[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 190

Liễu Khuê Dao chớp mắt, cặp đồng tử mang màu sắc khác thường là biểu tượng cho thân phận “tạp chủng” dị tộc của gã. Mà giờ đây, cặp đồng bị thế gian coi là ô uế ấy đang phấn khích híp thành một đường thẳng mảnh, đôi mắt màu xanh ngọc dưới ánh nắng toát lên vẻ trong suốt long lanh.
Gã nhếch môi, vươn tay túm gọn mái tóc dài màu vàng nhạt của mình lên, đuôi tóc mềm mại quấn quanh các ngón tay màu mật ong. Liễu Khuê Dao dùng đầu ngón tay vuốt ve phần đuôi tóc, khóe mắt cong cong, vừa hẹp vừa dài đầy mê hoặc. Giọng điệu gã ngọt ngào pha lẫn mập mờ, không hề buồn bã trước lời của Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu, ngươi tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Ừm… Trước đây ta chẳng bao giờ tin đâu. Nhưng kể từ lần đầu nhìn thấy ngươi, ta mới nhận ra đó không phải là lời nói dối.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, thờ ơ hỏi: “Vậy điều kiện của ngươi là gì?”
“Hẹn hò.” Khóe môi Liễu Khuê Dao càng nhếch cao, gã không kìm nổi háo hức: “Ta muốn hẹn hò với Kính Tửu, giống như những đôi đạo lữ bình thường vậy… Ha ha, làm những chuyện hay làm.”
Thật ra Liễu Khuê Dao cũng không biết những đôi đạo lữ bình thường sẽ làm gì. Gã chỉ là một tạp chủng của dị tộc, một cô hồn dã quỷ sống vất vưởng trong khu ổ chuột. Và ở nơi đó, tình yêu là thứ xa xỉ nhất.
Dẫu vậy, gã vẫn biết tình yêu và ham muốn vốn luôn gắn liền với nhau một cách kỳ lạ.
Giống với mọi điều gã từng chứng kiến: Những thân thể trần truồng va chạm quấn quýt lẫn nhau, thốt lên tiếng rên rỉ đầy dục vọng và sa đọa.
Ban đầu, Liễu Khuê Dao luôn thờ ơ với cảnh tượng phơi bày bản chất xấu xí ấy, cảm thấy nó vô cùng tẻ nhạt. Thế nhưng sau khi nhất kiến chung tình với Diệp Kính Tửu, thứ dục vọng méo mó bị gã đè nén sâu trong đáy lòng lại bắt đầu sục sôi, mạnh mẽ trỗi dậy.
Gã muốn làm tình với Diệp Kính Tửu.
Gã muốn hai người hợp làm một thể, được dung hòa vào cơ thể cậu.
Trái tim Liễu Khuê Dao vẫn đang đập thình thịch không ngừng. Nếu không phải gã cực lực khống chế sát ý, e rằng lúc này bộ dạng đã cực kỳ khó coi.
Đứng trước người trong lòng, Liễu Khuê Dao hiếm khi chú ý hình tượng, nụ cười trên mặt hắn là kiểu ôn hòa mà hắn đã cố hết sức để duy trì — tuy nhiên, hắn hoàn toàn không biết nụ cười ấy chỉ càng khiến bản thân mình trở nên quái dị hơn.
Gã liếm môi, ánh mắt đầy mong chờ nhìn Diệp Kính Tửu: “Đây là điều kiện của ta.”
Liễu Khuê Dao giơ tay, ngưng tụ ra một tấm phù chú. Gã há miệng, dùng chiếc nanh sắc nhọn cắn đầu ngón tay, để giọt máu đỏ thẫm nhỏ xuống tấm phù chú.
Phù văn phức tạp màu vàng chợt lóe sáng, Liễu Khuê Dao ngửa lòng bàn tay lên, đầu ngón tay chỉ sang Diệp Kính Tửu, gã thổi nhẹ một hơi vào tấm phù chú, nó lập tức chuyển động, bay về phía cậu.
