[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 155
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 155 - Thử chấp nhận (cảnh báo có thịt thô bạo của Liễu Khuê Dao)

Thừa dịp Thẩm Chi và Diệp Kính Tửu triền miên trong bồn tắm, Liễu Khuê Dao thuận tiện đi xuống tầng hầm ngầm một chuyến.
Đúng như dự đoán, gã nhìn thấy một vị thiếu niên trần trụi, tay chân bị trói, hôn mê bất tỉnh trên bàn mổ.
Hoặc có thể nói là một người song tính mang thể chất lô đỉnh có cả đặc điểm của cả nam lẫn nữ.
Nói tóm lại, vị này có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh vô cùng quý giá ở bên ngoài nhưng lại bị Thẩm Chi coi như chuột bạch thí nghiệm tùy tiện vứt bỏ ở đây.
Liễu Khuê Dao ngửi thấy mùi hoa Vạn Ma Thiên Yểm thoang thoảng, gã kề sát cổ thiếu niên, khẽ ngửi mùi hương trên cơ thể cậu ta, phát hiện mùi thơm kỳ lạ đặc trưng của người song tính mang thể chất lô đỉnh trên người thiếu niên này đã hoàn toàn biến mất.
Xem ra Thẩm Chi đã hoàn thành thí nghiệm đầu tiên.
Tức là dùng hoa Vạn Ma Thiên Yểm để giúp người song tính mang thể chất lô đỉnh thoát khỏi sự quấy nhiễu của dục vọng, trở thành một con người bình thường.
Mà đây chính là nguyện vọng của Diệp Kính Tửu từ trước tới nay.
Nếu như không xảy ra chuyện như bây giờ, nói không chừng Thẩm Chi đã thỏa mãn nguyện vọng của Diệp Kính Tửu.
Bọn họ sẽ tiếp tục che dấu tung tích cho đến ngày cầu Đăng Tiên được sửa xong, bọn họ có khả năng rơi khỏi thế giới này.
Cũng may chuyện bị bại lộ, gã mới có thể chen ngang một chân, gặp được Kính Tửu mà gã yêu thương.
Liễu Khuê Dao thờ ơ nghĩ, rời khỏi tầng hầm ngầm.
Cho dù lần này Thẩm Chi muốn làm gì, chắc chắn mục đích là đánh cược một lần cuối cùng khi mọi chuyện đã không thể cứu vãn.
Liễu Khuê Dao hy vọng thí nghiệm của Thẩm Chi hữu dụng, bởi vì gã cũng sẽ tham dự vào, trở thành một thành viên trong cuộc đánh cược cuối cùng này.
——
Đối với việc Liễu Khuê Dao sắp làm, Diệp Kính Tửu cũng không có quyền từ chối.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Chi vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của cậu, cậu cũng không nhìn Thẩm Chi nữa, hai chân ngồi xếp bằng trên giường nhỏ đối diện với Liễu Khuê Dao. Đó là chiếc giường mà cậu và Thẩm Chi đã quấn quýt bên nhau suốt mấy năm qua, thoang thoảng mùi hương thảo dược nhẹ nhàng.
Trước đó tóc của cậu đã được sấy khô một phần bằng linh lực, hơi ướt. Cậu không mặc quần lót, chỉ khoác một cái áo trong mỏng manh, cơ thể dưới lớp vải như ẩn như hiện.
Khi ngồi khoanh chân, đôi chân trắng muốt, mịn màng của cậu trở thành tâm điểm chú ý, khiến người ta khát khao được chạm vào. Liễu Khuê Dao dùng tay vuốt ve từ đầu gối hồng hào vì ngâm nước của anh rồi dần di chuyển lên trên một cách đầy mập mờ nhưng bị Diệp Kính Tửu mặt không biểu cảm đập tay ra.
“Được rồi, được rồi, Kính Tửu đừng giận mà ~ vậy giờ chúng ta bắt đầu luôn nhé ~”
Liễu Khuê Dao cười khẩy vỗ tay một cái, tiến sát lại gần Diệp Kính Tửu đến mức đầu gối của bọn họ cũng chạm nhau. Gã dùng hai tay nâng má Diệp Kính Tửu, kéo cậu lại gần cho đến khi trán họ dán vào nhau, trong đáy mắt gã ánh lên thứ ánh sáng kỳ lạ.
