[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 183
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 183 - Nhánh IF: Làm tình với ma tôn, được sư tôn dọn dẹp, tuyệt quá

*Diệp Kính Tửu không xuyên không, là nhân vật thuộc thế giới gốc. (Vẫn là Tiểu Tửu sinh viên đại học ở một trường nào đó, không phải Diệp Kính Tửu trong nguyên tác.)
*Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trước khi bị khai bao thì giống người bình thường nhưng sau khi khai bao sẽ có kỳ phát tình.
*Nhân vật xuất hiện trong nhánh IF: Diệp Kính Tửu, Hoa Bất Tiếu, Sầm Lan, Yến Lăng Khanh.
Đây là ngày thứ tám Diệp Kính Tửu thâm nhập vào Ma Cung, mục tiêu của cậu là tìm được bí quyển có thể chữa lành vết thương tinh thần cho sư tôn.
Diệp Kính Tửu gia nhập phái Tiêu Dao từ năm ngoái, thiên phú xuất chúng, lại sở hữu linh căn đơn hệ thủy giống như sư tôn nên cậu mơ hồ bái nhập môn hạ, trở thành đệ tử thân truyền thứ hai của sư tôn.
Từ sau khi thân thiết với đại sư huynh, Diệp Kính Tửu ngày càng gần gũi với họ. Đại sư huynh ôn hòa dịu dàng, sư tôn ngoài lạnh trong nóng, ai nấy đều đối xử với cậu rất tốt, đương nhiên Diệp Kính Tửu cũng rất thích họ.
Ngoại trừ việc cậu không thể nói ra thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của mình.
Tóm lại, sau khi Diệp Kính Tửu biết sư tôn đang chịu tổn thương tinh thần nghiêm trọng, cậu âm thầm tự quyết định sẽ giúp sư tôn chữa khỏi bệnh..
Nghe nói người khiến sư tôn bị thương nặng là ma tôn Hoa Bất Tiếu, trong Ma Cung ắt hẳn phải có bí tịch trị liệu liên quan. Thế là, một năm sau, Diệp Kính Tửu tỏ ý muốn xuống núi rèn luyện nên với sư tôn và đại sư huynh.
Kết quả, tất nhiên là bị từ chối thẳng thừng.
Nhưng Diệp Kính Tửu vốn lắm chiêu nhiều kế, nhân lúc sư tôn đang trị thương, đại sư huynh cũng rời núi tu luyện, cậu đã lén lút chốn đi, trước khi đi còn lừa người giấy nhỏ rằng mình chỉ xuống núi mua kẹo hồ lô.
Một lần mua cả nửa tháng.
Lúc trước, Diệp Kính Tửu từng đi trên con đường của ma tu, may thay sau đó kịp thời cải tà quy chính, gia nhập chính đạo nhưng trước đây cậu từng bị sư tôn nghi ngờ là gián điệp do Ma Cung cài vào.
Mà giờ đây, cậu thật sự đang làm gián điệp chỉ là vì phái Tiêu Dao.
Cậu che giấu tu vi và thiên phú, trà trộn vào Ma Cung dưới thân phận một tạp dịch nhỏ nhoi không ai chú ý, cũng giống như phái Tiêu Dao có Tàng Thư Các thì Ma Cung cũng có một nơi như vậy. Mấy ngày nay Diệp Kính Tửu liên tục thám thính, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay, cậu đã quyết định tự mình thử nghiệm một phen.
Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng mình sẽ thất bại, dù sao cậu vẫn là một thiếu niên nên chỉ mải nghĩ đến cảnh sau khi lấy được bí quyển trị liệu tinh thần mang về nhất định sẽ được sư tôn khen ngợi, nghĩ tới đó là trong lòng đã cảm thấy lâng lâng vui sướng.
Chỉ là cậu không ngờ, lúc nửa đêm khi cậu lẻn vào, trên tầng cao nhất đã có một nam nhân tuấn tú đang đứng một cách nhàn nhã quan sát từng hành động của cậu.
Tầng một, tầng hai, tầng ba và tất nhiên chẳng có bí quyển nào quan trọng, Diệp Kính Tửu đi thẳng lên tầng cao nhất mới bắt đầu lật xem sách cổ.
Cậu thắc mắc vì sao Tàng Thư Các của Ma Cung lại không có kết giới nhưng rồi cũng nhanh chóng gạt sang một bên và thản nhiên nghiên cứu từng quyển một.
Cũng không nghĩ rằng vì đã có người âm thầm xóa bỏ kết giới cho mình rồi.
“Không phải cái này, ừm… cái này cũng không phải.”
Bí tịch trên tầng cao nhất bị cậu lật tung cả lên, Diệp Kính Tửu ủ rũ đặt lại một quyển tuyệt thế bí tịch, thứ đủ để khiến thiên hạ này dậy sóng vào chỗ cũ, rồi khẽ thở dài một tiếng.
“Sao lại không có chứ…”
“Ngươi đang tìm gì vậy, nhóc con?”
“Ờ, ta tìm…”
Một giọng nam gợi cảm bất ngờ vang lên ngay sát bên tai. Cả người Diệp Kính Tửu run bắn, lập tức cứng đờ người, không dám quay đầu lại.
Chuyện gì thế này, rõ ràng hôm nay cậu đã thấy Ma Cung điều động một lượng lớn nhân lực, đến cả thị vệ canh giữ Tàng Thư Các thường ngày cũng không thấy bóng dáng nên cậu mới dám lén lút lẻn vào.
Cậu còn tưởng là Ma Cung xảy ra chuyện gì, đến mức cả bộ phận hậu cần cũng phải điều động ra ngoài.
Chẳng lẽ là vì nam nhân phía sau này muốn vào Tàng Thư Các nên bọn họ mới tạm thời rút đi? Ha ha…
Ha ha cái rắm! Tính mạng nhỏ bé này tiêu rồi!
Cũng không biết Diệp Kính Tửu là may mắn hay xui xẻo nữa.
Cậu có thể thuận lợi trà trộn vào Ma Cung làm tạp dịch, còn nhân cơ hội lẻn vào Tàng Thư Các mà không bị ai phát hiện nhưng lại vô tình gặp đúng Ma Tôn, một nhân vật mà đến đám ma tu cấp trung cũng khó có dịp diện kiến, thậm chí còn nói chuyện với hắn.
Phúc ba đời mới có được.
Nếu có fan cuồng nào của Ma Tôn nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bắt Diệp Kính Tửu dập đầu ba cái trước mặt Hoa Bất Tiếu, cảm tạ lão nhân gia đã chịu hạ mình nói chuyện với một kẻ yếu đuối như cậu.
Nam nhân phía sau hơi cúi đầu, hít một hơi thật sâu bên cổ cậu.
Diệp Kính Tửu nổi hết da gà, toàn thân cứng đờ nhưng bản năng cầu sinh khiến cậu không dám hét lên gọi hắn là biến thái, mà chỉ cố gắng hết sức để biện minh cho hành động lén lút của mình.
