[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 165

Hôm đó, sau khi từ biệt Hoa Linh, Diệp Kính Tửu trở về phái Tiêu Dao.
Phần lớn thời gian, Diệp Kính Tửu sống và tu luyện một mình. Thỉnh thoảng, đại sư huynh và sư tôn đến gặp cậu, cậu cũng không từ chối, chỉ là cố ý giữ khoảng cách, tránh nảy sinh tình cảm. Cậu không muốn đẩy họ ra xa nhưng cần thời gian để tự mình tiêu hóa mọi chuyện.
Khoảng thời gian cùng Hoa Linh du ngoạn khắp nơi đã mang lại cho Diệp Kính Tửu nhiều điều mới mẻ, cậu cũng nhân đó suy nghĩ về nhiều chuyện trong quá khứ. Những khúc mắc trong lòng dần dần được tháo gỡ, khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Khoảng một tháng sau, kỳ động dục đến như dự đoán.
May mắn thay, lần này đối tượng là đại sư huynh.
Điều này khiến Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù kết quả này có thể khiến nhiều người bất mãn nhưng không ai ngu ngốc đến mức thể hiện ra.
Sự thù địch ẩn giấu trong bóng tối âm thầm dâng trào trái ngược với bề ngoài, Yến Lăng Khanh đưa Diệp Kính Tửu đang trong kỳ động dục rời khỏi phái Tiêu Dao, đến một phủ đệ hắn đã mua ở Giang Nam.
Lúc bấy giờ, mưa bụi mịt mù, trên mặt hồ, ông lão chèo thuyền, khoác áo tơi, đón những hạt mưa, phiêu du trong mây mù.
Ban đêm, mưa phùn vẫn rơi, những chiếc đèn lồng đỏ bên ngoài cửa sổ phản chiếu lên giấy cửa sổ, lay động qua lại. Tiếng gió nhỏ luồn qua khe hở, hòa vào tiếng thở dốc ái muội.
Trong tầm mắt lay động, mồ hôi của chàng trai trẻ nhỏ xuống làn da của Diệp Kính Tửu, cảm giác ấm nóng khiến cậu càng thêm mê muội. Cậu ôm chặt lấy thân thể Yến Lăng Khanh, móng tay để lại những vết cào dài trên lưng hắn.
Đêm nay, nụ hôn của Yến Lăng Khanh không ngừng rơi xuống, an ủi Diệp Kính Tửu.
Yến Lăng Khanh luôn rất dịu dàng, trong chuyện tình cảm càng trao cho Diệp Kính Tửu đủ cảm giác an toàn, khiến cậu không cảm thấy quá đáng thương khi bị dục vọng chi phối.
Yến Lăng Khanh là ánh sáng của Diệp Kính Tửu nhưng ánh sáng này không hề chói lóa, từ đầu đến cuối đều dịu dàng chiếu sáng cậu.
Cũng giống như ngọn nến ấm áp soi sáng cả đêm.
Sau kỳ động dục, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh ở lại Giang Nam một thời gian.
Trong thời gian này, họ có làm tình nhưng thường xuyên hơn, Yến Lăng Khanh sẽ ôm Diệp Kính Tửu vào lòng, hai người cùng nhau yên lặng đọc thoại bản, thỉnh thoảng thảo luận về cốt truyện, nói đùa vài câu.
Cứ như thể chuyện Thẩm Chi làm chưa từng xảy ra, Diệp Kính Tửu thuận lợi cắt đứt quan hệ với những người khác, cùng đại sư huynh sống ẩn dật ở đây, hạnh phúc vui vẻ.
Đáng tiếc, hiện thực lại là, khi sắp đến Tết Hoa Đăng, Diệp Kính Tửu quyết định sau khi kết thúc Tết Hoa Đăng sẽ quay về phái Tiêu Dao cùng đại sư huynh.
Không khí lễ hội ở Giang Nam rất sôi nổi, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, những đứa trẻ nghịch ngợm chen chúc chơi đuổi bắt với nhau trong đám đông, rồi bị các bậc phụ mẫu mặt mày nghiêm nghị túm tai đánh đòn.
Diệp Kính Tửu nhìn đứa trẻ khóc như mưa, nuốt một miếng kẹo hồ lô, không nhịn được cười thành tiếng.
Nào ngờ đứa trẻ tai thính, mặt mỏng, nghe thấy Diệp Kính Tửu cười nhạo mình, lập tức nín khóc, khuôn mặt bụ bẫm đỏ bừng vì tức giận, hung dữ nói: “Cười cái gì! Có gì buồn cười hả?”
Diệp Kính Tửu ngừng cười, nghiêm túc gật đầu: “Buồn cười.”
“Ngươi…”
Đứa trẻ tức giận đến mức nửa ngày cũng nói không nên lời.
Yến Lăng Khanh đứng bên cạnh nhìn hai người đấu khẩu, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Ơ? Đại sư huynh!”
Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo gọi Yến Lăng Khanh.
Yến Lăng Khanh ngẩng đầu nhìn lên, thấy Vân sư muội mà hắn đã lâu không gặp đang vẫy tay với hắn đầy phấn khích, bên cạnh còn có Lục sư đệ mặt mày cau có gật đầu với hắn: “Đại sư huynh.”
“Lục Minh, ngươi thái độ gì vậy? Tôn trọng đại sư huynh một chút!” Vân Tú Nhi quay đầu lại cho Lục Minh một cái cốc đầu.
Quay lại, Vân Tú Nhi nhìn đại sư huynh với ánh mắt lấp lánh rồi nói: “Đại sư huynh, trùng hợp quá, huynh cũng đến Nhữ Châu đón Tết Hoa Đăng sao?”
Yến Lăng Khanh gật đầu, dịu dàng nói: “Vân sư muội cùng Lục sư đệ cùng nhau đón Tết sao?”
“Đúng vậy! Nơi này là do Lục Minh chọn đấy! Lúc đó ta còn chê nơi này xa xôi hẻo lánh, không ngờ lại gặp được đại sư huynh! Hì hì! Duyên phận này đúng là không thể cản được!”
Sắc mặt Lục Minh càng thêm khó coi.
Cái gì mà duyên phận đến thì không thể cản được chứ… Coi cậu ta, người bạn trai mới được thăng cấp này, là không khí à?
Yến Lăng Khanh nhìn bọn họ với vẻ suy tư: “Vân sư muội và Lục sư đệ…?”
“Khụ khụ khụ… Không không không, không, phải…”
Nghe thấy ẩn ý trong lời nói của hắn, mặt Vân Tú Nhi đỏ bừng, nàng ta vội vàng xua tay, sau đó quay đầu lại thấy vẻ mặt khó coi của Lục Minh, giọng điệu vừa rồi còn kiên định của nàng ta bỗng trở nên yếu ớt, ánh mắt nhìn Yến Lăng Khanh đầy lo lắng: “Đại, đại sư huynh, việc này của ta không vi phạm môn quy chứ? Ta cũng chỉ hơn Lục Minh vài tuổi thôi…”
“Vân sư muội không cần lo lắng, môn phái chúng ta không có quy định như vậy.”
Yến Lăng Khanh dừng lại một chút, nói một cách thấu hiểu: “Chuyện của muội, sư huynh sẽ không nói ra ngoài.”
“Cảm ơn cảm ơn! Cảm ơn đại sư huynh!”
Lúc này Vân Tú Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc này Diệp Kính Tửu đi tới, sự chú ý của nàng ta lập tức chuyển sang Diệp Kính Tửu.
Ánh mắt nàng ta đảo một vòng, ánh mắt vừa rồi còn lo lắng của thiếu nữ lập tức bị thay thế bằng sự tò mò, nàng ta và Lục Minh nhanh chóng liếc nhìn nhau, dò hỏi Diệp Kính Tửu đang đi tới: “Đây, vị này là Mộc sư huynh phải không?”
Vân Tú Nhi lại có thể nhận ra cậu?
Điều này khiến Diệp Kính Tửu hơi ngạc nhiên, cậu mỉm cười đưa cho Vân Tú Nhi hai xiên kẹo hồ lô, không phủ nhận sự dò hỏi của Vân Tú Nhi: “Làm sao phát hiện ra?”
Vân Tú Nhi mỉm cười nhận lấy, cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt khiến đôi mắt nàng ta phát sáng: “Hì! Thật sự là Mộc sư huynh sao? Ta đã nói là ta không đoán sai mà! Khả năng quan sát của ta nếu tự xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất…”
Lục Minh đứng bên cạnh lặng lẽ nghe Vân Tú Nhi kể lại quá trình phát hiện “Mộc sư huynh chính là Diệp Kính Tửu” mà cậu ta đã kể cho nàng ta nghe.
Ừm, mặc dù bị cướp công hơi khó chịu nhưng vì đối phương là bạn gái của mình nên cậu ta tạm thời nhẫn nhịn vậy.