Diệp Kính Tửu hiếm khi cách Liễu Khuê Dao gần như thế.
Phần lớn thời gian, cậu rất ghét việc gã nhìn mình chăm chú ở khoảng cách ngắn như vậy.
Cũng vì thế, đây là lần đầu tiên cậu tỉ mỉ quan sát đôi mắt Liễu Khuê Dao.
Gã là một con lai ngoại tộc chân chính, hốc mắt sâu thẳm và tròng mắt xanh lục khác với người thường đều phô bày rõ điều đó.
Đôi mắt hồ ly hơi xếch lên lúc nào cũng như đang cười, trông rất khôn khéo và hiền hòa, nhưng Diệp Kính Tửu nhận ra dưới đáy mắt gã là một bãi ao tù nước đọng.
Ngay cả trong khoảnh khắc trông gã như đang cực kỳ hưng phấn này, đáy mắt Liễu Khuê Dao cũng chẳng gợn lên chút sóng nào.
Lúc này đây, khi nhìn thấy bóng hình mình phản chiếu trong con ngươi trống rỗng ấy, Diệp Kính Tửu thực sự cảm nhận được ‘linh hồn thối rữa’ mà Liễu Khuê Dao đã từng nói trông ra sao.
Cậu nhắm mắt lại, mặc cho Liễu Khuê Dao xâm nhập vào biển ý thức của mình.
·
Biển ý thức của thiếu niên vô cùng thuần khiết, không một vật ô uế nào tồn tại.
Bãi cỏ mênh mông, bầu trời đầy sao.
Tất cả đều đẹp đẽ đến nao lòng.
Ở trung tâm biển ý thức, dấu ấn thần thức do Sầm Lan tạo ra tỏa ra thứ ánh sáng mờ nhạt màu băng, chậm rãi trôi lơ lửng, uy nghiêm mà âu yếm vỗ về sự thuần khiết ấy.
Liễu Khuê Dao đã từng xâm nhập vào biển ý thức của Diệp Kính Tửu một lần.
Chính vào lần đó, Sầm Lan đã dùng uy lực của linh hồn gần như nghiền nát toàn bộ hồn phách của Liễu Khuê Dao. May mà gã phản ứng kịp, khó khăn thu hồi mấy mảnh vỡ linh hồn của mình mới vớt lại được cái mạng.
Nhưng đó dưới tình huống khi gã chưa chuẩn bị gì.
Lần này, có Thẩm Chi đứng quan sát tình hình bên ngoài, gã vận dụng bí pháp, đặt một dấu ấn ở bên rìa biển ý thức của Diệp Kính Tửu, sau đó thông qua dấu ấn thứ hai để thu hồi mảnh hồn còn lại của Diệp Kính Tửu ở chỗ Sầm Lan. Nhờ vậy, gã có thể đưa hồn phách chính của Diệp Kính Tửu về nguyên vẹn mà không cần đối mặt với Sầm Lan.
Chẳng qua là gã phải làm thật lén lút, lén lút đến mức trước khi Sầm Lan, người vốn sở hữu dấu ấn thần thức, nhận ra, gã đã kéo được hồn phách của Diệp Kính Tửu đi.
Liễu Khuê Dao nhanh chóng lướt qua ánh sáng băng nhỏ bé kia. Dưới sự che giấu của bí pháp, thứ ánh sáng mờ ảo đó không phát hiện sự tồn tại của gã.
Sau khi đã tìm được vị trí thích hợp, gã dừng lại, bắt đầu dẫn dụ những mảnh vụn linh hồn của Diệp Kính Tửu đến gần.
Bí thuật phát huy tác dụng, gã dễ dàng tránh được sự canh giữ của ánh sáng băng mờ ảo, khiến linh hồn thiếu niên tiến về phía mình.
Có lẽ đó là lúc tâm trí thiếu niên trong sáng nhất, không chút cảnh giác hay thù địch nào, ngây ngô mắc bẫy, rồi bị Liễu Khuê Dao đang chực sẵn bắt lấy trong nháy mắt.
Đúng là ngốc đến đáng yêu.
Liễu Khuê Dao không nhịn được mà bật cười. Gã như một con mãng xà khổng lồ lạnh lùng và chết chóc, trong khoảnh khắc thiếu niên chưa kịp phản ứng, đã siết chặt lấy linh hồn cậu, ép buộc cậu kết nối tinh thần, ký kết dấu ấn thần thức lần thứ hai.
