[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 19
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 19 - Yến Lăng Khanh, bây giờ ngươi còn muốn thả người không? (easter egg: Đại sư huynh bị Mục Tu cướp người)

Dấu ấn thần thức trong Giới Tu Chân là một tồn tại vô cùng đặc biệt, Giới Tu Chân thường xuyên thổi phồng sự tà dị của nó. Thế nên dù có là đạo lữ tâm đầu ý hợp cũng không muốn để đối phương lưu lại ấn ký trong biển ý thức của mình, cho dù có để lại, cũng sẽ nhanh chóng tìm cách xóa đi.
Thực chất, nó cũng không đáng sợ như lời đồn đại, ít nhất đối với đạo lữ có tu vi tương đương nhau: nó có thể giúp một bên cảm nhận được nguy hiểm khi bên kia gặp nạn, từ đó kịp thời đến ứng cứu.
Ngoài ra, khi hoàn toàn hòa hợp với nhau, bọn họ không cần hỏi han cũng có thể nhận ra đạo lữ khao khát được thỏa mãn ở đâu. Điều này đồng nghĩa với việc một bên có thể cảm nhận rõ ràng dao động ý thức của đối phương mọi lúc, song thực chất vẫn có điều kiện ràng buộc, chỉ khi bên bị khắc dấu ấn thần thức chấp thuận.
Đối với những đạo lữ có chênh lệch tu vi quá lớn, dấu ấn thần thức mà kẻ yếu để lại trong biển ý thức của kẻ mạnh, chỉ khi kẻ mạnh tình nguyện truyền đạt, đối phương mới có thể cảm nhận được dao động ý thức của người đó.
Mà dấu ấn thần thức do kẻ mạnh lưu lại trong biển ý thức của kẻ yếu mang ý nghĩa giám sát tuyệt đối, nó không thể bị kẻ yếu xóa bỏ, thậm chí còn có thể cưỡng ép người đó thực hiện cộng tình ý thức.
Giống như lúc này, Diệp Kính Tửu đang chìm đắm trong hoan lạc đột nhiên cảm nhận được một cơn giận dữ cùng sát ý mãnh liệt ập đến trong đầu. Cảm xúc dữ dội ấy khiến cậu cảm giác như não bộ sắp nổ tung trong chớp mắt.
Diệp Kính Tửu không kìm được mà ôm lấy đầu, đau đớn rên lên một tiếng.
Yến Lăng Khanh vẫn còn đang rong ruổi trong cơ thể cậu lập tức dừng lại, nhìn thấy tiểu sư đệ cau chặt mày, sắc mặt lộ rõ vẻ đau khổ, cơ thể cậu run rẩy không ngừng, hắn giật mình kinh hãi: “Kính Tửu, sao vậy?”
“Ưm… Đầu đau quá…”
Diệp Kính Tửu đau đến mức dục vọng hoàn toàn tan biến, không biết vì sao cậu đột nhiên cảm thấy sát ý và phẫn nộ mãnh liệt.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, cảm xúc dâng trào và mãnh liệt đó đột nhiên biến mất. Thân thể căng thẳng của Diệp Kính Tửu lập tức thả lỏng, thở hổn hển, cậu lắc đầu nhìn sư huynh đang đầy lo lắng trước mặt.
“… Không sao rồi, đại sư huynh.” Diệp Kính Tửu khẽ nói.
Cơn đau đầu dần thuyên giảm, Diệp Kính Tửu đã mơ hồ đoán được chuyện vừa rồi rốt cuộc là gì.
Cậu lập tức cảm thấy da đầu tê rần, chợt nhớ ra sư tôn vẫn còn để lại dấu ấn thần thức trong biển ý thức của mình.
… Hỏng rồi, cậu cảm thấy như thể mình quên mất điều gì đó quan trọng.
Dấu ấn thần thức có thể giúp sư tôn theo dõi dao động ý thức của cậu mọi lúc, nói cách khác… chẳng phải nghĩa là chuyện cậu vừa cùng đại sư huynh làm, đã bị sư tôn biết hết rồi sao?
Chết tiệt, vậy chẳng phải vừa rồi cậu và đại sư huynh đã trực tiếp diễn một màn xuân cung sống ngay trước mặt sư tôn sao?
