[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 175:
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 175: - Ngoại truyện siêu ngọt 520: Trận chiến hẹn hò lớn

1, Cãi cọ ầm ĩ, thanh niên trẻ tuổi thấy phiền muốn chết
“Ê Diệp Kính Tửu, mai thứ bảy rồi đấy, cậu đã định làm gì chưa?”
Trên bục giảng, giáo viên lịch sử vẫn đang hăng say giảng giải về phong ba xuyên suốt lịch sử chiến tranh. Ở dưới Mục Tu – người đã “thỏa thuận” với bạn cùng bàn cũ của Diệp Kính Tửu để có được chỗ ngồi này đang quấy rầy Diệp Kính Tửu liên tục như thể không biết mệt là gì.
Diệp Kính Tửu chết lặng quay mặt sang một bên, lén trợn ngược mắt lên: “Cũng có liên quan gì tới cậu đâu.”
“Sao lại không liên quan đến tôi chứ?”
Mục Tu ép Diệp Kính Tửu quay sang bên mình. Khi thấy hình phản chiếu của mình hiện lên trong đôi mắt hạnh tròn trịa của thiếu niên, cậu ta bỗng ngại ngùng ho khan một cái, còn sờ sờ mũi mình: “Ờm cái đó, nếu mai cậu không bận gì thì chúng ta đi đánh điện tử cùng nhau nha? Nghe nói khu trò chơi điện tử bên kia mới nhập mấy kính VR thế hệ mới đấy, đi tiếp nhận kiến thức mới đi?”
“Kính VR?”
Diệp Kính Tửu nghe vậy cũng hơi động lòng, nhưng chỉ mới đảo mắt một cái cậu đã bắt đầu nghi ngờ tiếp: “Cậu mà còn phải đi khu trò chơi điện tử để trải nghiệm kính VR á? Không phải tháng trước nhà cậu mới tậu một cái kính VR thế hệ mới nhất về à?”
Mục Tu không hề hoảng: “Nếu cậu muốn tới nhà tôi chơi thì cũng được thôi, tí nữa tôi sẽ đặt thêm một cái kính ship về nhà. Chúng ta còn có thể chơi vài trò không được chơi trên thị trường nữa.”
Tuy Diệp Kính Tửu không hứng thú với mấy cái này lắm nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Trò gì cơ?”
Mục Tu cười khẩy một cái, cậu ta liếm môi rồi giơ tay ra dấu với cậu: “Nói chung là mấy trò kiểu này.”
Tay trái thiếu niên nở nụ cười xấu xa chụm thành một vòng tròn, tay phải giơ một ngón ra rồi chọc vào vòng tròn kia, sau đó chọc vào rút ra liên tục.
Cậu còn tưởng là tựa game lớn 3A gì đó, thằng nhãi này đúng kiểu miệng chó không mọc được ngà voi!
Diệp Kính Tửu chán ghét cầm sách lịch sử lên đập mạnh vào tay Mục Tu: “Cậu không thấy chán à! Muốn chơi thì tự đi mà chơi, thứ bảy này tôi bận rồi!”
“Bận? Bận gì!”
Nghe vậy Mục Tu bắt đầu cảnh giác ngay: “Có người hẹn trước tôi á? Có phải thằng ngu Lâm Thời Chiêu không?”
“… Cậu có thể bớt nói tục được không.”
Diệp Kính Tửu vừa cạn lời vừa chán ghét liếc cậu ta một cái: “Dù sao thì cũng không phải là cậu ấy, mà con người Lâm Thời Chiêu khá tốt mà, cậu đừng mắng cậu ấy mãi thế.”
Quả nhiên là có người hẹn Diệp Kính Tửu trước rồi!
Mục Tu vừa tức vì có người hẹn Diệp Kính Tửu trước, vừa bực dọc vì Diệp Kính Tửu có ý bênh Lâm Thời Chiêu.
“Những thứ cậu nhìn được đều là những gì cậu ta muốn cho cậu thấy! Căn bản là cậu không hề biết cậu ta là loại điếm… người nào!”
Vì đang nói chuyện với Diệp Kính Tửu nên Mục Tu mới nuốt hai chữ “điếm thúi” sắp buột mồm xuống bụng.
Giáo viên lịch sử trên bục giảng đã nhìn chằm chằm vào cậu ta nhưng cậu ta lại chẳng quan tâm, vẫn hừng hực khí thế, hỏi: “Thế thì kiểu gì cậu cũng phải nói cho tôi biết cậu sẽ đi đâu vào thứ bảy! Cậu có biết thứ bảy là ngày gì không!”
Diệp Kính Tửu cũng bắt đầu bực mình vì sự chất vấn khó hiểu của cậu ta: “Cậu quan tâm nhiều thế làm gì ——”
“Mục Tu! Diệp Kính Tửu! Lại là hai anh! Đứng lên hết đi! Hai anh đi ra ngoài đứng cho tôi!”
Diệp Kính Tửu còn chưa kịp nói xong thì tiếng quát giận dữ của giáo viên lịch sử đã khiến cả hai phải ủ rũ ra ngoài.
Lại một lần nữa…
Lại bị đứng phạt vì Mục Tu một lần nữa…
Diệp Kính Tửu đã không còn nhớ lần này là lần thứ mấy nữa, cậu chỉ thấy quá mệt rồi, cũng chỉ đành cạn lời dựa vào tường rồi nhìn lên ông trời thôi.
Mục Tu ở cạnh vẫn đang dính lấy cậu, hỏi đi hỏi lại rốt cuộc người hẹn cậu là ai? Đi chơi ở đâu? Dù Diệp Kính Tửu có nói “Không liên quan tới cậu” bao nhiêu lần thì cũng vô dụng.
Cậu có ngu đâu, với tính của Mục Tu mà biết cậu đi hẹn hò ở đâu thì kiểu gì cũng mặt dày tới đấy.
“Sao cậu không nói gì nữa vậy? Quan hệ của chúng ta đã thế rồi thì cậu còn sợ gì nữa nhỉ?” Mục Tu huých vai cậu một chút, khi ở trước mặt Diệp Kính Tửu vẻ kiêu ngạo hoang dã thường ngày của cậu ta hoàn toàn biến thành vẻ nịnh nọt lấy lòng: “Diệp Kính Tửu nói cho tôi đi mà.”
Nếu mà là cô gái bình thường được trùm trường đẹp trai dây dưa thế này có khi đã rung rinh từ bao giờ, xong nói hết cho cậu ta rồi ấy chứ.
Nhưng tiếc là Diệp Kính Tửu đã quá quen với kiểu này rồi, cậu chỉ cười ha hả một cái rồi nhìn chằm chằm vào hành lang không một bóng người, thà như thế chứ không chịu nhìn Mục Tu thêm cái nào.
Mục Tu cứ bồn chồn nóng lòng như bị lửa đốt, chỉ hận không thể cạy miệng Diệp Kính Tửu ra, xem xem rốt cuộc là con ngợm chứ không phải người nào dám đi trước cậu ta một bước.
Nhưng cậu ta lại không dám nổi khùng lên với Diệp Kính Tửu nên chỉ có thể nén giận đứng cạnh Diệp Kính Tửu, bực quá thì đạp vào thùng rác chung ở cạnh một cái ——
Thanh HP của thùng rác quá mỏng, cậu ta mới đá nhẹ một cái mà nó đã ngã ra đất phát ra tiếng rõ to, sau đó cả đống rác rưởi tràn ra hết hành lang.
