[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 176
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 176 - Phiên ngoại 520 siêu ngọt ngào: Part học đường hiện đại 「Một ngày đi giao cơm hộp」Có cảnh Tu La tràng

1. Làm cơm hộp tình yêu là một việc tốn rất nhiều công sức.
Để làm một bữa trưa vừa ngon miệng, đẹp mắt lại vừa bổ dưỡng thì đối với bạn học Diệp Kính Tửu thích nấu ăn mà nói không có gì khó khăn, mà khó khăn là việc cậu phải dậy từ năm giờ sáng để chuẩn bị một hộp cơm tình yêu.
Cậu buồn ngủ đến mức suýt không mở mắt nổi, sau khi rửa mặt đánh răng qua loa thì cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút.
Vừa nghĩ đến sứ mệnh vĩ đại mà hôm nay cậu phải gánh vác, tinh thần vốn đang mệt mỏi của Diệp Kính Tửu lập tức trở nên sục sôi ý chí chiến đấu, bước chân uể oải cũng trở nên nhiệt tình hơn. Cậu bận rộn lên lên xuống xuống trong bếp, trong bếp tràn ngập tiếng va chạm của đồ dùng nấu nướng, nhất thời trở nên ồn ào và náo nhiệt lạ thường.
Trong lúc đó, người đàn ông trưởng thành đảm nhận thân phận người giám hộ của Diệp Kính Tửu – Hoa Bất Tiếu, bị tiếng ồn ào này đánh thức, vẻ mặt ngái ngủ bước vào bếp.
Người đàn ông cởi trần thân trên, cạp quần trễ xuống lộ ra đường nhân ngư gợi cảm, vóc dáng hoàn hảo như tác phẩm điêu khắc Hy Lạp, toàn thân tỏa ra hormone mạnh mẽ.
Hoa Bất Tiếu ôm lấy Diệp Kính Tửu từ phía sau, cằm đặt lên đầu thiếu niên, giọng nói của hắn trầm khàn lười biếng: “Buổi sáng tốt lành, sao hôm nay Tiểu Tửu dậy sớm thế? Muốn làm bữa sáng cho anh à?”
Hắn vừa nói, vừa nắm tay Diệp Kính Tửu dùng đũa gắp một miếng trứng ốp la hình trái tim nóng hổi, đưa lên miệng cắn một miếng: “Hương vị không tồi.”
A…
Quả trứng ốp la hình trái tim cậu vừa làm cho anh Lăng Khanh, bị ăn mất rồi…
Diệp Kính Tửu không nói nên lời một lúc lâu, cậu há miệng, chỉ có thể thở dài một tiếng, coi như miễn cưỡng đồng ý với lời nói của Hoa Bất Tiếu. Diệp Kính Tửu dứt khoát bày biện tất cả đồ ăn vừa làm xong ra đĩa, coi như là bữa sáng đặc biệt hôm nay của Hoa Bất Tiếu, còn mình thì làm lại một hộp cơm tình yêu khác.
Ban đầu Hoa Bất Tiếu không phát hiện ra điều gì khác thường, tâm trạng vô cùng vui vẻ ăn bữa sáng do bé cưng nhà mình làm. Thế nhưng hắn ăn được một nửa thì thấy Diệp Kính Tửu vẫn còn bận rộn trong bếp, lúc này mới nhận ra có gì đó không đúng.
Con dao sắc bén dễ dàng cắt miếng thịt xông khói, ăn cùng với một mẩu bánh mì nhỏ vô cùng ngon miệng, mọi cử chỉ của Hoa Bất Tiếu đều có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.
“Qua ăn sáng đi, Tiểu Tửu.”
Thiếu niên trong bếp không quay đầu lại: “Không đâu, em đang chuẩn bị bữa trưa cho anh Lăng Khanh mà. Hôm nay là ngày đầu tiên anh ấy lên lớp mười hai, em phải cho anh ấy một bất ngờ chứ.”
Động tác cắt thức ăn của người đàn ông lập tức khựng lại giữa không trung.
Hoa Bất Tiếu nheo mắt, ý cười trên khóe môi trở nên lạnh nhạt, hắn cười lạnh một tiếng: “Em dậy sớm như vậy là vì nấu cơm cho thằng nhóc đó sao? Nó lấy đâu ra mặt mũi lớn đến thế vậy?”
… Lại nữa rồi.
Biết ngay cứ hễ nhắc đến anh Lăng Khanh là anh Bất Tiếu lại nổi giận. Anh ấy sắp ba mươi tuổi rồi, sao ngày nào cũng so đo với một người chưa trưởng thành vậy?
Lời này Diệp Kính Tửu không dám nói ra, cậu tùy tiện đáp cho qua chuyện, đặt quả trứng ốp la hình trái tim vừa mới rán xong vào giữa hộp cơm, rưới lên trên lớp nước sốt bí truyền độc quyền: “Chỉ hôm nay thôi mà, trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt.”
Một hộp cơm tình yêu nhanh chóng được làm xong, Diệp Kính Tửu ngáp một cái rồi bỏ hộp cơm vào cặp sách, ngậm một lát bánh mì nướng đi đến chỗ huyền quan xỏ giày, nói không rõ ràng: “Anh Bất Tiếu, vậy em đi học đây.”
“Đợi đã.” Người đàn ông gọi Diệp Kính Tửu lại, cậu quay đầu, chỉ thấy người đàn ông tuấn tú ma mị đang nhìn chằm chằm cậu với vẻ mặt nửa cười nửa không.
Bị nhìn chằm chằm đến lạnh cả sống lưng, giọng của Diệp Kính Tửu bất giác nhỏ đi: “Anh Bất Tiếu, sao vậy ạ?”
“Còn của anh đâu?” Hoa Bất Tiếu hỏi.
“Hả?”
“Cơm hộp?”
Diệp Kính Tửu có hơi ngơ ngác, một lúc sau mới nhận ra Hoa Bất Tiếu đang hỏi liệu cậu có chuẩn bị cơm hộp cho hắn không.
Đùa à, cậu – một học sinh cấp ba lấy đâu ra nhiều thời gian để chuẩn bị cơm hộp cho người khác chứ?
Diệp Kính Tửu cười ha hả, giả vờ không hiểu ý của người đàn ông, xoay người vội vàng đẩy cửa ra: “Ái da! Sắp muộn rồi! Anh Bất Tiếu, vậy em đi học trước đây! Tối gặp lại!”
Mở cửa đóng cửa, một mạch lưu loát, Diệp Kính Tửu nhanh nhẹn ba chân bốn cẳng chạy mất.
Chỉ để lại người đàn ông trưởng thành một mình ở nhà, lặng lẽ bẻ cong chiếc nĩa trong tay.
2. Có nên từ chối lời mời đi chung xe của bạn học lớp bên cạnh không
Diệp Kính Tửu đi về phía trạm xe buýt gần đó.
Kể từ khi vào cấp ba, cậu đã không còn để anh Bất Tiếu đưa mình đi học nữa, với lý do mỹ miều là rèn luyện khả năng tự lập của bản thân.
Mặc dù anh Bất Tiếu cảm thấy Diệp Kính Tửu không cần nắm vững khả năng này, và khăng khăng cho rằng Diệp Kính Tửu tự đi học không an toàn, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn lì lợm mè nheo, năn nỉ ỉ ôi mới thuyết phục được anh Bất Tiếu.
Làm nũng tuy đáng xấu hổ, nhưng quả nhiên rất hữu dụng!
Ừm, nói ra thì, giờ này chắc anh Lăng Khanh đã bắt đầu giờ tự học buổi sáng rồi nhỉ? Dù sao cũng đã lên lớp mười hai rồi, áp lực học tập chắc chắn lớn hơn cậu rất nhiều. Chính vì vậy nên cậu mới lén lút chuẩn bị bữa trưa tình yêu cho anh Lăng Khanh mà.
