[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 158

Diệp Kính Tửu không ngờ, chuyện mà Lâm Thời Chiêu gọi là đánh dấu hồn phách của Liễu Khuê Dao lại có thể hoàn thành dễ dàng như vậy.
Lúc cậu đẩy cửa bước ra, đầu tiên là thấy sư tôn, kế đến là đại sư huynh, cuối cùng là tên mặt dày Mục Tu lẽo đẽo theo sau.
Mặt đối phương dày như tường thành, chưa đợi sư tôn mở miệng cậu ta đã vội vàng cướp lời: “Diệp Kính Tửu, thân thể thế nào rồi? Khỏe không?”
Diệp Kính Tửu nhìn cậu ta một cái, không trả lời.
Đợi Mục Tu hỏi xong, sư tôn dừng chút, nói: “Chủ phách của ngươi lại thiếu một hồn, thân thể này không thể chịu được thêm bao lâu nữa. Yêu tộc có nói kỳ hạn không?”
“Còn ba ngày.”
Diệp Kính Tửu đáp, cậu chớp mắt với sư huynh bên cạnh ra hiệu cơ thể mình không sao: “Lâm Thời Chiêu đúng thật là có vài thủ đoạn, con cũng không ngờ lại hoàn thành đánh dấu dễ dàng như vậy.”
“Tất nhiên hắn phải có chút năng lực để kéo dài hơi tàn.” Sư tôn thản nhiên nói.
Ừm, lời này nghe không được tự nhiên cho lắm.
Diệp Kính Tửu nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nói đến đây thôi, bên phía Hoa Linh còn có việc cần ta. Sư tôn, sư huynh, vậy ta đi tìm, nàng trước…?”
Đang nói dở, Diệp Kính Tửu dần dần im lặng.
Ánh mắt sư tôn nhìn về phía cậu khiến Diệp Kính Tửu hơi chột dạ, cậu lộ vẻ mất tự nhiên quay mặt sang chỗ khác, hắng giọng một cái.
“Ngươi không muốn ở cùng bổn tọa như vậy sao?” Nam nhân trước mặt trầm giọng hỏi cậu.
“À, con…”
Câu hỏi của nam nhân khiến đầu óc Diệp Kính Tửu chớp mắt trống rỗng, cậu há miệng nhưng không biết mình phải nói gì, vô thức nhìn qua đại sư huynh cầu cứu. Khi Diệp Kính Tửu quay lại nhìn về phía sư tôn, áp lực xung quanh nam nhân càng nặng nề hơn vài phần.
“Sư tôn, con…”
“Thôi.”
Sư tôn không nghe cậu giải thích, giọng điệu bình thản: “Ngươi đi đi.”
… Cậu có nên ở lại đây không?
Diệp Kính Tửu mím môi, đại sư huynh bên cạnh im lặng ra hiệu bằng khẩu hình miệng với cậu: Đi thôi.
Diệp Kính Tửu do dự một lát, cuối cùng cúi đầu đáp: “Vậy con đi trước đây thưa sư tôn.”
“Này! Ngươi còn chưa trả lời ta Diệp Kính Tửu! Có biết lễ phép không hả!”
Thấy Diệp Kính Tửu định đi, Mục Tu sốt ruột đến mức muốn nhào vào người cậu: “Ít nhất ngươi cũng phải trả lời ta một câu chứ!”
“Mục Tu.”
Nghe giọng nói lạnh lùng của nam nhân, động tác của Mục Tu lập tức cứng đờ, nhưng cậu ta vẫn có chút không cam lòng nói: “Sư tổ, ta đã hoàn thành nhiệm vụ người giao hôm nay.”
“Vậy thì luyện thêm.”
Nam nhân không hoàn toàn không nương tay với cậu ta: “Lăng Khanh sẽ ở cùng ngươi.’
Lão già đáng chết, con mẹ nó đúng là lòng dạ nhỏ mọn.
Mục Tu nhắm mắt rồi mở mắt ra, kiềm chế tính cách nóng nảy của mình mà miễn cưỡng đáp: “… Vâng.”