Mà nói đi cũng phải nói lại, cậu ta đã chọn một nơi hẻo lánh như vậy để hẹn hò rồi, sao vẫn có thể gặp người quen chứ…
Trước khi ra ngoài thật sự nên xem bói một quẻ.
Diệp Kính Tửu không đón Tết cùng Vân Tú Nhi và Lục Minh, không nên làm phiền buổi hẹn hò của cặp đôi trẻ.
Họ trò chuyện vài câu, Diệp Kính Tửu trao đổi phương thức liên lạc với Vân Tú Nhi và Lục Minh, rồi chào tạm biệt nhau.
Sau đó, Diệp Kính Tửu và đại sư huynh cùng nhau thả đèn hoa, tay trong tay dạo Tết Hoa Đăng, mua rất nhiều thứ kỳ lạ.
Cuối cùng, họ dừng lại trước cây cầu đông đúc, Diệp Kính Tửu cầm đèn lồng giấy bằng hai tay, nhìn bóng mờ đỏ rực phản chiếu trên mặt hồ, mỉm cười nói: “Ta đã sớm nhìn ra Lục Minh thích Vân sư muội, không ngờ cậu ta thật sự theo đuổi được nàng ta.”
Yến Lăng Khanh nói: “Trai gái tương tư, chỉ cần Vân sư muội thông suốt, mọi chuyện sẽ tự nhiên thành.”
Diệp Kính Tửu nghiêng đầu nhìn chàng trai, hỏi hắn: “Vậy đại sư huynh thích ta từ khi nào?”
“Khi… nào?”
“Con người ta luôn có một khoảnh khắc rung động mà! Vậy đối với đại sư huynh, khoảnh khắc đó là khi nào?”
Câu hỏi của Diệp Kính Tửu khiến Yến Lăng Khanh im lặng một lúc.
May mà thiếu niên không vội vàng bắt Yến Lăng Khanh trả lời, cậu chỉ lặng lẽ nhìn mặt hồ, nhìn cành liễu đung đưa, nhìn đám đông ca hát nhảy múa trên thuyền xa xa.
“Chắc là vào một buổi sáng sớm, khi đó chúng ta đã quen biết được một thời gian.”
Yến Lăng Khanh chậm rãi nói, khi đó hắn vừa giúp Diệp Kính Tửu trút giận, đánh Mục Tu trọng thương. Ban đêm một mình tu luyện, hắn vô thức nhớ lại chuyện đó, một mặt cảm thấy thân là sư huynh ra mặt cho sư đệ bị bắt nạt là chuyện đương nhiên, mặt khác, hắn lại cảm thấy sự tức giận quá mức của mình có chút kỳ lạ.
“Đêm hôm trước, tâm cảnh của ta không ổn định nên đã chọn đến nơi tu luyện để ngồi thiền. Đến khi trời sắp sáng, ta bỗng nghe thấy tiếng bước chân thì thấy ngươi vừa ngáp vừa đi tới.”
Tiểu sư đệ ngày thường ham ngủ lại dậy sớm như vậy, Yến Lăng Khanh rất ngạc nhiên. Hắn thấy tiểu sư đệ ăn mặc lôi thôi nên bảo cậu lại gần để hắn thắt lại dây lưng.
Tiểu sư đệ ngày thường luôn ồn ào lại im lặng một cách bất thường, Yến Lăng Khanh hơi khó chịu, hắn vừa thắt vừa ngẩng đầu nhìn tiểu sư đệ.
Lúc này hắn mới phát hiện tiểu sư đệ thanh tú non nớt, má đỏ bừng, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn hắn, trong mắt còn mang theo vẻ mơ màng chưa tỉnh ngủ, cứ nhìn hắn cười ngây ngô.
Yến Lăng Khanh không nhịn được hỏi: “Tiểu sư đệ đang nghĩ gì vậy? Vui vẻ như vậy?”
Tiểu sư đệ nheo mắt cười ngây ngô: “Nghĩ đại sư huynh đối xử với ta thật tốt, sao huynh lại có thể đối xử tốt với ta như vậy chứ?”
Câu này không phải lần đầu tiên Yến Lăng Khanh nghe người khác nói, vì vậy hắn chỉ cười, định trả lời Diệp Kính Tửu vài câu quen thuộc.
“Không sao, đây là những gì ta nên làm.”
“Kính Tửu vốn là sư đệ cùng môn phái với ta, ta đối xử tốt với ngươi là chuyện đương nhiên.”
“Chỉ là chuyện trong bổn phận thôi, tiểu sư đệ đừng áy náy.”
Tuy nhiên, những lời này còn chưa kịp nói ra, thiếu niên ngây thơ đã vội vàng cắt ngang hắn: “Vì vậy ta nghĩ, ta nhất định phải cùng sư huynh tu luyện!”
Cùng… hắn?
“Ồ?”
“Ngày nào sư huynh cũng một mình tu luyện ở đỉnh Tĩnh Tu, không thấy cô đơn và buồn chán sao?”
Thiếu niên giải thích: “Nếu ngày nào ta cũng ở đây một mình, nhất định sẽ thấy cô đơn chết mất! Nghĩ như vậy, ta lập tức muốn đến sớm để cùng sư huynh tu luyện. Nếu có hai người, sư huynh sẽ không cảm thấy cô đơn nữa chứ?”
Ánh mắt Yến Lăng Khanh chợt lóe, bật cười: “Sao Kính Tửu biết ta cô đơn? Hơn nữa, người tu tiên, tự mình tu luyện vốn là bước đầu tiên trên con đường đại đạo, ngươi không cần ép mình dậy sớm để cùng ta…”
“Nhưng ta cảm nhận được mà.”
Thiếu niên nói: “Không biết tại sao, ta cứ cảm thấy sư huynh rất cô đơn. Vì vậy ta muốn ở bên sư huynh, nói chuyện với sư huynh.”
“…”
Một cảm xúc khó hiểu dâng lên trong lòng, Yến Lăng Khanh vô thức siết chặt cổ họng, nhìn mặt trời mọc, dưới ánh sáng ngược, khuôn mặt mơ hồ của thiếu niên đang tiến lại gần hắn, càng lúc càng gần.
Yến Lăng Khanh nhỏ giọng, không chắc chắn hỏi lại cậu một lần nữa: “Cảm nhận?”
“Đúng vậy, cảm nhận.”
Tiểu thiếu niên mỉm cười, nháy mắt tinh nghịch với Yến Lăng Khanh: “Vậy đại sư huynh, ta có thể bắt đầu cùng huynh tu luyện chưa?”
Thiếu niên vừa rồi còn thề sẽ cùng hắn tu luyện, rất nhanh đã gối đầu lên vai Yến Lăng Khanh ngủ say sưa.
Hơi thở của thiếu niên rất nhẹ, tóc chạm vào da hắn, hơi ngứa.
Nhiệt độ cơ thể đặc trưng của con người khiến Yến Lăng Khanh nhận thức rõ ràng rằng thiếu niên gối đầu lên vai hắn là một sinh mệnh sống.
Ngay bên cạnh hắn, có thể cảm nhận được cảm xúc thầm lặng của hắn, một sinh mệnh sống.
Thật kỳ diệu…
Cùng với hơi thở của thiếu niên, thứ gì đó đã bị đóng băng trong đáy lòng hắn, dường như đã sống lại.
·
“Lúc đó ta đã nghĩ, tiểu sư đệ này dường như không giống với những sư đệ và sư muội khác.”
Yến Lăng Khanh nghiêng đầu, dưới ánh đèn, chàng trai tuấn tú như một bức tranh vẽ thần tiên, ánh mắt dịu dàng: “Đối với ta, ngươi rất đặc biệt.”
“Là độc nhất vô nhị.”
“Là không ai có thể thay thế được.”
Trên cây cầu đông đúc ồn ào, họ nhìn nhau, người bán kẹo hồ lô đi ngang qua, cây kẹo hồ lô khổng lồ ngăn cách họ với đám đông.
Chàng trai cao lớn tuấn tú, ôn nhu cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi thiếu niên. Như chuồn chuồn lướt nước, không hề chứa đựng dục vọng.
Diệp Kính Tửu không nhịn được cười, nhón chân hôn lại chàng trai.
Đêm đó trên đường về nhà, Diệp Kính Tửu nắm tay Yến Lăng Khanh vừa đi vừa nhảy.
——
Tối hôm đó, ngoài việc đi dạo Tết Hoa Đăng, Hoa Linh ở U Cảnh Ma Cung còn liên lạc với cậu, trò chuyện một lúc.
Đang trò chuyện, Hoa Bất Tiếu bỗng nhiên xuất hiện trong khung hình, chào hỏi Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu còn chưa kịp nói chuyện với hắn vài câu, Yến Lăng Khanh vừa rồi còn tự giác không tiện xuất hiện cũng tiến lại gần, tay tùy ý đặt lên vai Diệp Kính Tửu.