Biểu cảm của Diệp Kính Tửu đột nhiên trở nên vô cùng đặc sắc.
Cậu khẽ rên một tiếng, mặt nóng bừng, không biết có nên nói chuyện này với đại sư huynh hay không.
Vừa nghĩ đến chuyện hay là tạm dừng lại rồi nói sau, Diệp Kính Tửu khẽ cựa mình, nhưng cậu lập tức nhận ra dương vật của đại sư huynh vẫn còn đang cắm sâu trong âm hộ của cậu. dương vật cứng rắn, tràn đầy sinh lực, theo động tác của cậu mà cọ xát vào vách huyệt mềm mại.
Khoái cảm khiến cơ thể Diệp Kính Tửu thoáng mềm nhũn, dục vọng lại bùng lên dữ dội, đến mức ý thức của cậu cũng trở nên mơ hồ, cậu khẽ lắc eo, ngụ ý muốn đại sư huynh tiếp tục.
Yếu hầu của đại sư huynh lăn lộn, nhưng trong mắt hắn vẫn có chút lo lắng: “Kính Tửu, thật sự không sao chứ?”
“… Ừm, không sao, vừa rồi chỉ là đột nhiên hơi đau đầu một chút thôi. Có lẽ là quá kịch liệt rồi…”
Diệp Kính Tửu âm ừ cho qua, định để đến ngày mai rồi mới nói với đại sư huynh về chuyện kia.
Âm hộ của cậu vẫn đang chảy nước, bao bọc lấy dương vật thô to của đại sư huynh khẽ co rút lại, cảm giác chặt khít ấy khiến đại sư huynh không nhịn được mà khẽ động hông, nhắm đúng điểm nhạy cảm trong huyệt thịt mà đâm hai cái, Diệp Kính Tửu khẽ thở dốc, giọng nói đầy dục vọng: “… Tiếp tục đi mà, đại sư huynh.”
Mặc kệ đi. Giờ cũng đã nửa đêm rồi, dù sư tôn có tức giận thế nào, chẳng lẽ lại từ Điện Tĩnh Tu chạy đến tận đây hay sao?
Dù sao thì gạo cũng đã nấu thành cơm, cho dù sư tôn có vì chuyện đại sư huynh bị cậu làm bẩn mà tức giận đến mức muốn giết cậu, lúc này cũng chẳng thể thay đổi được gì.
Huống hồ… chẳng phải sư tôn cũng đã từng làm những chuyện quá đáng với cậu sao?
Chỉ cần ngày mai cậu chủ động đi nhận lỗi, viện đủ lý do, rồi làm nũng với sư tôn một chút, thế nào cũng có thể…
Ý thức hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, Diệp Kính Tửu cong người chủ động nâng eo lên, ngón chân siết chặt lại, cả người cậu phủ đầy mùi sữa thơm ngọt hòa lẫn với mồ hôi, bộ ngực trắng nõn không ngừng rung động theo từng cú va chạm mãnh liệt, cậu khẽ nức nở: “Đại sư huynh… Tiếp tục chịch vào chỗ đó…”
*
Chỉ cách một bức tường, âm thanh ân ái mờ ám vẫn không ngừng vang lên.
Mặt Sầm Lan cứng đờ, sát ý ngập tràn bị y gắng sức đè xuống, gân xanh trên cổ không ngừng nổi lên, đôi mắt vằn đầy tơ máu, khuôn mặt tuấn mỹ có chút vặn vẹo biến dạng.
Từ xa nhìn lại, nam nhân đứng đó chẳng khác nào một ác quỷ vừa bò lên tầng thứ mười tám của địa ngục, hoàn toàn không còn vẻ băng lãnh thoát tục của sư tổ phái Tiêu Dao ngày thường.
Trong nháy mắt, thậm chí Sầm Lan đã nảy ra sát ý với đại đệ tử, kẻ đã đoạt đi đêm đầu tiên của Diệp Kính Tửu, lúc này còn đang hoan ái cùng cậu.
