[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 159

“Vừa rồi Diệp Kính Tửu có qua đây không?”
Luyện công được giữa chừng, Mục Tu đột nhiên hỏi một câu, ngẩng đầu nhìn về phía sư tổ.
Yến Lăng Khanh im miệng không đáp lời nào, chuyên tâm luyện công.
Nói là chuyên tâm luyện công nhưng Mục Tu lại cảm thấy không khí xung quanh nặng nề hơn mấy phần.
Cậu ta không khỏi thầm cười nhạo: Hai sư đồ này không hổ là sư đồ, ngay cả cách giận dỗi cũng giống nhau như đúc. Nếu là cậu ta thì đã sớm chặn Diệp Kính Tửu, dùng đủ mọi cách giữ cậu ở lại.
“Sư huynh, nếu huynh cứ mãi không hành động, dễ bị người khác chiếm tiện nghi lắm đấy.” Mục Tu nói đầy ẩn ý.
Hắn nắm chặt đại đao trong tay, bổ xuống tảng đá trước mặt. Đao ý sắc bén như chớp nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh, nhưng chưa kịp gây sát thương đã bị linh lực của Yến Lăng Khanh hóa giải.
Yến Lăng Khanh liếc mắt nhìn cậu ta, ánh mắt không chút ấm áp nhưng giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Muốn sửa người trước hết phải sửa mình, muốn sửa mình trước tiên phải sửa tâm.. Nhiều năm không gặp, dường như tâm tính sư đệ vẫn chẳng khá lên chút nào.”
“Vậy chẳng phải là trong lòng vẫn chưa quên người khác à?”
Mục Tu cười, nghiêm túc nói: “Phụ thân ta bảo nếu muốn trở thành một nam nhân đội trời đạp đất chân chính, trước tiên phải thành gia lập nghiệp. Sư huynh lo lắng cho ta như vậy, sao không giúp ta vượt qua cửa ải này? Ta cũng không cần sư huynh trực tiếp giúp, dù sao thích huynh cũng là chuyện cũ rồi. Ý ta là, sư huynh nhẫn tâm chút…”
Đột nhiên thiên địa tĩnh lặng, một luồng sát khí nhanh như chớp phóng đến cổ Mục Tu.
Mục Tu phản ứng cực nhanh, khó khăn dùng đao đỡ được đòn chí mạng này, nhưng cơ thể vẫn bị sát ý ép phải lùi hơn mười trượng. Linh lực trong người lập tức nhấc lên như sóng dữ, dư chấn liên tục đập mạnh vào tim phổi Mục Tu. Cậu ta nhíu mày, cúi đầu ho ra máu.
“Sư huynh cũng… khụ khụ, cũng không cần ra tay, khụ, nặng như vậy.”
“Miệng lưỡi Mục sư đệ sắc bén, ở ngoài đắc tội nhiều người, dù sao cũng cần ai đó dạy dỗ một chút.”
Yến Lăng Khanh cười khẽ, ánh mắt càng lạnh lẽo: “Không bằng để sư huynh giúp ngươi.”
Không thể nào, Yến Lăng Khanh sẽ không thật sự cho rằng cậu ta là quả hồng mềm dễ bắt nạt chứ?
Mục Tu nhếch mép, cậu ta nhìn chằm chằm Yến Lăng Khanh, cười khiêu khích: “Sư huynh giận rồi sao? Cũng tại ta lắm mồm. Nhưng nếu sư huynh muốn luận bàn với ta, vậy ta xin cung kính không bằng tuân lệnh?”
“Xin chỉ giáo, đại sư huynh.”
Đùng ——
Đùng đùng ——
Đùng đùng đùng ——
Rốt cuộc ngoài kia đang làm gì vậy?
Tiếng động ầm ĩ khiến cả gian phòng cũng rung chuyển, chấn động làm do Diệp Kính Tửu quên sạch những lời đã chuẩn bị.
Cậu và sư tôn ngồi đối diện, trên bàn bày hai chén trà nóng.