Hoa Bất Tiếu nhìn Yến Lăng Khanh với vẻ mặt mỉm cười, sau đó coi hắn như không khí, trong mắt chỉ còn lại Diệp Kính Tửu.
“Chơi Tết Hoa Đăng có vui không?”
Câu hỏi thăm này thật sự không thể bắt bẻ, Diệp Kính Tửu mỉm cười nói: “Tết Hoa Đăng ở nhân gian rất thú vị, nếu ma tôn có hứng thú thì năm sau có thể đến góp vui.”
“Nếu là cùng ngươi, tất nhiên bản tôn có hứng thú.” Hoa Bất Tiếu nói.
Họ trò chuyện vài câu đơn giản, cuối cùng, Hoa Bất Tiếu chúc cậu nghỉ lễ vui vẻ, rồi rời đi để xử lý công việc.
Hoa Linh lại xuất hiện trong khung hình, cười tươi với Diệp Kính Tửu: “Vậy năm sau chúng ta cùng nhau đón Tết Hoa Đăng nhé? Ta còn chưa từng đón tết ở nhân gian đâu!”
Diệp Kính Tửu do dự một chút, rồi gật đầu, mỉm cười nói: “Được, đến lúc đó ta sẽ dẫn ngươi đi dạo Tết Hoa Đăng.”
“Còn có ca ca ta nữa.” Hoa Linh nhấn mạnh.
“… Ừ, còn có ca ca ngươi nữa.”
Lúc này Hoa Linh mới hài lòng tắt liên lạc, quay đầu giơ ngón tay cái với người anh trai vừa rồi nói là đi xử lý công việc, thực chất là đứng khoanh tay bên cạnh chờ nàng hoàn thành nhiệm vụ.
“Làm tốt lắm.”
Người anh trai xoa đầu nàng, sau khi lợi dụng em gái xong thì rời đi không chút do dự: “Muốn gì thì cứ nói với Cảnh Linh Tiên, nàng ta sẽ đáp ứng muội.”
“Người phụ nữ đó sao? Thôi đi!”
Hoa Linh lập tức nhảy dựng lên: “Huynh không thấy ánh mắt nàng ta nhìn ta rất kỳ lạ sao? Nàng ta thích phụ nữ đúng không?”
“Yên tâm đi, nàng ta không coi thường loại con nhóc lông vàng như muội đâu.”
“Hừ hừ, tốt nhất là vậy, huynh đúng là ca ca ruột của ta.”
·
Tối hôm đó, không chỉ Hoa Linh liên lạc với cậu, Mục Tu cũng gửi cho cậu vài tin nhắn, bị Diệp Kính Tửu phớt lờ.
Sau đó, một con điểu yêu thú Xuất Khiếu kỳ được lệnh đến, mang theo một bức thư và một pháp khí hộ thân mới chế tạo phù hợp với linh căn hệ thủy, gửi cho Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu mở phong thư dưới ánh mắt của đại sư huynh, nét chữ cực kỳ sắc bén hiện ra trên giấy, Diệp Kính Tửu nhất thời tưởng là thư khiêu chiến. Sau khi xem kỹ, mới phát hiện là thư chúc mừng ngày lễ do Lâm Thời Chiêu tự tay viết.
Diệp Kính Tửu cất thư đi, định trả lại pháp khí hộ thân cho điểu yêu thú.
Ai ngờ con yêu thú thấy cậu muốn trả lại đồ, lập tức như chim sợ cành cong, vỗ cánh vội vàng bỏ chạy. Diệp Kính Tửu không đuổi kịp nó, đành phải tạm thời cất đi.
Chỉ nhận pháp khí hộ thân, thư bị cậu đốt rồi.
Nhắc đến quà, trước đây Liễu Khuê Dao đã từng ép Diệp Kính Tửu nhận một chuỗi si tình châu.
Đối phương đã cảnh báo Diệp Kính Tửu không được tháo chuỗi hạt này ra, nếu không, Diệp Kính Tửu chưa chắc đã chịu đựng nổi lượng lớn lời nguyền bên trong.
Sau đó, cậu đưa cho Lư sư thúc xem, Lư sư thúc cũng không khuyên cậu tháo ra, cần nghiên cứu một thời gian mới có thể trả lời Diệp Kính Tửu.
Còn về thuật thức của Thẩm Chi, càng cần phải quan sát thêm.
——
Ngày hôm sau, Diệp Kính Tửu cùng đại sư huynh trở về.
Trên đường trở về rất thuận lợi, chỉ là khi về đến đỉnh Tĩnh Tu không tìm thấy sư tôn, Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh hỏi khắp nơi, cũng không ai biết lão tổ đã đi đâu.
Diệp Kính Tửu hơi lo lắng vì sư tôn không thấy đâu, đại sư huynh bảo cậu cứ yên tâm, sư tôn sẽ không sao.
“Hẳn là người không muốn gặp ta.”
Yến Lăng Khanh mỉm cười, nụ cười trên mặt rất nhạt: “Vừa hay dạo này ta phải đến chủ phong tiếp quản một số công việc chưởng môn giao cho, đợi ta đi rồi, ngươi sẽ gặp được sư tôn thôi.”
Diệp Kính Tửu không ngốc, biết ẩn ý trong lời nói của đại sư huynh là gì.
Cậu lảng tránh ánh mắt, nhìn sang chỗ khác, gật đầu: “Được.”
“… Vậy ta đi đây, Kính Tửu.”
“Ừm, sư huynh cẩn thận.”
“Được.”
·
Ngày đại sư huynh rời đi, Diệp Kính Tửu ở một mình trong Điện Tĩnh Tu của sư tôn một lúc.
Đợi đến tối vẫn không thấy người xuất hiện, cậu lập tức định trở về chỗ ở của mình nghỉ ngơi.
Sau đó, cậu thấy đèn trong phòng sáng trưng, sư tôn đang ngồi trong phòng cậu.
Diệp Kính Tửu sững người, treo áo khoác và đồ đạc sang một bên, nói như không có chuyện gì xảy ra: “Hôm nay sư tôn đi đâu vậy? Ta đợi người ở Điện Tĩnh Tu rất lâu, vẫn không thấy bóng dáng người đâu.”
Sư tôn không trả lời câu hỏi của cậu, người rót một chén rượu đặt ở vị trí bên cạnh cậu. Diệp Kính Tửu lập tức ngồi xuống, nhấp một ngụm rượu ấm.
“Mấy tháng nay sống có vui không?” Sư tôn hỏi cậu.
Bàn tay cầm chén rượu khựng lại, Diệp Kính Tửu ngẩng đầu mỉm cười với người đàn ông: “Cũng được.”
Nghĩ lại, Diệp Kính Tửu nói tiếp: “Giang Nam mưa nhiều, ta và sư huynh đến đó, thường xuyên ngắm mưa qua cửa sổ. Thỉnh thoảng cùng nhau đi thuyền, ăn đặc sản địa phương. Kịch ở đó cũng nhiều, nhạc khúc du dương êm tai, tranh sơn thủy lại càng tuyệt vời. Nếu là nơi để thư giãn, quả thật là một nơi tốt.”
“Ánh mắt của Lăng Khanh không tệ.”
Lại gần, Diệp Kính Tửu thật ra có thể ngửi thấy mùi rượu trên người sư tôn. Nhưng lông mày người đàn ông vẫn lạnh nhạt, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, người chỉ thản nhiên nói ra sự thật này.
Diệp Kính Tửu đáp lại một tiếng, sư tôn không nói nữa, cậu đành phải cùng sư tôn uống rượu.
Một chén, rồi lại một chén.
“Có phải bản tọa rất nhàm chán không?”
Không biết đã uống đến khi nào, Diệp Kính Tửu tự rót rượu, bỗng nhiên nghe thấy sư tôn hỏi cậu câu này.
Thật ra uống đến mức này, đầu óc Diệp Kính Tửu đã không còn tỉnh táo lắm, miệng cậu đầy mùi rượu, hỏi: “Sư tôn tại sao lại nói vậy?”
“Ngươi không thấy sao?”
“Nếu thật sự phải nói như vậy…”
Diệp Kính Tửu suy nghĩ một chút: “Hình như là có một chút. Dù sao sư tôn vẫn luôn theo đuổi đại đạo, coi trọng vô dục vô cầu, không màng hưởng lạc. Ta ở bên sư tôn, cũng luôn bị sư tôn bắt tu luyện.”
Người đàn ông nghe cậu nói vậy, mặt trầm xuống uống cạn cả chén rượu.
“Nhưng sư tôn như vậy là tốt rồi.”
Diệp Kính Tửu chống tay lên đầu, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của người đàn ông, nghiêm túc nói: “Không phải ai cũng nhất định phải thú vị. Tính cách của sư tôn như vậy, thật ra cũng được khá nhiều người thích. Ừm, ta nhớ hình như mọi người gọi kiểu người như người là kiểu băng sơn?”
“Vậy còn ngươi?”
“… Hửm?”
“Ngươi thích kiểu băng sơn sao?”
