[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 170
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 170 - Tuyến Lâm Thời Chiêu: Chương cuối

Mùng một Tết năm 1899 tân lịch, tân Yêu hoàng Lâm Thời Chiêu phá cảnh phi thăng, trở thành tu tiên giả đầu tiên phi thăng trên mảnh đất này sau hàng nghìn năm.
Ngày tân hoàng phi thăng, tất cả tu tiên giả đều cảm nhận được một sợi dây liên kết được nối lại, cùng lúc đó, linh khí đất trời vốn đã cạn kiệt bỗng nhiên khôi phục.
Các tu tiên giả còn chưa kịp vui mừng, đêm khuya, lão tổ phái Tiêu Dao và ma tôn Ma Cung lần lượt phi thăng.
Thực lực của hai người này từ khi tân lịch bắt đầu đã được mọi người chứng kiến, việc phi thăng vốn không có gì lạ. Nhưng sau khi hai người này phi thăng, trên không trung của cả đại lục mây đen dày đặc, tiếng sấm xé trời vang dội, mưa bão màu đỏ kéo dài suốt một tháng.
Một tháng sau, tất cả những điều dị thường mới hoàn toàn biến mất, đại lục trở lại yên bình.
——
Nước…
Những gợn sóng lan tỏa, giọt nước theo những tảng đá xám sắc nhọn nhỏ xuống, rơi vào lòng bàn tay trắng bệch vì ngâm nước lâu.
Ngay sau đó, những ngón tay trắng nõn khẽ run lên, một đôi mắt đen mở ra.
Chàng trai vùng vẫy, loạng choạng bò dậy từ đầm nước lạnh lẽo. Cậu bước về phía trước, chiếc áo xanh ướt sũng dính chặt vào mặt đất, để lại một vệt nước dài. Hơi thở của cậu gấp gáp nhưng nhẹ nhàng, mái tóc đen ướt nhẹp dính vào khuôn mặt tái nhợt, lặng lẽ không một tiếng động, như một thủy quỷ sống sờ sờ.
Cậu đi càng lúc càng xa khỏi đầm nước, cho đến khi một tia sáng trăng chiếu xuống người hắn, cậu ngẩng đầu, nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt với vẻ khó tin.
Một con Huyền điểu đen khổng lồ, mang lại cảm giác áp bức, bay nhanh qua trước mặt cậu, tiếng kêu vang vọng, chói tai đến mức cậu quỳ sụp xuống đất, máu đỏ sẫm chảy ra từ tai, cơn đau đột ngột ập đến khiến cậu không thể kìm nén được mà thở hổn hển.
Nơi này là… Tiên giới?
Diệp Kính Tửu biết ai đã đưa mình đến Tiên giới.
Là Lâm Thời Chiêu.
Trước khi bị dịch chuyển, trên da cậu xuất hiện tộc ấn màu đen chỉ có Long tộc mới có, những phù văn dày đặc, như có ý thức riêng, nhanh chóng lan ra từ cánh tay khắp toàn thân, cuối cùng lan đến mặt Diệp Kính Tửu.
Lúc đó, cậu đang cùng Yến Lăng Khanh, Mục Tu, Lâm Chí, Chúc Thiệu Diễn, Lục Minh, Vân Tú Nhi và một nhóm các quản lý cấp cao khác của phái Tiêu Dao thảo luận về việc thảo phạt Phượng Huyền của Yêu tộc. Biến cố bất ngờ xảy ra, bọn họ còn tưởng là do Yêu tộc tấn công, ngay sau đó, Mục Tu đột nhiên đứng dậy, vươn tay về phía cậu hét lớn: “Là tộc ấn của Lâm Thời Chiêu! Để ta…”
Lời của Mục Tu còn chưa dứt, Diệp Kính Tửu đã cảm nhận được một lực hút cực lớn kéo ý thức và cả cơ thể cậu ra ngoài. Trước khi hoàn toàn bất tỉnh, cậu chỉ nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của mọi người.
Lần nữa tỉnh lại, chính là trong hang động đầm nước lạnh lẽo này. Tuy không biết tại sao Lâm Thời Chiêu không xuất hiện bên cạnh mình nhưng Diệp Kính Tửu không dám ở lại đây lâu, cậu rời khỏi hang động, đi về phía trước một cách vô định.
Chỉ là do kiệt sức, vừa đi vừa đi, mắt cậu tối sầm lại, một lần nữa ngất đi.
Diệp Kính Tửu bị đánh thức bởi hơi ấm trên tay.
Hơi ấm xa lạ đó khiến người ta cảm thấy kinh hãi sau khi tỉnh lại, cậu nắm chặt lấy cổ tay đối phương.
Là người…
Diệp Kính Tửu mở mắt ra, đập vào mắt là một đôi mắt màu xanh lục nhạt trong veo và dịu dàng, toát lên vẻ lo lắng. Hắn trông như một chàng trai trẻ, dáng người cao gầy, quần áo thoang thoảng mùi hương thảo dược.
“Ngươi không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn.”
Diệp Kính Tửu ngồi dậy, việc đầu tiên là kiểm tra quần áo của mình, vẫn còn nguyên vẹn, không có ai động vào. Chỉ là chiếc áo xanh vốn ướt sũng đã được người ta dùng pháp lực hong khô, mặc trên người không còn dính dính nữa, rất thoải mái.