Khi lý trí gần như sụp đổ, sát ý trong lòng cuộn trào mãnh liệt đến mức không thể khống chế, y cưỡng ép thiết lập cộng tình với Diệp Kính Tửu, nhưng chính tiếng kêu thảm thiết của cậu lại kéo lý trí của y quay trở về.
… Nực cười, vậy mà y lại vì Diệp Kính Tửu mà nảy sinh sát ý với đại đệ tử y luôn xem trọng bấy lâu nay.
Thậm chí, ngay trong đêm khuya, khi hai người kia đang hoan ái, y lại từ Điện Tĩnh Tu bước đến trước cửa phòng của tiểu ma tu kia, lắng nghe toàn bộ âm thanh ái muội vọng ra.
Bây giờ Sầm Lan vẫn có thể cảm nhận được ý thức của Diệp Kính Tửu đang chìm đắm trong dục vọng, khao khát từng đợt tiến vào của Yến Lăng Khanh, cùng khoái cảm cực độ sau khi được thỏa mãn. Bên trong cánh cửa, âm thanh da thịt va chạm hòa cùng tiếng nước ướt át, tiếng rên cao vút của Diệp Kính Tửu cùng hơi thở nặng nề của đại đệ tử—
Tất cả khiến sắc mặt Sầm Lan càng thêm vặn vẹo.
“Tiểu sư đệ… đệ ấy khóc sao?”
Ghen tuông, sát ý, phẫn nộ cuộn trào trong lòng Sầm Lan, nhưng ngay lúc này, câu hỏi mà đại đệ tự từng hỏi hôm đó lại vang vọng bên tai y.
“Tiểu sư đệ… đệ ấy khóc sao?”
Giọng nói trầm thấp của Yến Lăng Khanh lại vang lên một lần nữa.
Khóc rồi, sao lại không khóc chứ.
Cậu khóc đến mức cả người run rẩy, quay lưng về phía y không chịu nhìn y lấy một lần, cho đến khi ngay cả bản thân cậu khóc đến nấc nghẹn, y mới cứng đờ mặt ôm lấy Diệp Kính Tửu đang vùng vẫy không ngừng, đưa cậu về tẩm điện.
Cậu khóc, miệng không ngừng gọi tên Yến Lăng Khanh, gọi “đại sư huynh”.
Sầm Lan kìm nén cảm giác bực bội trong lòng, lạnh lùng ném Diệp Kính Tửu đang cọ quậy đến mức đùi trong đỏ rực lên giường, giam cậu trong tẩm điện của mình.
Y chỉ muốn nhốt Diệp Kính Tửu ở đây, không cho phép cậu khóc gọi tên Yến Lăng Khanh nữa, mà phải ngoan ngoãn mở rộng chân ra, tiếp nhận sự xâm nhập của y.
Nhưng câu hỏi bất ngờ của Yến Lăng Khanh đêm đó lại chạm thẳng vào sự khó chịu trong lòng y.
Buộc y phải nhớ lại đôi mắt hoe đỏ của Diệp Kính Tửu, dáng vẻ rụt rè khi cậu đối diện với mình, cảm xúc ngổn ngang tràn đến, cuối cùng y vẫn buông tay để Yến Lăng Khanh đưa Diệp Kính Tửu đi.
Thôi. Thôi. Tranh giành với một tiểu bối thì có ích gì chứ?
Y nghĩ như vậy.
Y tự an ủi bản thân như vậy, tưởng rằng thời gian trôi qua, thứ dục vọng khó gọi tên này rồi cũng sẽ phai nhạt—
Trước khi dục niệm ấy kịp tan biến, y lại hay tin Diệp Kính Tửu đã bị Yến Lăng Khanh phá thân.
Khoảnh khắc đó, Sầm Lan giận đến mức không thể kiềm chế nổi.
Yến Lăng Khanh… sao có thể vừa mới thả người ra, đã lập tức ăn sạch sẽ Diệp Kính Tửu như vậy.
Đến một khắc cũng không thể chờ đợi sao?
Việc đại đệ tử mà y luôn yêu thương lại hoan ái với người khiến y sinh ra dục vọng không thể gọi tên, khiến một kẻ vốn luôn tự xưng là lý trí như Sầm Lan hoàn toàn đánh mất phong thái của một sư tôn.