—— Ngươi có thích bản toạ, người theo đuổi đại đạo, tính cách nhàm chán này không?
Có lẽ thật sự là do say rượu, lá gan của Diệp Kính Tửu cũng lớn hơn nhiều.
Cậu mỉm cười gật đầu, như một tên say rượu nhỏ ôm bình rượu, khuôn mặt mềm mại áp vào miệng bình, lông mày cong cong.
“Tại sao lại không thích chứ?”
Diệp Kính Tửu nói: “Sư tôn đối xử với ta tốt như vậy, là chỗ dựa lớn nhất của ta. Bất kể gặp khó khăn gì, chỉ cần có sư tôn ở đây, ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều.”
“Nhưng ngay cả một đứa trẻ bản toạ cũng không bảo vệ được.”
Trẻ con.
Vừa nhắc đến chuyện này, men rượu nồng nặc vừa rồi như bị quét sạch.
Diệp Kính Tửu không ngờ sư tôn lại đột nhiên nhắc đến đứa trẻ đó.
Rõ ràng là sau đêm Thẩm Chi nói ra sự thật, hai người họ đã không còn nhắc đến chuyện này nữa.
“Sao sư tôn lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?”
Người đàn ông mân mê chén rượu, dừng lại một chút rồi nói: “Mấy ngày nay, bản toạ luôn mơ thấy một đứa trẻ.”
“…”
Cơ thể như cứng đờ lại ngay khoảnh khắc nghe thấy câu này, Diệp Kính Tửu cố gắng không để biểu cảm của mình thay đổi, giọng nói rất nhẹ: “Vậy sao?”
Đừng nói nữa, chỉ riêng chuyện này——
“Nó trông giống ngươi, trắng trẻo mũm mĩm, lông mày cong cong.”
Sư tôn dường như cũng say rồi, ở đây nói nhảm với Diệp Kính Tửu: “Nó còn gọi bản toạ… cha.”
Chỉ riêng chuyện này——
“… Đừng nói nữa, sư tôn.”
Diệp Kính Tửu cúi người xuống như đang trốn tránh, hai tay chống trán, ánh đèn chiếu vào cơ thể cậu trông thậm chí có phần yếu ớt, thái độ kháng cự: “Đừng nói nữa.”
Chỉ riêng chuyện này, sẽ là khúc mắc vĩnh viễn trong lòng cậu, không thể nào hóa giải.
“Nếu năm đó ngươi không xuống núi, cũng không có Liễu Khuê Dao, bây giờ nó cũng đã mười mấy tuổi rồi.”
Sư tôn tự nói với mình: “Thêm vài năm nữa, sẽ bằng tuổi ngươi lúc đó.”
Chỉ là không có nếu như.
Đứa trẻ mang trong mình kết tinh của họ đã sớm lìa đời.
Mà tất cả những điều này, đều là do Sầm Lan vô dụng.
“Trong lòng bản toạ thấy áy náy, Kính Tửu.”
Sư tôn nói: “Không bảo vệ được ngươi và con của chúng ta, ta rất không cam tâm… rất hổ thẹn.”
·
Diệp Kính Tửu không nhớ rõ bọn họ đã bỏ qua chủ đề này như thế nào.
Có lẽ là thật sự say rồi, hoặc chỉ đơn giản là không muốn nhớ lại chuyện này nữa. Khi cậu tỉnh lại, đang nằm trên chiếc giường nhỏ của mình cùng sư tôn, nói chuyện gì đó khe khẽ.
“…”
Giọng nói lúc đầu mơ hồ trong đầu, không nghe rõ, Diệp Kính Tửu lắc mạnh đầu, mới miễn cưỡng nghe được lời sư tôn nói tiếp theo.
“… Trước khi Nhân tộc nghĩ ra đối sách, Lâm Thời Chiêu nhất định không thể phi thăng.”
Diệp Kính Tửu buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, dường như là theo bản năng trả lời sư tôn: “Vậy nên một năm nay tu vi của hắn không tăng tiến, là do sư tôn và Hoa Bất Tiếu cùng nhau giở trò sao? Hai người đã hợp tác rồi?”
“Phải.”
“Ta chưa từng nghĩ hai người sẽ hợp tác.”
Rõ ràng quan hệ của hai người rất tệ, trong cốt truyện ban đầu cũng chưa từng có tình tiết hợp tác tương tự.
Số phận thật sự trớ trêu.
“Hoa Bất Tiếu đối với ngươi, là người như thế nào?” Sư tôn hỏi Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu buồn ngủ, kéo chăn lên, chỉ lộ ra cái đầu, cậu nheo mắt nói uể oải: “Hôm nay sao sư tôn lại nói nhiều vậy? Chẳng lẽ là say rồi?”
Sư tôn lặng lẽ nhìn cậu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Quả thật hơi say.”
Diệp Kính Tửu không ngờ sư tôn lại trả lời như vậy, cậu ừ một tiếng, trả lời câu hỏi vừa rồi của sư tôn: “Hoa Bất Tiếu đối với ta, phải nói sao nhỉ… Là ma tôn, ta thậm chí rất ghét hắn. Nhưng nếu bỏ qua thân phận Ma tôn, chỉ là bản thân Hoa Bất Tiếu, ta lại bất ngờ hợp ý với hắn.”
“Ngươi thích Hoa Bất Tiếu?”
“Ta thích tất cả mọi người, tất cả mọi người.”
Diệp Kính Tửu trả lời qua loa, trùm chăn kín đầu, chuyển chủ đề trở lại Lâm Thời Chiêu: “Vậy nên đợi Lâm Thời Chiêu sửa xong cầu Đăng Tiên, hai người sẽ giết hắn?”
“Sẽ.”
“Giết được sao? Hắn phi thăng sửa xong cầu Đăng Tiên, hai người mới có thể phi thăng sau đó. Khoảng thời gian trống này, cho dù hắn không giết được hai người, cũng có thể chạy thoát khỏi sự truy đuổi của hai người.”
“Giết được.”
Sầm Lan nói: “Năm đó ta và Hoa Bất Tiếu có thể hợp lực tiêu diệt Yêu hoàng một lần thì có thể tiêu diệt lần thứ hai.”
Khẩu khí của sư tôn thật lớn.
Đây mới là khí phách mà người đứng đầu giới tu tiên nên có!
Diệp Kính Tửu không nhịn được cười: “Vậy ta… chờ xem.”
——
Thời gian đối với người tu tiên, chỉ như thoắt một cái.
Trăm năm qua, địa vị của Yêu tộc bị giam cầm ở Tù Uyên đã được nâng cao đáng kể, linh căn của yêu thú nhỏ không còn bị tước đoạt nữa, Yêu tộc đã có hy vọng mới.
Tất cả những điều này đều là do Yêu hoàng đại nhân của bọn họ tranh thủ.
Mà gần đây đối với Yêu tộc càng là thời khắc quan trọng.
Nhân tộc muốn đàm phán với Yêu tộc.
Chuyện này liên quan đến tương lai và sự tồn vong của Yêu tộc, nếu đàm phán thành công, Tù Uyên sẽ không còn là lồng giam cầm bọn họ nữa, bọn họ sẽ lấy lại tự do, đặt chân lên mảnh đất này, hưởng những quyền lợi như Nhân tộc.
Yêu hoàng đại nhân dự định hôm nay sẽ xuất phát, những đứa trẻ mới sinh của Yêu tộc cùng nhau làm một vòng hoa, nhảy chân sáo muốn tặng cho Yêu hoàng đại nhân.
Tiểu hoa yêu Mỹ Mỹ là đứa trẻ mới sinh của Yêu tộc, cô bé vẫn chưa hoàn toàn hóa thành hình người, trên đầu đội đầy hoa đủ màu sắc đi tìm Yêu hoàng đại nhân. Đôi chân ngắn vừa chạy được vài bước, đã bị Yêu tộc thúc thúc canh giữ túm cổ áo nhấc lên.
“Làm gì đấy?” Yêu tộc thúc thúc mặt chim nghiêm mặt hỏi.
Mỹ Mỹ vội vàng dâng lên vòng hoa do chính tay mình làm, nói bằng giọng trẻ con: “Tặng cho Yêu hoàng đại nhân ạ!”
Yêu tộc thúc thúc nhìn vòng hoa, lắc đầu: “Yêu hoàng đại nhân không ăn vòng hoa.”
“Ăn cái gì mà ăn! Cái này là để đội! Để đội!”
Mỹ Mỹ tức giận nói: “Thúc thúc thật ngốc!”
“Đội cũng không được, Yêu hoàng đại nhân sẽ không nhận đâu. Nhóc con, đi đi đi, chỗ nào mát mẻ thì đến đó mà chơi đi!”
Mỹ Mỹ càng tức giận hơn, ưỡn ngực nói: “Ai là nhóc con chứ! Tuy ta mới hóa hình người chưa lâu nhưng tuổi hoa của ta đã ba trăm năm rồi đấy!”