“Cái đó, thật ra là tiểu nhân phụng mệnh Ma Tôn đến Tàng Thư Các tìm một bí quyển. Ngài ấy đang cần gấp nên bảo tiểu nhân vội vã chạy chân đến đây. Haha…”
Cái lý do gượng gạo, lại còn định mượn danh người có quyền thế này vừa thốt ra khỏi miệng, Diệp Kính Tửu chỉ muốn tự bẻ gãy cổ mình cho rồi.
Nếu nam nhân phía sau thực sự là lý do khiến tất cả ma tu phải rút đi thì chắc chắn hắn quen biết lão ma đầu kia, một tên tạp dịch như cậu mà bịa chuyện kiểu này, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
Giờ chỉ còn trông cậy vào pháp chú bảo mệnh và pháp chú truyền tống mà sư tôn từng ban cho cậu, chỉ cần gặp phải đòn chí mạng, pháp chú sẽ tự động kích hoạt, đưa cậu nguyên vẹn quay về bên cạnh sư tôn.
“À, ra là vậy à.” Nam nhân phía sau lại thản nhiên tiếp lời cậu nói.
Diệp Kính Tửu: “…”
Ma tu này thật sự tin rồi sao?
“Hay là ngươi nói ta nghe xem, ngươi đang tìm loại bí tịch nào, ta giúp ngươi tìm nhé.”
Nam nhân khẽ cười, tay đặt lên vai Diệp Kính Tửu, ôm cậu vào lòng: “Dù sao Ma Tôn đang cần gấp, hai người cùng tìm sẽ nhanh hơn.”
Diệp Kính Tửu mơ hồ gật đầu, bị ôm trong lòng cũng không dám kháng cự, giọng lắp bắp: “Ta… ta tìm cái gọi là, ờ… bí quyển trị liệu tổn thương tinh thần…”
“Bí quyển chữa tổn thương tinh thần à? Ừm, chẳng phải Ma Tôn vốn biết loại pháp thuật đó sao?” Nam nhân nghiêng đầu hỏi.
Tới giờ Diệp Kính Tửu vẫn không dám nhìn mặt hắn, mắt đảo loạn như ruồi, nghe hỏi xong đành cắn răng chống chế: “Ừm ừm, đúng là ngài ấy biết nhưng mà ngài ấy lớn tuổi rồi, có hơi lẫn nên muốn ôn lại một chút ấy mà.”
“…Lớn tuổi?” Cánh tay đang ôm lấy cậu bỗng siết chặt lại, Diệp Kính Tửu không dám kêu đau, chỉ ráng gật đầu lia lịa.
“Đúng rồi! Nghĩ thử xem, Ma Tôn đã sống hơn ngàn năm rồi, trí nhớ không tốt là chuyện bình thường thôi mà.”
“…” Cánh tay lại siết thêm một chút, thật sự đau rồi đó.
Nghĩ kỹ lại thì, hình như sư tôn nhà mình cũng lớn cỡ đó…
Nhưng mà sư tôn chẳng hề già chút nào, nhìn mặt mũi còn trẻ hơn đại sư huynh… chắc chỉ lớn hơn chừng mười tuổi?
Ừm… cũng vẫn tính là có tuổi rồi nhỉ.
Khi Diệp Kính Tửu còn đang ngẩn người, nam nhân đang khoác vai cậu đã tìm thấy quyển bí quyển, không biết lấy từ đâu ra và đưa cho cậu, mỉm cười nói: “Được rồi, bây giờ ngươi có thể đi giao được rồi.”
Oa… Người này đúng là người tốt.
Ma tu mà còn có người dễ lừa, khụ, chất phác như vậy, đúng là hiếm thấy.
Lòng tràn ngập vui sướng, Diệp Kính Tửu nắm lấy tay đối phương, cảm kích nói: “Cảm ơn nha, ngươi thật sự đã giúp ta… và cả Ma Tôn một việc lớn đó!”
Người thì tốt thật nhưng móng tay thì đúng là không sạch chút nào.
Móng gì mà vừa dài vừa đen sì, chả vệ sinh tẹo nào, nhìn vào còn tưởng bên trong móng đầy bụi bẩn, mà thế này sao ăn cơm, tắm rửa, đọc sách hay tu luyện được chứ? Móng tay dài thế có thì làm được gì đâu?
Diệp Kính Tửu làu bàu trong lòng nhưng vẻ mặt thì không lộ ra chút ghét bỏ nào, cảm ơn xong thì lập tức muốn rời đi.
Đi!
…Đi thôi.
“Cái đó, sao ngươi cứ nắm tay ta mãi không buông thế?” Diệp Kính Tửu không tiện nói thẳng nhưng cậu đã lấy được bí quyển, giờ chỉ muốn mau mau rời khỏi Ma Cung, trở về phái Tiêu Dao để sư tôn nhìn thấy mình là một tiểu đồ đệ giỏi giang xuất sắc nên cậu mới cắn răng nói ra.
Trên đỉnh đầu, nam nhân khẽ cười thấp giọng: “Không phải ngươi nói muốn đi giao cho Ma Tôn sao?”
Diệp Kính Tửu chưa hiểu ra, ngập ngừng nói: “Đúng rồi, đúng rồi.”
“Ừm… vậy thì giờ ngươi có thể giao được rồi.”
“Hả?” Diệp Kính Tửu cố sức giật tay lại, tay còn đang nắm chặt quyển bí quyển, nói: “Không, giờ ta giao kiểu gì chứ? Không lẽ đưa cho ngươi à?”
“Ừm.”
Diệp Kính Tửu tức đến muốn bật cười, vừa tức vừa quay đầu nhìn đối phương: “Không được, sao lại phải đưa cho ngươi! Ta phải giao cho Ma Tôn, Ma Tôn đó! Ngươi không thể nào là Ma… Ma Ma Ma Ma Ma Tôn được!”
Diệp Kính Tửu như hóa đá.
Nam nhân trước mặt, dung mạo yêu dị tuấn tú, ánh mắt sâu thẳm ánh lên ý cười, lười biếng nói: “Sao vậy? Không phải muốn giao cho bản tôn sao?”
Tim Diệp Kính Tửu lỡ mất một nhịp.
Xong đời rồi.
…
Diệp Kính Tửu cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Cậu bị lão ma đầu trói về, mang thẳng vào tẩm cung của hắn, trầm hương xa lạ thoang thoảng trong không khí khiến người ta mê muội, rồi cứ thế bị lão ma đầu cởi sạch quần áo.
Bộ ngực tròn trịa mềm mại vừa lộ ra trước mắt nam nhân lập tức khiến đối phương bật cười ngả ngớn.
“Ừm, xem ra bản tôn đoán không sai, mùi hương trên người ngươi đúng là mùi hương đặc trưng của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.”
Hoa Bất Tiếu hài lòng thu lại ánh mắt, mặc cho thiếu niên trừng mắt tức giận, vẫn đưa tay xoa đầu cậu: “Rất tốt, chúng ta bắt đầu thôi.”
“Bắt… bắt đầu? Bắt đầu cái gì?”
Diệp Kính Tửu liều mạng giãy giụa, hoàn toàn không ngờ bộ ngực trước ngực mình lại lắc lư càng thêm dâm đãng: “Ngài mau thả ta ra! Không phải lời đồn nói ma tôn rất coi trọng việc hoan ái nam nữ nên thuận theo tự nhiên sao? Sao giờ lại còn diễn trò cưỡng ép thế này!”
