[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 172

Năm 1899 Tân Lịch, ngày mùng một đầu năm, tân hoàng của Yêu tộc Lâm Thời Chiêu phá cảnh phi thăng, trở thành tu tiên giả đầu tiên của đại lục này phi thăng trong trăm ngàn năm qua.
Ngày tân hoàng phi thăng, tất cả tu tiên giả đều mơ hồ cảm được sự ràng buộc, cùng lúc đó, linh khí trong trời đất vốn đã gần cạn kiệt lập tức được khôi phục trở lại.
Chưa để bọn họ kịp vui mừng, khuya hôm đó, lão tổ của phái Tiêu Dao cùng ma tôn của Ma Cung cũng lần lượt phi thăng.
Thực lực của hai vị này rõ như ban ngày, từ Tân Lịch đến nay không ai không biết, phi thăng vốn là chuyện hiển nhiên. Nhưng sau khi hai người họ phi thăng, mây đen che kín bầu trời đại lục, tiếng sấm đinh tai nhức óc xé trời xuất hiện, mưa to màu đỏ trút xuống suốt cả tháng trời.
Một tháng sau, mọi dị tượng biến mất, đại lục trở lại yên bình.
——
Lúc Thẩm Chi chết, tên yêu tộc Phượng Huyền vẫn chưa phát động bạo loạn. Khi ấy mọi thứ vẫn bình thường như trước, mọi người bình an vô sự ở lại Nhân giới, sống khá thoải mái thuận lợi.
Đây là câu chuyện giữa Thẩm Chi cùng Diệp Kính Tửu trước khi Thẩm Chi chết.
Khi đó tâm trí của hắn vẫn còn trẻ con, lúc chu du khắp nơi cùng Diệp Kính Tửu, người khác đều tưởng hắn là con của cậu.
Không một ai biết được người thanh niên dẫn theo đứa nhỏ đi chu du khắp nơi này chỉ đang chăm sóc những ngày cuối đời của Thẩm Chi.
Trạm dừng chân đầu tiên trong chuyến đi của bọn họ là hòn đảo hẻo lánh ở Thuỷ Vân Động Thiên, đây cũng là ranh giới của Nhân tộc và Yêu tộc. Ở đây đâu đâu cũng là bãi biển đang dần chuyển sắc xanh, trong vắt thấy đáy, trên bãi cát chất đầy những rạn san hô trắng xinh đẹp. Ánh nắng nơi này vô cùng chói mắt, nóng đến mức khiến người khác chỉ có thể trốn dưới gốc cây hóng mát.
Thôn dân nơi đây ăn mặc mát mẻ, làn da rám nắng ngăm đen, khẩu vị thiên cay nồng. Thẩm Chi không thích ăn cay, Diệp Kính Tửu cũng không thích, nhưng trong hơn nửa tháng ở Thuỷ Vân Động Thiên, bọn họ đã ăn rất rất rất nhiều ớt.
Khoảng thời gian bọn họ ở lại nơi này, vừa hay trùng dịp Lễ hội Bảy Màu, mỗi năm chỉ tổ chức một lần, là lễ hội để xua đuổi vận rủi và gửi lời chúc phúc cho mọi người. Đêm trước lễ hội, ở ven đường sẽ có nhiều gánh hàng rong bán phấn màu đặc biệt của Lễ hội Bảy Màu. Tiểu Tửu dẫn Thẩm Chi đi mua bốn năm túi phấn màu khác nhau. Những loại phấn màu đó có pha thêm bột vỏ sò nghiền mịn, khi ánh sáng chiếu vào, chúng lấp lánh như được phủ một lớp vụn kim cương bạc.
Vào ngày lễ hội, một số nghệ sĩ hát kịch được yêu thích ở địa phương sẽ biểu diễn từ sáng đến tối. Lúc này mọi người có thể bắt đầu ném, bôi, vẽ phấn màu lên người khác. Phấn màu tượng trưng cho may mắn, tượng trưng cho lời chúc phúc, người nhận được phấn màu sẽ chân thành cảm ơn món quà của đối phương.
Thẩm Chi chưa bao giờ được chơi lễ hội nào vui như vậy. Trong phần lớn ký ức non nớt của hắn đều là màu xám, những đoạn ký ức vui vẻ hiếm hoi thỉnh thoảng cũng chỉ liên quan đến con thỏ béo trắng muốt đáng yêu mà cậu nuôi ở Thần Y Cốc.
Phải bôi bột màu cho người không quen, Thẩm Chi có hơi rụt rè. Cậu ngẩng đầu nhìn Tiểu Tửu cao hơn mình rất nhiều, nâng bát bột màu lấp lánh trong tay lên, rụt rè nói: “Tiểu Tửu đi cùng ta.”
“Ta cũng phải đi sao?”
