[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 157

Nếu có cách nào để Thẩm Chi chịu đựng cơn đau thay Diệp Kính Tửu, hắn nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.
Nhưng hắn không thể, cho nên, hắn chỉ có thể lo âu đi qua đi lại, chờ đợi đan dược trong lò luyện đan luyện chế thành công càng sớm càng tốt.
Chờ hết nửa giờ.
Hắn cẩn thận lấy ra viên đan dược tỏa hương thơm ngát, rồi nhanh chóng chạy về phòng ngủ của bọn họ.
Nhưng bước chân vốn vội vã lại dần chậm lại.
Những tiếng rên rỉ dâm loạn như xé toạc căn phòng, biểu cảm của Thẩm Chi khó đoán vui buồn. Hắn nghe rõ tiếng khóc nức nở của thiếu niên trong phòng, phảng phất chút quyến rũ đầy mê hoặc.
Thẩm Chi quá hiểu ý nghĩa đằng sau tiếng khóc ấy. Mỗi khi Diệp Kính Tửu bị khoái cảm dày vò, cậu đều phát ra thứ âm thanh si mê như vậy.
Cậu thậm chí không hề phản kháng, thản nhiên đón nhận sự sung sướng mà Liễu Khuê Dao ban cho mình.
Dù chỉ chống cự một chút thôi… cũng được mà.
Thẩm Chi không biết mình đang trách cứ điều gì.
Đợi đến khi âm thanh trong phòng dần ngừng lại, hắn mới đẩy cửa phòng ra. Không ngoài dự đoán, hắn thấy thiếu niên nằm tê liệt trên giường, cả người bừa bộn.
Hắn thấy làn da vốn trắng như tuyết của cậu giờ ngập tràn dấu vết mây mưa, cơ thể bị đụ cho mềm nhũn vẫn còn co giật từng cơn, chưa tỉnh khỏi dư vị sung sướng của cuộc làm tình.
Bên cạnh, Liễu Khuê Dao cười híp mắt dùng ngón tay trét dòng tinh dịch đang chảy ra từ trong âm hộ đang sưng lên, lần nữa nhét thứ dịch nhớp nhúa ấy vào bên trong, rồi lại chờ nó chảy ra, gã không biết mệt lặp đi lặp lại quá trình này.
Thẩm Chi nhìn hết thảy cảnh tượng trước mắt, dành chút thời gian điều chỉnh biểu cảm trên mặt mình, rồi mới tiến đến bên Diệp Kính Tửu, ngồi xổm xuống.
Hắn đưa viên đan dược đến bên môi thiếu niên. Diệp Kính Tửu liếc nhìn hắn, Thẩm Chi mỉm cười, giọng điệu dịu dàng, hắn nói khẽ: “Không phải Tiểu Tửu đang đau hồn phách sao? Ăn cái này sẽ đỡ ngay.”
Nghe lời hắn, thiếu niên ngoan ngoãn mở miệng ra, rũ mắt, nuốt đan dược của Thẩm Chi, hàng mi run lên. Thẩm Chi lại đưa nước tới miệng cậu, nhìn Diệp Kính Tửu nuốt viên đan dược xuống.
Không lâu sau khi ăn viên đan, sắc mặt Diệp Kính Tửu đã tốt lên nhiều. Lúc này Thẩm Chi mới cúi người bế thiếu niên lên, mang cậu đến bồn tắm để rửa ráy.
Liễu Khuê Dao đi ngược hướng với hắn, xách một bầu rượu không biết lấy từ đâu ra.
“Thẩm thần y, ta đợi ngươi ở bên ngoài.” Liễu Khuê Dao nói.
Thẩm Chi ôm thiếu niên quay lưng về phía gã, trong mắt chợt lóe lên sát ý.
Sau khi tắm rửa, bôi thuốc cho Tiểu Tửu xong, Thẩm Chi nhìn cậu ngủ say rồi mới rời phòng, tìm thấy Liễu Khuê Dao đang nằm nghiêng trên tảng đá lớn màu đen bên bờ vực.
Gã đang uống rượu, thấy Thẩm Chi tới thì gã mỉm cười ném cho hắn một bầu rượu.
Thẩm Chi không nhận, ném lại cho gã.
“Thẩm thần y không uống rượu à?”
“Ta là thầy thuốc, đương nhiên sẽ không đụng đến rượu và thuốc. Huống chi là rượu của ngươi.”
“Đừng nhỏ nhen vậy chứ.”
Liễu Khuê Dao cười: “Ngươi chẳng phải đã chuẩn bị tinh thần rồi sao?”