Cậu không hoàn toàn tin tưởng vị tiên nhân xa lạ tốt bụng này, sau khi đứng dậy, cậu vận hành pháp lực kiểm tra tình trạng cơ thể của mình. Tuy nhiên, pháp lực bị tắc nghẽn, khó lưu thông trong cơ thể.
Pháp lực của cậu đã bị người ta phong ấn.
Đây là tin tức tồi tệ nhất đối với Diệp Kính Tửu hiện tại.
“Pháp lực của ngươi đã bị phong ấn, khi ta gặp ngươi đã như vậy rồi.”
Vị tiên nhân xa lạ nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, tự giới thiệu: “Ta tên Tô Ẩn, quanh năm ẩn cư trong núi này, vừa rồi đi hái tiên thảo, thấy ngươi ngất xỉu ở gần đó.”
“Cảm ơn, Diệp Kính Tửu.”
Pháp lực vốn đã yếu lại bị người ta phong ấn, khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy vô cùng khó xử, hơn nữa cậu cũng không thể xác minh lời Tô Ẩn nói là thật hay giả.
Khi tỉnh lại từ hang động đầm nước lạnh, cơ thể bị cưỡng ép triệu hồi đến Tiên giới của Diệp Kính Tửu đã suy yếu đến cực điểm, không còn chút linh lực nào. Mà từ khi cậu chạy trốn khỏi hang động ngất đi, cho đến khi cậu tỉnh lại trong khoảng thời gian này, cậu không thể xác minh được linh lực của mình có phải là bị người khác phong ấn vào lúc này hay không.
Diệp Kính Tửu không hoàn toàn tin tưởng người này, dù sao ai lại tốt bụng đến mức đưa một người xa lạ không rõ lai lịch về nhà mình nghỉ ngơi dưỡng thương chứ?
Tô Ẩn nhìn ra sự đề phòng của cậu, hắn không giải thích nhiều, chỉ nói: “Bây giờ tình trạng của ngươi tệ như vậy, cứ nghỉ ngơi ở đây một thời gian đi. Yên tâm, ta không có ý đồ gì khác.”
Cùng lúc đó, linh sủng của hắn – một con rắn nhỏ màu xanh, dùng thân cuốn một bát thuốc, thè lưỡi rắn đưa bát thuốc đặt lên bàn cạnh giường Diệp Kính Tửu. Tô Ẩn cúi người, bưng bát thuốc lên thử một ngụm, sau đó mới đưa cho Diệp Kính Tửu: “Đây là thuốc để giảm bớt sự khó chịu trong cơ thể ngươi, ngoài ra không có tác dụng nào khác.”
Nói xong, Tô Ẩn đứng dậy, rời khỏi phòng: “Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi ở đây đi, ta đi luyện thuốc.”
Mấy ngày sau, mọi thứ vẫn như thường.
Tô Ẩn không chăm sóc cậu quá chu đáo nhưng cũng cho Diệp Kính Tửu có được một chút thời gian nghỉ ngơi ở Tiên giới xa lạ này. Chỉ là, linh lực bị phong ấn của cậu vẫn không thể phá vỡ.
Cùng lúc đó, Diệp Kính Tửu cũng biết được một số chuyện về Tô Ẩn.
Hắn không phải Nhân tộc, con rắn nhỏ màu xanh lục mà trước đó Diệp Kính Tửu lầm tưởng là linh sủng của Tô Ẩn chính là bản thể của hắn. Hắn đã thành tiên hơn năm nghìn năm nhưng cảnh giới vẫn chưa được đột phá, sắp sửa chết đi sau trăm năm nữa.
Mấy trăm năm gần đây, hắn vẫn luôn nghiên cứu phương pháp dùng tiên thảo để kéo dài tuổi thọ nhưng vẫn chưa tìm ra cách. Mà trong lúc hấp hối này, khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu đang hôn mê bất tỉnh, hắn lại động lòng trắc ẩn, cứu cậu về.
Trải nghiệm của Tô Ẩn khiến Diệp Kính Tửu nhớ đến một cố nhân, chỉ là Tô Ẩn không có thiên phú như người đó nhưng khát vọng kéo dài tuổi thọ của họ lại giống nhau.
Tuy Diệp Kính Tửu không thể giúp Tô Ẩn trong việc tu tiên nhưng về mặt y thuật, vì đã từng được Thẩm Chi và Lư sư thúc chỉ dạy, cộng thêm nguyên nhân và thiên phú của bản thân, Diệp Kính Tửu vẫn có thể chỉ điểm cho Tô Ẩn một chút.
“Ngươi lợi hại hơn ta rất nhiều trong lĩnh vực này.”
Được Diệp Kính Tửu chỉ điểm, đôi mắt màu xanh lục nhạt của Tô Ẩn cong lên, nụ cười rất nhẹ nhưng vô cùng chân thành: “Nếu ta có thể đột phá, việc đầu tiên sẽ là báo đáp ngươi.”
Vì khoảng thời gian này quan hệ của họ đã thân thiết hơn rất nhiều, Diệp Kính Tửu cũng hiếm khi nói đùa: “Không phải là ta nên báo đáp ngươi sao? Cảm ơn lúc đó ngươi đã cứu ta.”
Tô Ẩn mỉm cười, không tiếp lời, mà lại nhắc đến một chủ đề khác: “Ngươi có biết câu chuyện rắn xanh báo ân không?”