Cậu ta quay người, tiện tay vỗ vai Yến Lăng Khanh, giọng nói mệt mỏi: “Đại sư huynh, đi thôi.”
May mà lão già này cũng không thiên vị, dù là Yến Lăng Khanh thì y cũng nhỏ mọn như vậy.
——
Hồn thể của Hoa Linh chưa ổn định, nên đến ngày đánh dấu Liễu Khuê Dao nàng không được phép đi cùng, bị Hoa Bất Tiếu giam trong trận pháp để nàng có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt.
Lúc Diệp Kính Tửu đến thì thấy nàng đang một mình vui vẻ chơi trò đá cầu.
Nói ra thì Hoa Linh từng kể rằng cả đời này nàng chỉ có một người bạn là Diệp Kính Tửu.
Nhưng đó là trong ảo cảnh.
Nói cách khác trong khoảng thời gian còn sống Hoa Linh chưa từng có bạn bè.
Điều này rất giống với trải nghiệm của Diệp Kính Tửu từ khi đến thế giới này.
Cậu vừa ngây người một hồi, Hoa Linh đã nhìn thấy cậu, tùy ý đá quả cầu sang một bên phấn khởi chạy tới: “Này! Tiểu Tửu, việc của ngươi xong rồi sao?”
“Sao ngươi không gọi ta là đồ nói lắp hay tên ngốc nữa?”
Diệp Kính Tửu hoàn hồn, cười bước tới: “Nghe lạ quá.”
“Đây có phải ở trong ảo cảnh đâu! Lúc đó ta không biết giữ ý tứ!”
Thật ra bây giờ cũng không biết giữ ý tứ lắm, chỉ vì ca của nàng cảnh cáo rằng phải xưng hô cho tử tế.
Vừa đến trước mặt Hoa Linh, thiếu nữ đột nhiên “ồ” một tiếng, hỏi Diệp Kính Tửu: “Ngươi sao vậy? Ta thấy ngươi không vui lắm.”
Diệp Kính Tửu bật cười nói: “Rõ vậy sao?”
“Đúng rồi, không vui hiện rõ hết lên mặt.”
Hoa Linh hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì à?”
“Không. Chỉ là… vài chuyện rất phức tạp, ta cũng không biết nói thế nào.”
“Vậy thì từ từ kể ta nghe, không phải ta là bạn ngươi sao?”
Hoa Linh nói, tiện tay khoác vai Diệp Kính Tửu dẫn cậu ngồi xuống bậc thang: “Bạn bè là để giúp nhau giải tỏa phiền muộn và xử lý hoạn nạn mà.”
Vậy thì yêu cầu đối với bạn bè thật sự quá cao. Diệp Kính Tửu nghĩ thầm.
Nhưng Hoa Linh đúng là một lựa chọn thích hợp để tâm sự.
Dẫu sao với tình hình hiện tại của cậu, dù đối tượng là đại sư huynh cũng không thích hợp lắm.
Họ ngồi trên bậc thang khá lâu, thiếu nữ cũng không thúc giục cậu mà kiên nhẫn chờ Diệp Kính Tửu chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Một lúc sau, Hoa Linh nghe thấy thiếu niên bỗng thở dài, mở miệng nói: “Ta cũng không biết bây giờ nên làm gì nữa.”
“Ta không biết nói sao với ngươi, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều rất phức tạp.”
Hoa Linh lặng lẽ nghe thiếu niên tâm sự.
“Mấy ngày nay chắc ngươi cũng biết không ít chuyện rồi.”
Diệp Kính Tửu nói: “Ta vốn là thuộc hạ của ca ca ngươi, sau đó chạy đi làm gián điệp ở phái Tiêu Dao. Vì thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, không hiểu sao lại có quan hệ rắc rối với nhiều người. Tóm lại bây giờ ta rất rối rắm về tình cảm với họ.”
