[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 173
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 173 - Phiên ngoại Tết Trung Thu - Huyễn Nguyệt Cảnh - 3P song long (Phần đầu)

Lại một năm nữa trôi qua, lá rụng báo thu về.
Chớp mắt đã sắp đến lễ tế trăng, khắp nhân gian, người người nhà nhà đều ngóng trông người thân xa xứ trở về, mong ước khi trăng tròn gia đình có thể đoàn tụ.
Đây là năm yên ổn nhất mà Diệp Kính Tửu từng trải qua kể từ khi đến thế giới này. Hiếm hoi lắm cậu mới có được những tháng ngày bình lặng và kéo dài đến vậy để tự do tận hưởng. Cậu chuyên tâm tu luyện trong môn phái Tiêu Dao, mọi rối ren bên ngoài đều do Sư tôn thay cậu gánh vác. Thời gian lẳng lặng trôi đi, Tết Trung Thu hằng năm lại sắp tới.
Phái Tiêu Dao vốn theo lối khổ tu, nên dù là một trong những lễ lớn hàng đầu của dân gian như Tế Nguyệt thì nơi đây cũng tổ chức vô cùng giản dị. Ban đầu, Diệp Kính Tửu chỉ nghĩ, vào ngày đó cậu sẽ cùng Đại sư huynh xuống trấn dạo chơi, ngắm đèn hoa đăng, mua ít bánh trung thu của nhân gian mang về cho Sư tôn nếm thử. Ấy vậy mà ngay khi cậu vừa kết thúc tu luyện và trở về đỉnh Tĩnh Tu, Đại sư huynh đã đưa cho cậu một tấm thiệp mời.
“Đây là…?” Diệp Kính Tửu nhận lấy nó. Tấm thiệp lấy sắc xanh làm màu nền, thân giấy được khắc hoa văn rỗng, vừa nhã nhặn vừa tinh xảo. Cậu mở nó ra, lập tức thấy ngay một hàng mực nước nhảy múa trên giấy, lạc khoản ở cuối thiệp được đề bằng nét chữ mềm mại thanh thoát: Huyễn Nguyệt Cảnh – Uông Khâm.
Yến Lăng Khanh thấy cậu nghi ngờ nên dịu giọng giải thích: “Uông Khâm là Cảnh chủ của Huyễn Nguyệt Cảnh, đồng thời là muội muội ruột của mẫu thân ta. Sáng nay bà ấy gửi thiệp, mời Sư tôn đến Huyễn Nguyệt Cảnh ngắm trăng trước lễ Tế Nguyệt.”
Uông Khâm? Muội muội của mẫu thân Đại sư huynh?
Diệp Kính Tửu kinh ngạc: “Đệ chưa từng nghe huynh nhắc về người này bao giờ…”
Yến Lăng Khanh mím môi cười, giọng nói mang vẻ xa cách: “Nói ra có lẽ đệ không tin, nhưng từ khi ta bái nhập làm đệ tử của Sư tôn đến nay, vẫn chưa gặp di mẫu lần nào hết. Thời gian lâu dần, ta cũng quên mất mình có một người thân như thế. Lần này bà ấy đột nhiên nhận được thiệp mời, ta cũng rất bất ngờ.”
Diệp Kính Tửu nghe vậy, nhất thời không biết đáp trả thế nào. Cậu gượng cười, ghé sát lại ôm cánh tay Đại sư huynh, hỏi nhỏ: “Dù không rõ vị Cảnh chủ kia có ý đồ gì, nhưng… Sư tôn nói thế nào? Người đồng ý rồi hả? Đại sư huynh muốn đi không?”
Yến Lăng Khanh rất hưởng thụ hành động thân mật của Diệp Kính Tửu, giọng nói dịu dàng hơn nhiều, nhưng nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Sư tôn bảo ta tự quyết định nên ta cũng có chút khó xử. Kính Tửu thì sao? Đệ muốn đi không? Nếu Kính Tửu muốn đi, vậy chúng ta sẽ đi.”
Cho cậu chọn sao?
Diệp Kính Tửu sững sốt: “… Sư huynh, chuyện thế này mà để đệ quyết, không ổn lắm nhỉ?”
“Chẳng có gì không ổn cả.” Yến Lăng Khanh nhẹ giọng nói: “Kính Tửu là đạo lữ của ta, chúng ta đồng tâm nhất thể. Quyết định của đệ, cũng chính là quyết định của ta.”
___
Sau cùng, Diệp Kính Tửu vẫn quyết định nhận lời, cùng Sư tôn và Đại sư huynh đến Huyễn Nguyệt Cảnh vào đêm trước lễ Tế Nguyệt.
Dù sao Cảnh chủ của Huyễn Nguyệt Cảnh cũng là di mẫu của Đại sư huynh, cậu có chút tò mò muốn biết người đó là ai, và tại sao suốt quãng thời gian sau khi huynh ấy bái nhập làm đệ tử của Sư tôn, bà ấy lại chưa từng đến thăm. Nói cho cùng, nếu bà ấy là muội muội của mẫu thân Đại sư huynh, thì tức là tỷ muội ruột của Uông Phương.
Tính cách Uông Phương mạnh mẽ, yêu ghét rõ ràng. Vậy muội muội ruột của Uông Phương sẽ là người thế nào đây?
Huyễn Nguyệt Cảnh là một lãnh địa riêng, có liên quan đến quy luật thời không. Lãnh địa riêng của các cao thủ tu sĩ thường tương đương với một quốc gia nhỏ, nhưng cũng có điểm khác biệt. Việc người ngoài có được phép vào nơi ấy hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào định đoạt của Cảnh chủ, người khác không thể can dự.
Mỗi lãnh địa có một hệ quy tắc riêng. Theo lời Sư tôn kể, Huyễn Nguyệt Cảnh là nơi tự do khoáng đạt nhất trong số đó—phàm nhân và tu sĩ cùng sinh sống, tựa như tiên cảnh đào nguyên chỉ có trong thoại bản. Điều này khiến Diệp Kính Tửu càng thêm trông đợi.
Dù không phải lần đầu đến cảnh vực cá nhân—trước đó từng sống một thời gian dài trong cảnh vực của Thẩm Chi—nên hắn cũng chẳng lạ gì với quy luật vận hành. Nhưng Huyễn Nguyệt Cảnh, nơi được vô số người trong tu giới truyền tụng ca ngợi, khiến hắn đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nghĩ rằng dù tuyệt sắc đến đâu, hắn cũng sẽ giữ vững được tâm tình.
Thế nhưng, khi tấm thiệp mời rung lên từng vòng gợn nước, dần dần hòa vào tầng kết giới của Huyễn Nguyệt Cảnh rồi biến mất, ba người họ chính thức bước vào trong cảnh vực—Diệp Kính Tửu nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà vẫn không khỏi kinh ngạc, hai mắt mở lớn.
Chỉ thấy toàn bộ Huyễn Nguyệt Cảnh được bao quanh bởi một vùng nước mênh mông vô tận. Hàng loạt lầu các, nhà cửa tinh xảo và thanh nhã lơ lửng giữa không trung, mây trắng lững lờ, ánh đèn rực rỡ, tiếng tiêu tiếng sáo vang vọng giữa trời, rượu ngon và hương hoa quyện vào nhau say đắm.
Trên mặt nước, đèn hoa tỏa sáng ấm áp, lá sen cùng bèo trôi bồng bềnh. Xa xa, một đài sen xanh mang theo làn mây mỏng nhẹ nhàng trôi về phía Diệp Kính Tửu, dừng lại ngay dưới chân hắn.
Trong giới tu tiên, hắn từng thấy vô vàn kỳ cảnh, từ hùng vĩ đến tráng lệ đều không thiếu. Thế nhưng một nơi đẹp đẽ và huyền ảo đến mức này, hắn vẫn là lần đầu chứng kiến, nó tựa như tiên giới trong mơ, phiêu diêu hư ảo.
