[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 160

Vào lúc cuối xuân, Lâm Thời Chiêu nhận được tin tức mới.
Thế giới nhỏ mà Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi giấu kín đã bị hắn tìm thấy.
Nghe được tin tức này, Diệp Kính Tửu đang luận đạo với đại sư huynh, có chút cảm ngộ. Thỉnh thoảng Mục Tu xen lời, cũng nói rất có đạo lý.
Lâm Thời Chiêu vừa truyền tin, cậu và đại sư huynh lập tức ngừng nói, liếc mắt nhìn nhau.
“Đã vậy cũng đến lúc chấm dứt rồi.”
Diệp Kính Tửu ung dung uống cạn chén trà cuối cùng, úp sấp chén trà xuống mặt bàn: “Đại sư huynh, chúng ta đi thôi.”
“Được.”
…
Chuyện truy bắt Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi vốn không cần nhiều người như vậy cùng xuất động.
Nhưng mọi người có quan hệ lợi ích chung, đôi co vài câu thì không hiểu sao đã biến thành cảnh tượng hoành tráng toàn bộ ra trận.
Một khi thế giới nhỏ bị định vị, tìm hiểu nguồn gốc dễ như trở bàn tay, huống chi đá Trường Mộng có thể tùy ý xuyên vào thế giới nhỏ đang ở trong tay Diệp Kính Tửu.
Vì vậy từ khi Lâm Thời Chiêu phát hiện tung tích Liễu Khuê Dao, đến khi Sần Lan phá vỡ kết giới thế giới nhỏ của Thẩm Chi, chỉ là trong khoảnh khắc.
Diệp Kính Tửu còn tưởng rằng tốc độ nhanh như vậy chắc hẳn Liễu Khuê Dao không kịp phản ứng.
Nhưng đúng như dự cảm bất an của cậu, từ khi đặt chân vào thế giới nhỏ mọi dự cảm bất tường đều ứng nghiệm.
Theo dấu hiệu của Lâm Thời Chiêu, đầu tiên bọn họ tìm được Liễu Khuê Dao.
Cách đó xa, hàn kiếm của sư tôn trong nháy mắt phóng lớn gấp trăm lần, chói lọi dưới ánh mặt trời, trong chớp mắt bổ về phía khu rừng trúc nơi Liễu Khuê Dao ẩn nấp.
“Rầm rầm rầm ——”
Trong phút chốc rừng trúc hóa thành tro bụi.
Bóng người ẩn nấp trong rừng trúc bị đại kiếm đánh trúng, chém làm đôi.
Cảnh tượng thực lực chênh lệch khiến Diệp Kính Tửu trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của sư tôn.
Nhưng cậu chưa kịp kinh hãi, thân ảnh bị chém làm đôi kia hóa thành một vũng nước đen, nhanh chóng trốn về phía vách núi xa xa.
“Hừ, thứ bỏ đi.”
Ma tôn đứng trên cao khinh thường nhìn xuống, ma hỏa cháy trong lòng bàn tay lập tức bắn từ không trung xuống, giáng thẳng vào vũng nước đen, khiến ngọn lửa hừng hực bùng lên trong khoảnh khắc, không thể dập tắt..
Các Chủ Trích Tinh Các mà Diệp Kính Tửu coi là ác mộng, ở trước hai người này chẳng qua chỉ là chuột chạy qua đường.
Dù Liễu Khuê Dao có nhiều thủ đoạn chạy trốn, dưới sự chênh lệch tuyệt đối về thực lực, gã chỉ có thể bị nghiền nát ——
“Ha ha… ha ha ha…”
Tiếng cười quái dị vang lên, vũng nước đen bị ma hỏa thiêu đốt dần dần hiện hình.
Đó là Liễu Khuê Dao, nhưng mỗi khi dung mạo gã sắp hiện ra, ma hỏa lại không chút thương tiếc thiêu đốt làn da gã, để lại những vết sẹo kinh khủng.
Dường như những vết sẹo xấu xí đó phản chiếu cả tâm hồn xấu xa của Liễu Khuê Dao.
Khoảng cách xa như vậy thì lẽ ra Liễu Khuê Dao không nhìn thấy được.
Nhưng đôi mắt đáng sợ mang theo ý cười cứ thế xuyên thấu mọi thứ, nhìn thẳng vào Diệp Kính Tửu.
“…”
Diệp Kính Tửu nắm chặt tay, theo bản năng muốn lùi lại.