Người Diệp Kính Tửu cứng lại, im lặng nhìn Mục Tu. Thiếu niên nuốt nước bọt, chột dạ nhìn sang chỗ khác.
“… Cậu đừng nhìn tôi thế, tự nó lăn ra ăn vạ mà!”
Chẳng bao lâu sau giáo viên lịch sử đã ra xem vì nghe thấy tiếng, ông ấy tức đến mức muốn đưa cả hai người đi gặp chủ nhiệm lớp.
Diệp Kính Tửu oan gần chết, cậu hung hăng dẫm vào chân Mục Tu rồi còn quay lại lườm cậu ta một cái.
Lúc này trùm trường lại không dám nói gì mà chỉ dám lẽo đẽo theo sau Diệp Kính Tửu, đồng thời xin lỗi liên tục: “Ấy tôi sai rồi mà Diệp Kính Tửu, cậu đừng giận tôi mà…”
2, Giáo viên biến thái vẫn đang phát huy sự biến thái của mình rất ổn định
Nếu Diệp Kính Tửu bắt buộc phải xếp hạng những chuyện mình không muốn làm trong cả cuộc đời thì chắc chắn việc “đi gặp chủ nhiệm lớp” hoàn toàn xứng đáng xếp vị trí thứ nhất.
Mỗi lần gặp chủ nhiệm lớp là Diệp Kính Tửu lại cảm thấy như thể từ trên xuống dưới cơ thể đều bị ánh mắt gã liếm qua một lần, chỉ nghĩ đến thôi là đã muốn trốn ngay rồi.
“Thầy Liễu, đúng là hai học sinh này! Mục Tu, Diệp Kính Tửu, thầy xem xem lần này là lần gây chuyện thứ mấy của hai học sinh này rồi! Không thể nào quản lý nổi! Đúng là coi trời bằng vung, chẳng coi ai ra gì hết!”
Giáo viên lịch sử lảm nhảm vài câu rồi mà vẫn chưa hết giận, còn hét vào mặt hai học sinh: “Hai anh coi chỗ này là chỗ nào hả? Là chỗ để cho hai anh ve vãn đánh yêu nhau à?!”
Người đàn ông da ngăm vẫn còn cười tủm tỉm nãy giờ bỗng tắt nụ cười trong ánh mắt ngay khi lời này vừa được thốt ra, đôi mắt hồ ly với đồng tử xanh biếc kia cong lên một chút khiến giáo viên lịch sử sợ tới mức không dám nói tiếp.
Ngược lại, Mục Tu xụ mặt từ nãy tới giờ giờ lại cười tươi như hoa, còn ra vẻ hơi ngại ngùng: “Ấy thầy Trương, theo ý thầy là… Em với Diệp Kính Tửu giống đang ve vãn đánh yêu nhau thật ạ?”
Giáo viên vẫn còn ở ngay trước mặt nên Diệp Kính Tửu không dám véo cậu ta nên chỉ có thể nhíu mày, nhỏ giọng cảnh cáo: “Mục Tu, cậu bớt nói vài câu đi.”
Ve vãn đánh yêu dừng ở đây, sau khi giáo viên lịch sử rời đi thì văn phòng chỉ còn ba người là Liễu Khuê Dao, Mục Tu và Diệp Kính Tửu.
Hình như cảnh này đã xảy ra ở đâu rồi.
Bầu không khí im ắng, ngón tay thon dài nhìn rõ cả khớp xương của người đàn ông vẫn nghịch bút máy, cây bút dạo quanh các ngón tay hết vòng này đến vòng khác, cuối cùng dừng lại gõ nhẹ lên mặt bàn.
Người đàn ông chăm chú nhìn Diệp Kính Tửu.
“Kính Tửu, thầy Trương bảo Mục Tu liên tục hỏi em thứ bảy đi đâu chơi đúng không? Còn đẩy em suốt đúng không?”
Nhưng nếu gặp chuyện thật thì Diệp Kính Tửu vẫn cố tình cách thoát tội cho cả hai: “Đúng là thế ạ thầy Liễu, em, ờm, Mục Tu chỉ thuận miệng hỏi vài câu thôi, lúc sau cậu ấy không cẩn thận làm đổ thùng rác thật nhưng đều là chuyện ngoài ý muốn thôi ạ.”
Vì mỗi lần gặp chủ nhiệm lớp là tính nết xấu của Mục Tu lại bành trướng nên cậu không thể để cậu ta mở miệng được.
“Thật chứ?”
Chủ nhiệm lớp cười tủm tỉm đầy ẩn ý: “Thầy vẫn nhớ hình như lần trước Kính Tửu cũng nói y hệt như này thì phải.”
“Liên quan mẹ gì ——”
Diệp Kính Tửu dẫm mạnh vào chân Mục Tu làm cậu ta nghẹn họng: “Thầy Liễu, chúng em hứa sẽ không tái phạm nữa ạ! Xin thầy hãy tin tưởng em!”
Mục Tu tặc lưỡi một cái, vẫn ra vẻ không phục.
Thái độ của Diệp Kính Tửu làm bầu không khí dịu lại.
Cứ tưởng mọi chuyện có thể kết thúc ở đây rồi nhưng Diệp Kính Tửu lại không ngờ chủ nhiệm lớp lại giữ Diệp Kính Tửu lại văn phòng một mình giống lần trước, sau khi đuổi Mục Tu đi.
Cũng may mà lần này văn phòng có ghế dự phòng, Diệp Kính Tửu thấp thỏm ngồi lên, cậu cảm giác như có cả triệu con kiến đang bò lung tung dưới mông mình.
Chủ nhiệm lớp luôn cười tủm tỉm lại kéo ghế sáp vào gần cậu hơn chút rồi đột ngột nắm lấy tay Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu nín thở muốn giằng tay ra nhưng bất lực, người đàn ông kia quá khỏe nên cậu chỉ có thể để mặc cho gã nắm tay mình.
“Thầy Liễu…”
Diệp Kính Tửu cố bình tĩnh lại, hỏi: “Thầy còn có việc gì ạ?”
“Hửm? Không có việc gì là không thể tìm Kính Tửu hả?”
Liễu Khuê Dao cố tình kéo dài âm cuối, đồng thời khều khều lòng bàn tay mềm mụp của thiếu niên: “Kính Tửu nói vậy làm thầy giáo đau lòng lắm đấy biết không~”
… Cậu có nên báo cảnh sát không đây?
Chắc chắn chủ nhiệm lớp là tên biến thái đồng tính thích quấy rầy trẻ vị thành niên rồi đúng không?
Diệp Kính Tửu vừa không nhịn được mà muốn tỏ thái độ thì người đàn ông lại bỏ tay cậu ra, đạp lên ranh giới chịu đựng của Diệp Kính Tửu cực chuẩn, gã còn cười tủm tỉm nói: “Được rồi. Thầy đùa thôi, Kính Tửu đừng để bụng nha.”
Chủ nhiệm lớp đã nói thế rồi thì Diệp Kính Tửu chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt thôi.
“Dạ không sao đâu thầy Liễu.”
Đáng yêu thật.
Liễu Khuê Dao nhìn thiếu niên, công khai dùng ánh mắt liếm láp gương mặt tinh xảo của thiếu niên. Yết hầu gã lên xuống liên tục, giọng điệu lẫn chút cười cợt như không thèm để ý: “Ừm… thầy muốn hỏi Kính Tửu cái này, em có người yêu chưa?”
