[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 164

Mặc dù bí thuật của Thẩm Chi không thể giải trừ nhưng Lư Thầm vẫn có thể làm chậm thời gian phát tác của bí thuật.
Với Diệp Kính Tửu, đây chính là niềm vui lớn nhất.
Theo tính toán ban đầu, mỗi tháng Diệp Kính Tửu sẽ trải qua một kỳ động dục, khi đó cậu sẽ ngẫu nhiên sinh ra dục vọng với một trong số họ, dẫn đến việc giao hợp trái với ý muốn bản thân.
Nhưng Lư Thầm đã dùng dược vật kéo dài kỳ động dục từ “mỗi tháng” thành “mỗi nửa năm”. Nếu sau này tu vi của Lư Thầm tiến bộ, thậm chí có thể kéo dài thành “mỗi vài năm”, “mỗi vài thập kỷ” hay thậm chí “mỗi vài thế kỷ”.
Khi biết tin này, không ai biết Diệp Kính Tửu cảm kích Lư Thầm sư thúc đến nhường nào, từ đó cậu có cái nhìn mới về “y tu”, khác với Thẩm Chi.
Theo ý nguyện của Diệp Kính Tửu, cuối cùng cậu chọn ở lại phái Tiêu Dao. Dù Hoa Linh giữ lại bao nhiêu lần thì cậu vẫn kiên định, chỉ nói sẽ thường xuyên đến U Cảnh thăm nàng.
Hai người thuận tiện trao đổi phương thức liên lạc, mỗi ngày đều có thể trò chuyện.
Khi biết kỳ động dục có thể được kéo dài, Hoa Linh vừa mừng cho Diệp Kính Tửu, vừa không khỏi lo lắng cho ca ca của mình.
Hai người này đến năm nào tháng nào mới có thể gặp nhau được đây?
Nửa tháng trôi qua, một đêm trò chuyện, Hoa Linh giả vờ vô tình nhắc: “Giờ ngươi ở phái Tiêu Dao, ngươi sẽ chung sống với tên núi băng và sư huynh của ngươi thế nào? Họ đều thích ngươi, chẳng lẽ ngày nào cũng đánh nhau tranh giành ở riêng với ngươi sao?”
“Ừm… cái này à.”
Diệp Kính Tửu cười gượng: “Ta không biết nói sao, tóm lại giờ ta sống một mình, số lần gặp họ còn ít hơn trước.”
“Họ đến thăm, ngươi cũng không gặp?”
“Không phải không gặp, chỉ là…”
Diệp Kính Tửu thở dài: “Ta không biết đối mặt với họ thế nào. Dù là họ, hay ca ca ngươi hay những người khác. Thật lòng, giờ ta chẳng muốn gặp ai cả.”
“Chuyện này, chuyện này cũng dễ hiểu.”
“Trước khi mấy chuyện vớ vẩn này xảy ra, ta còn hứa với sư huynh, đợi cơ thể hồi phục sẽ cắt đứt quan hệ với người khác, sau này chỉ sống bình an bên huynh ấy.”
Giờ thì chẳng thể nữa.
Thẩm Chi đã tự tay phá nát giấc mộng đẹp của cậu và sư huynh.
“Ta cảm thấy mình không còn mặt mũi gặp đại sư huynh, cứ thấy bản thân… bẩn thỉu không nói nên lời.”
Diệp Kính Tửu xoa trán, kể với Hoa Linh về Chúc Quân: “Còn đứa trẻ đó cũng là kẻ xui xẻo bị ta liên lụy. Mấy đêm nay ta luôn mơ thấy nụ cười của cậu ta trước khi chết, ta cảm thấy rất nặng nề, Hoa Linh. Cậu ta vốn dĩ… vốn dĩ không đáng phải sống một đời bi thảm thế này.”
“Giờ ngươi đang tự chui vào ngõ cụt đấy.”
Hoa Linh nói: “Vì mình mà gián tiếp hại chết nhiều người, hay việc không hoàn thành được lời hứa muốn thực hiện. Càng nghĩ về những chuyện này, cảm giác tội lỗi sẽ càng đè nặng khiến ngươi không thở nổi.”
Diệp Kính Tửu mím môi, khẽ nói: “Nên đôi khi ta nghĩ, để bản thân chết đi có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.”
“Nhưng ngươi sẽ không lựa chọn chết đi, đúng không?”