Diệp Kính Tửu “ờm” một lúc, dưới ánh mắt của sư tôn giọng nói ngày càng nhỏ, cuối cùng lúng túng gãi mặt, ánh mắt lảng tránh: “Sư tôn, bên ngoài ồn quá ha…”
Nghe vậy, ngón tay nam nhân gõ nhẹ lên bàn.
Không biết đầu óc Diệp Kính Tửu bị chập mạch chỗ nào, vô thức tưởng rằng sư tôn muốn cậu tới gần. Cậu vội vàng dịch ghế lại, nhưng vừa động đậy thì tiếng động bên ngoài bỗng im bặt.
Hóa ra là dùng pháp thuật để tránh gian phòng gặp nạn à…
Diệp Kính Tửu hiểu ra, nhất thời xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Sư tôn thu tay lại, giọng nói lạnh lùng không nghe ra được bất kỳ cảm xúc dao động nào: “Ngươi đã nghĩ xong muốn nói gì với bổn tọa chưa?”
“A… đúng, đúng.”
Xem ra sư tôn không phát hiện ra cậu vừa tự mình đa tình. Diệp Kính Tửu thở phào, lặng lẽ trở về chỗ cũ.
Còn muốn nói gì…
Diệp Kính Tửu bối rối, quá căng thẳng đến nỗi bây giờ cậu chẳng nghĩ ra được một câu nào.
… Thôi, nghĩ gì nói nấy vậy.
Diệp Kính Tửu cam chịu nghĩ vậy: “Con thấy mấy ngày nay sư tôn không vui.”
“Thật sao?”
Nam nhân lặng lẽ vuốt ve chén trà, mắt cụp xuống nhìn mặt nước trà, đường nét gương mặt nghiêng tuấn tú lạnh lùng hiện lên rõ ràng: “Ngươi còn quan tâm bổn tọa?”
“Nói gì thế, sao con lại không quan tâm sư tôn chứ?”
Diệp Kính Tửu lập tức cười nịnh nọt: “Hơn nữa con nghĩ lý do mấy ngày nay sư tôn không vui phần lớn là tại con.”
“Nói xem.”
Diệp Kính Tửu hắng giọng: “Khoảng thời gian đó ở phái Tiêu Dao, dù sư tôn và đại sư huynh có mâu thuẫn nhưng tâm tình cũng khá tốt. Song vừa đến Ma cung gặp Hoa Bất Tiếu, thêm Lâm Thời Chiêu và Mục Tu, tâm tình sư tôn càng tệ hơn. Trong lúc sư tôn đến Tù Uyên Hoa Bất Tiếu còn giúp con… giúp con giải cổ Ma Dục, con —–”
“Đây là lý do ngươi nghĩ ra?”
Sắc mặt nam nhân khó coi, đôt nhiên cắt ngang lời Diệp Kính Tửu, đặt chén trà xuống.
Diệp Kính Tửu không lùi bước, lấy dũng khí nói: “Chẳng lẽ con nói sai sao?”
“…”
Sư tôn nhìn cậu hồi lâu, rồi dời ánh mắt sang chỗ khác, thản nhiên nói: “Có lẽ có một phần.”
“Còn lại là vì sao?”
Diệp Kính Tửu hỏi: “Là do sư tôn lo lắng cho an nguy của con?”
“… Tại sao không thể lo lắng?”
Dáng người nam nhân thẳng tắp, áo trắng đội mũ tựa như không có quan hệ gì với khói lửa nhân gian. Nhưng tiên nhân cao ngạo này giờ đây lại vì một thiếu niên mà nếm trải mọi đắng cay ngọt bùi của thế gian.
“Tình thế bây giờ không quá lạc quan, pháp lực cao cường không có nghĩa là bổn tọa giải quyết được hết mọi chuyện. Liễu Khuê Diêu và Thẩm Chi đều là kẻ gian trá, chúng hắn như chuột chạy qua đường, dù ai cũng ghét, đuổi đánh đuổi giết nhưng vẫn luôn sống sót.”
Sầm Lan cúi đầu: “Bổn tọa lo lắng cho ngươi, không có gì sai.”
“Bọn hắn đã đến đường cùng, không gây nên được sóng gió gì lớn.”