“Ưm——”
Ngoài đời thực, Mặt mày Diệp Kính Tửu đột nhiên tái nhợt, đau đớn nắm chặt ống tay áo, đầu ngón tay run rẩy.
Khoái cảm khi kết nối tinh thần chưa kịp lan tỏa, nỗi đau đớn của việc ký kết dấu ấn thần thức lần thứ hai đã thi nhau kéo tới.
Cơn đau từ não bộ nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, sự đau đớn tột cùng này đã kích hoạt cơ chế tự vệ của cơ thể Diệp Kính Tửu. Cậu định tránh né sự gặm nhấm của Liễu Khuê Dao, cố trốn khỏi biển ý thức.
Nhưng cậu vừa mới động đậy, tay phải cậu đã bị Thẩm Chi nắm chặt. Linh lực ấm áp của hắn xoa dịu thần kinh cậu, giúp Diệp Kính Tửu đỡ đau hơn nhưng cũng triệt để chặt đứt khả năng chạy trốn của cậu.
Cậu rên rỉ đau đớn, mà người thanh niên đang nắm chặt tay cậu chỉ biết đưa ra những lời an ủi giả tạo và cứng nhắc: “Tiểu Tửu, cố chịu một chút, chỉ một chút nữa thôi… rất nhanh thôi…”
Rất nhanh à.
Không hề.
Thẩm Chi căn bản không thể tưởng tượng được dòng chảy thời gian trong biển ý thức so với hiện thực thì chậm đến mức khiến người ta phải căm phẫn.
Cậu buộc phải chịu đựng nỗi đau bị đóng ấn lần thứ hai và trong nỗi đau đó, cậu cũng bị kéo vào trong cơn khoái cảm do kết nối tinh thần mang lại.
Liễu Khuê Dao tựa như một con mãng xà khổng lồ siết chặt cổ họng cậu, còn cậu thì như một kẻ biến thái, trong cơn đau đớn ngạt thở vẫn không ngừng theo đuổi sự sung sướng.
“Ừm…”
Cậu cắn chặt cánh môi, cơ thể ngoài đời thực đang không ngừng run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.
Giống như một hố đen không thấy đáy.
Những gì Diệp Kính Tửu có thể làm, chỉ là chìm đắm và khuất phục.
——
Diệp Kính Tửu cảm thấy một cơn chóng mặt.
Không phải từ cơ thể, mà là một sự run rẩy choáng váng đến từ tận sâu trong linh hồn.
Cậu nhanh chóng nhận ra ý nghĩa của cơn chóng mặt này, may mắn là bên cạnh cậu luôn có người. Ngay khi xuất hiện điều bất thường, Hoa Bất Tiếu và Lâm Thời Chiêu lập tức cùng hành động.
Sầm Lan, chủ nhân của dấu ấn thần thức, bị cấm thực hiện bất kỳ hành động nào. Chỉ cần y lộ ra chút công kích nào, rất có thể kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.
Bây giờ Diệp Kính Tửu chỉ là một mảnh hồn phách trú ngụ trong một vật thể không có sự sống, bản thể thật sự của cậu vẫn nằm trong tay Liễu Khuê Dao.
Vì vậy, việc Hoa Bất Tiếu và Lâm Thời Chiêu sắp làm không hề đơn giản như tưởng tượng.
Thế tiến công của Liễu Khuê Dao vừa nhanh vừa mạnh, Diệp Kính Tửu được Hoa Bất Tiếu ôm trong lòng, chẳng mấy chốc đã mất ý thức.
·
Yêu.
Dục.
Si.
Sự run rẩy khi linh hồn hưng phấn vì bị chạm vào xương sống, bị phô bày một cách trần trụi rồi vuốt ve và giày vò.
Ép cậu phải phát ra từng tiếng rên rỉ cao vút.
Điên cuồng gào thét trong đầu.
Liễu Khuê Dao.
Nam nhân dai như đỉa này dường như mãi đeo bám cậu, ban cho cậu sự hủy diệt và tuyệt vọng, đau đớn và khoái cảm.
Diệp Kính Tửu cảm thấy linh hồn mình đang bị đối phương hút lấy, từng bước xâm chiếm.
