[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 156:

Chúc Quân là tiểu thiếu gia duy nhất của Chúc gia, từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều, bảo bọc kỹ lưỡng.
Gia cảnh cậu ta rất tốt, là gia tộc lớn số một số hai ở địa phương, theo lý thì từ nhỏ đến lớn không nên có phiền muộn gì.
Nhưng thực tế không phải vậy.
Chúc Quân có một nỗi phiền muộn luôn quấy nhiễu mình từ khi ra đời tới nay. Đến gần tuổi trưởng thành, nỗi phiền muộn này càng trở nên nghiêm trọng hơn, khiến cậu ta mất ngủ hằng đêm, không thể ngủ ngon giấc.
Nỗi muộn phiền đó chính là việc cậu ta có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh.
Cả nhà vẫn luôn bảo vệ bí mật này cho cậu ta nhưng bí mật rồi cũng có ngày không giấu nổi.
Sau khi trưởng thành , cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh sẽ bước vào thời kỳ động dục, nếu không được thỏa mãn thì sẽ tỏa ra một mùi hương đặc biệt dụ sinh vật khác đến thỏa mãn dục vọng của cậu ta.
Điều này khiến Chúc Quân cảm thấy vừa ghê tởm, vừa khiếp sợ.
Nhưng may mắn thay, Chúc Quân có một người bạn thời thơ ấu, vừa hay người bạn trúc mã này của cậu ta là tu sĩ song linh căn tài năng kiệt xuất.
Hắn biết bí mật của cậu ta, hai người lại có ý với nhau, cuối cùng hai nhà quyết định bí mật đính hôn, âm thầm chuẩn bị tổ chức hôn lễ dưới sự chứng kiến của thiên đạo vào ngày trưởng thành.
Đối với Chúc Quân mà nói, thật ra đây cũng là kết cục khá tốt.
Nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn đang độ tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, không cách nào chấp nhận việc sau này mình sẽ phải đối mặt với sự hành hạ của kỳ động dục. Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh quá đặc biệt, trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng mang tính tình dục ở một mức độ nhất định.
Cho dù đối tượng là chàng thiếu niên mà cậu ta yêu thương.
Cậu ta vẫn nhớ đêm đó cãi nhau với bạn thời thơ ấu, đối phương nắm chặt vai cậu ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:
“Những thứ đó không quan trọng, Chúc Quân. Ta chỉ biết ngươi là người trong lòng ta, chúng ta sẽ mãi bên nhau, thế là đủ.”
Nhưng Chúc Quân không nghe lọt tai câu này.
“Sao lại không quan trọng chứ? Vì người bị hành hạ là ta, không phải ngươi! Ngươi là thiên chi kiêu tử, còn ta chỉ là một người song tính mang thể chất lô đỉnh có phế linh căn!”
Cậu ta hất tay bạn thời thơ ấu ra, đẩy mạnh khiến thiếu niên ngã xuống đất, hốc mắt đỏ ngầu: “Ngươi đừng có thương vay khóc mướn ở đây! Ngươi chưa bao giờ hiểu cảm giác của ta!”
Bạn thời thơ ấu dưới đất ngẩng đầu, sững sờ nhìn cậu ta.
Chúc Quân không bao giờ quên được ánh mắt đó.
Cậu ta nghĩ, hẳn là mình nên hối hận vì đã nói ra những lời đó.
Thực ra cậu ta chỉ muốn trở thành một người ưu tú hơn, như vậy, khi đứng bên cạnh cái tên này, cậu mới có thể không thấy tự ti.
Sau đó, Chúc Quân thử tìm biện pháp có thể giúp cơ thể cậu ta trở lại bình thường, cậu ta luôn âm thầm thu thập thông tin liên quan. Vài ngày trước khi trưởng thành, cuối cùng cậu ta cũng tìm được một tin tức có ích.
Có người bán đan dược khống chế dục vọng cho người song tính mang thể chất lô đỉnh.