“Ta chưa từng nghe nhưng ta đã nghe nói về hạc trắng báo ân, con báo báo ân, hồ ly báo ân…”
“Hình như cũng na ná nhau, tóm lại, khi Yêu tộc chúng ta nhận được sự giúp đỡ của Nhân tộc, sẽ báo đáp đối phương. Nhưng tùy theo tập tính của từng loài, cách báo ân cũng muôn hình muôn vẻ.”
“Vậy cách báo ân của rắn xanh các ngươi là gì?”
“Giao hoan với đối phương.”
“Khụ, khụ khụ…”
Diệp Kính Tửu sặc nước trà: “Cái này thì không cần đâu. Nhưng ta có thể hỏi tại sao không?”
“Bản tính của rắn là dâm đãng, nói là báo ân, thực chất chỉ là muốn được vui vẻ cùng người mình thích thôi.”
“Vậy ngươi đã báo ân cho bao nhiêu người rồi?”
“Ta chưa từng báo ân cho ai, ta không tin bất kỳ ai.”
Tô Ẩn nói: “Khi ta thành tiên, đã trải qua chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi, thiên lôi đánh cho thân xác ta chín nhừ, ý thức còn chưa tiêu tan, linh sủng mà ta nuôi dưỡng đã bắt đầu ăn thịt ta. Ta không tin sẽ có người thật lòng giúp ta, mọi người trên đời này đều vì lợi ích.”
“Vậy tại sao ngươi lại cứu ta?” Diệp Kính Tửu nói: “Trên người ta có lợi ích gì mà ngươi có thể nhận được sao?”
“Ngươi rất đẹp.”
Tô Ẩn nói không chút do dự: “Ta thích ngoại hình của ngươi nên ta muốn giúp ngươi. Còn nữa, ta bắt đầu sợ cô đơn, ta sợ một mình, có người đẹp như ngươi ở bên cạnh, ta cảm thấy rất an tâm. Lại vì ngươi đã giúp ta, cho ta lợi ích thiết thực, cho ta thấy hy vọng trường sinh, ta càng muốn báo đáp ngươi. Ngươi là người đầu tiên ta muốn báo đáp, nếu ngươi đồng ý, ta có thể giao hoan với ngươi.”
“Wow, nghe có vẻ… thật may mắn.”
Diệp Kính Tửu khéo léo chuyển chủ đề: “Hay là nói chuyện về những câu chuyện của ngươi ở Tiên giới đi? Ta rất có hứng thú.”
“Ta không có câu chuyện gì đặc biệt nhưng nếu ngươi muốn nghe…”
Diệp Kính Tửu phát hiện Tô Ẩn thực chất là một người rất đơn thuần, hắn lại thật sự bắt đầu kể lại những câu chuyện kỳ lạ mà hắn đã thấy ở Tiên giới.
Một buổi chiều nọ, Diệp Kính Tửu đứng bên bờ tiên hà nhìn những con cá bay nhảy lên, ánh mặt trời lấp lánh trên mặt nước thật mê hoặc, hơi thở của mùa xuân theo gió nhẹ thổi bay mái tóc của Diệp Kính Tửu, cậu ngẩng đầu, cảm nhận sự ban tặng và tắm mình trong ánh mặt trời.
Ở Tiên giới lâu như vậy, hóa ra cũng chẳng khác gì nhân gian.
Tô Ẩn hái tiên thảo trở về, đặt giỏ xuống bên chân Diệp Kính Tửu, hai người cầm sách tiên dược, phân biệt từng loại tiên thảo và công dụng của chúng.
“Đây là Ô Liên.”
Diệp Kính Tửu nhìn sách tiên dược, nhận ra loại này, cậu phủi sạch lớp bùn đất trên Ô Liên, rồi mượn nước tiên hà rửa sạch, sau đó lấy ra, trồng bên bờ tiên hà. Ô Liên vốn đang héo úa lại một lần nữa bén rễ trong đất, không lâu sau đã vươn mình tươi tốt, những cánh hoa nở ra theo hướng mặt trời, vô cùng rực rỡ bên bờ tiên hà mờ ảo sương khói, lấp lánh ánh sáng.
Tô Ẩn nhìn chằm chằm vào Ô Liên, cảm thán: “Ta không ngờ nó lại đẹp như vậy.”
Ô Liên mọc trong đất, một khi bị hái sẽ héo úa, theo thời gian, giá trị dược liệu cũng giảm đi rất nhiều, Tô Ẩn vẫn luôn không biết cách sử dụng đúng của nó.
“Trong sách đều viết cả rồi, chỉ là ngươi không nhìn thấy thôi.”
“Ta là Yêu tộc, không giỏi đọc sách.”
“Ngươi nói bậy, ta quen rất nhiều Yêu tộc học thức uyên bác.”
“Ngươi quen rất nhiều Yêu tộc?”
“Rất nhiều.”
“Kẻ đã khiến ngươi ra nông nỗi này cũng là Yêu tộc sao?”
“Hừ hừ… Đúng vậy, hắn thông minh hơn bất kỳ ai mà ta từng gặp.”
“Vậy ngươi hẳn là rất rõ bản tính của Yêu tộc, gian xảo và quỷ quyệt.”