Linh thể của bọn họ hòa quyện vào nhau, cơn cực khoái không ngừng dâng trào.
Mỗi lần hòa quyện, ham muốn tình dục lại tích tụ, dưới sự công kích của khoái cảm, thần kinh hoàn toàn tan rã.
Có lẽ chỉ là một thoáng, hoặc cũng có thể là rất lâu, Diệp Kính Tửu đã xem hết cả một đời của Liễu Khuê Dao.
Đứa trẻ sinh ra từ kỹ nữ của khu ổ chuột, ngay từ giây phút mở mắt đã nhìn thấy bóng tối tận cùng của nhân tính.
Sự giàu có và bạo lực trở thành tín điều của gã nên dù gã đã bị mẹ đẻ ngược đãi tinh thần trong suốt thời thơ ấu, gã vẫn luôn ôm mong muốn giết chóc và phản kháng.
Từ khoảnh khắc thay đổi vận mệnh đó trở đi, gã đã mang theo tín điều ấy xuyên suốt cả đời gã. Từ một tên tạp chủng máu lai bị khinh rẻ trở thành thiếu niên ma quỷ khiến cả Hoang Châu kinh hãi, rồi đến các chủ lòng dạ thâm sâu của Trích Tinh Các.
Dần dần gã không còn kẽ hở nào nữa ——
Cho đến khi lưỡi kiếm tình yêu đột ngột đâm xuyên trái tim gã.
Tình yêu hỗn loạn, điên cuồng, đầy tính công kích bao trùm lấy Diệp Kính Tửu.
Linh hồn bị lục lọi từng tấc một, cứ như thể sự sa đọa đã gần trong gang tấc.
Có những lúc, Diệp Kính Tửu tưởng như hồn phách chính của mình đã hoàn toàn bị Liễu Khuê Dao chiếm đoạt, và cậu sắp thoát khỏi cơ thể bù nhìn kia.
Một luồng ma lực ngập trời chộp lấy cậu.
“Ầm —”
Một tiếng vang như rất nhỏ, hoặc cũng có thể là âm thanh của vũ trụ phát nổ, đánh sâu vào tất thảy.
Diệp Kính Tửu mở mắt.
Khi ý thức dần tỉnh táo lại, cậu nhận ra một cách rõ ràng rằng linh hồn mình lại thiếu mất một phần.
Cậu nhéo ấn đường, nhấp một ngụm nước do Hoa Bất Tiếu đưa tới, nhìn về phía Lâm Thời Chiêu: “Thế nào rồi?”
“Thành công rồi.”
Đôi mắt hẹp dài vốn luôn lạnh lùng của Lâm Thời Chiêu lộ vẻ quan tâm: “Cơ thể của ngươi có ổn không?”
“Không chết được.”
Diệp Kính Tửu nói: “Nhanh nhất là khi nào thì mới có thể xác định vị trí của Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi?”
“Ba ngày.”
Lâm Thời Chiêu đáp: “Liễu Khuê Dao rất cảnh giác, thuật thức bám trên hồn phách của hắn cần thời gian để hoàn toàn ổn định. Nhưng một khi xác định được vị trí của Liễu Khuê Dao, hắn sẽ nhanh chóng phát hiện ra sự tồn tại của thuật thức. Chúng ta phải đến thế giới nhỏ nơi bọn họ ẩn náu trước khi bọn họ kịp hành động.”
Lâm Thời Chiêu dừng một lát, nói thêm: “Dĩ nhiên, đối với Sầm tôn chủ và ma tôn mà nói, hẳn đây cũng không phải chuyện gì khó khăn.”
Hoa Bất Tiếu nghe vậy thì nhướng mày, tay ôm chặt Diệp Kính Tửu hơn, ngón tay gõ một cách tùy ý: “Đương nhiên.”
Diệp Kính Tửu cười giả lả hai tiếng, đẩy cánh tay của Hoa Bất Tiếu ra rồi đứng dậy: “Đa tạ hai vị trợ giúp, vậy ta đi ra trước. Sư tôn và sư huynh còn đang đợi bên ngoài.”
——
Không biết từ lúc nào, khi Diệp Kính Tửu thoát khỏi sự quấn quýt giữa Liễu Khuê Dao và mình, cậu chợt nhận ra mình đang hôn môi với Liễu Khuê Dao.