“Ai hóa hình người mà chẳng lớn hơn ngươi? Đi chỗ khác chơi đi.”
Yêu tộc thúc thúc mất kiên nhẫn đẩy cô bé lảo đảo vài bước: “Nhóc con.”
Không còn cách nào, Mỹ Mỹ tức giận trừng mắt nhìn Yêu tộc thúc thúc, nhặt vòng hoa của mình lên từ dưới đất, vẫn muốn cố gắng thêm lần nữa.
Cô bé ngồi xổm ở góc tường một lúc lâu, cuối cùng nhân lúc Yêu tộc thúc thúc không chú ý, lao một mạch định xông vào.
Sau đó, đôi chân ngắn vừa chạy vừa bay lên không trung, đạp loạn xạ tại chỗ.
“Thả ta ra! Thả ta ra! Những đứa trẻ khác đều nói chúng đã tặng rồi! Ta cũng muốn tặng vòng hoa cho Yêu hoàng đại nhân!”
“Chúng nó khoác lác ngươi cũng tin! Thôi đừng ở đây làm phiền nữa, mau…”
Mỹ Mỹ vùng vẫy kịch liệt, hoàn toàn không nhận ra giọng nói của Yêu tộc thúc thúc đột nhiên dừng lại.
Vùng vẫy một hồi, cô bé đáp xuống đất, Mỹ Mỹ tưởng là do mình cố gắng nên mới được như vậy, cô bé đang định đắc ý khiêu khích Yêu tộc thúc thúc, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một khuôn mặt tuyệt mỹ khiến cô bé choáng váng.
“Ngươi… ngươi…”
Thực ra, Mỹ Mỹ hoàn toàn không biết Yêu hoàng đại nhân trông như thế nào. Cô bé nhìn chằm chằm vào đại ca ca đẹp trai đến mức khuynh đảo chúng sinh trước mặt, căn bản không phản ứng lại được Yêu hoàng đại nhân mà cô bé ngày đêm mong nhớ đã đứng trước mặt cô bé: “Đại ca ca, vừa rồi là huynh cứu ta phải không? Huynh thật tốt bụng. Vòng hoa này tặng cho huynh!”
Vừa nói, Mỹ Mỹ vừa đưa vòng hoa định tặng cho Yêu hoàng đại nhân cho đại ca ca siêu đẹp trai mà không hề do dự.
“Cái này không phải là định tặng cho Yêu hoàng đại nhân sao?” Đại ca ca hỏi cô bé.
Mỹ Mỹ chớp chớp mắt, nói bằng giọng trẻ con: “Yêu hoàng đại nhân là gì ạ? Đây là vòng hoa ta vừa kết, chỉ chờ tặng cho người hữu duyên thôi! Vòng hoa này còn được ta yểm bùa chúc phúc, có thể khiến người nhận được vòng hoa vui vẻ cả năm đó!”
Mỹ Mỹ giơ cao vòng hoa bằng hai tay, nhìn đại ca ca đầy mong đợi.
Đại ca ca có ngũ quan sắc sảo, đôi mắt dài và sâu thẳm nghe vậy khẽ cười, cúi người nhận lấy vòng hoa: “Cảm ơn.”
“Không, không cần khách sáo!” Mỹ Mỹ ôm mặt, vì quá đẹp trai, cô bé không nhịn được cười ngây ngô.
Chỉ tiếc là đại ca ca không nói chuyện với cô bé được vài câu đã phải đi rồi, Mỹ Mỹ lưu luyến không rời chào tạm biệt đại ca ca, ôm lấy chân Yêu tộc thúc thúc, thở dài đầy sầu não.
“Huynh ấy thật đẹp trai. Đúng không? Thúc thúc ngốc.”
“…”
“Nếu ta có thể gả cho huynh ấy làm tân nương thì tốt rồi, tiểu Mỹ Mỹ ta đời này chết cũng không tiếc!”
“…”
“Cũng không biết người như thế nào mới xứng với đại ca ca đẹp trai như vậy nhỉ?”
“…”
“A! Vừa rồi quên hỏi tên đại ca ca rồi! Thúc thúc ngốc, thúc có biết đại ca ca đó tên gì không? Thúc có thể nói cho ta biết không? Khi nào ta về ta sẽ tặng thúc một vòng hoa khác!”
“… Danh tính của Yêu hoàng đại nhân, chúng ta không dám nói bừa.”
“A? Vậy sao… Thật đáng tiếc!”
Tiểu Mỹ Mỹ tiếc nuối gật đầu, sau đó cô bé phản ứng lại, đột nhiên trợn tròn mắt, ngẩng phắt đầu nhìn Yêu tộc thúc thúc mặt mày đầy nghi hoặc: “Cái gì? Yêu hoàng đại nhân? Vừa rồi đại ca ca đó là! Yêu! Hoàng! Đại! Nhân!”
“… Phải.”
“A…… A a a a a a a a a a ——”
——
“… Mọi thứ đã chuẩn bị xong.”
Phượng Huyền cung kính nói, hắn ta hơi cúi người, ánh mắt dừng lại trên vòng hoa trên tay Lâm Thời Chiêu: “Từ khi nào bệ hạ có thêm một vòng hoa vậy?”
“Vừa rồi có một tiểu yêu đi ngang qua tặng.”
Lâm Thời Chiêu nói một cách thờ ơ, hắn tùy ý nghịch vòng hoa, rồi quay lại chủ đề chính: “Người đại diện đàm phán lần này chắc chắn là Diệp Kính Tửu à?”
“Chắc chắn, cậu ta sẽ tham dự.”
Phượng Huyền dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Quà đã chuẩn bị xong, để trong túi trữ vật rồi.”
Mặc dù những món quà đó, tám chín phần mười Diệp Kính Tửu sẽ không nhận.
“Trẫm còn tưởng y sẽ còn giận thêm một thời gian nữa.”
Lâm Thời Chiêu tiện tay bỏ vòng hoa vào túi trữ vật, hắn nhảy lên lưng Phượng Huyền đã hóa thành chim, phượng hoàng bay lên, tốc độ bay lên nhanh chóng gần như xé gió. Phía sau hắn, Yêu tộc tham gia đàm phán lần này nối đuôi nhau bay theo.
“Lần trước người hành hạ cậu ta quá mức rồi.”
Lần trước ám chỉ kỳ động dục của Diệp Kính Tửu, đối tượng vừa hay là Lâm Thời Chiêu. Lâm Thời Chiêu, người đã trở thành Long tộc thuần huyết, khi biết được con mồi của mình sắp sửa nằm dưới thân mình quấn quýt, nhất thời không kìm nén được bản tính hoang dã của loài thú, hành hạ Diệp Kính Tửu không nhẹ.
Đợi kỳ động dục kết thúc, Diệp Kính Tửu mặt mày đen xì, không quay đầu lại rời khỏi Tù Uyên.
Địa điểm đàm phán là một vùng đất nằm giữa lãnh thổ của Nhân tộc và Tù Uyên, tên là “Thuấn”.
Nơi này được coi là điểm thử nghiệm xem Nhân tộc và Yêu tộc có thể chung sống hòa bình hay không, chủ yếu là một số tiểu yêu và tu sĩ cấp thấp, hiện tại có vẻ như sống chung khá tốt, cũng phát triển khá phồn thịnh.
Đang là mùa đông, tuyết phủ trắng xóa, nơi này được bao phủ bởi lớp tuyết dày, trông rất yên bình tĩnh lặng.
Khi bọn họ đến đây, còn thấy một số đứa trẻ Yêu tộc đang chơi ném tuyết với những đứa trẻ Nhân tộc, tiếng cười nói vui vẻ vang lên khắp nơi.
“Trông cũng được đấy chứ, phải không? Huyền.” Lâm Thời Chiêu nhếch mép cười.
Vẻ chán ghét thoáng qua trong mắt Phượng Huyền: “Chung sống với Nhân tộc… Chúng ta không thèm.”
“Ngươi luôn phải học cách thích nghi, đây đã là giới hạn tối đa mà trẫm có thể tranh thủ cho các ngươi rồi.”
Lâm Thời Chiêu nói đầy ẩn ý: “Dù sao sau khi trẫm phi thăng, muốn nhúng tay vào chuyện của phàm nhân, cũng sẽ lực bất tòng tâm.”
“Nếu không phải bọn họ hết lần này đến lần khác cản trở người phi thăng…”
“Suỵt, đừng thể hiện quá nhiều sự bất mãn.”
Nụ cười của Lâm Thời Chiêu không hề giảm bớt, đợi đến khi cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, cùng với đám người chướng mắt bên cạnh cậu, nụ cười của Lâm Thời Chiêu càng thêm sâu, hắn tiến lên đón: “Dù sao mục đích chuyến đi này của chúng ta, là đến để đàm phán.”
“Vâng.”
·
“Mấy ngày nữa là Tết rồi nhỉ?”