Khi nhận được tin này, nhịp tim Chúc Quân tăng tốc, cậu ta hưng phấn suốt cả đêm.
Đêm hôm sau, cậu ta lén rời khỏi Chúc phủ, đi tìm vị tu sĩ bán đan dược đó.
Khi ấy, cậu ta không bao giờ ngờ được, đó là lúc cậu ta vĩnh viễn chia ly với gia đình.
·
Ngay cả Chúc Quân cũng không thể hiểu được tại sao trước đây cậu ta lại như uống phải thuốc mê vậy, nghe răm rắp theo lời của một vị tu sĩ xa lạ chưa từng gặp.
Mong muốn được thay đổi nhanh chóng thúc giục Chúc Quân đi theo gã tu sĩ trẻ rời khỏi nơi mình sinh ra và lớn lên.
Cậu ta đến một vùng đất hoàn toàn xa lạ.
Vị tu sĩ đó nói đây là thế giới nhỏ của hắn.
Trên thực tế, sau khi biết vị tu sĩ tuấn tú này là cường giả sở hữu thế giới nhỏ, Chúc Quân, người đã sớm bị che mờ lý trí, ngay tức thì bừng tỉnh.
Nhưng cậu ta cũng hiểu, dù bây giờ cậu ta có tỉnh táo lại hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.
Có lẽ trong lòng Chúc Quân cũng có dự cảm e là mình không có cách nào gặp lại người nhà và thiếu niên mà mình yêu khi còn sống nữa, vị tu sĩ tên Thẩm Chi, người vẫn đang làm thí nghiệm, mang thư của cậu ta về cho cha mẹ sau khi hắn xong việc.
Khi ấy, động tác pha chế dược liệu của gã tu sĩ thoáng khựng lại, hắn quay đầu nhìn cậu ta đầy bất ngờ.
Sau đó, hắn cong mắt, nở một nụ cười hiền lành vô hại với cậu ta: “Đương nhiên là được.”
Chúc Quân lập tức chấp nhận hiện thực này.
——
Thời gian mỗi lần bọn họ gặp nhau không dài lắm, phần lớn Chúc Quân đều trong trạng thái hôn mê.
Ngoài dự đoán của cậu ta, thao tác của Thẩm Chi rất dịu dàng, Chúc Quân hiếm khi cảm thấy đau.
Sau đó cậu ta mới biết sự dịu dàng này không dành cho mình, mà là cho đạo lữ cũng có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh của gã tu sĩ trẻ đó.
Chúc Quân không biết tên người đó, chỉ biết cậu và Thẩm Chi yêu nhau sâu đậm, đã chung sống bên nhau rất lâu.
“Cậu ấy có biết việc này không?”
Trong một lần thí nghiệm, Chúc Quân hỏi Thẩm Chi.
Thẩm Chi nắm lấy cổ tay cậu ta, tiêm chất lỏng trong suốt vào tĩnh mạch của cậu ta. Từ đầu đến cuối, trên gương mặt hắn luôn nở nụ cười, chưa từng nổi giận với Chúc Quân, hắn chỉ thích thú hỏi cậu ta: “Ngươi nghĩ sao?”
Chúc Quân thoáng suy nghĩ rồi nói: “Ta đoán là không.”
“Ồ?”
Thẩm Chi cũng không ngẩng đầu lên, hai ngón tay hắn khép lại ấn vào mạch của cậu ta rồi truyền linh lực vào: “Vì sao?”
“Kiểu người như thầy thuốc Thẩm chắc hẳn rất sợ để đạo lữ mà mình yêu thương thấy mặt tàn nhẫn này nhỉ.” Chúc Quân nói.
“Ừm… không đúng.”
Thẩm Chi cười hì hì bác bỏ suy nghĩ của cậu ta, bình ngọc trước ngực hơi ửng đỏ: “Trên thực tế, bộ mặt dơ bẩn nhất của ta đã bị y thấy rồi.”
“Và hắn vẫn yêu ngươi sao?” Chúc Quân hỏi.