Câu hỏi này.
Khiến Diệp Kính Tửu nảy sinh chút đề phòng: “Sao vậy thầy?”
“Không phải vừa nãy bạn Mục Tu mới bảo thứ bảy này em định đi hẹn hò à? Mà thứ bảy vừa hay là 520 đúng không? Không phải mấy thiếu niên trong tuổi dậy thì như mấy đứa hiểu rõ ngày này có ý nghĩa gì nhất à?”
Liễu Khuê Dao vừa cười tủm tỉm vừa nói, những cảm xúc khó hiểu đan xen quay cuồng trong đôi đồng tử xanh biếc: “Kính Tửu đừng chê thầy nói nhiều, nhưng mà em đã lên lớp 10 rồi, nên chú tâm vào học hành mới đúng, không nên có vài suy nghĩ nguy hiểm nha~”
Diệp Kính Tửu hơi căng thẳng trong lòng, ngoài mặt cũng để lộ chút lo lắng: “Thầy Liễu, em chỉ hẹn bạn bè ra ngoài chơi thôi, vừa hay cũng là ngày nghỉ chứ em không nhiều thế đâu. Do Mục Tu tự hiểu lầm thôi ạ!”
“Vậy à…”
Người đàn ông bình tĩnh gật đầu, đôi mắt cáo cong cong: “Vậy Kính Tửu định đi đâu chơi vậy? Đã xin phép phụ huynh chưa?”
“Là, là công viên giải trí mới mở ở ngoại thành ạ, em đã xin phép ba mẹ rồi ạ.”
Diệp Kính Tửu cúi đầu, trông cực kỳ thành thật: “Em không yêu đương thật mà thầy Liễu, thầy cứ yên tâm đi ạ.”
“Nhưng mà sao thành tích của Tiểu Tửu lại càng ngày càng kém đi vậy? Sao em chỉ được 59 điểm toán trong đợt thi tuần lần này thôi thế?”
“Em sẽ cố gắng ạ…”
“Hay như này đi.”
Người đàn ông cười tủm tỉm: “Bắt đầu từ tuần sau Kính Tửu phải đến văn phòng thầy học bổ túc trong vòng một tháng. Nếu em có thể thi được hơn 90 điểm toán trong lần thi tháng sắp tới thì sau này thầy sẽ không hỏi linh tinh nữa. Em thấy sao?”
Chẳng ra gì cả! Chả có cái gì ra gì hết!
Diệp Kính Tửu từ chối nhiều đến mức phát điên ở trong lòng nhưng cậu vẫn luôn là bé ngoan, vậy nên khi bị chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm thì cậu có ấp úng cả nửa ngày cũng không thể nói nên lời.
Cuối cùng cậu chỉ có thể gật đầu trong sự không tình nguyện, ồm ồm: “Em biết rồi thầy Liễu.”
3, Nhất định phải giơ tay ra đón bánh có nhân rơi từ trên trời xuống!
Lúc Diệp Kính Tửu ủ rũ ra khỏi văn phòng thì vừa hay chạm mặt Lâm Thời Chiêu đang đứng ngay ngoài cửa.
Cậu sửng sốt một chút, song khi chú ý tới chồng giấy tờ trên tay Lâm Thời Chiêu thì hỏi: “Bạn học Lâm, cậu tới tìm thầy Liễu hả?”
Lâm Thời Chiêu nở nụ cười thật nhẹ: “Đúng vậy.”
“Vậy là cậu đã đợi ở đây lâu lắm rồi hả?”
Diệp Kính Tửu xin lỗi từ tận đáy lòng: “Ngại quá.”
“Vẫn ổn, không sao cả.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Bạn học Diệp, trùng hợp là tôi cũng có vài việc phải tìm cậu, cậu có thể đứng đây đợi tôi chút không? Tôi sẽ đi nhanh thôi.”
Chuyện gì vậy?
Diệp Kính Tửu chớp chớp mắt, cũng tò mò: “Ò, vậy tôi đứng ngoài này đợi nhé.”
“Ừ.”
Trong lúc chờ đợi Diệp Kính Tửu trùng hợp gặp được người quen ở hành lang, người đấy hỏi sao sắp tan học rồi mà sao Diệp Kính Tửu còn chưa về lớp dọn đồ thế?
Diệp Kính Tửu bảo cậu đang đợi Lâm Thời Chiêu.
“Hội trưởng Hội Học Sinh thích cậu ghê nhỉ.”
Người quen vui vẻ: “Đừng nói là chiều lại định đưa cậu về nhà nữa nhé?”
Diệp Kính Tửu cạn lời với cái miệng xui xẻo của người đấy: “Cậu đừng nói nữa, mà có phải nhà tôi không có ai đâu, hôm nay có người tới đón tôi rồi.”
“Ai đấy? Anh Bất Tiếu hay anh Sầm Lan đây?”
“Hôm nay anh Bất Tiếu bận họp ở công ty nên không tới được, tôi nhờ anh Sầm Lan tới đón rồi.”
Không ai biết hai vị tổng giám đốc của hai công ty lớn đã tranh giành quyết liệt không biết bao nhiêu lần vì hai chữ “đón đưa” này.
Diệp Kính Tửu nhớ lại cũng thấy cạn lời, vừa lúc chuông vang lên, cậu vội vàng gọi người kia lại: “Ấy! Cậu chuyển lời cho Mục Tu giùm tôi với, bảo là tan học rồi thì cứ về đi, không cần đợi tôi đâu!”
Người quen chạy trốn cực nhanh: “Cậu vẫn nên tự nói thì hơn! Tôi không muốn tự dưng bị ăn đấm đâu!”
Lát sau Lâm Thời Chiêu ra ngoài, Diệp Kính Tửu đi cùng hắn về lớp.
Lâm Thời Chiêu hỏi: “Ngại quá, nãy tôi đứng ngoài lỡ nghe được một chút, mai bạn học Diệp muốn đi chơi ở công viên giải trí mới mở với bạn hả?”
Sao lại có người hỏi nữa vậy…
Diệp Kính Tửu cười trừ: “Đúng rồi, đi chơi linh tinh với bạn thôi à.”
“Ra là vậy.”
Lâm Thời Chiêu bỗng dừng bước, Diệp Kính Tửu thấy thế thì cũng dừng lại theo hắn, lúc ngước lên cậu thấy đôi mắt hẹp dài tối tăm sâu thẳm của thiếu niên đang nhìn chằm chằm vào mình.
Diệp Kính Tửu bị người đẹp nhìn chằm chằm thế cũng hơi ngại, không nhịn được mà gãi đầu: “Sao vậy bạn học Lâm?”
“Công viên giải trí mới mở ở ngoại thành à, trùng hợp nhà tôi nắm một phần cổ phần ở đó.”
Tóm gọn lại người đứng trước mặt Diệp Kính Tửu là một trong những cổ đông của công viên giải trí.
Lâm Thời Chiêu nói: “Nếu không ngại thì tôi sẽ đăng ký tên cậu và tên bạn cậu vào hệ thống, mai là được hưởng thụ dịch vụ dành cho khách quý rồi.”
Có phải không tốt lắm không…?
Diệp Kính Tửu chần chờ, cậu vừa định từ chối thì thiếu niên đã bổ sung thêm: “Miễn xếp hàng khi sử dụng bất cứ dịch vụ hay trò chơi nào, dịch vụ ăn uống còn được giảm 50%.”
“Cảm ơn cậu nhiều lắm bạn học Lâm!”