Cuộc đàm phán này dự kiến sẽ kéo dài mười mấy ngày, hợp đồng chi tiết đến từng điều khoản.
Ngày đầu tiên nghỉ ngơi, Diệp Kính Tửu chuẩn bị rời đi, Lâm Thời Chiêu nhìn cậu đang thu dọn đồ đạc, đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Diệp Kính Tửu nhìn hắn, quầng thâm dưới mắt hơi rõ: “Sắp Tết rồi, ngày cuối cùng của cuộc đàm phán vừa đúng là ngày Tết.”
“Đã lâu rồi ta chưa đón Tết của Nhân tộc.”
Lâm Thời Chiêu đã quen tự xưng “ta” trước mặt Diệp Kính Tửu, hắn nghiêng người về phía trước, vén một lọn tóc ra sau tai Diệp Kính Tửu như không có chuyện gì xảy ra: “Người đại diện đàm phán với tư cách là chủ nhà, có muốn cùng ta đón Tết không?”
“Nếu có thời gian.”
Diệp Kính Tửu nói, rồi lại đánh giá Lâm Thời Chiêu một lượt: “Hôm nay có vẻ tâm trạng của ngươi khá tốt.”
Chẳng lẽ là vì cảm thấy mình sắp phi thăng rồi?
Lâm Thời Chiêu không phủ nhận: “Sáng nay trước khi xuất phát gặp một tiểu hoa yêu vừa hóa hình, tặng ta một vòng hoa. Nghe nói người được tặng có thể vui vẻ cả năm, có lẽ là lời nguyền đã có tác dụng.”
“Lời nguyền cao cấp nào có thể có tác dụng với Yêu hoàng đại nhân chứ?” Diệp Kính Tửu cười khẩy, không để tâm đến lời Lâm Thời Chiêu nói.
“Ta nghĩ là có tác dụng, nếu không tại sao vừa nhìn thấy ngươi, ta lại không nhịn được cười?”
Đôi mắt dài và sâu thẳm của Lâm Thời Chiêu tràn đầy ý cười, nói xong, hắn chuyển vòng hoa cho Diệp Kính Tửu: “Đã là lời nguyền có thể khiến người ta vui vẻ, vậy ta coi nó như một món quà, tặng lại cho ngươi.”
Ánh mắt Diệp Kính Tửu dừng lại trên vòng hoa nhỏ nhiều màu sắc, vô cùng xinh đẹp: “Quà người khác tặng ngươi, ta nhận có phải không tốt lắm không?”
“Ý nghĩa của vòng hoa này là khiến người ta vui vẻ, nếu có thể khiến ngươi vui vẻ thì món quà người khác tặng ta, đối với ta mới là quà.”
Lâm Thời Chiêu khẽ cười, hắn đang định đeo vòng hoa lên cổ tay Diệp Kính Tửu, bỗng nhiên ánh mắt hắn dừng lại, phát hiện chuỗi si tình châu vẫn luôn đeo trên cổ tay Diệp Kính Tửu trăm năm nay đã biến mất.
Diệp Kính Tửu nhìn theo ánh mắt hắn, cậu biết Lâm Thời Chiêu đang nghĩ gì, cười khổ một tiếng, chỉ vào con rối nhỏ bên hông: “Lời nguyền chưa được hóa giải, đang ở đây này.”
Con rối gỗ tinh xảo nhỏ nhắn, đôi mắt cáo nheo lại, cười híp mắt được cài bên hông Diệp Kính Tửu.
Đây là con rối phong ấn Liễu Khuê Dao.
Lâm Thời Chiêu nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không lâu sau khi ta rời khỏi chỗ ngươi, si tình châu đột nhiên dung nhập vào cơ thể ta. Xem ra thứ này không đeo hoặc đeo lâu đều sẽ xuất hiện vấn đề.”
Diệp Kính Tửu nói: “Lư sư thúc bảo ta tạm thời mang theo con rối, ép si tình châu xuất hiện, ông ấy đã nghiên cứu ra thuật thức có thể hủy diệt si tình châu rồi.”
“Vậy chẳng phải là tiện nghi cho Liễu Khuê Dao sao?”
Lâm Thời Chiêu nói, dù sao mặc dù bị phong ấn trong con rối, ý thức của Liễu Khuê Dao vẫn tỉnh táo.
“Không sao cả, dù sao cũng sắp đến ngày chết của hắn rồi.” Diệp Kính Tửu nói.
Diệp Kính Tửu nhận lấy vòng hoa, gật đầu với Lâm Thời Chiêu: “Vòng hoa ta nhận, ta còn có chút việc, đi trước đây.”
“Ta đi cùng ngươi.”
Lâm Thời Chiêu đi bên cạnh Diệp Kính Tửu, không dễ dàng để Diệp Kính Tửu rời đi: “Ta vừa định hỏi sao ngươi lại mệt mỏi như vậy? Nghe nói là Hoa Bất Tiếu bên kia…”
“Tin tức của Yêu hoàng đại nhân cũng nhanh nhạy thật đấy.”
Diệp Kính Tửu mỉm cười: “Đúng là hắn đã mang đến cho ta một phiền phức… Mặc dù là do ta tự yêu cầu.”
“Sao Thẩm Chi lại đột nhiên biến nhỏ lại vậy?” Lâm Thời Chiêu hỏi.
Diệp Kính Tửu không hề ngạc nhiên: “Tu vi ban đầu của hắn căn bản không đủ để sống đến tuổi thọ này, bản thân đã dung hợp quá nhiều huyết mạch gen không phải người để kéo dài tuổi thọ, cơ thể đã sớm rối loạn không chịu nổi, sụp đổ là chuyện sớm muộn. Chỉ là hình phạt của Hoa Bất Tiếu đã đẩy nhanh quá trình này.”
“Nghe nói bây giờ cả hình dáng lẫn thần trí của hắn đều như đứa trẻ ba tuổi à?”
“Phải. Còn cực kỳ yếu ớt, có thể chết bất cứ lúc nào.”
Nếu không phải Thẩm Chi chết, những người bị thuật thức liên kết cũng sẽ gặp xui xẻo theo, Diệp Kính Tửu thật sự không muốn nhận củ khoai lang nóng này. Diệp Kính Tửu xoa xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Chỉ là không biết tại sao, hắn ở bên cạnh ta thì tình trạng sẽ tốt hơn một chút, chỉ là không thể rời người.”
“Cứ chờ xem, đợi ta phi thăng rồi, ngươi có thể giết hắn.”
Diệp Kính Tửu không đáp lại câu này của Lâm Thời Chiêu.
Vẻ trầm tư thoáng qua trong mắt cậu, hắn biết Diệp Kính Tửu đã động lòng trắc ẩn.
Không sao, chuyện này nếu Diệp Kính Tửu thấy tàn nhẫn, vậy thì để hắn làm.
Còn đám người chướng mắt kia…
Hắn sẽ không chừa một ai, giết sạch.
Dù sao với tính chiếm hữu của Long tộc, có thể chấp nhận bạn đời của mình trăm năm qua dựa vào vòng tay của những người đàn ông khác, đã là một kỳ tích rồi.
Sau đó, bọn họ chào tạm biệt, Lâm Thời Chiêu nhìn Diệp Kính Tửu rời đi.
——
“Tiểu Tửu, Tiểu Tửu bế!”
Vừa về đến chỗ ở, con búp bê sứ da trắng nõn nà đã mềm mại chạy về phía Diệp Kính Tửu, dang hai tay ra để Diệp Kính Tửu bế mình lên.
Diệp Kính Tửu không biểu lộ cảm xúc trên mặt, cậu bế đứa nhỏ lên, trong phòng Mục Tu đang cầm một cái trống bỏi dỗ trẻ con, nhàm chán tự chơi: “Cuối cùng ngươi cuối cùng cũng về rồi, ta sắp chết vì chán rồi.”
Diệp Kính Tửu không nhịn được cau mày: “Hôm nay ta họp lâu như vậy, ngươi chỉ chơi cái này với hắn thôi sao?”
“Vậy thì sao?”
Mục Tu lăn lộn trên giường, quay mặt về phía cậu lắc trống bỏi: “Mấy người đều đi họp hết rồi, để ta một mình ở đây trông trẻ con, ta có thể làm gì chứ?”
“Hắn ăn cơm chưa?”
“Bỏ một bữa cũng không chết đói được.”
Mục Tu thờ ơ: “Cho hắn uống vài ngụm nước rồi.”
Hắn vừa nói xong, nước mắt đã lưng tròng trong mắt đứa nhỏ, khuôn mặt mềm mại áp vào cổ Diệp Kính Tửu, nũng nịu nói: “Đói! Tiểu Tửu, đói!”
“Hừ—— Vừa rồi ngươi không phải như vậy đâu Thẩm thần y!”
Mục Tu nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trong lòng Diệp Kính Tửu, cười lạnh một tiếng đầy khó tin: “Quả nhiên bản tính khó dời, nhỏ như vậy cũng là trà xanh.”
