[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 174
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 174 - Phiên ngoại Tết Trung Thu: Ảo Nguyệt Cảnh - Phần Hạ (3P song long với sư tôn và đại sư huynh, yêu đương kịch liệt)

“A… Ha…”
Diệp Kính Tửu quỳ trên đệm lụa mềm mại, ngón tay nắm chặt đệm đến mức khớp xương trắng bệch, cảm giác hoa huyệt đã bị dương vật của sư tôn căng đến cực hạn. Diệp Kính Tửu không ngừng thở hổn hển, cậu không hiểu sao lại đổi thành tư thế khiến người ta xấu hổ thế này.
Cậu chổng mông, áo choàng tuột xuống đến phần thắt eo, mái tóc đen dài rậm rạp như thác đổ trên lưng trắng đến lóa mắt. Mỗi lần nam nhân bóp eo cậu đẩy mạnh về trước, cả người cậu bị ép trượt tới, xương bướm tinh xảo trên lưng lập tức căng cứng, mái tóc đen dày tung bay trong không trung.
“Ư— Ha… căng quá, lạnh quá, sư tôn… chậm, chậm lại một chút…”
Hoa huyệt vốn khép chặt bị dương vật thô to hung tợn từng chút mở rộng, dâm thủy trong suốt dính thân dương vật nhỏ xuống, rơi trên đệm nơi thiếu niên đang quỳ. Phần môi âm hộ mũm mĩm bị dương vật lớn căng đến mức dính chặt hai bên đùi, môi nhỏ như miệng hút bám chặt thân dương vật lạnh băng.
Dương vật đầy gân xanh mỗi lần đâm sâu thêm một tấc, môi nhỏ cũng trượt theo thân dương vật, đến khi dương vật lớn hoàn toàn đâm vào hoa huyệt ngập dâm thủy, môi nhỏ dính chặt gốc dương vật, theo nhịp ra vào của dương vật mà chuyển động dính dớp, phát ra tiếng nước vô cùng dâm đãng ‘chẹp chẹp’.
Tư thế xâm nhập từ phía sau khiến dương vật đâm cực kỳ sâu, khi dương vật của sư tôn chưa hoàn toàn tiến vào thì thân dương vật lạnh băng đã chạm đến độ sâu đáng sợ. Đến khi dương vật đâm hết, đầu khấc tròn đầy lập tức chạm đến tử cung, đè mạnh lên cổ tử cung khép kín khiến bụng dưới trắng phau của thiếu niên nhô lên.
“Ư… Sâu, sâu quá rồi, sư tôn sâu quá…”
Quần lót không biết đã bị ném đi đâu từ lâu, đôi chân thon dài dang rộng, âm vật sưng tấy không chút che giấu đang run rẩy phơi bày trong không khí. Tiếng thở nặng nề của sư tôn vang lên từ phía sau lưng, y hoàn toàn không để ý lời cầu xin của cậu. Khi đầu khấc chạm đến tử cung non mềm của thiếu niên, sư tôn bóp eo trắng mịn của cậu, nhanh chóng va chạm.
Y không cho Diệp Kính Tửu thời gian thích nghi, dương vật lớn đầy gân xanh hung hãn càn quấy trong hoa huyệt. Nam nhân khôi ngô lạnh lùng không lưu tình chút nào khiến lối đi đầy nếp gấp nhanh chóng ứ máu, thân dương vật thô to căng lối đi lúc mở rộng, lúc thì thu hẹp, lúc lại mở rộng, điểm mẫn cảm bị đầu khấc lạnh băng thô bạo cọ xát, dâm thủy từ sâu trong lối đi phun ra ngoài.
Cuộc hoan ái quá mãnh liệt khiến thiếu niên dưới thân phát ra tiếng rên nghẹn ngào, hoa huyệt nóng ẩm càng co bóp chặt quanh thân dương vật lạnh băng. Trong cuộc hoan ái thô bạo này, cậu đạt được khoái cảm mãnh liệt, đùi không ngừng run rẩy.
“Sư tôn, quá, quá sâu— Ư, nhanh quá! Lạnh, ha… quá… Ưm— Chạm tử cung rồi—”
Diệp Kính Tửu bị đâm đến nói năng lộn xộn, nửa người trên bị sư tôn hung hãn ép xuống đệm, má dán lên mặt lụa, gò má bị dương vật của sư tôn đâm đến đỏ rực. Cậu há miệng, đầu lưỡi lộ ra, sợi bạc dính dớp tràn khỏi khóe miệng, tiếng rên trong cổ họng bị nam nhân va chạm đến vỡ vụn: “Ha… bên trong bị dương vật lớn đâm nát rồi— Tê quá ư…”
Dương vật của sư tôn thật lạnh, khi đâm vào đã nhanh chóng rút ra, hoa huyệt vừa tê vừa mát… nhưng sướng quá… thoải mái quá…
“Sư tôn chậm chút, chậm, ư—” Nếu nhanh thế nữa, cậu thật sự sẽ ra mất…
Đáy mắt sâu thẳm của nam nhân cháy lên ngọn lửa, hoa huyệt nóng ẩm của thiếu niên kẹp dương vật y rất chặt. Y hung hãn nhấp nhô thắt lưng, nghe đạo lữ nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu của mình nghẹn ngào nói những lời dâm đãng.
“Sao hôm nay nhiều nước thế?”
Sầm Lan khàn giọng, lông mày sắc bén lấm tấm mồ hôi. Y vung tay, ‘bốp’ một tiếng vang dội, bờ mông căng tròn trắng tuyết của thiếu niên in rõ dấu tay, tác động thị giác dâm đãng khiến nam nhân không kìm được nuốt nước bọt. Y đâm vào hoa huyệt ngập dâm thủy của thiếu niên, đánh mông trắng của tiểu đạo lữ đến đỏ rực: “Rất hứng thú à?”
Ngày thường hoan ái ở Điện Tĩnh Tu với Diệp Kính Tửu, dù kịch liệt thì cũng khiến dâm thủy chảy không ngừng như bây giờ. Mỗi lần Sầm Lan đâm sâu vào lối đi, mạnh mẽ chạm cổ tử cung đã mềm, nước từ hoa huyệt thiếu niên bắn ra ngoài, lông mu rậm rạp dưới bụng y bị dâm thủy làm ướt sũng. Y đưa tay sờ, đùi thiếu niên cũng đầy nước, chảy xuống.