Mãi đến khi bàn tay trong ống tay áo bị Sư tôn nắm lấy, Diệp Kính Tửu mới sực tỉnh lại. Hắn ngoan ngoãn để Sư tôn dắt đi, cùng bước lên đài sen đang lơ lửng. Đại sư huynh vốn đi bên cạnh hắn lúc nãy, lúc này đã lùi lại nửa bước, nhường vị trí. Đài sen ấy chỉ đủ chỗ cho hai người, nên không còn phần của y nữa.
Sư tôn khẽ liếc nhìn Yến Lăng Khanh, ánh mắt nhàn nhạt. Yến Lăng Khanh cúi mắt, ánh đèn chiếu rọi tạo nên những mảng sáng tối trên gương mặt tuấn tú của y, khiến đường nét càng thêm rõ ràng và lạnh lùng.
“Làm phiền Sư tôn và tiểu sư đệ đi trước, đệ tử sẽ đến sau.”
“Ừ.”
Diệp Kính Tửu còn đang mải ngắm cảnh đẹp, chẳng nhận ra chút dao động nào trong không khí. Một tay hắn bị Sư tôn nắm chặt, tay còn lại vẫy vẫy về phía Đại sư huynh: “Vậy thì Đại sư huynh, bọn đệ đi trước!”
Câu chào vẫn còn chưa dứt hẳn, đài sen đã chậm rãi bay lên, đưa hai người tiến về phía nơi ở của Cảnh chủ Huyễn Nguyệt Cảnh, Tố Trai Các.
Yến Lăng Khanh ở bên dưới mỉm cười, khẽ nâng tay chào lại tiểu sư đệ. Nhưng chờ bóng dáng thiếu niên khuất hẳn, nụ cười kia cũng dần tan biến. Y thu lại ánh mắt, vẻ mặt trở lại bình thản, đứng yên đợi một đài sen khác đang chầm chậm trôi đến.
“Huyễn Nguyệt Cảnh thật sự có cả tu sĩ lẫn phàm nhân sống cùng sao? Ta cứ ngỡ chỉ là lời đồn!”
Tốc độ di chuyển của đài sen không nhanh, đủ để Diệp Kính Tửu tha hồ ngắm nhìn phong cảnh dưới chân. Hắn tò mò cúi đầu nhìn xuống, thấy một hộ nhân gia đang rao bán bánh trung thu. Trước cửa tiệm còn có mấy tu sĩ đứng chờ, vừa trò chuyện vừa đợi bánh đợt bánh ra lò.
Trong Huyễn Nguyệt Cảnh này, phàm nhân dường như không có quá nhiều kính sợ đối với tu sĩ, mà ánh mắt tu sĩ nhìn phàm nhân cũng không mang vẻ khinh miệt như ngoài thế tục, trái lại còn thân thiện, dễ gần.
Diệp Kính Tửu càng nhìn xuống càng nghiêng người ra phía trước, kết quả bị Sư tôn kéo lại, không kịp đề phòng mà ngã thẳng vào lồng ngực rắn rỏi của người kia. Hắn vội vàng ngẩng đầu, liền bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng của Sư tôn, mày nhíu chặt, rõ ràng sắp mở miệng trách mắng.
Thiên đạo chứng giám, hắn thật chẳng muốn đi chơi vào dịp lễ mà lại bị mắng cho mất vui!
Chưa để Sư tôn kịp nói câu nào, Diệp Kính Tửu đã vội vã ôm chầm lấy eo người kia, cả người dính chặt vào lòng Sư tôn, chẳng màng ngượng ngùng, còn mềm giọng nũng nịu nói: “Đệ biết sai rồi, biết sai rồi mà, Sư tôn…!”
Bao năm ở bên nhau, Diệp Kính Tửu thực sự đã thấu hiểu rõ ràng tính khí của Sầm Lan.
Đối mặt với tiểu đạo lữ của mình làm nũng, người luôn nghiêm khắc lạnh lùng như Sầm Lan khựng lại một chút, rồi chỉ khẽ đưa tay búng nhẹ lên trán Diệp Kính Tửu.
“Đau! Sư tôn!” Diệp Kính Tửu nhăn mặt ôm trán, kêu lên một tiếng khổ sở.
Sầm Lan nghiêng mặt sang hướng khác, không nhìn hắn nữa, song trong đáy mắt lại lặng lẽ hiện lên một tia ý cười nhàn nhạt: “Chẳng bao giờ chịu nhớ lâu.”
.
Tuy đài sen xanh trông có vẻ di chuyển chậm rãi, nhưng khi lên đến tầng cao nhất của Tố Trai Các – nơi gần như ngang bằng với vầng trăng trên cao – thì cũng chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Mái nhà Tố Trai Các được thiết kế như một vầng trăng khuyết, viền ngoài khảm ngọc lam biếc lấp lánh, tỏa ánh sáng dịu dàng.
Chân vừa chạm xuống sàn gỗ trầm hương, Sầm Lan mới buông tay Diệp Kính Tửu, để hắn tự do thưởng ngoạn vầng trăng khổng lồ ở khoảng cách gần. Diệp Kính Tửu phấn khích vô cùng, lập tức chạy lên đài quan cảnh cao nhất, đưa mắt nhìn ra xa khung trời phía dưới và Huyễn Nguyệt Cảnh mờ ảo, tựa như chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào mặt trăng vĩ đại kia.
Dù chưa tới chính hội Tế Nguyệt, nhưng vầng trăng trên cao đã tròn như chiếc đĩa ngọc, tỏa ánh sáng mềm mại dịu dàng. Bao quanh Tố Trai Các là vô số lầu các lơ lửng giữa không trung, cao thấp xen kẽ, tất cả đều được trang trí bằng những chiếc lồng đèn đỏ sẫm, khẽ lay động trong gió, toát lên vẻ nhã nhặn thanh cao, lại ẩn chứa khí tức thiền ý huyền ảo. Diệp Kính Tửu tựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng cảm thán mỹ cảnh trước mắt như chỉ tồn tại nơi tiên giới. Chuyến đi lần này thực không uổng phí.
Không lâu sau, Yến Lăng Thanh cũng lên đến tầng cao nhất của Tố Trai Các. Hắn hành lễ với Sầm Lan xong, mới bước đến gần người kia.
Yến Lăng Thanh nói: “Vừa rồi di mẫu có truyền tin cho đệ tử, bảo rằng trước đó có chút việc vướng bận. Nay biết Sư tôn đã đến, bà đang trên đường tới Tố Trai Các, chỉ chừng một tuần trà nữa sẽ đến bái kiến Sư tôn.”
Sầm Lan gật đầu: “Không sao.”
Lời dừng tại đó, hai người liền sóng vai đứng yên. Cả hai đều là những nam nhân cao ráo tuấn tú, khí chất xuất chúng. Nếu có người ngoài đứng nhìn, chỉ sợ nhất thời cũng khó mà phân biệt ai phong tư hơn ai.
Nói đến khác biệt giữa hai người, thì ngũ quan của Yến Lăng Thanh tinh xảo hơn, đường nét được trau chuốt đến từng chi tiết, đôi mắt đào hoa trời sinh mang theo vài phần đa tình. Hắn có khí chất ôn hòa, kín đáo, cư xử nhã nhặn lịch thiệp, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta dễ nảy sinh hảo cảm, sinh lòng muốn thân cận. Thậm chí từng có người si mê sắc đẹp của hắn đến mức cam nguyện dâng lên mọi trân bảo thế gian, chỉ cầu một nụ cười của mỹ nhân.
Ngược lại, Sầm Lan lại mang đến cảm giác xâm lược mãnh liệt hơn. Ngũ quan của y sâu sắc rõ ràng, đường nét khuôn mặt sắc sảo rành rẽ. Chỉ riêng sống mày đã mang vẻ sắc lạnh, ánh mắt tựa như lưỡi dao, dù không chứa bất kỳ cảm xúc gì cũng khiến người đối diện bất giác sinh lòng e ngại. Huống hồ khí thế quanh thân y mạnh mẽ đến mức khiến người ta không dám thở mạnh, ngay cả những tu sĩ cao minh trông thấy từ xa cũng không khỏi chân run gối mềm, đầu óc chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.