Dường như câu hỏi này khiến thầy thuốc Thẩm khó trả lời.
Nụ cười trên mặt hắn dần dần trở nên cứng ngắc nhưng ngay trước khi bầu không khí trở nên gượng gạo đến mức cả hai đều ngầm hiểu mà không nói ra, hắn nói như chém đinh chặt sắt: “Và y vẫn yêu ta.”
Ôi chà, điều này thì thú vị đấy.
Chúc Quân nói: “Vậy là ngươi không muốn cậu ấy biết chuyện ngươi dùng tính mạng của người vô tội làm thí nghiệm vì cậu ấy à? Cậu ấy hẳn là một người chính trực nhỉ?”
Thẩm Chi cười một tiếng: “… Đúng, chính trực, thuần khiết, lương thiện, luôn kiên trì giữ vững một vài điểm khiến ta đau đầu. Nhưng mà đó cũng là điều ta yêu ở y.”
Đề tài này đến đây là kết thúc.
Trong suốt một khoảng thời gian rất dài, đối diện với Chúc Quân chỉ có căn hầm ngầm nhỏ hẹp. Ban đầu cậu ta cũng từng nghĩ đến việc chạy trốn khỏi đây nhưng lâu dần cậu ta từ từ chấp nhận số phận.
Dù thầy thuốc Thẩm không phải người tốt, nhưng hắn đã dùng cách nào đó trì hoãn được kỳ động dục khi trưởng thành của Chúc Quân. Đến tận năm thứ hai sau khi trưởng thành, cậu ta vẫn chưa từng nghênh đón kỳ động dục luôn khiến cậu ta khó chịu đó.
Điều này ít nhiều cũng giúp Chúc Quân giữ lại được chút tôn nghiêm.
Cậu ta biết trên mặt đất, có một thiếu niên với cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh giống như cậu ta đang rất vui vẻ sung sướng, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của mình.
Nếu năm đó, cậu ta không cố thay đổi số phận của mình, có lẽ cuộc sống của cậu ta và bạn thời thơ ấu cũng sẽ như vậy.
Ban đầu Chúc Quân có hơi hận thiếu niên đó, nhưng sau này ở đây lâu rồi cậu ta chỉ thấy mình hồi trước thật con mẹ nó quá xui xẻo.
Cậu ta nghĩ nếu như không có chuyện này, nếu cậu ta gặp được thiếu niên này, có lẽ sẽ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng rồi trở thành bạn của cậu.
Nhưng bây giờ, giả sử nếu cậu ta thật sự có thể gặp mặt trực tiếp người này, chắc chắn cậu ta sẽ hung hăng đấm cho cậu vài quả rồi nói với cậu: Huynh đệ à, ngươi hại chết ta rồi.
Một thời gian sau đó nữa, khi cậu ta nói chuyện với Thẩm Chi, hắn nói mình đã có tin tức về hoa Vạn Ma Thiên Yểm. Chờ khi tìm được vật này, hắn sẽ dùng nó để thí nghiệm lên người Chúc Quân.
Mà đây sẽ là lần thí nghiệm cuối cùng của hắn.
Biết tin này, Chúc Quân mở tròn hai mắt, hỏi Thẩm Chi có ý gì.
Thẩm Chi cười cậu ta: “Ngươi không muốn về nhà sao?”
“Đương nhiên là muốn rồi! Ngươi… không giết ta à?”
“Ừ… nếu ngươi muốn ta giết ngươi thì cũng được——”
“Không, không, không, ta không muốn chút nào!”
Chúc Quân điên cuồng lắc đầu, với việc Thẩm Chi nói sẽ xóa ký ức trong khoảng thời gian này của cậu ta, cậu ta cũng hăng hái gật đầu đồng ý. Cậu ta bị cái tin tức siêu tốt này đánh cho choáng váng, mừng quýnh lên.