Thẩm Chi không trả lời mấy câu này, hắn hỏi Liễu Khuê Dao: “Hồn phách chính của Tiểu Tửu vẫn chưa trở về, là ai ra tay thế?”
“Hoa Bất Tiếu. Mùi ma tộc của hắn quá nồng nặc.”
Liễu Khuê Dao uống một ngụm rượu, vừa dứt câu, lỗ mũi gã đã chảy máu. Gã thờ ơ lau đi, đầu ngón tay chà xát nhẹ cảm giác nhớt dính ấy: “Công lực của hắn lại tiến bộ rồi.”
So với lần gặp mặt tại hoàng cung của Lâm Thời Chiêu mười năm trước thì mạnh hơn rất nhiều.
Con ngươi của Thẩm Chi tối đi: “Xem ra hắn đã đạt đến Độ Kiếp đại viên mãn.”
Liễu Khuê Dao rất tò mò: “Ngươi nói đến lúc Hoa Bất Tiếu và Sầm Lan đánh nhau, ai sẽ thắng?”
“Dù là ai, nếu thật sự đến lúc đó, ngươi và ta cũng đều sẽ hoàn toàn mất tư cách tham dự.”
Đúng là vậy.
Liễu Khuê Dao không phủ nhận điều Thẩm Chi nói là đúng sự thật.
Thẩm Chi nói: “Lần này, việc cướp hồn phách chính Tiểu Tửu đã bị phát hiện. Lần sau ngươi muốn ra tay thì sẽ khó hơn nhiều.”
“Ta thấy chưa chắc.”
“Ồ?” Thẩm Chi nhìn về phía Liễu Khuê Dao.
Rượu này là do Liễu Khuê Dao tiện tay lấy từ Trích Tinh Các, mùi vị nồng đượm, cũng khá tốt.
Gã híp mắt tận hưởng dư vị, thoảng ra hơi rượu: “Hoa Bất Tiếu cưỡng ép giữ hồn phách chính của Kính Tửu ký sinh lên con rối, chắc chắn sẽ không duy trì được lâu, bằng không hồn phách chính sẽ bị thương. Chúng ta chỉ cần kéo dài thời gian…”
“Bọn họ sẽ có cách tìm đến đây.”
Lúc Thẩm Chi nói lời này, hắn không còn vẻ vô tội giả tạo như thường ngày. Sau khi chứng kiến cảnh Liễu Khuê Dao và Diệp Kính Tửu mây mưa, vẻ mặt của hắn vẫn luôn rất khó coi: “Đến mức này, kế hoạch xem như đã thất bại. Hợp tác của chúng ta đến đây là chấm dứt.”
“Thẩm thần y vô tình vậy à.”
Liễu Khuê Dao cười nói, nụ cười của gã đã nhạt đi một chút: “Bây giờ ngươi trông thật đáng thương, Thẩm Chi.”
“Chưa đến lượt ngươi nói mấy câu này đâu.”
Mặt trăng trong thế giới nhỏ trong trẻo lạnh lùng. Thẩm Chi cau mày, hắn khoanh hai tay lại, ánh mắt trở nên nặng nề: “Quỷ nhỏ.”
“Quỷ… nhỏ? Ha ha, Thẩm thần y không diễn nữa à?”
“Ta chỉ không thích nói thật làm tổn thương trái tim người khác thôi.”
“Ồ? Vậy dùng lời thật lòng của Thẩm thần y để nói, ngươi nghĩ thế nào về những kẻ có thể lấy mạng ngươi như Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu?” Liễu Khuê Dao thích thú hỏi.
Thẩm Chi không trả lời, Liễu Khuê Dao tự mình nói tiếp: “Ngàn năm trước, yêu tộc hoành hành, lúc ấy Thẩm thần y hẳn đã đủ năng lực bảo vệ Nhân tộc nhưng ta chưa từng thấy bóng dáng ngươi. Lúc đó, Thẩm thần y đang làm gì thế?”.
“Vẫn không trả lời à? Kịch một vai khó diễn lắm đấy, Thẩm Chi.”
Liễu Khuê Dao cười một tiếng: “Được rồi, để ta nói tiếp vậy. Sau này ta tra được luôn có một ngự y đi theo bên cạnh Yêu Hoàng Cốc Lượng, kẻ trời sinh đã đa nghi. Giống hệt như tình tiết trong ảo cảnh. Ngự y đó hẳn là ngươi nhỉ?”
Thẩm Chi ngạc nhiên nhìn gã, khẽ cười: “Ngươi lại tra ra được mấy chuyện này.”
“Khi đó ngươi đang nghiên cứu bí mật của cầu Đăng Tiên nhỉ?”
“Hình như ta chưa từng nói với ngươi về cầu Đăng Tiên.”