Là kiểu hôn môi rất thân mật, đầu lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt hòa trộn, vang lên tiếng nước chảy tí tách.
Cậu bật ra một âm thanh cực kỳ chán ghét, hung hăng đẩy Liễu Khuê Dao ra rồi cho gã một cái bạt tai.
“Bốp —”
Nam nhân đột nhiên bị đánh nên không kịp đề phòng, đầu vẹo sang một bên nhưng vì da gã quá đen nên chẳng thấy được dấu bàn tay.
Cảm giác đau nhói vì hồn phách bị đánh dấu lần thứ hai vẫn chưa rút đi, Diệp Kính Tửu gắng sức nuốt một ngụm nước miếng mới giữ cho giọng mình không run lên:
Cậu nói: “Đồ phế vật, ngươi làm ta đau đấy.”
·
Thuật thức không thành công như mong đợi nhưng cũng không tính là thất bại.
Khi sắp đưa được hồn phách chính của thiếu niên trở về, ma tôn Hoa Bất Tiếu chen ngang cản trở, đánh cho linh hồn của Liễu Khuê Dao bị thương nặng.
Linh hồn phát ra tiếng kêu gào thét chói tai, Liễu Khuê Dao chỉ cảm nhận được một cơn đau nhói vì linh hồn bị đánh trúng, ngay sau đó gã bị đẩy ra khỏi biển ý thức của thiếu niên một cách thô lỗ, thất khiếu chảy máu, đầu óc ù đi.
Nhưng Liễu Khuê Dao không có vấn đề gì với mấy việc này, cảm giác hưng phấn làm cho gã bỏ quên tất cả. Vì vậy, những cơn đau xé linh hồn này trở thành gia vị kích thích, khiến gã không kiêng nể gì mà cắn lên cánh môi của Diệp Kính Tửu rồi hôn một cách say đắm.
“Bốp —”
Nhưng sự hưng phấn ấy nhanh chóng bị dập tắt bằng một cú tát mạnh.
Máu mũi chảy dài xuống, cái tát ấy khiến Liễu Khuê Dao phải mất một lúc lâu mới dần lấy lại ý thức, võng mạc méo mó từ từ trở nên rõ ràng.
Đối diện gã là khuôn mặt của thiếu niên tràn ngập vẻ ghê tởm.
“Đồ phế vật, ngươi làm ta đau đấy.”
… Thật là khiến người ta buồn lòng quá mà.
Rõ ràng mới đây thôi, bọn họ còn thân thiết đến mức biết rõ từng chuyện của nhau.
Điều này khiến Liễu Khuê Dao cảm thấy hơi, chỉ là hơi thôi, hơi tức giận một chút xíu.
——
Hiếp dâm, bạo hành, những từ ngữ ấy đôi khi vẫn chưa đủ để diễn tả sự tàn nhẫn thực sự.
Trong một khoảnh khắc, Liễu Khuê Dao thực sự muốn cho người bạn nhỏ không biết trời cao đất dày này của gã hiểu thế nào mới thực sự là tàn nhẫn.
Nhưng gã vẫn nhịn được.
Xét cho cùng thì gã yêu cậu mà.
“Ha ha… ngươi hơi không biết điều đấy, Diệp Kính Tửu.”
Liễu Khuê Dao nhỏ giọng bật cười, gã tiến lại gần thiếu niên, máu từ thất khiếu chảy ra nhỏ xuống mí mắt và khuôn mặt thiếu niên.
Gã hơi nheo mắt lại, cảm giác đau nhói còn sót lại trong linh hồn khiến ngón tay Liễu Khuê Dao vẫn run rẩy như cũ, nhưng động tác của gã vẫn không chút ngập ngừng.
Gã chà giọt máu rơi trên gương mặt thiếu niên xuống, lướt qua môi, yết hầu, cảm nhận dòng máu đang chảy trong động mạch dưới đầu ngón tay.
Vẻ mặt thiếu niên không hề thay đổi, trông như cậu chẳng hề sợ hãi bất cứ hành động nào của Liễu Khuê Dao.
Nhưng Liễu Khuê Dao biết rất rõ, Diệp Kính Tửu sợ gã.
Dù là lúc ban đầu, hay bây giờ, cậu vẫn luôn khiếp sợ gã đến cùng cực.
