[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 16

Khi Diệp Kính Tửu được đại sư huynh đưa về đỉnh Tĩnh Tu thì trời đã về khuya.
Đến lúc thắp nến lên, lúc này cậu mới để ý thấy dưới mắt đại sư huynh xuất hiện quầng thâm mờ nhạt, nhìn là biết vì vội vàng lên đường quay về nên huynh ấy mới mệt mỏi như vậy.
Tâm trạng phấn khởi do được đại sư huynh đón về của Diệp Kính Tửu chẳng mấy chốc bị đập tan, thay vào đó là tự trách và áy náy.
Đại sư huynh gấp gáp lên đường trở về vì cậu, mà trong khi đó cậu và sư tôn…
Yến Lăng Khanh nhìn ra vẻ bất an trên mặt tiểu sư đệ, hắn bèn xoa đầu cậu dặn dò cậu đêm nay cứ nghỉ ngơi cho khỏe.
“Đại sư huynh phải về rồi à?” Diệp Kính Tửu hỏi.
Yến Lăng Khanh quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt hắn ẩn chứa thâm ý sâu xa khó đoán: “Ừm, trời đã khuya rồi, Kính Tửu nghỉ ngơi cho tốt.”
Vốn dĩ trong lòng Diệp Kính Tửu còn vô vàn điều muốn nói với đại sư huynh, nhiều đến mức tâm trí cậu sắp nổ tung.
Nhưng khi Diệp Kính Tửu thấy dáng vẻ mệt mỏi như vậy của đại sư huynh trong lòng cậu có hơi hụt hẫng nhưng cậu vẫn hiểu chuyện gật đầu để Yến Lăng Khanh quay về nghỉ ngơi, sau đó chào tạm biệt hắn.
Nhìn đại sư huynh rời đi, Diệp Kính Tửu tự tắt nến, lên giường nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị.
·
Đêm hôm sau.
“Đây là gì vậy?”
Diệp Kính Tửu cầm mộc bài, trên đó khắc bốn chữ to “Đặc sản Tù Uyên” mà rơi vào trầm tư.
Đại sư huynh “ừm” một tiếng, phát hiện vẻ mặt của tiểu sư đệ cực kỳ phức tạp, bản thân hắn cũng có hơi lúng túng: “Tiểu sư đệ không thích à?”
“Cũng không phải là không thích…”
Diệp Kính Tửu đáp có hơi lưỡng lự nhưng cậu vẫn quyết định giữ thể diện cho đối phương: “Tù Uyên có bán đặc sản hả?”
“Ừ… lúc đến đó ta thấy có tiểu thương rao bán nên đã mua cho Kính Tửu, nghe nói có thể mang lại may mắn nữa.”
Đại sư huynh vừa nói vừa lấy đủ loại đồ ăn vặt khô trong túi ra: “Nếu Kính Tửu không thích cái đó thì vẫn còn những thứ này, chúng là món ăn đặc sản do người dân địa phương làm ra. Ta đã nếm thử rồi, nó là món đầu tiên ta ăn sau khi tích cốc, ngon lắm.”
Diệp Kính Tửu lấy một miếng bỏ vào miệng, vẻ mặt cậu không hề thay đổi nuốt hết dưới cái nhìn chăm chú của đại sư huynh: “… Ừm, đúng là ngon thật.”
Quả nhiên chỉ có đại sư huynh tích cốc một thời gian quá dài mới nuốt trôi thứ thức ăn khô khan thế này, còn không hề hay biết chỗ bất ổn mà khen ngon.
Trước đây đại sư huynh sống qua ngày kiểu gì vậy? Phái Tiêu Dao theo đuổi khổ tu, cũng tức là luyện cho vị giác của con người ta bị thoái hóa theo luôn à?
Mặc dù Diệp Kính Tửu không biết phải nói sao về những món đặc sản hơi kỳ lạ này nhưng chuyện đại sư huynh đi Tù Uyên còn nhớ mang quà về cho cậu đã khiến cậu rất vui.
Diệp Kính Tửu nuốt nước miếng, chờ cảm giác nóng rát ở cổ họng hơi dịu đi một chút, cậu mới bắt đầu nở một nụ cười bí hiểm với sư huynh: “Ta cũng có thứ muốn tặng cho đại sư huynh!”
Tiểu sư đệ cũng có quà… Cho hắn sao?
Yến Lăng Khanh cười, hắn không khỏi thấy bất ngờ liền dịu dàng hỏi: “Ồ? Là gì thế?”