Nhưng mà…
Nếu đi xe buýt, hôm nay sẽ không lại “trùng hợp” như trước đây chứ?
Diệp Kính Tửu nghĩ như vậy, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy cậu còn chưa đi đến trạm xe buýt, bên đường quả nhiên đột nhiên có một chiếc siêu xe đen dài sang trọng bám theo, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú u ám, nụ cười rất nhạt: “Chào buổi sáng, bạn học Diệp.”
Đầu tiên Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, sau đó mới quay đầu lại, nở một nụ cười lịch sự: “… Chào buổi sáng, bạn học Lâm. Thật trùng hợp, luôn trùng hợp gặp được bạn học Lâm nhỉ.”
Diệp Kính Tửu tưởng rằng mình ám chỉ rất rõ ràng rồi, nhưng thiếu niên tuấn tú u ám trước mặt vẫn thản nhiên gật đầu, mặt không đổi sắc tim không đập loạn: “Vậy sao? Tôi cũng thấy rất trùng hợp, luôn có thể gặp được bạn học Diệp ở đây.”
Diệp Kính Tửu: “…”
Đứng bên đường nói chuyện cũng không phải là cách hay, Diệp Kính Tửu muốn chuồn trước, cậu gật đầu lấy lệ, bước một bước hướng ra ngoài: “Ừm, xe buýt bên kia sắp đến rồi, tôi đi trước đây ——”
Lâm Thời Chiêu cắt ngang lời cậu, nói ra câu sáo rỗng mà Diệp Kính Tửu đã nghe đến phát ngán: “Không còn sớm nữa, nếu bạn học Diệp không ngại thì đi xe nhà tôi nhé.”
… Quả nhiên, lại bắt đầu rồi.
Diệp Kính Tửu còn tưởng rằng cả một kỳ nghỉ hè không gặp, cái sự “trùng hợp” này cuối cùng cũng kết thúc, ai ngờ ngày đầu tiên khai giảng cậu đã lại lên chiếc xe hơi sang trọng của đại thiếu gia nhà họ Lâm rồi.
Giờ phút này cậu gượng gạo ngồi trong chiếc xe hơi sang trọng, trong lòng ôm chiếc cặp sách nặng trịch. Bên cạnh là vị đại thiếu gia giàu có, hai tay tao nhã khép lại, đặt trên đầu gối.
Thật… thật lúng túng.
Diệp Kính Tửu thật sự không thân với Lâm Thời Chiêu, dù là thiếu gia tiếng tăm lẫy lừng của nhà họ Lâm, hay là hội trưởng hội Học Sinh quyền thế hơn người, đều không có chút liên quan nào với học sinh bình thường Diệp Kính Tửu.
Nếu nói về điểm giao nhau duy nhất giữa hai người, có lẽ là năm lớp mười một Diệp Kính Tửu từng vô tình cứu Lâm Thời Chiêu một mạng.
Sau đó cậu đã bị vị mỹ nhân ốm yếu đến mức đáng thương này hoàn toàn bám lấy.
Vì Lâm Thời Chiêu có cơ thể yếu đuối, Diệp Kính Tửu thật sự không có cách nào từ chối lời mời của Lâm Thời Chiêu, sợ rằng chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ khiến đại thiếu gia phát bệnh.
Tóm lại, chỉ là đi xe cùng nhau mà thôi, cũng không có hành động gì quá đáng, còn nhờ đó mà cậu mà tiết kiệm được không ít tiền xe nữa. Thôi thì, nhắm mắt cho qua vậy.
Bên này Diệp Kính Tửu đang ngẩn người, đột nhiên người bên cạnh lên tiếng: “Bạn học Diệp, thắt dây an toàn.”
“Hả? À à… Xin lỗi, tôi quên mất…” Lúc này Diệp Kính Tửu mới phát hiện mình chưa thắt dây an toàn, cậu luống cuống muốn thắt, người bên cạnh lại đột nhiên tiến sát lại.
“Để tôi.” Lâm Thời Chiêu nói.
Sườn mặt với đường nét hoàn hảo của thiếu niên ở ngay trước mắt, đôi mắt sâu thẳm rũ xuống, lặng lẽ thắt dây an toàn cho Diệp Kính Tửu, nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên qua lớp quần áo truyền đến trong nháy mắt.
Khoảng cách quá gần, thậm chí Diệp Kính Tửu có thể nhìn thấy hơi thở của mình phả lên mặt thiếu niên làm lay động những sợi lông tơ.
Quá gần rồi! Quá gần rồi!
Diệp Kính Tửu ngẩng đầu lên, cố gắng tránh xa khuôn mặt tuấn tú của Lâm Thời Chiêu. Quá trình thắt dây an toàn này không hiểu sao lại kéo dài đằng đẵng, Diệp Kính Tửu ngẩng đến mức cổ cũng mỏi nhừ mà Lâm Thời Chiêu vẫn chưa thắt xong.
Đợi đến khi Diệp Kính Tửu sắp không nhịn được nữa, thiếu niên mới từ tốn rời đi, nói: “Xong rồi.”
Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thả lỏng.
Cuối cùng cũng xong, vừa rồi cậu còn tưởng sắp bị hôn rồi, sợ chết khiếp.
Tiếp theo đó họ bình an vô sự, rất nhanh đã đến trường. Diệp Kính Tửu xuống xe, cảm ơn Lâm Thời Chiêu: “Bạn học Lâm, lần này thật sự làm phiền cậu rồi.”
Lâm Thời Chiêu: “Chuyện nhỏ, không có gì phiền cả.”
Lẽ ra lúc này Diệp Kính Tửu nên mời Lâm Thời Chiêu vốn là bạn học lớp bên cạnh đi cùng. Nhưng ai ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng, trên vai cậu đột nhiên bị một vật nặng đè xuống, một cánh tay móc lấy cổ Diệp Kính Tửu kéo cậu sang một bên.
Diệp Kính Tửu không kịp phòng bị, loạng choạng đi theo hai bước, lúc này mới nhìn rõ người đến là ai, tức giận nói: “Mục Tu, cậu làm gì vậy? Bỏ tôi ra!”
Mục Tu vẫn ôm chặt lấy Diệp Kính Tửu, kéo cậu đi về phía trước, vẻ mặt khó chịu: “Không bỏ đấy, cậu với cái tên lớp bên cạnh kia sao lại dính lấy nhau rồi? Chẳng phải đã bảo cậu tránh xa hắn ra rồi sao?”
Cậu ta vẫn luôn đứng đợi Diệp Kính Tửu ở cổng trường, nào ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Diệp Kính Tửu từ trên xe của cái tên họ Lâm kia bước xuống, còn nói chuyện cười đùa với đối phương.
Cái tên họ Lâm này đúng là không biết xấu hổ, cứ bám riết lấy Diệp Kính Tửu, sớm muộn gì cũng có ngày cậu ta xử lý hắn.
“Cậu phiền chết đi được! Cậu bỏ tôi ra trước được không!”
“A, không bỏ.”
Diệp Kính Tửu giãy giụa không được, chỉ có thể loạng choạng đi về phía lớp học dưới sự dẫn dắt của Mục Tu. Hai người họ náo loạn một hồi, thậm chí Diệp Kính Tửu quên cả việc chào Lâm Thời Chiêu, cậu cãi nhau với Mục Tu hăng say.
Lâm Thời Chiêu bình tĩnh nhìn hai người họ ồn ào rời đi, ánh mắt hắn luôn dừng trên người Diệp Kính Tửu, khuôn mặt thanh tú của thiếu niên nhăn nhó, đôi mắt hạnh tròn xoe lúc này trông rất hung dữ, đang không ngừng xô đẩy người bên cạnh.
