[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 167

Mùng một Tết năm 1899 tân lịch, tân Yêu hoàng Lâm Thời Chiêu phá cảnh phi thăng, trở thành tu tiên giả đầu tiên phi thăng trên mảnh đất này sau hàng nghìn năm.
Ngày tân hoàng phi thăng, tất cả tu tiên giả đều cảm nhận được một sợi dây liên kết được nối lại, cùng lúc đó, linh khí đất trời vốn đã cạn kiệt bỗng nhiên khôi phục.
Các tu tiên giả còn chưa kịp vui mừng, đêm khuya, lão tổ phái Tiêu Dao và ma tôn Ma Cung cũng lần lượt phi thăng.
Từ khi tân lịch bắt đầu, thực lực của hai người này đã được mọi người chứng thực, việc phi thăng vốn không có gì lạ. Nhưng sau khi hai người này phi thăng, mây đen dày đặc trên không trung của cả đại lục, tiếng sấm xé trời vang dội, mưa bão màu đỏ kéo dài suốt một tháng.
Một tháng sau, tất cả những điều dị thường mới hoàn toàn tan biến, đại lục trở lại yên bình.
—
Một năm sau.
“Diệp sư huynh! Muội đến thăm huynh đây!”
Từ xa đã nghe thấy giọng nói trong trẻo của Vân Tú Nhi một cách vô cùng rõ ràng. Diệp Kính Tửu đặt cuốn sách trong tay xuống, ngồi dậy khỏi sạp mềm trong đình nghỉ mát, uể oải ngáp một cái rồi rót cho Vân Tú Nhi đang chạy tới với vẻ mặt vô cùng phấn khởi kia một chén trà.
“Trông Vân sư muội vui vẻ như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì tốt muốn chia sẻ với ta sao?”
“Đúng là có chuyện tốt thật!”
Vân Tú Nhi cười hí hửng, trăm năm qua nàng ta vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ hoạt bát kia. Nàng ta chống hai tay lên bàn đá, ghé sát lại, nói về “chuyện tốt” kia: “Cuối cùng thì tên Lục Minh đó cũng sắp đột phá lên Xuất Khiếu trung kỳ rồi. Muội muốn xin huynh ít đan dược để giúp hắn đột phá. Diệp sư huynh, yêu cầu này cũng đâu có quá đáng lắm đâu, đúng không?”
Lục Minh sắp đột phá Xuất Khiếu trung kỳ rồi sao? Tốc độ tu luyện của vị sư đệ này thật sự khiến người khác phải kinh ngạc.
Diệp Kính Tửu hơi ngạc nhiên về tốc độ tu luyện của Lục Minh, nghe xong lời thỉnh cầu của Vân Tú Nhi thì không nhịn được mà khẽ lắc đầu cười: “Đúng là không quá đáng lắm, vốn dĩ môn phái vẫn luôn có trách nhiệm bảo hộ cho Lục sư đệ tu luyện một cách chu toàn. Nhưng sao muội lại tới đây xin ta đan dược? Lư sư thúc không cho muội sao?”
“Chà! Muội cũng muốn xin ông ấy lắm chứ! Hôm qua muội đến tìm thì mới phát hiện ra ông ấy đã rời núi từ lúc nào rồi! Nói là đi hái thuốc, nghiên cứu luyện chế đan dược mới.”
Vân Tú Nhi đảo mắt một vòng rồi nói tiếp: “Nhưng mà không có ông ấy cũng chẳng sao! Giờ ai mà không biết Diệp sư huynh là chân truyền của Lư sư thúc? Tay nghề luyện đan chẳng thua kém gì ông ấy cả!”
“Muội đừng tâng bốc ta nữa. Gì mà chân truyền cơ chứ? Chỉ là học được một chút da lông bên ngoài thôi.”
Nếu không phải để điều dưỡng thân thể thì Diệp Kính Tửu cũng chẳng muốn dính dáng gì tới môn y thuật rắc rối thâm sâu này.
Hơn nữa hai chữ “chân truyền” kia cũng không nên dùng cho Lư sư thúc, người vốn nên nhận danh xưng đó là…
Diệp Kính Tửu ngừng một lúc rồi nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ đưa đan dược cho muội, còn chuyện gì khác nữa không?”
“Cũng không còn chuyện gì nữa. Mà sao hôm nay không thấy Yến sư huynh đi cùng huynh vậy?”
“Còn một tháng nữa là đến kỳ đại tuyển thu nhận đệ tử mới của môn phái rồi, đây là thời điểm bận rộn nhất.”
Vân Tú Nhi gật đầu: “Đúng rồi, suýt chút nữa là quên mất! Thời gian trôi nhanh thật, bối phận trong phái Tiêu Dao đều đã đổi, chớp mắt một cái cuối cùng cũng đến lượt người khác gọi muội là sư cô rồi!”
Đệ tử đời trẻ của phái Tiêu Dao có chung nhận định rằng người dễ tiếp xúc nhất trong đời trước chính là Vân sư cô. Người khó gần nhất, chính là Lục sư thúc, người ngày nào cũng dính lấy Vân sư cô, không chỉ mặt mày lúc nào cũng lạnh lùng mà thủ đoạn còn vô cùng tàn nhẫn!
“Muội cũng nên ra dáng sư cô một chút rồi. Trước đó còn dẫn lũ tiểu bối trốn lên núi Linh Tháp chơi, suýt chút nữa thì gây ra họa lớn. May mà cuối cùng hình phạt chỉ là để Lục Minh nghiêm khắc giáo huấn muội. Nếu không có đại sư huynh khoan dung, muội ít nhất cũng phải bị đóng đến mấy cây đinh đấy.”