Tốc độ của nó cực nhanh, nháy mắt đã lơ lửng ngay trước mặt Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu liếc qua nội dung trên phù, ánh mắt tối sầm.
Đây chính là chú sinh tử sư tôn từng nhắc đến.
Chú sinh tử liên quan đến Thiên đạo, một khi thất hứa, sẽ bị Thiên đạo giết chết. Đây là loại khế ước khó phá vỡ nhất trên đời.
Nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối không được dính líu đến nó.
Có điều loại chú pháp này vô cùng phức tạp, hiện giờ Liễu Khuê Dao cùng lắm chỉ là một tên buôn lậu hạng ba, tu vi thấp kém, làm sao có thể hiểu được thứ thâm sâu này?
Tình hình trước mắt không cho phép Diệp Kính Tửu suy nghĩ nhiều. Trên đấu trường, sắc mặt Hoa Linh đã bắt đầu chuyển xanh, cộng thêm vết thương nặng ở bụng do Liễu Khuê Dao gây ra trước đó, tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Mà chất độc Liễu Khuê Dao đã hạ lên người Hoa Linh, Diệp Kính Tửu cũng không dám chắc cậu có thể giải được, nếu muốn cứu nàng khỏi cảnh mất mạng tại chỗ, thì lúc này chỉ còn một cách duy nhất.
Đó chính là ký chú sinh tử với Liễu Khuê Dao.
“Này! Khụ… Không phải chứ, nhóc ngốc, ngươi… khụ, ngươi định vì ta mà đi hẹn hò với… khụ… tên quái gở này thật à?” Hoa Linh nói năng không thành câu, mỗi một lời cất giọng, mồ hôi lạnh trên trán lại tuôn ra càng nhiều.
Rõ ràng vết thương xuyên bụng của nàng đã được tạm thời cầm máu, thế nhưng nơi đó lại như đang thối rữa, thậm chí có xu hướng ăn mòn cả lớp thịt tươi. Quả đúng như lời Liễu Khuê Dao nói, chất độc của gã đang gặm nhấm thân thể nàng.
Dù vậy, nếu để Diệp Kính Tửu vì nàng mà phải làm chuyện như vậy với thứ tạp chủng đáng ghê tởm này, thà nàng chết quách đi còn hơn!
Huống hồ hôm nay ca ca nàng…
“Ca! Đừng ủ rũ nữa! Rốt cuộc tối qua huynh với hắn xảy ra chuyện gì vậy?” Gương mặt của ca ca trước mắt nàng trông rất tệ. Người xưa nay luôn dùng nụ cười che giấu cảm xúc, giờ ánh mắt lại trầm lặng, vô hồn.
Hoa Linh cực kỳ không thích trạng thái hôm nay của ca ca. Khi nàng lớn giọng gọi, ca ca chỉ ngơ ngác hoàn hồn, hời hợt trả lời: “Không sao, muội đừng bận tậm chuyện này.”
Hoa Linh hùng hồn đáp trả: “Quan tâm thì sao chứ?! Kia, nhóc ngốc kia không phải, không phải là chị dâu tương lai của muội sao…”
Nói đến câu cuối, khí thế nàng yếu hẳn đi.
Bởi vì ánh mắt của ca ca nàng thật sự quá đáng sợ.
Ca ca liếc một cái làm da đầu nàng tê rần, có phần chột dạ liệu bản thân có nói sai gì không: “Muội… Muội nói sai rồi à? Nhóc ngốc không phải là tương lai chị dâu của muội—”
“Ừ.” Ca ca thở dài, bật cười khẽ, tiện tay xoa hai cái lên đầu nàng, rồi xoay người đi: “Sẽ là vậy, cứ chờ đi.”
…Cứ chờ đi?
Ý này chẳng phải là nói… Nàng đoán đúng rồi sao?
