[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 152

Thủy.
Lấy thủy làm cội nguồn, nàng cảm nhận được một lực hấp dẫn cực lớn nhào về phía mình.
Vì đã bị lạc ở trong cõi hỗn độn lâu lắm rồi nên thậm chí nàng còn không kịp nghĩ lực lượng ấy rốt cuộc là cái gì thì đã bị lực hấp dẫn ấy hút vào bóng tối sâu hơn nữa.
—— Kèm thêm cả ánh sáng cực kỳ chói mắt.
Nàng hít một hơi thật sâu, trái tim đập nhanh mạnh, nghe rõ từng tiếng như thể nó đang đập ngay cạnh màng nhĩ.
Thình thịch ——
Thình thịch ——
Đây là… cái gì?
Thân thể ngâm trong nước của nàng đang run rẩy, làn da tiếp xúc với không khí lạnh lẽo khiến cơn sợ hãi vô danh dâng lên trong lòng nàng.
Vầng sáng chói mắt dần dịu lại, tiếng gầm rú quanh quẩn bên tai cũng dần nhỏ đi. Đồng tử co chặt của nàng từ từ giãn ra, trái tim đang nhảy lên điên cuồng cũng từ từ giảm tần suất.
Nàng không nhìn rõ những thứ trước mắt, sự xa lạ mà thân thể này mang lại khiến nàng cực kỳ hoảng loạn. Nàng giơ tay ra phía trước như muốn bắt lấy gì đó, mà nàng cũng bắt được thứ gì đó mềm mại ấm áp.
Dưới sự trợ giúp của thứ đó, nàng như đứng lên từ trong nước, sau đó có thứ gì đó mềm mại dài dài bọc lấy thân thể nàng. Rồi nàng bị thứ đó ôm lên, cuối cùng đặt xuống một thứ nào đó vừa mềm vừa dày khác.
Nàng nhắm mắt lại, ai đó dịu dàng vuốt ve tóc nàng, sự vuốt ve dịu dàng này khiến nàng thấy cực kỳ buồn ngủ.
Nàng từ từ chìm vào giấc ngủ.
——
Hoa Linh mơ một giấc mơ.
Lúc ấy nàng vẫn chưa bị bạo quân tra tấn đến chết, trước đó rất rất lâu nàng với ca ca gặp được một thiếu niên cực kỳ đặc biệt.
Trước giờ nàng không có bạn bè, ngoài ca ca ra thì nàng chỉ có một quả cầu làm bạn.
Vì vậy chẳng bao lâu sau nàng với thiếu niên kia đã làm bạn với nhau.
Rõ ràng là thời gian ở với nhau cũng không lâu nhưng Hoa Linh lại cảm thấy như đã trải qua khoảng thời gian vui nhất đời mình.
Ngay cả ca ca cũng không xụ mặt mọi lúc mọi nơi như trong hiện thực mà luôn không nhịn được mà nở nụ cười khi nhìn thấy thiếu niên.
Sau đó thiếu niên đã biến mất một khoảng thời gian, mọi thứ lại trở về như ban đầu.
Nàng tự nguyện gả vào hoàng cung làm tân nương của yêu hoàng, vì muốn cứu nàng nên ca ca đã bị nhốt vào thủy lao, phải chịu đựng bị tra tấn bằng nước.
Hoa Linh nghĩ tất cả đều đã kết thúc thì thiếu niên lại đột ngột xuất hiện, cứu nàng và ca ca như anh hùng xuất hiện từ hư vô trong các thoại bản.
Cậu cũng tốt thật đó.
Hoa Linh muốn làm bạn tốt với cậu cả đời.
Chỉ tiếc là cuối cùng vẫn chỉ là một giấc mơ.
Chỉ tiếc là nàng đã mãi mãi chết vào cái đêm lạnh lẽo năm 17 tuổi ấy.
——
Lần tỉnh lại tiếp theo nàng cảm thấy cổ cực kỳ đau.
