[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 154

Đêm nay thiếu niên Các chủ quan tâm đã tới Trích Tinh Các, tâm trạng của các chủ cũng vì thế mà tốt lên trông thấy.
Tâm trạng tốt rồi, cũng không còn nổi giận vô cớ trút hết cơn tức lên bọn họ, dày vò cho đến lúc hấp hối rồi lại ném cho ít thuốc tự bò về nữa.
Dù vậy, đám thuộc hạ chẳng ai thấy biết ơn thiếu niên đó.
Vì suốt mấy chục năm nay, những lần các chủ nổi giận phần lớn đều là vì người tên “Diệp Kính Tửu” kia.
Sau khi lập lời thề với các chủ, nữ thuộc hạ lập tức rảo bước đến mật thất Hoài An đang ở.
Nàng ta quỳ một gối xuống, cung kính nói: “Hoài đại nhân, các chủ hy vọng có thể sớm tìm được bí quyển, nên thuộc hạ đến đây để hỗ trợ—”
Ta tìm được rồi.
Nam nhân đưa lưng về phía nàng lấy ra một quyển trục, mặt trên giấu chút bụi, dưới ánh đèn mờ nhạt chiếu rọi phá lệ rõ ràng. Hắn vỗ nhẹ rơi phía trên tro bụi, bảo đảm quyển trục không có một tia tỳ vết, lúc này mới đứng dậy nhìn về phía nữ thuộc hạ: “Vị kia đã đến sao?”
Đúng vậy.
Nữ thuộc hạ gật đầu nói: “Các chủ lúc này dẫn vị kia đi ngắm phong cảnh, hẳn là ở gần tầng cao nhất.
Ừ.
Hoài An gật đầu, thân ảnh rất nhanh biến mất tại chỗ.
·
Trên ý nghĩa nào đó, Hoài An bị chúng thuộc hạ của Trích Tinh Các ngầm hiểu ngầm thừa nhận là phó các chủ của Trích Tinh Các.
Nhưng Hoài An hiểu rất rõ thân phận của bản thân, hắn chỉ là một con chó của các chủ mà thôi.
Nếu như con chó này có bất kỳ lòng không thần phục nào, vậy hắn rất nhanh sẽ bị làm thành một nồi thịt chó hầm, cung cấp cho các chủ đánh giá.
Các chủ bình thường thích ngắm phong cảnh ở Trích Tinh Các, Hoài rất nhanh đã tìm được bọn họ.
Lúc này Các chủ nửa ôm eo thiếu niên, thiếu niên nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, Các chủ nhìn thiếu niên, ánh mắt hiếm thấy cũng được cho là ôn nhu.
Hoài lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ chẳng biết từ lúc nào đã có vô số đèn trời, thắp sáng cả màn đêm đáng sợ của Trích Tinh Các.
Các chủ cư nhiên vì thiếu niên này……
Một đạo ánh mắt âm lãnh rơi vào trên người Hoài An.
Thân thể Hoài An khẽ cứng lại, vội vàng quỳ xuống, cúi đầu hai tay dâng lên quyển trục, trình bày lý do: “Các chủ, thuộc hạ đã tìm thấy bí tịch rồi.”
“Ồ?” Các chủ khẽ cười một tiếng, trọng lượng trong tay hắn bỗng nhẹ hẳn đi. Hoài không dám ngẩng đầu, chỉ lặng lẽ cúi thấp, ánh mắt chăm chăm nhìn mặt đất.
Tiếng giấy quyển trục bị lật nghe loạt soạt bên tai, mãi đến khi tiếng động ngừng lại, vai Hoài An bỗng bị người vỗ nhẹ một cái:
“Vất vả rồi, Hoài An.”
“Được phụng sự các chủ là vinh hạnh của thuộc hạ.”
Xem ra các chủ không có ý trách cứ hắn vì vừa rồi phân tâm.
Hoài khẽ thở phào một hơi, định đứng dậy cáo lui:
“Các chủ, vậy thuộc hạ xin phép không quấy rầy hai vị…”
“Ngươi thấy hắn có quen mắt không?” Các chủ bất chợt lên tiếng. Hoài sững người, nhưng rất nhanh nhận ra câu này không phải nói với mình, mà là hỏi thiếu niên kia.