Cậu ta không dám tin Thẩm Chi thật sự chịu để cậu ta rời đi, hơn nữa còn là mang thân thể song tính sẽ không bao giờ bị ham muốn tình dục quấy nhiễu nữa để rời đi!
Đêm đó sau khi Thẩm Chi rời khỏi phòng hầm ngầm, Chúc Quân vui đến cả đêm ngủ không ngon giấc. Cậu ta không ngừng tưởng tượng đến cảnh đoàn tụ gia đình sẽ như thế nào, nghĩ xem nên nói gì với người bạn thời thơ ấu chết tiệt kia.
Cậu ta tưởng đó là bước ngoặt số phận của mình——
Cho đến khi Thẩm Chi với khuôn mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có chút vui vẻ nào, lần nữa mở cửa phòng thí nghiệm.
·
Thiếu niên kia đã bỏ trốn.
Không, dùng lời nói của Thẩm Chi là cậu đã bị lừa bởi nhóm người cực kỳ đáng ghét.
Mà khả năng Thẩm Chi có thể mang cậu về lần nữa là rất thấp.
Vì vậy, việc giúp thiếu niên thoát khỏi sự hành hạ của ham muốn tình dục trong cơ thể song tính không còn là mục tiêu của Thẩm Chi nữa.
Thẩm Chi thay đổi mục đích, hắn muốn dùng một loại bí thuật hiếm thấy cực kì quái dị kết hợp với y thuật để liên kết hắn với thiếu niên.
Sau đó, bọn họ sẽ trở thành một thể, người song tính mang thể chất lô đỉnh sẽ không cách nào thoát khỏi Thẩm Chi nữa.
Cụ thể là nhiễu loạn năm giác quan của người song tính mang thể chất lô đỉnh, khiến cho trong lúc họ động dục, thay vì chấp nhận ngủ với bất kỳ đối tượng giao phối nào, họ sẽ chỉ có thể làm tình với đối tượng giao phối trong kỳ động dục được chỉ định trước. Vào thời kỳ đặc biệt thì buộc phải nhận được dịch thể của người đó để ngăn chặn não bộ tự tan vỡ.
Đương nhiên, việc này mang tính hai chiều.
Đối với Thẩm Chi mà nói, hắn cũng không thể nào rời xa thiếu niên.
Chúc Quân cảm thấy quyết định chạy trốn của thiếu niên kia là đúng, cậu ta cũng chân thành hy vọng bí thuật này không bị dùng lên người cậu.
Vì Thẩm Chi quá con mẹ nó biến thái.
Còn với bản thân, Chúc Quân chỉ có thể cam chịu số phận.
“Trước khi làm thí nghiệm này, ngươi cần làm tình với một người khác.” Lúc nói lời này, Thẩm Chi đang tiêm thuốc vào người cậu ta.
Chúc Quân hít một hơi sâu: “Ta cầu xin ngươi, thầy thuốc Thẩm, ta không muốn làm chuyện đó với ngươi.”
Nếu phải làm tình với tên biến thái này, cậu ta thà chết luôn còn hơn.
Thẩm Chi nghe vậy thì nhíu mày, khó hiểu nhìn cậu ta: “Ta có nói câu nào khiến ngươi hiểu lầm là ngươi phải mây mưa với ta à?”
“Ta…”
“Ta rất bảo thủ, yêu một người thì sẽ giữ trinh tiết vì người đó.”
Thẩm Chi cười với cậu ta, nói: “Hai ngày này, ta sẽ tìm đối tượng giao phối cho ngươi. Ngươi có ai thích hợp không? Ví dụ như người bạn thuở nhỏ đó của ngươi?”
“Ta chỉ cần ngủ với một người thôi à?”
“Không, rất nhiều người, ta cần kiểm soát biến số để làm thí nghiệm.”
Chúc Quân nhún vai: “Vậy thôi, ta không biến thái đến mức đó.”
“Chắc chứ? Đây có thể là cơ hội cuối cùng để các ngươi gặp mặt.”
“Ta nói, không.”