Hoa Linh vừa xoa cổ vừa nhe răng trợn mắt chống xuống giường để ngồi dậy.
Vừa mới ngồi dậy nàng đã thấy một nam nhân cao quá mức cho phép mặc y phục đen ngồi cạnh bàn hút thuốc lá sợi.
Mùi khói thuốc rất sặc, Hoa Linh không để ý hít một cái đã không nhịn được mà ho khù khụ: “Ờm, khụ khụ, gì đó, huynh đệ đừng hút nữa, sặc quá khụ khụ…”
Ăn học thế nào mà hút thuốc lá sợi trong phòng thế này.
Nam nhân nghe vậy thì cười khẽ một tiếng rồi nghiêng mặt qua, nửa khuôn mặt ấy quen thuộc đến kỳ lạ: “Tiểu nha đầu.”
“Ngươi gọi ai là tiểu nha đầu đấy?”
Hoa Linh trừng mắt nhìn hắn, càng nhìn nàng càng cảm thấy người này càng quen mắt, không nhịn được mà xuýt xoa một tiếng rồi rơi vào trầm tư.
Hình như người này… trông hơi giống ca ca nàng thì phải?
“…”
—— Từ từ, đây là đâu? Sao nàng lại ở đây? Không phải nàng đã chết từ lâu rồi à?
“Ngươi… ta…”
Hoa Linh chỉ nam nhân rồi lại chỉ vào chính mình.
Đù má!
Não nàng đơ ra hai giây, sau đó người nàng bỗng run lên, nàng kích động rời giường đi tới cạnh nam nhân ——
Tiếp đó hai đầu gối mềm nhũn, quỳ thẳng xuống dưới chân nam nhân.
“Ca!”
Nam nhân cất tẩu đi, hắn nhìn nàng kích động quỳ trên đất thì cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà rũ mi, thở dài.
“… Aizz.”
Hoa Linh: “?”
Hoa Linh: “??”
Hoa Linh: “???”
Không phải chứ, ca ca nàng thở dài cái rắm gì vậy?
Rồi sao lại bày ra cái bản mặt hối hận thế này??
***
“Cái gì? Hoa Linh sống lại?”
Nghe thấy tin Lâm Thời Chiêu mang tới Diệp Kính Tửu lộn người bật ra khỏi giường, vội vàng đứng dậy chuẩn bị đi tới phòng mà Lâm Thời Chiêu nói: “Ta muốn đi gặp nàng ấy.”
Lâm Thời Chiêu mỉm cười, chủ động dẫn đường cho thiếu niên: “Đi thôi.”
Lúc này sư tôn không có ở đây, Yến Lăng Khanh cũng đi theo Diệp Kính Tửu: “Kính Tửu, ta đi với đệ.”
“Chỉ sợ là không được đâu Yến đạo hữu.”
Lâm Thời Chiêu khựng lại, quay qua nhìn hắn, đồng tử màu vàng óng hoang dã lộ ra ý cười không hề có độ ấm: “Hoa Linh cô nương vừa mới tỉnh lại, không thích hợp để gặp quá nhiều người, nàng ta sẽ hoảng sợ đấy.”
Yến Lăng Khanh cười mỉm chi: “Không sao, ta chỉ đi cùng tiểu sư đệ qua đó thôi, đến lúc ấy ta sẽ tự giác đứng chờ ở bên ngoài.”
“Ồ? Không ngờ Yến đạo hữu lại biết điều đến thế.”
Lâm Thời Chiêu cố tình nhấn mạnh hai chữ “biết điều” nhưng Yến Lăng Khanh vẫn không hề để lộ chút sơ hở nào, thành ra hắn cũng không có lý do thích hợp để giữ Yến Lăng Khanh ở nơi này. Vậy nên hắn không ngăn cản nữa, quay lại dẫn đường cho Diệp Kính Tửu: “Nếu đã vậy thì chúng ta đi thôi.”
Ba người đi thành một hàng trong Ma Cung, đám ma tu trong Ma Cung nhìn chằm chằm vào ba người, ánh mắt đám đó cũng không thể coi là thiện ý.