Nhắc đến chuyện này, Vân Tú Nhi lập tức cảm thấy bực bội, giọng cũng lớn hơn mấy phần: “Thế chẳng thà bị đóng đinh còn hơn!”
Diệp sư huynh làm sao biết được Lục Minh rốt cuộc đã dạy dỗ nàng ta thế nào! Rõ ràng nàng ta mới là sư tỷ, vậy mà ban đêm chỉ có thể vừa khóc vừa nhận sai, mất hết mặt mũi!
Nhưng khi Vân Tú Nhi ngẩng đầu lên với dáng vẻ vô cùng tức giận thì lên lại bắt gặp ánh mắt của Diệp sư huynh, nàng ta bất giác hạ giọng xuống, ngoan ngoãn cúi đầu: “Muội biết sai rồi, Diệp sư huynh. Chỉ là lúc đó muội thật sự nghĩ rằng sau khi điều lệ được ban hành, yêu thú ở núi Linh Tháp sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa…”
Hơn nữa, vốn dĩ nơi đó cũng chẳng phải là lãnh địa của Yêu tộc, chỉ là sau này mới bị phân cho bọn họ mà thôi. Vân Tú Nhi từ nhỏ đã thích chạy đến núi Linh Tháp chơi, nơi đó núi non hữu tình, nước biếc mây trôi, lại còn có thể khám phá khắp nơi. Khi bọn tiểu bối hỏi nàng ta nơi nào chơi vui, nàng ta chẳng nghĩ ngợi gì đã dẫn họ đi rồi. Ai ngờ đâu lại gặp phải đại yêu phát điên, suýt chút nữa thì đã khiến cả đám bị yêu thú ăn thịt.
Diệp Kính Tửu nói: “Nếu không nhờ Thiệu Diễn phát hiện hành tung mờ ám của các muội rồi báo ngay cho ta, e rằng tất cả các muội đã chui vào bụng của yêu thú rồi.”
Vân Tú Nhi cười gượng rồi vội vàng gật đầu: “Sư huynh dạy phải, đúng là muội nên cảm ơn tiểu sư điệt của muội mới được. Nhưng có thể mau chóng sửa lại cái thói mách lẻo của cậu ta được không? Huynh nhìn xem, giờ có đệ tử đời trẻ nào muốn chơi với cậu ta đâu chứ, muội thấy cậu ta nên…”
“Sư cô nói chí phải, con nhất định sẽ mau chóng sửa lại cái tật xấu này.”
Không thèm để ý đến cơ thể đang cứng đờ của sư cô, Chúc Thiệu Diễn cứ thế ung dung lướt qua nàng ta, cung kính dâng trà cùng với điểm tâm mới làm xong cho sư tôn: “Sư tôn, đây là điểm tâm mới ra lò, người nếm thử nhé?”
Diệp Kính Tửu mỉm cười, không phụ lòng đệ tử bèn cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng. Mùi thơm nhàn nhạt của hoa quế lập tức tan ra trong miệng, khiến mắt cậu sáng lên, cậu lại cầm thêm một miếng nữa bỏ vào miệng rồi không khỏi khen ngợi: “Tay nghề của Thiệu Diễn lại tiến bộ rồi.”
Được sư tôn khen ngợi, Chúc Thiệu Diễn vui mừng ra mặt, nói một cách dịu dàng: “Là do sư tôn dạy dỗ tốt.”
“Ta cũng muốn ăn một miếng!”
Vân Tú Nhi thấy mà thèm nên cũng bốc một miếng lên nếm thử, nhai nhai vài cái, hương vị đúng là không tệ. Nàng ta định lấy thêm một miếng nữa thì bị cây quạt của Chúc Thiệu Diễn chặn đường.
Vân Tú Nhi ngẩng đầu lên thì bắt gặp gương mặt cười như không cười của Chúc Thiệu Diễn, cậu ta nói: “Vân sư cô nếm một miếng là đủ rồi. Mấy món điểm tâm này vốn dĩ là ta định mang về cho sư tôn nếm thử, số lượng cũng chẳng nhiều.”
Hừ! Đồ keo kiệt!
Vân Tú Nhi ngượng ngùng rút tay về, khẽ ho một tiếng rồi quay sang Diệp Kính Tửu hành lễ cáo từ: “Diệp sư huynh, cũng không còn sớm nữa, hôm nay nói đến đây thôi, hôm khác muội lại đến ôn chuyện!”
Diệp Kính Tửu gật đầu: “Đi đi.”
–
Sau khi Vân Tú Nhi rời đi, Diệp Kính Tửu và Chúc Thiệu Diễn trò chuyện với nhau vài câu.
Cuối cùng, cậu vẫn nhắc đến chuyện mà Vân Tú Nhi vừa nói: “Vân sư muội nói đúng, Thiệu Diễn, đúng là con nên tiếp xúc với những người đồng trang lứa với mình nhiều hơn một chút.”
Chúc Thiệu Diễn có tư chất tu hành rất cao, là thiên tài được người trong đời trẻ chú ý đến. Thêm tính cách lại có hơi cô lập nên tu hành mấy chục năm rồi mà bên cạnh vẫn không có lấy một người bạn thân.
“Vâng, sư tôn.” Chúc Thiệu Diễn trả lời mà không có một chút thành ý nào.