Diệp Kính Tửu vội vàng cầm tay Lâm Thời Chiêu đong đưa hai cái để bày tỏ lòng cảm kích, trên mặt toàn là vẻ thành kính: “Vậy làm phiền cậu rồi!”
Cậu vội vã nói tên mình với tên anh Lăng Khanh, Lâm Thời Chiêu gật đầu, vẫn nụ cười cực nhẹ.
Cậu còn không kịp cảm ơn hắn vài câu thì đã thấy một người đùng đùng chạy tới từ nơi xa, với tư thế đấy thì muốn nghĩ người đấy là ai khác cũng khó.
“Diệp Kính Tửu! Sao cậu lại đi cùng với Lâm Thời Chiêu! Mau qua đây cho tôi!”
Mục Tu vừa nói vừa ôm cổ Diệp Kính Tửu kéo cậu sang, còn tiện quay đầu lại vứt cho Lâm Thời Chiêu một ánh mắt cảnh cáo: “Hóa ra là cậu muốn đi công viên giải trí à! Tôi đi cùng với! Tôi cũng muốn đi!”
Lâm Thời Chiêu không thèm để ý đến thằng ngu đấy, hắn chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào bàn tay mới được thiếu niên nắm lấy của mình, sau đấy còn vuốt ve một chút.
Đã đến mức có thể nắm tay rồi à?
Xem ra phải bắt đầu chuẩn bị hôn lễ thôi.
4, Có thể tích lũy phiếu mát xa nhưng chắc chắn không thể xài
Lúc đuổi được Mục Tu đi thì hoàng hôn cũng sắp kết thúc rồi.
Hôm nay anh Sầm Lan tới đón cậu, trùng hợp là nay anh Lăng Khanh cũng muốn về nhà nên ba người về nhà cùng nhau.
Khiến Diệp Kính Tửu vui muốn chết.
Rốt cuộc có thể gặp bạn trai nhà mình sớm hơn một ngày, ai mà không vui chứ?
Nhưng một bên khác, Diệp Kính Tửu lại thấy thấp thỏm.
Dù sao thì cậu với anh Lăng Khanh cũng là yêu đương lén lút, mà anh Sầm Lan lại là người giám hộ của anh Lăng Khanh…
Này là, này là vờ làm bạn bình thường với bạn trai ngay trước mặt phụ huynh bạn trai đấy.
Aizz ——
Cảm giác nguy hiểm khiến trái tim đập bình bịch thật sự khiến người ta mê muội.
Những cái trên đều là suy tính trong lòng Diệp Kính Tửu.
Vì yêu đương lén lút nên dù cùng ngồi trên một cái xe Diệp Kính Tửu vẫn ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm gì bất thường.
Xe thể thao hàng hiệu thế hệ mới nhất cẩn thận lăn bánh trên đường, Yến Lăng Khanh ngồi cạnh cậu ở ghế sau, dịu dàng nhìn cậu: “Kính Tửu, hôm nay em có mệt không?”
Diệp Kính Tửu lắc đầu, nở nụ cười ngây ngốc: “Không có gì là mệt cả! Tràn trề sức sống luôn!”
Nói rồi cậu còn phụ họa bằng vài động tác ngốc nghếch.
Tiếng cười khẽ bỗng xuất hiện trong xe, Diệp Kính Tửu ngơ ngác nhìn theo hướng phát ra tiếng cười thì thấy người đàn ông trưởng thành tuấn tú lạnh lùng nào đó trong gương chiếu hậu cũng đang nở nụ cười hiếm hoi.
Cậu xốc tinh thần lại ngay, nhớ về chuyện xảy ra trong ngày hôm nay một lượt rồi mới nói: “Hôm nay Mục Tu lại gây chuyện với em, hại em bị chủ nhiệm lớp gọi lên dạy dỗ đấy.”
Không có người đàn ông nào có thể rộng lượng chịu đựng việc thiếu niên mình yêu thầm bị những người khác theo đuổi công khai, thậm chí còn quấy rầy như thế.
“Không phải trước đây chúng ta đã từng yêu cầu thằng nhóc đấy chuyển lớp rồi à? Mục Diêm Phong không làm theo à?”
Người nói là Sầm Lan đang nói xe, không chỉ có Yến Lăng Khanh đã tắt nụ cười mà Sầm Lan còn thấy không ưa học sinh cấp ba thích quấy rầy Diệp Kính Tửu kia hơn.
Nguyên nhân yêu cầu Mục Tu chuyển lớp lần trước là vì Mục Tu với Lâm Thời Chiêu đánh nhau, xong không biết đánh đấm thế nào mà đấm luôn Diệp Kính Tửu vào phòng y tế trường.
Lúc ấy Sầm Lan yêu cầu phải cho Mục Tu chuyển lớp, ông già của Mục Tu đồng ý nhanh lắm nhưng sau cũng không chịu nổi thằng con trai nhà mình năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn để cậu ta ở lại lớp đó.
Thực tế thì Diệp Kính Tửu cũng không muốn Mục Tu chuyển lớp lắm.
Dù sao thì ngoài phiền phức ra thì làm bạn với cậu ta cũng khá vui.
Với sự thù địch của hai vị trong xe cậu chỉ có thể tạm thời cười ha ha, giải vây vài câu giúp cậu bạn nhiều bè hơn là bạn của mình: “Thật ra con người Mục Tu cũng khá ổn, ầy không có gì đâu, anh Sầm Lan không cần phải can thiệp đâu ạ!”
Chẳng biết là câu này của cậu sai ở đâu mà vừa nói xong sắc mặt của hai người trong xe càng khó coi hơn.
Diệp Kính Tửu đành phải ngậm miệng lại, lén thủ thỉ với anh Lăng Khanh ở ghế sau, thỉnh thoảng còn quay qua cười trộm với nhau vài tiếng.
Sầm Lan đưa Yến Lăng Khanh về nhà trước, lúc đến nơi Yến Lăng Khanh xuống xe rồi khom lưng chào tạm biệt với Diệp Kính Tửu qua cửa sổ xe.
“Kính Tửu.” Yến Lăng Khanh ra hiệu cho cậu lại gần cửa sổ xe.
Diệp Kính Tửu không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn tới gần cửa sổ xe.
Cậu còn chưa phản ứng lại đã cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào tai mình, trong mắt thiếu niên tuấn tú như tranh vẽ đầy vẻ dịu dàng, nói nhỏ: “Hẹn mai gặp lại.”
Cảm giác tê dại bò lên đỉnh đầu, khiến cả xương sống cũng tê rần quá nửa.
Mặt Diệp Kính Tửu đỏ bừng, hơn nửa ngày sau cậu mới phản ứng ra, sau đó nghiêm túc “Ừ” một cái rõ nặng.
Cửa sổ xe bị đóng lại ngay, không chút lưu tình.
Ngoài cửa sổ, thiếu niên tuấn tú dịu dàng vẫy tay với cậu, Diệp Kính Tửu vội vàng vẫy vẫy tay lại, sau đó mới yên tâm ngồi trên xe, còn cười liên tục.
“Có chuyện gì mà vui vậy?”
Người đàn ông ngồi ghế trước trầm giọng: “Hai đứa nói chuyện gì vậy?”
“Hả? Không có gì!”
Cũng không thể để người khác biết mình ra ngoài hẹn hò với anh Lăng Khanh được, Diệp Kính Tửu chớp chớp mắt, gượng gạo chuyển chủ đề: “Anh Sầm Lan, mai thứ bảy anh có định làm gì không?”