Y như một con dã thú bị xâm phạm lãnh địa, phẫn nộ cuộn trào khiến y chỉ muốn nghiền nát tất cả.
Vết thương tinh thần từ lần kết nối tinh thần cùng Diệp Kính Tửu lại tái phát, cơn đau đầu dữ dội hòa lẫn với nỗi giận đêm nay khiến khuôn mặt Sầm Lan càng trở nên méo mó. Ngay lúc đó, tiếng rên rỉ của tiểu ma tu kia đột ngột cao vút, dao động ý thức cũng chìm sâu trong khoái cảm cực hạn, tiếng da thịt va chạm hòa cùng tiếng nước ướt át thậm chí còn vang dội hơn nữa.
——Diệp Kính Tửu lại lên đỉnh lần nữa.
Sầm Lan biết rõ dáng vẻ khi tiểu ma tu này lên đỉnh, đùi trong của Diệp Kính Tửu sẽ bắt đầu run rẩy, sau đó quy đầu cọ sát lên âm vật sưng đỏ giật lên từng cơn. Cuối cùng, âm hộ mềm mại sẽ co rút, siết chặt lấy dương vật của đối phương rồi phun ra nước dâm, cao trào của cậu kéo dài khá lâu, nước dâm không ngừng tràn ra, biến dòng suối vốn mang hương thơm thanh khiết thành thứ mùi vị ngọt nồng đầy sắc dục, chỉ đến khi cơ thể gầy gò kia thôi không run rẩy nữa, tấm lưng trơn nhẵn vô lực áp sát vào cơ bụng lạnh lẽo của y, sau đó…
Sau đó, cậu lại bắt đầu khóc như thể đã bị Sầm Lan ăn sạch sẽ, vừa đáng thương lại vừa khiến người ta muốn đè xuống mà chịch tiếp.
“Tiểu sư đệ… đệ ấy đang khóc sao?” Giọng nói của đại đệ tử vang lên bên tai y lần thứ ba.
Đủ rồi.
Chấn thương tinh thần ngày càng trầm trọng, cơn đau đầu dữ dội đến mức khiến thân hình Sầm Lan hơi lảo đảo, thế nhưng y lại như chẳng hề nhận ra, đáy mắt đỏ ngầu, tơ máu giăng kín tròng mắt.
Đủ rồi, đừng hỏi y nữa.
Khóc hay không khóc, chỉ cần là thứ thuộc về y…
Chỉ cần là người của y…
Kẻ nào cũng đừng mong cướp đi.
Vị tanh ngọt dâng lên trong cổ họng khiến Sầm Lan đột ngột ho ra máu, tinh thần bị tổn thương nghiêm trọng, e rằng y chẳng khác nào một ác quỷ chân chính.
Bên tai vẫn còn văng vẳng giọng nói trầm thấp của đại đệ tử không ngừng lặp lại câu hỏi, gân xanh trên cổ Sầm Lan như sắp vỡ ra, y ho ra một ngụm máu đen, vạt trường vào trắng muốt loang lổ vệt máu đỏ thẫm cực kỳ chói mắt.
Sầm Lan tiến về phía cửa phòng một bước, nhưng đã khựng lại.
Cổ họng y không thể kìm nén được cơn ho, khóe môi rỉ ra dòng máu đỏ sẫm, sự xâm thực của vết thương tinh thần ngày càng lan rộng, cơn đau đầu dữ đội đến mức khiến y dần mất đi tri giác.
Y đã tẩu hỏa nhập ma.
Lần đầu tiên trong đời, vậy mà lại vì chuyện này mà tẩu hỏa nhập ma…
Thảm hại, nực cười.
——
Hôm sau, Diệp Kính Tửu bị Yến Lăng Khanh giày vò đến mức không thể xuống giường.
Ngay cả Yến Lăng Khanh vốn luôn nghiêm khắc trong việc huấn luyện cũng không dám nhiều lời, chỉ lặng lẽ giúp tiểu sư đệ bôi thuốc một cách nhẹ nhàng.