Ánh mắt của hai người đều đổ dồn về thiếu niên đang đứng dựa lan can ngắm trăng kia. Một lúc lâu sau, Sầm Lan mới cất tiếng:
“Phụ mẫu ngươi mất đúng dịp Tế Nguyệt, thi thể cũng được an táng tại đây. Lần này Uông Khâm gửi thiệp mời, có lẽ là muốn nhân dịp tế lễ rủ ngươi cùng đi thăm mộ. Lăng Thanh, ngươi tính sao?”
Yến Lăng Thanh khẽ rũ mắt, không muốn nhắc đến việc đó: “Đã đến Huyễn Nguyệt Cảnh, thì dĩ nhiên đệ tử sẽ thăm mộ cha mẹ. Nhưng nếu phải đi cùng di mẫu ấy… thì đệ tử không muốn.”
Lời vừa dứt, không khí liền trở nên trầm lặng. Một lát sau, Sầm Lan nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần trách bà ấy.”
“… Đệ tử đã hiểu.”
Cả hai đều không muốn đào sâu thêm đề tài này, nên tựa như có sự ăn ý, họ cùng nhìn về phía bóng lưng thiếu niên, dùng sự im lặng để kết thúc đoạn hội thoại ấy.
Khi Diệp Kính Tửu đã ngắm đủ phong cảnh, tâm tình vui vẻ quay đầu lại, liền thấy hai “khúc gỗ” lớn đứng sững sau lưng mình, chẳng nói chẳng rằng.
Diệp Kính Tửu nghiêng đầu khó hiểu: “Sư tôn, sư huynh… hai người đứng đó làm gì vậy?”
Sao lại nhìn chằm chằm ta như thế?
.
Lúc này, ba người Diệp Kính Tửu đang ngồi quanh bàn trà thấp trên đài quan sát ở tầng cao nhất của Tố Trai Các. Chỗ này được trang trí vô cùng tao nhã, từng chi tiết đều thể hiện rõ sự dụng tâm của chủ nhân. Trên bàn gỗ đàn hương là một lò hương nhỏ và vài đĩa điểm tâm tinh xảo, bên cạnh có tiểu đồng rót rượu quế trong suốt như pha lê cho từng người, sau đó hành lễ lui về góc.
Cảnh đẹp trước mắt, mỹ vị sau lưng — nhưng bầu không khí giữa ba người lại mang theo vài phần vi diệu khó tả. Diệp Kính Tửu ngồi xếp bằng trên đệm mềm, mắt dán chặt vào đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn, muốn ăn mà lại thấy khó xử không dám ra tay. Đại sư huynh bên cạnh trông ra được tâm tư của hắn, sắc mặt vốn thản nhiên khẽ hòa hoãn một chút, vén tay áo gắp cho hắn một miếng bánh trung thu da mềm xinh xắn.
“Muốn ăn thì ăn đi,” Đại sư huynh khẽ cong khóe mắt nhìn hắn, dịu dàng nói, “Đã đến Huyễn Nguyệt Cảnh để đón tiết, dĩ nhiên phải vui vẻ một chút mới phải.”
Dưới ánh trăng, mỹ nhân mày mắt dịu dàng, từng cử động đều thấm đượm phong tình. Diệp Kính Tửu bị vẻ đẹp khuynh thành ấy làm cho ngẩn người, vô thức nuốt nước bọt, ngượng ngùng ho khan một tiếng. Hai vành tai trắng muốt thoáng nhuộm sắc hồng, hắn rụt rè nói nhỏ: “Sư huynh, đệ biết rồi mà…”
Đại sư huynh khẽ mỉm cười, còn đang định nói gì đó, thì bên cạnh, Sư tôn cũng gắp cho hắn một miếng bánh. Diệp Kính Tửu sửng sốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Sư tôn sắc mặt không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt lại mang theo áp lực bức người, dán chặt vào hắn mà nói: “Ăn đi.”
“A, được.”
Cảm giác bầu không khí… ngày càng vi diệu thì phải…
May thay, bầu không khí kỳ quặc ấy cũng không kéo dài lâu. Vị Cảnh chủ thần bí của Huyễn Nguyệt Cảnh – nhân vật được truyền tụng khắp tu chân giới – cuối cùng cũng đến.
Nàng dáng vẻ yểu điệu, vận một bộ trường bào màu lam nhạt, trên áo thêu chỉ trắng tạo thành hoa văn phức tạp. Khi nàng phất tay ra hiệu cho đạo đồng lui xuống, mấy chiếc nhẫn bạc đen cổ xưa lồng trên ngón tay nàng nhẹ xoay, tỏa ra từng luồng pháp thuật chấn động.
“Di mẫu.”
“Vãn bối bái kiến tiền bối.”
Đối mặt với tiền bối lại còn là di mẫu của Đại sư huynh, Diệp Kính Tửu dĩ nhiên ngoan ngoãn đứng dậy hành lễ, Yến Lăng Khanh cũng cùng hắn đứng lên khom lưng cúi chào. Duy chỉ có Sư tôn vẫn ngồi yên ổn trên đệm, ánh mắt lãnh đạm nhìn về phía Uông Khâm.
Diện mạo của Uông Khâm chỉ có ba phần giống với Uông Phương, không rực rỡ bằng người chị, nhưng lại toát ra vẻ đạm bạc đặc biệt. Chính cái khí chất hờ hững này lại càng phù hợp với một tu sĩ ẩn thế. Ánh mắt nàng lần lượt dừng lại trên người Yến Lăng Khanh, rồi đến Sư tôn Sầm Lan, cuối cùng mới rơi xuống người Diệp Kính Tửu.
“Lâu nay ta vẫn rất tò mò về song tính lô đỉnh từng khiến cả tu chân giới gà bay chó sủa. Nay tận mắt gặp được, quả nhiên không khiến người thất vọng.”
Huyễn Nguyệt Cảnh chủ ý vị sâu xa liếc hắn một cái, Diệp Kính Tửu sững người trong chớp mắt. Hắn cảm thấy câu này có gì đó là lạ, nhưng lại chẳng thể bắt lỗi ở đâu, đành ngượng ngùng cười cười.
Hắn sao… khiến cả tu chân giới không yên ổn? Cũng đâu nghiêm trọng đến vậy chứ…
Không đúng, vị Cảnh chủ này… sao mới bước vào đã nói chuyện với hắn trước? Theo lẽ thường, chẳng phải nên chào hỏi Sư tôn trước sao?
Nhưng hình như vị cảnh chủ Huyễn Nguyệt Cảnh này và Sư tôn có chuyện gì đó trong quá khứ…
Nàng ta cũng có nói chuyện với Sư tôn thật, nhưng giọng điệu lại khác hẳn so với ban nãy – sắc bén đến mức gần như là chất vấn:
“Sầm… đạo hữu, ta còn tưởng ngươi sẽ chẳng bao giờ chịu hạ cố đến chốn nhỏ nhoi như Huyễn Nguyệt Cảnh. Sao thế, nhân dịp Tế Nguyệt, chẳng lẽ ngươi cũng muốn thay tỷ tỷ ta thắp nén hương?”
Diệp Kính Tửu: “…”
Cậu nhất thời hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cứ như vừa bỏ lỡ mấy tập quan trọng vậy.
Tỷ tỷ? Thắp hương?
Chẳng lẽ mẫu thân của Đại sư huynh được an táng ở đây? Nhưng cậu chưa từng sư huynh nhắc đến chuyện này mà?
Chưa kể – ngoài Hoa Bất Tiếu ra, đây là lần đầu tiên cậu thấy có người dám dùng cái giọng chanh chua như vậy để nói chuyện với Sư tôn.
Quan trọng hơn là – Sư tôn… Sư tôn thế mà lại chẳng hề phản ứng gì ư???