Diệp Kính Tửu không khỏi thở dài: “Con không muốn tiếp xúc cũng được. Mấy hôm nữa là giỗ cha nương của con, nhớ…”
“Mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi, ngày mai sẽ lên đường trở về. Trước đó con cũng đã nói với tổ mẫu và ngoại tổ mẫu rằng mấy hôm nữa sẽ về nhà thăm họ.”
Chúc Thiệu Diễn nói nhưng vừa nhắc đến tổ mẫu và ngoại tổ mẫu, cậu ta lập tức cảm thấy đau đầu. Các bà ấy lại giới thiệu cho cậu ta một đạo lữ, là tiểu thư của một thế gia bản địa ở Vân Châu, song linh căn Thủy Mộc, nhỏ hơn cậu ta hơn bảy mươi tuổi.
Tổ mẫu và ngoại tổ mẫu ra tay cũng được thật.
“Vậy thì tốt. Đến ngày giỗ cha con, ta cũng sẽ qua đó, đến lúc đó cùng hắn ta ôn lại chuyện xưa.”
Dù chỉ là đoạn tình cũ trong một ngày.
“Sư tôn cũng sẽ đến sao?”
Chúc Thiệu Diễn mừng rỡ hỏi, khóe mắt cong cong: “Vậy đến lúc đó hẹn gặp sư tôn ở Vân Châu.”
“Được.”
–
Hoàng hôn dần buông, Diệp Kính Tửu nằm nghỉ ngơi trên đình nghỉ mát, nửa tỉnh nửa mê.
Cảm thấy hơi se lạnh, trên người lập tức có người đắp thêm áo, đôi tay lạnh buốt cũng được người khác dùng hai tay để ủ ấm.
Hơi thở quen thuộc này không cần mở mắt cũng biết đó là ai. Diệp Kính Tửu chống người dậy, trong nháy mắt đã tựa vào lòng nam nhân kia, lười biếng híp mắt hỏi: “Đã làm xong hết mọi việc rồi à?”
“Ừ, chắc thêm vài ngày nữa là mọi việc đều đâu vào đấy cả thôi.”
“Tốt rồi.”
Diệp Kính Tửu nắm lấy tay người kia, cọ nhẹ má lên mu bàn tay ấm áp đó: “Tay sư huynh ấm thật.”
Nam nhân khẽ bật cười, ánh mắt dịu dàng.
“Lúc nãy Thiệu Diễn có mang vài món trà bánh tới, tuy đã nguội rồi nhưng chắc là không ảnh hưởng đến hương vị đâu, sư huynh có muốn nếm thử không?”
“Không, đó là đồ cậu ta mang cho ngươi, ta ăn thì không được hay cho lắm.”
Diệp Kính Tửu không nhịn được mà mở mắt, bật cười nói: “Sao huynh lại nói Thiệu Diễn nhỏ nhen như vậy?”
Yến Lăng Khanh cười mà không đáp, khẽ chuyển đề tài: “Mấy ngày nữa là giỗ cha cậu ta, chắc cậu ta cũng sắp lên đường rồi.”
“Ngày mai cậu ta sẽ đi.”
Diệp Kính Tửu nói: “Nhưng mà vào ngày giỗ của cha cậu ta, ta muốn đến thăm một chút, nếu sư huynh không bận thì đi cùng ta nhé?”
“Hiếm khi được Kính Tửu rủ ra ngoài, tất nhiên là không bận rồi.” Yến Lăng Khanh ngừng một lát: “Còn trà bánh kia ngươi có ăn nữa không? Nếu không thì để ta xử lý giúp cho. Để lâu cũng không còn ngon nữa.”
Diệp Kính Tửu khẽ cười, ngẩng đầu kéo nhẹ tay áo Yến Lăng Khanh. Khi nam nhân cúi đầu nhìn cậu, cậu lập tức nắm lấy ngón tay của hắn, nhẹ nhàng lướt qua môi mình: “Sao ngay cả giấm của Thiệu Diễn mà sư huynh cũng ăn vậy? Cũng chỉ là một chút tâm ý của đồ đệ dành cho sư tôn thôi mà.”
Ánh mắt Yến Lăng Khanh dừng lại trên đôi môi đang hé mở kia, khẽ ngoắc ngón trỏ, cảm nhận sự mềm mại ẩm ướt nơi đó, cổ họng không kìm được mà trượt lên xuống: “Đã biết ta đang ghen mà Kính Tửu còn không định dỗ dành ta một chút sao?”
“Ồ?”
Diệp Kính Tửu mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ nam nhân rồi kéo xuống thấp, cố ý hỏi: “Vậy dỗ thế nào đây?”
Yến Lăng Khanh chăm chú nhìn cậu đang trong tầm mắt của mình rồi không một chút do dự mà ngậm lấy môi cậu, dùng đầu lưỡi khẽ đẩy răng cậu ra: “Như thế này…”
“Ưm…”
Gió nhẹ thổi bay rèm lụa nơi đình nghỉ mát, Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cùng nam nhân kia quấn quýt trong nụ hôn sâu, cánh tay siết chặt lấy Yến Lăng Khanh, tận hưởng nụ hôn dịu dàng mà ấm áp trong khoảnh khắc yên bình.
——
Diệp Kính Tửu chưa từng nghĩ tới, có một ngày nào đó, cậu thật sự sẽ sống những ngày tháng sớm tối kề cận bên đại sư huynh.
Đêm giao thừa một năm trước, cậu nhận lời mời của Lâm Thời Chiêu cùng ngắm pháo hoa. Ngày hôm sau, Lâm Thời Chiêu phi thăng. Vào khoảnh khắc cây cầu Đăng Tiên được nối lại, sư tôn và ma tôn lần lượt phi thăng theo sau.