Trên cơ thể trắng nõn của thiếu niên chi chít dấu vết ái tình do Yến Lăng Khanh để lại từ đêm qua, âm hộ chịu đựng nhiều nhất cũng sưng đỏ đến đáng thương, khi Yến Lăng Khanh bôi thuốc cho tiểu sư đệ, cậu chỉ ôm chặt lấy gối vùi mặt vào đó, khẽ rên rỉ vì đau.
Yến Lăng Khanh cũng không tránh khỏi lúng túng, mặt đỏ bừng. Ban đầu hắn vốn rất nhẹ nhàng, nhưng theo từng lần tiểu sư đệ tham lam đòi hỏi, Yến Lăng Khanh dần mất kiên nhẫn, trở nên nóng nảy và vội vã, dù tiểu sư đệ có cào lưng hắn đến rướm máu, vừa khóc vừa nói không chịu nổi nữa, Yến Lăng Khanh vẫn giả vờ như không nghe thấy, đẩy mạnh đến khi tiểu sư đệ hoàn toàn không thể kháng cự được nữa, chỉ có thể phóng thích bản thân mặc cho hắn tùy ý chịch cậu.
Quá thô bạo rồi.
Yến Lăng Khanh không khỏi tự trách, nhưng khi ngón tay hắn thoa thuốc mỡ, khẽ tách âm hộ sưng đỏ của tiểu sư đệ ra, cửa huyệt đỏ hồng theo động tác của hắn hơi hé mở lại rịn ra chút dịch trong suốt, hắn lập tức cảm thấy một luồng nhiệt dâng lên từ bụng dưới, lại muốn đè tiểu sư đệ…
“Đại sư huynh…”
Yến Lăng Khanh hoàn hồn, chạm phải ánh mắt u oán của tiểu sư đệ cùng gương mặt đỏ bừng của cậu. Hắn lúng túng nhìn đi nơi khác, cố gắng trấn định tâm thần, không dám để bất kỳ tạp niệm nào chen vào, cẩn thận giúp tiểu sư đệ bôi thuốc.
Dĩ nhiên, chuyện tiểu sư đệ lại vì ngón tay hắn mà bắn một lần nữa thì không cần phải nhắc đến.
Bây giờ, Yến Lăng Khanh vẫn chưa biết rằng tiểu sự đệ không chỉ có cơ thể song tính, mà còn là lô đỉnh thượng phẩm trong Giới Tu Chân. Nhưng khi linh lực trong cơ thể hắn bắt đầu điên cuồng tăng vọt, Yến Lăng Khanh dần nhận ra cơ thể của tiểu sự đệ e rằng không đơn giản như hắn nghĩ, mà chính là… lô đỉnh.
Không chỉ đơn thuần là một lô đỉnh bình thường, là một tu sĩ, Yến Lăng Khanh hiểu rõ giới hạn của lô đỉnh trong việc hỗ trợ tu luyện. Thế nhưng, sau một đêm hoan ái với tiểu sư đệ, hắn còn chưa kịp củng cố luồng linh lực hỗn loạn trong cơ thể, đã mơ hồ cảm nhận được tu vi trung kỳ Kim Đam của mình sắp đạt đến viên mãn. Chỉ cần tiến vào trạng thái tu luyện, hắn có thể lập tức đột phá trung kỳ, bước vào hậu kỳ Kim Đan.
Loại tốc độ tăng trưởng đáng sợ này, e rằng chỉ có lô đỉnh thượng phẩm mới có thể mang lại.
Đây có phải là lý do tiểu sư đệ vẫn luôn không chịu nói với hắn?
Nguy hiểm của lô đỉnh thượng phẩm, dù Diệp Kính Tửu không nói ra, Yến Lăng Khanh cũng tự hiểu rõ.
Chỉ mới một đêm thôi mà…
Yến Lăng Khanh lặng lẽ nhìn tiểu sư đệ đang say ngủ, gương mặt thiếu niên vẫn còn nét bầu bĩnh non nớt ửng lên sắc hồng phơn phớt, trông sạch sẽ mà đáng yêu. Nếu không phải chính Diệp Kính Tửu nói ra, e rằng Yến Lăng Khanh vĩnh viễn cũng không thể ngờ rằng tiểu sư đệ lại là một cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Một tiểu sư đệ như thế này, chỉ thuộc về một mình Yến Lăng Khanh, hắn nhất định phải bảo vệ cậu.