Không sai, Sư tôn chỉ thu lại ánh mắt, nét mặt dửng dưng đến mức không đọc ra được chút cảm xúc nào. Y cầm lấy ly rượu sứ trắng, cúi đầu nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, nhàn nhạt nói: “Bản tọa không có thói quen tế bái người đã khuất. Ngày mai Tế Nguyệt, Lăng Khanh sẽ thay ta đến dâng hương cho hai người đó.”
Y cố ý đẩy chủ đề sang phía Yến Lăng Khanh, rõ ràng là chẳng muốn tiếp tục dây dưa thêm với Uông Khâm nữa. Yến Lăng Khanh cũng thuận theo mở lời, cắt ngang câu tiếp theo vốn đã đến cửa miệng của di mẫu mình:
“Di mẫu mời Lăng Khanh đến Huyễn Nguyệt Cảnh, Lăng Khanh luôn ghi nhớ trong lòng. Ngày mai Lăng Khanh tự nhiên sẽ đến tế bái phụ mẫu, dâng hương quét dọn mộ phần. Chỉ là nếu có làm phiền đến thời gian của di mẫu, thì mong di mẫu không cần bận lòng tiếp đãi chúng con. Mọi người ở lại chỗ này ngắm trăng, nghỉ ngơi là được rồi.”
Cái bản lĩnh cúi đầu nhận tổ, đúng là ngày càng thuần thục trơn tru mà…
Lời nói của Uông Khâm mắc kẹt giữa cổ họng, sắc mặt lúc sáng lúc tối. Một lát sau, nàng ấy cười lạnh một tiếng, rốt cuộc cũng không nói ra lời nào khó nghe. Ánh mắt nàng ấy phức tạp nhìn chằm chằm Yến Lăng Khanh, rồi xoay người rời đi, lúc đi chỉ để lại một câu: “Trưa mai ta đợi ngươi trước mộ của mẫu thân ngươi.”
Di mẫu của đại sư huynh gửi thiệp mời cho sư tôn là muốn đại sư huynh đến Huyễn Nguyệt Cảnh tảo mộ cho phụ mẫu hắn? Vào lễ Tế Nguyệt?
… Không phải? Sao đại sư huynh và sư tôn lại không nói gì với cậu?
Chẳng trách cậu cảm thấy tâm tình của hai người hôm nay đều không tốt.
Diệp Kính Tửu không hiểu gì cả, cậu vô thức nắm chặt tay đại sư huynh. Đại sư huynh vốn đang cúi đầu trầm mặc cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cậu, ngẩng đầu lên hơi cong môi với cậu, như muốn nói với cậu rằng mình không sao.
… Cười hay không cười, xấu chết đi được.
Diệp Kính Tửu cau mày, nắm chặt tay hơn, cuối cùng cậu cũng không nhịn được mà hỏi: “Sư huynh, rốt cuộc đã chuyện gì vậy?”
Yến Lăng Khanh mím môi, như không muốn nhắc đến chuyện cũ. Nhưng tiểu sư đệ vẫn nhìn mình, hắn thở dài, kéo tiểu sư đệ đứng dậy: “Kính Tửu, đêm nay đệ có muốn đi tảo mộ với huynh không?”
“Đêm nay?”
“Ừm.”
Ánh mắt Yến Lăng Khanh lướt qua sư tôn, sư tôn cúi đầu uống rượu, không ngăn cản. Hắn càng thêm tùy hứng, trước mặt sư tôn đan năm ngón tay vào nhau với Kính Tửu, siết chặt, ấm giọng nói: “Không phải Kính Tửu muốn biết chân tướng sao? Trên đường đi, huynh sẽ kể cho đệ nghe.”
Tảo mộ cho nhạc phụ nhạc mẫu trên danh nghĩa, đương nhiên không có lý do gì để Diệp Kính Tửu không đi.
Cậu không chút do dự, theo đại sư huynh lên Thanh Liên, cậu suy nghĩ một chút, trước khi rời đi quay đầu hỏi sư tôn: “Sư tôn, người không đi sao?”
Sư tôn không nói gì, tự rót thêm một chén rượu, chỉ để lại cho Diệp Kính Tửu một bóng lưng.
Một bóng lưng có phần cô tịch.
“Đi thôi, Kính Tửu.”
Đại sư huynh nắm tay cậu, đáy mắt chất chứa cảm xúc: “Cố nhân cố thổ, sư tôn cần được ở riêng một thời gian.”
Sư tôn cần được ở riêng…
Ngay cả cậu cũng không được sao?
Diệp Kính Tửu quay đầu lại, mím môi: “Đệ biết rồi, vậy chúng ta đi thôi. Nhiều năm không đến đây, đại sư huynh còn nhớ đường không?”
“Tất nhiên là nhớ.”
——
“Trước kia Huyễn Nguyệt Cảnh cũng như vậy sao? Đẹp như tiên cảnh trên trời.” Trên đường đi, Diệp Kính Tửu nắm tay đại sư huynh hỏi: “Đây là lần đầu đệ thấy lĩnh vực ảo diệu như vậy.”
“Đúng vậy. Huynh chỉ ở đây ba năm, tuy có chút ký ức, nhưng cũng khá mơ hồ.” Yến Lăng Khanh nói: “Nhưng Huyễn Nguyệt Cảnh đã nổi danh từ trăm năm trước, lúc đó Huyễn Nguyệt Cảnh cũng giống như bây giờ, chỉ tiếp nhận tu sĩ muốn an hưởng tuổi già.”
“An hưởng tuổi già?”
Yến Lăng Khanh gật đầu: “Tuy tuổi thọ của tu sĩ dài hơn phàm nhân, nhưng cuối cùng cũng có một ngày kết thúc. Không phải ai cũng có thiên phú như sư tôn, có thể một bước lên trời. Đa số tu sĩ sau mấy trăm năm cảnh giới trì trệ sẽ bất đắc dĩ phải đón nhận sự thật tuổi thọ sắp hết. Phụ mẫu huynh cũng vậy.”
“Ra là vậy…” Diệp Kính Tửu không tiện hỏi kỹ, cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Vậy theo lời sư huynh, cảnh chủ của Huyễn Nguyệt Cảnh, thiên phú so với… khụ, so với mẫu thân cao hơn một chút sao?”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi phụ mẫu của hắn như vậy trước mặt đại sư huynh, nói xong trong lòng thịch thịch loạn nhịp, cổ họng căng cứng. Cậu nắm chặt ống tay áo đại sư huynh, có chút khẩn trương nhìn sư huynh. Đại sư huynh sững người, nụ cười bỗng trở nên chân thật hơn nhiều, ngay cả giọng điệu cũng dịu dàng hơn.
“Không phải vậy, mẫu thân và phụ thân, nếu không có gì bất ngờ, có lẽ hiện giờ vẫn còn sống. Chỉ là…”
Yến Lăng Khanh dừng lại, chuyển chủ đề: “May mà không nhớ nhầm đường, tiểu sư đệ, chúng ta đến rồi.”
Tiếng nước chảy ầm ầm từ khi bước vào hòn đảo nhỏ biên giới Huyễn Nguyệt Cảnh không ngừng vang lên.
Men theo con đường nhỏ u ám đến cuối, Diệp Kính Tửu dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía phần mộ hợp táng phu thê nằm dưới thác nước, linh khí nồng đậm, tiên thảo phát ra ánh sáng trắng yếu ớt che khuất bia mộ, hai người đẩy những cành tiên thảo ra, đến trước mộ. Bia mộ được dọn dẹp rất sạch sẽ, bày biện rượu quế hoa tươi và điểm tâm tế nguyệt.
“Di mẫu đã đến đây trước.”
Ánh mắt Yến Lăng Khanh lập lòe, hắn giơ tay, một bình rượu cổ xuất hiện trên tay. Hắn kéo Diệp Kính Tửu hành lễ trước bia mộ, rồi rót rượu xuống trước mộ. Diệp Kính Tửu cũng làm theo, sau khi dâng rượu xong, cậu nhìn đại sư huynh khẽ cúi người, dùng tay áo lau chùi bia mộ vốn đã rất sạch sẽ, động tác nhẹ nhàng vuốt ve dòng chữ khắc trên bia mộ, giọng nói khàn khàn trầm thấp, tràn đầy cảm xúc: “Đã lâu rồi huynh không đến đây.”