“Ta thấy trong ký ức của Kính Tửu. Ngươi biết đấy, bọn ta vừa mới… kết nối tinh thần.”
Câu này khiến vẻ mặt Thẩm Chi vốn đã khó coi lại càng tệ thêm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn đáp lại câu hỏi của Liễu Khuê Dao: “Cốc Lượng là Long tộc. Ban đầu, ta tiếp cận hắn để xem hắn có tư cách dập tắt Long hỏa trên cầu Đăng Tiên hay không.”
“Nhưng hắn lại bị cặp sao năm đó là Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu hợp lực giết chết.”
Thẩm Chi nhướng mày, ánh mắt thản nhiên: “Ngươi cho rằng ai đã cho phép bọn họ giết chết Cốc Lượng?”
Oa… Thật đúng là một bí mật chấn động trời đất.
Lần đầu tiên Liễu Khuê Dao nghiêm túc nhìn Thẩm Chi: “Cốc Lượng không hợp ý ngươi à?”
“Một tên Long tộc chất lượng kém mà thôi.”
Thẩm Chi nói: “Coi như cuối cùng có phi thăng, hắn cũng sẽ bị Long hỏa trên cầu Đăng Tiên thiêu chết. Huống chi sau này hắn đã mất kiểm soát, ta là nhân tộc, đương nhiên là phải giúp người nhà rồi.”
“Xem ra ngươi rất coi trọng Lâm Thời Chiêu.”
“Chỉ là ta công nhận tiềm lực của hắn thôi. Cho dù thế nào, chỉ cần cho hắn thời gian phát triển, hắn sẽ mạnh hơn cả Sầm Lan và Hoa Bất Tiếu. Chỉ là vấn đề thời gian thôi.”
“Cõng rắn cắn gà nhà, hắn nhòm ngó Diệp Kính Tửu, đến lúc đó ngươi cũng phải chịu bó tay.”
“Không cần đợi đến lúc đó. Kể cả bây giờ…”
Thẩm Chi nhìn về phía Liễu Khuê Dao, nói ra tình trạng của bọn họ lúc này: “Chúng ta đã đến đường cùng.”
Nhưng câu nói này không còn ảnh hưởng đến Liễu Khuê Dao chút nào.
Gã vẫn cười híp mắt như cũ, uống rượu ngắm trăng: “Đây chẳng phải là mục đích ban đầu của ngươi khi thí nghiệm về cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sao?”
Thẩm Chi cũng không ngạc nhiên khi gã biết tất cả mọi chuyện.
Dù sao Trích Tinh Các vốn nổi danh với việc thu thập thông tin, từ trước đến giờ, Các chủ vẫn luôn là hạng người trộm gà trộm chó.
Hắn chỉ nói ra ý định ban đầu của mình: “Ban đầu ta bắt người song tính mang thể chất lô đỉnh kia, ta không ôm mục đích này.”
“Biết rồi, nên ngươi mới tìm ta mua hoa Vạn Ma Thiên Yểm mà.”
“Nhưng ta không ngờ Tiểu Tửu sẽ chạy đến.”
Thẩm Chi rũ mắt: “Ta quá nuông chiều hắn.”
“Này, tỉnh lại đi, Thẩm thần y.”
Liễu Khuê Dao trừng mắt nhìn hắn: “Hắn vốn không thuộc về ngươi.”
Liễu Khuê Dao đã uống hết bầu rượu, cả người gã ngay lập tức hóa thành làn khói đen.
Một khắc sau, gã xuất hiện trước cửa phòng, nghiêng mặt về một phía hỏi: “Tiếp theo ngươi định làm gì? Dựa vào cái thí nghiệm không biết là gì đó à?”
“Chẳng qua là ngươi không hiểu ý nghĩa thực sự của thí nghiệm đó thôi.”
Thẩm Chi không quay đầu, nhìn xuống ánh đèn lóe lên dưới bờ vực trong thế giới nhỏ của hắn. Những con người này đã chết từ lâu, chỉ lặp đi lặp lại một sự việc mỗi ngày một cách máy móc.
Đó cũng là một trong những tác phẩm thí nghiệm khiến hắn hài lòng.
Hắn không có chút biểu cảm nào, gương mặt tuấn tú thường hay mỉm cười giờ trở nên lạnh lùng khiến người ta không khỏi cảm thấy rùng mình.
“Nếu không phải đã hết cách, ta không muốn làm thí nghiệm với Tiểu Tửu.”
“Nhưng ngươi đã đứng bên bờ vực này rồi, phải không?”
Thẩm Chi nhìn đốm lửa kia, không khỏi bật cười một tiếng.
“Đúng vậy, ngươi nói không sai.”