Hoa Linh “à” một tiếng, sờ cằm: “‘Họ’ là ai? Chẳng lẽ là năm người ở đây và hai người cướp thân thể ngươi kia? Tổng cộng bảy nam nhân?”
Diệp Kính Tửu giật khóe môi, dù không muốn thừa nhận nhưng cậu vẫn miễn cưỡng khẽ gật đầu: “… Cũng có thể nói như vậy.”
“Vậy duyên phận với nam nhân của ngươi thật tốt…” Hoa Linh cảm thán nói.
“Trong mấy người đó thì ai khiến ngươi khó xử nhất?”
Hoa Linh hỏi, thấy Diệp Kính Tửu do dự, nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Được rồi, hay là ngươi kể từ người ngươi thấy không quan trọng nhất trước đi.”
“Người thứ nhất là Mục Tu.”
Diệp Kính Tửu không chút do dự, không đợi Hoa Linh hỏi, cậu đã kể rất chi tiết: “Nói ra thì thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của ta bị bại lộ là do tên này. Hắn là tên khốn nạn không có ranh giới đạo đức cuối cùng, rình mò người ta tắm, còn dùng thân phận cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh uy hiếp ta, thậm chí sau đó…”
Lâm Thời Chiêu định ban cậu cho Mục Tu, Mục Tu đã thật sự nói muốn cậu ngay trước mặt Lâm Thời Chiêu.
Diệp Kính Tửu sẽ không bao giờ quên cảm giác nhục nhã khi bị người khác coi như công cụ giao dịch đó.
Dù bây giờ tên này đang giả vờ thâm tình.
“Hắn đúng là khốn nạn.”
Hoa Linh ăn dưa say sưa ngon lành, tặc lưỡi nói: “Tiểu Tửu, ngươi đừng bị loại người này lừa, ai cũng không thể lấy danh nghĩa tình yêu để tổn thương người khác, điều đó rất hèn hạ.”
Diệp Kính Tửu dừng lại, nói: “Người thứ hai là Lâm Thời Chiêu.”
“Là Yêu Hoàng mặt người dạ thú kia?”
Hoa Linh nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú âm trầm đó, không hiểu sao cảm thấy rùng mình, nàng nhíu mày nói: “Thành thật mà nói, ta không thích hắn lắm. Hắn trông như loại người ích kỷ có thể vì lợi ích mà bỏ đi tất cả.”
“Ngươi nhìn người chuẩn đấy.”
Diệp Kính Tửu vui vẻ nói: “Tên này lợi dụng ta nhiều lần rồi, từ việc dùng ta làm công cụ để cứu mạng hắn lúc trước, đến việc mượn ta tạo tình huống cho hắn giả chết. Lần đầu tiên ta trải nghiệm cảm giác tử vong cũng là do hắn ban tặng.”
“Nên ngươi phải tránh xa loại người này đấy.”
Hoa Linh nghiêm túc nói: “Biết đâu hắn lại bán đứng ngươi bất cứ lúc nào. Loại người chơi chính trị này thường thì tâm địa rất đen tối. Không giống ca ca ta trước giờ luôn tùy hứng, làm gì cũng theo ý mình…”
Chưa đợi Hoa Linh khen ca ca mình xong, Diệp Kính Tửu đáp qua loa “ừm” hai tiếng, tiếp tục: “Người thứ ba là Liễu Khuê Dao.”
“A! Ta nhớ tên này!”
Hoa Linh lập tức đứng dậy: “Là tên dị tộc suýt nữa giết ta trong ảo cảnh đó! Con chó điên đấy!”
Lời Hoa Linh miêu tả những nam nhân này thật chuẩn xác.
Diệp Kính Tửu không nhịn được cười: “Hắn… hắn khiến ta rất sợ hãi.”
Diệp Kính Tửu kể lại mọi chuyện giữa cậu và Liễu Khuê Dao, Hoa Linh nghe được nửa chừng thì vô thức nhìn về phía bụng Diệp Kính Tửu, nhíu mày.
Diệp Kính Tửu nhận ra ánh mắt của nàng: “Sao vậy?”