“Ta muốn ở bên cạnh ngươi.” Thẩm Chi lí nhí: “Ta sợ.”
Thế là Thẩm Chi được như ý nguyện, cùng Tiểu Tửu của hắn tham gia Lễ hội Bảy Màu hoành tráng này.
Phấn màu tung bay trong không trung, tạo thành một màn sương bảy màu rộng lớn, mọi người cười nói vui vẻ, cười hết cỡ. Thẩm Chi chúc phúc cho rất nhiều người, và cũng được rất nhiều người chúc phúc.
Họ lặp đi lặp lại cùng một câu nói với Thẩm Chi: “Nguyện ngươi tránh xa vận rủi, hạnh phúc luôn kề bên.”
Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Thẩm Chi cũng không ngừng lặp lại câu nói này.
Đến tối, mọi người bắt đầu nhảy múa, ca hát, mùi thơm của thức ăn lượn lờ khắp mũi Thẩm Chi, hắn đói rồi.
Tiểu Tửu bèn kéo hắn rời khỏi đám đông, định rửa sạch phấn màu trên người rồi mới thưởng thức bữa tối ngon lành của họ.
Nhưng Thẩm Chi từ chối, hắn kéo tay áo Tiểu Tửu, khuôn mặt bầu bĩnh trẻ thơ dính đầy phấn màu do người khác bôi lên, trông giống như một chú mèo hoa nhỏ đáng yêu.
Chú mèo hoa nhỏ ngẩng đầu, đáng thương nhìn người thanh niên cũng đầy phấn màu, giọng nói non nớt vang lên: “Tiểu Tửu còn chưa chúc phúc cho ta!”
Người thanh niên nhìn cậu chăm chú, im lặng rất lâu, rồi mới lên tiếng dưới ánh mắt gần như cầu xin của Thẩm Chi: “Không phải đói rồi sao? Đi ăn cơm thôi.”
Thẩm Chi càng sốt ruột hơn, vành mắt đỏ hoe, khăng khăng: “Ngươi còn chưa chúc phúc cho ta! Ta muốn lời chúc của Tiểu Tửu.”
“Không đói à?”
“Ta muốn lời chúc!”
“Không đói thì đi về.”
Người thanh niên ném lại câu đó rồi bỏ Thẩm Chi đứng tại chỗ, đi thẳng không ngoảnh đầu lại.
Thẩm Chi không đuổi theo Tiểu Tửu, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Hắn mông lung khó hiểu trước thái độ lạnh lùng của Tiểu Tửu, vô cùng tủi thân, trong nỗi tủi thân đó lại nhanh chóng xen vào một chút oán giận.
Điều này khiến hắn không chịu động đậy dù chỉ một bước.
Hắn muốn Tiểu Tửu chúc phúc cho mình, muốn cậu bôi phấn màu cho hắn, thật sự rất muốn.
Hắn biết Tiểu Tửu mềm lòng, biết cậu sẽ quay lại tìm hắn.
Khi hắn thực sự nhìn thấy bóng dáng người thanh niên xuất hiện trước mắt lần nữa, trong lòng Thẩm Chi không khỏi có thêm một chút khoái trá vì mưu kế đã thành.
Người thanh niên thở dài, dùng đầu ngón tay chấm phấn màu, nghiêm túc vẽ một đường ngang màu đỏ dưới mũi hắn.
Thẩm Chi cảm thấy hơi xấu xí, nhưng trong lòng vẫn rất vui, làm nũng nói: “Sao Tiểu Tửu lại vẽ ở đây? Có ý nghĩa gì không á?”
Người thanh niên nhìn bộ dạng tức cười của hắn, không nhịn được cười một tiếng: “Vì ngươi là tiểu baka.”
“Baka là gì?”
“Là khen ngươi đáng yêu.”
“Ồ… Vậy Tiểu Tửu cũng là baka!”
“Ta không phải, chỉ có ngươi thôi.”
“Tại sao?”
“Vì chỉ người đáng yêu nhất mới được gọi là tiểu baka.”
“Ồ… Cảm ơn?”
“… Đồ ngốc.”
Trạm dừng chân thứ hai của họ là khu vực dòng nước xiết ở Thủy Vân Động Thiên.
Nơi đó đâu đâu cũng là hang động cùng các dòng chảy mạnh, không ít tu tiên giả sẽ dẫn con cái nhà mình đến đây trải nghiệm cảm giác kích thích hiếm có, tô điểm thêm niềm vui khác biệt cho tuổi thơ của chúng.