“Công ty mở họp.”
“Dạ? Thứ bảy còn mở họp á.”
Diệp Kính Tửu nói: “Anh không thấy mệt ạ? Nào về anh có muốn em mát xa giúp anh không?”
Diệp Kính Tửu giơ tay về phía người đàn ông.
Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông chạm mắt Diệp Kính Tửu qua gương chiếu hậu, y trầm giọng hỏi: “Muốn mát xa cho anh thế à?”
“Điều ấy là đương nhiên rồi!”
Diệp Kính Tửu cười nói: “Không phải trước em đã đồng ý với anh Sầm Lan rồi à? Nếu anh mệt thì em sẽ mát xa cho anh.”
“Vậy thì…”
Người đàn ông suy nghĩ một lúc rồi bỗng mở miệng nói: “Vậy mai đi.”
“… Dạ?”
Diệp Kính Tửu sửng sốt, ngơ ngác nói: “Nhưng không phải mai anh Sầm Lan còn phải họp ạ?”
“Vài cuộc họp linh tinh thôi, có thể lùi lại.”
Nhà tư bản máu lạnh vô tình ép công nhân tăng ca nói thế.
Diệp Kính Tửu không ngờ mọi chuyện lại diễn biến thế này, nụ cười trên mặt cứng lại, tự dưng cậu lại thấy như vừa tự đập đá vào chân mình.
Bên này cậu vẫn còn ấp úng không nói nên lời, bên kia người đàn ông trưởng thành vào đời từ sớm đã nhìn thấu tâm tư cậu.
“Sao vậy? Mai em có việc à?”
“Dạ…”
Diệp Kính Tửu mím môi, cố gắng nói cho hết lời: “Em còn phải làm bài tập nữa, bài tập cấp ba nhiều hơn hồi cấp hai nhiều…”
“Không sao, mai anh sẽ dạy kèm cho em.”
“Cái này, cái này…”
Diệp Kính Tửu mất nửa ngày mới móc ra được một cái cớ: “Bình thường toàn là anh Bất Tiếu dạy kèm em lúc làm bài tập thôi, anh ấy không cho người khác… với cả anh ấy chỉ rảnh mỗi thứ bảy thôi, chủ nhật còn phải đi làm nữa…”
Lôi Hoa Bất Tiếu ra làm cớ là lựa chọn sáng suốt nhất, Diệp Kính Tửu thấy người đàn ông không nói chuyện nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em sẽ tới tìm anh Sầm Lan muộn nhất là vào ngày kia hoặc là thứ bảy tuần sau nha!”
Diệp Kính Tửu vội vàng kết luận, nở nụ cười rạng rỡ với người đàn ông đẹp trai lạnh lùng: “Vậy đi nha!”
Người đàn ông định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy nụ cười của cậu, cuối cùng y cũng chỉ trầm giọng đồng ý.
5, Tuy làm nũng đáng xấu hổ nhưng chắc chắn là có tác dụng!
Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan là đối thủ một mất một còn của nhau.
Đây là chuyện mà mọi người đều biết.
Từ lúc Diệp Kính Tửu vào nhà họ Hoa mọi người thường thấy hai người kia cà khịa nhau. Theo như lời chị Hoa Linh nói thì từ khi cô còn nhỏ, hai người họ luôn rơi vào trạng thái cạnh tranh với nhau vì đủ mọi lý do, ngay cả giờ khởi nghiệp thì hai công ty cũng cạnh tranh với nhau.
Thời thế thế, vận mệnh thế, hai người cũng có mối quan hệ cá nhân không tốt lắm, chắc là bát tự khắc nhau rồi.
Diệp Kính Tửu không ngờ lại gặp phải tình cảnh xấu hổ đến mức này.
Cậu vừa xuống xe đã thấy anh Bất Tiếu đứng trước cửa nhà, đang vừa cười như không cười vừa nhìn hai người họ.
Diệp Kính Tửu vừa định đi tới cạnh anh Bất Tiếu thì bỗng có người giữ tay cậu lại, anh Sầm Lan đưa cặp cho cậu, nhẹ giòn nói: “Em quên cặp này.”
“À dạ, cảm ơn anh Sầm Lan ạ!”
Diệp Kính Tửu nhận lấy cặp định đi, ai ngờ người kia vẫn giữ chặt cổ tay cậu, còn kéo cậu lại mấy bước.
Diệp Kính Tửu không hiểu gì cả, hoang mang nhìn Sầm Lan.
“Làm gì thế? Định nhốt bạn nhỏ nhà tôi trong cái xe rách của anh à?”
Hoa Bất Tiếu lười biếng, riêng đôi mắt lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Bỏ cái tay bẩn của anh ra, Sầm Lan.”
“Anh uống rượu.”
Sầm Lan lạnh lùng nói, giữa mày hiện ra vẻ ghét bỏ khó phát hiện: “Đêm nay em ấy sẽ ở tạm nhà tôi.”
“Liên quan gì đến anh? Anh có phải người giám hộ của em ấy đâu.”
Hoa Bất Tiếu cười khẩy một cái, thấy vẻ mặt hoang mang của Diệp Kính Tửu thì lại cười khẽ: “Được rồi, qua đây đi.”
Nhưng Sầm Lan không hề có ý muốn thả người, cứ nắm chặt lấy cổ tay thiếu niên không buông.
“Hoa Bất Tiếu, với trạng thái bây giờ của anh, tôi có quyền nghi ngờ mai anh không thể dạy kèm bài tập cho Kính Tửu được.”
… Cứu mạng! Sao tự dưng sang đề tài này rồi!
Đồng tử Diệp Kính Tửu rung lên, linh cảm bất ổn rằng lời nói dối của mình sắp bị vạch trần ——
“… Hử? Ngày mai? Bài tập?”
Hoa Bất Tiếu nghe vậy thì nhướng mày, thiếu niên đổ mồ hôi hột, chỉ cần liếc qua là có thể nhìn ra cậu đang chột dạ: “Em ấy nói với anh thế à?”
Ngày mai Tiểu Tửu muốn đi đâu làm gì? Vậy mà lại dám nói dối Sầm Lan luôn?
Da đầu Diệp Kính Tửu tê dại, cậu xen miệng vào nói: “Cái này… em có thể giải thích chuyện này.”
“Thú vị.”
Hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào cậu, Diệp Kính Tửu run bần bật, còn nghe được người giám hộ nhà mình từ từ nói: “Vậy em bắt đầu giải thích đi, Diệp Kính Tửu, nếu em dám nói dối thì anh sẽ nhốt em lại ngay.”
Cuối cùng chuyện ấy cũng bại lộ dưới sự áp bức của hai người đàn ông.
Diệp Kính Tửu thành thật khai ra chuyện mai cậu muốn tới công viên giải trí ngoại thành chơi với anh Lăng Khanh.
Nghĩ tới tính chất đặc biệt của ngày mai, Diệp Kính Tửu liều mạng giải thích cậu với anh Lăng Khanh chỉ ra ngoài chơi bình thường thôi, không hề có ý gì khác mãi thì hai người đàn ông mới tạm tin lời cậu.
“Sao lại không nói cho anh?”
Sau khi tạm biệt Sầm Lan, anh Bất Tiếu tiếp tục mở một cuộc thẩm vấn dành cho cậu ngay trên đường về nhà: “Nếu Tiểu Tửu muốn đi công viên giải trí thì anh cũng có thể đi với em mà.”