Mà cái tên đáng ghét kia vừa đùa giỡn với thiếu niên, vừa lơ đãng liếc nhìn Lâm Thời Chiêu, giơ ngón giữa về phía Lâm Thời Chiêu.
Trẻ con.
Ánh mắt Lâm Thời Chiêu lạnh nhạt, hắn bước về phía trước, tự mình đi theo sau bọn họ.
Lúc này gió thổi nhẹ, ánh nắng tươi sáng, ngoại trừ một tên rác rưởi đột nhiên xuất hiện, mọi thứ đều rất tốt đẹp.
3. Luôn nghi ngờ liệu giáo viên chủ nhiệm có phải là biến thái không
Diệp Kính Tửu vốn dĩ sẽ không đến muộn.
Vốn dĩ là vậy.
Nhưng một tên hoàn toàn không có mắt nhìn đã cố tình kéo cậu đến muộn, giờ phút này cậu đang cầm sách, vẻ mặt lạnh lùng đứng ở cuối lớp học thuộc bài.
Mục Tu đứng ngay cạnh Diệp Kính Tửu, dáng đứng chẳng ra làm sao, dựa vào tường tùy tiện vung vẩy cuốn sách trong tay. Cậu ta cũng không học thuộc, ánh mắt liếc trộm cứ dính chặt vào người Diệp Kính Tửu, thấy vẻ mặt Diệp Kính Tửu buồn bực, cậu ta nhìn một lúc, rồi đột nhiên ngứa tay đẩy Diệp Kính Tửu một cái.
Ai bị đẩy bất ngờ cũng sẽ cảm thấy khó hiểu, huống chi Mục Tu căn bản không biết lực tay mình lớn đến mức nào. Diệp Kính Tửu bị đẩy lảo đảo về phía sau mấy bước, mãi mới đứng vững được, cơn giận vốn chưa tan của cậu lập tức bùng lên.
“Hôm nay cậu bị bệnh à?” Diệp Kính Tửu hạ thấp giọng nói, đẩy Mục Tu một cái: “Đừng làm phiền tôi!”
Ai ngờ Mục Tu vẫn không nhúc nhích, cậu ta tiến sát lại gần Diệp Kính Tửu, cúi đầu phả hơi thở nóng rực vào tai Diệp Kính Tửu: “Diệp Kính Tửu, cậu giận tôi à?”
Diệp Kính Tửu trừng mắt nhìn cậu ta, căn bản không muốn để ý đến Mục Tu, cậu bước nhanh sang bên cạnh mấy bước, định tránh xa cái tên phiền phức này. Ai ngờ đối phương lập tức đuổi theo, vung tay ôm lấy cổ cậu kéo vào lòng: “Cậu giận tôi chuyện gì chứ? Chỉ vì cái tên Lâm Thời Chiêu đó hả? Tôi đã nói với cậu rồi cái tên họ Lâm đó căn bản không phải người tốt lành gì!”
“Cậu có phiền không hả! Ai nói với cậu là vì Lâm Thời Chiêu chứ! Tôi chỉ đơn giản là thấy cậu phiền thôi!” Diệp Kính Tửu thật sự không nhịn được nữa, cậu cũng không học thuộc bài nữa, ra sức gỡ tay đang dính chặt trên người mình của Mục Tu.
Giờ tự học buổi sáng không tính là quá yên tĩnh, tiếng nói chuyện bình thường hoàn toàn có thể bị lẫn vào tiếng học thuộc bài. Nhưng động tĩnh mà Diệp Kính Tửu và Mục Tu gây ra quá lớn, lớp trưởng phụ trách kỷ luật lớp vừa ngăn cản hành vi vượt quá giới hạn của bọn họ, vừa quay đầu gọi giáo viên chủ nhiệm đến.
Không phải chứ? Chuyện nhỏ như vậy cũng phải gọi giáo viên chủ nhiệm đến sao?
Mục Tu nhíu mày, cậu ta hoàn toàn không cho rằng hành vi của mình quá giống với bắt nạt học đường, đến mức buộc lớp trưởng phải áp dụng biện pháp này. Thiếu niên trong lòng đẩy mạnh cậu ta ra, lần này Mục Tu không dám chọc Diệp Kính Tửu nữa, cậu ta sợ chọc giận Diệp Kính Tửu, thế là ngượng ngùng rụt tay lại.
“Ừm, vậy thì…”
Giáo viên chủ nhiệm với vẻ mặt tươi cười chống cằm, ánh mắt nguy hiểm nheo lại, nghiêng đầu về phía Mục Tu: “Bạn học Mục đang bắt nạt bạn học Diệp sao?”
Mục Tu còn chưa kịp mở miệng, Diệp Kính Tửu đứng bên cạnh đã vội vàng giải thích: “Không phải đâu thầy Liễu, đây là một hiểu lầm…”
“Đúng thì sao? Thầy còn có thể đuổi học tôi chắc?”
Mục Tu cắt ngang lời Diệp Kính Tửu, cậu ta sớm đã không ưa cái tên giáo viên chủ nhiệm này rồi, ngày nào cũng sai Diệp Kính Tửu chạy đến văn phòng gã, đi một lần mất cả nửa tiếng, quỷ mới biết gã có ý đồ gì.
Diệp Kính Tửu đứng bên cạnh đạp cậu ta một cái, Mục Tu coi như không cảm thấy gì, khiêu khích hất cằm về phía Liễu Khuê Dao: “Trường này do nhà tôi mở, nếu thầy muốn đuổi học tôi, trước tiên nói với bố tôi một tiếng xem ông ấy có đồng ý không.”
Nói xong Mục Tu nghĩ đến phẩm chất đạo đức tốt đẹp của bố mình.
Ừm…
Nếu cậu ta thật sự bắt nạt học đường, có lẽ bố cậu ta cũng sẽ thật sự làm ra chuyện đại nghĩa diệt thân ấy chứ.
Nhưng dù trong lòng có hơi chột dạ, khí thế bên ngoài vẫn không thể thua. Mục Tu đứng đó như một cái cọc, còn tự cho rằng mình rất đẹp trai trước mặt Diệp Kính Tửu.
Thực ra là ngốc hết chỗ nói.
Diệp Kính Tửu bước sang một bên, chỉ muốn vạch rõ ranh giới với người bên cạnh, không muốn mất mặt cùng cậu ta.
Hiển nhiên, người bị lời nói ngu ngốc của Mục Tu làm kinh ngạc không chỉ có một mình Diệp Kính Tửu. Liễu Khuê Dao khẽ cười một tiếng, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối: “Chuyện đuổi học tạm thời không bàn đến, nhưng nếu lớp chúng ta thật sự có vụ bắt nạt học đường, tôi với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp, có quyền mời những học sinh không nghe lời ra khỏi lớp. Nói như vậy thì…”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm nhìn Mục Tu: “Bạn học Mục là muốn rời khỏi lớp này rồi, đúng không?”
Cuộc đối đầu giữa người đàn ông trưởng thành và nam sinh cấp ba, cuối cùng một bên thất bại không chút nghi ngờ.
Cuối cùng vẫn là Diệp Kính Tửu thu dọn tàn cuộc, một bên cậu ngoan ngoãn giải thích rõ ràng chuyện xảy ra sáng nay, một bên mạnh mẽ ấn đầu Mục Tu bắt cậu ta thành thật xin lỗi giáo viên chủ nhiệm vì tội không tôn trọng người lớn.
Mục Tu đương nhiên không xin lỗi, cậu ta mặt mày đen thui định kéo Diệp Kính Tửu rời khỏi văn phòng. Ai ngờ nửa bàn chân vừa bước ra khỏi cửa, giáo viên chủ nhiệm đột nhiên lên tiếng: “Kính Tửu ở lại đi, chúng ta nói chuyện một chút.”
“Hả? Ồ… Vâng.”
