[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 162

Sư tôn chưa đồng ý với cậu.
Đáp lại Diệp Kính Tửu chỉ có tiếng vang trong đất trời mênh mông.
Tới hiện tại, cái chết không còn là chuyện đáng sợ với Diệp Kính Tửu nữa.
Hoặc có lẽ là do cậu từng trải qua cái chết một lần, biết đó chỉ là một nơi tối tăm mờ mịt không thể tỉnh lại.
… Ít nhất vẫn mạnh hơn là từng bước ăn mòn cậu.
*
Diễn xuất hạ màn, trên đài có thêm vài thi thể. Xung quanh im lặng, không ai đứng ra mở miệng nói trước.
Ngay cả người hay cười tủm tỉm như Liễu Khuê Dao cũng phải ngậm miệng, nhìn chăm chú vào Diệp Kính Tửu đang dựa người vào ghế hoa.
Không ai dám quấy rầy thiếu niên lúc này.
Ngoại trừ Thẩm Chi.
Có lẽ hắn đã sa ngã, sau khi biết hắn làm ra loại chuyện này, tất nhiên Diệp Kính Tửu sẽ mất hết tình cảm với hắn, vì vậy hắn phải tiếp tục làm theo kế hoạch.
Hiện tại hồn vía Diệp Kính đang ký sinh lên một cơ thể, đã tách ra khỏi bản thể một thời gian dài nên trạng thái không được tốt lắm.
Cậu phải mau quay về bản thể, khiến hồn phách nguyên vẹn. Để tránh việc hồn phi phách tán khi không thể chống lại lúc bị cưỡng ép tách hồn.
Đám người Sầm Lan Hoa Bất Tiếu cũng vì chuyện này nên mới cưỡng chế xông vào thế giới nhỏ của Thẩm Chi.
Mà hiện tại Thẩm Chi đã hoàn thành bước cuối cùng này giúp Tiểu Tửu.
*
Khi bị Thẩm Chi dịu dàng nắm tay, từng bước đi tới nơi ánh mắt nhìn chăm chú, Diệp Kính Tửu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại trong trạng thái hôn mê.
Dường như cậu đã ngủ say một khoảng thời gian, ngủ trước khi bị Thẩm Chi cho uống thứ gì đó. Cơ thể cậu dần dần mất sức, đầu óc mệt mỏi. Thẩm Chi ôm lấy cậu, không ngừng hôn lên môi cậu.
Hắn nói: “Tiểu Tửu, ta sẽ không làm ngươi đau đâu.”
Thẩm Chi không nói dối, trong lúc ngủ say Diệp Kính Tửu thực sự không thấy đau, ngược lại còn thấy cơ thể mình nhẹ bỗng.
Cậu biết chắc chắn Thẩm Chi đang làm gì đó lên người mình, nhưng Diệp Kính Tửu không có quyền nói “không”. Chỉ đành thả lỏng tâm trạng, thản nhiên tiếp nhận mọi chuyện.
Là tâm điểm của ánh nhìn, Diệp Kính Tửu nhìn xuyên qua mọi người thấy một bản thân khác.
Thiếu niên không nhìn về phía Diệp Kính Tửu hay bất kỳ ai, cứ thế yên tĩnh dựa vào ghế hoa, lẳng lặng nhìn bầu trời sao giả dối không nói không rằng.
Diệp Kính Tửu hiểu rõ suy nghĩ trong đầu cậu, kỳ lạ là cậu không có quá nhiều cảm xúc, chỉ mặc cho Thẩm Chi nắm tay cậu lẩm bẩm nói gì đó.
“… Hợp nhất hồn phách… Không còn nhiều thời gian nữa…”
“Các ngươi cũng không muốn thấy Tiểu Tửu hồn phi phách tán đúng không?”
Thẩm Chi mỉm cười vuốt tóc cậu, Diệp Kính Tửu kệ hắn, hai mắt nhìn lướt qua từng người đứng xem xung quanh.
… Đứng đầu tiên bên trái là Mục Tu.
Diệp Kính Tửu nhớ cậu ta, sau khi bái nhập phái Tiêu Dao, phiền phức đầu tiên Diệp Kính Tửu đụng phải là do Mục Tu dẫn tới.