“Anh… em, không phải gần đây anh bận lắm ạ. Anh Sầm Lan cũng thế.”
Diệp Kính Tửu ấp úng nói: “Vậy nên em với anh Lăng Khanh mới không muốn làm phiền hai người, nên mới ra ngoài chơi với nhau ấy.”
“Thằng nhóc Yến Lăng Khanh kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, còn là học sinh lớp 12 nữa, không lo học hành đi mà còn kéo em ra ngoài chơi nữa? Cứ thế thì làm gì có tiền đồ? Nghe lời anh, sau này đừng chơi với Yến Lăng Khanh nữa.”
Diệp Kính Tửu cẩn thận nói: “Anh Lăng Khanh đã được tuyển thẳng vào đại học Đế Đô rồi.”
Hoa Bất Tiếu: “…”
Hắn quên mất vụ thành tích của thằng nhóc Yến Lăng Khanh luôn tốt quá mức cho phép.
“Tóm lại là mai em không được phép đi ra ngoài.”
Có quỷ mới biết thằng nhãi đấy mưu tính cái gì, Hoa Bất Tiếu chắc chắn sẽ không cho phép Tiểu Tửu ra ngoài một mình với Yến Lăng Khanh: “Không xin xỏ gì hết.”
“Hả?!”
Thiếu niên bất mãn kêu lên ngay lập tức, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên quyết của người đàn ông giọng điệu của cậu lại dần mềm đi: “Nhưng em muốn đi thật mà.”
Đây là buổi hẹn hò đầu tiên từ khi cậu xác định mối quan hệ yêu đương với anh Lăng Khanh tới nay, Diệp Kính Tửu không muốn phá hỏng nó.
“Không được.”
“Anh!”
Diệp Kính Tửu vừa đấm vừa xoa, cậu bỏ cặp xuống, bỗng nhào tới đè Hoa Bất Tiếu xuống sô pha, sau đó ôm chặt lấy eo người đàn ông rồi cọ cọ vào lòng hắn liên tục: “Xin anh đó…”
“Đi mà anh…”
“Cho em đi đi mà…”
Được thiếu niên vẫn luôn trú ngụ trong tim làm nũng như vậy thì sao mà Hoa Bất Tiếu không động lòng cho được?
Nhưng nghĩ đến mục đích của lần làm nũng này ánh mắt đang dao động của hắn lại trở nên kiên quyết hẳn: “Anh đã nói rồi, không được.”
“Anh ơi…”
Diệp Kính Tửu ôm chặt hơn, đồng thời mái tóc xù xù cọ cọ vào cổ người đàn ông, cánh môi ấm áp thỉnh thoảng cũng chạm vào cổ hắn, mềm mỏng cầu xin: “Anh Bất Tiếu…”
Diệp Kính Tửu thật sự rất hiểu mấy tên đàn ông già thích kiểu nào nhất.
Hoa Bất Tiếu cứng rắn thì cậu cứ lầm bầm quấn lấy hắn không bỏ, cứ “Anh trai tốt”, “Anh Bất Tiếu”, “Xin anh đấy” hết lần này đến lần khác, kết hợp với ngôn ngữ cơ thể, chủ yếu là thể hiện được sự quấn quýt bất chấp.
Cuối cùng người đàn ông cũng chịu thua, kêu Diệp Kính Tửu đứng dậy trước đã như thể đang nhịn thứ gì đó xuống.
Thấy cuối cùng kế hoạch cũng thành công Diệp Kính Tửu chớp chớp đôi mắt hạnh tròn xoe, cười đầy nịnh nọt: “Anh Bất Tiếu, có phải cơ thể anh khó chịu vì bị em đè không? Khó chịu ở đâu vậy? Có cần em xoa cho anh không?”
Ai ngờ cậu vừa dứt lời thì người đàn ông càng phản ứng mạnh hơn, còn nghiến răng nghiến lợi bảo Diệp Kính Tửu cứ đứng dậy đi đã.
“Nếu không phải vì em còn nhỏ thì…”
Giọng nói trầm ấm lười biếng của người đàn ông nghe đầy đè nén, Diệp Kính Tửu chỉ mơ màng nghe được câu ấy xong đã bị anh Bất Tiếu đuổi về phòng ngủ.
Cũng không biết sau khi cậu rời đi người đàn ông điển trai quyến rũ đứng dậy với tư thế rất kỳ lạ rồi xoay người lao vào nhà tắm.
6, Thật ra cũng không cần duyên phận, có thể không cần tới
Sau khi về phòng ngủ Diệp Kính Tửu tắm rửa một cái rồi nấu cháo điện thoại với anh Lăng Khanh, nấu xong cậu định đi ngủ.
Ai ngờ bác sĩ Thẩm lại gọi tới đúng lúc này, hắn hỏi cậu mai có muốn tới bệnh viện tư của hắn để kiểm tra sức khoẻ chút không.
“Dù sao thì Tiểu Tửu cũng không đi khám sức khoẻ lâu lắm rồi, mà mai cũng trùng hợp là ngày nghỉ nữa.”
Bác sĩ Thẩm giải thích vài câu, khi nhận ra thái độ do dự của cậu hắn lại cười nói: “Đương nhiên, nếu mai em bận thì có thể dời lịch lại tuần sau, sẽ không khiến em phải khó xử đâu.”
“Thật tốt quá!”
Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tuần sau em tới tìm bác sĩ Thẩm sau nhé.”
“Hầy, trước kia Tiểu Tửu toàn gọi anh là anh Chi Chi mà, sao giờ lại xưng hô khách sáo thế.”
Bác sĩ Thẩm thở dài, vờ như chỉ thuận miệng hỏi: “Vậy nên anh có được biết mai Tiểu Tửu muốn ra ngoài chơi với ai không nhỉ?”
Thêm một người biết hay thiếu một người biết cũng chẳng ảnh hưởng gì nữa. Diệp Kính Tửu khai hết mà không cảnh giác chút nào.
Cậu vừa nói xong bỗng nghe được tiếng cười khẩy phát ra từ đầu dây bên kia, khiến cậu không khỏi sửng sốt một chút, do dự nói: “Bác sĩ Thẩm?”
Bác sĩ Thẩm ừ một tiếng rất bình thường, còn lễ phép tạm biệt cậu: “Vậy anh không làm phiền Tiểu Tửu nữa, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Cúp điện thoại, Diệp Kính Tửu xoa xoa cổ như đang suy tư gì đó: “Cứ thấy bác sĩ Thẩm là lạ ở đâu ấy…”
Hôm sau Diệp Kính Tửu thuận lợi ra ngoài, gặp được anh Lăng Khanh.
Trùng hợp là hôm nay hai người ăn mặc rất giống nhau, loáng thoáng có thể nhìn ra dáng dấp một cặp trên hai người.
Diệp Kính Tửu không nhịn được mà cười trộm, lúc lên tàu điện ngầm cậu ngồi dựa vào anh Lăng Khanh, chia sẻ một bên tai nghe Bluetooth cho hắn, bọn họ cùng nghe một bài hát, cảm nhận giai điệu thay đổi trong tàu điện ngầm chen chúc.
Diệp Kính Tửu dần thấy mệt mỏi, cậu gối đầu lên vai anh Lăng Khanh rồi chìm vào giấc ngủ.
Thiếu niên tuấn tú dịu dàng ngồi cạnh im lặng nhìn cậu chăm chú.