Thiếu niên lạnh nhạt đáp: “Không.”
“Hắn chính là thuộc hạ đã giúp ta rất nhiều, để ta có thể giữ được ngươi lại bên mình, Hoài An.”
Các chủ cười mỉm: “Ngươi có ghét hắn không, Kính Tửu?”
Cổ họng Hoài An dần dần siết lại, thân thể cũng càng cúi thấp hơn.
Một ánh mắt khác lại rơi xuống người hắn, ánh nhìn ấy không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, chỉ như đang đánh giá một món đồ vật.
“Vì sao ta phải ghét hắn?” Thiếu niên hỏi ngược lại.
“Ừm…Ta chỉ nghĩ, nếu ngươi ghét, thật ra cũng có thể trừng phạt hắn một chút.”
“Không hứng thú.”
Các chủ nhún vai: “Không hứng thú thì thôi. Hoài An ngươi thật đúng là may mắn. Cút đi.”
“…Các chủ, thuộc hạ cáo lui.” Sợ các chủ đổi ý, Hoài An lập tức đáp lời, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt đối phương.
Thiếu niên kia quả là phiền toái.
Rõ ràng trước khi gặp hắn, tính khí của các chủ đã dần ổn định, vậy mà giờ lại khó đoán như xưa.
Nhưng Hoài An không dám có chút oán hận nào.
Dù sao… hắn cũng chỉ là một con chó trung thành dưới trướng các chủ mà thôi.
Một bước, đến khi thân thể thật của các chủ lại chìm vào giấc ngủ trong Tinh Các, phân thân liền đưa thiếu niên rời khỏi nơi đó.
Hắn kính cẩn tiễn đưa, chuyên tâm thay các chủ điều hành Tinh Các, lặng lẽ chờ đợi lần tỉnh lại tiếp theo của người.
_______
Lần này cùng ra ngoài với Liễu Khuê Dao, đối phương cũng không làm ra chuyện gì quá đáng.
Dù hiện tại Diệp Kính Tửu không mấy bận tâm đến điều đó, nhưng khách quan mà nói thì đúng là đã giúp y tránh được không ít rắc rối.
Vừa quay lại tiểu thế giới của Thẩm Chi, Diệp Kính Tửu đã thấy trước cửa có một thanh niên cao lớn đang ngồi chờ.
Là Thẩm Chi.
Vừa thấy Diệp Kính Tửu, sắc mặt Thẩm Chi lập tức trở nên phức tạp, vừa mừng vừa lo. Y vội bước nhanh tới, một tay ôm chầm lấy Diệp Kính Tửu: “Tiểu Tửu, ta còn tưởng rằng…”
Chưa kịp nói hết câu, Liễu Khuê Dao đã cắt lời bằng giọng cười nhạo chẳng hề khách khí: “Sao vậy? Ta lại chẳng mang hắn chạy trốn đến nơi mà không ai tìm được. Thần y Thẩm vẫn nên nghĩ đến mấy chuyện thực tế một chút đi.”
Vẻ dịu dàng của Thẩm Chi lập tức biến mất.
Ánh mắt y trở nên sắc lạnh đáng sợ, từng chữ như nghiến ra từ kẽ răng:
“Liễu Khuê Dao, ngươi dám tự ý dẫn hắn rời khỏi đây… Ngươi biết điều đó nguy hiểm đến mức nào không?”
“Ừm… Trên thực tế thì, chẳng có ai phát hiện ra cả.”
Liễu Khuê Dao không lấy làm bận tâm, còn cố tình nháy mắt một cái:
“Thần y Thẩm à, ngươi phải tin rằng ta là người… rất biết khiêm tốn.”
Đúng là nói dối không chớp mắt.
Người đời đều nói Thẩm Chi là một gã điên không màng thiên đạo luân thường, nhưng nào hay chủ các Tinh Các mới là kẻ điên thật sự, một con quỷ giết người không chớp mắt.
May mà Tiểu Tửu không gặp chuyện gì.