Y chưa từng phát hiện, hóa ra thiếu niên hoan ái ở nơi công cộng lại có một mặt phong tình khác nữa.
“Ư… ưm, ưm…”
Quá, quá nhanh rồi, sư tôn nhanh quá, hoa huyệt chua xót, căng trướng…
Khoái cảm như dòng điện khiến Diệp Kính Tửu chỉ có thể phát ra tiếng rên nghẹn ngào từ cổ họng, đôi mắt hạnh tròn xoe mở to, giọt nước mắt trượt xuống trên hàng lông mi dài. Nửa người trên của cậu đã không còn sức, ngực ép lên đệm, thịt ngực trắng tuyết tràn ra hai bên theo dao động cơ thể. Khớp tay chân của thiếu niên hồng lên vì hoan ái kịch liệt, cơ thể trắng mịn lấp lánh mồ hôi, tỏa hương sữa, tinh xảo mà dâm đãng như búp bê sứ chuyên dùng để người ta đùa bỡn.
Tiếng ‘bộp bộp’ khi xương mu va chạm mông và tiếng sư tôn đánh lên mông cậu khiến cơ thể Diệp Kính Tửu nóng ran. Cậu cảm nhận hoa huyệt bị dương vật thô to của sư tôn xuyên qua, điểm mẫn cảm bị đầu khấc tròn đầy cọ xát va chạm, bụng dưới chua xót tê dại. Cậu thè lưỡi, hơi nóng từ môi răng tỏa ra. Thiếu niên rên rỉ, nghẹn ngào, đùi run không ngừng, bàn chân mang tất trắng căng cứng, ngón chân co quắp.
“Nói cho bản tọa.” Sư tôn vừa đâm cậu, vừa đánh cặp mông trắng của cậu khiến nó đỏ lên: “Rất thoải mái à?”
“Thoải… thoải mái, sư, sư tôn— Ha… sướng quá…”
Diệp Kính Tửu cảm thấy mình như con chó cái động dục dưới háng của sư tôn, cậu quay lưng lại với sư tôn, chỉ thấy cảnh sắc lung linh xa xa, chịu đựng từng đợt va chạm hung mãnh. Hoa huyệt co bóp không ngừng vì dương vật đâm vào, chỉ như thế mới có thể giảm bớt khoái cảm điên cuồng mà nam nhân mang lại.
Sắp bị dương vật đâm nát rồi…
Điểm mẫn cảm bị đầu khấc cọ xát liên tục, khoái cảm điên cuồng khiến Diệp Kính Tửu như không kìm chế được mà phun nước. Dương vật của sư tôn hung hãn đâm vào giữa đợt dâm thủy, cổ tử cung non mềm lập tức bị đầu khấc đâm vào.
“A a— Ta sắp ra rồi—”
Bụng dưới đột nhiên chua xót, khoái cảm ngập trời lan khắp tứ chi, dopamine trong não tăng vọt. Cơ thể Diệp Kính Tửu cứng đờ, miệng huyệt bị chặn bởi dương vật thô to co chặt, hai môi nhỏ đầy chất lỏng trắng dính, ngay sau đó, cả người cậu căng cứng đến cực điểm, xương bướm trên lưng co mạnh, cổ trắng tuyết cũng cứng lại vì căng—
Khi dương vật của nam nhân rút ra từ hoa huyệt co chặt, thiếu niên phát ra tiếng khóc trong cổ họng, dâm thủy bị chặn trong lối đi đột nhiên phun ra từ lỗ miệng huyệt, bắn lên dương vật của nam nhân. Âm vật sưng tấy ở phía trước hoa huyệt co giật liên hồi, giữa từng đợt tiếp xúc mãnh liệt trong âm đạo, âm vật cũng đạt sự khoái cảm dưới kích thích mãnh liệt.
“… Ha…”
Diệp Kính Tửu nuốt mạnh nước bọt, cảm giác tê dại ở vỏ não vẫn lan tỏa. Mông cậu vẫn chổng lên với sư tôn, dương vật xinh đẹp bị nam nhân đâm đến bắn đầy đất, bắn lên đệm quỳ, chiếc đệm đắt giá giờ thành vật chứa dâm thủy và tinh dịch.
Dư âm khoái cảm chưa kịp cảm nhận, cậu đột nhiên mở to mắt, cảm nhận dương vật của nam nhân lại đâm vào hoa huyệt còn đang co giật vì khoái cảm: “Sư tôn, ư— Ư… Đừng, sướng quá, ta sẽ ra mất—”
Cậu cắn chặt môi, giọt nước lấp lánh trong đôi mắt, sư tôn hoàn toàn không nghe lời cầu xin, dương vật thô to mở rộng lối đi đỏ sưng, đầu khấc hướng về phía cổ tử cung của thiếu niên mà khai phá. Y bóp eo cậu đẩy mạnh, dương vật hung tợn dễ dàng phá vỡ cổ tử cung non mềm, đâm vào tử cung.
Nam nhân phát ra tiếng thở nặng nề, Diệp Kính Tửu chỉ cảm thấy mông đau nhói, sư tôn khàn giọng: “Kẹp chặt.”
“Ư…”
Mỹ nhân nhỏ nắm chặt đệm dưới thân, run rẩy co chặt hoa huyệt, kẹp chặt dương vật đâm vào tử cung. Nam nhân dùng một tay bóp lấy eo cậu, tay kia nâng phần đùi run rẩy của cậu như chó con đang tè, để lộ hoàn toàn nơi giao hợp của họ dưới ánh trăng.
——
Bên ngoài cồng chiêng rộn ràng, một tiếng chuông trầm vang lên, lễ tế nguyệt đã đến. Pháo hoa rực rỡ thắp sáng bầu trời, lầu Tố Trai Các ngang tầm trăng tròn, nửa vầng trăng bị lầu che khuất, lặng ngắm một góc giao hợp.
“Lạ thật, lễ Tế Nguyệt đã đến, sao tầng cao nhất của Tố Trai Các vẫn chưa thắp thiên đăng?”
“Nghe nói lão tổ Sầm Lan đích thân đến Ảo Nguyệt Cảnh, chắc là được sắp xếp ở tầng cao nhất, có lẽ y không thích quá náo nhiệt. Ngươi xem, ngày thường từ đây nhìn tầng cao nhất của Tố Trai Các, ít nhiều cũng có thể thấy rõ được bảy đến tám phần. Đêm nay nhìn qua chỉ thấy mơ hồ, không rõ chút nào.”