Diệp Kính Tửu ngạc nhiên dừng lại, cậu giằng tay ra khỏi tay Mục Tu, bất chấp vẻ mặt khó chịu của đối phương mà đóng cửa lại, sau đó mới quay đầu hỏi Liễu Khuê Dao: “Thầy Liễu, có chuyện gì ạ?”
Thực ra Diệp Kính Tửu không thích ở riêng với thầy Liễu cho lắm, cậu luôn cảm thấy thầy Liễu có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là gì. Hơn nữa thầy Liễu thường xuyên vô duyên vô cớ dạy kèm riêng cho cậu, ở văn phòng dạy kèm cho cậu, thái độ đặc biệt nhiệt tình, điều này khiến cậu cảm thấy rất kỳ lạ.
Thầy Liễu vẫn cười tủm tỉm nhìn cậu, ánh mắt như dính chặt trên người cậu, Diệp Kính Tửu cảm thấy bản thân mình giống như đang không mặc quần áo, thế là cậu gượng gạo đứng ở cửa, không muốn bước thêm nữa.
“Không có gì đâu, thầy chỉ muốn hỏi Kính Tửu có thật là không bị ai bắt nạt không?”
Hóa ra là chuyện này.
Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu: “Thật sự không có đâu ạ, thầy cứ yên tâm.”
“Vậy sao? Vậy thì tốt rồi.”
Liễu Khuê Dao cười, gã lén lút liếm môi, rồi lại trở về vẻ bình thường trước khi cậu thiếu niên kịp nhận ra: “Vậy tiếp theo chúng ta nói chuyện về việc học của Kính Tửu nhé.”
“Hả? Việc học ạ…”
Diệp Kính Tửu có hơi không tình nguyện nói về chuyện này, nhưng lại không tiện từ chối, đành phải ngoan ngoãn lắng nghe.
“Ngồi xuống nói chuyện đi.” Liễu Khuê Dao nói.
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn vâng lời, nhưng cậu nhìn quanh văn phòng một vòng cũng không thấy cái ghế nào. Lúc này Diệp Kính Tửu đột nhiên nghe thấy người đàn ông nói: “Nếu không tìm thấy ghế, Kính Tửu ngồi lên đùi thầy cũng được.”
Hả?
Diệp Kính Tửu ngơ ngác một chút, cậu đột ngột ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, đáy mắt của đối phương mang theo ý cười, chống cằm yên lặng nhìn cậu.
… Chắc là nói đùa thôi đúng không?
Diệp Kính Tửu trong lòng vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, nhất thời không biết mình nên nói gì. Nên uyển chuyển nói “Thưa thầy như vậy không hay lắm ạ?” hay là trực tiếp mắng thẳng “Đồ biến thái chết tiệt, dụ dỗ trẻ vị thành niên muốn ăn cơm tù hả?!”
“Đùa thôi. Thầy vừa mới nhớ ra là thầy giáo lớp bên cạnh mượn mất ghế ở văn phòng rồi, thật ngại quá.” Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm nói.
Diệp Kính Tửu cứng đờ gật đầu: “Hả? Vậy ạ? Ha ha… Không sao, vậy em đứng đây nói chuyện với thầy vậy.”
Nói đứng là đứng, Diệp Kính Tửu dán chặt vào cánh cửa, thế nào cũng không muốn nói chuyện gần gũi với thầy giáo chủ nhiệm bị nghi ngờ là biến thái này.
Nhưng may mắn là những chủ đề tiếp theo đều rất bình thường, cuộc nói chuyện kết thúc, Liễu Khuê Dao và Diệp Kính Tửu cùng nhau rời khỏi văn phòng. Gã vỗ vai Diệp Kính Tửu, rồi lại lặng lẽ bóp nhẹ mấy cái, tươi cười dịu dàng nói: “Kính Tửu cố gắng lên, học tập tiến bộ nhé.”
Diệp Kính Tửu bị bóp đến nổi hết da gà, cậu ngoan ngoãn gật đầu: “Em sẽ cố gắng, thưa thầy.”
Liễu Khuê Dao xoa đầu cậu, sau đó ngân nga một giai điệu không rõ rồi rời đi, bấy giờ cuộc nói chuyện này mới hoàn toàn kết thúc.
Mà Diệp Kính Tửu giờ chỉ có một ý nghĩ:
Buổi tối cậu nhất định phải tắm rửa.
4. Các cậu đừng đánh nhau nữa mà
Thật khó khăn để chờ đến giờ mang cơm hộp buổi trưa cho đại sư huynh.
Diệp Kính Tửu thật không hiểu sao hôm nay lại có nhiều chuyện bực mình đến vậy.
Chân trái cậu vừa lén lút thay đồ thể thao trong nhà vệ sinh nam xong, chân phải đã nghe thấy tiếng người đánh nhau ở sân thể dục dưới lầu.
“Là Mục Tu lớp mình và Lâm Thời Chiêu lớp bên cạnh! Giờ vẫn còn đang đánh nhau! Ngăn cản như nào cũng không được! Diệp Kính Tửu, cậu mau đi quản Mục Tu đi!”
Không phải chứ? Cậu mới lơ là Mục Tu một lát thôi mà.
Diệp Kính Tửu đau đầu dữ dội, hỏi: “Vì sao bọn họ đánh nhau vậy?”
“Không biết, chỉ thấy Lâm Thời Chiêu tìm Mục Tu nói mấy câu, Mục Tu lập tức vung một đấm tới.”
“Lại là cậu ta động tay trước!”
Diệp Kính Tửu tức giận, vội vàng đi theo bạn học ra sân thể dục.
Chỉ thấy trên sân thể dục hai người đang quấn lấy nhau, cậu đấm tôi một cú, tôi đấm cậu một cú, ai nấy mặt mày xám xịt, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thời Chiêu bị đấm cho bầm tím khắp nơi. Về phần Mục Tu, cậu ta da dày thịt béo, tạm thời không thấy có vấn đề gì lớn.
Mọi người đều đang xem náo nhiệt, không ai dám xông lên can ngăn, thế là kỳ lạ thay xung quanh hai người xuất hiện một vòng tròn trống trải lớn, khiến cuộc ẩu đả này càng thêm nổi bật.
Đầu tiên Diệp Kính Tửu hét lớn từ xa: “Mục Tu, cậu dừng lại cho tôi!” Rồi vội vàng chạy về phía chỗ bọn họ đánh nhau.
Mục Tu không thèm quay đầu lại: “Chuyện này cậu đừng có xen vào!”
Cậu ta vừa dứt lời, bụng đã lãnh trọn một đấm của Lâm Thời Chiêu.
Má nó, cái tên họ Lâm này ra tay đúng là thâm độc.
Mục Tu ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy Lâm Thời Chiêu nở một nụ cười chế giễu với cậu ta: “Mục Tu, cậu quả thật không khác gì trong tưởng tượng của tôi, vẫn là kẻ vô tích sự.”
Mẹ nó.
Mục Tu hoàn toàn bị Lâm Thời Chiêu chọc giận, ra tay hoàn toàn mất kiểm soát, cậu ta đẩy mạnh Lâm Thời Chiêu xuống đất, giơ tay tung một cú đấm mạnh vào mặt đối phương. Mãi đến khi Diệp Kính Tửu chạy tới can ngăn cậu ta cũng không dừng lại. Khung cảnh nhất thời vô cùng hỗn loạn, một bên là tiếng Diệp Kính Tửu “Các cậu đừng đánh nhau nữa” và một bên là tiếng rên rỉ nặng nề của những cú đấm trúng da thịt.
Mãi cho đến khi Mục Tu giơ cao tay tung một cú khuỷu tay mạnh mẽ ——
Diệp Kính Tửu ngã xuống.
“Á! Mục Tu! Cậu điên rồi à! Đến Diệp Kính Tửu cậu cũng đánh!” Bạn học nữ cùng lớp ở đằng xa kinh hãi kêu lên.