“Ngươi đừng chấp nhặt với hắn.”
Diệp Kính Tửu thở dài, quay đầu dặn dò người hầu chuẩn bị chút đồ ăn cho trẻ con: “Ta thật sự nghi ngờ sau này ngươi có thể làm một người cha đủ tư cách hay không.”
“Nếu là con của chúng ta, ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm.”
Mục Tu cười híp mắt: “Khi nào thì chúng ta sinh một đứa?”
“Với ngươi thì thôi đi.”
Diệp Kính Tửu từ chối không chút do dự: “Ngày mai Mục tiên sinh sẽ đến chứ?”
Ngày mai là Mục gia tham gia hội nghị, trăm năm nay Mục gia phát triển thuận buồm xuôi gió, năm gia tộc lớn vốn ngang tài ngang sức giờ đã có xu hướng lấy Mục gia làm đầu.
“Sẽ, dẫn mẫu thân ta đến cùng, mẫu thân ta nói bà ấy đã chuẩn bị rất nhiều quà Tết và lì xì cho ngươi. Đến lúc đó nhớ nhận lấy.”
Mục Tu mỉm cười, đợi Diệp Kính Tửu cho đứa nhỏ ăn xong rồi dỗ nó ngủ, hắn tiến lại gần Diệp Kính Tửu xúi giục: “Vừa hay sư tổ và đại sư huynh chưa về, chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút nhé?”
“Không được, Hoa Linh nói lát nữa sẽ đến tìm ta.”
Hoa Linh tìm y? Hừ, là ai đó muốn tìm y thì có.
Mục Tu cười lạnh một tiếng: “Đợi nàng ta đến tìm ngươi, ngươi sẽ thấy bên cạnh nàng ta có thêm một người.”
Thật hèn hạ, dựa vào việc mình có một cô em gái quan hệ tốt với Diệp Kính Tửu, mặt dày mày dạn bám lấy Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu không tiếp lời hắn, trực tiếp mời hắn ra ngoài: “Thôi được rồi, hôm nay vất vả cho ngươi trông trẻ rồi, ngươi về đi.”
“Dùng xong rồi vứt bỏ, thật là nhẫn tâm.”
Mục Tu không hề có ý định đứng dậy, hắn lại lăn lộn trên giường, nằm dang rộng tay nhắm mắt lại, bộ dạng vô lại: “Ta trông trẻ mệt rồi, không muốn dậy, nằm nghỉ ở đây một lát.”
“Tùy ngươi, đừng đè lên đứa nhỏ là được.”
Diệp Kính Tửu quay người ra ngoài, quay đầu lại dặn dò Mục Tu một câu: “Vậy ngươi trông hắn thêm một lát nữa. Ta đi tìm Hoa Linh, đi đây.”
Cửa được đóng nhẹ nhàng, không hề làm phiền đứa nhỏ đang ngủ say.
Mục Tu bực bội tặc lưỡi một tiếng, hắn liếc nhìn vị cựu thần y bên cạnh đã hoàn toàn thoái hóa trí tuệ, không nhịn được giơ tay búng nhẹ vào đứa nhỏ: “Ngươi thật sự rất biết giả vờ đấy, tự lập một chút được không?”
Đứa nhỏ bị đánh thức mở mắt ra nhìn hắn mơ màng, thấy không phải Diệp Kính Tửu, lập tức lại muốn tỉnh dậy hành hạ người khác.
Mục Tu đánh vào gáy nó một cái, thôi miên vật lý cho đứa nhỏ. Cuối cùng lại hơi chột dạ, lấy thuốc mỡ bôi lên gáy đỏ ửng của đứa nhỏ, sau đó mới tiếp tục nhàm chán nằm trên giường ngẩn người.
Nếu không có đứa nhỏ bên cạnh, hắn thật sự muốn làm một nháy trên giường của Diệp Kính Tửu, để lại chút mùi hương của mình trên chăn.
·
“Tiểu Tửu! Ở đây ở đây!”
Đến địa bàn đóng quân của Ma Cung, Diệp Kính Tửu lập tức nghe thấy giọng nói của Hoa Linh. Cậu nhìn sang, thiếu nữ mặc một chiếc váy nhung đỏ rực rỡ, đôi chân lộ ra thon dài, đi đôi giày hình đầu sư tử, vẫy tay với cậu, trông vô cùng đáng yêu.
“Lạ thật đấy, hôm nay sao ngươi lại ăn mặc đẹp như vậy?” Diệp Kính Tửu mỉm cười đi tới.
Hoa Linh xoay xoay hai quả cầu lông trắng trên mũ đầu sư tử, cười híp mắt nói: “Không phải sắp Tết rồi sao? Ta thấy bộ đồ Tết mới ra mắt ở phàm gian đẹp quá, không nhịn được mua một bộ!”
Chiếc váy này quả thật rất đẹp, đặc biệt là trên nền tuyết trắng xóa, vô cùng bắt mắt.
“Đẹp lắm, rất hợp với ngươi.”
“Ta cũng mua cho ngươi một bộ, lát nữa ngươi cũng mặc nhé?”
“… Ừm, đồ nữ?”
“Đúng vậy, váy giống nhau!”
“Vẫn là thôi vậy.”
Diệp Kính Tửu mỉm cười từ chối, cậu đi theo Hoa Linh vào trong: “Không phải ngươi nói tối nay mời ta ăn món ngon sao? Đã làm gì rồi?”
Hoa Linh cười bí hiểm: “Hì hì, ca ca ta đích thân xuống bếp làm đó. Lát nữa ngươi nhất định phải nếm thử!”
“Lại là hắn xuống bếp sao.”
Trăm năm nay, khi Diệp Kính Tửu đến thăm Ma Cung, thường là Hoa Bất Tiếu xuống bếp. Ma tôn đại nhân nhìn thì có vẻ như mười ngón tay không dính nước suối nhưng lại nấu ăn rất ngon, đảm đang bất ngờ.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, Diệp Kính Tửu vừa quay đầu lại thì thấy người đàn ông vai rộng eo thon bưng thức ăn đi tới, mái tóc đen được buộc bằng một sợi dây xanh: “Đang nói chuyện gì vậy?”
“Nói hôm nay ngươi đã làm món ngon gì.” Diệp Kính Tửu nói.
“Làm táo ngào đường, ta cho thêm chút siro.”
Hoa Bất Tiếu đặt thức ăn lên bàn, hắn vừa định nói tiếp món ăn đã làm xong, ánh mắt lướt qua quầng thâm dưới mắt Diệp Kính Tửu, không khỏi cau mày: “Tối qua Thẩm Chi lại quậy phá sao?”
“Tối qua không biết tại sao cứ khóc mãi, dỗ dành mãi mới chịu ngủ.”
Hoa Linh cười lạnh một tiếng: “Có lẽ là biết mình sắp chết rồi.”
Hoa Bất Tiếu liếc nhìn Diệp Kính Tửu, kịp thời chuyển chủ đề: “Món hầm chắc đã xong rồi, Linh Nhi, muội đi múc lại đây.”
“Ồ… Được!”
Hai người ngồi đối diện nhau, Hoa Bất Tiếu dựa lưng ra sau, hai tay khoanh trước ngực một cách tự nhiên, hắn hất cằm: “Sao không nếm thử? Không phải ngươi thích nhất món này sao?”
“Đợi lên hết món đã.”
Có lẽ tất cả mọi người đều đang nhắc nhở Lâm Thời Chiêu về những chuyện sắp xảy ra sau khi hắn phi thăng, tâm trạng Diệp Kính Tửu không được tốt lắm.
Hoa Bất Tiếu dừng lại một chút, ngón tay mân mê chiếc nhẫn: “Ngươi không muốn Thẩm Chi chết?”
“Haiz.”
Diệp Kính Tửu thở dài, day day thái dương: “Ta không nói nên lời, rất phức tạp, bây giờ hắn chỉ là một đứa trẻ, rất ỷ lại vào ta.”
“Cũng có thể là thủ đoạn để lấy lòng thương hại của ngươi để bảo toàn tính mạng.”
Hoa Bất Tiếu nhếch mép cười: “Tên này rốt cuộc là người như thế nào, ngươi hẳn là rõ hơn ta nhiều.”
“Ta rõ.”
Diệp Kính Tửu nói: “Đợi đến ngày đó, ta sẽ giải quyết.”
Hoa Bất Tiếu không ép cậu phải đưa ra quyết định ngay lập tức, đợi thức ăn lên hết, bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm ấm cúng.
Diệp Kính Tửu khen tay nghề nấu nướng của hắn tiến bộ, Hoa Bất Tiếu nói: “Nếu vậy thì đến Ma Cung chơi nhiều hơn. Dù sao ngươi cũng là chủ nhân khác của Ma Cung.”