Chàng trai trẻ ngồi bên bờ tiên hà nghe vậy lập tức quay đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh xinh đẹp tràn đầy ý cười, nói đùa với Tô Ẩn: “Vậy ngươi là muốn ta đề phòng ngươi sao?”
“… Cũng không phải.”
Tô Ẩn đổi giọng, hắn không nói nên lời tại sao lại cảm thấy chàng trai có chút chói mắt, vì vậy dời ánh mắt đi: “Ta cũng không biết mình muốn nói gì, ta rất ngốc.”
Vẻ ngoài cứng nhắc này của hắn hoàn toàn trái ngược với hình ảnh ôn nhu như ngọc khi Diệp Kính Tửu mới gặp hắn.
Có lẽ đây mới là tính cách thật sự của Tô Ẩn.
“Vậy thì hãy thử hiểu bản thân mình.”
Diệp Kính Tửu mỉm cười: “Ít nhất thì gian xảo và quỷ quyệt không phải là bản tính của ngươi.”
Tô Ẩn nhìn cậu chằm chằm, hồi lâu sau, hắn khẽ ừ một tiếng.
“Được.”
Cứ như vậy, lại một tháng trôi qua.
Tô Ẩn đi hái tiên thảo, Diệp Kính Tửu chỉ dạy hắn cách phối thuốc và cách luyện đan, thời gian còn lại, cậu cố gắng phá vỡ phong ấn, khôi phục linh lực.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Thời Chiêu – người mà Diệp Kính Tửu vẫn luôn lo lắng, vẫn chưa tìm đến cửa.
Có lẽ là Tiên giới quá rộng lớn, hoặc có lẽ Lâm Thời Chiêu đã xảy ra chuyện gì đó, tóm lại, tình hình hiện tại đối với Diệp Kính Tửu mà nói vẫn coi như lý tưởng.
Nhưng sự lý tưởng này không kéo dài được bao lâu.
Lại một đêm mưa gió, Tô Ẩn về muộn, toàn thân ướt sũng gõ cửa phòng Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu mở cửa, phát hiện thân hình hắn đã bán yêu hóa, nửa thân dưới biến thành hình dạng rắn, đôi mắt màu xanh lục nhạt cũng vì sợ hãi mà co lại thành đồng tử thẳng đứng, những vết thương lớn nhỏ trên người nhuộm đỏ quần áo, thương thế không nhẹ.
“Hình như ta đã gặp người đang tìm ngươi, hắn có phải là Long tộc không?”
Diệp Kính Tửu sững người một chút, không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tô Ẩn: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tô Ẩn vào phòng, vẫn còn kinh hồn bạt vía kể lại cho Diệp Kính Tửu chuyện bất ngờ xảy ra đêm nay, hắn đã gặp một người đàn ông mặc áo choàng đen viền vàng, đối phương vừa nhìn thấy hắn đã lập tức tấn công quyết liệt.
“Tối nay ta vẫn đi hái tiên thảo như thường lệ, thấy có người đứng từ xa ở nơi ngươi ngất xỉu lúc trước, ta lập tức cảnh giác, muốn rời đi. Thân pháp của ta rất kín đáo, cộng thêm đặc tính của chủng tộc, rất ít người có thể phát hiện ra sự tồn tại của ta nhưng người đó lại phát hiện ra ta ngay khi ta vừa cử động cơ thẻ. Ta bị trọng thương, hóa thành nguyên hình, dây dưa với hắn rất lâu, mới trốn thoát khỏi tầm mắt của hắn. Người đó rất lợi hại, ta không đánh lại hắn, hắn là gì của ngươi?”
“Cố nhân, cũng là kẻ thù.”
Tô Ẩn không tin lời cậu nói, lắc đầu: “Ngươi không nói thật cho ta, ta không thể giúp ngươi.”
“Tại sao còn muốn giúp ta?”
Diệp Kính Tửu để Tô Ẩn vào trong, Tô Ẩn rõ ràng là bị dọa sợ, không thể khôi phục lại hình người hoàn toàn, hắn ngoan ngoãn ngồi trên ghế gỗ, để mặc Diệp Kính Tửu lau tóc cho mình, đuôi rắn quấn chặt lấy bắp chân Diệp Kính Tửu.
“Ta thích ngươi, ta muốn giúp ngươi.”
“Giúp ta có thể sẽ mất mạng đấy.”
Diệp Kính Tửu từ chối ý tốt của Tô Ẩn: “Vì hắn đã phát hiện ra ngươi, vậy thì hắn tìm đến cửa cũng không còn xa nữa. Hắn không thích ta ở cùng người khác, ngươi đi đi, nếu không hắn sẽ giết ngươi.”
Tô Ẩn lặng lẽ nghe những lời này, đuôi rắn quấn quanh bắp chân Diệp Kính Tửu càng siết chặt hơn: “Ngươi đang đuổi ta đi sao?”
“Ta đang lo lắng cho sự an toàn của ngươi.”
“Nhưng rời xa ngươi, ta cũng sống không được bao lâu nữa.”
“Ta sẽ để lại cho ngươi tất cả những phương thuốc có lợi cho việc tu luyện và kéo dài tuổi thọ mà ta biết, ngươi hãy thử nỗ lực theo hướng này, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.”
Tô Ẩn im lặng một lúc, hỏi sang chuyện khác: “Hắn tìm ngươi để làm gì? Hắn cũng thích ngươi sao?”
“Sao ngươi biết hắn thích ta?”