Trong thế giới ầm ĩ, thiếu niên lẳng lặng đan mười ngón tay vào với cậu.
Diệp Kính Tửu được anh Lăng Khanh đánh thức, sau đó cậu vừa ngáp vừa nắm tay anh Lăng Khanh ra khỏi tàu điện ngầm.
Lúc tới trước cửa công viên giải trí Diệp Kính Tửu mới tỉnh táo hẳn.
Cậu vội vàng ngăn Yến Lăng Khanh đang định mua vé lại, đồng thời giơ điện thoại của mình lên: “Bạn em là cổ đông của công viên giải trí này, cậu ấy đã đặt hai vé khách quý cho em rồi, anh Lăng Khanh không cần mua vé nữa đâu!”
Anh Lăng Khanh sửng sốt, trong mắt lộ ra chút ý cười, dịu dàng nói: “Kính Tửu còn có bạn lợi hại thế cơ à?”
“Đúng vậy. Cậu ấy tên là Lâm Thời Chiêu, là bạn học tốt bụng luôn thích đón em mà em từng nói với anh ý.”
Sau khi vào công viên giải trí Diệp Kính Tửu cầm bản đồ công viên, chỉ huy hai người xuất phát tiến về địa điểm đầu tiên.
Đang đà nói vui nên Diệp Kính Tửu cười nói luôn: “Cậu ấy đẹp cực! Đương nhiên là không đẹp bằng anh Lăng Khanh rồi! Tóm lại là trông cậu ấy cao quý chất cực luôn, cơ mà cậu ấy cũng toát ra vẻ tối tăm không biết diễn tả thế nào ý, nhưng nếu thả cậu ấy vào trong đám người thì chắc chắn sẽ là hạc trong bầy gà! Kìa, giống y đúc người ngồi cạnh quầy bán đồ uống luôn!”
Từ từ, giống y đúc…?
Không đúng! Người đấy là Lâm Thời Chiêu! Sao Lâm Thời Chiêu lại ở đây?!
Diệp Kính Tửu vội vàng chớp chớp mắt, sau khi xác định mình không nhìn lầm cậu vui vẻ vẫy tay chào Lâm Thời Chiêu.
Thiếu niên điển trai tối tăm chú ý đến cậu, đôi mắt hẹp dài hiện lên chút ý cười, đợi đến khi Diệp Kính Tửu tới gần hắn mới mở lời: “Trùng hợp thật nhỉ bạn học Diệp.”
“Trùng hợp thật đó! Sao nay bạn học Lâm cũng tới công viên giải trí chơi vậy?”
Diệp Kính Tửu nhìn xung quanh, hóng hớt: “Cậu tới đây chơi với ai thế?”
Lạ lùng thật đấy, bạn học Lâm lại đến công viên giải trí chơi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Lâm Thời Chiêu còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói hưng phấn đã vang lên từ nơi xa: “Diệp Kính Tửu! Tôi biết ngay là cậu ở đây mà!”
“… Mục Tu?”
Diệp Kính Tửu chấn động, khi Mục Tu chạy tới trước mặt bọn họ cậu hết nhìn Lâm Thời Chiêu rồi lại nhìn sang Mục Tu, không thể tin nổi: “Cậu với bạn học Lâm tới đây chơi với nhau á?”
Má ơi, hai con người hay mỉa nhau đánh nhau giờ lại hẹn nhau tới công viên giải trí chơi?
Hay là bọn họ có mối quan hệ sâu đậm trong bóng tối nào đấy mà cậu không biết?
“Hả? Với thằng này á? Tôi điên mới ——”
Thiếu niên đẹp trai sáng sủa như ánh mặt trời phủ nhận như phản xạ có điều kiện, nhưng cậu ta nói được một nửa lại nhớ tới gì đó nên mới gật đầu, trên mặt vẫn lộ vẻ không tình nguyện gần chết: “Đúng thế, với cậu ta.”
“Hai người làm bạn với nhau từ bao giờ thế? Sao tôi không biết gì cả?!”
“Bạn học Diệp đừng hiểu lầm, tôi với bạn học Mục chưa thân tới mức làm bạn với nhau được.”
“Đúng thế! Ai muốn làm bạn với cậu ta chứ!”
Chỉ nghĩ tới cảnh ấy là Mục Tu đã muốn nôn rồi, cậu ta không quan tâm đến vụ này lắm mà cùng Lâm Thời Chiêu nhìn chằm chằm vào người đằng sau Diệp Kính Tửu, trong mắt tràn ngập ý thù địch.
Thằng nhãi thư sinh này chính là người mà Diệp Kính Tửu treo trên miệng mỗi ngày đúng không?
“Không giới thiệu à Diệp Kính Tửu?”
“À à.”
Diệp Kính Tửu thành thật gật đầu, cậu cười tươi ôm lấy tay anh Lăng Khanh, trông hai người cực kỳ thân mật: “Vậy giới thiệu chút nha, đây là anh tôi, tên là Yến Lăng Khanh, quán quân đường đua học hành! Vừa được tuyển thẳng vào đại học Đế Đô! Anh Lăng Khanh, hai người này đều là bạn học của em, người này là Lâm Thời Chiêu, là bạn học Lâm em vừa kể với anh đấy. Người này là Mục Tu, là một tên đầu gấu không học vấn không nghề nghiệp.”
“Ầy Diệp Kính Tửu cậu ——”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai bàn tay vừa chạm vào đã rời đi, Lâm Thời Chiêu nắm tay qua rồi đề nghị với Diệp Kính Tửu: “Nếu đã trùng hợp thế rồi thì bạn học Diệp có muốn kết đoàn đi chơi với chúng tôi không?”
Dù Diệp Kính Tửu nhiệt tình với người khác thế nào thì cậu vẫn kiên định từ chối, cậu không cho phép bất cứ ai xen vào buổi hẹn hò của mình với anh Lăng Khanh.
Nhưng hình như cậu từ chối cũng chẳng có tác dụng gì thì phải.
Bên này cậu với anh Lăng Khanh chơi tàu lượn siêu tốc, bên kia Lâm Thời Chiêu và Mục Tu ngồi ngay sau bọn họ, cùng bọn họ gào thét kích thích điên cuồng (thật ra chỉ có Mục Tu với Diệp Kính Tửu kêu).
Lúc sau qua ba bốn trò mà Lâm Thời Chiêu với Mục Tu vẫn ăn vạ ở đằng sau bọn họ không chịu đi, cuối cùng Diệp Kính Tửu cũng nhận ra bọn họ bị hai thằng nhãi này ăn vạ rồi.
Yến Lăng Khanh nhìn ra sự bất mãn của cậu thì không nhịn được mà cười khẽ, đề nghị: “Em có muốn cắt đuôi bọn họ không?”
“Dạ? Cắt đuôi như thế nào?”
Trò tiếp theo là mê cung, Yến Lăng Khanh liếc qua hai người bám đuôi bọn họ từ nãy giờ rồi nắm tay Diệp Kính Tửu, dịu dàng nói: “Đi theo anh.”
Rẽ trái, rẽ phải, lại rẽ phải, rẽ trái, rẽ phải, rẽ trái, lại rẽ trái…
Diệp Kính Tửu váng hết cả đầu vì rẽ liên tục, cuối cùng mơ màng đi ra mê cung cùng anh Lăng Khanh.
Đợi đến khi bọn họ ra rời lâu rồi, đằng sau cũng không thấy Lâm Thời Chiêu và Mục Tu nữa thì Diệp Kính Tửu mới tin rằng anh Lăng Khanh đã cắt đuôi được hai con đỉa đó.