“Lão tổ đến Ảo Nguyệt Cảnh? Ta lại không biết! Haiz… Nếu vậy, chắc y đã thi triển pháp che mắt vì không thích người ngoài nhìn. Đáng tiếc…”
“Đúng thế, tiếc cho thiên đăng, ngày thường được thả từ tầng cao nhất Tố Trai Các xuống, cảnh đó đúng là khiến cho con người ta không thể rời mắt, đẹp không tả xiết!”
“Này, đừng nói thế! Ngươi nghĩ xem, lần đầu tiên trong cuộc đời chúng ta được gần lão tổ Sầm Lan thế này, chẳng phải nếu người ngoài biết được sẽ rất oai sao!”
“Ta còn tưởng ngươi tiếc thiên đăng… ngươi sùng bái lão tổ à?” Đã gần đất xa trời còn hám thế…
“Đúng thế! Hồi mới tu tiên ta đã nghe danh uy của lão tổ! Nhân yêu đại chiến, ngài vung đao chém đầu Yêu hoàng. Ai chẳng khen uy phong! Nguyện vọng cả đời ta là được chào hỏi ngài…”
“…”
Yến Lăng Khanh bước lên hội Thanh Liên của Tố Trai Các, tình cờ nghe được cuộc đối thoại từ lầu các khác. Hắn quay đầu, thấy hai đạo hữu đang nhìn Tố Trai Các đầy khao khát, một người ánh mắt đầy sùng bái và hướng tới.
Yến Lăng Khanh: “…”
Dù sớm biết người sùng bái sư tôn trải khắp Cửu Châu nhưng đa phần tu sĩ đều rất kín đáo, đây là lần đầu hắn thấy người bộc lộ cảm xúc lộ liễu thế.
Màn chắn tầng cao nhất Tố Trai Các không ảnh hưởng đến Yến Lăng Khanh, vì vậy nên nên vừa vượt qua, tai hắn lập tức vang lên tiếng rên dâm đãng khiến mặt đỏ tai nóng.
Hắn nuốt nước bọt theo bản năng, nhìn ra, thấy tiểu sư đệ đang bò trên đệm, hai cổ tay bị bàn tay lớn của sư tôn giữ chặt, nửa người trên bị ép ngửa ra sau, ngực trắng mềm lắc lư trong không trung, vẽ nên đường cong hoàn mỹ. Chân phải thon trắng bị sư tôn ôm, nơi giao hợp nước bắn tung tóe đối diện tầm mắt hắn, dâm đãng cực kỳ. Gương mặt tiểu sư đệ đỏ bừng, cả người mơ màng, líu lo nói những lời dâm đãng khiến tim đập mặt đỏ, như bị sư tôn đâm đến mất lý trí, ngốc nghếch.
“Ư… sư tôn, bụng chua quá, tử cung chua quá…”
Tư thế dâm đãng khiến Yến Lăng Khanh rõ ràng thấy bụng dưới trắng phau của tiểu sư đệ bị đâm thành hình elip, sư tôn đâm rất sâu, chắc đã khiến tử cung tiểu sư đệ rối bời.
Lại làm chuyện này ở tầng cao nhất Tố Trai Các…
Luôn là thế.
Như thể sư tôn và tiểu sư đệ mới là đạo lữ chân chính, chẳng phải trái luân thường.
Thế giới ba người? Sao có thể.
Chỉ là tất nhiên sẽ có một người bị bỏ qua.
Mà kẻ xui xẻo chỉ có thể là hắn.
Yến Lăng Khanh hít sâu, nhắm mắt, rồi mở ra, ánh mắt đen kịt, môi mím chặt, bước đến đôi sư đồ không biết xấu hổ.
Sư tôn đang bóp eo tiểu sư đệ hung mãnh va chạm, nhận ra hắn đến, ánh mắt lạnh lùng khẽ dao động, thế nhưng y không ngăn Yến Lăng Khanh đứng trước tiểu sư đệ. Thanh niên cúi đầu tháo đai lưng, đặt dương vật đang cương lên trượt bên môi thiếu niên, chất lỏng dính dớp cọ lên môi cậu.
“Kính Tửu.”
Yến Lăng Khanh ánh mắt sâu thẳm, bóp má đỏ bừng của tiểu sư đệ để cậu nhìn mình. Khi ánh mắt mơ màng của thiếu niên tập trung lại, Yến Lăng Khanh không nở nụ cười ôn hòa như thường, mặt vô biểu tình, ngón cái cạy mở môi cậu, đè lưỡi ướt át, gần như ra lệnh: “Liếm nó đi.”
“Ư ưm… sư huynh ư…”
Diệp Kính Tửu bị ngón tay đại sư huynh đùa bỡn lưỡi, đầu lưỡi bị kéo ra, lại nhét vào, lông mi ướt run rẩy.
Khi đối diện, biểu cảm của sư huynh rất đáng sợ, khiến Diệp Kính Tửu nhận ra đại sư huynh giận. Cậu không dám kháng cự lệnh của đại sư huynh, vì áy náy khi giao hợp với sư tôn ở tầng cao nhất, gần như lấy lòng mà ôm dương vật của nam nhân, đầu lưỡi hồng phấn dâm đãng liếm lỗ nhỏ trên đầu khấc. Khi hơi thở của nam nhân dần nặng nề, cậu cúi đầu ngậm dương vật của sư huynh, ra sức mút đầu khấc nhạy cảm.
Gương mặt tuấn tú của thanh niên khẽ cau mày khi Diệp Kính Tửu ra sức mút liếm lỗ nhỏ trên đầu khấc, ngón tay rõ khớp luồn qua mái tóc đen dày của thiếu niên, giọng nói vốn ôn nhuận giờ lại trở nên khàn thấp: “Kính Tửu thích liếm dương vật của sư huynh?”
Đôi mắt hạnh của thiếu niên mở to khi nghe lời dâm của đại sư huynh, vành tai đỏ rực.
Đại sư huynh… Sao đại sư huynh lại nói thế?
Huynh ấy giận đến mức này sao?
Nhưng Diệp Kính Tửu không dám hỏi, chỉ khi sư huynh đè đầu cậu ép vào dương vật thì cố nuốt dương vật của nam nhân. Sư tôn phía sau vẫn không ngừng va chạm cơ thể cậu, dương vật lớn lạnh băng khiến tử cung rối bời. Mỗi lần đầu khấc cắm vào vòng thịt cổ tử cung, cậu hoảng loạn chổng mông ra sau, đáp ứng nhịp đâm của nam nhân, sợ không cẩn thận tử cung bị dương vật kéo ra ngoài.