Tiểu Tửu dẫn Thẩm Chi ngồi thuyền nhỏ, lao xuống từ cửa hang có dòng nước trắng xóa chảy xiết. Hang động u ám kéo dài xuống dưới, không thấy đáy, cảm giác mất trọng lượng mãnh liệt khiến Thẩm Chi hét lên kinh ngạc rồi lại la hét sảng khoái. Thuyền nhỏ không có linh lực làm lá chắn, nước bắn tung tóe lên người bọn họ, làm ướt hết quần áo của Thẩm Chi và Tiểu Tửu.
Khi dần bước ra khỏi hang động, vẻ mặt Thẩm Chi đã ngây ra. Hắn hoàn hồn, đột nhiên quay đầu nhìn Tiểu Tửu, cười vô cùng vui vẻ rạng rỡ, giống như một đứa trẻ thực sự: “Vui quá! Ta muốn chơi lại lần nữa!”
Tiểu Tửu đáp ứng nguyện vọng của hắn.
Mãi đến khi Thẩm Chi chơi đủ rồi, họ mới rời khỏi vùng nước này.
Tiếp theo là trạm thứ ba, thứ tư, thứ năm…
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Chi đã trải nghiệm những năm tháng tuổi thơ mà hắn chưa từng có.
Nếu có thể, Thẩm Chi thật sự muốn cùng Tiểu Tửu chơi mãi như vậy.
Mãi mãi, mãi mãi.
Nhưng hắn biết thời gian sắp hết rồi.
Thế là vào một buổi chiều nào đó, khi họ đang ngồi thuyền xuyên qua dòng thác khổng lồ đổ thẳng xuống, Thẩm Chi nói: “Tiểu Tửu, ta nghĩ xong nơi đặt mộ của mình rồi.”
·
Thẩm Chi đã trở lại nguyên hình, không còn là dáng vẻ đứa trẻ ngốc nghếch nữa.
Nguyên hình cao gần hai mét, dung mạo tuấn lãng, nụ cười rạng rỡ, thái độ nhiệt tình, rất giống một chú chó lớn quấn quýt lăn lộn quanh Tiểu Tửu.
Thẩm Chi rất hài lòng với cơ thể hiện tại, bởi vì như vậy khi họ đứng cùng nhau sẽ không còn ai nhầm họ là cha con, anh em, chú cháu, mà là bạn bè, đồng đội, đạo lữ…
Thẩm Chi tận hưởng những danh xưng như vậy, dù nó chỉ là bề ngoài, chỉ là hư danh, mong manh, dễ vỡ.
Dù hắn là người sắp chết.
Nhưng vào khoảnh khắc này, khi bị người khác nhầm là người yêu, là bạn đời, vai kề vai đứng cạnh nhau, hắn cảm thấy thật hạnh phúc, vui vẻ.
Như thể trở về quá khứ của họ ở tiểu thế giới.
Đúng vậy, hắn chọn chôn cất bản thân ở tiểu thế giới của họ.
Bởi vì đó là khoảng thời gian gần với hạnh phúc nhất trong cuộc đời Thẩm Chi.
Họ đến tiểu viện đã cùng nhau sống mười năm, đồ đạc bên trong đã phủ một lớp bụi, điều này ít nhiều khiến người ta cảm thán vật còn đó nhưng người đã đi.
Họ mất ba ngày để dọn dẹp tổng vệ sinh, đợi đến khi mọi thứ trở nên sạch sẽ tinh tươm, họ ngồi xếp bằng trên đệm mềm bên bờ vực, mỗi người cầm một ly rượu, cùng ngắm nhìn bầu trời sao của tiểu thế giới, chìm vào im lặng rất lâu.
“Ta sắp chết rồi, đúng không?”
“Ừ.”
“Tiểu Tửu, cái chết là cảm giác gì? Liệu điểm cuối có phải là một khoảng không hư vô, tăm tối không.”
“Sẽ đau đớn, nhưng nỗi đau đó rất ngắn ngủi, rất nhanh, ý thức sẽ tiêu tan.”
“Ta suýt quên mất, ngươi đã chết một lần trong ảo cảnh.”
“Nhờ phúc của ngươi và Lâm Thời Chiêu.”
“Ta vẫn luôn nghĩ mình sẽ không hối hận về những quyết định đó, bây giờ ta hối hận rồi, nhưng mọi thứ đã quá muộn.”
Một khoảng lặng chỉ có tiếng hít thở.
Hắn lại lên tiếng: “Tiểu Tửu, sau khi ta chết, ngươi có thể biến xác ta thành vật trưng bày, để bên cạnh ngươi được không?”
“Nghe hơi ghê tởm, ta từ chối.”
“Được rồi, được rồi. Nếu ngươi ghét.”
Thẩm Chi suy nghĩ một lát, lấy mặt dây chuyền hình lọ nhỏ trên cổ xuống, đặt vào lòng bàn tay Diệp Kính Tửu: “Vậy thì đặt trái tim ta vào chiếc lọ nhỏ này.”