Diệp Kính Tửu không biết nói gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lưng sư huynh. Cứ vậy qua thật lâu, sư huynh thẳng người, lại nắm chặt tay Diệp Kính Tửu. Lực rất mạnh, như muốn siết chặt Diệp Kính Tửu trong lòng bàn tay.
Từ góc độ của Diệp Kính Tửu, chỉ thấy khuôn mặt sư huynh gần như ẩn trong bóng tối. Lông mi hắn dày đặc, khi cụp mắt hàng mi dài che khuất đi cảm xúc u ám trong đáy mắt. Hắn dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào phần mộ hợp táng phu thê, chậm rãi mở miệng: “Lúc huynh còn ở Huyễn Nguyệt Cảnh, khi đó phụ thân chưa mất, nhưng vận số đã sắp hết, một năm cũng ít khi nói chuyện với huynh. Huynh gặp ông ấy, chỉ có thể đứng xa xa nhìn lén. Mà di mẫu lại bịt mắt huynh, nói là xui xẻo.”
“Đến ngày lễ Tế Nguyệt, ngày giỗ mẫu thân, phụ thân qua đời. Di mẫu kéo huynh đi hành lễ trước mộ phần của hai người, đốt vàng mã viếng mộ. Sau khi tảo mộ xong, bà ấy dẫn huynh rời khỏi Huyễn Nguyệt Cảnh, sư tôn đang chờ ở ngoài. Di mẫu hỏi huynh có muốn đi theo sư tôn không, huynh gật đầu, bà ấy liền tát ta một cái, bảo từ nay về sau huynh đừng đến đây nữa, nói huynh không xứng đáng tảo mộ cho mẫu thân. Từ đó về sau, khi đến đây lần nữa, chính là hôm nay.”
Diệp Kính Tửu cảm thấy tim như thắt lại, những lời ngắn gọn của đại sư huynh tiết lộ ra nhiều thông tin, khiến cậu càng thêm hoang mang: “Sư tôn… có quan hệ với di mẫu của đại sư huynh sao? Còn phụ thân của đại sư huynh vì sao cũng…”
Vì sao cũng bị cảnh chủ Huyễn Nguyệt Cảnh ghét bỏ?
Đại sư huynh nhìn cậu, khóe môi nở một nụ cười nhẹ: “Kính Tửu muốn biết?”
“Ừm…” Diệp Kính Tửu gật đầu, cậu suy nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nhưng nếu đại sư huynh không muốn nói, đệ sẽ tôn trọng mong muốn của đại sư huynh.”
Nhưng từ vẻ mặt cau mày do dự của cậu, rõ ràng rất để ý.
Đối diện truyền đến tiếng cười khẽ, Diệp Kính Tửu mím môi: “Sư huynh không muốn nói thì thôi.”
“Không phải huynh không muốn nói, chỉ là thấy Kính Tửu đáng yêu.” Sư huynh xoa đầu cậu, giọng điệu dịu dàng: “Trước mặt Kính Tửu, huynh không có bí mật gì, đệ muốn biết gì, huynh đều sẽ nói cho đệ.”
“Nên bắt đầu từ đâu nhỉ? Ừm… cứ từ khi huynh vừa bái nhập môn hạ của sư tôn đi.”
Yến Lăng Khanh bái nhập môn hạ của sư tôn được một năm, hắn còn nhỏ đã bị Sầm Lan dẫn ra ngoài Huyễn Nguyệt Cảnh. Uông Khâm đóng cửa không gặp, chỉ viết một chữ lớn gửi ra, trên giấy chỉ có một chữ: Cút.
Yến Lăng Khanh không hiểu sao di mẫu luôn đối xử tốt với hắn lại thay đổi thái độ lớn như vậy. Hắn mờ mịt hỏi sư tôn, vì sao di mẫu muốn hắn cút?
Sư tôn trầm mặc một lúc, dẫn hắn rời khỏi Huyễn Nguyệt Cảnh, nói: “Chuyện này do ta gây ra.”
Từ đó về sau, sư tôn để người giấy nhỏ dẫn Yến Lăng Khanh đến Huyễn Nguyệt Cảnh. Nhưng Uông Khâm vẫn từ chối để Yến Lăng Khanh vào, bảo hắn từ bỏ đi, hắn không xứng đáng tảo mộ cho mẫu thân mình. Dần dà, Yến Lăng Khanh không đến Huyễn Nguyệt Cảnh nữa, mà lén lút lập một phần mộ nhỏ dưới chân núi đỉnh Tĩnh Tu, tảo mộ cho phụ mẫu.
Đến khi Yến Lăng Khanh lớn hơn, mới biết được khúc mắc giữa phụ mẫu hắn và sư tôn từ người giấy nhỏ, đó là khởi đầu của bi kịch.
Năm đó Nhân tộc và Yêu tộc đại chiến, phụ mẫu hắn theo lệnh Sầm Lan trấn thủ biên ải phía bắc. Biên ải phía bắc là nơi nguy hiểm nhất ngoài thành Phù Tri của Yêu hoàng, Yến Đình Vân và Uông Phương chống lại đại quân yêu tộc hung hãn ở biên ải phía bắc, sau khi kiên trì mấy tháng, cuối cùng bọn họ không chống đỡ nổi, xin Sầm Lan đến cứu viện. Sầm Lan đồng ý, lại điều những tu sĩ cấp cao ít ỏi ở đó đến thành Phù Tri, bảo bọn họ kiên trì thêm một ngày nữa.
Kiên trì thêm một ngày nữa.
Hai người được Sầm Lan cam đoan, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Dù toàn bộ chiến lực cấp cao đều bị điều đi, hai người cũng không hề hoảng sợ. Bấy giờ Sầm Lan đã là đại năng hàng đầu tu tiên giới, một người địch vạn quân, có y trợ giúp, biên ải phía bắc tất không thất thủ.
Nhưng Sầm Lan đã nuốt lời.
Yến Đình Vân và Uông Phương chờ ở biên ải phía bắc nửa tháng mà mãi vẫn không thấy bóng dáng Sầm Lan. Yêu tộc không đợi viện binh, thừa lúc biên ải phía bắc miệng cọp gan thỏ, giương cờ tấn công mạnh mẽ. Hai người cô độc trấn giữ biên ải phía bắc, trong vòng vây của Yêu tộc liều chết phá vây, nhặt về một mạng. Gân mạch Yến Đình Vân đứt đoạn, mất một cánh tay, cõng Uông Phương xương cốt nội tạng nát bấy, chỉ nhờ một nhánh tiên thảo duy trì tính mạng, tuyệt vọng đi tìm người cứu chữa.
Nhưng chờ đợi bọn họ là sự nguyền rủa không dứt của Nhân tộc. Hắn cõng Uông Phương cơ thể đầy lỗ thủng, chỉ còn hình hài người, bị ánh mắt khinh thường và nước bọt của thế nhân bao phủ.
Những Nhân tộc đó hỏi: Tại sao bọn họ bỏ rơi biên ải phía bắc quan trọng nhất? Tại sao không chết trận? Tại sao làm đào binh? Tại sao còn mặt mũi trở về?
Không ai biết Uông Phương đau đớn đến mức tinh thần sụp đổ, dung nhan kiều diễm ngày nào méo mó, khóc lóc cầu xin đạo lữ tự tay kết liễu mạng sống nàng. Cũng không ai biết Yến Đình Vân đứng bên cạnh nàng, nhìn thầy thuốc nối lại xương cốt cho nàng, nghe tiếng rên rỉ thống khổ của nàng, một đêm đạo tâm sụp đổ, từ đạo nhập ma.
Sự sỉ nhục ấy kéo dài đến khi đại chiến kết thúc, Sầm Lan tự mình ra tay trấn áp mới chấm dứt.