Mục Tu hoàn hồn, cậu ta vội vàng quay đầu lại nhìn, Diệp Kính Tửu đang ôm mũi, vẻ mặt đau khổ ngồi xuống đất, máu mũi chảy ra theo kẽ ngón tay.
“… Này, Diệp Kính Tửu, cậu không sao chứ?”
Mục Tu đứng đờ tại chỗ, cậu ta đi đến bên cạnh Diệp Kính Tửu, vừa định ngồi xuống xem vết thương của Diệp Kính Tửu thì bị Lâm Thời Chiêu đạp một cú ngã xuống đất.
“Cút ngay.” Thiếu niên kiêu ngạo bế Diệp Kính Tửu lên, liếc nhìn cậu ta từ trên cao xuống, sải bước rời khỏi sân thể dục.
Mục Tu chống tay xuống đất đứng dậy, cậu ta ngẩn người một giây, sau đó mới vội vàng đuổi theo Lâm Thời Chiêu, nửa ngày cũng không nói được một lời.
5. Lời bác sĩ dặn nhất định phải nghe đó
Là một trường danh tiếng trong nước, trang bị y tế của trường cũng rất xa xỉ.
Bác sĩ trực ban hôm nay là Thẩm Chi, một bác sĩ đẹp trai nổi tiếng trong trường. Lúc này hắn đang trốn việc trong phòng y tế, cửa phòng đột nhiên bị người ta đạp tung ra. Thẩm Chi ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một thiếu niên mặt mày bầm dập với vẻ mặt lo lắng ôm một bạn học đang che mũi đi tới. Phía sau một thiếu niên mặt mũi xám xịt theo sát, vẻ mặt cũng vô cùng sốt ruột.
Thoạt nhìn qua, người cần cứu giúp không phải là người đang che mũi, mà giống như là hai người đang đứng kia hơn.
Thẩm Chi vốn dĩ không vội vàng, hắn vừa định hỏi có chuyện gì xảy ra, ánh mắt liếc qua lập tức nhìn thấy thiếu niên mặt mày bầm dập đang ôm Tiểu Tửu trong lòng, vẻ mặt Tiểu Tửu đau khổ che mũi rên hừ hừ.
Thẩm Chi lập tức căng thẳng: “Tiểu Tửu? Em sao vậy? Sao lại bị thương?”
Thẩm Chi vượt quyền, bế Diệp Kính Tửu từ trong lòng Lâm Thời Chiêu sang, đỡ thiếu niên ngồi lên giường bệnh, cẩn thận kiểm tra vết thương cho cậu.
Đầu óc Diệp Kính Tửu vẫn còn hơi choáng váng, ù hết cả lên, cậu lắc đầu chầm chậm: “Em không sao…”
“Cái gì mà không sao? Em xem máu mũi chảy không ngừng kìa, mũi cũng lệch rồi.”
“… Lệch rồi?” Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, khoang mũi đau rát: “Mũi em lệch rồi?”
“Không chữa trị là lệch luôn đó. Ngoan, không đau đâu, lại đây, anh rửa vết thương cho em.”
Sau khi điều trị kết thúc, bầu không khí trong phòng y tế từ lúc hỗn loạn ban đầu dần dần trở nên yên tĩnh.
Diệp Kính Tửu bị nhét gạc vào mũi, đầu mũi đỏ ửng lên. Đầu cậu vẫn còn hơi choáng, yên lặng ngồi trên giường bệnh nghỉ ngơi, tựa vào gối không nói gì.
Lâm Thời Chiêu với khuôn mặt mỹ nhân sau trận chiến hỏi: “Bác sĩ Thẩm, tình hình bạn học Diệp thế nào rồi?”
Mục Tu cũng theo sát nói một câu: “Chú ơi, cậu ấy không sao chứ?”
Đứa trẻ này thật là không biết ăn nói.
“… Chú?” Thẩm Chi ngoài cười nhưng trong không cười: “Cậu gọi ai đấy?”
Mục Tu khó hiểu: “Còn gọi ai được nữa? Chẳng phải chú sắp ba mươi rồi sao?”
“Nói chính xác thì còn một năm nữa mới ba mươi, tôi mới hơn hai mươi, trông cũng rất trẻ, chưa đến tuổi chú.”
Thẩm Chi cười giả lả đuổi hai người vướng víu ra ngoài, không chút khách sáo: “Tiểu Tửu thì không có gì nghiêm trọng, hai cậu mới là có chuyện đó, đặc biệt là cậu, bạn học Mục.”
“Rầm” một tiếng, cửa đóng lại.
Mục Tu bị đuổi ra ngoài còn chưa kịp phản ứng, cậu ta nhìn Lâm Thời Chiêu, đối phương đang tự mình trầm tư, đột nhiên lên tiếng: “Bác sĩ Thẩm quen bạn học Diệp sao? Cậu biết chuyện này không?”
“Biết cái rắm.”
Chuông điện thoại trong túi reo lên, Mục Tu lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn, là bố cậu ta gọi. Cậu ta “chậc” một tiếng, không thèm để ý cúp máy, lẩm bẩm: “Tin tức lan truyền nhanh thật.”
Bị gọi phụ huynh hay gì khác, Mục Tu đều không thèm để ý.
Giờ cậu ta chỉ để ý một chuyện, từ nay về sau Diệp Kính Tửu sẽ không không thèm quan tâm đến cậu ta nữa chứ?
***
Trong phòng y tế, Thẩm Chi hỏi rõ ngọn ngành câu chuyện với Diệp Kính Tửu.
“Sau này những chuyện nguy hiểm như vậy đừng nhúng tay vào.” Thẩm Chi mở miệng, phát hiện giọng mình có hơi cứng rắn, hắn lập tức dịu giọng lại: “Tiểu Tửu biết chưa?”
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn gật đầu, lực cú khuỷu tay của Mục Tu khá mạnh, nhưng nghỉ ngơi lâu như vậy Diệp Kính Tửu cũng đã hồi phục rồi.
Tay cậu bị Thẩm Chi nắm lấy, có phần nóng quá mức, Diệp Kính Tửu không thoải mái rụt tay lại, sau đó cậu nghe thấy Thẩm Chi đổi chủ đề: “Nói ra thì, trước đây chẳng phải anh đã nói với Tiểu Tửu là khi nào học thể dục có thể đến chỗ anh thay quần áo sao?”
Diệp Kính Tửu cười gượng một tiếng, cậu còn chưa kịp nói gì, Thẩm Chi lại nói: “Tính ngày thì hôm nay hẳn là ngày đèn đỏ của Tiểu Tửu, những ngày đặc biệt thế này thì đừng vận động.”
… Không phải chứ, sao bác sĩ Thẩm lại nhớ những chuyện này rõ hơn cả cậu vậy?
Nhưng vì từ nhỏ đến lớn những vấn đề về sức khỏe của Diệp Kính Tửu đều do Thẩm Chi phụ trách, cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nở một nụ cười lịch sự, cậu luôn cảm thấy kỹ năng nở nụ cười kiểu này của mình ngày càng thành thạo: “Ừm, là vậy, nhưng gần đây hình như bị chậm, có lẽ là do gần đây em thức khuya…”
“Bị chậm?”
Thẩm Chi bắt lấy từ khóa này, hắn nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú vô hại kia trở nên nguy hiểm: “Tiểu Tửu sẽ không có bạn trai chứ?”
Diệp Kính Tửu: “…”
Thẩm Chi: “…”
Bầu không khí nhất thời ngưng đọng vài giây.
Đôi mắt cún con cụp xuống của Thẩm Chi nheo lại, hắn hạ thấp giọng, giọng điệu đặc biệt nguy hiểm: “… Tiểu Tửu có bạn trai rồi à?”