Hắn tràn đầy mong đợi nhìn tiểu sư đệ tỏ vẻ thần bí lấy một tờ giấy ra, sau đó cậu gấp trái gấp phải, một người giấy nhỏ dần dần thành hình thế nhưng nụ cười trên khóe môi hắn càng lúc càng nhạt đi.
… Là bí pháp gấp giấy của sư tôn.
Ngày nhỏ vì Yến Lăng Khanh phải tu luyện một mình trong Điện Tĩnh Tu mà không có ai bầu bạn, có những lúc hắn thấy vô cùng cô đơn, cho nên sư tôn mới gấp một người giấy nhỏ chơi với hắn. Đó cũng chính là khoảng thời gian tự do tự tại nhất đời hắn.
Sau này khi hắn đã trưởng thành, từ người bạn chơi cùng người giấy nhỏ đã biến thành sư phụ nhỏ, có thể thay sư tôn dạy hắn tu luyện.
Khoảng thời gian sau, kể từ khoảnh khắc Yến Lăng Khanh rời khỏi Điện Tĩnh Tu, hắn không còn gặp lại người giấy nhỏ nữa.
“Tang tang tang tàng~ người giấy nhỏ này chính là quà tặng huynh! Ta tặng người giấy nhỏ này cho đại sư huynh để nó từ nay về sau luôn ở bên cạnh đại sư huynh.”
Yến Lăng Khanh cúi đầu nhìn người giấy nhỏ tiểu sư đệ gấp, nó đang lảo đảo nhảy vào lòng bàn tay hắn, nhẹ nhàng cất tiếng: “Chào đại ~ sư ~ huynh ~”
Khuôn mặt ngoan ngoãn của tiểu sư đệ như đang chờ hắn khen ngợi, cậu hỏi: “Đại sư huynh! Sao nào sao nào? Món quà này hay lắm đúng không?”
“Ừm, ta rất thích.”
Ngón tay Yến Lăng Khanh nhẹ nhàng chọc vào người giấy nhỏ Diệp Kính Tửu gấp, vật bé nhỏ ấy lập tức ngã nhào xuống lòng bàn tay hắn, hồi lâu sau vẫn chưa thấy đứng lên được: “Tiểu sư đệ học bí pháp này từ khi nào vậy? Sư tôn dạy đệ à?”
“Hả?… Vâng.”
Diệp Kính Tửu lắp bắp đáp, cậu không chú ý đến ánh mắt ngày một tối đi của đại sư huynh.
Ban nãy cậu còn đang lo vênh váo tự đắc nên lúc này cậu mới chợt nhớ ra người dạy cho mình bí pháp gấp giấy là ai.
Ngay sau đó, trong đầu Diệp Kính Tửu hiện lên cảnh tượng mình ngồi cạnh sư tôn trước đây, bám dính lấy sư tôn, đòi y dạy mình cách gấp người giấy nhỏ.
Khi đó cậu còn tưởng rằng cậu ngày càng thân thiết với sư tôn là vì đã quen với y nhưng giờ nghĩ lại ——
Rõ ràng là vì sau khi hai người kết nối tinh thần, ý thức quá mức thân mật đã ảnh hưởng đến cậu, khiến cậu phá vỡ một tầng ngăn cách vốn không nên phá với sư tôn, từ đó cũng dẫn đến thái độ càng thêm mờ ám của cậu với sư tôn.
Bây giờ, Diệp Kính Tửu vẫn chưa kể cho đại sư huynh biết chuyện cậu vô tình kết nối tinh thần với sư tôn.
Nhưng nếu cậu thật sự thích đại sư huynh, quyết định ở bên đại sư huynh thì sớm muộn gì Diệp Kính Tửu cũng phải nói cho đại sư huynh biết toàn bộ sự việc, không chỉ dừng lại ở chuyện cậu làm cùng sư tôn mà còn là về cơ thể cậu, cũng về thân phận bí mật của cậu.
Lúc Diệp Kính Tửu ở Điện Tĩnh Tu cậu đã nghĩ đến việc chờ khi nào đại sư huynh trở về sẽ nói cho hắn biết những bí mật này. Nhưng giờ đây khi đại sư huynh đã đứng trước mặt cậu rồi, câu chuyện dây dưa giữa cậu và sư tôn, Mục Tu, hay cả ma tôn khiến cậu mất hết can đảm, không thốt nên lời.
Diệp Kính Tửu sợ mình khi nói ra đại sư huynh không còn đối xử với cậu như trước nữa.