“Ư… ưm…”
Dương vật của đại sư huynh rất thô, đầu hơi cong lên, mỗi lần đâm vào hoa huyệt của Diệp Kính Tửu, không cần điều chỉnh góc đã chạm điểm mẫn cảm. Vì thế, làm tình với đại sư huynh, vừa bắt đầu cậu đã bị sư huynh đâm đến bắn tinh cao trào, không còn sức.
Diệp Kính Tửu mơ màng nghĩ, sư tôn khiến hoa huyệt căng đầy, nhưng hậu huyệt trống rỗng, nếu sư huynh cùng sư tôn lấp đầy cậu thì tốt…
Khi sư huynh kéo tóc cậu, xương mu của nam nhân liên tục chạm chóp mũi cậu, dương vật của sư huynh hoàn toàn vào sâu cổ họng. Ngay khoảnh khắc bị ép deep throat, cậu phản xạ muốn nôn, nhưng sư huynh vừa dịu dàng vuốt má cậu, hông lại dao động không chút lưu tình, chóp mũi cậu chôn trong lông mu rậm của nam nhân, gần như không thở được.
“Ư— Ư—”
Hoàn toàn không thở được…
Không, không được, nếu thế này…
.
Sao lại dễ dàng thích người khác thế?
Yến Lăng Khanh nghĩ, lực tay càng mất đi sự nhẹ nhàng.
Đồ lừa đảo.
Thế giới này bất công biết bao, rõ ràng có trước có sau, rõ ràng nói sẽ mãi là đạo lữ của nhau.
Nhưng hắn trơ mắt nhìn trong ánh mắt Diệp Kính Tửu dần có bóng dáng người khác. Đến nay, hắn nực cười mà dung túng sư tôn chen chân, nhìn sư tôn đâm vào cơ thể đạo lữ của mình, còn thiếu niên vốn thuộc về hắn đỏ mặt nói những lời dâm đãng.
… Thật ra là hắn sợ.
Sợ khi ép Diệp Kính Tửu lựa chọn, thiếu niên sẽ chọn sư tôn mạnh mẽ giữa hắn và sư tôn.
Hắn sợ bị bỏ rơi, Diệp Kính Tửu cho hắn sự ấm áp và hạnh phúc cả đời chưa từng có, hắn từ đó chìm đắm, không thể thoát ra.
Đừng bỏ hắn, đừng vứt bỏ hắn.
Yến Lăng Khanh nghĩ, chỉ cần Kính Tửu của hắn còn yêu hắn, dù ghen tuông thiêu đốt khiến hắn muốn hủy diệt tất cả, hắn cũng có thể nở nụ cười dịu dàng nhất trước mặt thiếu niên.
Chỉ cần đừng bỏ rơi hắn.
Một lần, hai lần, cổ họng hoàn toàn bị dương vật thô to xuyên qua, trong mũi ngập mùi tanh nồng của dương vật sư huynh. Diệp Kính Tửu cau mày, má đỏ bừng vì ngạt thở, không ngừng rơi nước mắt. Cậu cố chống cự cuộc khẩu giao quá thô bạo của đại sư huynh, ngẩng mắt đối diện hắn, vành mắt đỏ hoe.
Khi họ đối diện, Yến Lăng Khanh khựng lại, vẻ âm u bực bội giữa lông mày dần tan biến đi. Nam nhân im lặng rút dương vật ra, thấy thiếu niên hắn xem như báu vật cúi đầu ho sặc sụa, buông tay đang nắm tóc cậu.
“Khụ khụ—” Thiếu niên cong lưng, ho dữ dội.
Yến Lăng Khanh mím môi, sư tôn nhàn nhạt liếc hắn, hắn siết chặt tay, dùng tay áo nhẹ lau nước dãi tràn khỏi khóe miệng thiếu niên: “… Xin lỗi, Kính Tửu.”
Hắn vượt quá giới hạn rồi.
Hắn không nên thế này.
Yến Lăng Khanh cúi mắt, đôi mắt đào hoa sâu thẳm. Khóe môi thiếu niên đỏ lên, may mà hắn chưa mất lý trí đến mức làm rách môi cậu.
Hóa ra ghen tuông thật sự khiến người ta bất chấp tất cả.
Ghen tuông trong lồng ngực cháy càng dữ dội, hắn cố kìm nén cảm xúc, miễn cưỡng cười với Kính Tửu, khẽ nói: “Đừng giận sư huynh, được không?”
“Khụ… sư, khụ, sư huynh…”
Sư tôn phía sau thả tay trói buộc, Diệp Kính Tửu nắm được tay áo đại sư huynh, cổ họng còn đau: “Lần sau nhẹ, nhẹ chút— A—”
Lời chưa nói hết, sư tôn phía sau thả chân cậu, bóp eo kéo mạnh ra sau, dương vật hung tợn đâm sâu không tưởng vào vách tử cung, tử cung và lối đi tê dại tức thì. Bụng chua xót dữ dội, Diệp Kính Tửu rên rỉ sờ bụng mình, chỉ cảm thấy độ cong không tưởng, bụng dưới nhô như mang thai ba tháng.
“Tập trung.” Sư tôn phía sau chậm rãi nói.
Phía trước, sư huynh đột nhiên siết chặt cổ tay cậu. Diệp Kính Tửu ngơ ngác nhìn, chỉ thấy vẻ dịu dàng vừa rồi của sư huynh biến mất, đôi mắt đào hoa đa tình và gương mặt tuấn tú vô cảm khiến cậu hoảng loạn không nói nên lời.
“Sư huynh…”
“Kính Tửu chưa no đúng không.”
Đại sư huynh khẽ cười, vuốt lọn tóc ướt bên tai cậu ra sau, ngón tay nhẹ xoa vành tai đỏ rực: “Để chuộc lỗi, đại sư huynh cũng thỏa mãn ngươi có được không?”
Diệp Kính Tửu càng hoảng, không biết sao, cậu luôn cảm thấy “thỏa mãn” của sư huynh không đơn giản.
Cậu vừa định mở miệng, môi bị ngón tay mát lạnh chặn lại: “Suỵt, không được nói không.”
.