Ngón trỏ tay phải gã vẫn xoa lên yết hầu Diệp Kính Tửu một cách từ tốn, cảm nhận sự chuyển động của nó.
Tay kia từ từ trượt xuống vùng kín của thiếu niên, hai ngón tay gã khép lại, dễ dàng chui vào giữa môi dọc ẩm ướt của cậu.
“Ừm… Bây giờ không phải Kính Tửu đang rất hưng phấn sao?”
Liễu Khuê Dao nhếch môi, bóng người gã bao trùm lấy thiếu niên, cổ áo lỏng lẻo để lộ một vùng da màu mật ong quyến rũ, gã thì thầm bên tai thiếu niên: “Nhìn xem cái lỗ dâm của em ướt ra sao này? Hửm?”
Yết hầu bị vuốt ve đè ép khiến Diệp Kính Tửu vô cùng khó chịu, nhưng lúc này trên người Liễu Khuê Dao tỏa ra cảm giác nguy hiểm khiến cậu khó lòng chống cự.
Cậu có thể cảm nhận được Liễu Khuê Dao đang tức giận.
Và điều này khiến Diệp Kính Tửu khiếp sợ.
Cậu muốn cầu cứu Thẩm Chi nhưng đến lúc này mới nhận ra Thẩm Chi không có ở đây.
“Kính Tửu đang nghĩ Thẩm Chi đi đâu rồi phải không?”
Liễu Khuê Dao mỉm cười, không thấy phiền mà giải thích cho cậu: “Hắn à… hắn đi làm thuốc giảm đau cho Kính Tửu rồi. Lúc nãy Kính Tửu cứ kêu hồn phách đau, Chi Chi của ngươi không chịu được nên chạy đi làm thuốc cho ngươi đấy. Để ta nghĩ xem… ừ, chắc phải mất nửa canh giờ đấy.”
Yết hầu Diệp Kính Tửu khẽ lăn, hỏi gã: “Ngươi muốn làm gì?”
“Muốn làm gì ư? Đơn giản thôi mà, Kính Tửu không nhìn ra sao?”
Liễu Khuê Dao trừng mắt nhìn, mỉm cười nói: “Ta muốn đụ chết ngươi.”
·
Dương vật cương cứng dữ tợn lướt qua bé mèo ướt át tràn đầy nước dâm của thiếu niên, quy đầu không ngừng cọ xát lên âm vật của cậu. Diệp Kính Tửu sợ hãi thở dồn dập, vậy mà nước dâm con mẹ nó cứ chảy ra ngoài.
Mặc dù cụm từ “đồ dâm đãng” này dễ làm tổn thương lòng tự trọng nhạy cảm của bé đáng yêu.
Nhưng Liễu Khuê Dao vẫn muốn nói, bé đáng yêu của gã đúng thật là đồ dâm đãng.
Không có bất kỳ một màn dạo đầu nào, Liễu Khuê Dao dùng sức đẩy về phía trước, thắt lưng đột nhiên hạ thấp xuống, dương vật thô to và dữ tợn trong nháy mắt đụ thẳng vào âm đạo ướt át của thiếu niên.
Cảm giác được bao bọc chặt chẽ làm cho Liễu Khuê Dao nhịn không được phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, gã nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của thiếu niên, ánh mắt khựng lại trong thoáng chốc, cuối cùng gã lựa chọn cúi đầu, vỗ về liếm láp mồ hôi trên chóp mũi cậu.
“Ngươi sẽ sớm cảm thấy thoải mái thôi, Kính Tửu.”
Liễu Khuê Dao nhẹ giọng nỉ non, đôi mắt xanh biếc sâu thăm thẳm: “Tin tưởng ta, sẽ rất thoải mái.”
Nam nhân cong lưng lên, làn da màu mật ong vương đầy mồ hôi hột, sự kết hợp giữa sức mạnh và vẻ đẹp được phát huy đến mức cao nhất trên thân hình cường tráng ấy. Gã cúi đầu cắn vào yết hầu thiếu niên, hàm răng sắc nhọn dễ dàng đâm rách làn da của thiếu niên, ngay sau đó, gã vừa liếm máu tươi vừa tăng tốc độ đẩy hông.
“A—— ưm…”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của thiếu niên trợn to, đáy mắt là sự ngẩn ngơ mơ màng. Cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh giúp cậu nhanh chóng nếm được khoái cảm của việc làm tình, đôi chân dài trắng mịn của cậu chủ động quấn lấy thắt lưng nam nhân, không ngừng hùa theo từng cử động Liễu Khuê Dao.