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm Diệp Kính Tửu, đối phương chột dạ dời mắt đi.
“Tóm lại, việc chậm kinh nguyệt không phải là do chuyện đó đâu!”
Diệp Kính Tửu nhanh chóng xuống giường bệnh, mặt nóng bừng, cậu vội vàng mở cửa, nói lời tạm biệt với Thẩm Chi: “Em hồi phục gần xong rồi, cảm ơn bác sĩ Thẩm đã chăm sóc em, vậy em đi học đây ạ!”
“Tiểu…”
“Ầm ——”
Cánh cửa bị đóng sầm lại một cách mạnh mẽ.
Thẩm Chi nghẹn lời, trên mặt hoàn toàn không còn ý cười.
Ai lại táng tận lương tâm đến vậy, Tiểu Tửu còn chưa trưởng thành mà đã ra tay rồi? Không sợ ngồi tù sao?
Cái tên biến thái mắt cáo kia? Hay là vị người giám hộ vừa ăn cắp vừa la làng? Hoặc là cái tên mặt Poker? Tóm lại tuyệt đối không phải hai cậu nam sinh cấp ba vừa nãy ——
… Nam sinh cấp ba?
Một lúc lâu sau, cuối cùng Thẩm Chi cũng đoán ra thân phận của đối tượng bí ẩn của Diệp Kính Tửu.
Hắn nhớ người bạn “thanh mai trúc mã” lớn lên cùng Tiểu Tửu, chính là nam sinh cấp ba… thì phải?
“… Hừ.”
Trong phòng y tế vắng người, một vị bác sĩ đẹp trai phát ra một tiếng cười lạnh lùng không phù hợp với hình tượng của mình.
6. Mời phụ huynh đúng là chuyện đáng ghét nhất mà
Đương nhiên Diệp Kính Tửu không đi học, với tư cách là người bị hại bị ảnh hưởng bởi vụ ẩu đả của Mục Tu và Lâm Thời Chiêu, đồng thời cũng là nhân chứng, cậu và hai người kia đều cần phải mời phụ huynh đến.
Diệp Kính Tửu tuyệt đối sẽ không gọi Hoa Bất Tiếu đến. Vốn dĩ tính tình của đối phương đã tệ, hơn nữa hoàn toàn là một người không ngại làm lớn chuyện, nếu để Hoa Bất Tiếu đến, chuyện này sẽ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, không lột một lớp da của Mục Tu thì Hoa Bất Tiếu tuyệt đối sẽ không dừng tay.
Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi đã thấy hít thở không thông rồi.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, Diệp Kính Tửu thở ra một hơi nặng nề, hất rớt cái tay đang đưa sang với mục đích dò xét của Mục Tu, cậu bước sang bên cạnh đứng, gọi cuộc điện thoại đầu tiên trong ngày.
“Tút tút tút ——” Chuông điện thoại reo rất lâu, cuối cùng mới có người bắt máy.
“Alo? Tiểu Tửu? Có chuyện gì vậy em?” Người nghe điện thoại là chị Hoa Linh, em gái ruột của anh Bất Tiếu. Tuy Diệp Kính Tửu gọi cô là chị, nhưng thực tế hai người giống bạn bè thân thiết hơn, quan hệ tốt đến mức có thể mặc chung một chiếc quần, hoàn toàn không có khoảng cách.
Diệp Kính Tửu ngập ngừng nói: “Chị Hoa Linh, em phải mời phụ huynh, muốn hỏi chị có thời gian không?”
“Hả? Chị không có thời gian, giờ chị cũng không ở trong nước. Em gây ra chuyện gì mà không dám để anh trai chị đến? Ê, em đợi chị xong việc rồi hai đứa mình nói chuyện nhé! Không được thì em gọi cái người họ Sầm kia đến đi, chắc chắn anh ta sẽ giúp em. Vậy nhé, chị cúp máy đây —— tút tút ——”
Diệp Kính Tửu chết lặng mà cúp điện thoại, màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi ba mươi giây, thật quá bất ngờ.
“Cậu gọi phụ huynh được chưa?” Mục Tu bên cạnh hỏi cậu.
Diệp Kính Tửu không muốn để ý đến cậu ta, cậu thấy Lâm Thời Chiêu ở ngay gần đó, lập tức chạy đến đứng cạnh hắn. Mục Tu không thể tin được nhìn cậu, quay đầu đá đổ thùng rác bên cạnh.
Không ai để ý đến cậu ta.
Mỹ nhân tàn tạ mỉm cười với Diệp Kính Tửu: “Mũi còn đau không?”
“Vẫn ổn, không sao.”
Diệp Kính Tửu khách sáo cười một tiếng, cậu lướt danh bạ điện thoại, màn hình cuối cùng dừng lại ở số điện thoại của một người, Diệp Kính Tửu do dự rất lâu, cuối cùng vẫn bấm gọi.
Khi còn nhỏ, Diệp Kính Tửu rất thích quấn lấy Sầm Lan. Đặc biệt là khi đó nhà họ còn chưa chuyển đi, Diệp Kính Tửu để tìm Yến Lăng Khanh chơi, ngày nào cũng đến nhà họ. Có đôi khi anh Lăng Khanh không có nhà, Diệp Kính Tửu sẽ ở nhà họ đợi, ngồi bên cạnh anh Sầm Lan xem anh làm việc.
Làm việc chắc chắn sẽ mệt mà, Diệp Kính Tửu từ nhỏ đã rất biết nịnh, cậu đặc biệt ân cần bóp vai xoa bóp cơ thể cho anh Sầm Lan, vừa xoa bóp vừa khuyên anh Sầm Lan đừng làm việc quá sức. Tuy Anh Sầm Lan trông khá lạnh lùng nhưng thực ra đối xử với cậu rất tốt, hai người họ ở bên nhau lâu, mỗi lần anh Sầm Lan đi công tác về đều mang vài món đồ cho cậu.
Nhưng một sự cố đã khiến mối quan hệ của họ trở nên vô cùng lúng túng. Khoảng hai năm trước, khi Diệp Kính Tửu mười lăm tuổi, cậu ăn uống ở nhà anh Lăng Khanh không cẩn thận làm đổ hết lên người, sau đó cậu tùy tiện tìm một phòng tắm trong nhà họ để tắm. Ai ngờ cậu lại vào phòng tắm của anh Sầm Lan, lại đúng hôm đó Sầm Lan tan làm sớm, thế là bọn họ…
Ngày hôm đó, Sầm Lan đã biết bí mật về cơ thể của Diệp Kính Tửu.
Tóm lại, hai năm nay Diệp Kính Tửu vì ngại ngùng, cộng thêm việc chuyển nhà, nên đã cố ý xa lánh anh Sầm Lan.
Điện thoại vừa đổ chuông, giây tiếp theo đã có người bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nam trầm thấp lạnh lùng: “Kính Tửu?”
“Khụ… Vâng, là em, anh Sầm Lan… anh.” Diệp Kính Tửu có hơi căng thẳng, nói chuyện suýt nữa lạc cả giọng
Cậu nói chuyện ấp úng, người bên kia cũng không mất kiên nhẫn, kiên nhẫn hỏi cậu: “Sao vậy?”
Diệp Kính Tửu kể lại toàn bộ sự việc cho Sầm Lan một cách chi tiết và thành thật.
Sầm Lan gấp tập tài liệu trước mặt lại, ánh mắt quét một vòng nhìn những thuộc hạ đang im lặng, đồng ý với yêu cầu của thiếu niên: “Ừ, anh lập tức qua đó.”
Anh ta cúp điện thoại, thư ký bên cạnh mới dám lên tiếng: “Tổng giám đốc Sầm, cuộc họp còn tiếp tục không ạ?’
“Buổi chiều tiếp tục, giờ tan họp.” Sầm Lan nói.