Nhưng vừa cử động, một bàn tay lạnh lẽo bỗng đặt lên eo cậu, tựa như có ai đó âm thầm đẩy nhẹ cậu một cái.
Đó là…
Giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên sau lưng: “Nhìn thẳng hắn, Diệp Kính Tửu.”
“Có bổn tọa ở đây, hắn không làm gì được ngươi. Đừng sợ hắn.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến Diệp Kính Tửu đứng vững.
Mọi người im lặng chờ Diệp Kính Tửu hành động.
Thiếu niên hít sâu một hơi, một lần nữa nhìn thẳng Liễu Khuê Dao, ánh mắt u oán của nam nhân vẫn nhìn chằm chằm cậu: “Đau quá Kính Tửu, ngươi đối xử với người yêu ngươi tha thiết… Liễu thúc thúc như vậy sao?”
Gã hoàn toàn không có vẻ gì là đau đớn.
Diệp Kính Tửu không nói nhảm nói gã câu nào, lạnh lùng hỏi: “Thẩm Chi đâu? Thân thể ta đâu?”
“Ngươi không muốn hàn huyên với ta sao?”
Nam nhân khẽ thở dài, ma hỏa thiêu đốt gã, khiến giọng nói gã khàn khàn khó nghe: “Nhưng nếu Kính Tửu muốn biết, ta sẽ nói cho ngươi…”
Cơn đau mãnh liệt làm lu mờ năm giác quan của Liễu Khuê Dao, nhưng bản thân gã lại càng thêm hưng phấn vì cảm giác đau đớn này: “Mấy ngày nay Thẩm Chi đã chuẩn bị một món quà lớn cho Kính Tửu! Rất nhanh thôi, các ngươi sẽ được thấy. Nhìn…”
Mặt đất ở thế giới nhỏ bắt đầu rung chuyển dữ dội, những người sống trong thế giới nhỏ như vật thí nghiệm đều trở thành nạn nhân của trận động đất.
Mặt trời nhanh chóng lặn xuống, màn đêm tinh không giáng lâm.
Tất cả xảy ra trong khoảnh khắc.
“Bây giờ, ngươi có thể mở quà rồi~ Kính Tửu.”
——
Nói xong câu đó, Liễu Khuê Dao không thể trốn thoát.
Có lẽ từ đầu gã không định chạy trốn, dù sao đây chỉ là một phân thân của gã.
Thậm chí khi Hoa Bất Tiếu giẫm nát đầu Liễu Khuê Dao dưới chân, gã vẫn cười tủm tỉm, bộ dáng như tâm trạng rất vui vẻ.
Toàn bộ thế giới nhỏ trong nháy mắt đảo điên.
Cảnh tượng hoang đường vượt qua nhận thức thông thường khiến Diệp Kính Tửu chấn kinh đến mức nhất thời không nói nên lời.
“Đây là…”
Cậu nhìn xung quanh, tự lẩm bẩm, không thể tin nổi: “Làm sao Thẩm Chi có thể…”
Trước mắt một màu xanh bao phủ mọi thứ.
Núi non trùng điệp, linh thảo tiên điệp như chốn bồng lai tiên cảnh, sương mù bao phủ toàn bộ thế giới nhỏ.
Toàn bộ thế giới nhỏ như ảo ảnh.
Ma tôn nhìn xuống, cau mày, ánh mắt giao nhau với lão tổ phái Tiêu Dao nơi xa.
“Thần Y Cốc.”
Trăm ngàn năm trước khi Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan xuất thế, Thần Y Cốc đã biến mất khỏi đại lục.
Nghe nói là ma y Thẩm Chi tự tay hủy diệt Thần Y Cốc.
Nhưng không ai nghĩ rằng, Thẩm Chi lại đặt Thần Y Cốc vào thế giới nhỏ của hắn.
Đó không chỉ là nơi sinh ra hắn, mà còn là tổ ấm nơi hắn biến hóa.
…
“Khôi phục ký ức rồi thì Tiểu Tửu muốn đi đâu nhất?”
“Ừm… Ta muốn đi xem nơi ngươi sinh sống lúc nhỏ.”
“Nơi ta sống lúc nhỏ à…”
Thanh niên tuấn tú nghe vậy thì ngẩng đầu, ánh mắt dần trống rỗng, rơi vào trầm tư: “Đó là Thần Y Cốc.”
“Thần Y Cốc?”
Diệp Kính Tửu dựa vào lòng thanh niên, tò mò: “Chi Chi ngươi là thế gia y học sao?”