Diệp Kính Tửu hỏi: “Tiến thành thuật từ bao giờ vậy? Sao ta không nghe được chút tin tức nào?”
Lâm Thời Chiêu: “Với loại chuyện này thì đương nhiên phải thành công rồi mới báo cho ngươi được chứ.”
“Vậy số vật tế mà thuật đó cần thì sao…”
“Vụ này thì ta không rõ lắm, Ma Tôn cung cấp vật tế, ta chỉ phụ trách việc thi triển thuật, dạy người ta khởi tử hồi sinh thôi. Chuyện khác thì ngươi cũng biết mà, ta không có quyền hỏi.”
Đương nhiên, Hoa Bất Tiếu cũng sẽ không chủ động nói cho hắn những chi tiết này.
“Vậy tình hình của nàng ấy thế nào rồi?”
“Tình hình rất tốt, chỉ là tàn hồn phiêu du tự do cả nghìn năm tự dưng lại có lại thân thể nên vẫn cần một khoảng thời gian để thích ứng.”
Lâm Thời Chiêu nhớ lại cảnh tượng lúc đó, hô hấp của thiếu nữ run rẩy liên tục vì không thể khống chế được nỗi kinh hoàng trong lòng, chưa thích ứng được với thân thể mới: “Nhưng Ma Tôn là chí tôn thiên hạ, có lẽ ngài ấy sẽ có cách để giúp Hoa Linh khống chế được thân thể trong thời gian ngắn.”
Ít nhất là dung hợp linh hồn và thân thể nàng sâu thêm một bước nữa.
Vậy là tốt rồi.
Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, dù biết việc Hoa Linh sống lại đã là ván đã đóng thuyền nhưng cậu không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Xem ra sau khi Hoa Bất Tiếu và Lâm Thời Chiêu đạt được thỏa thuận hợp tác đã bắt đầu tìm kiếm vật tế rồi.
Chỉ là rốt cuộc là Hoa Bất Tiếu tìm được linh hồn của mấy trăm người còn sống từ đâu, trong những người ấy có người nào là người vô tội hay không thì Diệp Kính Tửu không thể biết được.
Sự lo lắng đối với những việc này khiến lòng Diệp Kính Tửu vững vàng trước sau như một.
Ma Cung khổng lồ, bọn họ cần đi khá lâu.
Trên đường đi, Lâm Thời Chiêu vờ như vô tình, hỏi: “Vừa nãy lúc ta đi tìm ngươi thấy Mục Tu với Sầm tôn chủ ở cạnh nhau, bọn họ liên quan tới nhau từ bao giờ vậy?”
Nghe vậy Diệp Kính Tửu và Yến Lăng Khanh đều khó hiểu nhìn nhau, Yến Lăng Khanh mở miệng nói: “Đã là tiểu bối đồng môn rồi gì nếu hắn có nhu cầu thì đương nhiên sư tôn sẽ chỉ điểm vài thứ thôi.”
“Ồ?”
Lâm Thời Chiêu nhướng mày, đôi mắt hẹp dài nheo lại một chút: “Giờ Mục Tu là huyết mạch phản tổ, bẩm sinh tương khắc với Yêu tộc như ta. Nếu hắn được Sầm tôn chủ chỉ điểm gì đó thì sợ là ta cũng không dám thiếu cảnh giác nữa.”
Yến Lăng Khanh mỉm cười: “Giờ tu vi của Lâm đạo hữu đã thành công vượt bậc, tới tận cảnh giới Đại Thừa, sao phải sợ một tu sĩ Nhân tộc cảnh giới Xuất Khiếu.”
Lâm Thời Chiêu gật đầu; “Nói tới cảnh giới Xuất Khiếu thì hình như giờ Yến đạo hữu cũng là cảnh giới Xuất Khiếu đúng không?”
“Yến mỗ bất tài, giờ mới là trung kỳ Xuất Khiếu.”
“Với Nhân tộc à nói thì tu vi này đã đáng sợ lắm rồi.”