Diệp Kính Tửu ngơ ngác ngồi trên bụng săn chắc của đại sư huynh, cảm nhận dương vật của hắn thử thăm dò hoa huyệt đã bị căng đầy, da đầu tê dại tức thì.
Sao cậu lại ngoan ngoãn nghe sư huynh đổi tư thế thế này?
Dương vật cứ cọ xát thử ở miệng huyệt đã bị sư tôn lấp đầy…
Không lẽ là truyền thuyết song, song long?
Không được! Cậu chắc chắn sẽ bị căng hỏng…
“Ư— Chỗ đó, chỗ đó không được, đã, đã có rồi…”
Diệp Kính Tửu hoảng loạn tột độ, nhưng sư tôn phía sau không từ chối, ngược lại chậm lại nhịp đâm hoa huyệt, bất ngờ phối hợp với đại sư huynh. Hoa huyệt dính dớp nhỏ nước xuống, môi nhỏ lật ra sáng lấp lánh, khe hở tràn đầy dâm thủy đã sớm bị dương vật của sư tôn đâm nát. Âm vật sưng tấy không thu vào được bị lông mu của sư huynh đâm phải, khoái cảm tê dại khiến chua xót dâng lên, dâm thủy rỉ ra từ khe huyệt.
“Không được, không được! Sẽ hỏng, sẽ hỏng sư huynh…”
Khoái cảm dày đặc khiến Diệp Kính Tửu nói năng lộn xộn, cậu hoảng loạn ôm chặt đại sư huynh, dán chặt vào người hắn, mọi cử động đầy cầu xin lấy lòng: “Sư huynh, phía sau, dùng… ha… phía sau được không? Ta sợ—”
Chỉ đêm nay, hãy để hắn phóng túng chút.
Yến Lăng Khanh đặt tay lên gáy tiểu sư đệ, khẽ dùng lực, chặn lời cậu định nói.
“Ư…”
Thiếu niên ngồi trên người hắn, bị ép cúi đầu hôn. Môi răng quấn quýt, Yến Lăng Khanh ngửi thấy mùi sữa trên người thiếu niên, mùi hương càng nồng khi cậu động tình. Dung mạo khôi ngô của hắn vẫn rực rỡ, từng đường nét như được tạo hóa ưu ái. Dù mạnh mẽ trong hoan ái nhưng chỉ một nụ hôn dịu dàng tinh tế cũng đủ làm tan mọi kháng cự của thiếu niên.
Hôn xong, Yến Lăng Khanh đưa ngón tay thử nơi giao hợp với sư tôn, tiểu sư đệ chỉ chớp mắt, cắn chặt môi.
“Sư, sư tôn không đồng ý đâu…” Diệp Kính Tửu thiếu tự tin nói.
Cậu đặt mọi hy vọng vào sư tôn, nhưng ánh mắt Sầm Lan xuyên qua cậu, đối diện với Yến Lăng Khanh. Một lát sau, y dời mắt, mặc ngón tay đại đệ tử dán dương vật của mình đâm vào khe hoa huyệt từng chút một, kéo giãn ra ngoài.
Hoa huyệt vốn đã đầy theo hướng ngón tay, không chịu nổi mà lộ thịt huyệt đỏ non bên trong. Khi Yến Lăng Khanh thêm ngón tay, hoa huyệt đỏ sưng và thịt non lấp lánh bên trong không ngừng co bóp, dâm thủy dính dớp nhỏ xuống theo ngón tay.
Cảm giác căng không nói nên lời khiến Diệp Kính Tửu hoảng loạn, cậu nắm chặt áo trước ngực đại sư huynh, vai trắng lấp lánh hồng phấn, rên rỉ cầu xin từ mũi: “Sư huynh, sẽ rộng, sẽ hỏng…”
“Đừng sợ.” Đại sư huynh rút ngón tay dính dâm thủy xoa nhẹ đôi môi của Diệp Kính Tửu, giọng vô cùng dịu dàng: “Sư huynh đảm bảo, tuyệt đối không làm Kính Tửu bị hỏng đâu.”
Dương vật hung tợn chạm miệng huyệt trắng bệch, mạnh mẽ chen vào khe hở, chậm rãi đâm vào: “Đại sư huynh sẽ rất dịu dàng…”
Dương vật nóng bỏng dán thân dương vật lạnh băng của Sầm Lan, hung hãn đâm vào lối đi đã đầy, không chút lưu tình nói: “Nhất định sư huynh sẽ khiến Kính Tửu thoải mái…”
— Căng quá, căng quá căng quá!
Diệp Kính Tửu phát ra tiếng rên gần như vỡ vụn.
“… Nhất định sẽ khiến Kính Tửu thoải mái.”
Dương vật thô to nóng bỏng theo lời thì thầm của nam nhân đâm hẳn vào hoa huyệt, căng lối đi đã đầy đến cực hạn. Ngay lập tức, miệng huyệt mất hết màu máu, khe hở nhỏ hẹp bị hai dương vật thô to căng không còn chút kẽ hở, gần như rách.
“Kính Tửu, sư huynh vào rồi, ta và sư tôn sẽ lấp đầy chỗ này của Kính Tửu.”
Tay hắn nhẹ vuốt đùi ướt át của thiếu niên, giọng Yến Lăng Khanh khàn không ra tiếng: “Sư huynh bắt đầu động, được không, Kính Tửu?”
“Ư… căng quá, căng quá sư huynh…”
Diệp Kính Tửu dùng tay lau giọt lệ đang không ngừng rơi, nức nở: “Đại sư huynh ra ngoài, ra ngoài được không?”
Khó chịu quá, không phân biệt được là khoái cảm hay căng, cậu chỉ cảm thấy bị lấp đầy, hoàn toàn thành vật chứa của đại sư huynh và sư tôn.
Nhưng sư huynh vốn dễ nói chuyện đêm nay như biến thành người khác, hắn chỉ dùng ngón tay ấm áp lau lệ nơi khóe mắt Diệp Kính Tửu. Ngay sau đó, cùng với cảm giác lấp đầy và đau căng điên cuồng, tầm mắt cậu đột nhiên mơ hồ, cơ thể trắng mịn dao động theo động tác của nam nhân.
Sư tôn phía sau cũng bắt đầu dùng sức, đầu gối cậu mềm nhũn, ngực đầy đặn dán vào lồng ngực đại sư huynh. Sư huynh thuận thế nâng mặt cậu, gương mặt tuấn tú dịu dàng càng lúc càng gần, rồi môi mềm, đầu lưỡi nóng ấm quấn tới. Tầm mắt Diệp Kính Tửu mất tiêu điểm, tiếng rên trong cổ họng bị nụ hôn kịch liệt chặn lại, không thể phát tiết.