Hoa Bất Tiếu nhìn chằm chằm bộ ngực nhỏ mềm mại của thiếu niên, khẽ gật đầu: “Ừm, cũng đúng. Vậy nên, chúng ta bàn điều kiện đi.”
“Từ tầng bốn trở lên của Tàng Thư Các thì mỗi tầng đều có pháp chú, kẻ xông vào sẽ bị giết chết không tha, còn ngươi chỉ đi duy nhất một đường đến thẳng tầng cao nhất, bản tôn đã cứu ngươi không biết bao nhiêu lần, thế chẳng phải là bản tôn có ơn cứu mạng với ngươi sao?”
Diệp Kính Tửu hoàn toàn không chút chột dạ: “Là ngài tự ý ra tay giúp ta, vốn dĩ ta cũng không cần ngài giúp gì cả!”
“Thật sao? Cái lão Sầm Lan kia… À không, lão chó đó có để lại pháp chú bảo mệnh cho ngươi không? Ồ… để bản tôn nhìn thử xem, ha, còn có cả pháp chú truyền tống nữa à?”
Hoa Bất Tiếu bật cười nhẹ: “Đáng tiếc là giờ Sầm Lan đang bị thương, không thể giúp ngươi truyền tống được đâu, chỉ khi ngươi gặp phải tình huống chắc chắn mất mạng, pháp chú mới tự động kích hoạt. Ừm, bản tôn cứu ngươi một mạng, ngược lại còn khiến ngươi xui xẻo thêm, thật thú vị.”
“Đã vậy, không bàn chuyện ơn cứu mạng nữa, chi bằng chúng ta làm một cuộc giao dịch, thế nào?”
Diệp Kính Tử chẳng buồn quan tâm tại sao Hoa Bất Tiếu đoán ra thân phận cậu là đệ tử của Sầm Lan, giờ đây chỉ lo giữ lấy trinh tiết của mình, cậu cảnh giác lùi lại: “Ta không làm giao dịch gì với ngài hết! Mau thả ta ra!”
“Nhóc con, ngươi thật sự nghĩ bản tôn không làm gì được ngươi sao? Hay tưởng rằng Ma Cung là chỗ ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là đi?”
Hoa Bất Tiếu đưa ngón tay khẽ điểm vào mi tâm Diệp Kính Tửu: “Bản tôn muốn giết ngươi thì sẽ có rất nhiều cách để vượt qua pháp chú này.”
“Không giết cũng có thể khiến ngươi sống không bằng chết.”
Lời của hắn quả thực khiến thiếu niên cứng đờ mặt mày, ánh mắt bất an nhìn hắn.
Dù sao cũng chỉ là một thiếu niên, tâm trí còn non nớt.
Nhưng cũng chính vì chưa từng trải chuyện đời nên càng khiến người ta thèm muốn.
Hoa Bất Tiếu vốn không thích ép buộc người khác nhưng thiếu niên trước mắt quá hợp khẩu vị hắn, lại còn là đệ tử thân truyền của Sầm Lan, tâm địa xấu xa trong hắn không khỏi sinh sôi.
“Giao dịch chính là, ngươi hoan ái với bản tôn, bản tôn sẽ giao bí quyển đó cho ngươi.”
Hoa Bất Tiếu dùng móng tay đen sắc lướt qua mái tóc của thiếu niên, rồi vén ra sau tai: “Bí quyển đó đúng là thứ có thể chữa lành vết thương của Sầm Lan. Như vậy, nhóc con ngươi có đồng ý giao dịch với bản tôn không?”
“Trả lời bản tôn.”
Dùng cơ thể để đổi lấy bí quyển chữa thương cho sư tôn? Cậu chưa ngu đến mức đó đâu!
Chỉ cần có được bí quyển thì cũng không cần vội vã trong phút chốc, chờ cơ hội chín muồi, cậu hoàn toàn có thể xoay chuyển tình thế!
Nghĩ thông suốt, vừa định mở miệng từ chối, đầu ngón tay của Hoa Bất Tiếu đã nhẹ đặt lên môi cậu, ngăn lại lời sắp nói ra: “Nhóc con à, ngươi đã vì sư tôn mà liều mình xâm nhập vào chỗ của ta để trộm bí quyển, xem ra lòng hiếu kính cũng chẳng phải giả. Ta hỏi vậy, e là lại nghi ngờ tấm lòng chân thành của ngươi rồi.”
Cơ thể Hoa Bất Tiếu áp xuống, khiến cả người Diệp Kính Tửu bị đè sát xuống giường. Cậu hoảng hốt định chửi hắn nhưng lại cảm nhận được có gì đó nóng rực và cứng rắn đang ép sát vào bắp đùi, khiến cả người cứng đờ.
Là đàn ông, cậu thừa biết đó là thứ gì, cậu vùng vẫy mạnh hơn nhưng nam nhân đè lên người cậu chẳng hề lay chuyển, vậy nên cậu dùng hai tay đẩy lên ngực đối phương, lại phát hiện chỗ đó cứng như tấm thép, không hề nhúc nhích!
Diệp Kính Tử trừng mắt nhìn Hoa Bất Tiếu, gương mặt người này thật sự không chỉ đẹp mà còn tà khí, đôi mắt sâu thẳm phảng phất ý cười, hàng mày hơi nhướng lên, lười nhác mà mị hoặc. Nếu cậu là người dễ bị mê hoặc bởi vẻ bề ngoài, e là đã sớm siêu lòng.
Nhưng cậu không phải! Cậu đã quen với vẻ đẹp của đại sư huynh, da mặt cũng dày hơn không ít rồi!
Cậu né mặt sang một bên, tránh khỏi ngón tay đặt trên môi, giận dữ nói: “Tuy ta muốn cứu sư tôn nhưng không ngốc! Sao ta có thể đồng ý với ngài, ngài, ngài…”
Kỳ lạ… cậu định nói gì nhỉ?
À… Phải rồi, tên ma đầu này đưa ra điều kiện trao bí quyển trị thương cho sư tôn, đổi lấy việc cậu phải đáp lại hắn bằng cơ thể…
Chỉ cần cùng hắn hoan ái một đêm, bí quyển sẽ thuộc về cậu.
Ừm, tên ma đầu này thật ra nhìn cũng không đến nỗi, có vẻ như cũng không tệ…
Hoa Bất Tiếu vốn có khả năng thao túng thần thức nên khiến một đệ tử nhỏ bé mới vào giai đoạn trúc cơ sinh ra ảo giác, hoàn toàn dễ như trở bàn tay. Hắn thậm chí không cần dùng đến ma âm, chỉ bằng một ánh mắt cũng có thể khiến tâm thần đối phương rối loạn.
Trước nay hắn không thích ép buộc ai, trong chuyện hoan ái càng ưa sự tự nguyện. Nhưng không hiểu vì sao, đối với đệ tử của Sầm Lan này, dục vọng trong hắn lại càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác hứng thú và ham muốn cứ thế lan ra như dây leo mọc kín trong tâm trí.
Cậu nhóc này không chỉ đúng khẩu vị của hắn, mà cả tính cách cũng vừa vặn hợp ý.