Trước lúc chia tay, sư tôn vỗ đầu Diệp Kính Tửu, vẫn đối xử với cậu như một đứa trẻ, để lại một câu cuối cùng: “Sau khi mọi chuyện kết thúc, bổn tọa sẽ đến đón ngươi.”
Diệp Kính Tửu không biết khi nghe câu nói ấy thì đại sư huynh cảm thấy thế nào, nhưng lúc đó cậu chỉ khẽ gật đầu, mỉm cười nhàn nhạt đáp: “Được.”
Sau đó, mây đen che kín bầu trời, cơn mưa máu dữ dội rửa trôi tất cả. Dù là sư tôn hay Hoa Bất Tiếu, Lâm Thời Chiêu, Diệp Kính Tửu đều không thể tìm thấy chút tung tích nào của họ nữa.
Bọn họ từng lường trước kết cục này, nhưng khi nó thật sự xảy ra, không ai tránh khỏi tinh thần sa sút, kể cả Diệp Kính Tửu.
May mà đã có Yến Lăng Khanh sớm chín chắn đứng ra lo liệu mọi việc, mọi sự đã nhanh chóng quay về quỹ đạo ban đầu, những mối đe dọa xoay quanh Diệp Kính Tửu cũng lần lượt bị Yến Lăng Khanh đích thân giải quyết.
Lời nguyền năm xưa do Thẩm Chi hạ, từ lúc Lâm Thời Chiêu phi thăng đã bị phá bỏ. Việc hắn ở lại hay rời đi là điều được cân nhắc đầu tiên.
Khi ấy Thẩm Chi vẫn còn nhỏ dại, vừa rời khỏi vòng tay của Diệp Kính Tửu, đứng xuống đất đã lúng túng nắm lấy ngón tay cậu, dán chặt lấy cậu.
Yến Lăng Khanh dịu dàng nhưng cương quyết kéo hắn ra. Thẩm Chi nhìn ra được, trong ánh mắt nam nhân ấy không có lấy một chút tình cảm, mà là sát ý ẩn sâu nơi đáy mắt lại bị hắn nhạy bén nhận ra.
“Tiểu Tửu hu hu… Sợ, sợ quá… Ôm, ôm một cái… Ôm một cái…”
Hắn bắt đầu khóc, hai tay duỗi về phía Diệp Kính Tửu, muốn được người mà hắn tin tưởng nhất trên thế gian này ôm lấy.
Nhưng người luôn nhượng bộ hắn chỉ khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Thẩm Chi, mọi chuyện nên kết thúc rồi.”
Mọi chuyện nên kết thúc rồi?
Là có ý gì?
Thẩm Chi nghe không hiểu câu nói ấy, nhưng dù còn nhỏ, hắn vẫn biết ý nghĩa ẩn sau câu nói đó…
Tiểu Tửu sẽ không ôm hắn nữa.
Điều này khiến hắn sợ hãi hơn cả sát ý vừa rồi cảm nhận từ Yến Lăng Khanh, tiếng khóc của hắn từ thút thít dần biến thành gào khóc nức nở, càng lúc càng lớn, càng lúc càng chói tai.
Yến Lăng Khanh nắm tay hắn kéo đi, hắn loạng choạng bước theo, đầu thì vẫn ngoái lại nhìn về phía Diệp Kính Tửu.
Bóng dáng gầy gò ấy càng lúc càng xa, cho đến khi biến thành một chấm đen, rồi hoàn toàn biến mất.
“Có phải ta vĩnh viễn không được gặp lại Tiểu Tửu nữa không?” Thẩm Chi hỏi nam nhân mà hắn ghét.
Nam nhân không dừng bước, thậm chí còn chẳng nhìn hắn.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Thần Y Cốc.”
“Đó là đâu?”
“Nơi ngươi từng sinh ra, nơi cha nương của ngươi chôn thân giờ đã trở thành phế tích rồi.”
“Chúng ta đến đó làm gì?”
“Đi gặp cha nương của ngươi, Kính Tửu nói con người cuối cùng cũng phải lá rụng về cội.”
“Cha… Nương?”
Dù căn bản không biết hai người đó trông như thế nào, nhưng Thẩm Chi không muốn gặp họ. Thế nhưng hắn không có cách nào khác, hắn quá yếu đuối, không thể vùng khỏi tay Yến Lăng Khanh.
Thẩm Chi dừng bước.
“Cậu ấy sẽ không đối xử với ta như thế đâu.”
Hắn nói: “Cậu ấy không nên đối xử với ta như thế.”
Nam nhân cũng dừng bước, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy cậu ấy nên đối xử với ngươi thế nào?”
Thẩm Chi suy nghĩ rất lâu, ngẩng đầu nói ngây thơ: “Ít nhất thì cũng nên để ta chết bên cạnh cậu ấy chứ!”
“Lần sau đi.” Nam nhân mỉm cười.
Thế là Thẩm Chi im lặng, đành phải tiếp tục hành trình đến phế tích Thần Y Cốc.
Chuyến đi ấy không kéo dài quá lâu, kết cục cũng có thể đoán trước.
Khi Yến Lăng Khanh trở về, thiếu niên nhìn hắn, vờ như vô tình hỏi: “Hắn có để lại lời nào không?”
“Không, chẳng để lại gì cả.” Yến Lăng Khanh đáp.
Thực ra Thẩm Chi có nói.