Tuy trong lòng đồng ý với sư tôn, ngoài mặt Diệp Kính Tửu vẫn giả vờ không quan tâm: “Con không sợ, sư tôn.”
“Nhưng bổn tọa sợ.”
Câu nói kia nhẹ như gió thoảng, thậm chí Diệp Kính Tửu còn tưởng là ảo giác.
Cậu thăm dò nhìn nam nhâ nnam nhân chỉ uống trà, như thể câu nói kia không phải do y nói ra.
Diệp Kính Tửu mím môi, cảm xúc phức tạp đánh thẳng vào lồng ngực cậu, tạo ra một khoảnh khắc rung động.
“Sư tôn luôn như vậy, trong lòng nghĩ gì cũng không chịu nói thẳng với con.”
Diệp Kính Tửu nói: “Con muốn biết tất cả suy nghĩ của sư tôn. Nên lần sau sư tôn cứ nói thẳng lòng mình với con nhé?”
“Nếu bổn tọa nói ra hết những lời trong lòng, Diệp Kính Tửu, liệu ngươi có tiếp nhận được không?”
“Con…”
Kết cục của mọi chuyện đều như vậy.
Mỗi khi Sầm Lan ép sát, thiếu niên liền thu mình như rùa rút đầu, né tránh thế công của y.
Y nhìn thiếu niên, sắc mặt đối phương biến đổi liên tục, môi khẽ mấp máy, muốn thổ lộ điều gì đó với y, lại mạnh mẽ kìm nén vào giây phút sắp bật ra.
“Có lẽ… có lẽ là con quá lỗ mãng.”
Thiếu niên vịn bàn đứng dậy, cáo từ y: “Hôm nay lời nói của con có phần lỗ mãng, sư tôn chớ để trong lòng. Con còn có việc, xin phép —–”
Sầm Lan giữ chặt cổ tay thiếu niên đang định rời đi.
“Diệp Kính Tửu, ngươi đã từng động lòng với bổn tọa chưa, dù chỉ là thoáng qua.”
Thân thể thiếu niên cứng đờ, hồi lâu sau câu hỏi của Sầm Lan, trong phòng chỉ còn im lặng.
Diệp Kính Tửu muốn bỏ chạy, nhưng Sầm Lan không buông tay, kiên nhẫn chờ cậu đáp lại.
Rồi y thấy thiếu niên quay mặt sang, gần như không thể nhận ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Hóa ra không phải ảo giác của y.
Hóa ra những gì y làm vì cậu, Diệp Kính Tửu đều khắc ghi trong lòng.
Y buông tay, giọng nói lạnh lẽo hiếm hoi trở nên dịu dàng.
“Vậy là đủ rồi.”
——
Tình cảm dành cho sư tôn luôn là điều khiến Diệp Kính Tửu mâu thuẫn và day dứt.
Cậu kính trọng sư tôn, tin tưởng và ỷ lại vào y, thế mà lại cùng hắn ân ái, đắm chìm trong sự giải phóng của dục vọng bị kìm nén.
Tình cảm trái với luân thường đạo lý này khiến Diệp Kính Tửu hổ thẹn.
Diệp Kính Tửu không ở lại phòng lâu, cậu nhanh chóng rời đi, tìm Hoa Bất Tiếu củng cố thần hồn mỗi ngày.
Đại sư huynh đưa cậu đi.
Trên đường, sư huynh không nhắc đến việc cậu tìm sư tôn.
Diệp Kính Tửu chần chừ, cảm giác tội lỗi gần như nhấn chìm cậu.
“Đệ đi tìm sư tôn.”
Im lặng thật lâu, cuối cùng Diệp Kính Tửu thú nhận với đại sư huynh: “Sư tôn có vẻ không vui, nên đệ qua trò chuyện.”
Đại sư huynh không hỏi chi tiết, hắn mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Vậy tâm trạng sư tôn có khá hơn không?”
Diệp Kính Tửu nhớ lại trạng thái của sư tôn trước khi rời đi, do dự: “Chắc là khá hơn chút.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Yến Lăng Khanh không hỏi thêm, càng khiến Diệp Kính Tửu bồn chồn: “Sư huynh không hỏi đệ gì sao?”