Hoa Linh nhún vai: “Vì ngươi chết sẽ kéo theo sư tôn, đại sư huynh, ca ca nên ta và những người khác cùng chết theo. Trong mắt ngươi, ‘giải thoát bằng cái chết’ là chuyện rất ích kỷ nên ngươi không dám chết, cũng không thể chết. Ngươi chỉ khiến bản thân càng thêm áp lực, cảm giác tội lỗi càng nặng, cho đến khi linh hồn ngươi cũng chết theo cảm giác đó.”
“Ngươi quá lương thiện rồi, đồ ngốc à.”
Hoa Linh nói: “Thật ra đôi khi, ích kỷ một chút cũng chẳng có gì sai.”
“Vậy nếu ta chết, ngươi sẽ không giận vì Hoa Bất Tiếu cũng chết theo sao?” Diệp Kính Tửu không nhịn được hỏi.
“Dĩ nhiên là giận chứ! Dù sao cũng là ca ca ruột của ta mà!”
Hoa Linh không nhịn được mà phàn nàn: “Nhưng từ góc độ bạn bè, ta sẽ hiểu cho ngươi. Nhưng! Ta bảo ngươi ích kỷ chứ không có ý kêu ngươi tự sát đâu nhé!”
“Ý ta là, những chuyện như Chúc Quân hay sư huynh, ngươi đừng coi mình là tội nhân. Nhiều chuyện là do vô số nhân quả dẫn đến, không phải một mình ngươi có thể quyết định. Chúng ta gọi đó là ý trời. Con người phải thừa nhận có những thứ mình không thể làm được, đúng không?”
“…Đúng vậy. Dù là người như sư tôn cũng không thể khống chế mọi thứ.”
Như Diệp Kính Tửu, như đứa con chưa kịp ra đời của họ.
Pháp khí truyền tin cũng giống như gọi video trên điện thoại hiện đại, Diệp Kính Tửu nâng chén rượu thanh tịnh, cụng ly với Hoa Linh qua màn hình, uống cạn.
Hoa Linh cũng nâng ly rượu, nốc sạch, nhăn mặt: “Mấy ngày nữa lệnh cấm túc của ta được chấm dứt, đến lúc đó ta đến phái Tiêu Dao tìm ngươi cùng chơi nhé?”
“Cầu còn không được.”
Diệp Kính Tửu cười: “Ngươi đến được, ta sẽ vui lắm.”
“Hay chúng ta đi chơi ở mấy nơi xung quanh?”
Hoa Linh đề nghị: “Cả hai chúng ta đều chưa đi chơi nhiều, giờ cuối cùng cũng có thể gác lại phiền muộn, tận hưởng một chút! Tiểu Tửu, ngươi muốn đi đâu không?”
Diệp Kính Tửu ngẩn ra: “… Nơi muốn đến à. Ta…”
Ký ức về Chúc Quân vẫn vô cùng khó quên.
Diệp Kính Tửu hít sâu, ngẩng đầu nói với Hoa Linh: “Ta muốn đến thăm nhà Chúc Quân một chuyến.”
“Vậy à. Đi thì ngươi định làm gì?”
“Đêm đó, ta đã bảo quản thi thể của tất cả những người chết trong thế giới nhỏ của Thẩm Chi.”
Dù việc giữ thi thể nghe hơi kỳ lạ: “Ta muốn đích thân trả từng thi thể về cho gia đình họ.”
Ngoài ra, còn có của Chúc Quân…
Hoa Linh nhìn cậu, không chắc chắn: “Ngươi thật sự muốn làm vậy? Gia đình họ có khi sẽ hiểu lầm ngươi—”
“Không tính là hiểu lầm.”
Diệp Kính Tửu cắt lời, cười khổ: “Dù sao cũng vì ta mà Thẩm Chi mới làm cái thí nghiệm tàn nhẫn đó.”
“… Được rồi.”
Hoa Linh không khuyên nữa, nở nụ cười với Diệp Kính Tửu: “Nếu ngươi quyết định làm, ta sẽ đi cùng ngươi!”
“Được.”
——
Khoảng năm ngày sau, Hoa Linh đến phái Tiêu Dao.
Dù là muội muội ruột của Ma Tôn nhưng nàng vẫn là tu sĩ chính đạo, bước đi ở phái Tiêu Dao vô cùng khí thế.
Diệp Kính Tửu dẫn nàng đi tham quan phái Tiêu Dao sau ngàn năm, rồi trải nghiệm các bảo địa tu luyện. Hoa Linh vốn gặp khó khăn khi tu luyện ở U Cảnh, lập tức động lòng, vuốt cằm, nghiêm túc đề nghị: “Hay ta tu luyện ở phái Tiêu Dao luôn!”
“Cái này… Chắc Hoa Bất Tiếu không đồng ý đâu?”