Và cái cơ thể non nớt, chưa từng trải kia, lại còn mang theo mùi hương ngọt dịu nơi đầu mũi, quả thật khiến người ta khó mà kiềm chế.
Thân dưới ngày càng nóng, Hoa Bất Tiếu cúi đầu nhìn chằm chằm vào thiếu niên đang nằm dưới thân mình. Đôi mắt tròn xoe ấy không biết từ khi nào đã không còn tức giận, mà thay vào đó là một chút hoảng hốt xen lẫn bối rối.
“Chấp nhận giao dịch không, nhóc con”
“Ta, ta…” Diệp Kính Tửu mơ màng, trần trụi trước mặt đối phương, cảm giác trống trải khiến cậu vô thức nắm chặt cổ áo hắn, mặt đỏ bừng như sắp bốc cháy, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Có…Có đau lắm không?”
Mắt hắn tối đi vài phần, yết hầu khẽ chuyển động, giọng trầm khàn nhưng vẫn lười nhác quyến rũ: “Đương nhiên là không rồi.”
“Không những không đau, bản tôn còn đảm bảo sẽ khiến ngươi thoải mái đến bật khóc.”
“Khóc, khóc sao?” Diệp Kính Tử hơi tỉnh táo lại, giọng mang theo tức giận: “Thế thì vẫn là đau còn gì! Đồ lừa đảo!”
Dỗ dành cái tên nhóc ngốc nghếch này để cậu ngoan ngoãn mặc cho hắn muốn làm gì, cũng đã là nửa đêm rồi.
Trước nay Hoa Bất Tiếu chưa từng tốn nhiều thời gian như vậy cho màn dạo đầu nhưng không hiểu sao lần này trong lòng lại chẳng có chút sốt ruột nào, trái lại còn cảm thấy vô cùng thoải mái, dục vọng cũng ngày một mãnh liệt hơn.
Tên nhóc này lần đầu trải qua chuyện này, tất nhiên phải dịu dàng một chút.
Hoa Bất Tiếu cúi mắt xuống, thiếu niên thanh tú nhìn hắn với vẻ mặt hơi lo lắng, đôi chân dài trắng nõn của thiếu niên khẽ mở, lộ ra vùng kín bí ẩn giữa hai chân.
Vẫn còn là màu hồng e ấp của hoa anh đào non, ngay cả điểm nhỏ ẩn giấu giữa môi âm hộ, khi bị ngón tay tách ra, cũng run rẩy, vô cùng ngượng ngùng.
Có lẽ là do đặc tính của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh nên Diệp Kính Tửu tỏ ra vô cùng nhạy cảm, chỉ mới bị một ngón tay xa lạ chạm nhẹ qua, cậu đã không kìm được mà khép chặt hai chân, hơi thở rối loạn: “Đừng… đừng chạm vào chỗ đó…”
Diệp Kính Tử chưa từng cố ý chạm vào âm hộ của mình, với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trước khi phá thân, âm hộ nơi đó sẽ không nảy sinh những ham muốn kỳ lạ. Tự nhận mình là nam giới, cậu càng thêm kiêng kỵ với bộ phận nữ tính này, ngoài những lúc tắm rửa vệ sinh qua loa thì chưa bao giờ đụng đến.
Càng không thể chỉ vì bị ngón tay khiêu khích hết lần này đến lần khác vuốt ve hạt đậu nhạy cảm.
Cảm giác khoái cảm xa lạ này như pha lẫn dòng điện, kích thích cơ thể Diệp Kính Tửu mà không ngừng run rẩy, cậu sợ hãi khoái cảm xa lạ này nhưng lại không nhịn được muốn nam nhân tiếp tục vuốt ve, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng mài mòn âm hạch của âm hộ, tra tấn âm hộ non nớt đến mức hoa lá rụng đầy đất, miệng âm hộ không ngừng co rút, tiết ra chất nhờn trong suốt.
Ưm… kỳ lạ quá…mà cũng rất thoải mái.
Trong cảm giác mơ hồ khó chịu, dường như Diệp Kính Tửu đã hiểu được cảm giác “khóc ra vì thoải mái” mà Hoa Bất Tiếu đã nói…
Cậu siết chặt tay nam nhân, hai chân không nhịn được cọ xát, xương khớp rõ ràng của bàn tay của nam nhân bị cậu kẹp giữa hai chân, không thể động đậy, Hoa Bất Tiếu cũng thật sự không tiếp tục vuốt ve điểm G mềm mại nhạy cảm đó nữa, ánh mắt chứa ý cười nhìn thiếu niên mặt đỏ bừng, mồ hôi nhễ nhại.
Diệp Kính Cửu rất khó chịu, cậu kẹp chặt hai chân nam nhân không ngừng ra hiệu cọ xát nhưng lão ma đầu này lại không nhúc nhích, chỉ nhìn cậu, không giúp hắn vuốt ve âm hộ.
Cậu đành phải nâng eo lên, dán âm hộ mềm mại vào lòng bàn tay nam nhân, giọng mũi nặng nề: “Ngài, ngài vuốt ve đi mà…”
Làm gì có nam nhân nào có thể từ chối lời mời gọi chủ động như vậy?
Đương nhiên Hoa Bất Tiếu cũng vậy, nơi mềm mại mà lòng bàn tay chạm vào, mềm mại như miếng đậu phụ sắp vỡ, lại là đậu phụ mềm. Hoa Bất Tiếu vô thức thả nhẹ lực đạo, lòng bàn tay cọ xát lên đôi môi mềm mại, chỉ vài cái đã khiến thiếu niên thở hổn hển, lồng ngực không ngừng phập phồng, hai bầu ngực nhỏ mềm mại run rẩy, ngay cả đầu vú cũng nhô lên.
Hai chân đang siết chặt của thiếu niên cũng được vuốt ve đến khi thả lỏng, đùi đã nhuốm màu hồng đào quyến rũ, dương vật xinh xắn thẳng đứng, quy đầu màu hồng nhạt hướng thẳng về khuôn mặt anh tuấn của Hoa Bất Tiếu, lỗ nhỏ liên tục mở ra, tiết ra dịch thể.
Nếu lúc này Diệp Kính Tửu mặc quần lót bó sát, có lẽ sẽ giống như bản đồ tiểu tiện của trẻ con, phía dưới sẽ ướt đẫm tạo thành một vùng bóng tối lớn.
Nhưng dù không mặc quần lót, dáng vẻ hiện tại cũng đủ quyến rũ và gợi cảm.
Diệp Kính Tửu nắm chặt ga trải giường bên cạnh, các ngón chân co lại, cắn nhẹ môi dưới, dùng giọng mũi phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
Hai bầu ngực mềm mại phía trước túa ra những giọt mồ hôi, ngay cả nhũ hoa màu hồng nhô cao cũng đọng một giọt mồ hôi, run rẩy theo nhịp thở, hậu huyệt nhạy cảm được bàn tay vuốt ve đến ướt át, khoái cảm nhỏ bé liên tục leo lên não bộ, ngay cả quy đầu âm vật vừa rồi bị ngón tay vuốt ve cũng bị lòng bàn tay bao phủ, tùy ý xoa nắn, khiến quy đầu ngày càng cứng hơn, tiếng rên rỉ của Diệp Kính Tửu cũng ngày càng lớn hơn.