Không nói thì thôi, vừa nói Diệp Kính Tửu lại muốn trả lại chìa khóa Ma Cung mà Hoa Bất Tiếu tặng cậu, lại một lần nữa bị Hoa Bất Tiếu lảng tránh.
Đến cuối cùng, Diệp Kính Tửu đặt đũa xuống, hỏi Hoa Bất Tiếu: “Thứ nhắm vào Lâm Thời Chiêu đã chuẩn bị xong chưa?”
“Tất nhiên, sư tôn ngươi vừa mới đến kiểm tra một lượt.”
Hoa Bất Tiếu cúi đầu rót cho mình một chén rượu, sau đó ngẩng đầu uống cạn một hơi: “Ước chừng giờ này cũng sắp xong rồi.”
“Chắc chắn Lâm Thời Chiêu biết hành động của hai người nhắm vào hắn, tin tức của Thẩm Chi không biết từ khi nào cũng đã bị hắn thăm dò được.” Diệp Kính Tửu nói.
“Đó là điều đương nhiên nhưng không cần lo lắng, trận tử chiến này, hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.”
“Thời gian không thay đổi?”
“Xác định hắn sẽ phi thăng vào ngày hôm sau khi kết thúc đàm phán.”
Hoa Bất Tiếu nói đầy ẩn ý: “Vừa đúng là ngày đầu tiên của năm mới.”
“Hắn hẹn ta tối hôm trước đón năm mới.”
Hơi say, Diệp Kính Tửu kéo cổ áo, để gió lạnh thổi vào một chút: “Ta định đến đó, coi như là thỏa mãn nguyện vọng đón năm mới cuối cùng của hắn. Đương nhiên, cũng có thể là năm mới cuối cùng của chúng ta.”
“Giết thần tuy khó nhưng cũng không phải là không thể làm được.”
Hoa Bất Tiếu cầm chén rượu lên cụng với Diệp Kính Tửu: “Yên tâm đi.”
Đúng là phong cách của ma tôn đại nhân.
Diệp Kính Tửu mỉm cười, cụng chén với Hoa Bất Tiếu: “Vậy thì chúc mọi chuyện thuận lợi.”
——
Cuộc đàm phán giữa Nhân tộc và Yêu tộc kéo dài tổng cộng mười bảy ngày.
Các điều khoản được quy định rất chi tiết, đến khi đàm phán xong, cả hai bên đều khá hài lòng.
Mọi chuyện cứ như vậy được quyết định.
Tối hôm kết thúc đàm phán, Diệp Kính Tửu đến nơi đã hẹn, đến sân nhỏ của Lâm Thời Chiêu.
Sân nhỏ bằng gỗ đỏ này không lớn cũng không nhỏ, hành lang treo đầy đèn lồng đỏ, trong sân trồng một cây hồng, những quả hồng đỏ rực treo đầy cành, phủ một lớp tuyết mỏng, trông vô cùng đẹp mắt.
Dưới khung cảnh tuyết rơi này, người đàn ông cao lớn mặc trường bào đen vàng đang quay lưng về phía Diệp Kính Tửu, ngẩng đầu ngắm cây hồng bên cạnh.
“Yêu hoàng bệ hạ hẹn ta đến đây, chỉ là để ngắm cây hồng sao?”
Người đàn ông nghiêng người, ngũ quan cao quý và sâu thẳm đặc biệt sắc nét, đôi mắt dài của hắn lướt qua Diệp Kính Tửu, khóe miệng mang theo ý cười: “Tất nhiên là không phải.”
“Sau khi chuông giao thừa điểm, sẽ là màn bắn pháo hoa. Ta mời ngươi đến sân nhỏ ngắm pháo hoa.”
Lâm Thời Chiêu dừng lại một chút, nhìn xung quanh, không khỏi khẽ cười một tiếng: “Chỉ là hình như không chỉ có mình ngươi đến ngắm cảnh.”
“Có vài người muốn đến, ta cũng không cản được.”
Diệp Kính Tửu đi đến bên cạnh Lâm Thời Chiêu, trời hơi lạnh, cậu khoanh tay nhìn lên bầu trời sân nhỏ, rõ ràng là trăng rất tròn và sáng nhưng tuyết lại rơi càng lúc càng lớn: “Lại một năm nữa rồi.”
“Phải, trăm năm thời gian trôi qua chỉ trong nháy mắt. Chúng ta cũng coi như là người quen cũ rồi, phải không?”
Diệp Kính Tửu cười một tiếng: “Đúng vậy, người quen cũ.”
“Năm mới ngươi định đón như thế nào?”
“phái Tiêu Dao hai ngày nữa có tiệc mừng năm mới, đến lúc đó có lẽ ta sẽ tham gia.”
Chưa chắc đã tham gia được.
Lâm Thời Chiêu không tỏ ý kiến: “Thời gian trước, ta xuất hồn, đến cầu Đăng Tiên nối liền nhân tiên hai giới.”
“Thế nào?”
“Long tức vẫn đang thiêu đốt cầu Đăng Tiên đến nay, có lợi cho ta.”
“… Vậy sao?”
“Vì vậy, ý nghĩ của một số người trong các ngươi, có lẽ không thể thực hiện được.”
Lâm Thời Chiêu nhếch mép cười, trăm năm thời gian đã khiến vẻ u ám trên khuôn mặt hắn năm xưa biến mất không còn tăm hơi. Hắn trở nên bình tĩnh hơn, thâm trầm hơn, là một vị đế vương hoàn toàn xứng đáng với danh xưng “bệ hạ“.
Lâm Thời Chiêu không nói tiếp kế hoạch của mình, vì điều này có thể khiến Diệp Kính Tửu hiểu lầm là hắn đang đe dọa cậu.
“Lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi và ta đều còn là thiếu niên.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Lúc đó ta chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ trở thành như bây giờ.”
“Ngươi nghĩ mình sẽ như thế nào?”
“Cả đời bị giam cầm trên xe lăn, gù lưng ốm yếu mà chết. Dù sao lúc đó ta đã rất gần cái chết rồi.”
“Nhìn cũng ra, dù sao lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, ngươi còn không xuống giường được.”
“Là ngươi đã cho ta lần thứ hai được sống, Diệp Kính Tửu.”
Dù thế nào đi nữa, Diệp Kính Tửu thật sự đã thay đổi cuộc đời của Lâm Thời Chiêu: “Ta rất biết ơn ngươi.”
Diệp Kính Tửu nhún vai: “Biết ơn ta thì thôi đi, lúc đó cứu ngươi cũng không phải do ta tự nguyện.”
“Lúc đó ta quả thật có chút không từ thủ đoạn.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Ta hy vọng trăm năm nay chung sống, có thể thay đổi một chút ấn tượng của ta trong lòng ngươi.”
Đây là đang nằm mơ đấy. Diệp Kính Tửu thầm nghĩ.
Cậu cười mà không nói, Lâm Thời Chiêu cũng không nói tiếp những lời khiến người ta chán ghét.
Xung quanh rất yên tĩnh, xa hơn một chút, có thể nghe thấy tiếng mọi người phấn khích chào đón năm mới.
Ở trung tâm sân nhỏ vẫn chỉ có Diệp Kính Tửu và Lâm Thời Chiêu, những người ẩn nấp trong bóng tối không hề lộ diện nhưng mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Sầm Lan, Yến Lăng Khanh, Hoa Bất Tiếu, Hoa Linh, Liễu Khuê Dao bên hông Diệp Kính Tửu, ngay cả Mục Tu cũng dẫn theo Thẩm Chi đang ngơ ngác đến sân nhỏ.
Chuông giao thừa điểm đúng giờ.
Ngay sau đó, pháo hoa rực rỡ phủ kín cả bầu trời đêm, ngay cả những bông tuyết tinh khiết cũng bị nhuộm màu pháo hoa.
“Chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới.”
Màn bắn pháo hoa chúc mừng năm mới này thật hoành tráng và đẹp đẽ, đẹp đến mức bất kỳ ai nhìn thấy màn bắn pháo hoa này đều có thể quên đi mọi phiền muộn trong khoảnh khắc đó.
Thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Tương lai khó đoán nhưng pháo hoa trước mắt đang tỏa sáng.
Diệp Kính Tửu nhìn pháo hoa chiếu sáng cả sân nhỏ, dần dần nhìn đến mê mẩn.
Cậu là người thưởng thức cảnh đẹp, cũng là cảnh đẹp trong mắt người khác.
Ánh mắt của tất cả mọi người vào khoảnh khắc này đều đồng loạt nhìn về phía thiếu niên ở trung tâm sân nhỏ.
Khuôn mặt trắng nõn được pháo hoa chiếu sáng, cùng với pháo hoa nở rộ trong mắt cậu, đẹp đến mức mê hoặc lòng người.
Đó là…
Khát vọng của bọn họ.
Thần linh của bọn họ.
Tất cả của bọn họ.
Vì vậy, dù phải trả bất kỳ giá nào, bọn họ cũng cam tâm tình nguyện.