Thẩm Chi hít sâu một hơi, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ tươi cười:
“Xem ra, Liễu các chủ đã lấy được bí thuật rồi?”
“Dĩ nhiên, dù sao thì cũng là ta đảm nhiệm thực hiện mà, đúng không?”
Liễu Khuê Dao mỉm cười đáp. Hắn dừng một chút, rồi bất chợt tự nhiên bước vào trong nhà, đảo mắt quan sát bốn phía:
“Xem ra thần y Thẩm cũng đã chuẩn bị xong nguyên liệu rồi?”
“Tất nhiên.”
“Ồ, Bảo sao ta lại ngửi thấy… mùi người sống.” Giọng nói của Liễu Khuê Dao kéo dài đầy ẩn ý.
Hắn hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt bỗng trở nên tối sầm của Thẩm Chi, cũng làm như không thấy sự lúng túng thoáng qua khi đối phương phát hiện Diệp Kính Tửu vẫn còn ở đây, chỉ ung dung nói tiếp: “Bí thuật đã có, nguyên liệu cũng đủ cả… Vậy sao chúng ta không bắt đầu ngay bây giờ nhỉ?”
Vừa nói, hắn vừa làm lơ sắc mặt đã trở nên vô cùng khó coi của Thẩm Chi, cười tít mắt khoác vai Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu, có muốn tắm cùng ta trước không? Tuy ta thì chẳng ngại gì, nhưng nghĩ đến người yêu sạch sẽ như ngươi, chắc hẳn vẫn cần nghi thức này… đúng không?”
Cánh tay đang khoác lên vai Diệp Kính Tửu đột nhiên bị ai đó mạnh mẽ giữ chặt.
Lực đạo tăng lên từng chút một, đến mức vượt quá ngưỡng chịu đựng, một tiếng “rắc” vang vọng trong căn phòng yên ắng — rõ ràng là tiếng xương gãy.
Liễu Khuê Dao nhìn vào đôi mắt dần đỏ lên của Thẩm Chi, cùng sát ý và lệ khí ngày càng dày đặc trong ánh mắt y, chỉ nhướng mày tỏ vẻ hứng thú: “Thần y Thẩm sao vậy? Nếu thường xuyên để cảm xúc dẫn dắt thế này, thì e là cái gọi là tuổi thọ dài lâu của ngươi cũng sắp thấy được điểm cuối rồi đấy?”
“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Một kẻ điên sống hàng ngàn năm, mê đắm trong nghiên cứu, phạm vô số tội ác khiến cả chính đạo lẫn ma đạo đều phải truy sát.
Khi thế gian tưởng ngươi đã ngã xuống trong dòng chảy thời gian, ngươi lại lần nữa tái xuất, vì thí nghiệm mà diệt thành, đồ sát hàng triệu sinh linh.”
Liễu Khuê Dao chậm rãi nói:
“Cho nên mọi người đều tò mò, rốt cuộc thần y đã dùng thủ đoạn gì, mới có thể sống lâu đến vậy dù tu vi chẳng mấy cao cường?”
Con ngươi đỏ sẫm của Thẩm Chi khẽ nheo lại, giọng lạnh tanh:
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ý ta là, dù ngươi có dùng cách gì, cũng sẽ có ngày hết hạn thôi.”
Liễu Khuê Dao rút tay ra, khẽ bẻ bẻ cổ tay bị bóp biến dạng, như chẳng hề để tâm, nói tiếp: “Trước khi đi làm tiểu ngự y cho Lâm Thời Chiêu, ngươi đã ẩn thế đến sáu, bảy trăm năm. Huyết mạch yêu tộc của Lâm Thời Chiêu có liên hệ đến Đăng Tiên Kiều, mà ngươi thì muốn mượn Đăng Tiên Kiều để kéo dài chút tuổi thọ còn sót lại, đúng chứ?”
“Bên ngoài thì nói là vì thí nghiệm, vì thỏa mãn tò mò… nhưng thật ra, chẳng phải ngươi chỉ đơn giản là muốn sống tiếp thôi sao, Thẩm — Thần — Y?”
