừng có tưởng rằng huynh lấy đi sự trong trắng của Diệp Kính Tửu rồi thì y sẽ thuộc về huynh.”
Vừa dứt lời, Mục Tu chẳng còn bận tâm đến lời van xin của Diệp Kính Tửu nữa. Cậu ta mạnh mẽ rút ra rồi đâm vào trong tử cung, tốc độ mỗi lúc một nhanh. Tử cung siết chặt lấy gậy thịt, nó bị đối phương đâm đến mức liên tục co rút, vậy mà cậu ta vẫn không nương tay.
Vì sao lại không nhìn ta, Diệp Kính Tửu?
Rõ ràng đã bị ta chơi đến mức không thể phản kháng, cớ sao chỉ cần đại sư huynh xuất hiện là lại lập tức muốn đuổi ta đi?
Dựa vào cái gì? Chẳng qua hắn chỉ đến sớm hơn ta… một chút mà thôi, đúng không?
“Ngươi là của ta, Diệp Kính Tửu.”
Mục Tu cúi đầu, cắn thật mạnh lên chiếc cổ trắng nõn của cậu. Làn da mịn màng ngay lập tức rướm máu, thiếu niên đau đớn kêu lên, nhưng đối phương vẫn không chịu buông ra; chỉ đến khi dấu răng hằn sâu vào da thịt, Mục Tu mới nắm lấy cằm Diệp Kính Tửu, thô bạo hôn xuống, cắn xé đôi môi mềm mại của cậu.
Tinh dịch nóng hổi bắn thẳng vào tử cung của thiếu niên, nhiều đến mức bụng dưới của cậu hơi phồng lên. Mục Tu ghé sát vào tai Diệp Kính Tửu, giọng khàn khàn cất lên, có chút chiếm hữu độc ác của kẻ vừa cướp được báu vật từ tay người khác: “Con ả lẳng lơ này chỉ có thể là của ta.”
Giờ đây Mục Tu chẳng còn tâm trí diễn vở kịch hoan lạc trước mặt Yến Lăng Khanh nữa. Cậu ta dùng áo ngoài của mình che cơ thể của thiếu niên lại rồi bế cậu lên. Diệp Kính Tửu vẫn đang đắm chìm trong cao trào, cả người liên tục run rẩy.
Khi đi ngang qua Yến Lăng Khanh, Mục Tu đột nhiên giơ chân đạp hắn ngã xuống đất rồi thô bạo giẫm lên bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn, còn dùng sức đè.
“Thắng làm vua, thua làm giặc.” Mục Tu từ trên cao nhìn xuống: “Đại sư huynh, ta thắng rồi.”