Diệp Kính Tửu không mấy tự tin về mức độ yêu thương mình của người khác. Bọn họ ở bên nhau chỉ vì đêm đó cậu đã giải quyết dục vọng giúp đại sư huynh. Con người đại sư huynh vốn chính trực, đứng đắn nên hắn quyết muốn chịu trách nhiệm với cậu, từ đó mối quan hệ giữa bọn họ mới mơ mơ hồ hồ được xác định.
Bọn họ ở bên nhau, cậu cũng thích đại sư huynh nhưng quan hệ mập mờ, không rõ ràng này luôn khiến Diệp Kính Tửu không có cảm giác an toàn.
Trong lúc đại sư huynh đi dẹp loạn, bình định những con yêu thú đang náo loạn ở Tù Uyên, cậu đã kết nối tinh thần với sư tôn sau đó bị Mục Tu dùng đầu gối cọ âm hộ, còn thủ dâm phun nước trước mặt ma tôn, Diệp Kính Tửu sợ đại sư huynh biết chuyện sẽ chê cậu dơ.
Cậu muốn hình tượng của mình trước mặt đại sư huynh mãi mãi luôn là tiểu sư đệ trong sạch.
“Kính Tửu?”
Diệp Kính Tửu lấy lại tinh thần, cậu nhìn thẳng vào mắt đại sư huynh mà hắn cũng đang im lặng nhìn cậu, sau đó hắn hỏi: “Sao lại ngẩn người vậy?”
“Không, không có gì.”
Diệp Kính Tửu ấp úng đáp, cậu đỡ người giấy nhỏ trong lòng bàn tay đại sư huynh dậy xong thì chuyển chủ đề: “Đại sư huynh, bây giờ người giấy nhỏ của ta chỉ biết đi và nói mấy câu thôi. Nhưng mà sau này ta mạnh hơn rồi, người giấy nhỏ này cũng sẽ mạnh theo, lúc đó ta để nó luôn ở bên cạnh đại sư huynh, mỗi ngày đều bảo vệ huynh được không?”
“… Bảo vệ ta ư?”
Đôi mắt Yến Lăng Khanh hơi xao động, hắn nhỏ giọng hỏi: “Vì sao?”
“Đại sư huynh đi Tù Uyên tra xét tình huống bất thường, chắc hẳn trên đường đi huynh đã phải đối mặt với nhiều tình thế nguy hiểm. Mà lúc ta ở Điện Tĩnh Tu, trong lòng vẫn luôn lo lắng không biết đại sư huynh có gặp chuyện gì bất trắc không nên mới xin sư tôn dạy cho ta bí pháp gấp giấy.”
Diệp Kính Tửu thi triển linh pháp khiến người giấy nhỏ làm động tác chiến đấu trên tay đại sư huynh rồi cười toe toét nói: “Nhìn cũng vui nhỉ? Đợi sau này người giấy nhỏ mạnh hơn nó sẽ đỡ đòn cho đại sư huynh, giải nguy cho huynh! Đương nhiên, tốt nhất là huynh không gặp hiểm nguy nào cả!”
Yến Lăng Khanh mím môi, người giấy nhỏ yếu ớt trên tay hắn còn đang bận múa may cánh tay, sau đó lại vì dùng quá nhiều sức thế là mệt mỏi ngồi phịch xuống bàn tay hắn khóc òa lên.
Dáng vẻ non yếu, mềm mại này rất giống với tiểu sư đệ ngây thơ, ngốc nghếch của hắn.
Cảm xúc trong lòng hắn thoáng trầm xuống, lòng bàn tay hắn nóng ran, yết hầu không ngừng lăn lên trượt xuống, hắn khàn giọng nói: “Kính Tửu có biết bí pháp gấp giấy này một lần chỉ có thể gấp được một cái không? Nếu ngươi không hủy cái này thì về sau ngươi không thể gấp ra người giấy mới được. Bây giờ Kính Tửu tặng người giấy nhỏ này cho ta rồi, lỡ sau này ngươi gặp chuyện thì phải làm sao?”
“Ta biết nhưng không sao đâu.”
Diệp Kính Tửu chẳng hề do dự đã cười tủm tỉm nói: “Ta có đại sư huynh bảo vệ ta là đủ rồi.”
Yến Lăng Khanh ngẩn ngơ nhìn tiểu sư đệ đang cười tươi, sau một lúc im lặng rất lâu, hắn đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếng cười ấy rất nhẹ mà đong đầy ấm áp.