Hai người đối mặt, khí thế giữa họ căng thẳng đến mức chỉ cần chạm nhẹ là bùng nổ.
Còn Diệp Kính Tửu chỉ đứng bên cạnh, mặt không cảm xúc nghĩ thầm: “Liệu Liễu Khuê Dao có thể bớt đè người lên mình không?”
Giữa khoảnh khắc căng như dây đàn, đôi mắt đỏ ngầu của Thẩm Chi bỗng tối lại, khôi phục lại màu đen thâm trầm ban đầu.
Y cười khẽ, khuôn mặt lại hiện lên nụ cười rạng rỡ: “Lưu các chủ đúng là người giàu trí tưởng tượng.”
“Nếu chỉ là tưởng tượng thì… ta e mình cũng chẳng nghĩ được rằng, dưới tầng hầm lúc này có thể đang nhốt một đôi —”
Câu nói đến giữa chừng, Liễu Khuê Dao chợt ngậm miệng lại, mỉm cười với Thẩm Chi: “À, ta im đây.
Dù sao trước mặt Kính Tửu, thần y Thẩm vẫn còn muốn giữ hình tượng thiếu niên ngây thơ trong sáng cơ mà, đúng không?”
“Lưu các chủ nói đùa rồi. Giữ gìn hình tượng gì chứ.”
Thẩm Chi cười nhạt, đáp: “Ta chỉ là, thật lòng yêu Tiểu Tửu mà thôi.”
“Vậy sao?”
“Đừng nói đến chuyện tắm rửa. Dù sao thì người cũng chỉ là đang tiến vào biển ý thức của Tiểu Cửu để giao lưu tinh thần với y thôi, đúng không?”
Thẩm Chi chuyển đề tài, bỏ qua đề tài này: “Ta nghĩ không cần tiếp xúc thân thể.
“Ta ngược lại là có thể chịu đựng, bất quá Kính Tửu một cái chịu đủ tình yêu tư vị cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh…”
Liễu Khuê Dao nhún vai: “Hắn nhất định sẽ muốn ta thao chết hắn. Ngươi…Ngươi có thể ngăn cản hắn sao? Hoặc là nói, ngươi cam lòng nhìn hắn bị tình dục tra tấn sao?”
Liễu Khuê Dao mỉm cười, giống như một cái khống chế lòng người ác ma: “Ta đoán đến lúc đó ngươi cũng khát vọng thỏa mãn y, đúng không?”
Vẻ mặt Thẩm Chi âm tình bất định.
Cho nên cùng đi tắm rửa một chút đi?
Liễu Khuê Dao hướng Thẩm Chi chớp mắt, bộ dáng rất dí dỏm: “Nếu như Kính Tửu không thèm để ý, ta nghĩ ta cũng không ngại thêm một người.”
——
Là Thẩm Chi tắm rửa cho Diệp Kính Tửu.
Liễu Khuê Dao rời đi rất sớm, nghĩ đến cũng không có hứng thú nhìn thấy Thẩm Chi trần truồng.
Phòng tắm lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thẩm Chi gần như si mê nhìn tiểu Tửu của hắn.
Hơi nước bốc lên làm cho khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên tăng thêm vài phần mông lung đẹp đẽ, Thẩm Chi quỳ gối trong bồn tắm, dùng chậu bạch ngọc đựng nước tưới lên lưng trắng như tuyết của thiếu niên, nhìn bọt nước lăn trên làn da nhẵn nhụi kia, cổ họng không ngừng lăn.
“Tiểu Tửu, ngươi nhìn thật đẹp….” Hắn nỉ non, tiếng hô hấp tăng thêm, tới gần thiếu niên lưng, trầm trọng tiếng hô hấp đầu tiên là đánh ở thiếu niên trên lưng, hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm láp qua thiếu niên trên người bọt nước.
Trên người cũng là thơm thơm…
Một giọt, hai giọt, đến lúc đó đều là mùi thơm ngọt ngào, sữa ngọt.