Tình dục hun đỏ khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, cậu nhỏ giọng rên rỉ, hai chân quấn lấy Liễu Khuê Dao chặt hơn, muốn nuốt dương vật của Liễu Khuê Dao vào sâu hơn. Chiếc cổ trắng nõn chảy ra một vệt máu dài trông rất nhức mắt, nhưng cậu chẳng màng đến chút đau đớn ấy.
Có vẻ như hình phạt này vẫn chưa đủ.
Liễu Khuê ưỡn lưng, quy đầu thô to mạnh mẽ đâm rút từng lớp che chắn của lỗ dâm, cán qua những viên thịt trên hành lang bí ẩn. Liễu Khuê Dao dịch xuống dưới, hàm răng ngậm lấy núm vú thiếu niên, ngón tay dính máu tươi nắm lấy âm vật ướt sũng của thiếu niên, dùng sức kéo ra.
“Hừ —— đau ——”
Thiếu niên gào khóc với gã.
Mà điều này chỉ làm cho Liễu Khuê Dao càng thêm hưng phấn.
“Lần này là lỗi của ta, Kính Tửu đừng giận.”
Tiếng vỗ mây mưa vang lên không dứt bên tai, ngón tay nam nhân nghiền ép âm vật của Diệp Kính Tửu một cách thô lỗ, đầu ngón tay không ngừng đâm vào lỗ tiểu phía dưới âm vật. Gã đâm chọc một cách thô bạo, dương vật đâm càng lúc càng mạnh, hơi thở nóng ẩm phả vào đầu vú thiếu niên: “Lần sau, ta sẽ nhẹ hơn.”
“Á, á…… Đừng móc, móc linh tinh……”
Diệp Kính Tửu cắn chặt cánh môi, nước miếng tràn ra từ khóe miệng, cách làm tình thô bạo của nam nhân mang lại khoái cảm mãnh liệt pha lẫn sự sợ hãi: “Xin, xin ngươi…”
“Cầu xin ta hả……”
Nam nhân không nhịn được mà bật cười, lồng ngực run rẩy, tốc độ quất gậy của thân thể gã lại càng lúc càng nhanh, “Xin ta cái gì? Xin ta đừng mạnh quá sao? …Ví dụ như thế này?”
Âm vật yếu ớt bị bóp mạnh đến biến dạng, rồi bị giật phắt lên cao —
“Ưm——”
Bé mèo ướt át không ngừng phun nước ra ngoài, Diệp Kính Tửu siết chặt tay vào cánh tay Liễu Khuê Dao, đùi cậu khép chặt run rẩy vì cơn khoái cảm không cách nào ngừng lại khi âm vật bị véo kéo.
“Tiểu Tửu thật sự không thích thế này sao? Nhưng ngươi sướng đến chảy cả nước dãi mãi, mắt cũng trợn ngược lên trời rồi kìa.”
Thiếu niên nhíu chặt mày lắc đầu dữ dội, Liễu Khuê Dao đành phải thở dài tiếc nuối, bàn tay nắm lấy dương vật đang rỉ dịch của cậu, lòng bàn tay thô ráp ấn, miết lên quy đầu nhạy cảm của Diệp Kính Tửu.
“Ưm…”
“Vậy… chỗ này thì sao?”
Đầu dương vật bị ma sát trượt đi trượt lại, cơn cực khoái đung đưa qua lại bên bờ vực khoái cảm.
Thân hình to lớn của nam nhân áp sát vào cậu, làn da màu mật ong lấp lánh dưới ánh nến. Móng tay cậu bấu mạnh vào tấm lưng đang cong lên của đối phương, cảm nhận được từng thớ cơ bắp trên lưng của gã đang căng cứng.
Mỗi lần hích mạnh, xương bả vai của nam nhân cũng sẽ khóa chặt rồi bật về phía trước, lấp đầy âm hộ dâm đãng ngập tràn nước dâm trong nháy mắt——
Diệp Kính Tửu ngửa cổ lên, cắn chặt ngón tay mình để kìm nén thứ khoái cảm khiến cậu trở nên điên cuồng này. Đôi chân trắng như tuyết mất sức rơi xuống hai bên dưới những cú húc mạnh của nam nhân, cậu chỉ siết chặt đùi khi chim lớn đâm vào chỗ sâu nhất trong âm đạo.