Hoa Linh muốn nói lại thôi, nhanh chóng nở nụ cười, đáp: “Không sao, ta chỉ thấy… lúc đó nhất định ngươi rất đau.”
“Ừ, chắc là vậy, ta cũng không nhớ rõ nữa.”
Thật ra chỉ cần muốn hồi tưởng, vẫn có thể nhớ lại nỗi thống khổ ấy. Nhưng Diệp Kính Tửu không muốn dây dưa quá nhiều vào chuyện đó, cậu phải vượt qua.
“Vậy ngươi muốn làm gì với tên kia?”
“Giết hắn, cái loại làm cho hắn chết hoàn toàn ấy.” Diệp Kính Tửu nói.
Hoa Linh lại thấy chưa đủ: “Ngươi không muốn trả lại tất cả những gì hắn đã làm với ngươi sao?”
“Ta không có sở thích đó, huống chi làm vậy cũng chẳng khiến ta vui vẻ gì.”
Diệp Kính Tửu nhẹ giọng nói: “Ta chỉ muốn hắn chết.”
“Như vậy… như vậy cũng tốt! Vậy vị trí thứ tư là…”
Đâu thể là ca ca của nàng?
Hoa Linh tự tin nghĩ, dù sao ca ca nàng cũng phải nằm trong ba vị trí đầu.
“Vị trí thứ tư là…”
Diệp Kính Tửu liếc nhìn Hoa Linh, lắp bắp nói: “Là Hoa Bất Tiếu.”
“Cái gì?!”
Hoa Linh trừng to mắt: “Ca ca ta lại xếp thứ tư?! Ngươi, ngoài Yến Lăng Khanh và Sầm Lan, còn ai có thể xếp trên ca ta!”
Nàng đã xếp sẵn vị trí cho Hoa Bất Tiếu rồi.
Diệp Kính Tửu bất đắc dĩ nói: “Vậy ta nói về Thẩm Chi trước. Ta… sau khi ảo cảnh sụp đổ, bị hắn mang đi, sống với hắn mười năm với tư cách đạo lữ. Hoa Linh, đó không phải là thứ tình cảm nói muốn cắt đứt là có thể dễ dàng làm được.”
“Nhưng hắn lừa ngươi, không phải sao?”
Hoa Linh nói: “Hắn cũng giống như đám Mục Tu, Lâm Thời Chiêu, Liễu Khuê Dao, ngay từ đầu đã có ý đồ lợi dụng và chơi đùa ngươi! Hơn nữa đến giờ vẫn chưa ngừng tổn thương ngươi!”
Diệp Kính Tửu im lặng một lát, thở dài cười khổ nói: “Hoa Linh, đúng như lời ngươi nói. Thật ra rất nhiều người tiếp cận ta cũng chẳng khác gì Thẩm Chi. Giống như Hoa… ca ca ruột của ngươi, hắn cũng đã làm rất nhiều chuyện quá đáng. Ban đầu hắn rất tùy tiện, trêu đùa ta, thậm chí còn trả thù sư huynh ta, bóp nát Nguyên Anh của sư huynh, khiến huynh ấy bị thương nặng, suýt mất mạng.”
Hoa Linh cắn môi, nàng há miệng định bào chữa nhưng không nói nên lời, cuối cùng ngồi phịch xuống bậc thang, cúi đầu ủ rũ nói: “Ngươi nói đúng, ca ta quả thật không phải người tốt.”
“Lần này tỉnh lại, ta cảm nhận được có rất nhiều vong hồn giúp ta trở lại nhân gian, ca ca vì hồi sinh ta mà đã giết không ít người. Thành thật mà nói, ta không tán thành cách làm đó. Nhưng…”
Hoa Linh dừng lại, nói: “Nhưng nếu là ta muốn hồi sinh ca ca, dù phải giết nhiều người hơn nữa, ta cũng sẽ làm.”
“Có lẽ ta cũng sẽ làm như vậy.”