Nỗi buồn bực khó tả trong lòng hắn chợt tan biến, Yến Lăng Khanh nhìn vào đôi mắt trong trẻo như dòng suối của tiểu sư đệ, giọng điệu vừa dịu dàng vừa nghiêm túc: “Được, đại sư huynh sẽ bảo vệ ngươi. Đại sư huynh thề, từ nay về sau… Đại sư huynh nhất định sẽ che chở cho ngươi, tuyệt đối không để Kính Tửu phải chịu bất kỳ tổn thương nào.”
Diệp Kính Tửu tự nói lời sến sẩm thì không cảm thấy gì nhưng khi nghe đại sư huynh nói thế, tai cậu dần dần nóng lên.
Tuy cậu thấy ngại muốn chết nhưng vẫn không nhịn được cong khóe môi, không ngừng gật đầu:
“Vâng ạ!”
.
Bầu không khí càng thêm mờ ám.
Diệp Kính Tửu nhìn đại sư huynh cẩn thận cất người giấy nhỏ ngốc nghếch của mình vào, đối xử với nó hệt như báu vật vô giá.
Sau đó, cậu áp sát người vào cơ thể đại sư huynh, đại sư huynh vén những sợi tóc xõa bên tai cậu ra sau, khẽ nói: “Kính Tửu, nhắm mắt lại.”
Tim Diệp Kính Tửu đập như trống bỏi, rõ ràng cậu đã đoán trước được điều gì sẽ xảy ra nhưng cậu vẫn thấy vô cùng căng thẳng. Cậu nắm chặt ống tay áo, mặt đỏ bừng, nhắm hai mắt lại.
Đúng lúc này, một nụ hôn rất đỗi dịu dàng từ từ đặt lên môi cậu.
Đầu tiên, người ấy nhẹ nhàng chạm vào, sau đó liếm ướt cánh môi, cuối cùng lưỡi của họ chạm vào nhau, quấn quýt, nụ hôn say đắm.
Diệp Kính Tửu nhón chân, cậu giơ tay ôm cổ đại sư huynh, chóp mũi chạm chóp mũi hắn.
Cậu có thể cảm nhận được đối phương đang dần siết chặt tay ôm eo mình, hơi thở nóng rực của người nọ phả lên gò má cậu.
Diệp Kính Tửu chìm đắm trong nụ hôn, cậu chưa bao giờ thấy cảm giác hai đầu lưỡi quấn quýt lại tuyệt vời đến thế. Cậu chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt có xu hướng ngày càng dữ dội, không hề nhận ra cảm giác tê dại truyền đến từ đầu ngón chân.
Không biết từ khi nào cậu đã bị đại sư huynh đè xuống giường, bàn tay to lớn của đại sư huynh đặt sau đầu cậu, hắn hôn cậu sâu hơn. Sau khi nụ hôn này kết thúc, hai người tách ra, một sợi chỉ bạc kéo dài trong không trung rồi đứt đoạn.
Diệp Kính Tửu hơi mở mắt liền mắt chạm mắt với đại sư huynh, rồi cậu tự mình sa vào trong đôi mắt sâu thẳm của nam nhân.
Đôi mắt ấy chứa đựng vô vàn vì sao và cả cậu nữa.
Nụ hôn nồng nhiệt, dồn dập vừa rồi khiến Diệp Kính Tửu thở không ra hơi, rõ ràng ban đầu kỹ thuật hôn của cả hai đều cực kỳ vụng về nhưng chẳng mấy chốc đại sư huynh đã thành thạo kỹ thuật hôn, nắm giữ quyền chủ động trong lần quấn quýt môi răng này.
Cậu mím môi, nuốt hết nước bọt trong khoang miệng, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, phải mất một hồi lâu cậu mới thốt ra được một câu: “Ưm… Đại sư huynh…”
Diệp Kính Tửu nhận ra lớp vải mềm mại bao bọc mình đã ướt đẫm, đáng lẽ cậu nên để đại sư huynh rời đi. Nhưng tình dục ngày càng dâng cao, cùng với tình yêu mình dành cho đại sư huynh đã khiến cậu do dự, mãi vẫn chưa làm gì.
Tận sâu trong âm hộ truyền đến một cảm giác trống rỗng, Diệp Kính Tửu của trước đây sẽ dùng ngón tay giải quyết, nhưng hôm nay… hôm nay có điều khác biệt.
Cậu chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn đại sư huynh.
Dáng vẻ hứng tình của thiếu niên dưới thân rất dễ kích thích dục vọng nam nhân.