Yến Lăng Khanh nhẹ tay kéo chăn đắp lại cho tiểu sư đệ, sau đó hắn đứng dậy, chuẩn bị mở cửa sổ để xua tan đi mùi vị ái dục vẫn còn vương trong phòng.
Thế nhưng, khi đẩy cửa bước ra, nụ cười trên mặt hắn lập tức cứng đờ.
Yến Lăng Khanh nhìn thấy——
Lấy tiểu viện này làm trung tâm, trong phạm vi một trăm dặm xung quanh, bất kể cây cối hay sinh linh, tất cả đều bị một luồng linh lực khổng lồ san thành tro bụi, khắp nơi hoang toàn, không có lấy một ngọn cỏ.
Yến Lăng Khanh hoàn hồn, lập tức quay đầu nhìn về phía tiểu sư đệ, thấy cậu vẫn ngủ say, không hề có phản ứng, hắn mới nhanh chóng thi triển đạo chú thôi miên, cẩn thận rời khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.
Đêm qua sư tôn đã tới đây.
Không chỉ tới mà còn cố ý thị uy với hắn.
Nhưng… luồng linh lực hỗn loạn này…
Yến Lăng Khanh lập tức ý thức được tình trạng của sư tôn, bàn tay dưới tay áo rộng của hắn siết chặt lại, ánh mắt trầm xuống nhìn về phía Điện Tĩnh Tu.
Sư tôn đã tẩu hỏa nhập ma.
——
Khi Yến Lăng Khanh đến Điện Tĩnh Tu, những người giấy nhỏ do sư tôn gấp vội đang đứng trấn giữ trước cửa.
Rõ ràng đây là những hình nhân được tạo ra trong tình thế cấp bách, không còn chút tu vi nào như trước, thực lực chỉ ngang với Yến Lăng Khanh.
Yến Lăng Khanh không hề nở nụ cười, cúi đầu hỏi người giấy nhỏ: “Sư tôn đâu?”
“Ngươi còn lo lắng làm gì? Dù sao cũng đã trở mặt với sư tổ rồi.”
Người giấy nhỏ tức giận nói: “Yến Lăng Khanh, sư tổ đã dạy dỗ ngươi suốt hai mươi năm. Thường ngày ngươi luôn cung kính với người, vậy mà vừa quay lưng lập tức đoạt đi đạo lữ của sư tổ, còn khiến người tức giận đến mức đêm qua…”
Người giấy nhỏ lập tức dừng lại không nói tiếp nữa, nhưng Yến Lăng Khanh cũng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Tình hình của sư tôn chắc chắn vô cùng tồi tệ.
Tẩu hỏa nhập ma không phải chuyện nhỏ, không ít cường giả tuyệt thế đã ngã xuống vì nó. Thế nhưng, sư tôn xưa nay vốn thanh tâm quả dục, không vướng bụi trần, bởi vậy Yến Lăng Khanh luôn nghĩ rằng bất cứ ai cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, duy chỉ có sư tôn là không.
Nhưng bây giờ…
Sao Yến Lăng Khanh có thể không biết nguyên nhân khiến ưu tôn tẩu hỏa nhập ma?
Hắn không còn tâm trí đôi co với người giấy nhỏ, chỉ lạnh giọng nói: “Nếu ngươi đã biết tình trạng của sư tôn lúc này, hẳn cũng hiểu rõ không thể trì hoãn, phải mau chóng tìm người chữa trị—”
“Tìm người chữa trị? Ngươi chịu sao?”
Người giấy nhỏ cắt ngang lời hắn, đôi mắt vô hồn vẽ trên giấy chăm chú nhìn hắn chằm chằm: “Yến Lăng Khanh, ngươi chịu sao?”
Tim Yến Lăng Khanh hẫng một nhịp, giọng trầm xuống: “Ngươi có ý gì?”
“Hẳn ngươi cũng biết sư tổ đã tổn thương tinh thần. Đêm qua, người không chỉ tẩu hỏa nhập ma, mà vết thương ấy còn tái phát, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước. Tẩu hỏa nhập ma không khó chữa, nhưng nếu tinh thần thương tổn không được chữa trị hoặc xoa dịu, sư tổ sẽ không ngừng lặp lại tình trạng này.”