“Ưm… rất… rất lạ…”
“Thoải mái như vậy sao? Nhóc con.” Lồng ngực Hoa Bất Tiếu rung động, nụ cười càng sâu hơn.
Đương nhiên màn dạo đầu tỉ mỉ như vậy là để nhóc con phản hồi tích cực cho cuộc giao hoan sau này. Nếu Diệp Kính Tửu có thể tìm được thú vị trong cuộc giao hoan này, sau này cũng sẽ nghiện ngập, cầu xin hắn làm.
Hắn chen vào giữa hai chân thiếu niên, nâng cao hai chân Diệp Kính Tửu đặt lên đôi vai rộng lớn của mình. Hắn đặt vật lớn đang sục sôi hơi nóng lên hậu huyệt mềm mại đó, quy đầu hướng về cửa động, thăm dò vào cửa động đang tiết dịch.
Hai mảnh hoa môi dày của thiếu niên bị quy đầu lớn xé mở, ép chặt, quy đầu đâm vào cửa động rồi rút ra, vuốt ve lên trên, nghiền nát lên quy đầu của thiếu niên, khiến quy đầu bị ép dẹp và biến dạng.
Sao quy đầu nhạy cảm chịu đựng được sự nghiền nát như vậy chứ, Diệp Kính Tửu sắp bị khoái cảm điên cuồng này làm điên rồ, ngay cả khi quy đầu thăm dò vào cửa động, cũng không còn lo lắng như lúc ban đầu.
Mặt mày đỏ bừng, hàng mi dài dày cong vút không ngừng run rẩy, nắm chặt vạt áo của người đàn ông, đầu gối cong lại, dán chặt vào lưng người đàn ông đang nổi lên, giọng nói như được bao phủ bởi một lớp mật ong: “Ưm… chỗ đó bị… bị nghiền nát, ha… không được…”
“Không được? Hay là không được nữa rồi?”
Hoa Bất Tiếu dùng tay dính đầy dịch thể vén nhẹ lọn tóc bên tai Diệp Kính Tửu, cười khẽ, nói: “Bản tôn luôn coi trọng việc tình nguyện, nhóc con, nếu ngươi không được hoặc không tình nguyện bản tôn đụng vào ngươi, vậy thì thôi.”
Lời vừa dứt, đột nhiên ống tay áo bị siết chặt, Hoa Bất Tiếu cúi đầu, đôi mắt hạnh nhân tròn trịa của thiếu niên ướt nhòe, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu thì thầm: “Muốn, muốn.”
“Muốn gì? Ngoan, nói cho bản tôn nghe.”
Diệp Kính Tửu bị dục vọng làm cho đầu óc choáng váng, cũng không còn để ý đến lòng tự trọng, mặt đỏ bừng thành thật nói ra dục vọng của mình: “Âm… âm hộ, còn muốn… muốn bị nghiền.”
“Bị nghiền? Dùng cái gì nghiền âm hộ của Kính Tửu?” Giọng nói lười biếng của Hoa Bất Tiếu khàn đến mức không thể nghe rõ: “Là dùng ngón tay? Hay là bàn tay? Hay là… Dương vật của bản tôn?”
“Dương vật… Dương vật…” Diệp Kính Tửu sắp bị tra tấn phát điên: “Muốn dương vật lớn, mau lên…”
Hoa Bất Tiếu cong môi, quy đầu thuận theo yêu cầu của thiếu niên, mạnh mẽ nghiền nát lên âm hộ đang sưng đỏ, liên tục nghiền nát âm hạch, nghiền âm hộ đến mức chỉ còn một lớp da mỏng, gốc âm hộ sưng lên, âm hạch đỏ như thể đã chảy máu.
“Ưm…” Giọng thiếu niên run rẩy.
Khoái cảm cực độ điên cuồng ào ạt tràn ngập trong đầu óc cậu, khoái cảm xa lạ chưa từng có trước đây đã đưa cậu lên đỉnh cao, cậu giống như một con bướm trong sóng dữ, dễ dàng bị cuốn vào trong sóng dữ dục vọng, cùng với mặt biển gợn sóng dâng lên rồi lại rơi xuống.
Ngay cả dương vật non nớt cũng bị ép đến mức sắp phun ra tinh dịch. Tinh dịch màu trắng sữa chảy dọc theo lỗ nhỏ xuống khe rãnh, dương vật co giật lên trên, suýt nữa thì đạt cực khoái và phun tinh.
Còn cửa động chưa từng được ai thăm dò, dịch âm đạo chảy ra từ lỗ nhỏ chật hẹp, không ngừng co rút trống rỗng, cảm nhận được sự thăm dò của quy đầu, lập tức nhiệt tình hút lấy quy đầu lớn của người đàn ông, cố gắng dụ dỗ dương vật đâm vào âm hộ.
Diệp Kính Tửu không hiểu, rõ ràng âm hộ bị dương vật lớn của lão ma đầu nghiền rất thoải mái. Nhưng âm hộ lại càng trống rỗng hơn, bên trong giống như bị kích thích, ngứa ngáy khó chịu, khó chịu đến mức Diệp Kính Tửu dùng chân kẹp lấy cổ người đàn ông nhưng vẫn không biết mình muốn cái gì.
Hoa Bất Tiếu là tay chơi tình trường lão luyện, đương nhiên biết nhóc con này đang muốn được làm.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, dương vật khổng lồ dữ tợn gân xanh nổi lên, cảm nhận được quy đầu bị âm hộ nhỏ hẹp mềm mại hút lấy, lập tức không do dự nữa, đỡ lấy dương vật, thân người hạ xuống, đâm vào lỗ nhỏ ẩm ướt.
“A, cái gì ưm… âm hộ, bị căng ra…”
Âm hộ bị dương vật khổng lồ dữ tợn đâm vào, Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy mình giống như bị dương vật đó chia làm hai, lỗ nhỏ bị căng đến cực điểm, ngay cả trong sự hoảng loạn như vậy, Diệp Kính Tửu vẫn cảm nhận được gân xanh trên dương vật đang đập mạnh vào lỗ nhỏ.
Một cái, rồi lại một cái.
“Không thích sao?” Người đàn ông cười khẽ: “Mới đâm vào đã chảy nhiều nước như vậy, âm hộ lại khát nước đến vậy? Hửm?”
“Ưm… đừng, đừng nói nữa…” Mắt Diệp Kính Tửu đỏ hoe, vừa xấu hổ vừa tức giận. Nhưng âm hộ không nghe lời lại càng trống rỗng hơn, lớp thịt âm hộ chồng chéo lên nhau từng lớp một bị quy đầu dữ tợn xé mở, siết chặt lấy dương vật của người đàn ông, nhiệt tình mời gọi dương vật đâm sâu vào bên trong.
Dương vật không để ý đến tiếng nấc nghẹn của Diệp Kính Tửu, liên tục đâm sâu vào bên trong. Cho đến khi chạm đến một lớp màng thịt, Diệp Kính Tửu chưa kịp phản ứng, cảm nhận được dương vật của Hoa Bất Tiếu nhẹ nhàng cọ xát lên lớp màng thịt đó, cảm giác ngứa ngáy chưa kịp truyền đến não bộ, đã bị dương vật đâm mạnh vào làm tan rã.