7. Nhìn cho rõ đây mới là sức hút của người đàn ông trưởng thành
Diệp Kính Tửu không đợi lâu đã nhìn thấy người cứu viện của mình.
Giờ phút này cậu và Mục Tu, Lâm Thời Chiêu đứng thành một hàng, im lặng như gà mắc tóc nghe hiệu trưởng, cũng chính là ba của Mục Tu dạy dỗ.
Đương nhiên nội dung dạy dỗ không liên quan nhiều đến Diệp Kính Tửu, Sầm Lan vừa đến, cậu lập tức mong chờ nhìn người đàn ông kia. Đối phương chú ý đến ánh mắt của cậu, đi tới nhẹ nhàng vỗ lưng Diệp Kính Tửu.
Lực tay rất nhẹ, nhưng đủ để Diệp Kính Tửu – người chưa bao giờ bị mời phụ huynh an tâm.
“Hóa ra là tổng giám đốc Sầm, ngài chính là phụ huynh mà bạn học Diệp nói sao?”
Hiệu trưởng Mục Diêm Phong nhiệt tình nghênh đón, bắt tay Sầm Lan: “Lần này mời ngài đến, chủ yếu là muốn bày tỏ sự áy náy…”
…
Diệp Kính Tửu bị mời ra ngoài văn phòng, cậu nhìn vào bên trong qua cửa kính, đó là lãnh địa riêng của đám đàn ông trưởng thành như thầy Liễu, hiệu trưởng, anh Sầm Lan.
Không biết Mục Tu bị bố cậu ta nhốt ở đâu rồi, Lâm Thời Chiêu vì mặt mày bầm dập nên bị người nhà vội vàng đưa đến bệnh viện tư nhân, giờ chỉ còn một mình cậu học sinh cấp ba cô đơn đứng bên ngoài.
Diệp Kính Tửu lại chỉ nghĩ đến hộp cơm tình yêu trong cặp sách của mình.
Giờ đã qua giờ ăn trưa rồi, anh Lăng Khanh chắc hẳn cũng đã ăn trưa rồi, cơm hộp bất ngờ mà cậu chuẩn bị đã hoàn toàn tan thành mây khói.
Diệp Kính Tửu rất mệt mỏi.
“Sao lại mặt mày ủ rũ thế kia?” Bên cạnh đột nhiên có người nói chuyện, Diệp Kính Tửu nhìn sang, lúc này mới phát hiện anh Sầm Lan đã ra ngoài.
Diệp Kính Tửu không thừa nhận mình không vui: “Không ạ, em chỉ ngẩn người thôi… À đúng rồi, hôm nay cảm ơn anh Sầm Lan.”
“Không sao.” Sầm Lan nói.
Vẻ mặt người đàn ông vẫn lạnh nhạt, nhưng khi nhìn về phía Diệp Kính Tửu lại trở nên dịu dàng. Anh ta nhẹ nhàng đặt tay lên gáy Diệp Kính Tửu, chạm vào rồi rời đi ngay, bước về phía trước: “Đi thôi, anh mời em ăn cơm.”
“Hả? Vâng ạ!” Cảm giác bị người khác chạm vào gáy rất kỳ lạ, có một dòng điện tê dại truyền đến, Diệp Kính Tửu run lên một cái. Cậu nghe thấy lời Sầm Lan nói, cậu phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.
Diệp Kính Tửu và Sầm Lan đi không xa, để ý đến việc buổi chiều Diệp Kính Tửu còn có tiết, Sầm Lan tìm một nhà hàng Tây gần đó có không gian khá tốt rồi ngồi xuống.
Họ đang ăn cơm, Diệp Kính Tửu nghe thấy Sầm Lan hỏi: “Sao lại nghĩ đến việc tìm anh vậy?”
Lời này nghe có vẻ hơi sâu xa, dù sao thì thái độ xa lánh của Diệp Kính Tửu trong hai năm qua Sầm Lan không phải là không cảm nhận được.
Diệp Kính Tửu có chút ngại ngùng, cậu đặt dao nĩa xuống, cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi: “Anh Sầm Lan, xin lỗi anh, em…”
Nhân cơ hội này, Diệp Kính Tửu tỉ mỉ kể hết tâm sự của mình với Sầm Lan, cậu chỉ hy vọng mình không khiến anh Sầm Lan thất vọng.
Dù sao thì nói về chuyện bị người khác nhìn thấy hết cơ thể, phát hiện ra bí mật, thực ra ban đầu vẫn là do cậu, anh Sầm Lan chỉ là vào phòng mình như thường lệ mà thôi…
Diệp Kính Tửu vô thức hợp lý hóa hành động không chú ý đến tiếng nước trong phòng tắm mà trực tiếp mở cửa ra của Sầm Lan .
Có lẽ cậu đã nghĩ Sầm Lan quá quân tử rồi.
Sau khi ăn xong bữa cơm, Diệp Kính Tửu và Sầm Lan cũng nói chuyện gần xong, coi như nhân cơ hội này tiêu hóa bớt một phần khoảng cách giữa hai người.
Tâm trạng vốn đang thất vọng vì không thể gửi được cơm hộp tình yêu của Diệp Kính Tửu cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều.
Đợi đưa Diệp Kính Tửu đến cổng trường, Sầm Lan ở trong xe dặn dò Diệp Kính Tửu: “Lần sau gặp chuyện gì cứ tìm anh như lần này, biết không?”
“Vâng vâng! Em biết rồi!”
Diệp Kính Tửu gật đầu như gà mổ thóc, cậu xuống xe vẫy tay chào Sầm Lan, đi về phía trước chưa được hai bước lại vội vàng quay trở lại, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng: “Vậy anh Sầm Lan, lần sau nếu anh mệt, anh cứ nói với em, em sẽ xoa bóp cho anh!”
Nói xong, cậu cười rồi lại vẫy tay chào Sầm Lan, chạy một mạch vào trường.
Chỉ còn lại Sầm Lan ngồi trong xe, người đàn ông luôn bình tĩnh hiếm khi có phần ngẩn ngơ.
Là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh về cả thể chất lẫn tinh thần, khi nghe người mình thích nói “giúp xoa bóp”, suy nghĩ sẽ không tránh khỏi rơi vào khu vực nhạy cảm.
Chiếc siêu xe màu bạc dừng lại ở cổng trường rất lâu, không ai biết chủ nhân của chiếc xe sang này lúc này đang nghĩ gì. Mãi đến khi thư ký công ty gọi điện thoại thúc giục, chủ xe mới lái chiếc siêu xe rời khỏi cổng trường.
Tốc độ rất nhanh, nhanh đến mức trên đường đi bị dán hai vé phạt vì quá tốc độ.
8. Cơm hộp tình yêu phải ăn cùng nhau mới hạnh phúc
Chuông tan tiết tự học buổi tối vang lên đúng giờ, Diệp Kính Tửu đeo chiếc cặp sách nặng trịch một mình rời khỏi lớp, chạy đến chân tòa nhà lớp mười hai.
Cậu đã quyết định rồi, dù thế nào đi nữa vẫn phải đưa hộp cơm đầy yêu thương của mình.
Đây là hộp cơm cậu vất vả làm cho anh Lăng Khanh, dù đối phương đã ăn tối rồi cũng phải nhét phần cậu làm vào bụng anh ấy.
Lớp mười hai tan học muộn hơn lớp mười một mười phút, vì vậy lúc Diệp Kính Tửu đợi ở dưới lầu đã gửi tin nhắn cho Yến Lăng Khanh.
Đối phương không có động tĩnh gì, chắc là vẫn đang tập trung học tập.
Sau khi chuông tan học lớp mười hai vang lên, Diệp Kính Tửu rất nhanh đã thấy thiếu niên cậu nhớ mong chạy về phía mình: “Xin lỗi, Kính Tửu, anh vừa mới thấy tin nhắn.”