“Kính Tửu muốn huynh hỏi gì?”
“Ví dụ như đệ và sư tôn nói chuyện gì?”
“Đó là chuyện riêng của sư đệ, nếu đệ không muốn nói, huynh sẽ không hỏi.”
“…”
Diệp Kính Tửu dừng lại, hít sâu một hơi: “Đệ hỏi sư tôn, gần đây tâm trạng không tốt có phải vì đệ không?”
“Sư tôn nói phải, rồi hỏi đệ có từng rung động với y không?”
Yến Lăng Khanh dừng lại, nụ cười trên mặt dần phai nhạt. Hắn nhìn Diệp Kính Tửu, không truy vấn cậu, chỉ im lặng chờ thiếu niên đáp lại.
Không ngoài dự đoán, hắn nghe thiếu niên nói: “Đệ gật đầu.”
Điều này chưa bao giờ là bí mật.
Thiếu niên thuần khiết, một khi có tình cảm, rất khó che giấu cảm xúc trong ánh mắt.
Sự ỷ lại, sùng bái, thậm chí là tình cảm mãnh liệt của Diệp Kính Tửu dành cho sư tôn…
Yến Lăng Khanh cũng từng thấy trong ánh mắt của thiếu niên khi nhìn hắn.
Điều này chưa bao giờ là bí mật.
“Đệ không biết phải làm sao. Đệ thấy mình thật ghê tởm.”
Diệp Kính Tửu nói, cậu muốn đến gần đại sư huynh, lại cảm thấy mình không xứng: “Dường như đệ chưa bao giờ xứng đáng với tình yêu của sư huynh.”
Sư huynh im lặng nghe cậu nói, nhẹ giọng hỏi cậu: “Vậy đệ muốn huynh rời bỏ đệ sao? Kính Tửu.”
“Không muốn!”
Sư huynh nói ra điều Diệp Kính Tửu sợ nhất, cậu vô thức nắm chặt tay sư huynh, lắc đầu: “…Đệ không muốn, sư huynh.”
“Nhưng tình yêu, xưa nay không thể chia sẻ cho hai người.”
Đại sư huynh nói với cậu: “Huynh sẽ không chia sẻ tình yêu với đệ cho người khác. Cũng vậy, Kính Tửu, đệ không thể chia sẻ tình cảm với huynh cho sư tôn, Hoa Bất Tiếu, Thẩm Chi, hay nhiều người khác nữa.”
Diệp Kính Tửu kinh ngạc nhìn thanh niên.
Ngay cả lúc này, giọng nói của thanh niên vẫn dịu dàng nhu hoà, ánh mắt nhìn Diệp Kính Tửu vẫn tràn đầy yêu thương. Hắn hoàn mỹ đến mức ánh sáng của thế gian dường như cũng ưu ái hắn, phản chiếu khiến hắn không giống người thường.
“Huynh yêu đệ, Kính Tửu, chính vì vậy, huynh không thể chấp nhận sự thật rằng đệ cũng yêu một người khác.”
Yến Lăng Khanh nói: “Nên huynh hy vọng đệ có thể đưa ra quyết định, ít nhất là vì huynh.”
Yêu Yến Lăng Khanh hay Sầm Lan, hoặc những người khác, chưa bao giờ là lựa chọn nhiều hơn một.
Tình yêu chỉ có thể chọn một, chỉ có thể chọn một.
“… Đệ biết rồi, sư huynh.”
Diệp Kính Tửu không buông tay Yến Lăng Khanh, cậu nắm chặt hơn, nắm chặt hơn: “Đệ sẽ giải quyết mọi chuyện.”
“Nhưng huynh có thể cho ta thêm thời gian không? Đệ đảm bảo sẽ rất nhanh, ngay sau khi mọi chuyện kết thúc.”
Diệp Kính Tửu thì thầm: “Đệ không muốn mất huynh, sư huynh.”
Yến Lăng Khanh nắm chặt tay thiếu niên, khóe miệng hắn cong lên, rồi lại cố kìm nén, cuối cùng không nhịn được mà nở nụ cười.
“Được, huynh chờ đệ.”
Yến Lăng Khanh nhìn thiếu niên, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.