“A…”
Mắt Diệp Kính Tửu ngấn lệ, đầu mũi nhọn cao đỏ lên một vòng, không nhịn được khóc: “Lừa đảo, rõ ràng là rất đau, ưm…”
Trong tiếng oán trách, hai cơ thể hoàn toàn hòa làm một. Dương vật dữ tợn xé mở lớp thịt âm hộ chồng chéo lên nhau, đâm thẳng vào sâu nhất trong âm hộ, đâm vào điểm G của hậu huyệt.
Ánh mắt Hoa Bất Tiếu chứa đầy ý cười sâu xa, hắn cúi đầu, hôn lên môi thiếu niên. Môi chạm môi, hắn dễ dàng tách mở hàm răng đang khép chặt của thiếu niên, đầu lưỡi chạm vào nhau, ngăn chặn lời oán trách của thiếu niên.
“Ưm ưm.”
Nỗi đau trước khoái cảm bị quy đầu mạnh mẽ đâm vào điểm G trở nên không đáng kể, Diệp Kính Tửu bị nụ hôn của người đàn ông làm cho đầu óc choáng váng, điểm G bị dương vật tùy ý đâm vài cái, cơ thể non nớt nhạy cảm run rẩy như cái sàng, dường như chưa từng trải qua khoái cảm mãnh liệt như vậy, ngay cả linh hồn cũng sắp bị khoái cảm cuồn cuộn này làm tan chảy.
Diệp Kính Tửu không biết mình bị làm sao, sau khi cơn đau biến mất, rõ ràng âm hộ bị dương vật lớn của người đàn ông làm rất thoải mái, âm hộ bị khoái cảm kích thích đến mức không ngừng phun nước, ngay cả dương vật vốn đã sắp phun tinh cũng liên tục co giật, sắp đạt đến cực điểm nhưng cậu lại chỉ muốn khóc.
Sự phóng thích dục vọng khiến cậu không ngừng rên rỉ, tiếng rên yếu ớt, mỗi khi bị Hoa Bất Tiếu đâm vào điểm G, đều không nhịn được mà khóc thành tiếng. Cơn ngứa ngáy sâu trong âm hộ bị dương vật đâm mạnh làm tan biến, khoái cảm dày đặc kích thích nước dâm trong sâu âm hộ phun ra về phía quy đầu sưng tấy của người đàn ông.
Thịt âm hộ mềm mại bị gân xanh cọ xát, giống như bị tra tấn ngứa ngáy, khó chịu đến mức Diệp Kính Tửu chỉ muốn bị người đàn ông đối xử thô bạo. Rõ ràng là lần đầu tiên, phản ứng cũng rất non nớt nhưng nước lại nhiều đến lạ thường, cơ thể cũng rất dâm đãng, Hoa Bất Tiếu xoay dương vật về phía điểm G một vòng, Diệp Kính Tửu lập tức căng cứng cơ thể và xuất tinh.
“Ưm…Sắp rồi.”
Cậu bị người đàn ông mới gặp mặt này phá thân, lại đạt cực khoái và xuất tinh. Lúc này, vừa xuống đỉnh dục vọng, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, lập tức che mắt khóc.
Rõ ràng, rõ ràng lúc đầu cậu không muốn như vậy, tại sao lại vô tình đồng ý…
Nhưng khi cậu đạt cực khoái, Hoa Bất Tiếu lại vẫn còn trong dục vọng, cậu lại bị người đàn ông nâng cao mông, để dễ dàng hơn cho việc làm tình, cơ thể Diệp Kính Tửu mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, cậu để mặc người đàn ông luật động trong âm hộ chặt chẽ của mình, lỗ nhỏ bị dương vật thô to làm cho tê dại, dần dần, dục vọng lại bị Hoa Bất Tiếu khơi dậy, Diệp Kính Tửu rên rỉ, nâng eo lên để đáp lại sự hành động của người đàn ông.
…
Ngày hôm sau.
Yến Lăng Khanh tu luyện trở về, sư tôn xuất quan, hai người họ mới nhận ra đã xảy ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Diệp Kính Tửu biến mất.
Và trong khoảnh khắc phù truyền tống của Sầm Lan bùng cháy, Diệp Kính Tửu trần truồng, toàn thân bừa bộn, âm hộ tràn đầy tinh dịch, bên trong còn nhét một cuộn giấy, xuất hiện trước mặt họ như vậy.
Cuộn giấy được rút ra, thiếu niên rên lên một tiếng, tinh dịch đặc quánh từ âm hộ đang co giật chảy ra nhiều hơn.
Cuộn giấy ướt sũng được mở ra, cho đến lúc này, mới xác định được thân phận của người đàn ông đã làm nhục cơ thể Diệp Kính Tửu.
“Hoa, Bất, Tiếu.”
“Ư, tên chó Sầm Lan này lại xuất quan đúng hôm nay.”
Hoa Bất Tiếu thở dài một hơi, nhớ lại chuyện tốt đêm qua, không khỏi liếm môi, híp mắt hưởng thụ dư vị: “Bản tôn còn chưa làm đủ đâu.”
Nhưng mà, tên chó Sầm Lan thấy đồ đệ mình yêu thích bị làm nhục như vậy, chắc chắn sẽ tức đến mức bốc khói cả bảy lỗ mũi.
Thật là thoải mái.
Diệp Kính Tửu cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp y nữa.
Khoảnh khắc cuộn giấy được rút ra khỏi âm hộ, thậm chí còn phát ra tiếng “bốp”, không còn vật gì ngăn cản, tinh dịch đặc quánh lập tức từ âm hộ chảy ra, cảm giác dính nhớp của tinh dịch chảy xuống gốc đùi khiến người ta vô cùng xấu hổ.
Cửa âm hộ vốn còn khít chặt, sau một đêm dây dưa triền miên, hiển nhiên đã trở nên lỏng lẻo, hai mảnh hoa môi mềm mại đỏ sưng tấy, màng thịt dính đầy tinh dịch màu trắng sữa, theo sự co rút dữ dội của âm hộ dính lên âm vật sưng đỏ mềm nhũn, đêm qua chỗ đó bị người đàn ông tra tấn dữ dội, từ một điểm thịt nhỏ xíu e lệ, sưng lên như của một kỹ nữ đã trải qua nhiều cuộc ân ái. Bây giờ nếu có người ấn vào âm hạch xoa nắn, chắc chắn âm hộ nhạy cảm sẽ lại co rút âm hộ và phun ra một dòng nước dâm.
May mắn hiện tại là hai sư đồ nghiêm túc đang quan sát cảnh tượng này, sắc mặt của cả hai người đều càng ngày càng u ám, giống như trên đầu mọc thêm chút màu xanh, lại bất ngờ bắt gặp hiện trường vụ án.
Diệp Kính Tửu không dám nhìn sắc mặt của đại sư huynh và sư tôn, cậu vùi mặt xuống, thầm mong bản thân biến mất ngay tại chỗ.
Tại sao cậu lại đồng ý ân ái cả đêm với lão ma đầu đó, không chỉ cơ thể song tính bị lão ma đầu phát hiện ra đã mất trinh, bây giờ ngay cả sư tôn và đại sư huynh cũng biết được dáng vẻ không ra gì của cậu.