“Ư… ư…”
Gần như cậu không thể phân biệt được đây là niềm vui hay hình phạt.
Chỉ cảm thấy lối đi chật hẹp căng đến hoảng loạn, cảm giác lấp đầy kỳ lạ khiến cậu chỉ muốn co bóp lối đi để đẩy hai dương vật ra nhưng không được, hành động này chỉ khiến hai nam nhân trước sau càng hưng phấn, hơi thở họ càng nặng nề, ngay cả sư tôn cũng mất đi sự kiềm chế thường ngày.
Phía sau, sư tôn bóp eo cậu, hung hãn va chạm, miệng huyệt căng cực hạn bị không ngừng quất, dương vật lạnh băng trong ma sát ra vào dần nóng lên. Phía trước, đại sư huynh ôm cậu hôn, nhưng nửa dưới không chút dịu dàng, ngược lại đầy tàn nhẫn, mỗi lần va chạm điểm mẫn cảm trong hoa huyệt càng mạnh hơn.
“Bõm bõm—”
Tiếng nước dính dớp ở miệng huyệt không dứt, hai dương vật trong hoa huyệt qua lại, không cho điểm mẫn cảm sưng tấy chút nghỉ ngơi, va chạm, đâm, hung hãn đâm vào—
Điểm đỏ sưng càng căng, lớp màng bề mặt gần như bị dương vật đâm rách.
Khoái cảm điên cuồng hơn bao giờ hết khiến đầu óc Diệp Kính Tửu trống rỗng, da đầu tê dại đến cực điểm khiến cơ thể co giật—
Cậu không hề nhận ra mắt mình đang lật lên trên, khoái cảm kịch liệt gần như phá hủy mọi lý trí, chỉ còn bản năng cơ thể.
Mỗi lần dương vật đâm mạnh vào sâu hoa huyệt, cơ thể cậu co giật theo.
Chẳng mấy chốc, hai nam nhân không thỏa mãn chỉ đâm hoa huyệt, bắt đầu tấn công tử cung đã bị sư tôn bơm đầy tinh dịch. Đầu khấc này kẹt ở cổ tử cung kéo ra ngoài, ngay sau đó dương vật kia không chờ đợi đâm vào vách tử cung.
Căng quá… sướng quá…
“A… sướng quá… ha…”
Khi lưỡi tách ra, Diệp Kính Tửu vốn còn phản kháng đã mất ý thức, đầu óc bị bản năng chi phối, đôi môi bóng mở ra, nước dãi tràn khỏi khóe miệng, nhỏ xuống khóe môi hoàn mỹ của thanh niên bên dưới theo dao động cơ thể.
“Thấy chưa, sư huynh nói rồi, Kính Tửu nhất định sẽ thoải mái.”
Thanh niên bên dưới cong mắt đào hoa quyến rũ, dịu dàng vuốt tóc cậu, nửa dưới hung hãn va chạm không thương tiếc: “Kính Tửu…”
Sư huynh thật sự rất thích ngươi.
Thích đến dù ngươi còn thích người khác, sư huynh vẫn muốn ở bên Kính Tửu.
Trong hỗn loạn, ánh mắt Yến Lăng Khanh lặng lẽ đối diện sư tôn.
Đột nhiên hắn siết chặt tay ôm tiểu sư đệ, như thể vậy có thể hoàn toàn sở hữu thiếu niên trong lòng.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại ép mình từng chút buông tay.
Cảm giác nhường báu vật thuộc về mình cho người khác thật không dễ chịu.
Sư tôn cũng vậy sao?
Rõ ràng có thể dùng võ lực chiếm tiểu sư đệ, nhưng vẫn hào phóng cho phép mình thân mật với tiểu sư đệ—
Dù đã nhiều lần lộ sát ý với đại đệ tử.
Có lẽ hắn nên cảm ơn nam nhân này, vì tình nghĩa nuôi dưỡng từ nhỏ nên đã đủ khoan dung với hắn.
Nhưng đôi khi Yến Lăng Khanh không nhịn được nghĩ, nếu phụ thân và mẫu thân của hắn chưa qua đời, cảm giác cô đơn ngột ngạt có lẽ không âm thầm lớn lên cùng hắn, khiến khi chạm vào ánh sáng rực rỡ, hắn tham lam nắm lấy và… không bao giờ muốn buông tay.
…
“Ha… a…”
Khi cảm giác lối đi hoa huyệt gần như rách vì căng cùng khoái cảm truyền đến não, Diệp Kính Tửu hoàn toàn tê dại. Hoa huyệt như mất không chế, mỗi lần bị dương vật va chạm lại phun dâm thủy nóng ấm ra chỗ giao hợp của ba người.
Gần như trở thành một loại phản xạ có điều kiện.
Bụng dưới chua xót, bàng quang cũng truyền đến cảm giác muốn tiểu không chịu nổi. Đầu óc Diệp Kính Tửu mơ hồ theo bản năng cơ thể, luồn tay từ cơ bụng đại sư huynh vào chỗ giao hợp. Khi tay lướt qua cơ bụng nam nhân, cậu mơ hồ nhận ra chất dính dớp, biết đó là tinh dịch mình bắn ra. Giờ dương vật cậu dán vào cơ bụng nam nhân, lỗ nhỏ nhạy cảm cọ xát theo dao động cơ thể, bắn ra từng cơn tinh dịch trắng đục.
Cậu không để ý, tiếp tục đưa tay xuống, cuối cùng chạm vào hoa huyệt bị đâm rối bời. Lúc này, cậu sờ thấy hai dương vật của hai nam nhân khác nhau, vẫn ra sức ra vào hoa huyệt mũm mĩm. Khi ngón tay Diệp Kính Tửu nhẹ xoa gốc hai dương vật, sự căng phồng và va chạm mạnh hơn khiến cậu tỉnh táo nhận ra có người sắp bắn, chuẩn bị bơm tinh dịch nồng vào hoa huyệt.
“Ư, ư… ha…”
Ngón tay Diệp Kính Tửu không dừng lại lâu, cậu đưa tay lên bóp xoa âm vật, khoái cảm khác với hoa huyệt khiến hơi thở cậu run dữ dội.
Cảm giác muốn tiểu lại càng mãnh liệt.