“Kệ huynh ấy! Huynh ấy quản được ta sao?”
Hoa Linh tự tin: “Cứ quyết định vậy đi! Lần này về ta sẽ nói với ca ca.”
Vậy chắc chắn Hoa Bất Tiếu sẽ cấm túc nàng.
Diệp Kính Tửu nghĩ thầm.
Vì đã báo trước với sư tôn và đại sư huynh nên sau khi tham quan phái Tiêu Dao, Diệp Kính Tửu không chào họ mà dẫn Hoa Linh thẳng đến Vân Châu, quê của Chúc Quân.
Vân Châu là nơi không lớn không nhỏ, do vị trí địa lý đặc biệt hẻo lánh, ba mặt bị biển mây bao quanh, chỉ có một lối ra ngoài nên không có sự hiện diện nổi bật trên đại lục.
Vừa đến Vân Châu, họ đã nghe ngóng được rằng nhà Chúc Quân, gia tộc Chúc thị, là một trong những gia tộc hàng đầu nơi đây.
Họ đến cơ quan tình báo địa phương, trả một khoản thù lao để nhận được tin tức mới nhất về Chúc thị.
Người quản sự thở dài: “Nói đến Chúc thị cũng thảm lắm. Đứa con duy nhất của họ, tiểu thiếu gia Chúc Quân, bốn năm trước đột nhiên mất tích, từ đó không tăm hơi. May mà mệnh bài của đứa trẻ vẫn còn, gia đình này có chút hy vọng, luôn tìm kiếm tung tích. Nhưng khoảng nửa tháng trước, mệnh bài của đứa trẻ đột nhiên vỡ tan…”
Sau khi biết tin Chúc Quân qua đời, tối đó Chúc mẫu suy sụp, gào khóc đòi hung thủ đền mạng. Chúc phụ vừa ổn định cảm xúc của Chúc mẫu, vừa liên lạc với Vân gia cũng mất con.
“Vân gia?”
Diệp Kính Tửu tò mò: “Chúc gia và bọn họ có quan hệ rất tốt ư? Con họ mất là sao?”
“Cái này…”
Quản sự ho khan, vuốt râu. Hoa Linh lườm hắn ta, ném một túi linh thạch.
“Chúc gia và Vân gia luôn là đồng minh, tiểu thiếu gia Chúc Quân và thiếu gia Vân gia Vân Chuẩn từ nhỏ đã là bạn thân. Sau khi Chúc Quân mất tích, Vân Chuẩn luôn tìm kiếm cậu ấy. Khoảng vài tháng trước, Vân Chuẩn để lại mảnh giấy “đã tìm được Chúc Quân” rồi cũng mất tích. Mệnh bài của cậu ta cũng vỡ cùng đêm với Chúc Quân.”
Nói đến đây, quản sự thêm một câu với vẻ mặt kỳ lạ: “Quan hệ giữa Vân Chuẩn và tiểu thiếu gia Chúc, tám phần không chỉ là bạn thân…”
Sau khi rời khỏi cơ quan tình báo, Hoa Linh không nhịn được: “Chắc Vân Chuẩn là người cuối cùng Chúc Quân nhìn thấy trước khi chết?”
“Ừ.”
Diệp Kính Tửu thở dài: “Nếu không ngoài ý muốn, nếu thi thể nam kia là Vân Chuẩn thì thai nhi trong bụng Chúc Quân là con của họ.”
“Thai châu đâu?”
Diệp Kính Tửu chỉ vào túi trữ vật bên hông.
Hoa Linh bật cười: “Đêm đó ngươi nghĩ gì mà dùng thuật thức bảo quản đứa trẻ trong bụng Chúc Quân dưới dạng thai châu vậy? Người bình thường chẳng phải sẽ nghĩ thai nhi đó chết chắc rồi sao?”
“Không nói rõ được, chỉ là khi bảo quản thi thể Chúc Quân, ta đột nhiên cảm nhận được dấu hiệu sinh mệnh yếu ớt trong bụng cậu ta.”
Diệp Kính Tửu nói: “Chỉ tiếc cuối cùng khâu bụng cậu ta hơi xấu, nhưng ta đã cố hết sức.”
Hoa Linh nghĩ ngợi: “Nghe ngươi miêu tả về Chúc Quân thì chắc cậu ta không nhỏ nhen thế đâu! Đưa đứa trẻ này cho Chúc gia và Vân gia, cũng coi như an ủi hai nhà bọn họ.”
“Chưa chắc, lòng người khó đoán.”