“Anh Lăng Khanh! Sao anh làm được vậy!”
Diệp Kính Tửu sùng bái nhìn bạn trai nhà mình, trong mắt đầy những ngôi sao nhỏ.
“Muốn biết hử?”
“Dạ dạ!”
“Có điều kiện đấy.”
“Điều kiện gì ạ?”
Diệp Kính Tửu vội hỏi, trông hệt như một con cún ngốc đã rơi vào bẫy rồi mà vẫn chẳng biết gì.
“Điều kiện là…”
“Là…?”
Dưới ánh mặt trời chói chang rực rỡ, ánh sáng tươi đẹp phủ một tầng hào quang lên gương mặt tuấn tú của thiếu niên, Diệp Kính Tửu hoảng hốt khi thấy cả lông mi của thiếu niên cũng tỏa ra ánh hào quang.
Trong cảnh đẹp mông lung ấy cậu thấy môi thiếu niên hé mở, giọng nói dịu dàng lẫn chút quyến rũ mê người.
“Kính Tửu, hôn anh một chút.”
7, Ba góc không ai để ý đến
Thần nói phải có ánh sáng, vậy nên thế giới này có ánh sáng.
Thần nói muốn hôn, vì vậy nên Diệp Kính Tửu nhón chân môi chạm môi với thần, không chút do dự, vừa chạm vào đã tách ra.
Thánh khiết tốt đẹp.
Thần cười hài lòng, lúc này mới giải thích nguyên lý cho Diệp Kính Tửu.
Nhưng đúng lúc ấy cảm giác thẹn thùng ào ào xông tới khiến mặt thiếu niên đỏ bừng, không nghe được gì cả.
Hôn, hôn thật rồi.
Diệp Kính Tửu nở nụ cười ngây ngốc.
Lúc cậu được bạn trai đẹp trai dắt tay vào khoang bánh xe quay, khi khoang dần dần được nâng lên cao thì cậu mới bắt đầu tỉnh táo lại.
“Anh, anh Lăng Khanh.”
Diệp Kính Tửu ngại ngùng nói: “Vừa nãy em có xúc phạm đến anh không ạ?”
Nghe cậu nói vậy bạn trai mới bật cười: “Sao có thể chứ?”
“Anh thích nụ hôn này lắm, Kính Tửu.”
“Vậy…”
Diệp Kính Tửu kéo dài âm ra, không cần nói cũng biết cậu đang ám chỉ cái gì.
“Vậy anh có muốn hôn thêm chút không?”
Diệp Kính Tửu cười ngại ngùng, nửa người trên lại không nhịn được mà dựa vào gần Yến Lăng Khanh hơn chút.
Cậu tham lam lẩm bẩm: “Hình như nụ hôn vừa nãy vẫn chưa đủ đâu.”
“Em thích anh Lăng Khanh.”
Hôn, giữ trách nhiệm làm chất xúc tác kỳ diệu giữa hai thiếu niên.
Chỉ cần vô ý một chút là có thể trượt khỏi giới hạn, tiến vào một bước không thể quay lại.
Cũng may có hai người đàn ông trưởng thành trông chừng nghiêm khắc.
Sắc mặt người này kém hơn người kia.
Ánh mặt trời quá chói mắt, Hoa Bất Tiếu cố gắng ngẩng đầu lên cũng chỉ thấy bạn nhỏ nhà mình càng ngày càng dựa gần vào thiếu niên đã ủi cải trắng nhà hắn đi nhưng lại không thể nhìn rõ hai người đang làm gì.
Ngay cả như thế thì trong lòng Hoa Bất Tiếu cũng có linh cảm cực kỳ bất ổn.
“Hai đứa nó đang làm gì vậy? Anh có thấy không?”
Kem ốc quế định cho bạn nhỏ đã bị bóp vụn, Sầm Lan ném vào thùng rác rồi rũ mắt lau ngón tay: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là đang hôn môi.”
“Hôn môi?!”
“Hôn môi.”
“Ha…”
Người đàn ông hộc ra tiếng cười tức giận, âm u nói: “Quản lý thằng nhóc nhà anh cho tốt đi, nó xong đời rồi.”
“Không cần anh nói.”
Sầm Lan lạnh lùng nói: “Tôi sẽ giáo dục lại nó.”
Cách đó không xa, cũng có hai thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sắc mặt người kia kém hơn người này.
“Bị giành trước rồi…”
Thiếu niên đẹp trai sáng sủa giật mình, lẩm bẩm nói.
Không ngờ tình địch không phải người trước mặt mà lại là anh Lăng Khanh mà Diệp Kính Tửu luôn nhắc mãi.
Mà thiếu niên tuấn tú âm u lại nắm chặt nắm tay, không nói gì, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ lạnh lẽo tối tăm.
… Một ngày nào đó, người đứng cạnh Diệp Kính Tửu, hôn môi Diệp Kính Tửu sẽ là hắn.
Dưới bóng cây râm mát, người đàn ông da ngăm cười tủm tỉm ăn kem ốc quế, tóc thắt bím buộc trước ngực, gã nhàn nhã ngâm nga bài hát, đôi mắt cáo chứa đầy cảm xúc nguy hiểm khó hiểu.
Ở cạnh gã, người đàn ông nằm trên ghế bập bênh uống nước chanh, tặc lưỡi một cái, cực kỳ mất kiên nhẫn.
“Đừng hát nữa.”
Thẩm Chi bức xúc tháo kính râm xuống: “Hát dở muốn chết.”
“Hả… thôi đừng.”
Liễu Khuê Dao cười tủm tỉm từ chối, còn cảm thán: “Người trẻ tuổi yêu đương thích thật đấy, anh nói đúng không? Bác sĩ Thẩm?”
Thẩm Chi hừ lạnh một cái.
“Cái đích để mọi người chỉ trích cũng chỉ đến thế thôi.”
“Tin tôi, hai người đó không tiến xa được đâu.”
8, Thời gian tạm dừng, pháp thuật có hiệu lực ngay~
Để thời gian dừng lại ở giây phút này đi.
Diệp Kính Tửu chưa từng nghĩ hôn môi với người yêu sẽ tốt đẹp đến thế.
Tràn ngập ướt át, cậu nuốt nước bọt xuống, chỉ thấy mặt càng ngày càng nóng.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy tình yêu tràn trề trong mắt nhau.
Trong lúc hoảng hốt, xung quanh đều sáng lên.
Một câu tỏ tình dịu dàng nhất cũng vang vọng bên tai cậu vào giây phút này.
“Anh cũng thích em, Kính Tửu.”
Tình yêu sẽ khiến người ta thấy hạnh phúc.
Làm người ta say mê.
Làm người ta lộ ra nụ cười ngây ngốc.
Thấy đôi mắt tràn ngập tình yêu của thiếu niên, Diệp Kính Tửu lại không nhịn được mà cầu nguyện với thời gian.
Hãy để thời gian dừng lại ở giây phút này đi.
Làm bạn, hòa tan với tình yêu nóng cháy dưới mặt trời chói chang đầy nắng gắt.
Sóng nhiệt nóng bỏng, mà trái tim cậu cũng tình nguyện nhảy lên vĩnh viễn vì khoảnh khắc ấy.
Quả nhiên buổi hẹn hò hôm nay tốt đẹp hệt như trong tưởng tượng của cậu.
Hê hê.