Khi đến Thần Y Cốc, hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng cơ thể của một đứa trẻ ngẩng đầu, điềm tĩnh nhìn Yến Lăng Khanh.
“Giúp ta nói với Tiểu Tửu một câu.”
Thẩm Chi nói: “Nhờ cha nương ban cho, từ nhỏ ta đã chẳng còn sự kính sợ với sinh mạng, những bước sau này cho dù tàn nhẫn cỡ nào, ta cũng đều vui vẻ tận hưởng. Nhưng chỉ riêng với Tiểu Tửu, với Diệp Kính Tửu, ta lại sinh ra cảm giác tội lỗi.”
“Ta có lỗi với cậu ấy.”
Yến Lăng Khanh không mang câu đó về.
Hắn biết câu nói ấy chứa đựng ác ý, biết trong khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, Thẩm Chi vẫn muốn gieo rắc nối nỗi ám ảnh lên Diệp Kính Tửu hòng khiến cả đời này cậu không quên được hắn.
Hắn muốn trở thành ác mộng của Diệp Kính Tửu.
Mà Yến Lăng Khanh đã không cho hắn cơ hội ấy.
Việc giữ hay đuổi Liễu Khuê Dao là vấn đề tiếp theo.
Diệp Kính Tửu đã không còn mềm lòng với gã nữa.
Một thí nghiệm của Lư sư thúc đã khiến lời nguyền cuối cùng của Liễu Khuê Dao mất hiệu lực, gã không còn tạo thành bất kỳ uy hiếp nào đối với Diệp Kính Tửu nữa, trở thành một con rối mặc người chém giết.
Cho dù ba người đã phi thăng cũng không rảnh để giải quyết Liễu Khuê Dao, thì bây giờ Yến Lăng Khanh cũng có thể dễ dàng chế ngự một kẻ có linh hồn bị giam giữ trong thân thể con rối như gã.
Trăm năm trôi qua, Yến Lăng Khanh đã không còn là kẻ bất lực như xưa nữa.
Chỉ là tà thuật bất tử của Liễu Khuê Dao không thể phá giải, may mà dưới sự can thiệp của Yến Lăng Khanh, muốn phục sinh, e rằng Liễu Khuê Dao phải chờ đến hàng triệu năm sau.
Mà quãng thời gian ấy cũng đủ để Yến Lăng Khanh cùng Diệp Kính Tửu đều phi thăng, giải quyết gã hoàn toàn.
Liễu Khuê Dao thực sự không để lại một lời nào.
Đôi mắt hồ ly trên mặt con rối cong lên tươi cười, xuyên qua đó dường như có thể nghe thấy tiếng cười điên loạn của nam nhân phía sau con rối.
Nhưng cuối cùng, Yến Lăng Khanh đã để gã rời khỏi cuộc sống của Diệp Kính Tửu một cách vô cùng nhẹ nhàng.
Mọi thứ.
Còn về phần Mục Tu…
Kẻ đó vô cùng phiền phức, sau này lại quay về phái Tiêu Dao, trong suốt một năm trời ấy đã không ít lần quấy rầy Diệp Kính Tửu.
Sư đệ từng thầm mến cậu khiến Yến Lăng Khanh rất đau đầu. Trải qua trăm năm tương giao, quan hệ giữa Mục Tu và Diệp Kính Tửu không đến mức căng thẳng, thỉnh thoảng còn luận bàn một phen. Món nợ khi xưa cũng đã được tính hết trong trăm năm ấy, Yến Lăng Khanh không có lý do đủ chính đáng để xử lý cậu ta.
Tính ra thì hiện tại, cậu ta chính là mối uy hiếp lớn nhất đối với Yến Lăng Khanh.
——
Vào ngày giỗ của Chúc Quân, Diệp Kính Tửu cùng với đại sư huynh đến viếng.
Chúc Thiệu Diễn và gia đình của cậu ta tiếp đón họ vô cùng nồng hậu, sau vài lời trò chuyện, Diệp Kính Tửu phát hiện cha của Chúc Quân không có mặt, bèn hỏi nguyên do.
Chúc Thiệu Diễn thay mặt người bà đang lộ vẻ đau buồn đáp lại câu hỏi ấy: “Tổ phụ tuổi đã cao, tự biết đại thọ gần kề, nên đã đến Huyễn Nguyệt Cảnh của cảnh chủ Uông Khâm để dưỡng già. Tổ mẫu vốn muốn đi cùng tổ phụ, nhưng Huyễn Nguyệt Cảnh có nhiều quy củ, đã từ chối nguyện vọng của tổ mẫu.”
“Huyễn Nguyệt Cảnh?”
Diệp Kính Tửu ngạc nhiên ngẩng đầu, không khỏi trao đổi ánh mắt với sư huynh.
Chẳng phải nơi đó là của đại sư huynh sao…
Yến Lăng Khanh khẽ mỉm cười, dịu giọng nói: “Nếu phu nhân muốn đến Huyễn Nguyệt Cảnh, tại hạ có lẽ có thể giúp một tay.”
Thật trùng hợp, cảnh chủ Huyễn Nguyệt Cảnh, Uông Khâm lại chính là di mẫu của Yến Lăng Khanh, còn người thừa kế tiếp theo của Huyễn Nguyệt Cảnh, chính là đương kim chưởng môn phái Tiêu Dao, Yến Lăng Khanh.
Vừa dứt lời, tổ mẫu của Thiệu Diễn lập tức xúc động đứng dậy: “Lời này của Yến chưởng môn là thật chứ?”
“Là thật.”