Diệp Kính Tửu nói: “Khi họ thấy đứa trẻ, liên tưởng đến đứa con đã chết, có thể sẽ càng căm hận, chán ghét nó.”
“Ngươi miêu tả con người đáng sợ quá. Lạc quan chút đi!”
Hoa Linh vỗ lưng Diệp Kính Tửu: “Nuôi dạy được Chúc Quân và Vân Chuẩn, cha mẹ họ không thể tệ.”
“… Hy vọng vậy.”
——
Gặp gỡ gia đình những nạn nhân vô tội chết vì bị cậu liên lụy thực sự đòi hỏi rất nhiều dũng khí.
May mắn là Diệp Kính Tửu không chọn trốn tránh.
Cậu đích thân đến thăm Chúc mẫu ốm yếu, Chúc phụ trầm uất đau buồn và cặp vợ chồng Vân thị, trả thi thể Chúc Quân và Vân Chuẩn cho họ.
Ban đầu có chút rắc rối, nhưng sau khi Diệp Kính Tửu thể hiện tu vi và kiên nhẫn giải thích, mọi thứ dần bình ổn.
Như dự đoán, họ đã hỏi cậu rất nhiều câu.
Tại sao Chúc Quân mất tích? Vân Chuẩn tìm được Chúc Quân thế nào? Vì sao cuối cùng họ lại qua đời?
Những câu hỏi như vậy, bỏ qua một số nội dung không thể trả lời, Diệp Kính Tửu đều nói rõ với họ.
“Quả nhiên vẫn vì cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh…”
Chúc mẫu ngồi liệt trên giường, khóc nức nở: “Ta biết mà, Quân Nhi chết là vì ta! Là ta vô dụng, để Quân Nhi đem cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh đến thế gian, chịu bao khổ đau!”
Chúc phụ ôm bà ấy an ủi, còn cặp vợ chồng Vân gia không tỏ ra quá đau buồn.
Vân mẫu dù ánh mắt mệt mỏi, nói chuyện với Diệp Kính Tửu vẫn ôn hòa, chỉ nói: “Mấy năm nay Tiểu Chuẩn luôn tìm kiếm Quân Nhi đến mức phát điên. Ngày thằng bé gửi thư về, ta đã đoán được kết cục hôm nay. May mà trước khi chết, hai đứa cũng đã được gặp nhau, coi như hoàn thành tâm nguyện của Tiểu Chuẩn.”
“Vân phu nhân không hối tiếc sao?” Diệp Kính Tửu nhìn Vân mẫu, như muốn thăm dò.
“Tiền đồ rực rỡ của con ta đã bị hủy hoại trong chốc lát, làm sao ta lại không hối tiếc cho được?”
Vân mẫu cười khổ, ánh mắt buồn bã, liếc nhìn Chúc mẫu đang khóc than, ai oán nói: “Nhưng so với Chúc gia, con ta cho chúng ta ba năm đệm lót, không đến mức đột ngột mất đi mà chẳng kịp chuẩn bị, ngay cả cơ hội từ biệt cũng không có.”
Diệp Kính Tửu gật đầu, Hoa Linh bất ngờ cắt ngang, thẳng thắn: “Nghe nói Chúc gia và Vân gia đều chỉ có một con, giờ Chúc Quân và Vân Chuẩn quy đại đạo, hai nhà không có kế hoạch sinh thêm hậu tự sao? Dù sao gia tộc cũng cần người thừa kế mà!”
Nếu người đến chỉ là kẻ vô danh, e rằng khi Hoa Linh hỏi câu này, đầu nàng đã lìa khỏi cổ.
Nhưng dù là tu sĩ thiếu niên tu vi thâm sâu khó lường hay thiếu nữ đeo huyền bài Ma Cung biểu thị thân phận cao quý, đều không phải Chúc gia và Vân gia có thể chọc vào.
Vì thế, dù câu hỏi của Hoa Linh có phần mạo phạm nhưng Vân phụ vẫn kìm nén cơn giận, khẽ nói: “Vân gia chúng ta chưa có ý định này. Đa tạ Hoa cô nương quan tâm.”
“Còn Chúc gia?” Hoa Linh quay sang Chúc phụ, Chúc mẫu.
Hai người cũng lộ vẻ giận dữ, khẽ từ chối.
“Vậy à…”
Hoa Linh đóng vai người xấu xong, nàng tỏ ra thấu hiểu, hất cằm với Diệp Kính Tửu: Tới lượt ngươi.
Đồ chó ngốc.
Diệp Kính Tửu thầm nghĩ, bước tới, cho bốn người xem viên thai châu xanh lam.
“Đây là…?”