Ngón tay cậu hơi do dự, sờ xuống lỗ tiểu nhỏ ẩn dưới âm vật. Lẽ ra nơi đó không có nhiều khoái cảm khi chạm, nhưng dây thần kinh dường như trở nên nhạy cảm dưới kích thích hoan ái kịch liệt. Cậu theo bản năng móc lỗ tiểu, ngón út nhẹ nhàng đâm vào chút, mô phỏng giao hợp mà ra vào.
“Ư… khó chịu quá…” Muốn tiểu quá…
Cảm giác bí tiểu khiến Diệp Kính Tửu khó chịu, khi cậu xoa móc lỗ tiểu, cảm giác muốn tiểu càng mạnh mẽ. Khi cổ tử cung bị đầu khấc ra vào, cậu như nghe thấy tiếng nước dao động trong bàng quang.
Sư tôn phía sau phát hiện hành động của cậu, ánh mắt lạnh lùng của nam nhân khẽ nheo, mạnh mẽ đâm vào hoa huyệt: “Khó chịu?”
“Khó, khó chịu…”
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn dang rộng hai chân, hai dương vật nhét lỗ dâm căng đầy, trên tinh hoàn nam nhân toàn là nước dâm của thiếu niên: “Con muốn đi tiểu… Sư tôn, con muốn, ha, muốn… đi tiểu”
“Vậy thì cầu xin bổn tọa đi.”
“Xin… A, xin sư tôn…”
Vừa dứt lời, nam nhân phía sau đột nhiên tăng tốc, dương vật dữ tợn hanh chóng cọ xát vào lối đi, âm hộ phun nước dâm tung tóe ra ngoài. Dương vật kia không hề tỏ ra yếu đuối khi thấy điều này, cây gậy nảy bên trong âm hộ dâm, ra sức đẩy điên cuồng nghiền nát điểm G.
Trong tích tắc, dopamine mang lại hạnh phúc đi kèm với sự gia tăng điên cuồng của hormone adrenaline——
“A——” Muốn bắn——
“Ưm——”
“Ting” một tiếng, lý trí hoàn toàn bị ngắt kết nối.
Một luồng nhiệt trào ra vì khoái cảm, cơ thể của Diệp Kính Tửu cứng lại thành một đường thẳng, đùi run rẩy không kiểm soát, âm hộ siết chặt hai cây gậy, nó mút chặt quy đầu nhạy cảm của nam nhân——
Tiếng thở dốc bị bóp nghẹt khác nhau vang lên cùng một lúc, mông Diệp Kính Tửu bị ép chặt, lông mu ướt dính vào miệng âm hộ. Hai dương vật bị ép bên trong âm hộ vừa hay cùng nhau bắn, những luồng tinh dịch dày đặc lần lượt bắn vào bụng thiếu niên không có kẽ hở. Thậm chí vì lượng tinh dịch quá nhiều mà làm cái bụng trắng nõn tròn vo như người có thai.
Diệp Kính Tửu gục xuống nằm xụi lơ trên người đại sư huynh, khi dương vật rút ra kéo theo tinh dịch dày đặc chảy ra từ cái động như đài phun nước, phần dưới của cậu không ngừng co giật, nước tiểu không tự chủ chảy khắp mặt đất. Âm hộ mềm mại đã hoàn toàn trở thành một bồn chứa tinh, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ thịt hồng mềm nhũn run rẩy, không thể ngậm lại. Quy đầu tiểu không tự chủ rồi mà bây giờ vẫn nhỏ giọt vài giọt nước tiểu lẻ tẻ, phục vụ cho dư âm cực khoái của cơ thể.
Thậm chí cậu còn không kịp lấy lại lý trí để lớn tiếng lên án hai tên nam nhân tinh trùng thượng não kia, ý thức run rẩy đã hoàn toàn chìm vào bóng tối.
Cũng vì thế mà bỏ lỡ cảnh sư huynh cả và sư tôn âm thầm tranh đấu xem ai sẽ là người giúp cậu tắm. Cuối cùng, không có gì bất ngờ khi sư tôn bế cậu rời khỏi tầng cao nhất của lầu các, quay về phòng giúp cậu tắm, ngâm mình trong suối nước nóng ấm áp.
Còn đại sư huynh thì ngồi nghiêng người trên đệm mềm lộn xộn, tay cầm một chén rượu hoa quế trong veo, lặng lẽ nhìn về phía vầng trăng tròn nơi xa.
——
Ngày lễ Tế Nguyệt hôm đó, mãi đến khi mặt trời đã lên cao, Diệp Kính Tửu mới lười biếng tỉnh dậy. Lúc đó trong phòng chỉ còn lại sư tôn đang cúi đầu đọc quyển trục, cậu hỏi đại sư huynh đâu rồi, sư tôn đáp đại sư huynh đã đi tảo mộ với cảnh chủ.
Cuối cùng, sư tôn đặt quyển trục xuống, lạnh nhạt nhìn cậu, hỏi: “Muốn đi dạo Huyễn Nguyệt Cảnh không?”
Hiếm khi được mời như vậy nên Diệp Kính Tửu vui vẻ đồng ý. Họ dùng một lớp ngụy trang khác rồi bắt đầu chuyến hành trình thưởng ngoạn phong cảnh Huyễn Nguyệt Cảnh.
“Người thân của sư tôn là người như thế nào? Vào lễ Tế Nguyệt, sư tôn có nhớ họ không?”
“Không nhớ nữa rồi.”
“Sao có thể? Sư tôn đừng lừa con chứ?”
“…”
Hai gương mặt trong ký ức ngày càng mơ hồ, tu luyện bí pháp lâu ngày đã khiến Sầm Lan quên đi nhiều cảm xúc mà con người nên có. Y im lặng một lúc rồi lạnh nhạt đáp: “Bổn tọa chưa từng nói lời vô căn cứ.”
Đại Đạo vô hình, sinh dục thiên địa; Đại Đạo vô tình, vận hành nhật nguyệt. Đại Đạo vô danh, trưởng dưỡng vạn vật.
Nếu không phải vì sự cố ban đầu, vì dục vọng quấy nhiễu thì có lẽ y vẫn một lòng chuyên tâm bước đi trên con đường đại đạo, không bao giờ vướng vào bất kỳ liên hệ nào với thiếu niên này.
Cũng may.
Tuy Huyễn Nguyệt Cảnh không lớn nhưng chậm rãi đi một vòng thì trời đã nhuộm một tầng ráng đỏ nơi chân trời.
