[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 161

Từ lúc thiếu niên trần truồng xuất hiện, ánh mắt của Diệp Kính Tửu chỉ chăm chăm nhìn lên người cậu ta.
Cậu ta trẻ tuổi, tu vi thấp, có lẽ mới thành niên không bao lâu.
Nhưng ở tuổi này, không biết đã rơi vào thủ đoạn thâm độc của Thẩm Chi từ khi nào…
“Nghe Thẩm Chi nói rằng tên tiểu quỷ này bị bắt vào đây từ mấy năm trước…”
Dù cái đầu còn lại của Liễu Khuê Dao bị ma hỏa thiêu cháy rất thê thảm, nhưng gã vẫn híp mắt phụ trách giải thích về vai vế của thiếu niên kia: “Lúc đó Tiểu Tửu vẫn đang ở cùng Thẩm Chi mà. Hắn vừa ân ái với ngươi, vừa nhốt tên tiểu quỷ này xuống hầm… Kính Tửu nhìn xem, tên Thẩm Chi đó đã lén làm không ít chuyện xấu sau lưng ngươi phải không?”
“Còn ngươi thì làm ít chuyện xấu lắm hay sao?” Diệp Kính Tửu cười giễu.
“Hầy.”
Liễu Khuê Dao thở dài một hơi, nói: “Xấu hổ quá, mặc dù Liễu mỗ tự nhận bản thân không phải người tốt gì, nhưng so với Thẩm thần y, Liễu mỗ khác nào múa rìu qua mắt thợ.”
“So với ta hắn còn vô nhân tính hơn đó Kính Tửu.”
Trong chớp mắt, tựa như Thẩm Chi vừa âm thầm mở khóa nơi nào đó. Khuôn mặt tái nhợt của thiếu niên bỗng dưng đỏ ửng khác thường, ánh mắt chết lặng chậm rãi dịu dàng hơn, ngọt ngào như đường mật, cậu ta đau khổ vì bị tình dục tra tấn: “… Đâm ta, đâm ta…”
Tựa như đang lẩm bẩm tên của một người, một bàn tay duỗi tới hai chân đang khép chặt, giãy giụa trên mặt đất như con sâu đo, thực hiện hành động tự an ủi thoạt trông vô cùng khổ sở.
Đáng kinh ngạc là Diệp Kính Tửu vẫn không ngửi được chút hơi thở động dục nào trên người thiếu niên, đối lập hoàn toàn với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của cậu ta.
Diệp Kính Tửu nhanh chóng nhận ra Thẩm Chi vừa có hành động.
Thẩm Chi rất để tâm tới hiệu quả của tiết mục lần này, chẳng bao lâu sau khi thiếu niên ra tay tự an ủi bản thân, hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ hơn.
“Lâm Thời Chiêu, à không, Yêu hoàng bệ hạ, mặc dù ngài đã hoàn toàn hóa thành Long tộc, nhưng ngài vẫn đang nắm giữ bí thuật thời gian của hoàng gia Lâm thị đúng không?”
Bị Thẩm Chi chỉ đích danh nhưng Lâm Thời Chiêu vẫn tỏ ra bình thường, đôi mắt dài hẹp tối tăm nhìn lướt qua nơi náu người đang phát ra tiếng nói, khóe miệng hơi nhếch lên: “Đương nhiên là được, Thẩm y sư muốn trẫm giúp ngươi làm gì?”
“Dành cho người diễn xuất của chúng ta, Chúc Quân, tăng thêm một chút bí thuật thời gian.”
Thẩm Chi nói: “Chắc hẳn các ngài cũng không muốn nhìn thấy cậu ta xấu hổ thế này mãi chứ?”
Lâm Thời Chiêu nhìn thoáng qua sắc mặt khó chịu của Diệp Kính Tửu, im lặng một lát mới nói: “Mất mặc xấu hổ thì không, tại hạ chỉ muốn giảm bớt chút đau khổ cho bạn nhỏ Chúc mà thôi.”
Vừa dứt lời, bí thuật thời gian đã được thi triển lên người của thiếu niên tên Chúc Quân.
Nhục dục ùn ùn kéo tới biến thành độc dược hiểm ác nhất, khiến đồng tử của thiếu niên mở rộng, giữa hai chân chảy đầy chất lỏng dính nhấp do vừa tự an ủi xong.
Trông cậu ta như sắp chết, hơi thở thoi thóp, tay vuốt ve bụng dưới mềm mại, miệng lẩm bẩm tên của một người, tử khí trên mặt ngày càng nồng đậm.