Lúc đầu cậu cho rằng mình với tên này ghét nhau sẵn, nhưng không biết cậu ta đã nảy sinh suy nghĩ xằng bậy với cậu từ khi nào. Vì vậy sau này làm gì Diệp Kính Tửu đều bị cậu ta làm liên lụy.
Bây giờ cậu ta gần như biến thành một nam nhân nam tính ổn trọng đứng nghe kết quả thí nghiệm của Thẩm Chi, vẻ mặt ngưng đọng lại. Tròng mắt cậu ta tối tăm, tựa như khinh thường kế hoạch của Thẩm Chi, cũng như không vui vì bản thân và sư tổ Ma tôn cùng đứng ở vạch xuất phát.
Diệp Kính Tửu biết rõ nhân cách của cậu ta, không có đạo đức và điểm mấu chốt. Chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua cậu ta một cái rồi nhìn sang người bên cạnh…
Lâm Thời Chiêu.
Có thể dựa vào mưu kế của bản thân tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, còn có thể cướp được đường sống trước những kẻ rất mạnh như sư tôn và ma tôn đã chứng tỏ Lâm Thời Chiêu không phải một người đơn giản gì.
Hắn ngồi trên ghế được bện bằng cỏ, họa tiết màu vàng kim trên áo bào đen khiến hắn trông càng ung dung khoan thai, anh tuấn bức người.
Nhận thấy ánh mắt của Diệp Kính Tửu, đôi mắt hắn chuyển động, khi nhìn vào mắt Diệp Kính Tửu, hắn nở một nụ cười nhàn nhạt.
Đôi mắt hẹp dài màu vàng thâm thúy mang theo sự lạnh lùng của yêu thú, dù không dò xét cũng khiến Diệp Kính Tửu bồn chồn như đứng trên đống lửa.
Diệp Kính Tửu không thể đọc ra được cảm xúc từ biểu hiện của hắn, cho dù sự thông minh của hai người họ cách biệt một trời một vực cũng không khiến cậu nản lòng.
Nhưng cậu biết rõ một điều, dù Lâm Thời Chiêu tỏ ra như nào thì thứ duy nhất hắn theo đuổi chỉ có lợi ích.
Mà tình hình hiện tại có lợi với Lâm Thời Chiêu hay không Diệp Kính Tửu biết rất rõ.
Hoa Bất Tiếu ngồi bên cạnh Lâm Thời Chiêu, chân đang dẫm lên đầu của Liễu Khuê Dao.
Sắc mặt hắn không tốt, thậm chí có thể coi là rất xấu, có lẽ đã bị Thẩm Chi chọc tức điên.
Hắn nổi lên ý định giết chóc, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ với Thẩm Chi vì thí nghiệm.
Đó không chỉ vì thí nghiệm đáng chết này liên kết với mạng sống của Hoa Bất Tiếu, mà hắn còn bực mình vì Thẩm Chi dám dùng thủ đoạn đê tiện này để khống chế Diệp Kính Tửu.
Hệt như đám ruồi bọ dơ bẩn.
Dưới chân hắn, đầu Liễu Khuê Dao bị dẫm mạnh phát ra âm thanh vỡ vụn xương sọ không ngừng.
Máu tươi và óc chảy ra khỏi lỗ thủng, phân thân sắp bị chia tách thành từng mảnh nhỏ.
Liễu Khuê Dao thở dài, cố gắng duy trì sự sống của phân thân để tránh bỏ lẽ tình huống đặc sắc trước mặt.
Mặc dù gã có tham dự một chút vào kế hoạch của Thẩm Chi, nhưng nếu Thẩm Chi từ bỏ thí nghiệm này thì đây cũng không phải con bài cuối cùng của Liễu Khuê Dao.
Trái lại vì thí nghiệm này nên gã mới tu luyện tà thuật ràng buộc mạnh sống vô tận với Thiên Đạo. Còn nếu ràng buộc mạng sống với Diệp Kính Tửu và những nam nhân kia, khi có bất kỳ thay đổi gì cũng đều rơi vào cảnh hồn phi phách tán.
Thực sự không đáng.