Biết ngay ca ca nàng và nhóc ngốc chắc chắn có gian tình mà!
Đã là chị dâu tương lai rồi…
…Đã là chị dâu tương lai rồi mà còn để Diệp Kính Tửu đi hẹn hò với một tên tạp chủng không quen biết, vậy chẳng khác nào cho ca ca nàng đội mũ xanh sao?!
Còn là do chính nàng đội lên! Tuyệt đối không được!
Hoa Linh nói chuyện vô cùng khó khăn, khuôn mặt của Diệp Kính Tửu trước mắt dần trở nên mờ đi, nhưng nàng vẫn cố gắng gượng, muốn ngăn cản cuộc giao dịch giữa Liễu Khuê Dao và Diệp Kính Tửu.
Nàng vừa mới nói được nửa câu, vết thương ở bụng vốn đã cầm máu lại bất ngờ bị một cú giẫm mạnh làm rách toạc ra lần nữa.
“Khụ—hự—!”
Hoa Linh suýt chút nữa không thở nổi, vết thương bị dẫm tới dẫm lui, nàng đau đến mức hốc mắt nàng đỏ bừng, cố nén cơn đau trừng mắt nhìn kẻ hành hạ mình. Người kia nở nụ cười lạnh: “Bớt nói vài câu đi, nhóc con.”
“Đồ… tạp… chủng…”
Liễu Khuê Dao nở nụ cười, lực dưới chân càng mạnh hơn: “Tạp chủng à, ừm, nhiều người cũng gọi ta vậy đấy. Nhưng ngươi thì khác, ngươi quá yếu. Thế nên còn dám gọi ta như vậy lần nữa, coi chừng ta sẽ—”
“Ầm–!”
Một luồng kiếm quang mang theo sát ý dữ dội bổ thẳng về phía Liễu Khuê Dao. Con ngươi gã co rút, vội lách người về phía sau né tránh nhát kiếm hung hãn kia, nhưng cánh tay trái từng bị Hoa Linh đánh trúng trước đó vẫn bị chém lìa trong khoảnh khắc không kịp phản ứng.
Gã chớp mắt, trong tíc tắc, cánh tay từng dính chặt trên người đã rơi xuống đất, máu từ chỗ đứt phun ra ồ ạt.
Liễu Khuê Dao nhanh chóng điểm huyệt vai để cầm máu. Gã ngẩng đầu lên, người vừa chém đứt tay gã đã tiến về phía trước hai bước, chắn trước nhóc con đang nằm hấp hối trên mặt đất.
Hắn có bảy tám phần giống nhóc con kia, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, nhìn gã như muốn giết chết tại chỗ vậy.
…Ừm… nếu thật sự giao đấu, có vẻ gã sẽ bị hắn giết thật.
“Haha, bày ra vẻ mặt ghê gớm đó làm gì?” Liễu Khuê Dao liếm môi, cười thâm độc: “Đừng giận dữ thế chứ. Ta chỉ là đang giúp nàng ta sớm thoát khỏi bể khổ mà thôi… Nếu Diệp Kính Tửu không đồng ý hẹn hò với ta.”
Nói xong, gã quay xuống phía dưới đài, vẫy tay cười với Diệp Kính Tửu.
Sắc mặt thiếu niên âm trầm, trong tay nắm chặt tờ chú sinh tử mà gã đưa.
Bé đáng yêu sẽ đồng ý chứ?
Chắc chắn sẽ đồng ý.
Vì cậu là đồ ngốc.
Đồ ngốc chính là kiểu người lương thiện và ngây thơ, luôn sẵn sàng làm những chuyện gây bất lợi cho mình vì người khác, dù rằng chẳng liên quan gì đến cậu.
Liễu Khuê Dao rất ghét những kẻ ngốc, nhưng đối với người trong lòng cũng ngốc y như thế, gã lại thầm cảm thấy may mắn.