Thẩm Chi rất hài lòng với hiệu quả hiện tại, hắn cười nói: “Nếu được quen Yêu hoàng bệ hạ sớm chút thì tốt rồi, loại bí thuật thời gian này nếu dùng vào thí nghiệm thì đúng là một món vũ khí sắc bén tiết kiệm không ít thời gian.”
Lâm Thời Chiêu chưa đáp lại, hắn chỉ nhìn thiếu niên trên đài, mắt nheo lại tựa như đã đoán được chuyện sắp xảy ra tiếp theo.
Lúc Diệp Kính Tửu nghĩ rằng thiếu niên tên Chúc Quân kia sắp chết thì một thanh niên khác cũng đang thở thoi thóp xuất hiện bên cạnh thiếu niên.
Dương vật của thanh niên cương cứng tím bầm, dục vọng khiến hơi thở của hắn ta nặng nề như dã thú. Hắn ta nằm dưới đất không ngừng vuốt ve dương vật như muốn tìm kiếm thứ gì có thể giúp hắn ta giải phóng khoái cảm. Dù vậy hắn ta cũng không động vào thiếu niên trước mặt, hắn ta không thể bắn tinh nên sắc mặt cũng âm trầm đầy tử khí như thiếu niên.
Chẳng bao lâu sau thanh niên kia chạm vào thiếu niên như dự đoán, hắn không hề kiêng dè điên cuồng giao hợp với thiếu niên tựa như dã thú không biết lễ nghĩa liêm sỉ.
Chiếm hữu, va chạm, dồn dập, cuối cùng dùng sức cắn mạnh vào cổ thiếu niên rồi bắn ra. Cả hai cùng được thỏa mãn, tử khí trên mặt biến mất, vẻ mặt biến thành thỏa mãn sung sướng.
Thiếu niên nở nụ cười hạnh phúc, khóe mắt cười rơm rớm nước mắt.
Liễu Khuê Dao nói đúng.
Ngay khi cái mà Thẩm Chi gọi là “diễn xuất” kia bắt đầu, cảm giác kinh tởm và chán ghét bỗng dưng xuất hiện khiến Diệp Kính Tửu thấy dạ dày nhộn nhạo, cậu siết chặt răng.
… Tên kia đang làm cái gì vậy?
Để một thiếu niên có cơ thể song tính thể chất lô đỉnh đang mang thai cầu yêu động dục trước mặt bao người, biến thành loài động vật… không có lý trí bị dục vọng chi phối?
Có lẽ Thẩm Chi phải biết cậu ghét chuyện như này bao nhiêu chứ?
Nhìn bộ dạng này của thiếu niên khiến Diệp Kính Tửu nghĩ tới bản thân lúc bị tình dục chi phối, không còn chút tôn nghiêm nào.
Tới bây giờ màn diễn xuất chưa hạ màn.
Thẩm Chi nhờ Lâm Thời Chiêu tiếp tục gia tăng tốc độ thay đổi trên cơ thể Chúc Quân, Lâm Thời Chiêu đồng ý. Sau đó, do bị thỏa mãn quá đà nên thiếu niên trợn to mắt, trên mặt xuất hiện sự giãy giụa của tình dục.
Tốc độ lưu chuyển của bí thuật thời gian trên cơ thể khiến sự thay đổi của mỗi giai đoạn bị rút ngắn lại.
Khuôn mặt của thiếu niên từ hơi ửng đỏ như say rượu biến thành khát vọng vặn vẹo chỉ trong một thời gian ngắn.
Thanh niên bên cạnh cậu ta vẫn chưa rời đi, thậm chí vẫn khát vọng xác thịt với cậu ta như cũ. Nhưng do phản ứng vừa rồi, bị thanh niên đụng vào khiến thiếu niên càng đau khổ hơn, gần như phải gào lên muốn thanh niên cút đi.
Khi thanh niên thực sự rời đi, cậu ta lại che mặt khóc thút thít, nói rằng muốn được thỏa mãn.
Rồi lại thở thoi thóp như hồi nãy. Trạng thái của thanh niên cũng giống vậy, hắn ta bày ra sắc mặt chết lặng, ánh mắt đau buồn dừng lại trên người thiếu niên đang thống khổ.
Tử vong chưa xuất hiện trên người họ.
Mỗi lúc Chúc Quân thoi thóp sắp chết sẽ có một nam nhân khác xuất hiện, giao cấu với cậu ta.
Khi tốc độ luân chuyển thời gian bị Thẩm Chi đưa ra yêu cầu làm nhanh hơn, mọi người và Chúc Quân trên đài biển diễn lại tiếp tục cận kề cái chết, sau đó Trúc Quân sẽ ngẫu nhiên nảy sinh khát vọng với một người trong số đó. Khi cậu ta cảm thấy thỏa mãn, trạng thái của mọi người lại an toàn trở lại.