Lâm Thời Chiêu cười cười song nụ cười của hắn cũng chẳng chân thành được bao nhiêu: “Nhưng so với Mục Tu thì đúng là hơi thua kém thật, chỉ là dù sao thì hắn cũng là thiên tài có huyết mạch phản tổ, Yến đạo hữu cũng không cần phải ——”
“Nói đủ chưa?”
Diệp Kính Tửu xụ mặt cắt ngang lời Lâm Thời Chiêu: “Ta không có hứng nghe ngươi bịa chuyện ở đây.”
Lâm Thời Chiêu biết điều câm mồm lại, tránh chọc cho Diệp Kính Tửu không vui, hắn nói nhỏ: “Nếu ngươi không muốn nghe thì ta sẽ không nói nữa.”
Nghe lời ngoài dự kiến.
Lúc tới ngoài cửa phòng Hoa Linh, Diệp Kính Tửu gõ cửa trong sự hồi hộp.
Sau khi được đáp lại cậu để Lâm Thời Chiêu và Yến Lăng Khanh đứng ngoài tự chơi, sau đó hít sâu một hơi rồi đẩy cửa đi vào.
Lâm Thời Chiêu thấy thiếu niên như vậy thì không khỏi nghĩ tới lần đầu hắn gặp Diệp Kính Tửu năm đó, hình như cũng là tình huống như này.
Vận mệnh đúng là biết trêu người.
——
“Ờ…”
“Ừm…”
Mặt cậu bị hai cái tay sờ qua sờ lại, sau đấy còn bị giữ chặt để một gương mặt khác đột ngột ghé sát lại. Diệp Kính Tửu đờ người đứng tại chỗ, mặc cho thiếu nữ đi qua đi lại đánh giá mình.
“Không phải mơ thật à…”
Thiếu nữ vuốt cằm, vừa nhìn Diệp Kính Tửu vừa lẩm bẩm tự nói: “Ngươi tên là Diệp Kính Tửu đúng không?”
“… Ừ.”
“Chúng ta là bạn tốt đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Lúc ca ca chịu tra tấn bằng nước ngươi đã cứu ca ca ta đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi vẫn là chị dâu của ta đúng không?”
“Đúng… không, không phải!”
Diệp Kính Tửu gật đầu xong mới nhận ra Hoa Linh vừa nói cái gì, Hoa Bất Tiếu còn đứng ngay bên cạnh, cậu vội vàng xua tay phủ nhận: “Ca ca ngươi không có bất cứ quan hệ gì với ta cả!”
“Hóa ra ngươi nghĩ như vậy.” Nam nhân quyến rũ ma mị bên cạnh buồn bã nói.
May mà Hoa Linh cũng không để ý cái đó, ngoại hình của nàng không khác Hoa Bất Tiếu mấy nhưng biểu cảm lại thiên về kiểu nghịch ngợm tinh quái, đôi mắt tròn trịa đảo qua đảo lại rồi rơi vào trầm tư: “Vậy mà ta lại sống lại thật ư> Lại còn có bạn tốt trong một giấc mơ nữa á?”
Này hơi thần kỳ quá rồi đúng không?
Diệp Kính Tửu giải thích: “Gì mà trong mơ chứ, thật ra là…”
“Vậy nên nam nhân tên Lâm Thời Chiêu triệu hồi một sợi tàn hồn của ta vào ảo cảnh nên ta mới thành bạn tốt với ngươi hả?”
Hoa Linh vui vẻ: “Vậy ta cũng may mắn quá đi mất, chết rồi mà vẫn kết bạn được!”
Diệp Kính Tửu không biết nói gì, cậu nhìn Hoa Bất Tiếu thì thấy nam nhân khoanh tay đứng đó, hiển nhiên là hắn cũng thấy hơi đau đầu.
“Rồi nghìn năm sau ca ca ta còn thành Ma Tôn luôn? Thành nam nhân lợi hại nhất thế gian luôn? Sướng vượt mức quy định luôn ấy!”