Người giấy nhỏ nói: “Tổn thương tinh thần của sư tổ vốn đã dần thuyên giảm nhờ kết nối tinh thần với tiểu ma tu kia, hiện giờ nếu muốn chữa trị, chỉ có thể tiếp tục kết nối tinh thần để trị thương.”
“… Kết nối tinh thần?… Ma tu?”
Tin tức này giáng xuống làm cho đầu óc Yến Lăng Khanh lập tức trống rỗng, nắm tay hắn siết chặt rồi dần buông lỏng, đến khi cất lời, hắn mới nhận ra cổ họng mình đã khô khốc đến mức khó mà thốt thành tiếng: “Kính Tửu, là ma tu? Còn từng… kết nối tinh thần với sư tôn sao?”
Người giấy nhỏ kinh ngạc nhìn Yến Lăng Khanh, sắc mặt hắn tái nhợt, nó vốn không hiểu thế sự, chỉ nghiêng đầu nói: “Ngươi vẫn chưa biết sao? Thôi bỏ đi, nói cho ngươi biết cũng chẳng sao. Trước đây sư tổ không nói rõ với người chỉ vì lo kế hoạch xảy ra sơ suất, bây giờ… Diệp Kính Tửu có phải ma tu hay không cũng không còn quan trọng nữa, sư tổ đã sớm phá hủy pháp khí truyền tin giữa hắn và Hoa Bất Tiếu, kế hoạch ban đầu cũng đã hoàn toàn bị hủy bỏ.”
“Diệp Kính Tửu vốn là ma tu do ma tôn Hoa Bất Tiếu phái đến, cài vào để giám sát sư tổ, ngay từ đầu sư tổ đã biết chuyện này, người giữ hắn lại, xem như một quân cờ để dẫn dụ Hoa Bất Tiếu.”
“Còn về chuyện kết nối tinh thần, ta cũng không rõ ngọn nguồn, chỉ biết trước khi ngươi đưa Diệp Kính Tửu rời đi, sư tổ vẫn luôn kết nối tinh thần với hắn, còn để lại dấu ấn thần thức, ngay cả linh tuyền dùng để chữa trị vết thương tinh thần của sư tổ trong cấm địa cũng đã cùng hắn ngâm qua. Tuy chẳng rõ lý do, nhưng vết thương tinh thần của sư tổ nhờ đó mà dần thuyên giảm, sắp sửa khỏi hắn. Thế nhưng giờ đây…”
Người giấy nhỏ nhìn chằm chằm Yến Lăng Khanh, không cho hắn chút thời gian suy nghĩ, chỉ nói: “Giải thích đến đây là đủ rồi, Yến Lăng Khanh, bây giờ ngươi vẫn muốn thả người sao? Để sư tổ tiếp tục… kết nối tinh thần với Diệp Kính Tửu?”
Easter Egg:
“Đại sư huynh, huynh còn muốn nhìn nữa không? Hừ.”
Bị Dây Trói Tiên trói buộc, kẻ dưới cảnh giới Phân Thần tuyệt đối không có khả năng trốn thoát.
Mục Tu giữ chặt thiếu niên không ngừng giãy dụa trong lòng, mạnh mẽ tách hai chân của Diệp Kính Tửu ra, đối diện với gương mặt tối sầm của đại sư huynh.
Mỹ nhân khi thịnh nộ vốn đẹp không gì sánh được, Mục Tu lại chẳng hề dành thêm dù chỉ một ánh mắt cho Yến Lăng Thanh.
Cậu ta khẽ hừ một tiếng tì cằm lên cổ Diệp Kính Tửu, đầu mũi vùi vào hõm cổ thiếu niên hít một hơi thật sâu: “Diệp Kính Tửu, ngươi nói xem ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi? Vóc dáng và dung mạo chẳng thay đổi chút nào thì không nói, ngay cả mùi sữa vẫn nồng nàn như trước khiến người ta không chịu nổi.”
“Buông ra! Mục Tu! Ngươi đúng là kẻ biến thái!”