Cổ họng Yến Lăng Khanh khô khốc, dục vọng đã bị khơi dậy trong nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi, phần thân dưới hắn phồng lên một cục lớn, ép sát vào bụng tiểu sư đệ.
Dường như tiểu sư đệ cũng đã nhận ra, khuôn mặt thanh tú ấy đỏ bừng, ánh mắt nhìn về phía hắn sáng như sao, hàng mi cong vút không ngừng run rẩy.
Tiểu sư đệ có hơi thẹn thùng nhưng cậu không phản kháng, để lộ dáng vẻ mặc hắn thích làm gì thì làm.
Đôi mắt nam nhân dần tối đi, ngọn lửa dục vọng nơi đáy mắt hắn càng cháy càng mãnh liệt, yết hầu hắn liên tục lăn lên trượt xuống. Khoảnh khắc dục vọng sắp phá vỡ lý trí, Yến Lăng Khanh cúi người xuống chuẩn bị làm gì đó với thiếu niên bên dưới thì hắn đột ngột dừng lại.
… Không được, tiểu sư đệ còn nhỏ. Chuyện hắn muốn làm tối nay… Cậu sẽ không chịu nổi.
Yến Lăng Khanh nuốt nước bọt liên tục tiết ra trong khoang miệng, cố nén ngọn lửa cháy bỏng kia xuống, kiềm chế hành động của mình. Bàn tay hiện rõ khớp xươn siết chặt khăn trải giường bên cạnh tiểu sư đệ, dùng nhiều sức đến mức để lại rất nhiều nếp nhăn trên đó, gân xanh nơi thái dương hắn hằn lên từng đường.
Không được, tiểu sư đệ còn quá nhỏ, hắn không thể làm tổn thương cậu.
Yến Lăng Khanh nghiến răng, cảnh cáo bản thân hết lần này đến lần khác, bấy giờ hắn mới có thể miễn cưỡng khoác lên lớp da đại sư huynh dịu dàng như trước đây.
Hắn hít một hơi thật sâu nhìn tiểu sư đệ ngoan ngoãn bị hắn đè dưới thân, đôi mắt ngấn nước kia như đang ám chỉ hắn trong vô tình. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước bọt còn vương trên khóe miệng cậu, tuyên bố kết thúc đêm nay: “Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngươi nghỉ ngơi sớm đi Kính Tửu.”
Âm thanh ấm áp, nhẹ nhàng đã trở nên cực kỳ khàn, lớp ngụy trang dịu dàng sắp sửa không xích nổi con thú hoang đang xao động trong tâm trí Yến Lăng Khanh. Dục vọng cố nén đã đi đến bờ vực tan vỡ. Hắn ngồi dậy rời khỏi người tiểu sư đệ, cưỡng ép bản thân nhìn đi chỗ khác.
“Đại sư huynh…” Giọng nói nhỏ nhẹ của tiểu sư đệ vang lên.
Chẳng hiểu sao bây giờ Yến Lăng Khanh lại nhớ đến khoang miệng ấm mềm của tiểu sư đệ đêm đó, cậu ngây ngô bú mút dương vật trướng to của hắn, cuối cùng cũng là hắn ấn mạnh đầu tiểu sư đệ rồi bắn từng luồng tinh dịch đặc sệt vào cổ họng tiểu sư đệ.
Hắn phải đi. Yến Lăng Khanh tự nhủ.
Nếu bây giờ không rời đi, hắn sẽ làm những chuyện cực kỳ quá đáng với tiểu sư đệ, bắt nạt tiểu sư đệ tới khi cậu không chịu nổi, khóc lớn mới thôi.
Đó là điều Yến Lăng Khanh của hiện tại không muốn nhìn thấy.
Nhưng mà lúc hắn sắp sửa xoay người rời đi, một cánh tay mảnh khảnh chợt kéo lấy ống tay áo hắn.
“Đại sư huynh… Huynh đừng đi…” Thiếu niên phía sau nhỏ giọng níu kéo hắn.
Yến Lăng Khanh dừng bước, yết hầu liên tục chuyển động, hắn xoay người thấy tai tiểu sư đệ đỏ như sắp rỉ máu.
Ánh mắt của tiểu sư đệ hơi né tránh nhưng rồi cậu cũng có thể lấy hết can đảm ngẩng đầu đối diện với hắn.
Yến Lăng Khanh nghe thấy tiểu sư đệ ngập ngừng, cậu nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh, ta, ta muốn nói với huynh… Một bí mật.”