“… Đúng. Từ rất lâu họ Thẩm đã gắn liền với Thần Y Cốc, người ngoài không có tư cách mang họ Thẩm.”
Bình ngọc trên cổ hơi sáng lên, thanh niên vuốt ve bình ngọc, từng đốt ngón tay rõ ràng: “Lúc ta sinh ra Thẩm gia đã suy tàn. Phụ thân muốn khôi phục địa vị của Thẩm gia, mẫu thân yêu phụ thân, hết lòng ủng hộ giấc mơ của phụ thân. Cứ vậy dưới mong đợi đầy nôn nóng của bọn họ, ta đã ra đời.”
Diệp Kính Tửu không chút do dự nói: “Y thuật của Chi Chi lợi hại như vậy, nhất định bá phụ bá mẫu rất tự hào!”
Nghe Diệp Kính Tửu nói vậy, thanh niên không nhịn được mà mỉm cười: “Trong mắt ngươi ta lợi hại như vậy sao?”
“Đương nhiên.”
“Vậy Tiểu Tửu hôn ta một cái!”
Thẩm Chi cười híp mắt đưa mặt đến gần thiếu niên, thiếu niên bất đắc dĩ nhìn hắn, ngẩng đầu hôn nhẹ lên gương mặt hắn.
Nhưng chưa kịp hôn, thanh niên bỗng nghiêng đầu, ôm lấy gáy Diệp Kính Tửu. Hắn như một con sói háo sắc, liếm láp môi thiếu niên, dục vọng mãnh liệt.
“Ư…”
Thiếu niên không chút phản kháng nụ hôn của Thẩm Chi, eo cậu mềm nhũn, toàn tâm toàn ý đắm chìm vào nụ hôn này, tiếng môi lưỡi giao nhau ướt át dần dần lan tỏa…
Nụ hôn kết thúc, Thẩm Chi tiếp tục đề tài “Thần Y Cốc”.
“Tuy rằng trong mắt Tiểu Tửu ta rất lợi hại, nhưng đáng tiếc bởi vì linh căn của ta quá kém, phụ thân từng thất vọng đến mức muốn dùng ta làm dược thai để nuôi dưỡng bào thai chưa chào đời trong bụng mẫu thân.”
Thẩm Chi nhún vai: “Nhưng sau đó xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, mẫu thân ta hoàn toàn mất đi khả năng sinh nở, bọn họ đành phải dồn toàn bộ tâm sức vào ta.”
“Ngươi muốn làm rạng rỡ tổ tông Thẩm gia thì phải học triệt để y thuật của Thẩm gia, học đến cực hạn.”
Mười tuổi, lúc phụ thân kiên nhẫn dạy hắn mổ xẻ đệ đệ đã thành hình người đã nói với hắn như vậy.
Hắn cẩn thận dùng đầu ngón tay ấn lên thân thể đệ đệ, đột nhiên mở to hai mắt: “Mềm.”
“Ta đã xử lý thi thể Già Nhi một chút, có phải là da người sống mềm mại cũng như vậy đúng không?”
Thẩm Chi vội vàng gật đầu, tò mò hỏi: “Phụ thân làm thế nào vậy?”
“Đây cũng là lần đầu tiên ta thành công.” Phụ thân không nhịn được mỉm cười, hơi tự hào. Ông ta kiên nhẫn giảng giải nguyên lý, Thẩm Chi nghe say mê.
Dưới sự hướng dẫn của phụ thân, lần đầu tiên hắn hoàn thành việc mổ xẻ người.
“… Quan trọng nhất là học để dùng.”
Nói đến cuối cùng ánh mắt phụ thân lộ ra vẻ cuồng nhiệt: “Muốn học tốt y thuật thì Chi Nhi ngươi phải thực nghiệm tất cả những suy nghĩ trong đầu. Nhân luân đạo đức, thiên đạo chính pháp gì đó không cần quan tâm, chỉ cần muốn làm, thì cứ làm.”
“Con đường y học, vốn là…”
“Con đường y học, vốn là được xây dựng nên từ vô số sinh mạng.”
Khi khép mi mắt phụ thân và mẫu thân lại, Thẩm Chi mặt đầy máu tươi không nhịn được mỉm cười, thầm thì câu nói phụ thân thường hay nói: “Bất kể dùng thủ đoạn gì, phương pháp gì. Chỉ cần muốn làm, thì cứ làm.”
“Vậy phụ thân và mẫu thân ngươi thật độc ác.”