“Cái này… Cái này… Lão thân có đức hạnh gì mà dám…”
“Thiệu Diễn là đệ tử thân truyền của đạo lữ ta, ta cũng nên dốc chút sức lực, phu nhân không cần bận tâm.”
Yến Lăng Khanh mỉm cười: “Nếu phu nhân có lòng, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đến Huyễn Nguyệt Cảnh.”
Tính ra cũng đã lâu rồi hắn chưa đến thăm di mẫu.
·
Lần đầu Diệp Kính Tửu biết đến Huyễn Nguyệt Cảnh là vào nhiều năm trước, trong dịp lễ Trung Nguyên.
Khi đó, cảnh chủ Uông Khâm bất ngờ gửi thiệp mời, mời sư huynh đến chơi, ba thầy trò bèn cùng nhau đến Huyễn Nguyệt Cảnh mừng lễ.
Cũng chính lần đó, Diệp Kính Tửu biết được quá khứ bi thương sư tôn từng tuyệt giao với Uông Phương và Yến Đình Vân, biết được sự căm hận của Uông Khâm đối với sư tôn và sự khinh bỉ của ngài ấy dành cho Yến Lăng Khanh.
Sau lần viếng thăm ấy, Uông Khâm đã giao quyền quản lý tương lai của Huyễn Nguyệt Cảnh cho Yến Lăng Khanh, hiện giờ, hắn xem như là nửa chủ nhân của tiểu thế giới này.
Lối vào Huyễn Nguyệt Cảnh rất khó tìm, mà tư cách để bước vào lại càng khắt khe hơn.
May là có Yến Lăng Khanh trấn giữ, cả đoàn người dễ dàng tiến vào Huyễn Nguyệt Cảnh, bước lên Liên Hoa tọa, đi đến lầu các nơi Uông Khâm đang cư ngụ.
Chuyện nhỏ nhặt như của cha nương của Chúc Quân, vốn dĩ không đến lượt Uông Khâm phải để tâm tới. Cũng sắp đến kỳ đại hạn, đã rất lâu rồi nàng ấy không bước chân ra khỏi gác lầu, phần lớn thời gian, nơi này đều do quy tắc của Huyễn Nguyệt Cảnh định đoạt việc ai đến ai đi.
Ngoài dự đoán, Uông Khâm cũng không hỏi han gì nhiều về việc này.
Thần sắc nàng ấy bình đạm, lặng lẽ nghe Yến Lăng Khanh nói về tình hình của cha nương của Chúc Quân. Không đợi Yến Lăng Khanh nói xong, nàng ấy đã cụp mắt xuống, không hứng thú, giọng hờ hững: “Vậy thì để bà ấy vào đi.”
Nhận được câu trả lời mong đợi, mẫu thân Chúc Quân lập tức xúc động đứng dậy cảm tạ.
Uông Khâm lớn tuổi hơn mẫu thân Chúc Quân rất nhiều, nhưng dung mạo vẫn như nữ tử ba mươi, đầy vẻ phong vận thành thục. Chỉ là so với gương mặt diễm lệ của đại tỷ nàng ấy, đường nét của Uông Khâm lại quá mức thanh lãnh.
Không nghi ngờ gì, nàng ấy là một tu sĩ chính tông.
Chúc Thiệu Diễn tiến lên một bước cúi người cảm tạ, sau đó cáo từ với Diệp Kính Tửu, dẫn tổ mẫu đi gặp tổ phụ đang thấp thỏm chờ đợi bên ngoài gác lầu.
Thế là trong gác lầu lại chỉ còn ba người bọn họ.
“Mời.”
Uông Khâm dùng linh lực rót trà cho hai người, cả hai cùng thưởng trà. Trước tiên thì nàng ấy chăm chú nhìn Yến Lăng Khanh, sau đó ánh mắt rơi lên người Diệp Kính Tửu: “Tin tức của Sầm Lan đã hoàn toàn cắt đứt rồi à?”
Động tác của Diệp Kính Tửu khựng lại, ngẩng đầu khẽ mỉm cười với Uông Khâm, gật đầu: “Ừm.”
“Y cũng thật nhẫn tâm.”
Khóe môi Uông Khâm nhếch lên, nụ cười mang theo vẻ mỉa mai: “Cũng tốt, đã thành tiên thì nên dứt bỏ mọi ràng buộc nơi trần thế. Y đi rồi, cũng xem như không còn chậm trễ… Hai người các ngươi nữa.”
Diệp Kính Tửu im lặng, không phản bác cũng không phụ họa.
Yến Lăng Khanh nói: “So với lần trước tới thăm di mẫu, lần này cách bày trí trong phòng thanh đạm hơn nhiều.”
“Chẳng qua là người sắp chết thì không ưa mấy thứ hoa hòe lòe loẹt mà thôi.”
Uông Khâm đáp, nói xong thì cúi đầu thưởng trà, lúc này Diệp Kính Tửu mới phát hiện trên đầu nàng ấy đã có không ít tóc bạc.
Đối với người tu tiên mà nói, sự xuất hiện của tóc bạc quả thực là điềm xấu.
Diệp Kính Tửu nói: “Con nhớ lần trước tới thăm, bên cạnh người còn có một tiểu đồng tên là Doãn Chân, sao lần này không thấy?”
“À, cậu ta à, cứ để nó ở đây với ta mãi cũng không tốt. Ta để cậu ta ra ngoài mở mang kiến thức rồi.”
Nhắc tới Doãn Chân, cuối cùng ánh mắt Uông Khâm cũng lộ ra một chút nhân khí: “Nó chưa từng gặp bạn bè đồng trang lứa, chắc giờ đang chơi vui lắm.”