Chính bởi vì người tốt quá tốt nên kẻ xấu mới dễ dàng được như ý.
Cho nên…
“Kẻ làm tổn thương muội muội ta, chính là loại tạp chủng như ngươi sao?”
Liễu Khuê Dao hoàn hồn, nụ cười nhạt đi: “Huynh muội các ngươi đều thích gọi người khác như vậy à? Bất lịch sự quá đấy.”
“Chỉ là dị tộc thôi mà.”
Hoa Bất Tiếu ra tay, thân hình hắn tức tốc biến mất khỏi chỗ cũ, chớp mắt đã xuất hiện ngay trước mặt Liễu Khuê Dao.
Dù Liễu Khuê Dao có phản ứng nhanh đến đâu, với tu vi chỉ ở trung kỳ Trúc Cơ, gã hoàn toàn không thể đuổi kịp tốc độ xuất chiêu của đối phương.
Trán chợt đau nhói, lạnh buốt.
Liễu Khuê Dao đưa tay sờ lên, chạm vào một lưỡi kiếm lạnh lẽo, mũi kiếm đã kề sát giữa trán hắn, máu chảy xuống từ vết thương.
Hoa Bất Tiếu không giết gã.
“Tạp chủng, giải độc cho muội muội ta.” Hắn đưa ra yêu cầu.
Liễu Khuê Dao cười khẽ: “Ừm… Người thông minh khi phạm phải những điều ngu ngốc, thường là vì người mà họ quan tâm rơi vào nguy hiểm. Đến lúc ấy, dù là những kẻ tính toán tinh vi nhất, cũng sẽ biến thành những kẻ ngốc hoàn toàn.”
Hoa Bất Tiếu ánh mắt lạnh lùng, vừa định động thủ tiếp, vai chợt bị đè xuống.
“Hoa Bất Tiếu, đừng phí thời gian nữa, ngươi không giết được hắn đâu.”
Diệp Kính Tửu nói.
Chuyện vừa rồi xảy ra rất nhanh, từ lúc Hoa Linh khuyên can, đến Liễu Khuê Dao ra tay uy hiếp, rồi đến Hoa Bất Tiếu xuất hiện, tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Mà lúc này, sân đấu của họ đã trở thành tâm điểm chú ý của muôn người.
Trên khán đài cao nhất dành cho tộc Yêu, các cường giả ngồi xem trò hề này với vẻ thích thú.
Diệp Kính Tửu không muốn tiếp tục dây dưa thêm nữa, thương thế của Hoa Linh cũng không thể chậm trễ lâu hơn.
“Chuyện đêm đó, ngươi quên rồi sao?” Diệp Kính Tửu thấp giọng nhắc nhở, âm thanh chỉ đủ để ba người trong sân nghe thấy: “Dừng lại đi, tình trạng của Hoa Linh rất xấu rồi.”
Nhưng Hoa Bất Tiếu vẫn không hề động lòng.
Gương mặt yêu dị và tuấn mỹ của hắn lạnh lẽo đáng sợ, sát khí âm trầm ngưng tụ giữa chân mày.
Ngay cả khi lời Diệp Kính Tửu vừa dứt, mũi kiếm của hắn vẫn kề sát giữa trán Liễu Khuê Dao, thậm chí còn đâm sâu thêm một phân.
Trong khoảnh khắc ấy,
vai trò giữa Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu dường như đã đảo ngược.
Bình thường lý trí như Hoa Bất Tiếu,
lúc này vì muội muội trọng thương,
hiển nhiên đã mất đi sự tỉnh táo.
Mà kẻ đang bị mũi kiếm kề sát giữa trán là Liễu Khuê Dao
lại như chẳng có chuyện gì xảy ra,
sau khi nghe xong lời Diệp Kính Tửu, hắn còn giả bộ tủi thân nói:
“Ta sẽ không chết, nhưng cũng rất đau đấy,
Kính Tửu, ngươi không thấy xót cho ta sao?”