Thực ra khi xem được một nửa quá trình, Diệp Kính Tửu đã biết Thẩm Chi đang làm loại thí nghiệm điên rồ gì.
Cuộc triển lãm mang lại hiệu quả rõ ràng này giúp mọi người biết rõ Thẩm Chi đang định làm gì.
Eo cậu hơi cong xuống, ngửa người dựa vào chiếc ghế bện bằng cỏ, im lặng một hồi lâu.
Chúc Quân là một vật thí nghiệm lấy cậu làm bản gốc.
Chúc Quân là trung tâm, tính mạng của các nam nhân được liên kết với cậu ta bằng một loại pháp thuật kỳ lạ.
Khi “căn bệnh” phát tác, Chúc Quân sẽ nảy sinh khát vọng với một trong số những nam nhân đó. Một khi đối tượng được chỉ định không khiến cậu ta thỏa mãn thì cậu ta sẽ chết.
Nhưng người khác cũng sẽ chết cùng cậu ta.
Ngay cả Liễu Khuê Dao có cơ thể bất tử cũng phải bước vào âm tào địa phủ với “cậu” khi bị liên kết với pháp thuật quỷ dị này.
Mặc kệ ra sao, trước khi phi thăng thành tiên thì tác dụng thí nghiệm của Thẩm Chi sẽ không bị bất kỳ thứ gì phá hủy được.
Diệp Kính Tửu ngẫm nghĩ, rốt cuộc Thẩm Chi làm cách nào để khiến cậu và “những người đang ngồi” ở đây có liên kết với nhau.
Chẳng bao lâu sau cậu đã nghĩ xong, những nam nhân này đều từng cậu quan hệ xác thịt, từng vui sướng trong dục vọng cùng nhau.
Mà đó là nguồn gốc tội lỗi mà cậu đúc kết ra được.
… Thật độc ác.
Có thể ra tay độc ác với người mà hắn tự xưng là yêu nhất như vậy khiến Diệp Kính Tửu phải thay đổi cái nhìn về Thẩm Chi.
“Chúc Quân tới đây từ khi nào?”
Diệp Kính Tửu hỏi dò Thẩm Chi, giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức không lộ ra chút cảm xúc nào.
“Ừm… có lẽ khoảng ba năm trước.”
“Lúc đó ngươi đã chuẩn bị thí nghiệm này rồi?”
“Sao có thể được chứ?!”
Thẩm Chi ấm ức khi bị nói như vậy: “Lúc ta bắt cậu ta về không phải vì chuyện này! Trước đây Tiểu Tửu nói với ta, muốn ta giúp ngươi giải quyết nhu cầu tình dục của cơ thể song tính thể chất lô đỉnh hay sao? Vì vậy ta mới đưa cậu ta tới đây, mà chính cậu ta cũng tự nguyện như vậy. Nếu không phải tại ngươi bị đám tiện nhân kia bắt đi thì sao ta có thể…”
“Là tự ta phải rời khỏi đây.”
Diệp Kính Tửu ngắt lời hắn, cậu không có tâm tình ngồi nghe lời biện hộ giả dối của Thẩm Chi, chỉ hỏi một câu cuối cùng: “Ngươi đã thí nghiệm thành công trên bản thể của ta phải không?”
Người vốn dĩ đang mỉm cười đột nhiên im lặng trước câu hỏi của Diệp Kính Tửu.
Một lúc lâu sau hắn mới nói với Diệp Kính Tửu, lời nói còn mang theo ý tứ lấy lòng: “Ta sẽ dùng quãng đời còn lại để sám hối về hành động của mình. Tiểu Tửu, ngươi đừng hận ta, ta không muốn làm vậy đâu, xin ngươi đó.”
Kinh tởm.
Diệp Kính Tửu thờ ơ, hiện tại cậu chỉ đang trần thuật lại suy nghĩ trong đầu mình.
“Có lẽ ngươi cũng biết đây chính là chuyện khiến ta căm hận nhất, vì cơ thể dị dạng này, vì cái cơ thể song tính thể chất lô đỉnh này đã khiến ta căm ghét cùng cực, lâu tới mức ta đã quen với nó.”
“Còn ngươi lại khiến ta nhìn được cơ thể của ta khiến người khác buồn nôn tới mức nào, Thẩm Chi.”
Cơ thể song tính thể chất lô đỉnh khiến người ta buồn nôn, mặc người xâu xé.
Tựa như trên người cậu ngoài tình dục ra thì không có chút giá trị nào.
*
“Chi Chi, chờ ký ức của ta khôi phục thì bệnh của ta có khỏi được không?”