“Ngươi biết nó có ý nghĩa gì với ta mà, Tiểu Tửu.”
Diệp Kính Tửu không từ chối điều này, cậu nhận lấy chiếc lọ nhỏ của Thẩm Chi, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Thứ này cậu đã từng mân mê rất nhiều lần, biết bên trong chứa trái tim của cha mẹ hắn và con thỏ béo bầu bạn thời thơ ấu: “Ta nhớ trước đây ngươi muốn đặt cả trái tim ta vào đây.”
“Bởi vì nó rất quan trọng với ta, ta muốn đặt những người quan trọng vào đây. Lúc này đây, ta cũng muốn vào trong chiếc lọ nhỏ này.”
“Ta sẽ không mang thứ này đi.”
“Vậy thì chôn nó trước sân nhà chúng ta đi.” Thẩm Chi cười nói: “Bây giờ ra tay đi, Tiểu Tửu, ta muốn tận mắt nhìn ngươi đặt tim tôi vào.”
Tiểu Tửu im lặng một lúc, rồi mới đáp một tiếng, cậu nói “Được”.
Lưỡi dao sắc bén rạch qua da ngực, đâm vào, sau đó ngón tay dò vào, dùng sức banh ra, sẽ nhìn thấy trái tim đang đập đỏ tươi kia.
Quy trình này Thẩm Chi không biết đã làm bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân bị đối xử như vậy.
“Ta thật không ngờ…” Tiểu Tửu nhìn chằm chằm trái tim hắn, chậm rãi lên tiếng.
“Gì cơ?”
“Ngay cả trái tim của ngươi cũng có màu đen.”
“Vậy sao?” Thẩm Chi không nhìn thấy trái tim mình màu gì, hắn chỉ có thể nhìn thấy trái tim mình đang đập thình thịch qua hình ảnh phản chiếu trong đôi mắt Tiểu Tửu.
Lúc này hắn mới có cảm giác thực sự mình sắp chết, trái tim đang đập mạnh mẽ này sẽ sớm ngừng đập, sau đó ý thức của hắn tiêu tan, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, trở thành một người chết hoàn toàn.
Cuộc đời Diệp Kính Tửu sẽ không còn sự tham gia của hắn nữa.
“Ta hơi sợ rồi, Tiểu Tửu…” Thẩm Chi nói: “Ngươi có thể nhẹ một chút không.”
“Được.”
Tiểu Tửu nói như vậy, dịu dàng dò vào lồng ngực hắn, siết chặt lấy trái tim.
Thẩm Chi hơi muốn khóc, nước mắt hắn chảy xuống, không ngừng rơi lệ.
Hắn vừa hoảng lại vừa sợ hãi, hắn không biết mình sẽ đối mặt với điều gì, không biết cái chết trông như thế nào, không biết sau này mình còn có thể gặp lại Tiểu Tửu nữa không.
Hắn không muốn chết.
Hắn dùng sức nắm chặt cổ tay Tiểu Tửu.
“Tiểu Tửu, đau…” Hắn nói.
Thế là thân hình to lớn của Thẩm Chi giống như một đứa trẻ thu mình vào lòng người gầy yếu kia, được Tiểu Tửu hát ru vỗ về nhè nhẹ sau lưng.
Một cái, hai cái…
… Hắn dần dần hơi buồn ngủ.
Tầm nhìn của Thẩm Chi dần trở nên mơ hồ, cùng lúc đó, hắn cảm thấy lồng ngực trống rỗng.
Hắn nhìn thấy Tiểu Tửu nâng niu trái tim mình, trái tim đó đập ngày càng chậm, bề mặt gồ ghề lồi lõm – đúng là màu đen.
Dưới ánh mắt của hắn, Tiểu Tửu đặt trái tim vào chiếc lọ nhỏ, sau đó niêm phong lại, đặt vào lòng bàn tay hắn.
Thẩm Chi cảm thấy vui vì điều đó.
Mọi việc kết thúc, hắn ngày càng buồn ngủ, Tiểu Tửu cúi đầu, đặt một nụ hôn lên trán hắn.
“Ngủ đi.”
Thẩm Chi mệt mỏi đến mức gần như không mở nổi mắt, khẽ nói mê: “Tiểu Tửu, ngươi sẽ ở bên ta chứ?”
“Ta sợ lắm, ta muốn ở cùng ngươi mãi mãi.”
“Có phải ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa không…”
“Xin lỗi…”
Đáp lại hắn, là một nụ hôn ấm áp khác trên trán.
Cậu nói với hắn, như biết hắn sợ hãi, không hề phiền lòng hết lần này đến lần khác dỗ dành cậu.
“Ngủ đi, ngủ đi…”
Cứ như vậy, Thẩm Chi dần dần thiếp đi.
Hắn ngủ rất say, rất say.