Từ đó về sau, quan hệ của Yến Đình Vân với Sầm Lan càng lúc càng xa cách, ở lại Huyễn Nguyệt Cảnh của muội muội ruột Uông Phương là Uông Khâm. Căn cốt hai người đều hỏng, tiên lộ đã tận, sau đại chiến Uông Phương khó có thể sinh nở, nhưng cuối đời lại may mắn đón chào sự ra đời của Yến Lăng Khanh. Sau đó, Sầm Lan nhận được tin tức của Yến Đình Vân, mang Yến Lăng Khanh thơ ngây vô tri đi.
Uông Khâm vô cùng căm hận Sầm Lan, càng hận Yến Đình Vân đưa con của tỷ tỷ cho Sầm Lan, hận cả Yến Lăng Khanh muốn đi theo Sầm Lan. Nàng ấy mắng hắn nhận giặc làm cha, ngay cả kẻ thù của mình mà cũng có thể kính trà hành lễ, cấm Yến Lăng Khanh quay lại Huyễn Nguyệt Cảnh.
Cho đến gần đây, nàng ấy mới gửi thiếp mời, chủ động mời Yến Lăng Khanh trở về Huyễn Nguyệt Cảnh.
Yến Lăng Khanh nói đến đây, tiểu sư đệ sửng sốt, vì quá khứ nặng nề này mà nghẹn lời. Hắn dừng lại, không kể chi tiết tàn nhẫn, cân nhắc vì tiểu sư đệ mà chủ động giải thích nguyên nhân sư tôn thất tín.
“Năm đó thành Phù Tri Yêu hoàng ở là trung tâm của đại chiến. Thành Phù Tri do Hoa Bất Tiếu và sư tôn liên minh, biên ải đông tây nam bắc do các thế gia Nhân tộc trấn thủ. Khi phụ mẫu huynh cầu cứu, trận chiến ở thành Phù Tri đã gần kết thúc, Yêu hoàng sắp chết.”
“Nhưng Hoa Bất Tiếu đột nhiên phát sinh dị biến, thừa lúc sư tôn là chủ lực giao chiến với Yêu hoàng, hắn đã ra tay trước, giết chết Yêu hoàng, sau đó lại làm trọng thương sư tôn vốn đã bị thương. Mặc dù may mắn thoát chết, nhưng sư tôn vẫn hôn mê bất tỉnh, đến khi tỉnh lại, phụ thân huynh đã nhập ma, mẫu thân an nghỉ, mọi thứ đều không thể quay lại.”
Ngón tay Yến Lăng Khanh đặt lên tên mẫu thân, lại trượt xuống tên phụ thân. Nói xong, những áp lực đè nặng trong lòng hắn từ khi nhận được thiếp mời của di mẫu được giải tỏa, điều này làm hắn nhận ra việc tâm sự với người thân thiết quả là lựa chọn không tồi.
Tiểu sư đệ im lặng hồi lâu, giọng nói nhẹ nhàng hỏi: “Đã vậy, đại sư huynh… đại sư huynh không hận sư tôn sao?”
Không hận sư tôn vì đã thất tín, khiến hắn từ nay không còn phụ mẫu sao?
Ngón tay Yến Lăng Khanh đang vuốt ve hoa văn khắc trên bia mộ khựng lại, ánh mắt phức tạp.
Hận sư tôn sao?
… Thực ra thì không.
Khi hắn có kí ức, mẫu thân đã thành bia mộ, phụ thân hấp hối, cả ngày không nói một câu. Chỉ có một lần nói nhiều là dặn dò sau này hắn làm đệ tử của sư tôn phải chăm chỉ tu luyện, đừng để những chuyện tầm thường làm xao động đạo tâm. Sau đó, hắn trở thành đệ tử của sư tôn, được đối phương tận tâm dạy bảo. Vì hiểu rõ tính tình sư tôn, cho dù biết hết mọi chuyện, hắn cũng khó sinh ra hận ý.
Nhưng sư tôn vẫn là sư tôn, sẽ không dành nhiều thời gian cho hắn. Hắn luôn cô độc trên đỉnh Tĩnh Tu, cho đến khi tiểu sư đệ đến, đỉnh Tĩnh Tu lạnh lẽo mới thêm vài phần sinh khí. Nói đến hận ý với sư tôn, cũng là từ đó mà bắt đầu.
Phụ thân dặn hắn đừng để chuyện tầm thường làm xao động đạo tâm, tiếc là khi hắn nhận ra đạo tâm bất ổn, mọi chuyện đã muộn. Giờ đây hắn đắm chìm trong sự dịu dàng của sư đệ, cho dù phải chia sẻ người yêu, cũng không thể buông tay…
Những điều này đương nhiên Yến Lăng Khanh không nói với tiểu sư đệ, hắn cười, nói với sư đệ: “Không hận.”
“Dù là sư tôn, cũng không thể kiểm soát tất cả. Huynh nghĩ phụ thân chịu để huynh bái sư tôn làm sư phụ, cũng đã chấp nhận nhiều chuyện. Mà cứ đắm chìm trong thù hận chỉ khiến bản thân càng thêm hẹp hòi, Kính Tửu thấy sao?”
“Đúng vậy.”
Tiểu sư đệ mở miệng, vẫn do dự, nói lắp bắp: “Đại sư huynh nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Nhưng nếu là cậu, có lẽ không thể phóng khoáng như đại sư huynh.
Diệp Kính Tửu đã bắt đầu hối hận vì biết chuyện này, sự phức tạp của nó khiến cậu không thể đơn giản phán định đúng sai, lời an ủi cũng mắc kẹt trong cổ họng, nói không nên lời.
Cậu chỉ cảm thấy bây giờ lời an ủi với đại sư huynh đã không còn ý nghĩa gì nhiều.
Chuyện cũ đến đây không nhắc lại nữa, Diệp Kính Tửu muốn làm dịu không khí, cười nói: “Nói đến, trước kia trong ảo cảnh, đệ từng thấy bóng dáng của Uông… khụ, mẫu thân. Khi đó bà ấy còn tưởng đệ là tình địch, mỗi lần thấy đệ, ánh mắt đều như chứa dao. Bây giờ gặp lại, bà ấy thấy đệ tảo mộ cho mình, không biết có giận không.”
Yến Lăng Khanh nghe cậu nói vậy, cũng nhớ lại chuyện cũ trong ảo cảnh, trong đầu hiện lên cảnh sư tôn và tiểu sư đệ ân ái trong phòng…
Đáy mắt Yến Lăng Khanh tối sầm, vẻ mặt không đổi, giọng nói ôn hòa: “Tuy tính tình mẫu thân đanh đá, nhưng cũng không phải người không nói lý. Bây giờ biết mọi chuyện thì sao mẫu thân lại giận Kính Tửu.”
Diệp Kính Tửu không phát hiện ra gì khác thường, cười nói: “Hy vọng vậy.”
Tiếng thác nước đổ ào ào vang lên, cứ thế những giọt nước li ti bắn lên thậm chí còn bay đến mặt Diệp Kính Tửu, cậu dùng mu bàn tay lau mặt rồi nghe thấy đại sư huynh hỏi: “Nhắc mới nhớ, Kính Tửu vẫn chưa từng kể với ta cha nương đệ là người như thế nào? Họ có tính cách ra sao?”
Diệp Kính Tửu khựng lại, nhớ đến cha mẹ trước khi xuyên không, nụ cười trên mặt cậu lập tức tan biến không còn dấu vết. Cậu do dự một chút rồi nói:
“Cha nương đệ, ừm… Đều là những người rất tốt, họ luôn bảo vệ đệ rất chu đáo. Có họ bên cạnh đệ mới có thể…”
Ngây thơ như vậy.
Dù là ở thế giới hiện đại, với tính cách như cậu e rằng ra xã hội cũng sẽ bị lừa sạch sành sanh.
Chỉ là, cậu không thể quay lại nữa. Đã đến thế giới này nhiều năm, cậu cũng đã quen với những ngày tháng không có cha mẹ bên cạnh.
Nhưng rồi sư huynh lại hỏi: “Kính Tửu có nhớ cha nương không?”
Cậu cắn môi, cuối cùng vẫn không kìm được mà nhẹ nhàng nói một câu: “Nhớ.”