Chúc Quân lắc đầu: “Ta thích hắn, nhưng ta là người bình thường, ta sẽ không dùng cách này để trở thành gông cùm trói buộc tương lai của hắn.”
“Ôi, thật là một tình cảm cao thượng.”
Thẩm Chi thấy lời giễu cợt của cậu ta, đôi mắt cong lên: “Vậy được thôi, ta tôn trọng quyết định của ngươi.”
Hắn tôn trọng quyết định con mẹ hắn ấy.
Khoảnh khắc Chúc Quân đối diện với bạn thời thơ ấu, trong đầu cậu ta chỉ có đúng một câu như vậy.
Lúc này cậu thực sự muốn Thẩm Chi chết đi hơn bất kỳ thời khắc nào.
Đối với việc này, Thẩm Chi giải thích như vầy
“Ta thật sự không đi tìm hắn mà, tự hắn muốn đến đây.”
Bạn thuở nhỏ ôm chặt Chúc Quân vào lòng, thì thầm bên tai cậu ta những lời lâu ngày gặp lại. Nhưng cậu ta chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Chi, kẻ đang mỉm cười, nỗi căm hận tràn ra từ hốc mắt.
“Đừng nhìn chằm chằm ta như thế chứ. Thật là.”
Thẩm Chi thở dài: “Sau khi ngươi mất tích, hình như tên này vẫn luôn điều tra ta, lần này, ta vừa xuất hiện, hắn đã tự đưa mình đến cửa. Nể tình cảm giữa hai ta, ta còn đặc biệt cho hắn gặp riêng ngươi, những người khác đều bị nhốt ở phòng thí nghiệm khác đấy.”
Với thực lực của Thẩm Chi, nếu không phải hắn cố ý, sao bạn thuở nhỏ của cậu ta có thể phát hiện tung tích của hắn rồi gặp mặt chứ!
Nhưng giờ nói những lời này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Đưa hắn đi.”
Chúc Quân nói: “Thầy thuốc Thẩm, chúng ta đã quen biết nhau hai năm rồi, đây xem như là chuyện cuối cùng ta cầu xin ngươi.”
“Việc này à… thật ra thì ta rất tôn trọng nguyện vọng của mỗi người.”
Thẩm Chi cười nói: “Nếu bạn thời thơ ấu của ngươi đồng ý thì ta cũng chẳng ngại đưa hắn đi.”
Sau đó, mọi chuyện vẫn xảy ra.
Chúc Quân làm tình với bạn thuở nhỏ, Thẩm Chi tiêm thuốc, thi triển bí thuật trên người cậu ta lần đầu tiên.
Rồi Thẩm Chi khiến cậu ta bước vào thời kỳ động dục nhanh hơn. Lần này, khi đến kỳ động dục, Chúc Quân xót xa nhận ra cậu ta chỉ khao khát cơ thể của bạn thời thơ ấu và cũng chỉ có thể tỏa ra mùi hương đặc thù của kỳ động dục với hắn. Sau khi cậu ta rơi vào trạng thái động dục, bạn thuở nhỏ cũng dần chìm đắm trong một trạng thái điên loạn nào đó.
Bọn họ làm tình rất dữ dội.
Dưới ánh mắt vô cảm dành cho vật thí nghiệm của Thẩm Chi.
Rồi sau đó, Thẩm Chi kéo dài thời gian ở một mình của Chúc Quân trong kỳ động dục.
Ban đầu cậu ta nóng nảy khó chịu, càng về sau cậu ta như phát điên cầu xin Thẩm Chi cho mình gặp bạn thuở nhỏ, rồi sau đó nữa, cậu ta thậm chí bắt đầu có ảo giác như não mình tan chảy.
Cậu ta thoi thóp.
Lúc này Thẩm Chi mới cho bạn thuở nhỏ đến làm hài lòng cậu ta.
Trong tầm mắt mờ ảo lúc mây mưa, Chúc Quân nhận ra trạng thái của bạn thuở nhỏ cũng giống như mình, thậm chí còn bết bát hơn tình huống của cậu ta.