“Không sao đâu, anh Lăng Khanh.”
Diệp Kính Tửu nở nụ cười với Yến Lăng Khanh, cậu nắm tay Yến Lăng Khanh, quay người đi về phía tòa nhà văn phòng giáo viên: “Em dẫn anh đến một nơi.”
Yến Lăng Khanh có hơi không hiểu, hắn để mặc Diệp Kính Tửu kéo mình, dịu dàng nói: “Kính Tửu muốn dẫn anh đi đâu?”
“Đến rồi sẽ biết.” Diệp Kính Tửu nói.
Leo qua cầu thang tòa nhà văn phòng, đi thẳng lên trên, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh cuối cùng cũng lên đến sân thượng. Bên này không bị hàng rào sắt chắn, tầm nhìn rất rộng.
Cậu quay người lại, lấy hộp cơm tình yêu tự làm từ trong cặp sách ra, hai tay nắm chặt đưa cho Yến Lăng Khanh: “Này, quà khai giảng tặng anh!”
“Quà?” Yến Lăng Khanh chớp mắt, hắn khẽ cười, tò mò nhận lấy chiếc hộp vuông nhỏ Diệp Kính Tửu đưa. Dù nhìn bên ngoài đã có linh cảm, nhưng khi Yến Lăng Khanh mở nắp ra, hắn vẫn ngẩn người.
Đây là một hộp cơm tình yêu có khẩu phần không nhỏ.
Nguyên liệu trong hộp cơm rất đầy đặn, được xếp đầy ắp. Các loại nguyên liệu đều được người làm cố ý tạo hình, ngay cả cơm trắng bình thường cũng được nặn thành hình trái tim tròn trịa, rắc thêm bột mơ chua ngọt kích thích vị giác.
Yến Lăng Khanh vô thức nắm chặt hộp cơm, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Kính Tửu, một lúc lâu sau mới khẽ hỏi: “Kính Tửu chuẩn bị cơm hộp cho anh à?”
Thiếu niên không kìm nén được vẻ mặt mong chờ, giả vờ không để ý gật đầu, ưỡn ngực: “Ừm! Vốn dĩ buổi trưa đã muốn đưa cho anh Lăng Khanh rồi, ai ngờ lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn… Nhưng cũng không sao! Tuy giờ có lẽ hương vị không còn ngon như lúc đầu, nhưng đã là em làm, anh Lăng Khanh nhất định phải ăn hết! Biết chưa!”
“… Ừm, anh sẽ ăn hết. Cảm ơn món quà của em, Kính Tửu, anh rất vui.” Ánh mắt Yến Lăng Khanh dịu dàng, khẽ đáp.
Hai người họ cùng nhau ngồi xuống đất, Yến Lăng Khanh thưởng thức hộp cơm do chính tay Diệp Kính Tửu làm dưới ánh mắt mong chờ của cậu.
“Hương vị rất ngon, Kính Tửu.” Yến Lăng Khanh nói.
Hắn vừa nói, vừa dùng đũa gắp một miếng đưa đến bên miệng Diệp Kính Tửu: “Em cũng nếm thử xem.”
Diệp Kính Tửu lại có chút không vui: “Là do em làm không ngon sao? Anh Lăng Khanh muốn em ăn, có phải vì anh ăn không nổi không?”
Yến Lăng Khanh khựng lại một chút, hắn khẽ cười, lắc đầu: “Anh không lừa Kính Tửu đâu, cơm hộp thật sự rất ngon. Chỉ là…”
“Chỉ là?”
“…Chỉ là ăn cùng với người mình thích, hộp cơm này sẽ càng thêm ngon, không phải sao?”
“…”
Tầm nhìn từ sân thượng rất đẹp, sao trời lấp lánh, ánh trăng quyến rũ lòng người.
Yến Lăng Khanh dưới ánh trăng cũng đẹp đến lạ kỳ, chiếc áo sơ mi trắng bị gió thổi nhẹ, tóc hắn rối nhẹ, đôi mắt dịu dàng, hắn cúi đầu hôn lên khóe môi Diệp Kính Tửu, giọng nói rất khẽ.
“Anh muốn chia sẻ khoảnh khắc này với Kính Tửu.”
Một! Phát! Trúng! Đích!
Nếu nói vì sao Diệp Kính Tửu lại thích anh Lăng Khanh, thì chính là vì những lời tình cảm đối phương thốt ra đôi khi thật sự quá khiến người ta khó lòng không rung động!
Thậm chí bản thân anh Lăng Khanh cũng không nhận ra những lời mình nói có bao nhiêu sức quyến rũ!
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn há miệng, mặt đỏ bừng nuốt miếng cơm trong miệng xuống.
Phải nói là dù để lâu rồi, hộp cơm cậu làm vẫn có vị khá ngon.
Khi rời khỏi sân thượng, Diệp Kính Tửu đã nhận được không dưới mười cuộc gọi liên hoàn đòi mạng của Hoa Bất Tiếu.
Cậu đành luyến tiếc tạm biệt Yến Lăng Khanh, kết thúc một ngày quá đỗi phong phú này.
Yến Lăng Khanh là học sinh nội trú, hai người họ chia tay ở cổng trường, cách đó không xa Hoa Bất Tiếu đang dựa vào chiếc siêu xe, vẻ mặt lạnh lùng nhìn họ quấn quýt.
Phụ huynh ở ngay trước mắt, đương nhiên họ không dám làm ra hành động gì quá đáng.
Yến Lăng Khanh xoa đầu Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu, mai gặp.”
“Vâng! Ngày mai gặp.”
Diệp Kính Tửu không kìm được nụ cười trên mặt, cậu ôm chặt Yến Lăng Khanh một cái, sau đó mới tạm biệt đối phương, vào trong xe.
Xe thể thao khởi động rất nhanh, Diệp Kính Tửu còn chưa kịp phản ứng, xe đã lao đi được một nửa. Diệp Kính Tửu vội vàng quay đầu lại, chỉ mơ hồ thấy một bóng dáng cao ráo đứng ở cổng trường.
Là bạn trai nhỏ của cậu.
Diệp Kính Tửu vui vẻ quay đầu lại, ôm cặp sách, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ ngân nga hát.
“Vui vẻ vậy sao?” Người đàn ông bên cạnh trầm giọng hỏi.
Diệp Kính Tửu vội vàng nén nụ cười, cậu khẽ ho một tiếng, lắc đầu phủ nhận: “Hả? Không ạ? Em không vui chút nào!”
Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn dừng trên người Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu không dám quay đầu lại, mím môi giả vờ như mình không biết gì.
Một lúc sau, ánh mắt đặt trên người cậu cuối cùng cũng thu về, người đàn ông khẽ hừ một tiếng, không tiếp tục tra hỏi Diệp Kính Tửu nữa.
Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, cậu còn chưa kịp hoàn toàn thả lỏng đã nghe thấy người đàn ông nói: “Cơm hộp, ngày mai anh cũng muốn ăn.”
“Hả? Tha cho em đi, ngày mai em còn có tiết.”
“Hôm nay em cũng có tiết mà.”
“Không giống nhau mà!”
“Không giống? Em nói cho anh nghe không giống ở chỗ nào? Diệp Kính Tửu, tốt nhất em nên nói rõ ràng cho anh.”
“Không… không giống lắm, anh Bất Tiếu đâu phải học sinh cấp ba.”
“Tóm lại, ngày mai anh muốn ăn cơm hộp tình yêu do Tiểu Tửu làm.”
“… Được thôi.”
Cái gọi là tuổi thiếu niên, chính là một nửa vui vẻ một nửa ưu sầu mà.
Ngày mai lại là một ngày mới.
Diệp Kính Tửu ôm chiếc cặp sách nhỏ của mình, một mình mong chờ lần gặp gỡ tiếp theo với bạn trai.