“Hắn cảm nhận được hơi thở của ngươi trên người ta, hắn muốn giết ta. Xà tộc và Long tộc vốn là cùng một chủng tộc, khát vọng vô tận đối với bạn đời và ý thức lãnh thổ mạnh mẽ của họ, bọn ta cũng có. Hắn muốn chiếm hữu ngươi, biến ngươi thành vật sở hữu của hắn, ta nói đúng không?”
“… Đúng vậy.”
Tóc của Tô Ẩn vẫn chưa được Diệp Kính Tửu lau khô, như có linh cảm, Diệp Kính Tửu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đêm mưa đen kịt, cậu không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài cửa sổ vì mất linh lực nhưng cậu biết, người đó đang đứng dưới màn đêm mưa, lặng lẽ nhìn mình: “Ngươi nên đi rồi.”
Tô Ẩn đương nhiên cũng nhận ra sự tồn tại của người đó nhưng hắn vẫn kiên trì nói: “Ta vẫn chưa báo đáp ngươi.”
“Ta không cần ngươi báo đáp.”
Tô Ẩn cười một tiếng, giọng nói bỗng trầm xuống: “Thực ra là ta muốn báo đáp, ta muốn giao hoan với ngươi, sau đó thông qua việc giao hoan để đột phá cảnh giới hiện tại của ta, kéo dài tuổi thọ. Ngươi có biết không? Ngày ta nhặt ngươi về, ta đã phát hiện ra ngươi là lô đỉnh. Ta phong ấn linh lực của ngươi, muốn xem phản ứng của ngươi, vì thấy ngươi rất thú vị nên ta đã chơi trò chơi gia đình với ngươi. Sau đó, ta phát hiện ra thiên phú y thuật của ngươi nên đột nhiên muốn dùng một cách ôn hòa hơn để ở bên ngươi, câu chuyện về rắn xanh báo ân, thực ra cũng là lừa ngươi. Ta cũng giống như những người khác, chỉ muốn lợi dụng ngươi…”
“Ngươi là một yêu quái tốt, Tô Ẩn. Dù ngươi có nghĩ gì, thực tế cũng chưa làm bất cứ điều gì gây hại cho ta.”
Diệp Kính Tửu xoa đầu con rắn yêu này, tóc của hắn rất mềm, sờ vào rất thoải mái: “Ngươi sẽ rời khỏi đây an toàn, ta đảm bảo với ngươi.”
“Ta…”
Tô Ẩn ngẩng đầu nhìn cậu, khoảng cách giữa họ rất gần nhưng Tô Ẩn hoàn toàn không nhìn thấu chàng trai trẻ ôn nhu gầy gò trước mặt này đang nghĩ gì.
Hắn chỉ cảm thấy cậu thật xinh đẹp.
“Ngươi nên đi rồi, ngay bây giờ.”
Nhân loại xinh đẹp này đang giục hắn rời đi, Tô Ẩn nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Chúng ta còn có thể gặp lại nhau không?”
“Có duyên sẽ gặp lại.”
Chàng trai trẻ nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, không cho hắn từ chối: “Đi đi.”
Vì vậy, Tô Ẩn đứng dậy, nắm chặt cuốn sổ ghi chép mà người kia đã chuẩn bị sẵn từ lâu, không quay đầu lại rời đi.
Long tộc kia không đuổi theo hắn, hắn cắn răng, chạy càng nhanh hơn.
Hắn tin rằng, sẽ có ngày hắn và Diệp Kính Tửu gặp lại nhau.
Hắn muốn giúp cậu.
Còn Diệp Kính Tửu?
Cậu nhìn vị đế vương u ám tuấn mỹ trước mặt mỉm cười từng bước đi về phía mình, đưa tay ra.
Cậu nhìn hắn, mỉm cười, nắm lấy tay hắn.
——
Mấy trăm năm sau.
“Đây là gì?”
“Trứng ngươi vừa sinh ra sáng nay, trứng của chúng ta.”
“Ta không hiểu ý ngươi lắm.”
“Ý là, hai quả trứng rồng này là con của chúng ta, bây giờ ngươi đã có thân phận mới rồi, chúc mừng ngươi.”
“Vậy nên dạo này ta cảm thấy không khỏe, là vì ta mang thai sao?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đã biết mà không nói, chỉ nói là kỳ động dục của ta có gì đó khác thường.”
“Vì ngươi sẽ cố ý giết chết con của chúng ta, tước đoạt mạng sống của chúng.”
“Ta có quyền làm như vậy, đây là cơ thể của ta.”
“Vì vậy ta đã tước đoạt quyền lợi của ngươi, đây là lựa chọn của ta.”
“…”
“Chấp nhận sự thật đi, bây giờ ngươi đã là một người mẹ rồi. Ta tin rằng ngươi sẽ chăm sóc con của chúng ta thật tốt, đúng không?”
Lâm Thời Chiêu mỉm cười, ra lệnh cho thuộc hạ đặt chiếc đĩa nhung đựng hai quả trứng rồng trước mặt Diệp Kính Tửu, bây giờ chúng đã không còn vẻ bẩn thỉu dính dính như sáng nay nữa, mà đã trở nên sạch sẽ gọn gàng.
Lâm Thời Chiêu nắm tay cậu, để cậu cảm nhận nhiệt độ của trứng rồng và nhịp tim bên trong: “Cảm nhận được không? Chúng đang đáp lại ngươi.”