Diệp Kính Tửu không thèm để ý tới hắn, chỉ khẽ thở dài, nắm lấy cổ tay Hoa Bất Tiếu, giọng dịu đi đôi chút: “Hoa Bất Tiếu, bây giờ nếu ngươi giết Liễu Khuê Dao, Hoa Linh cũng sẽ chết theo.”
Nếu lúc này Liễu Khuê Dao thực sự bị Hoa Bất Tiếu giết chết,
hắn có thể hồi sinh, nhưng Hoa Linh, người đang cần giải độc, chắc chắn sẽ không còn cơ hội cứu sống.
Hoa Bất Tiếu là người thông minh, hắn hiểu rõ ý của Diệp Kính Tửu.
Tay Hoa Bất Tiếu lạnh buốt, thân hình cao lớn, cổ tay mạnh mẽ. Diệp Kính Tửu nắm lấy cổ tay hắn, cảm nhận rõ rệt sức mạnh mà hắn đang cố sức kiềm chế.
Hắn đang cực lực ngăn chặn lý trí sắp mất khống chế vì phẫn nộ.
Muội muội hắn vẫn còn cần tới tên tạp chủng này.
Nhưng, còn chú sinh tử…
Hoa Bất Tiếu tuy đến không sớm, nhưng cũng vừa kịp nghe thấy yêu cầu bỉ ổi mà tên tạp chủng kia đưa ra với Diệp Kính Tửu.
Muốn Diệp Kính Tửu…phải cùng tên tạp chủng đó…
Hắn—
“Chuyện này không liên quan đến huynh.” Diệp Kính Tửu khẽ thở dài, nói.
Sau đó, hắn ấn thêm một đạo linh lực lên cổ tay Hoa Bất Tiếu, ép hắn thu kiếm lại.
Hoa Bất Tiếu hoàn toàn có thể dễ dàng giãy khỏi sự khống chế của Diệp Kính Tửu.
Mi mắt hắn khẽ run.
Không xa, ánh mắt hắn bắt gặp khuôn mặt tái nhợt của muội muội, đôi mắt linh động ngày nào giờ đã trở nên trống rỗng, đồng tử đang dần dần tan rã theo thời gian.
Sinh mệnh của nàng đang trôi đi.
Đó là muội muội cùng hắn chảy chung dòng máu.
Hắn là người anh trai,
gánh vác trách nhiệm của bậc huynh trưởng.
Vì thế, hắn đã dốc hết sức bảo vệ nàng lớn lên, cố gắng che chở cho muội muội một chốn dung thân giữa cơn phong ba bão táp. Dù cho đến cuối cùng phải có một người trong bọn họ chết đi, hắn cũng sẽ thực hiện nghĩa vụ của một người anh.
Cho đến cuối cùng, hắn cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của Diệp Kính Tửu.
Ký kết Sinh Tử Chú rất đơn giản.
Đầu ngón tay bị rạch một vết, Diệp Kính Tửu không biểu lộ chút cảm xúc nào, để lại dấu ấn của mình trên lá bùa.
Hắn búng ngón tay, lá bùa bay thẳng đến trước mặt Liễu Khuê Dao — người đang bị rạch cổ họng.
Khi khế ước thành lập, sự ràng buộc của thiên đạo lập tức hội tụ, vô hình áp lên người Diệp Kính Tửu một áp lực nặng nề.
Chừng nào chưa hoàn thành cam kết, gánh nặng này sẽ luôn đè nặng trên người hắn. Một khi thất hứa, thiên đạo sẽ lập tức xé nát gã thành từng mảnh.
Không cần Diệp Kính Tửu phải nhắc thêm, Liễu Khuê Dao đã nhiệt tình giúp Hoa Linh giải độc.
Đùa à, nếu Hoa Linh thực sự bị hắn đầu độc chết, thiên đạo cũng sẽ không cho hắn cơ hội hồi sinh đâu.