Bỗng nhiên thân dưới nhẹ bẫng, Diệp Kính Tửu rơi vào một vòng tay lạnh lẽo, bị khí trường lạnh lẽo bao bọc chặt chẽ. Cậu không dám lên tiếng, nắm chặt cổ áo sư tôn, gót chân căng thẳng, giống như một loài động vật ăn cỏ đang run rẩy vì bị dọa bởi mãnh thú.
Đại sư huynh theo sau sư tôn.
Vậy mà sư tôn lại bế Diệp Kính Tửu giống như đang bế trẻ con, mông bị tra tấn dữ dội của cậu bị cánh tay rắn chắc của nam nhân ôm chặt. Diệp Kính Tửu nằm sấp trên vai nam nhân, run rẩy nhìn về phía đại sư huynh mỹ nhân luôn dịu dàng.
Lại bị ánh mắt âm trầm khác thường của đại sư huynh làm cho giật mình.
Làm sao bây giờ? Đại sư huynh và sư tôn trông có vẻ rất tức giận?
Diệp Kính Tửu rất muốn tố cáo với sư huynh và sư tôn, nói rằng đêm qua là lão ma đầu Hoa Bất Tiếu không biết đã dùng loại pháp thuật kỳ lạ nào đó, làm cho đầu óc cậu choáng váng, cậu mới mơ mơ màng màng đồng ý giao hoan với Hoa Bất Tiếu, để đổi lấy cuộn giấy.
Nói đến cuộn giấy, cậu làm vậy chẳng phải cũng là vì giúp sư tôn chữa trị thương tổn tinh thần mà liều lĩnh đi sao, bây giờ sư tôn lại hung dữ như vậy, ôm cậu chặt như vậy, cậu sắp thở không nổi nữa rồi.
Nhưng Diệp Kính Tửu lại sợ hãi, cậu biết hiện tại đại sư huynh và sư tôn đang không vui, nếu chọc giận họ thì người thiệt thòi chính là cậu, vì vậy cậu chọn chiến thuật trốn tránh, giả vờ như không biết gì cả.
Cứ như vậy, họ đi đến linh tuyền ở tẩm điện của sư tôn.
Đại sư huynh đỡ lấy cánh tay cậu , sư tôn tách hai chân cậu ra, hai người hợp tác rất ăn ý nhưng Diệp Kính Tửu không chịu nổi nữa, cậu không ngừng giãy giụa, nửa mông chìm trong linh tuyền, mặt nước gợn sóng, cậu vừa khóc vừa tức giận nói: “Sư tôn và đại sư huynh làm gì ta vậy! Ta tự giữ mình trong sạch, hai người đừng quản ta!”
Cánh tay đang nắm lấy đầu gối đột nhiên siết chặt, đau đến mức Diệp Kính Tửu co giật ngón chân, cậu không dám nói tiếp, nhìn sư tôn với đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt lạnh lẽo của sư tôn đâm thẳng vào cậu.
“Bổn tọa bế quan, Lăng Khanh đi thử luyện, đều dặn dò ngươi phải ở lại Điện Tĩnh Tu tu luyện. Diệp Kính Tửu, ngươi nói cho bổn tọa biết, ngươi đã làm những gì?”
Nói đến chuyện này, Diệp Kính Tửu lập tức câm nín. Ban đầu, cậu ôm tâm lý may rủi, bất chấp mệnh lệnh của sư tôn mà lẻn ra khỏi phái Tiêu Dao, lại còn bị người khác làm nhục ở bên ngoài, tính tất cả lại thì quả là cậu tự chuốc lấy khổ.
Cậu không mở miệng, sư tôn lại hùng hổ, lạnh giọng nói: “Còn nữa, việc ngươi là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, sao không báo cho bổn tọa biết, chẳng lẽ bổn tọa không đáng để ngươi tin tưởng sao?”
“Đương… đương nhiên là không! Làm sao ta có thể không tin tưởng sư tôn! Còn có sư huynh. Ta chỉ, chỉ muốn bảo vệ bản thân, dù sao tình huống đặc biệt của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sư tôn cũng không phải không biết. Tóm lại, sư tôn thả ta xuống trước đi!” Vai bị người ta nắm chặt, Diệp Kính Tửu vội vàng sửa lời, hiện tại toàn thân cậu trần truồng bị hai sư đồ nhìn chằm chằm, vô cùng khó chịu, chỉ muốn thoát khỏi tư thế lúng túng này trước, rồi sau đó từ từ giải thích đầu đuôi sự việc với sư tôn và những người khác.
Nhưng chưa kịp nói tiếp, một ngón tay xương khớp nổi rõ đã đâm vào âm hộ mềm mại, ở trong âm hộ nhạy cảm đảo qua đảo lại, cố gắng tống hết tinh dịch bên trong ra ngoài.
“Nếu đã biết tự bảo vệ mình, vậy tại sao lại tự mình chạy đến Ma Cung, để người ta làm nhục?”
Xương khớp cứng cáp đâm vào thịt âm hộ nhạy cảm, khiến Diệp Kính Tửu thở không ra hơi, cậu chưa kịp phản ứng, đã bị sư tôn dùng đầu ngón tay ấn vào điểm nhạy cảm của âm hộ, mở to mắt chống đỡ ngón tay của sư tôn mà xuất tinh.
Khoái cảm dày đặc làm người ta phát điên, Diệp Kính Tửu rên rỉ, vội vàng nắm chặt tay sư huynh, lại bị sư huynh nắm chặt hơn. Bụng cậu dính đầy nước, phập phồng dữ dội, tinh dịch đêm qua được đổ vào sâu trong âm hộ cùng với nước dâm cùng nhau co giật phun lên tay sư tôn.
Mặt nước gợn sóng trắng xóa, sư tôn mặt lạnh rửa sạch thứ bẩn thỉu trên tay, lòng bàn tay múc một gáo nước, tưới lên âm hộ bừa bộn bên ngoài.
“Ưm… Đừng… sư tôn… nóng quá…” Âm vật sưng lên bị nước suối nóng bỏng làm cho co lại nhưng khoái cảm tra tấn người lại kích thích Diệp Kính Tửu khó chịu mà co rút âm hộ, chảy ra chất lỏng dính nhớp.
Cậu không muốn như vậy nhưng mà lại rất thoải mái.
Từ đêm qua bị lão ma đầu làm cả người cậu đều không ổn.
Rõ ràng sư tôn chỉ là đang giúp cậu làm sạch cơ thể nhưng cậu lại bị một ngón tay đẩy vào trong cơn sóng dục vọng, khoái cảm theo điểm nhạy cảm bị đầu ngón tay không ngừng ấn xuống mà dần dần tăng lên. Ngón tay đâm vào chậm chạp nhưng lại tra tấn âm hộ của Diệp Kính Tửu càng ngứa ngáy hơn, cơ thể hắn không tự chủ được mà dùng sức co rút âm hộ, kẹp chặt ngón tay mang đến cho cậu khoái cảm, khao khát lấp đầy sự trống rỗng không thể diễn tả được ở sâu trong âm hộ.