Cậu thật sự rất muốn được gặp lại họ một lần nữa, dù chỉ để nói lời tạm biệt cũng được.
Sư huynh xoa đầu cậu, Diệp Kính Tửu hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng rồi nở nụ cười tươi với sư huynh: “Không sao đâu, tuy không thể gặp lại cha nương nữa nhưng bây giờ đệ có đại sư huynh và sư tôn. Ba người chúng ta cũng là một gia đình! Vậy là đệ mãn nguyện lắm rồi!”
Dù không thể quay về thế giới hiện đại nhưng ở thế giới tu tiên này cậu có một phái Tiêu Dao như ngôi nhà thứ hai, có sư tôn và đại sư huynh như người thân trong nhà cho nên Diệp Kính Tửu không cảm thấy cô đơn hay sợ hãi chút nào.
Cậu nghĩ sau câu nói ấy, đại sư huynh sẽ mỉm cười đáp lại. Nhưng bàn tay của sư huynh chợt khựng lại, chỉ lặng lẽ nhìn cậu không nói một lời.
Diệp Kính Tửu không hiểu được biểu cảm đó, nụ cười trên mặt dần tan biến, giọng nói cũng nhỏ dần đi, không chắc chắn gọi:“… Sư huynh?”
Yến Lăng Khanh cười nhẹ, rút tay về: “Kính Tửu, đệ về trước đi. Sư huynh muốn ở đây một mình một lát.”
Hắn nhận ra tiểu sư đệ đang nhìn mình với vẻ mặt bất an như thể phát hiện ra mình lỡ nói điều gì khiến đại sư huynh giận. Lúc này Yến Lăng Khanh mới nhận ra có lẽ bản thân đã để lộ cảm xúc quá rõ ràng, nét mặt hắn dần dịu lại, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Ngoan nào, Kính Tửu. Đệ còn nhớ đường về chứ?”
“Nhớ…”
“Vậy là tốt rồi. Đệ cứ về Tố Trai Các trước đi, huynh sẽ nhanh chóng quay lại.”
Đại sư huynh vậy mà lại đuổi mình đi, chẳng lẽ là câu nói nào đó đã khiến huynh ấy khó chịu?
Diệp Kính Tửu mím môi, buồn bã nhỏ giọng đáp một tiếng rồi rời khỏi hòn đảo hẻo lánh này. Cậu đứng trên đóa thanh liên lơ lửng, ngoái đầu nhìn lại, phía dưới chỉ còn lại rừng cây rậm rạp xanh um.
Vị sư huynh cùng đến đây với cậu mà giờ đây cậu lại chẳng nhìn thấy bóng dáng người đó đâu nữa.
Tận sâu trong cánh rừng rậm.
“Người một nhà… Còn cả sư tôn sao?”
Yến Lăng Khanh rũ mắt, tiếng thác nước ào ào như nuốt trọn lấy tiếng thì thầm của hắn.
… Phải làm sao đây?
Hắn chỉ muốn một thế giới chỉ có hai người mà thôi.
——
Khi Diệp Kính Tửu quay về, sư tôn đang cầm một chén rượu ngọc trắng rũ mắt uống rượu.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy sư tôn uống rượu, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Nghĩ đến những chuyện đại sư huynh kể đêm nay, phải chăng lúc này sư tôn cũng đang… Mượn rượu giải sầu?
Vừa tiến lại gần sư tôn, Diệp Kính Tửu lập tức ngửi thấy mùi rượu nồng đậm tỏa ra từ người ấy, sư tôn ngước mắt lên liếc cậu một cái.
Gương mặt người đàn ông ấy như tuyết, như mang theo một lớp băng lạnh không thể tan chảy, vừa tuấn mỹ vừa lạnh lùng như một vị thần cao cao tại thượng không thể chạm tới.
Một nhân vật thần thánh, không ai dám xâm phạm như vậy khi nhớ về quá khứ cũng sẽ có lúc buồn phiền như người thường.
Diệp Kính Tửu bỗng ngẩn người khi đứng bên cạnh sư tôn.
Còn chưa kịp hoàn hồn, một cánh tay bất ngờ vòng qua eo cậu kéo cậu về phía trước khiến cậu mất đà nhào vào lòng sư tôn. Mùi rượu lẫn mùi đàn hương trên người nam nhân lập tức bao trùm lấy cậu.
Tim Diệp Kính Tửu đập thình thịch, cậu vội nắm lấy vạt áo trước ngực sư tôn, mông dán chặt trên đùi người kia, nghe thấy giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt vang lên từ phía trên đầu: “Còn biết đường về à?”
“Con chỉ đi một lát thôi mà…”
Diệp Kính Tửu nhỏ giọng đáp lại, vẫn rúc trong lòng sư tôn không dám ngẩng đầu, áp lực vô hình tỏa ra từ sư tôn khiến cậu thấy vừa căng thẳng vừa bối rối.
Đùi gập sát mông làm cậu đau mông, cũng thấy hơi khó chịu cho nên cậu ôm eo người đàn ông cọ cọ tiến về phía trước tìm một tư thế thoải mái mới chịu dừng lại. Chỉ là nam nhân đã bị cậu cọ tới cọ lui, cơ thể vốn say nhanh chóng phản ứng liền thốt ra một tiếng khịt mũi nghẹn ngào.
Cơ thể Diệp Kính Tửu cứng đờ, cậu cảm nhận được một thứ khổng lồ cứng dưới mông, cuối cùng dừng ở vị trí nhạy cảm của mình. Cậu hoảng loạn nhìn xung quanh thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm.
Đây là nơi công cộng, bốn phía đều là lầu các, nếu để người khác phát hiện hai người đang thân mật thì không hay lắm…
Nghĩ như vậy, sư tôn kéo Diệp Kính Tửu ra khỏi vòng tay của mình. Nam nhân kia nhẹ nhàng véo cằm cậu, nâng mặt cậu lên. Khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng rũ mắt nhìn xuống cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát môi cậu.
Đôi môi nhạt màu của thiếu niên bị xoa nhẹ từng chút một liền nhanh chóng ửng đỏ.
“Sư tôn…”
Giọng của thiếu niên run rẩy rõ rệt. Sầm Lan buông tay ra, rũ mắt đưa chén rượu ngọc trắng trong tay lên gần môi cậu, giọng trầm thấp đầy từ tính: “Nếm thử xem.”
Thì ra chỉ là muốn cậu nếm rượu.
Diệp Kính Tửu nhẹ nhàng thở phào, trong lòng lại có chút thất vọng không rõ lý do.
Tuy bản thân cậu không thích uống rượu nhưng sư tôn đã đưa đến tận miệng thì khó mà từ chối, Diệp Kính Tửu do dự một chút rồi cúi đầu, thử nhấp một ngụm nơi mép chén. Hương vị ngọt dịu, thơm nồng trên đầu lưỡi nhanh chóng lan ra khiến mắt Diệp Kính Tửu sáng lên: “Đây là…?”
“Rượu hoa quế.”
Thiếu niên trong lòng muốn giơ tay nhận lấy chén rượu đang kề bên môi nhưng Sầm Lan lại tránh đi, đưa chén rượu trở lại sát môi cậu.
Hai má tiểu đồ đệ ngoan ửng đỏ, ngoan ngoãn để y đút cho uống. Y chăm chú nhìn khóe môi khẽ mím lại của cậu, trong đáy mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ. Y dịu dàng giải thích về nguồn gốc của rượu hoa quế: “Phía nam Huyễn Nguyệt Cảnh có một cây quế nghìn năm, rượu này được ủ từ hoa quế ở đó.”
“Ồ… Cũng khá ngon đấy.”
Diệp Kính Tửu bị sư tôn đút rượu luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, cậu uống mấy ngụm liền dừng. Rượu hoa quế này có vị hơi ngọt, uống vài ngụm rồi mới thấy độ cồn không thấp nên cậu không thể uống nhiều, cơ thể lại quá nhạy cảm, chỉ cần vài ngụm rượu hoa quế đã khiến má Diệp Kính Tửu đỏ lên.