Một bước đến cuối cùng, hắn hoàn toàn ngăn chặn không được chính mình nội tâm dục vọng, hành động không khống chế được, hắn dùng cả hai tay bóp eo thiếu niên, liếm mút từng ngụm lớn như thể đang gặm nhấm làn da cậu.
Cả bồn tắm trống rỗng tràn ngập âm thanh liếm láp bệnh hoạn của hắn.
Hành động si mê quá mức kia của hắn hoàn toàn kích thích thiếu niên.
Mà khi hắn bị thiếu niên dùng sức đẩy ra, cũng bị hung hăng tát một cái thời điểm, Thẩm Chi hoàn toàn không có phục hồi tinh thần lại.
“Ngươi thật đáng ghét, Thẩm Chi.”
Thiếu niên từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lạnh lùng lộ ra khinh bỉ.
Thật đả thương người a, Tiểu Tửu……
Giọng Thẩm Chi dần nghẹn ngào, nhưng ánh mắt cậu lại càng thêm si mê.
Nên hình dung cái loại ánh mắt này như thế nào đây.
Giống như là muốn đem Diệp Kính Tửu tươi sống xé xương vào bụng, để cho hắn cùng máu thịt của mình hoàn toàn hợp hai làm một… ghê tởm.
Diệp Kính Tửu nhìn thấy tính khí dữ tợn của thanh niên cương lên, dương vật to lớn, tráng kiện gân xanh kết lại, quy đầu mắt ngựa không ngừng tràn ra ngoài.
Khi ánh mắt Diệp Kính Tửu nhìn chăm chú vào nó, dương vật thô to dữ tợn kia cơ hồ khắc chế không được co quắp, nhúc nhích.
Diệp Kính Tửu chăm chú nhìn Thẩm Chi từng chút từng chút tới gần mình.
Rồi sau đó thanh niên giữ chặt tay của hắn, để cho hắn cầm cái dương vật kia, bao vây lấy tay của hắn kéo theo trên dưới triệt động, co rút lại áp chặt.
“Ha… Thật thoải mái, Tiểu Tửu, ngươi nắm dương vật của ta thật thoải mái… Ách, mắt ngựa cũng bị chụp… Ha…”
Thanh niên bệnh hoạn hô hấp vang vọng ở bên tai, khắp nơi đều là hắn tuyến dịch khí tức, tanh tưởi dính dính.
Loại dục vọng lộ ra ngoài này lại làm cho dạ dày Diệp Kính Tửu sôi trào đảo hải, ghê tởm nói không nên lời.
Hắn muốn rời đi, đang giãy dụa, lại bị thanh niên ôm chặt hơn.
Không biết qua thời gian bao lâu, nắm lấy hai tay kia của hắn bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, để cho tay của hắn tận tình ma sát nam nhân dương vật, để cho kia dính dính ướt át tiếng nước tốc độ càng lúc càng nhanh.
“Ha, sắp tới rồi, sắp tới tiểu Tửu, sẽ, sẽ bắn… ách…”
Tinh dịch dính dính nồng đậm bắn một tay Diệp Kính Tửu.
Diệp Kính Tửu nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Chi.
Thanh niên đạt tới cao trào tựa hồ lúc này mới chịu thanh tỉnh, tránh né ánh mắt Diệp Kính Tửu, sợ hắn trách cứ.
Nhưng Diệp Kính Tửu chỉ là mặt không chút thay đổi đem tinh dịch một tay bôi lên khuôn mặt tuấn mỹ dương quang của thanh niên.
“Mở miệng.” Diệp Kính Tửu ra lệnh cho hắn.
Ánh mắt thanh niên lóe lên, kinh ngạc nhìn Diệp Kính Tửu, ngoan ngoãn mở miệng.
Diệp Kính Tửu đem ngón tay dính đầy tinh dịch cắm vào trong miệng thanh niên.
Một chút, hai cái, càng thêm xâm nhập, thô bạo.
Thanh niên phát ra âm thanh khó chịu, biểu tình lại trở nên si mê ái mộ.
Diệp Kính Tửu trong mắt đầy chán ghét, hắn nhìn xuống thanh niên quỳ gối trong bồn tắm, ánh mắt lạnh như băng nói: “Liếm sạch.”