Dọc đường đi, Diệp Kính Tửu chỉ có thể dùng bốn chữ “đẹp không lời tả” để hình dung về Huyễn Nguyệt Cảnh. Chỉ dựa vào cuộc gặp mặt đêm qua, Uông Khâm hoàn toàn không giống người có thể tạo nên một cảnh sắc kỳ ảo đến thế, có lẽ nàng ấy không hoàn toàn giống như vẻ ngoài sắc sảo mà mình thể hiện.
Tuy cảnh đẹp là thế nhưng họ không có ý định ở lại thêm một đêm. Đợi đại sư huynh đi tảo mộ về bọn họ sẽ rời khỏi Huyễn Nguyệt Cảnh.
Lúc rời đi, khi Huyễn Nguyệt Cảnh dần dần khuất xa trong tầm mắt, Diệp Kính Tửu bất chợt quay đầu lại, cậu chợt phát hiện một bóng người đang cô độc đứng ở cửa cảnh giới dõi mắt nhìn theo họ.
Trong một thoáng hoảng hốt, ánh mắt cậu vô tình giao thoa với người kia. Ánh mắt của nữ nhân kia bình lặng như mặt hồ không gợn sóng, hô hấp Diệp Kính Tửu sững lại, trong lòng dâng lên một linh cảm mơ hồ: có lẽ Uông Khâm đã sớm biết mối quan hệ méo mó giữa ba người bọn họ.
Nhưng từ đầu đến cuối, đối phương chưa từng tỏ vẻ gì về chuyện này. Diệp Kính Tửu nghĩ thầm, có lẽ nàng ấy không định nhúng tay vào—
Hoặc cũng có thể, trên đường đi tảo mộ với Yến Lăng Khanh, nàng ấy từng cố tình cảnh báo nhưng lại bị Yến Lăng Khanh lạnh nhạt ngăn lại.
“Thực lực của ngươi quá yếu, đánh với Sầm Lan lại càng không chịu nổi một đòn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, người chịu tổn thương trong mối quan hệ này cuối cùng cũng chỉ là ngươi.”
“Lăng Khanh hiểu rồi, đa tạ ý tốt của di mẫu.”
“… Ngươi quả thật không giống tỷ tỷ chút nào. Một người dám yêu dám hận như nàng sao lại sinh ra một đứa con vô dụng như ngươi chứ.”
Yến Lăng Khanh cười nhẹ: “Bao năm không gặp, di mẫu gửi thiệp mời chẳng lẽ là để nói với Lăng Khanh những lời này sao?”
Đứa nhỏ dính người ngày xưa giờ đã lớn, lại trở thành người mang vẻ ngoài ôn hòa nhưng bên trong thì miệng lưỡi sắc bén.
… Thôi vậy.
Ánh mắt Uông Khâm thoáng hiện vẻ phức tạp nhưng khi nàng ấy nhìn Yến Lăng Khanh thì gương mặt lại không chút dao động: “Tất nhiên không phải. Ta gọi con tới, là để…”
—
“Vậy rốt cuộc nàng ấy muốn làm gì?”
Trên đường quay về, Diệp Kính Tửu nằm bò trên người đại sư huynh, tò mò hỏi về những chuyện xảy ra tiếp theo.
Đại sư huynh để mặc cậu ôm lấy, nở nụ cười nhàn nhạt: “Di mẫu ta sắp đi đến cuối đời, muốn giao lại Huyễn Nguyệt Cảnh cho ta.”
“Thì ra là vậy…”
Trên đường đi, Diệp Kính Tửu biết được từ đại sư huynh rằng cảnh chủ hiện tại của Huyễn Nguyệt Cảnh Uông Khâm, suốt mấy trăm năm nay tu vi không hề tiến bộ, tuổi thọ cũng đã gần cạn.
Có lẽ là người gần đất xa trời, lời nói cũng thường thật lòng. Xét đến việc đại sư huynh là con của trưởng tỷ nàng ấy, cuối cùng Uông Khâm vẫn quyết định trao quyền quản lý Huyễn Nguyệt Cảnh cho hắn.
Sau một hồi im lặng rất lâu, cuối cùng đại sư huynh cũng đáp lại lời đề nghị của nàng: Hắn đã tiếp nhận quyền quản lý Huyễn Nguyệt Cảnh.
Tuy nhiên vì đại sư huynh không phải là người tạo ra Huyễn Nguyệt Cảnh nên nhiều cơ chế bí mật liên quan đến nơi này sẽ theo cái chết của Uông Khâm mà biến mất.
Nhưng có lẽ đối với đại sư huynh, những điều đó không còn quan trọng. Điều quan trọng nhất là từ nay về sau, hắn có thể đích thân đi tảo mộ cho cha mẹ mỗi năm chứ không còn phải đứng trước một ngôi mộ đơn sơ chôn di vật để tưởng niệm nữa.
Tâm trạng của đại sư huynh không được tốt nên Diệp Kính Tửu liền nghĩ đủ mọi cách để chọc hắn vui.
Những muộn phiền trong lòng Yến Lăng Khanh chẳng mấy chốc đã bị xua tan nhờ sự nghịch ngợm lanh lợi của thiếu niên.
Dù sao đi nữa, từ nay về sau hắn không còn cô độc bước đi trên con đường tu tiên, thiếu niên ấy sẽ luôn đồng hành bên hắn.
Chỉ vậy là đủ.
——
Đêm lễ Tế Nguyệt, Diệp Kính Tửu cùng đại sư huynh và sư tôn trên đường trở về đã cùng nhau ngắm một buổi trình diễn pháo hoa rực rỡ.
Sự lộng lẫy trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó có thể sánh ngang mọi vẻ đẹp trên thế gian này.
Trong đôi mắt của Diệp Kính Tửu phản chiếu ánh sáng chói lóa của những chùm pháo hoa rực rỡ. Bên cạnh cậu, nam nhân lạnh lùng tuấn tú im lặng nhìn cậu, còn thanh niên mỉm cười dịu dàng thì lặng lẽ năm ngón tay đan nhau với cậu.
Gió đêm nhẹ nhàng lướt qua những sợi tóc bên tai cậu.
Thật sự rất đẹp, cậu nghĩ.
Diệp Kính Tửu rất tham lam, cậu thật lòng mong rằng vẻ đẹp này có thể kéo dài thêm một chút nữa.
Thêm một chút nữa thôi.