Nhịp tim bên trong trứng rồng vô cùng mạnh mẽ và ổn định, đây là hai quả trứng rồng rất khỏe mạnh.
Diệp Kính Tửu không rút tay lại, cậu nhắm mắt lại, nhất thời khó mà chấp nhận được sự thật: “… Ta không biết nên nói gì nữa.”
“Chúng ta sẽ là những người cha nương tốt, Kính Tửu.”
Lâm Thời Chiêu ôm cậu vào lòng, đặt một nụ hôn lạnh lẽo lên trán Diệp Kính Tửu như một lời an ủi: “Chúng sẽ có một gia đình hạnh phúc, đúng không?”
“Lời nói của ngươi rất dễ khiến người ta cảm thấy ngươi đang đe dọa ta.”
“Ta chỉ hơi lo lắng, sợ ngươi không chịu thừa nhận chúng là con của ngươi, sợ chúng còn chưa kịp nở đã bị mẫu thân ghét bỏ.”
“… Đủ lắm rồi.”
Cậu thoát khỏi vòng tay của Lâm Thời Chiêu, không quay đầu lại rời khỏi cung điện.
Gần đây, hoàng cung vô cùng lạnh lẽo, Diệp Kính Tửu đoán rằng tình hình ở Tiên giới đã có chút biến động.
Nhưng việc bị cô lập trong thời gian dài khiến cậu không thể đoán được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi bị Lâm Thời Chiêu đưa đi, Diệp Kính Tửu vẫn luôn bị giam lỏng tại nơi ở của đối phương.
Cậu tận mắt chứng kiến đối phương từng bước thống trị toàn bộ Tiên giới, dùng thực lực tuyệt đối của mình để mở ra chế độ quân chủ chuyên chế ở Tiên giới.
Cậu vẫn luôn biết huyết thống Long tộc của Lâm Thời Chiêu đại diện cho thiên phú tuyệt đối nhưng cậu không ngờ một Tiên giới rộng lớn như vậy lại dễ dàng bị Lâm Thời Chiêu thống trị như vậy.
Đúng là Tiên giới vốn đã suy yếu và mục nát, các thế lực lại chia rẽ nhưng một người mới phi thăng lại có thể thống trị toàn bộ Tiên giới chỉ trong vài trăm năm nghe có vẻ vẫn quá khoa trương.
Nhưng đây là sự thật, bây giờ không ai có thể phản bác Lâm Thời Chiêu, không ai dám trái ý hắn.
Hắn chính là ý trời.
Tiên giới trở thành vật trong tay Lâm Thời Chiêu, Diệp Kính Tửu đương nhiên cũng là chim hoàng yến được hắn nuôi dưỡng cẩn thận, được hưởng địa vị và đãi ngộ phi phàm.
Gần nghìn năm dây dưa với Lâm Thời Chiêu, quan hệ của cậu và đối phương đã không còn đơn giản là một hai câu nói có thể nói rõ được nữa.
Bây giờ cậu lại có thêm một thân phận mới, cậu không chỉ là vợ của Lâm Thời Chiêu, mà còn là mẹ của hai đứa trẻ đó.
Thật nực cười.
Diệp Kính Tửu từ chối ấp trứng rồng, là một con người thuần chủng, cậu đương nhiên không biết cách ấp trứng rồng.
Lâm Thời Chiêu, người vẫn luôn chiều chuộng cậu, lại thay đổi thái độ, kiên quyết giao hai quả trứng cho Diệp Kính Tửu chăm sóc, hắn muốn Diệp Kính Tửu tự tay nuôi nấng con của mình cho đến khi chúng nở và tận mắt nhìn chúng lớn lên.
Chỉ có như vậy, Diệp Kính Tửu mới thừa nhận đây là con của cậu.
Vì vậy, trong một khoảng thời gian dài sau đó, Diệp Kính Tửu phải ở chung phòng với hai quả trứng rồng này, cảm nhận sự chuyển động của thai nhi bên trong trứng rồng.
Trái tim bên trong trứng rồng ngày càng mạnh mẽ và ổn định, đôi khi thậm chí còn rung lên dữ dội khi Diệp Kính Tửu chạm nhẹ vào vỏ trứng, đáp lại mẹ của chúng.
Trái tim cậu dần dần tan chảy.
Còn Lâm Thời Chiêu, Diệp Kính Tửu không biết hắn đang làm gì, đã đi đâu.
Một đêm nọ, hiếm khi Lâm Thời Chiêu hiếm khi trở về tẩm cung, vừa gặp mặt, hắn đã hôn cậu mãnh liệt, từ đầu đến chân, sau đó cởi sạch quần áo của cậu, chiếm hữu cậu trên giường.
Cậu đã sớm quen với việc hoan lạc trên giường với Lâm Thời Chiêu nhưng lại cảm thấy ngượng ngùng vì những đứa trẻ ở chung phòng với họ.
Cậu muốn Lâm Thời Chiêu mang trứng rồng đi nhưng lại lo lắng cho sự an toàn của những đứa trẻ khi không ở trong tầm mắt của mình, vì vậy chỉ có thể run rẩy toàn thân, như khi mới gặp mặt, hai má đỏ ửng, mặc cho khoái cảm dần dần làm mờ đi đôi mắt.