Nhưng nếu vì chuyện này mà có thể âu yếm với Diệp Kính Tửu ngay trước mặt đám nam nhân này thì…
Dù phải chết Liễu Khuê Dao cũng không bỏ qua chuyện thú vị như thế.
Diệp Kính Tửu lược bỏ Liễu Khuê Dao, cậu ghét người nam nhân này. Vì gã khiến Diệp Kính Tửu thấy sợ, ngay cả khi trên cổ tay cậu còn đang buộc si tình châu của Liễu Khuê Dao.
Bên cạnh Hoa Bất Tiếu là chủ hồn Diệp Kính Tửu, bên phải là sư tôn và đại sư huynh.
Diệp Kính Tửu không thể hình dung được biểu tình hiện tại của đại sư huynh.
Nhưng đại khái là đang phẫn nộ.
Sư huynh thuộc hệ mộc, vì vậy khi hắn nổi cơn thịnh nộ thì cỏ cây bên cạnh sẽ khô héo trong nháy mắt.
Hắn siết chặt nắm đấm, bàn tay hơi run lên, đôi mắt lạnh lẽo đầy chết chóc, gần như hóa thành lưỡi dao thực thể cắt phăng đầu Thẩm Chi.
Nhưng hắn bất lực, mọi thứ đã được kết định.
Cuối cùng là sư tôn.
Diệp Kính Tửu phát hiện, không biết sư tôn đã nắm tay của chủ hồn từ khi nào.
Tựa như đang vuốt ve, hoặc là đang níu giữ cõi lòng chết lặng của chủ hồn.
Có lẽ y đã đoán được Thẩm Chi có lá bài cuối cùng từ trước, cũng có lẽ do quá quan tâm Diệp Kính Tửu nên mới xem nhẹ những thứ khác.
Ánh mắt của sư tôn chưa từng rời khỏi người Diệp Kính Tửu, chớp mắt cũng không.
Diệp Kính Tửu không rõ bây giờ mình nên phản ứng như nào.
Cậu chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang trào dâng trong lồng ngực, chua chát, rất chua chát.
Chua chát tới mức làm miệng cậu đắng ngắt, khiến cậu ghê tởm khó chịu muốn tránh khỏi tay Thẩm Chi.
Nhưng cậu không thể tránh thoát được.
Thẩm Chi nắm chặt tay cậu, được ăn cả ngã về không, mặc kệ cái nhìn của Diệp Kính Tửu về mình thế nào.
“Haiz.”
Hắn giả vờ thở dài, sau đó cười tươi nói: “Nếu thuật thức chỉ khiến mạng của ta với Tiểu Tửu liên kết với nhau thì sao ta có thể chiếm lợi với các vị đang ngồi ở đây được?”
“Ý ta là, nếu mọi người vì lợi ích mà tới đây thì không cần ra vẻ như bị chơi xấu đâu…”
Một bàn tay ngưng tụ từ hư không bóp cổ Thẩm Chi.
Sầm Lan lạnh nhạt nhìn Thẩm Chi, bàn tay hư không kia dễ dàng nhấc Thẩm Chi lên không trung tựa như nhấc con gà con.
Thực lực nghiền áp tuyệt đối khiến Thẩm Chi không thể làm ra động tác phản kháng nào, nhoáng cái đã bị linh lực phá hủy tựa như người phạm tắt thở khi không thể hô hấp. Khuôn mặt vốn rất đẹp trai biến thành xanh tím. Trước áp lực cực lớn, đôi mắt thích cười của Thẩm Chi trợn lên như muốn lồi ra ngoài, ngay cả đầu lưỡi cũng hơi thè ra.
Khuôn mặt xấu xí, vặn vẹo như vậy trông càng phù hợp với linh hồn dơ bẩn của hắn.
Thẩm Chi không nhịn được bật cười.
Dù hắn sắp tắt thở trong trạng thái chật vật xấu xì thì vẫn không nhịn được muốn bật cười, lồng ngực phập phồng cười đầy sung sướng.
“Tốt lắm… Khụ, hèn gì bán… khụ, ngoan.”
Hắn cười hì hì, nói: “Rõ ràng ngươi, là một trong số… những người, khụ khụ, chấp thuận, khoái lạc vô cùng… phải không?”