Hoa Linh nói: “Vậy đám khó ưa phái Tiêu Dao thì sao? Nam nhân lạnh như núi băng hay đánh ca ca ta tơi bời hồi nhỏ giờ đang làm gì rồi? Đừng nói là chết rồi nhé? Còn có Uông Phương với Yến Đình Vân chạy tới cửa nhà ta đốt pháo nữa? Bọn họ như thế nào rồi?”
“Cái này thì…”
Diệp Kính Tửu do dự một chút rồi nói: “Sư tôn ta, ờm, chính là nam nhân lạnh như núi băng trong miệng ngươi ấy, giờ cũng… ngang hàng với Ma Tôn.”
Thật ra còn cao hơn Hoa Bất Tiếu một bậc nhưng cậu vẫn nên khách sáo trước mặt nam nhân sĩ diện muốn chết này thì hơn.
Cậu làm lơ ánh mắt cười như không cười của Hoa Bất Tiếu, nói tiếp: “Còn Uông phu nhân và Yến tiên sinh thì bọn họ đã đi về cõi tiên, vào kiếp luân hồi rồi.”
Còn về việc cha mẹ đại sư huynh qua đời thế nào thì Diệp Kính Tửu không thể biết được.
Nghe được tin Uông Phương và Yến Đình Vân qua đời Hoa Linh sửng sốt một chút, giọng điệu hiện rõ sự mất mát: “Đúng ha, dù sao thì cũng đã qua hơi nghìn năm rồi…”
Nhưng chẳng bao lâu nàng đã tươi tỉnh lại, trên mặt đầy vẻ hóng hớt: “Vậy nên cuối cùng hai người đó yêu nhau thật đúng không? Năm đó ta đã thấy không khí giữa hai người cứ sai sai thế nào rồi, đúng là tình yêu làm người khác ghen tị.”
Diệp Kính Tửu cười xấu hổ, cậu gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Hoa Linh, có thể gặp lại ngươi một lần nữa, ta vui lắm, thật đấy.”
Thiếu nữ chớp chớp mắt, nàng nhìn Diệp Kính Tửu, nở một nụ cười xán lạn: “Ta cũng thế! Có thể có người bạn tốt như ngươi là chuyện ta thiết tha mơ ước cả đời!”
“Vậy nên…”
“Hửm?”
Hoa Linh nhìn sang ca ca mình, hắng giọng, nghiêm túc nói: “Vậy nên bao giờ ngươi với ca ca ta tổ chức hôn lễ vậy? Các ngươi gọi hồn ta sống lại là vì chuyện vui lớn này đúng không?”
“Ờm…” Diệp Kính Tửu á khẩu không trả lời được.
Cái gì với cái gì chứ? Sao tự dưng lại nhảy tới đề tài này rồi?
Thiếu nữ trong phòng vẫn lải nhải: “Ờm cái kia… tuy đúng là ca ca ta có lớn hơn ngươi một tí xíu, giờ trông cũng giống như một nam nhân hư đốn nhưng mà nam nhân già biết chăm đạo lữ nha! Với cả vẻ ngoài của ca ca ta cũng đẹp trai chứ không già lắm đâu, còn có nhiều tiền nhiều vàng, sự nghiệp thành công, vậy cũng không tính là ngươi gả thấp đâu đúng không? Theo ta thấy thì ta nên tuyển một ngày hoàng đạo ——”
“Hoa Linh.”
Nam nhân nguy hiểm không nói gì nãy giờ bỗng gọi thiếu nữ, Hoa Linh hồn nhiên không biết nguy hiểm đang tới gần, còn ngốc nghếch “Dạ” một cái.
“Đóng cái miệng lại.”
Nam nhân cười giả trân, đôi mắt sâu thẳm mê hoặc hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ buồn bực thế này: “Không thì bản tôn sẽ cầm kim chỉ khâu miệng muội lại từng mũi một.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Hoa Linh: Ca ca ta nói thật kìa, khóc chết mất thôi.”