Lỗ mũi của đối phương chảy ra thứ chất lỏng sền sệt như dịch não.
Đêm đó, Chúc Quân cứ ôm hắn khóc lóc xin lỗi mãi. Nhưng tên kia chỉ yên lặng, vỗ nhẹ lưng cậu ta, bảo cậu ta đừng buồn.
Đúng là đồ ngốc.
Sau đó là người đàn ông thứ hai, thứ ba, thứ…
Bọn họ đều bắn tinh vào người Chúc Quân.
Sau đó khi kỳ động dục đến, Chúc Quân sẽ ngẫu nhiên khao khát dữ dội với một trong số họ. Người đó cũng sẽ rơi vào trạng thái tương tự, nếu không được thỏa mãn, cả hai sẽ cùng rơi vào trạng thái cận kề cái chết.
Chúc Quân gọi đó là “cặp đôi xui xẻo”.
Với việc này, Thẩm Chi rất tức giận, hoặc phải nói là phát điên.
Dường như hắn muốn thấy Chúc Quân chỉ liên kết với mình bạn thuở nhỏ hơn.
Chúc Quân chợt hiểu, khiêu khích nói: “Hình như người đó không chỉ làm chuyện ấy với một mình ngươi, phải không?”
Biểu cảm trên mặt Thẩm Chi dần dần cứng lại.
Cho đến giờ, Chúc Quân chưa từng thấy biểu cảm của người này trở nên… đáng sợ đến vậy.
Hắn như muốn bóp cổ cậu ta đến chết, nhưng vì Chúc Quân là vật thí nghiệm quý giá của hắn nên hắn nhịn xuống.
Sau đó, Chúc Quân thấy hắn nhìn mình chăm chú, bất ngờ bật cười
“Ta đề nghị ngươi lo cho mình trước đi.”
Thẩm Chi cong mắt nhìn cậu ta: “Xem trong bụng ngươi đã mang sinh mệnh nhỏ của người ngươi yêu chưa?”
Trong nháy mắt, một cơn lạnh lẽo bao trùm lấy người cậu ta.
Chúc Quân nắm chặt tay, cố ép mình không run lên, cậu ta hỏi Thẩm Chi: “Có ý gì?”
“Nghe vậy mà không hiểu sao?”
Thẩm Chi kinh ngạc nhìn cậu ta, không hề che giấu ác ý trong mắt: “Ý là, chúc mừng ngươi, Chúc Quân, ngươi thành công mang thai rồi.”
“Ngay trước… thời khắc ngươi cùng người ngươi yêu đối mặt với cái chết.”
[Lời tác giả:]
Sau chương này tôi nghĩ chắc mọi người cũng
đã rõ sau này sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng đây chỉ là biện pháp đảm bảo Thẩm và Liễu không chết, và các công khác không bị loại.
Vì hiển nhiên, hướng mũi tên của Tiểu Tửu rất rõ ràng.
Tôi đã nghĩ tới chuyện viết 1v1 với đại sư huynh, nhưng nói thế nào nhỉ,.. dự định ban đầu khi viết quyển này là NP.
Nhưng về sau sẽ có cách giải quyết, loại trói buộc này sẽ bị thanh lọ khi cầu Đăng Tiên được sửa chữa.
Nên các công phải liều mạng tu luyện.
Cuộc chiến lớn này có thể kéo dài đến… tiên giới? Nhưng đó không phải phạm vi phụ trách của tôi ha ha…
Vẫn chưa có kết cục, còn vài tình tiết, sẽ có cảnh rất biến thái của Thẩm Chi, mong mọi người thông cảm.
Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi ngoài không chết ra thì vẫn phải trả giá, cục diện phải cháy thật lớn.
Sau này sẽ bổ sung tuyến 1v1 của mỗi công, có BE có HE, mọi người thích đọc là được.
Thế nhé, ngày mai tiếp tục~