Bọn họ lại trò chuyện một hồi quanh đề tài về Doãn Chân. Một lúc sau, Uông Khâm bỗng nhiên nói muốn đi tế bái Uông Phương, bảo Yến Lăng Khanh và Diệp Kính Tửu cùng đi với nàng ấy.
Điều này khiến hai người họ có phần bất ngờ, nhất là Diệp Kính Tửu.
Dù sao những lần thăm viếng trước đây, thái độ của Uông Khâm đối với Diệp Kính Tửu không tính là thân thiện, lại càng đừng nói tới việc dẫn cậu đi tế bái Uông Phương.
Xem ra sự ra đi của sư tôn quả thực đã khiến thái độ của Uông Khâm với Diệp Kính Tửu thay đổi.
Đảo nhỏ nơi biên cảnh của Huyễn Nguyệt Cảnh là nơi chôn cất Uông Phương và Yến Đình Vân, bia mộ giấu sâu trong rừng, nằm dưới chân một thác nước.
Giờ này trong năm, đêm có đom đóm bay. Khi bọn họ đến nơi, khung cảnh nơi đây đẹp đẽ đến hoang dã và đầy sức sống.
Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh đứng sau lưng Uông Khâm.
Vị tu sĩ đức cao vọng trọng ấy cúi thấp cái đầu kiêu ngạo, ánh mắt dịu dàng, chăm chú vuốt ve những hoa văn liên quan đến tỷ tỷ mình khắc trên bia mộ: “Tỷ tỷ, ta đến thăm tỷ đây.”
Vào khoảnh khắc ấy, Diệp Kính Tửu không khỏi nghĩ, nếu Uông Phương vẫn còn, nàng sẽ đáp lại muội muội mình như thế nào.
Vị tỷ tỷ tính khí nóng nảy, cực kỳ kiêu ngạo lại vụng về trong lời nói ấy, có lẽ sẽ ho khan một tiếng vì ngượng, sau đó khoanh tay lại, hếch mặt hỏi: “Tìm ta làm gì? Có chuyện gì cần ta giúp hả?”
Chứ không phải biến thành một tấm bia mộ lặng lẽ, yên tĩnh đứng đó, lắng nghe từng lời tâm sự của Uông Khâm.
Về phần chủ nhân còn lại của tấm bia, Yến Đình Vân, Uông Khâm đến một ánh mắt cũng không thèm liếc qua.
Nàng ấy vẫn luôn oán hận Yến Đình Vân, cả đời này khó lòng tiêu tan sự bất bình trong lòng.
“Lại đây.”
Uông Khâm quay lưng về phía bọn họ.
Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh liếc nhau, rồi lặng lẽ bước tới.
Ngoài dự liệu, Diệp Kính Tửu cảm nhận được một bàn tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay mình.
Đối phương không nắm quá chặt, nhưng mức độ thân mật như vậy đã đủ khiến Diệp Kính Tửu sững người.
Cậu không dám nghiêng đầu nhìn Uông Khâm bên cạnh, chỉ có thể đoán rằng đại sư huynh ở phía còn lại của nàng ấy cũng đang bị bàn tay kia nắm lấy.
Đại khái cậu cũng đoán ra Uông Khâm sắp nói điều gì rồi.
“Tỷ tỷ, hiện tại, Lăng Khanh đã trưởng thành, hắn cũng đã tiếp nhận chức vị của phụ thân, trở thành tân chưởng môn của phái Tiêu Dao. Rốt cuộc hắn cũng không làm mất mặt tỷ, cũng không làm mất mặt Uông gia của chúng ta.”
Nói xong, nàng ấy nắm lấy tay còn lại, nói một cách từ tốn: “Hắn cũng đã tìm được đạo lữ mà hắn yêu thương suốt đời. Trước kia, ta không tán thành mối tình cảm này của họ, bởi vì có quá nhiều vấn đề. Nhưng hiện tại, nhiều vấn đề đã được giải quyết theo thời gian, ta mới có thể yên tâm giới thiệu chính thức Diệp Kính Tửu với tỷ. Hy vọng dưới sự chứng kiến của tỷ, hai người họ có thể bên nhau trọn đời, cùng nhau đi đến cuối con đường.”
Uông Khâm dừng lại một chút, nói: “Các ngươi cũng nói vài lời đi.”
Cảnh tượng này khiến Diệp Kính Tửu cảm thấy như một học sinh tiểu học bị ép trả lời câu hỏi, khiến cậu mở miệng nhiều lần mà không thốt nên lời.
Dù đã sống hơn trăm năm, nhưng đối mặt với chuyện này, đầu óc Diệp Kính Tửu vẫn trống rỗng.
Cậu nghe thấy Yến Lăng Khanh nhẹ nhàng bước lên, dịu dàng kể về chuyện giữa hai người, về tình cảm của hắn dành cho Diệp Kính Tửu, về sự kiên định với mối quan hệ này, về lòng biết ơn đối với di mẫu và về lời hứa cho tương lai của họ.
Diệp Kính Tửu cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, không phải vì xấu hổ, mà là vì cảm thấy bản thân không xứng đáng.
Cậu hiểu rõ trong mối quan hệ với Yến Lăng Khanh, bản thân đã phụ lòng đại sư huynh như thế nào.
Thậm chí, khi hôm nay Uông Khâm nhắc đến sư tôn, cậu vẫn không tránh khỏi việc chìm vào nỗi buồn ngắn ngủi, khó mà quên được sư tôn.