Dường như là một đêm ấm áp bên lửa trại, cậu được bọc trong một tấm thảm lông ấm áp ấp trong lòng Thẩm Chỉ. Ánh lửa sáng ngời hiện lên trong đôi mắt cậu, mệt nhọc dựa vào lòng thanh niên, lời nói nghẹn ngào giọng mũi hỏi dò thanh niên đang tràn ngập tình yêu với mình.
“Tiểu Tửu đừng nói lung tung, ngươi không mắc bệnh gì cả.”
“Kỳ động dục là bệnh, trạng thái mất khống chế này khiến ta sợ lắm Chi Chi.”
“Không sao cả, Tiểu Tửu nhìn xem, chỉ có mình ta nhìn thấy trạng thái mất khống chế của ngươi thôi. Cũng như lúc ta mất khống chế chỉ có mình ngươi nhìn thấy vậy.”
Cậu không nghe lọt bất kỳ lời giải thích nào, chỉ ôm thanh niên thật chặt, nói khẽ: “Nhưng ta không nghĩ như vậy, Chi Chi, ngươi phải chữa khỏi bệnh cho ta..”
“Nhưng mà…”
“Ta mặc kệ.”
Diệp Kính Tửu kéo mạnh cổ áo thanh niên khiến hắn phải cúi xuống nhìn vào mình: “Chi Chi, ngươi phải giúp ta chữa khỏi bệnh này.”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu dùng nụ hôn chặn lời Thẩm Chi định nói, sau khi môi lưỡi chia tách, khuôn mặt đẹp trai kia cười tươi rói, hứa hẹn với cậu: “Ta đồng ý với Tiểu Tửu.”
… Lúc ấy Diệp Kính Tửu không bao giờ nghĩ rằng, lời hứa Thẩm Chi từng nói lại dùng tính mạng của một thiếu niên khác để thực hiện.
*
Chúc Quân.
Nếu có cơ hội, Diệp Kính Tửu rất muốn nói với thiếu niên rằng: “Tên rất hay.”
Sau đó thiếu niên sẽ mỉm cười nói: “Tạm thôi tạm thôi, tên của ngươi cũng thế.”
Nhưng đã muộn rồi.
Khi ánh mắt họ chạm nhau, ánh mắt chết lặng của thiếu niên bỗng dưng tươi tắn hơn một chút. Cậu ta nở nụ cười khó thấy bằng mắt thường với Diệp Kính Tửu.
Ánh mắt mang ý là: Ồ, hóa ra ngươi chính là Diệp Kính Tửu.
Rồi cậu ta quay đầu nhìn về phía một góc vắng, đó là vị trí của thanh niên đầu tiên. Cậu ta quay đầu lại, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình.
Ngay sau đó cậu ta nâng hai tay lên, không do dự bóp mạnh vào cổ.
“Rắc…”
Tiếng xương cốt bị bóp vỡ.
Thiếu niên quỳ sụp xuống đất, đầu rũ xuống, không thể phát ra tiếng động gì nữa.
Cùng lúc đó những nam nhân có liên kết với cậu ta đều chết hết, vẻ mặt vẫn giữ nguyên như giây phút cuối cùng trước khi chết.
Diệp Kính Tửu nghiêm túc nhìn lướt qua thanh niên hồi nãy được thiếu niên nhìn lúc còn sống.
Hai mắt hắn ta trợn to, xuyên qua mọi người lẳng lặng nhìn thiếu niên rũ đầu xuống.
Mãi tới khi sinh mệnh kết thúc vẫn nhìn chằm chằm vào cậu ta.
Tựa như một lời hứa lãng mạn nào đó.
Dường như có thứ gì vừa bị dập tắt.
Tới hiện tại, chút mong chờ còn sót lại của tình cảm mười năm với Thẩm Chỉ đã bị chính tay hắn dùng cách thức này cắt đứt.
Diệp Kính Tửu không nhìn ai, cậu ngẩng đầu nhìn vào màn đêm, ánh sao đầy trời giả dối vô cùng.
Toàn bộ thế giới nhỏ đều là một lời nói dối mà Thẩm Chi bện ra cho cậu, vậy mà cậu lại vô tri mù quáng sống trong thế giới đầy giả dối này mười năm.
“Sư tôn…”
Cậu nghẹn ngào nói, hai mắt nhắm chặt tựa như chấp nhận số phận: “Vì ta, vì ta nên mới hại các ngươi bị ràng buộc với loại người ghê tởm như vậy, xin lỗi.”
“Nhưng ta thực sự, thực sự rất muốn giết Thẩm Chi, dù cái giá phải trả là sinh mệnh của ta.”
“Ta xin người, sau khi giết Thẩm Chi tìm được cách giải trừ thuật liên kết sinh mạng của ta và các ngươi.”
“… Hãy giết ta.”