Diệp Kính Tửu không trách cách làm của Hoa Bất Tiếu, chỉ thốt lên: “Vì người mình yêu bỏ qua nguyên tắc mình luôn giữ gìn thì sao chứ?”
“Nhưng, mà!”
Hoa Linh giơ tay nhấn mạnh: “Tiểu Tửu, ngươi có cảm thấy từ khi quen biết ca ta đến giờ, huynh ấy đã thay đổi rất nhiều. Không giống Thẩm Chi vẫn tiếp tục tổn thương ngươi, mà là vì ngươi mà từ bỏ nhiều thứ. Giống như! Giống như…”
“Ca ta luôn có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ, nhưng giờ dù ngươi thân thiết với những người đó, huynh ấy cũng cố gắng kìm nén sự khó chịu trong lòng mình.”
“Ta nghĩ, nếu ngươi thật lòng yêu ai đó và sẵn sàng hy sinh tính mạng vì người đó, có lẽ ca ta cũng sẽ không cản trở.”
Hoa Linh không chắc chắn nói: “Nhưng đây chỉ là cảm nhận của ta, nếu ca ta lại làm chuyện gì hỗn hào, ngươi cũng đừng trách ta nhé!”
“Ngươi yên tâm, ta chưa đến mức không biết phân biệt rõ ràng.”
“Vậy rốt cuộc người làm ngươi không vui hôm nay là ai?”
Hoa Linh tò mò hỏi: “Yến Lăng Khanh trông cũng dễ nói chuyện, là đại băng sơn kia sao?”
Diệp Kính Tửu lại một lần nữa cảm thán Hoa Linh đoán người thật chuẩn.
Cậu không phủ nhận, xoa ấn đường nói: “Sư tôn… dục vọng chiếm hữu của y đối với ta rất mạnh. Y…”
“Hắn rất thích ngươi, cái này ta biết!”
Hoa Linh cười nói: “Nếu không phải lúc đó trong ảo cảnh thấy ngươi bị thị vệ Yêu Cung truy đuổi, hắn không chút do dự bất chấp cung quy cưỡi kiếm bay đi tìm ngươi, ta còn không biết tên kia thích ngươi đến vậy!”
Nhớ lại chuyện cũ, Diệp Kính Tửu cũng mỉm cười, nhẹ giọng nói: “… Sư tôn thật sự rất tốt với ta.”
“Còn ngươi? Ngươi nghĩ gì về hắn?”
“Ta… ta rất dựa dẫm vào sư tôn.”
Diệp Kính Tửu do dự một lát, cuối cùng thành thật nói: “Đôi khi có những thứ đại sư huynh không thể cho ta thì sư tôn luôn có thể giúp ta. Ví dụ như ta gặp nguy hiểm, y sẽ là người đầu tiên tìm thấy ta, đưa ta thoát khỏi hiểm cảnh… Y cho ta cảm giác an toàn. Hơn nữa chúng ta, chúng ta cũng làm nhiều chuyện chỉ đạo lữ mới làm được, ta đối với y…”
Cậu vẫn không dám thừa nhận tình cảm đó.
“Vì Yến Lăng Khanh đúng không?”
Tên đó quả là nam nhân đẹp trai nhất Hoa Linh từng gặp, dù là ca ca nàng hay Lâm Thời Chiêu thì trước mặt tên này đều phải đứng sang một bên.
“Thật ra ngươi thích tên đó nhất cũng không lạ…”
Diệp Kính Tửu nhanh chóng nhận ra Hoa Linh hiểu lầm, cậu vội vàng giải thích: “Ngoại hình chỉ là một phần!”
“À~”
“Này! Ngươi đừng không tin mà! Ta nói thật!”
Diệp Kính Tửu nói: “Lúc ta mới đến phái Tiêu Dao lúng túng không biết làm gì, sư huynh đã lo liệu mọi thứ, bảo vệ ta chu toàn. Khi Mục Tu ức hiếp ta, sư huynh giúp ta trả thù. Khi sư tôn nghi ngờ ta, sư huynh cũng bênh vực ta. Huynh ấy là người đầu tiên ta tin tưởng trên đời này, mà huynh ấy cũng không phụ lòng tin của ta.”