Dòng máu đỏ thẫm chảy ra khỏi khóe miệng, bình ngọc giữa cổ hắn biến thành màu đỏ chói mắt. khuôn mặt Thẩm Chi bị màu đỏ chiếu rọi trở nên tái nhợt, mái tóc đen phai màu thành tóc bạc khô khốc. Đồng tử đen nhánh đỏ chót, ngưng tụ lại thành một điểm cực nhỏ, há miệng cười như điên.
Miệt thị tất cả.
Ma hỏa màu đen bùng lên.
Được sự đồng ý của chủ nhân, xích bạc dài bất tận ngâm trong ma hỏa xông ra ngoài, phía chóp của xích bạc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo sắc nhọn, đâm thủng bụng thanh niên bị treo giữa không trung.
Rồi trong khoảng thời gian ngắn leo qua hai tay, hai chân, cơ thể…
Diệp Kính Tửu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt dần xám xịt của thanh niên, trong lòng không chút dao động.
Có lẽ lòng họ biết rõ, Thẩm Chi sẽ không chết, cũng không thể chết.
Cảm giác đau của Diệp Kính Tửu không liên kết với bất kỳ ai trong số họ, có nghĩa là chỉ cần Thẩm Chi không chết thì Hoa Bất Tiếu có thể dùng bất kỳ thủ đoạn gì để xử lý, tra tấn hắn.
Bao gồm cả đống lòng dưới chân.
Bọn họ cần được biết kết quả khi dám to gan đùa giỡn ma tôn hắn.
*
Hiện tại Thẩm Chi đã biến thành cái đích bị người người chỉ trích.
Hắn thở thoi thóp, cơ thể đau đớn khiến hắn khó mà ngăn cản những tiếng thở dốc quằn quại trong cuống họng.
Nhưng hắn vẫn phì cười.
Hắn nâng cánh tay bị xiềng xích đâm thủng, kéo bàn tay hư không, cơ thể treo giữa không trung không hề giãy giụa.
“Đúng thế, Sầm… khụ, Sầm tôn chủ, hình như ngươi… Vẫn chưa biết một chuyện ha?”
Hắn phì cười, ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía Sầm Lan.
Sau đó hắn nhìn thấy Sầm Lan đang nắm chặt tay thiếu niên, ánh mắt hắn trở nên ghen ghét phẫn nộ.
Rõ ràng hắn biết một khi nói ra chuyện này, người đau khổ không chỉ Sầm Lan mà còn có thiếu niên mà hắn yêu thương.
Nhưng hắn vẫn ôm tâm lý trả thù, không do dự nói thẳng ra ngoài.
“Ngày xưa Kính Tửu… ha, mang thai con, con của ngươi…”
… Hửm? Sao tình thế trở nên không ổn rồi?
Liễu Khuê Dao kinh ngạc nhướn mày, dường như gã không ngờ đồng minh của mình lại cắm một dao sau lưng mình để di chuyển thù hận vào lúc này.
“Diệp Kính Tửu từng mang thai con của Sầm Lan?”
Khi tin tức được truyền ra, vẻ mặt của mọi người lập tức thay đổi.
Bàn tay hư không đang bóp chặt cổ Thẩm Chi thả lỏng, thanh niên bị xiềng xích đâm xuyên người ngã xuống đất.
Cường giả lạnh lùng uy nghiêm nhìn hắn từ trên cao, lạnh lùng nói: “Nói.”
Đau đớn chiếm cứ toàn bộ giác quan của Thẩm Chi, nhưng không thể nghi ngờ, thái độ của Sầm Lan khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Một nam nhân không ai bì nổi không ngờ cũng có nhược điểm trí mạng.
“Đáng tiếc, ha ha, đáng tiếc… Sầm Lan…”
Thẩm Chi ho khù khụ, cười hì hì nói ra sự thật tàn nhẫn: “Năm 1763 Tân lịch, cũng là thời gian Diệp Kính Tửu xuống núi bị Liễu Khuê Dao bắt đi một năm.”
“Một người song tính mang thể chất lô đỉnh mang thai con ngươi, thiếu niên nhỏ ngây thơ hồn nhiên bị Liễu Khuê Dao đùa bỡn tới mức sinh non.”
“Con của ngươi cứ thế biến thành một bãi máu đen, bị sảy mất.”