“Đây là con của Chúc Quân và Vân Chuẩn, ta dùng linh lực nuôi dưỡng dưới dạng thai châu. Các người hãy nhận về, tiếp tục dùng linh lực nuôi, đến thời điểm thích hợp, đứa trẻ sẽ ra đời bình an.”
Hoa Linh góp vui: “Đứa trẻ này lúc đó gần như là thai chết, nếu không nhờ Diệp đạo hữu ra sức giúp đỡ thì e là huyết mạch duy nhất của hai nhà đã bị tiêu tan rồi.”
Diệp Kính Tửu kéo tay áo Hoa Linh, bảo nàng đừng nói chuyện kiểu ngứa đòn như thế nữa.
Phản ứng của bốn vị phụ huynh khi thấy thai châu khiến Diệp Kính Tửu khá hài lòng.
“Sau khi đứa trẻ kiểm tra linh căn, có thể cầm bài này đến phái Tiêu Dao tìm ta.”
Diệp Kính Tửu đưa ngọc bài khắc họ mình cho Chúc mẫu: “Ta sẽ nhận nó làm đệ tử nhập môn.”
“Sao Diệp đạo hữu lại phải làm đến mức này?”
Chúc mẫu nắm chặt ngọc bài, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy: “Các ngươi không thân chẳng quen, trước khi Quân Nhi chết chỉ gặp nhau lần đầu, sao Diệp đạo hữu lại giúp con ta—”
“Chỉ là chút lòng trắc ẩn thôi.”
Diệp Kính Tửu cười, nhiệm vụ hoàn thành, cậu không định ở lại, chỉ nói: “Ngọc bài này các người cứ giữ, nếu nghi ngờ thì vứt đi. Vậy, chư vị, tại hạ xin cáo từ.”
“Tái kiến, tái kiến~”
Hoa Linh nhảy nhót theo Diệp Kính Tửu, quay lại vẫy tay với bốn người.
Chuyện này đến đây là kết thúc.
——
Chuyến dạo chơi này kéo dài hơn ba tháng, sau khi xác nhận danh tính thi thể cuối cùng, Diệp Kính Tửu và Hoa Linh phát hiện người này là cô nhi không cha mẹ.
Họ lấy trời đất làm chứng, chôn thi thể ở nơi phong cảnh hữu tình, cũng coi như chết được an nghỉ.
“Lần này về, có muốn ghé Ma Cung trước không?”
Hoa Linh đề nghị: “Ca ca ta chắc nhớ ngươi đến chết rồi!”
“Trước đây Hoa Bất Tiếu liên lạc với ngươi, ta cũng trò chuyện với hắn. Không nhớ đến thế đâu.”
“Chậc chậc, đồ tra nam…”
“Này.”
Diệp Kính Tửu ho khan, ngượng ngùng: “Lâu rồi ta không gặp sư tôn và sư huynh, chắc chắn phải về chào hỏi trước. Với lại… ngày đó sắp đến rồi.”
“Đã lâu thế rồi sao?”
Hoa Linh mới nhớ ra, nhíu mày: “Nói ra, trước đây ta ngại không hỏi ngươi về tung tích Liễu Khuê Dao. Thẩm Chi giờ bị ca ca ta xiên thành thịt nướng nhốt trong thủy lao, còn Liễu Khuê Dao bị sư tôn ngươi xử lý thế nào?”
“Cái đó à…”
Diệp Kính Tửu nói: “Hắn bị sư tôn nhốt trong con rối gỗ lớn bằng bàn tay, ném vào hư không trôi nổi, ngày ngày tỉnh táo đối mặt với bóng tối vô tận… đại khái là thế.”
Hoa Linh nghe mà lưng lạnh toát: “Sư tôn ngươi, tên núi băng đó, tra tấn người đúng là có nghề.”
Diệp Kính Tửu mỉm cười: “Thật ra ta khá thích kết cục này.”
“Ta cũng thích.”
Hoa Linh cười: “Chắc tên đó nhớ ngươi đến phát điên rồi đúng không?”
“Ai quan tâm cơ chứ.”
Diệp Kính Tửu thờ ơ: “May mắn thì lần này có thể gặp. Không may thì…”
“Có lẽ đến khi Lâm Thời Chiêu phi thăng, thuật thức giải trừ, ngày hắn chết, cũng không gặp được ta.”
“Xem ra ngươi thật sự rất hận hắn.” Hoa Linh nói.
“Đương nhiên.”
Diệp Kính Tửu nói: “Làm gì có ai lại thích một kẻ biến thái hành hạ mình như vậy chứ?”