Cơ thể của Lâm Thời Chiêu đã không còn gầy gò như thời thiếu niên nữa, bờ vai rộng và mỏng của hắn cùng với tiếng thở dốc trầm ổn của người đàn ông bao trùm lấy Diệp Kính Tửu, cơ bắp ở eo và bụng săn chắc và mạnh mẽ, thỉnh thoảng vảy rồng lại nổi lên rồi ẩn vào làn da trắng nõn, chủ nhân của cơ thể này tràn đầy sức mạnh và sức sống, vô cùng gợi cảm.
Mà chủ nhân của cơ thể này lại không hề cảm nhận được sức hút của mình, đôi mắt thú màu vàng kim sâu thẳm của hắn chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Kính Tửu, toát lên vẻ chiếm hữu đến đáng sợ.
Cậu là con mồi của hắn.
Cậu chỉ có thể là của hắn.
“Ngươi có biết không?” Vị đế vương cao quý nhìn xuống người yêu dưới thân, giọng nói trầm thấp.
“… Cái, cái gì…”
“Mấy trăm năm trước, con rắn yêu mà ngươi quen biết khi mới đến Tiên giới, bây giờ đang dẫn theo đám bạn cũ của ngươi đến thảo phạt ta, nói là muốn… lật đổ sự thống trị của ta.”
“… Bạn cũ? Ý ngươi là đại sư huynh và Hoa Linh bọn họ——Ưm…”
Lời của người yêu còn chưa dứt, đế vương đã dùng nụ hôn chặn lại những lời sắp nói ra khỏi miệng cậu.
“Chúng ta rõ ràng là lưỡng tình tương duyệt nhưng bọn họ lại muốn chia rẽ chúng ta. Cứ tiếp tục như vậy, ta sẽ giết sạch bọn họ. Ngươi nỡ sao? Kính Tửu.”
“A… Khi nào bọn họ, phi thăng vậy?”
“Bọn họ vốn không thể làm nên trò trống gì, cho đến khi Yến Lăng Khanh tìm được nữ thần sinh tử vẫn luôn trốn tránh bên ngoài, đối phương có cách để hồi sinh Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu. Không, bọn họ đã được hồi sinh rồi, bây giờ đang ẩn náu ở nơi ta không tìm thấy, nhìn chằm chằm vào vương triều của chúng ta.”
“…”
“Ngươi đứng về phía ta, đúng không? Kính Tửu.”
“Ngươi——tại sao lại nói, ưm, cho ta biết những chuyện này…”
“Vì chúng ta đã có con.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Vì ta yêu ngươi.”
“… Không, là ngươi sợ hãi.”
Diệp Kính Tửu cố gắng kìm nén khoái cảm dâng trào trong cơ thể, cậu hít sâu một hơi, nhìn Lâm Thời Chiêu một lần nữa, nhìn thẳng vào đôi mắt thú màu vàng kim lạnh lùng u ám của đối phương: “Bọn họ đã đe dọa đến sự thống trị của ngươi nên ngươi mới để ta mang thai, sinh con cho ngươi, đúng không?”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi không thể sống sót, Lâm Thời Chiêu.”
“Ngươi đang sợ hãi số phận sắp tới.”
“Ta không sợ cái chết, Diệp Kính Tửu.”
Lâm Thời Chiêu không né tránh ánh mắt của cậu, giọng nói của hắn lạnh lùng và trầm thấp, mang theo sự kiên quyết không thể lay chuyển: “Ngươi và ta đã hòa làm một thể, là một phần không thể tách rời của nhau, cái chết của ta không có nghĩa là ta biến mất——nhưng ta sợ mất ngươi, ta sợ mất đi khả năng nhìn ngươi, khả năng chạm vào ngươi, khả năng nhớ nhung ngươi, khả năng khao khát ngươi, ta sợ sau này mỗi giây phút ngươi sống trên đời này, ta đều không thể tận mắt nhìn thấy nữa… Điều này khiến ta mất ngủ.”
“Vậy còn khả năng yêu ta thì sao.”
“… Nó sẽ không biến mất.”
Lâm Thời Chiêu im lặng, hồi lâu sau, hắn đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói từng chữ một: “Sẽ không bao giờ.”
“Diệp Kính Tửu, ngươi có yêu ta không?”
Đừng trả lời không.
Chàng trai trẻ dưới thân khẽ nói gì đó, Lâm Thời Chiêu không nghe rõ, vì vậy hắn cúi người xuống, áp sát vào môi Diệp Kính Tửu.
… Cuối cùng, hắn cũng nghe thấy câu trả lời mà mình hằng mong đợi.
Đêm kết thúc cũng là lúc người đàn ông rời đi, trước khi đi, Lâm Thời Chiêu nói: “Chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc con của chúng ta thật tốt.”
Hắn nói tiếp: “Đợi tin tốt của ta.”
Hắn lại nói: “Ta yêu ngươi. Mãi mãi yêu ngươi.”
·
Lâm Thời Chiêu đã chết.
Cuối cùng hắn chết trên cầu Đăng Tiên, xương rồng của hắn đập vỡ cầu Đăng Tiên cũ, trở thành cầu Đăng Tiên mới.
Đây là điều Diệp Kính Tửu được mọi người đưa ra ngoài mới biết được, lúc đó đã qua một thời gian kể từ khi Lâm Thời Chiêu chết.