Phục hồi tinh thần, Tiểu Tửu ở bên cau mày lẩm bẩm: “Sao lại có phụ mẫu biến thái như vậy, còn muốn dùng đứa con mình làm dược thai!”
“Nhưng chờ ta khôi phục ký ức, chúng ta lại đến Thần Y Cốc sống một thời gian!”
Thiếu niên đột nhiên đến gần Thẩm Chi, ôm chặt lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Chi. Cậu nghiêm túc nhìn Thẩm Chi, nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau tạo nên thật nhiều, thật nhiều ký ức tốt đẹp ở Thần Y Cốc, che lấp hết những ký ức xấu!”
Thẩm Chi nhìn thiếu niên đang liên tục nói chuyện, ánh mắt thiếu niên lấp lánh, nụ cười trong mắt càng thêm đậm sâu. Hắn theo lời Tiểu Tửu, từ từ tưởng tượng cuộc sống của bọn họ ở Thần Y Cốc, càng nghe càng say mê.
“Tiểu Tửu thật sự rất muốn đến Thần Y Cốc?” Hắn cười hỏi cậu.
“Bởi vì đó là nơi Chi Chi sống từ nhỏ mà!”
Đúng như dự đoán, thiếu niên gật đầu mạnh, mắt cong lên: “Ừm! Chúng ta nhất định phải đi!”
“Được.”
Thẩm Chi trịnh trọng gật đầu, mỉm cười cọ vào chóp mũi thiếu niên: “Sau khi Tiểu Tửu khôi phục ký ức, ta sẽ đưa ngươi đến Thần Y Cốc, được không?”
“Thật sao?”
“Thật.”
…
Hắn cũng đã làm được.
Diệp Kính Tửu thầm nghĩ.
Không biết là tâm trạng gì, cậu cảm thấy vô cùng nặng nề, vô cùng mệt mỏi.
Thần Y Cốc rất đẹp, đẹp đến mức không giống nhân gian.
Nhưng Diệp Kính Tửu lại cảm thấy khắp nơi đều tràn ngập tử khí.
Đúng lúc này một trận cười đột ngột vang vọng khắp thế giới nhỏ.
Một thiếu niên thanh tú mặt không cảm xúc, thân thể trần trụi đột nhiên xuất hiện ở trung tâm Thần Y Cốc.
Hắn phớt lờ mọi thứ khác thường trước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào bãi cỏ phía trước, quỳ gối tại chỗ không nhúc nhích.
Bụng thiếu niên hơi nhô lên, lộ ra vẻ tròn trịa không phù hợp với thân hình gầy gò của hắn.
Thiếu niên này, chẳng lẽ là…
Khoảnh khắc nhìn thấy thiếu niên, một dự cảm bất an lập tức nổi lên trong lòng Diệp Kính Tửu.
“Chư vị, mời ngồi.”
Lấy thiếu niên làm trung tâm, nhanh chóng dùng linh thảo dựng nên một khán đài hình bán nguyệt khổng lồ.
“Thẩm Chi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”
Mọi người chứng kiến cảnh tượng trước mắt, nhao nhao cau mày, Mục Tu khoanh tay dẫn đầu lên tiếng chất vấn.
Âm thanh kia cười nhẹ nhàng: “Ta muốn mời chư vị thưởng thức một màn diễn xuất đặc sắc. Mà màn diễn xuất này có liên quan mật thiết đến tất cả mọi người ở đây.”
Hắn cười rất thần bí: “Ta cam đoan màn diễn này nhất định rất đặc sắc.”
“Thật sao?”
Diệp Kính Tửu là người đầu tiên hành động, mặt cậu không biểu cảm ngồi vào vị trí trung tâm nhất của khán đài, nhẹ giọng nói: “Ngay cả ta cũng sẽ cảm thấy rất đặc sắc, đúng không? Thẩm Chi?”
Chỉ có tiếng thở dốc nặng nề đáp lại Diệp Kính Tửu.
“Vậy thì bắt đầu đi, ta thực sự chờ không nổi nữa rồi.”
Diệp Kính Tửu khẽ cười, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Cậu không hề tỏ ra hoảng loạn, có lẽ cậu đã sớm hiểu ra dù thế nào mọi chuyện cũng thể không suôn sẻ.
Dù cậu đã ý thức được những gì sắp tới có ý nghĩa gì đối với cậu.
Muốn hủy diệt Diệp Kính Tửu, thật ra chỉ cần làm một việc rất đơn giản.
Mà Diệp Kính Tửu nghĩ, có lẽ Thẩm Chi đã làm được.