Liễu Khuê Dao đè lên cậu không ngừng thúc hông, đôi mắt xanh biếc xinh đẹp phản chiếu hình bóng thiếu niên.
Diệp Kính Tửu nhìn lên, mắt, miệng, mũi, tai của Liễu Khuê Dao dần rỉ ra máu đen sẫm, rơi từng giọt lên mặt cậu theo sự đong đưa của cơ thể.
“Tên biến thái này… không đau sao?”
Trong một khoảnh khắc, Diệp Kính Tửu đã nghĩ như vậy.
Rất lâu sau đó, lâu đến mức ý thức của Diệp Kính Tửu đã hoàn toàn mơ màng. Cậu như một con thú cái động dục, ra sức quấn lấy con đực mạnh mẽ hơn mình gấp bội, giao hợp kịch liệt với nam nhân.
Diệp Kính Tửu quên mất việc chống cự, đầu lưỡi quấn quít, tiếng nước chảy nhớp nháp hòa cùng tiếng mũi nặng nề. Cảm giác như bị nam nhân nuốt chửng quả thật quá đỗi tuyệt vời, dường như linh hồn cũng bị gã hút vào, cơ thể tóe ra khoái cảm khiến cậu run rẩy.
Bím tóc màu đay của Liễu Khuê Dao vốn đã được bện gọn giờ lại bị Diệp Kính Tửu kéo cho rối tung lên, xõa tung xuống hai bên gò má của gã. Dưới ánh nến, khuôn mặt góc cạnh sâu thẳm của người dị tộc hóa thành những mảng tối lớn, đôi mắt như cười như không, đường nét gương mặt vốn đẹp nay càng hoàn hảo hơn dưới kết cấu của ánh sáng.
Nam nhân không chút nể tình đụ vào cổ tử cung của thiếu niên, chỉ trong nháy mắt, dương vật thô to đã đâm vào cửa sinh của Diệp Kính Tửu, lấp đầy túi thai mềm mại. Gã siết chặt vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, hung hãn đâm vào tử cung của cậu.
Rất lâu trước đây, nơi này từng bị Liễu Khuê Dao chơi hư, cũng may Thẩm Chi điều trị lại.
Mà Liễu Khuê Dao cam đoan, loại chuyện này sẽ không xảy ra nữa.
“Ưm, ưm… Lấp, lấp đầy…”
Chiếc bụng nhô lên của thiếu niên dán sát vào thắt lưng rắn chắc của Liễu Khuê Dao, gương mặt đỏ ửng lên vì thỏa mãn. Nơi bọn họ quan hệ tình dục nhớp nháp, tơ dính trong suốt trong nháy mắt bị kéo đến cực hạn rồi đứt gãy rồi bị đâm thành một bãi chất nhầy chỉ sau một cái chớp mắt.
Môi âm hộ vốn hồng hào giờ đã bị căng ra đến mức trắng bệch, gân xanh đan xen trên dương vật mở rộng cái lỗ dâm đãng. Liễu Khuê liếm cánh môi, hôn lên cái cổ trắng như tuyết của thiếu niên, chiếc eo màu mật căng chặt hung hãn đong đưa, dứt khoát đâm chọc, nước dâm văng tung tóe khắp nơi, đôi mắt xanh biếc của gã tràn đầy tình yêu.
Thiếu niên thoải mái nheo mắt lại, cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào như sắp khóc thút thít. Cậu muốn từ chối nhưng lòng tự tôn của nam nhân đã bị Liễu Khuê Dao đâm cho sụp đổ, Diệp Kính Tửu triệt để ngã vào bể dục, mặc cho cơ thể bị dương vật của nam nhân gian dâm đủ kiểu, đâm vào, lấp đầy.
Ngay sau đó, khi Liễu Khuê Dao đâm vào cổ tử cung một lần nữa, cậu bỗng dưng mở to hai mắt, cơ thể đạt cực khoái, run rẩy kịch liệt.
“Ngươi cũng rất thích những việc này, đúng không?”
Nam nhân cười khẽ, nỉ non bên tai cậu, “Cho nên lần sau, thử chấp nhận ta xem. Kính Tửu.”