Hắn thậm chí còn “tận tâm” nhận thua, để Hoa Linh thuận lợi thăng cấp trong trận đấu, dưới ánh mắt âm trầm của Hoa Bất Tiếu còn tranh thủ thân thiết với Diệp Kính Tửu.
Hai người họ đối mặt, đầu mũi Liễu Khuê Dao gần như chạm vào mũi Diệp Kính Tửu, thế nhưng thiếu niên kia lại hoàn toàn không có chút hoảng loạn, trái lại vô cùng lạnh nhạt mà đối diện với hắn.
Không giống như trong tưởng tượng của Liễu Khuê Dao.
Không hiểu vì sao, hắn cứ tưởng bé đáng yêu là loại dễ bị bắt nạt đến khóc lóc, cũng rất sợ hắn.
Giống như cái đêm bọn họ lần đầu gặp nhau, ánh mắt tràn đầy kinh hoàng, toàn thân cứng đờ, run bần bật.
Nhưng bây giờ thì chẳng còn thú vị gì nữa.
“Vậy nhé, ta chờ tin của Kính Tửu ~”
Liễu Khuê Dao cười tươi đưa pháp khí truyền tin của mình vào tay Diệp Kính Tửu,
rồi thản nhiên rời khỏi võ đài.
Hắn lướt ngang qua thiếu niên, chỗ cánh tay trái bị đứt vẫn đang khẽ giật giật.
Tốc độ mọc lại đang nhanh hơn.
Trong đầu hắn, những ký ức vẫn luôn bị khóa kín dường như cũng bắt đầu lỏng ra.
Nhưng bây giờ không phải lúc để truy tìm bí mật.
Còn phải chuẩn bị cho buổi hẹn hò nữa.
Ừm, chọn địa điểm ở đâu đây?
Chỗ lần đầu bọn họ gặp nhau cũng không tệ lắm…
Sau khi cha mẹ qua đời, họ cùng nhau chịu đựng mọi gian khổ, cùng nhau trưởng thành. Họ cùng bị chọn làm vật hiến tế, cùng nhau trở thành những đứa con bị gia tộc vứt bỏ.
______
“Ừm, thiếu niên kia là ai vậy…”
Trên ghế chủ tọa, Thẩm Chi chống cằm, ánh mắt không rời khỏi nơi náo nhiệt kia — là thiếu niên đó.
Trắng quá. Nhỏ nhắn như vậy, ngũ quan tinh xảo như thể bước ra từ trong tranh.
Đôi mắt tròn xoe thật đáng yêu, chỉ cần chớp nhẹ một cái, tim hắn cũng như muốn rung theo.
Rầm ——
Trong chiếc kiệu mềm khổng lồ màu đen, Yêu Hoàng đang ngủ say dường như bị thứ gì đó làm kinh động, chiếc kiệu khẽ chấn động dữ dội, nhưng chỉ chớp mắt lại yên tĩnh trở lại.
Thẩm Chi nhướn mày, liếc nhìn chiếc kiệu mềm, rồi lại quay mắt về phía thiếu niên.
Thiếu niên tinh tế thanh tú ấy cùng hai người khác rời khỏi võ đài, rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
“…”
Quen quá.
Thẩm Chi như có điều suy nghĩ, hồi lâu, bỗng nhiên bật cười khẽ: “Nhắc mới nhớ, hình như đã đến lúc Yêu hoàng chọn phi rồi.”
“Hay là… cứ định ngay sau đại hội lần này đi? Ngươi thấy sao, Yêu hoàng… đại nhân?”
Trong chiếc kiệu mềm đen kịt, hoàn toàn tĩnh lặng.
Thẩm Chi hờ hững quay người rời khỏi khán đài, miệng khẽ cười nói: “Tuân lệnh, vậy cứ quyết định thế đi nhé.”