Khuôn mặt trắng nõn mịn màng ửng đỏ. Đôi mắt hạnh tròn trịa cũng hơi đỏ nơi khóe, hàng mi dày và dài khẽ chớp chớp, kết hợp với chút lệ ánh lên do sinh lý kích thích và đôi môi hơi ướt đỏ hồng, tuy không hề để lộ điều gì quá mức, nhưng vẫn toát ra một vẻ… Gợi dục khó diễn tả.
Rất giống với biểu cảm khi cậu lên đỉnh.
Chỉ là nếu mặt đầy nước mắt, cả người khóc nức nở, cơ thể run rẩy mới hoàn toàn giống.
Đôi mắt Sầm Lan tối tăm không rõ, ham muốn đã kích thích nam nhân đặt ly rượu xuống. Y tiến lại gần tai tiểu đồ đệ, hơi thở lạnh lẽo chạm vào dái tai đỏ của thiếu niên, lòng bàn tay to lớn bao phủ cặp mông mềm mại của thiếu niên rồi nâng nó lên, tay kia dễ dàng kéo đai lưng cẩm tú trên eo cậu.
“Sư tôn——!”
Cảm nhận được ý đồ của sư tôn, Diệp Kính Tửu nhanh chóng vùi mặt vào vòng tay của nam nhân, mùi hương làm bản thân yên tâm khiến cậu ỷ lại cọ xát nó. Giọng nói cậu khó chịu, nắm lấy vạt áo trên ngực người đàn ông, chậm rãi nói: “Đừng ở đây, nơi này không có bình phong…”
Lời nói là nói như vậy nhưng khi cậu được ôm trong vòng tay nam nhân, hai nhân liền không nhịn được cọ cọ.
Ngại quá đi, rõ ràng chỉ mới vài ngụm rượu nhưng cơ thể này lại mượn rượu hứng tình.
Bàn tay sư tôn vuốt ve mông cậu, nhào nặn chúng với ý nghĩ gợi dục. Diệp Kính Tửu muốn giãy dụa nhưng mông cậu cứ có cảm giác ngứa ran kỳ lạ như cơ thể vừa có dòng điện chạy qua. Cậu nắm chặt áo choàng của nam nhân, không nói nên lời chứ đừng nói là kháng cự. Mà sư tôn cứ như không nghe lời cậu nói vẫn tiếp tục kéo y phục cậu, y cực kỳ thuần thục thò tay vào y phục cậu.
Tai Diệp Kính Tửu đỏ bừng, cậu cảm nhận được vật cứng của sư tôn đang trêu chọc âm hộ của mình qua lớp vải. Dương vật sư tôn vừa cứng vừa lớn chỉ cần đẩy nhẹ vài cái là có thể chạm đến âm hộ non mềm, điều này khiến Diệp Kính Tửu lập tức có phản ứng. Cậu cắn môi dưới, kéo ống tay áo của nam nhân, vô thức phát ra những tiếng thở hổn hển ngắt quãng: “Không phải đã nói với sư tôn không thể làm ở đây sao…”
Y còn luồn tay vào xoa ngực cậu, sau đó thò tay vào quần lót chạm vào mông anh cậu…
Tên lưu manh.
Dưới sự gian manh của nam nhân, Diệp Kính Tửu không khỏi xoa chân, khoái cảm liên tục ập tới khi âm hộ nhạy cảm bị đẩy đi đẩy lại qua một lớp vải, nước dâm nhanh chóng chảy ra ngoài. Diệp Kính Tửu nằm trong vòng tay sư tôn ngân nga tiếng thở hổn hển đầy dục vọng, ngón tay cậu siết chặt.
Cơ thể cậu gầy gò, hầu như là nằm gọn như một con mèo con trong vòng tay sư tôn, điều này khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy có chút an toàn. Nhưng dù nói thế nào đi nữa, Tố Trai Các là trung tâm của toàn bộ Huyễn Nguyệt Cảnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ có rất nhiều ánh mắt nhìn vào, nếu đang rên rỉ trước mặt mọi người vì nhất thời hứng tình thì…
Nghĩ đến đây, Diệp Kính Tửu lập tức giật mình, não cậu vốn hỗn loạn vì hứng tình đột nhiên tỉnh táo. Cậu nắm chặt bàn tay đang không trung thực, ngước mắt lên nhìn sư tôn, đôi mắt tràn ngập cảm xúc hứng tình. Thiếu niên cắn môi, cầu xin bằng giọng mũi ngọt ngào: “Đừng ở đây, Sư tôn… Ở đây nhiều người, chúng ta có thể, chúng ta có thể đi đến nơi không có ai—— ưm——”
Những lời nói dang dở bị nụ hôn lạnh lùng và độc đoán chặn lại.
Diệp Kính Tửu mở to mắt, nhìn cận cảnh đôi mắt thâm sâu lạnh lùng của sư tôn, cảm nhận được người đàn ông đang mạnh mẽ cạy răng cậu, đầu lưỡi tương giao, tham lam đòi hơi thở ngọt ngào giữa môi răng.
Đồng thời, bàn tay sư tôn vẫn chưa hoàn toàn yên phận, y dùng một tay bảo vệ phía sau đầu Diệp Kính Tửu buộc Diệp Kính Tửu với đôi mắt đỏ hoe phải hôn sâu hơn với y, tay kia nhào nặn bộ ngực mềm mại đầy đặn của thiếu niên, đầu ngón tay thì xoa núm vú màu hồng.
Cảm giác dòng điện mạnh mẽ lập tức khiến thiếu niên mềm nhũn, cho phép nam nhân lạnh lùng đẹp trai trước mặt đòi hỏi mọi thứ từ mình. Côn thịt cứng rắn của sư tôn liên tục đẩy vào âm hộ đang chảy nước dâm, bộ quần áo mong manh nhanh chóng phác họa hình dạng âm hộ, tấm vải in hình lỗ âm hộ để lộ những vết nước đen, cực kỳ tục tĩu và gợi dục.
Trăng rằm treo trên mái hiên, bên dưới một chiếc đèn lồng đỏ lắc lư chậm rãi phản chiếu hai sư đồ đang hôn nhau say đắm dưới mái hiên.
“Ưm—— ha…”
Khi bọn họ tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc, Diệp Kính Tửu đặt tay lên ngực sư tôn, ngẩng đầu lên thở dữ dội, làn da non mịn trắng như tuyết lộ ra dưới ánh trăng, đầu núm vú hồng phấn đã bị nam nhân xoa làm cho sưng lên.
Đến khi tỉnh táo hoàn toàn, Diệp Kính Tửu vội vàng kéo cổ áo nhưng bị sư tôn ngăn lại.
“Không sao cả.” Giọng nói sư tôn trở nên cực kỳ khàn vì ham muốn cháy bỏng: “Bọn họ không thể nhìn thấy. ”
“Kính Tửu, tiếp tục thôi.”
“Sư —— ưm——”
Sao y có thể để bọn họ nhìn đệ tử yêu quý, người y yêu được?
Mùi rượu dày đặc bao quanh y, cơn say khiến lý trí dần mất kiểm soát. Đôi mắt Sầm Lan ngày càng tối sầm, y ôm thiếu niên đang chìm trong cơn hứng tình rồi lại hôn thêm lần nữa.
Đại đồ đệ không ở đây, hiếm khi y thể hiện khía cạnh điên cuồng của mình trước mặt Diệp Kính Tửu. Đó là không nghe lời xin tha, mặc kệ khóc la, chỉ mù quáng đòi lấy hơi thở của thiếu niên.
Như thể chỉ cần làm cách này, y có thể chiếm hữu người mình yêu. Không cần chia sẻ với người khác, không cần cảm thấy ghen tuông, khó chịu trong lòng.
Chỉ đến lúc này, tiểu thiếu niên của y mới thực sự thuộc về một mình y.
Y hôn thiếu niên dưới trăng thanh hoa nở, thổ lộ tình yêu cuồng nhiệt tựa phong ba.