Tuy nhiên, ngay khi Lâm Thời Chiêu chết, Diệp Kính Tửu đã cảm nhận được trong cung điện nơi mình bị giam lỏng.
Lúc đó, cậu ngồi một mình trong đại điện, đối diện với hai quả trứng rồng được bọc trong đệm mềm, khẽ hát bài cầu nguyện tiễn biệt người đã khuất.
Cậu không ngạc nhiên khi ngày này đến.
Sự thống trị độc tài lâu dài chắc chắn sẽ gây ra sự bất mãn của các tiên nhân vốn yêu thích tự do, sau đó ngọn lửa nhỏ có thể bùng lên thành đám cháy lớn.
Lâm Thời Chiêu bị giết bởi nguyện vọng của mọi người, cái chết của hắn không oan.
Sau đó, Diệp Kính Tửu chọn một mình nuôi nấng hai quả trứng rồng của cậu và Lâm Thời Chiêu.
Sư tôn, Hoa Bất Tiếu, đại sư huynh, Hoa Linh, Mục Tu, Tô Ẩn và rất nhiều bạn bè khác, thỉnh thoảng họ sẽ đến thăm Diệp Kính Tửu, thậm chí rất nhiều người còn sống gần Diệp Kính Tửu.
Nhưng Diệp Kính Tửu vẫn chưa dễ dàng chấp nhận sự theo đuổi của bất kỳ ai trong số họ.
Cậu nghĩ, mình đã mệt mỏi rồi, đã già rồi, đã mất đi khả năng yêu thương.
Chỉ đến ngày chứng kiến trứng rồng nở ra, cậu mới cảm nhận được niềm vui mà mình đã lâu không cảm nhận được, nở nụ cười chân thành.
Sư tôn, đại sư huynh và những người khác đã nghĩ ra rất nhiều cái tên cho con của Diệp Kính Tửu nhưng cuối cùng Diệp Kính Tửu vẫn dùng hai cái tên mà Lâm Thời Chiêu đã để lại.
“Chúng sẽ thay ta tiếp tục dõi theo ngươi, tiếp tục yêu ngươi.” Giọng nói lạnh lùng đó nói như vậy.
Cũng không biết là lời chúc phúc hay lời nguyền nhưng Diệp Kính Tửu chọn chấp nhận nó.
Đời người khó đoán, mọi thứ đều thay đổi liên tục.
Tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, sẽ xuất hiện câu chuyện gì, Diệp Kính Tửu không biết.
Cậu không còn là đứa con của vận mệnh bước vào thế giới khác này, mang theo ký ức của nguyên tác nữa, cậu đã trở thành một phần của chúng sinh trong thế giới này, trở thành một người bình thường có nhân quả trên thế gian.
Cậu không còn đặc biệt nữa.
Phong cảnh Tiên giới đẹp như tranh vẽ, ban đêm, Diệp Kính Tửu tổ chức tiệc mừng trứng rồng nở bên bờ tiên hà, nơi cậu quen biết Tô Ẩn trước đây.
Có những người yêu cũ và bạn bè quen biết từ Nhân giới, cũng có những người bạn quen biết ở Tiên giới, mọi người tụ tập cùng nhau, tiếng cười nói vui vẻ vang lên.
Sư tôn rót rượu cho cậu, cậu cụng ly, đôi mắt hạnh cong lên, ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn sư tôn.”
“Vui không?”
“Vui, rất vui.” Cậu lặp lại: “Ta đã có con rồi, sư tôn.”
Những đứa con mới.
Không phải đứa con đã chết yểu trong bụng bọn họ.
Sầm Lan nghĩ, nuốt xuống ngụm rượu đắng trong cổ họng: “Ừ. Vậy thì tốt.”
Chỉ cần Kính Tửu của hắn vui vẻ là được rồi.
Tiếp theo là đại sư huynh, Hoa Bất Tiếu, Hoa Linh…
Diệp Kính Tửu lần lượt cụng ly với bọn họ, đến khi đến lượt Tô Ẩn, cậu đã gần như say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Tô Ẩn cũng say không kém, đôi mắt màu xanh lục nhạt nhìn cậu, như một con rắn nhỏ màu xanh e thẹn: “Kính Tửu, ta thật sự hối hận vì đã không quen biết ngươi sớm hơn.”
Nếu quen biết sớm hơn, có phải hắn cũng có cơ hội không?
“Vậy sao?”
Diệp Kính Tửu cười vui vẻ, cơ thể cậu lắc lư, cuối cùng được Yến Lăng Khanh đỡ dựa vào vai đối phương, cười tủm tỉm với Tô Ẩn: “Ta lại rất may mắn vì người bạn đầu tiên ta quen biết ở Tiên giới là ngươi, Tô Ẩn.”
Cậu giơ ly rượu lên, ra hiệu với Tô Ẩn: “Vì tình bạn của chúng ta.”
Tô Ẩn mỉm cười, cũng giơ ly rượu lên: “Vì tình bạn của chúng ta.”
Bữa tiệc tối hôm đó kéo dài rất lâu, mọi thứ đều rất tuyệt vời.
Mà sau đêm đó, Diệp Kính Tửu cũng có nhiệm vụ mới.
Cậu phải làm một người cha mới, nuôi nấng hai đứa con của mình khỏe mạnh trưởng thành.
Vì vậy, câu chuyện mới bắt đầu.