Nhưng thực sự, đã đến lúc phải kết thúc tất cả những điều này.
Diệp Kính Tửu hít một hơi thật sâu.
Nhìn vào bia mộ trước mắt, cậu chìm vào im lặng trong một thời gian dài. Cuối cùng, ánh mắt cậu trở nên kiên định.
Đối mặt với phần mộ chung của phụ mẫu Yến Lăng Khanh, cậu đưa ra lời hứa.
“Xin cha, nương yên tâm.”
Diệp Kính Tửu chính thức thay đổi cách xưng hô: “Tiểu tử lấy sinh mệnh mình đảm bảo, trong những ngày tháng sau này, tuyệt đối không phụ lòng Yến Lăng Khanh. Tiểu tử nguyện cùng huynh ấy sống bên nhau trọn đời, cùng nhau đi hết quãng đời còn lại.”
Diệp Kính Tửu đã dùng hành động của mình trong những ngày tháng sau này để chứng minh rằng lời hứa của cậu không phải là lời nói suông.
Yến Lăng Khanh đã hy sinh vì cậu quá nhiều, đương nhiên cậu không thể để đối phương phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Lại một đêm nữa, bọn họ hoan ái trong đêm mưa bão dưới ánh nến. Khung cửa sổ chưa đóng vang lên những tiếng bộp bộp, nước mưa làm ướt chiếc bàn sách bên cửa sổ, nhỏ xuống sàn nhà để lại những vệt nước đậm màu.
Diệp Kính Tửu ngẩng cao cổ, hoàn toàn không che giấu khát khao dục vọng, cậu thở ra những luồng hơi nóng đầy ám muội, tiếng rên rỉ uyển chuyển khiêu khích thần kinh của nam nhân.
Tiểu huyệt bị tính khí khuấy đảo đến mềm nhũn, ướt át không chịu nổi, âm thanh dính nhớp vang lên bạch bạch. Ánh sáng mờ vàng chiếu lên những giọt mồ hôi lấp lánh trên da và lăn xuống theo nhịp chuyển động nhanh chóng.
Nam nhân liếm mút vành tai trắng muốt của Diệp Kính Tửu một cách mãnh liệt, hơi thở nóng rực lặp đi lặp lại bên tai cậu: “Thích không? Kính Tửu.”
“Thích. Thích lắm… Ưm, thích lắm…”
Diệp Kính Tửu ngoan ngoãn đáp lời, xưa nay trong chuyện phòng the cậu luôn dịu dàng nghe lời, hoàn toàn không chịu nổi chút trêu đùa nào.
Cậu mơ màng mở đôi mắt ươn ướt, đưa tay vuốt ve gò má nam nhân, giọng nói run rẩy: “Muốn hôn…”
“Ừm?”
“Muốn hôn…”
Cậu làm nũng, chủ động ghé sát lại. Nam nhân khẽ cười, ánh mắt càng thêm thâm trầm, không chút do dự ngậm lấy đôi môi cậu. Đầu lưỡi chạm vào nhau, quấn quýt, trong sự triền miên nóng bỏng trao đổi dịch thể, cảm nhận nhiệt độ của nhau.
Đây là điều hạnh phúc biết bao…
Trong một thời gian dài, Diệp Kính Tửu luôn cảm thấy sợ hãi về chuyện con cái.
Nhưng có lẽ là vì đêm nay cậu rất hứng khởi, tiếng mưa rào lại vô cùng mỹ diệu.
Thế nên trong lúc trần trụi âu yếm, Diệp Kính Tửu bỗng cất tiếng: “Chúng ta sinh một đứa trẻ đi.”
“…Thật sao?”
“Ừm.” Diệp Kính Tửu khẽ cười, hôn lên môi Yến Lăng Khanh: “Sinh một đứa đi.”
“Được. Mọi chuyện đều nghe theo ngươi.”
Yến Lăng Khanh vỗ về hôn lên ấn đường của cậu, ánh mắt vẫn dịu dàng như nước: “Tất cả đều nghe theo Kính Tửu.”
Khi vừa đến thế giới này, Diệp Kính Tửu khi ấy còn nhỏ tuổi, người đầu tiên cậu gặp được chính là Yến Lăng Khanh.
Diệp Kính Tửu như một con chim non mới sinh, ỷ lại mà nép mình dưới đôi cánh của sư huynh. Vị sư huynh chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu ấy đã dốc hết khả năng để che chở và bầu bạn cùng cậu.
Sự dịu dàng của Yến Lăng Khanh khiến Diệp Kính Tửu dần nảy sinh một loại tình cảm khác lạ. Thứ tình yêu non nớt ấy được chôn sâu trong lòng cậu, rồi theo năm tháng mà trỗi dậy khỏi lớp đất ngầm.
Khi ấy cậu tuyệt đối không ngờ được rằng, chính thứ tình yêu non trẻ đó sẽ nâng đỡ cậu vượt qua quãng thời gian tăm tối dài đằng đẵng.
Tình yêu đã cứu lấy Diệp Kính Tửu.
Tình yêu ấy không hề do dự, không lẫn chút tạp chất, là món quà mà sư huynh dành cho Diệp Kính Tửu.
Đó là lễ vật, càng là ân huệ to lớn đối với cậu.
Với tất cả những gì hiện giờ Diệp Kính Tửu có được, cậu vẫn luôn mang lòng biết ơn sâu sắc.
Còn trong tương lai, cậu sẽ dùng cả cuộc đời mình để thực hiện lời hứa với Yến Lăng Khanh.