Diệp Kính Tửu đỏ mặt, bị nam nhân cao lớn ôm chặt vào lòng, cậu ta còn không ngừng xoa nắn bầu ngực của cậu. Cậu bị xoa nắn đến mức sinh ra phản ứng, vừa thẹn vừa giận.
Trước mặt là đại sư huynh cậu thương mến, vậy mà Diệp Kính Tửu lại không dám nhìn thẳng, chỉ có thể nắm chặt lấy cánh tay rắn chắc của nam nhân kia mà cắn, dù cậu có dùng sức đến mức cắn rách da rớm máu, bàn tay thô lớn đang xoa nắn trước ngực vẫn chẳng hề chậm lại.
“Đồ khốn… Đừng xoa nữa…”
Mục Tu liếm môi, ánh mắt âm trầm của đại sư huynh khiến cậu ta càng thêm hưng phấn, mà thiếu niên trong lòng lại không ngừng khiêu khích từng dây thần kinh của cậu ta: “Ta đã chịch ngươi bao nhiêu lần, Diệp Kính Tửu, còn giả vờ trong trắng gì chứ? Cũng chỉ trước mặt đại sư huynh ngươi mới khóc đến mức đáng thương như vậy, nếu không thì đã sớm cầu xin ta——”
“Mục Tu.” Mỹ nhân khàn giọng ngắt lời cậu ta.
Sát ý của Yến Lăng Khanh nồng đậm, cả người Mục Tu thoáng chốc cứng đờ, nhưng ngay sau đó lại thả lỏng: “Đại sư huynh, huynh có trách mắng ta thế nào cũng vô ích, bởi vì kẻ phát tình đâu phải ta.”
Cậu ta nâng đôi chân đang dang rộng của thiếu niên lên cao hơn một chút, cho đến khi âm hộ bị Yến Lăng Khanh nhìn thấy rõ ràng, Mục Tu dùng lòng bàn tay xoa nắn miệng huyệt đã sớm ướt đẫm kia, ngón tay cậu ta vừa thon dài vừa đẹp, đốt ngón tay hơi thô, chỉ cần đâm một ngón vào trong, thiếu niên lập tức run rẩy, vặn vẹo người: “Ưm——”
“Huynh có nhìn thấy nước dâm của Diệp Kính Tửu chảy ra không? Đại sư huynh.” Mục Tu đút hết ngón tay vào trong huyệt thịt của thiếu niên, ngay trước ánh mắt âm trầm của Yến Lăng Khanh, cậu ta đâm mạnh khiến nước dâm bắn khắp nơi.
“A… Đừng đút nữa, Mục Tu… Đồ khốn… Ư… Đại sư huynh, đừng, đừng nhìn nữa… Cầu xin huynh…”
Thiếu niên trong lòng không kiềm chế được mà rên rỉ, cả người ửng hồng vì khoái cảm.
Mục Tu lộ ra vẻ đắc ý, cậu ta cực kỳ tự phụ, cố gắng kích thích thần kinh của Yến Lăng Khanh, một tay cậu ta xoa bóp bầu ngực của Diệp Kính Tửu khiến thịt ngực tràn ra kẽ ngón tay gần như biến dạng, tay còn lại đâm vào trong âm hộ của Diệp Kính Tửu, tốc độ đâm nhanh đến mức chỉ để lại tàn ảnh.
“Ưm— Ha… đừng mà!”
Dưới sự công kích như vậy, huyệt nhỏ của thiếu niên trong lòng nhanh chóng co rút, gắt gao hút lấy ngón tay của Mục Tu tới khi cao trào thì bắn ra. Cậu mềm nhũn dựa vào lòng Mục Tu, khóe mắt toàn là nước mắt vì nhục nhã.
Đại sư huynh vẫn còn bị trói chặt ở đó nhìn mình, làm sao cậu có thể…
Mục Tu cười khẩy, dương vật cứng rắn ép sát vào huyệt nhỏ vẫn đang co rút kịch liệt sau cao trào của Diệp Kính Tửu, cậu ta nhắm ngay cửa huyệt rồi đâm thẳng vào: “Đại sư huynh, hôm nay để ta cho huynh thấy dáng vẻ dâm đãng của Diệp Kính Tửu.”
“Nhưng đừng có… giận ta đấy.”