“Ta và sư huynh, chỉ có ta nợ huynh ấy.”
“Vậy hắn thật sự là người tốt.”
Nhưng hình như đối phương cũng không hoàn toàn vô hại như Diệp Kính Tửu nói…
Ánh mắt lạnh lẽo ngẫu nhiên chợt thoáng hiện trên thanh niên ôn hòa dịu dàng tuấn tú đó trước giờ không phải là ảo giác của Hoa Linh.
Nhưng nghĩ thế thôi, sau khi nghe xong câu chuyện tình yêu éo le của đôi uyên ương này, Hoa Linh không nhịn được nói: “Nếu không có đám người ca ca ta cản đường, có lẽ lúc này hai người các ngươi đã sớm trở thành thần tiên quyến lữ khiến người khác ngưỡng mộ.”
“Đáng tiếc không có ‘nếu’.” Diệp Kính Tửu cười.
“Vậy ngươi có thích ca ca ta không?” Hoa Linh đột nhiên hỏi cậu.
Diệp Kính Tửu sững sờ, không ngờ Hoa Linh hỏi thẳng như vậy: “Thật ra lúc ở trong ảo cảnh, có vài lần ta tưởng các ngươi thành đôi rồi. Không phải ngươi chưa từng động lòng, đúng không?”
“Ta…”
Diệp Kính Tửu “a” một tiếng, bụm mặt nằm xuống bậc thang: “Đôi khi ta thấy mình thật vô liêm sỉ, do dự, không quyết đoán được.”
Ý là đã động lòng rồi.
Xem ra ca ca nàng vẫn còn cơ hội.
Về đánh giá của Diệp Kính Tửu với chính mình, Hoa Linh không đồng tình: “Tiểu Tửu, ngươi là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh. Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh không thể so với người thường, dục vọng là phần quan trọng tạo nên ngươi, từ đó kết nối với người khác. Ừm… đôi khi điều này khiến ngươi hỗn loạn và đau khổ, nhưng ngươi không thể từ bỏ dục vọng vốn có của mình mà đổ lỗi cho bản thân.”
“Hơn nữa tình cảm con người thật sự rất phức tạp.”
Hoa Linh nhún vai một cái rồi nói: “Dù sao ngươi chỉ cần tìm cách làm mình thoải mái nhất là được, đừng bận tâm những thứ khác. Bọn họ hay ca ta đều không quan trọng bằng chính ngươi.”
Diệp Kính Tửu nhìn Hoa Linh chăm chú một lúc lâu.
Cậu mỉm cười, gật mạnh đầu: “Được.”
——
Dù nói chuyện với Hoa Linh chưa thật sự giải quyết được vấn đề hiện tại.
Nhưng có người lắng nghe cậu giãi bày tâm sự rất quan trọng với Diệp Kính Tửu.
Hiếm khi cậu cảm thấy nhẹ nhõm, sau khi tạm biệt Hoa Linh cậu trở về phòng mình, thấy sư huynh và Mục Tu đang tu luyện bên cạnh.
Diệp Kính Tửu không quấy rầy họ.
Cậu đứng trước cửa phòng sư tôn chuẩn bị tâm lý rất lâu, cuối cùng gõ cửa phòng.
“Vào.”
Giọng nói nam nhân trong phòng lạnh lùng, không mấy vui vẻ.
Diệp Kính Tửu mím môi, cuối cùng đẩy cửa vào.
Khoảnh khắc ánh mắt sư tôn rơi vào người cậu, cậu không né tránh mà dũng cảm bước tới.
“Sư tôn.”
Cậu nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của nam nhân, chân thành nói: “Con muốn nói với người về chuyện giữa chúng ta.”
“Chỉ có chúng ta.”
Như mong muốn của Diệp Kính Tửu, sư tôn nhìn cậu nhẹ giọng đáp: “Được.”