“Thả ta xuống! Sư tôn, đại sư huynh… đại sư huynh giúp ta ưm…” Diệp Kính Tửu nắm chặt tay đại sư huynh, rên rỉ mà dùng sức lắc đầu: “Ta không muốn… không muốn làm sạch như vậy… ta tự làm, ta tự làm!”
“… Kính Tửu, rõ ràng sư huynh đã nói với ngươi, muốn ngươi ngoan ngoãn ở lại Điện Tĩnh Tu tu luyện, đừng để ta lo lắng.” Đại sư huynh đến gần cậu, cơ thể ấm áp áp sát vào cậu, hơi thở nóng rực phả vào hõm cổ trắng nõn của cậu:“Tại sao không nghe lời sư huynh?”
Hơi thở phả vào hõm cổ rất ngứa, Diệp Kính Tửu quay đầu, âm hộ mềm mại bị bàn tay lạnh lẽo của người đàn ông xoa bóp, nước dâm tí tách chảy ra, đôi chân trắng nõn không ngừng run rẩy, Diệp Kính Tửu không ngừng giãy giụa: “Ta sai rồi! Ta sai rồi! Ưm… đừng tiếp tục nữa… sư tôn, dừng, dừng lại đi…”
Phản ứng của thiếu niên vẫn còn rất non nớt, mặc dù vậy, âm hộ mềm mại đã sưng đỏ và mềm nhũn.
Là Hoa Bất Tiếu làm, hắn đang khiêu khích Sầm Lan hay là mất khống chế trong dục vọng, những điều này không ai biết.
Nhưng kết quả đều giống nhau, Sầm Lan tức giận.
Không phải Sầm Lan và Yến Lăng Khanh không biết việc Diệp Kính Tửu là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Thiếu niên quá ngây thơ, mặc dù cố ý che giấu thân phận này nhưng vẫn có quá nhiều hành động để lộ thân phận trong cuộc sống thường ngày.
Ngực cậu khác với thiếu niên bình thường, cảm giác áp vào lưng có thể nhận ra một chút mềm mại khác thường. Đôi khi mặc quần áo cũng không hề để ý, nửa đêm tu luyện nửa chừng chạy đến điện của Sầm Lan hỏi vấn đề, ngực không bị trói buộc đẩy lớp áo trong tạo nên một đường cong nhẹ, thậm chí cả nhũ hoa nhỏ cũng trong lúc mệt mỏi tu luyện, cùng với mồ hôi thấm ra mà mơ hồ nhìn thấy.
Cậu nhiệt tình, hoạt bát, ngây thơ, vô ưu vô lo như ánh nắng mặt trời mùa hè. Sẽ giúp Yến Lăng Khanh băng bó vết thương khi hắn bị thương, kéo hắn đi xem hội chợ, thỉnh thoảng vì dung mạo của Yến Lăng Khanh mà ngây ngốc nhìn chằm chằm hắn, lại sẽ trong lúc Yến Lăng Khanh nhìn lại mà vội vàng quay đầu đi, vành tai đỏ như muốn chảy máu.
Cũng trong lúc Sầm Lan tái phát thương tổn tinh thần, lo lắng mà ở bên cạnh sư tôn, dường như có thể cảm nhận được sự đau đớn của sư tôn, nước mắt tí tách rơi xuống. Cậu sẽ để sư tôn nằm trên đùi mình, vụng về mà xoa bóp đầu cho y, giống như vậy có thể xóa bỏ thương tổn tinh thần, khôi phục lại sư tôn cao ngạo lãnh đạm như trước.
Thời gian sẽ làm tan chảy mọi thứ, cho dù là người không nên động tâm nhất.
Lần này Diệp Kính Tửu gặp chuyện, cũng là vì muốn thay Sầm Lan trộm được cuộn giấy chữa trị thương tổn tinh thần.
Sầm Lan khi mở ra cuộn giấy bừa bộn, lập tức biết hết mọi chuyện.
Hoa Bất Tiếu tinh thông lĩnh vực thần thức, muốn khống chế ý thức của một thiếu niên, quá dễ dàng.
Không nên như vậy nhưng chuyện đã xảy ra rồi, không thể thay đổi.
Cậu chỉ có thể chấp nhận hiện thực.
Âm hộ của thiếu niên rất mềm, đây là lần đầu tiên Sầm Lan nhìn thấy… nơi riêng tư của đồ đệ được nâng niu trong lòng bàn tay.
Đáng lẽ y phải tức giận nhưng khi nhìn thấy thiếu niên khóc nức nở, cơ thể cùng với ngón tay của y đâm vào mà run rẩy, cuối cùng bị y tự tay đẩy đến cực khoái.
Dục vọng không thể nói nên lời càng thêm dâng trào.
Đang quấy phá.
Sầm Lan ngẩng đầu, xuyên qua đôi mắt ngấn lệ của Diệp Kính Tửu, y nhìn thấy đại đệ tử phía sau thiếu niên.
Yến Lăng Khanh mím môi, lông mày tinh xảo tràn ngập uất khí, tự mình nhìn thẳng vào y, dường như nhìn thấu điểm không ra gì trong lòng y.
Ánh mắt đó giống như đang xem xét y có phải đang nhân danh thanh tịnh mà thỏa mãn dục vọng kín đáo của mình hay không.
“Sư tôn.” Đại đệ tử lên tiếng, giọng nói dịu dàng như thường ngày: “Kính Tửu đã biết sai, vậy thì đến đây thôi.”
Hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng một người nhượng bộ, Sầm Lan cúi đầu, giữa lông mày thêm phần lúng túng xấu hổ.
Vật lớn dưới chân ngủ say từ lâu đang muốn thử sức, muốn thay thế ngón tay lạnh lẽo, đâm vào âm hộ mềm mại đó, làm cho âm hộ vốn đã chín muồi càng mềm nhũn hơn, bắn đầy tinh dịch đặc quánh vào tử cung mềm mại của thiếu niên.
Cho đến khi thiếu niên ngây thơ đáng yêu này mang thai đứa con của y, ngực căng sữa dâm đãng mà cầu hoan với y.
Cuối cùng Sầm Lan cũng buông tay, thả thiếu niên đang thở hổn hển, mặt nước đã bị làm bẩn, nổi lềnh bềnh tinh dịch của lão ma đầu ở cách đó hàng nghìn dặm. Yến Lăng Khanh ôm thiếu niên đang hoảng sợ, hành lễ với Sầm Lan: “Sư tôn, xin phép đệ tử được đưa Kính Tửu rời khỏi nơi này.”
Sầm Lan không nhìn hai người họ, y nhắm mắt lại, nhận thấy hơi thở của hai người dần dần rời xa nơi này.
Khói nóng đang bốc lên, nước suối đang gợn sóng, chúng đang hết sức che giấu sự thật là đệ nhất nhân vật trong giới tu tiên đang động tình.
Rồi sau đó, tất cả đều bị đóng băng, kết tinh.
Dục vọng bị kiềm chế, tiêu tan.
Sầm Lan mở mắt, rút kiếm, phá vỡ mặt băng, rời khỏi linh tuyền.
Hoa Bất Tiếu.
Họ nên tính toán kỹ lưỡng món nợ này.