[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 151

Nam nhân trước mặt câu điên dại mà dơ bẩn.
Gã hôn lên cậu nhỏ của Diệp Kính Tửu, lúc nó không thể chịu nổi nữa mà cương lên thì gấp gáp ngậm vào miệng.
Khoang miệng ấm áp bọc lấy dương vật, lưỡi gã cố tình đè xuống quy đầu nhạy cảm rồi mút mát, liếm láp điên cuồng, một dòng điện tê dại truyền khắp cơ thể cậu cực nhanh.
Bản năng truy tìm khoái cảm khiến Diệp Kính Tửu muốn giữ chặt tóc nam nhân, đồng thời đánh hông trước sau.
Nhưng một loại cảm giác ghét bỏ từ sinh lý dâng lên khiến Diệp Kính Tửu giơ tay lên cho nam nhân một cái tát nặng nề, tiếp đó đẩy gã ngã xuống đất.
Cảm giác ghê tởm dâng lên trong cổ họng, cậu không khống chế được mà nôn khan, người run lên bần bật.
Nam nhân bị cậu đẩy ngã xuống đất không nhịn được mà nở nụ cười, ngước lên hỏi: “Giờ Kính Tửu cảm thấy như thế nào?”
“Kinh tởm.”
Diệp Kính Tửu không do dự dù chỉ một giây: “Ngươi khiến ta cảm thấy rất kinh tởm.”
Nam nhân bình tĩnh nhìn cậu một lúc lâu mới gục đầu xuống, lồng ngực rung rung, phát ra tiếng cười khổ: “Ha, lần này khiến ta hơi tổn thương rồi đấy.”
Nam nhân bị tổn thương ngồi xổm dưới đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cậu, thái độ vẫn tùy tiện như trước.
“Muốn làm tình với ta không?” Liễu Khuê Dao hỏi cậu.
“Không.”
“Vậy à…”
Liễu Khuê Dao từ từ đứng dậy, tùy tiện phủi phủi quần áo: “Chúng ta lại bắt đầu giết người như ngóe nhé?”
Vừa dứt lời, một thanh kiếm lạnh lẽo bỗng xuất hiện bên cổ Liễu Khuê Dao.
Liễu Khuê Dao đảo mắt, thiếu niên đã sửa sang lại y phục xong xuôi, nhìn chằm chằm gã bằng ánh mắt lạnh lùng, cậu gằn từng chữ một: “Cũng không.”
“Này thì hơi khó cho ta rồi.”
Lòng bàn tay gã lướt nhẹ qua thân kiếm, lưỡi kiếm sắc bén dễ dàng cắt qua lòng bàn tay, máu tươi tứa ra từ miệng vết thương, Liễu Khuê Dao nheo mắt lại: “Tiểu Tửu không cho làm tình, cũng không cho ta sát sinh, dục vọng trong lòng ta không được xả ra mà cứ tích tụ ở đấy sẽ trở nên khủng bố lắm đấy.”
Diệp Kính Tửu nói: “Ngươi tu tà đạo, đã không giống người bình thường từ lâu rồi, còn xúc phạm đến thiên đạo. Ta kiến nghị ngươi nên đầu thai sớm đi rồi còn làm người lần nữa.”
“Này thì không được rồi.”
Nam nhân dị tộc lắc đầu cười, ánh mắt đong đầy ý cười như đang tán tỉnh Diệp Kính Tửu: “Nếu ta đầu thai thì sao tiếp tục tiền duyên với Kính Tửu, để chuyện tình của chúng ta thành một đoạn tình duyên trong lịch sử được?”
“Nghiệt duyên thôi, này còn cần chặt đứt nhanh nữa.”
“Nghiệt duyên cũng là duyên, sao có thể bảo chém là đứt liền được?”
Nam nhân tiến về phía trước, thanh kiếm đâm vào cổ gã như cắt đậu phụ, tới khi thanh kiếm hoàn toàn đâm xuyên qua cổ gã thì Liễu Khuê Dao lại đứng trước mặt Diệp Kính Tửu.
Lúc cổ hoàn toàn bị cắt đứt mắt gã bị màng trắng bao phủ trong một giây, tràn ngập hơi thở của cái chết.
Mà khi vệt máu trên cổ khép lại lần nữa, Liễu Khuê Dao cúi xuống đã lấy cái đầu chưa khép hẳn lại của mình, tán thưởng: “Nhưng có thể nói tu vi của Kính Tửu tiến bộ hơn trước đây rất nhiều, mạnh hơn ta nhiều.”
Diệp Kính Tửu cảm thấy gã rất hợp làm diễn viên phim kinh dị thời hiện đại.
Cậu thu lại thanh kiếm không dính chút máu tươi lại, mặc kệ Liễu Khuê Dao liếm láp một bên cổ, lỗ tai rồi yết hầu mình một cách rất mờ ám.
Cậu không khỏi nuốt nước bọt, Liễu Khuê Dao còn ra sức đâm hàm răng sắc nhọn vào yết hầu của thiếu niên như thể trừng phạt vì vừa nãy cậu đã chém đứt đầu gã, dù đã nghe được tiếng kêu rên đau đớn của thiếu niên nhưng gã vẫn không chịu thả lỏng hàm.
“Để ta làm tình với ngươi.”
Liễu Khuê Dao nhỏ nhẹ: “Không thì ta sẽ giết hết bọn họ.”
Gã chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo chán ghét của thiếu niên.
Điều này khiến Liễu Khuê Dao vừa yêu…
Vừa hận.
——
Không ai dám gõ cửa phòng Vân Đài của bọn họ.
Diệp Kính Tửu đã đột phá kỳ Nguyên Anh, chính thức bước vào kỳ Xuất Khiếu nhờ sự trợ giúp của Hoa Bất Tiếu khi ở chung với hắn tại huyết trì từ lâu rồi.
Dù ở trong năm đại gia tộc của nước Đại Nhạn thì kỳ Xuất Khiếu đã là dự bị cho vị trí trưởng lão. Đối với những tu sĩ đến Túy Tiên Lâu tìm sự vui vẻ thì cường giả có tu vi ấy đã là sự tồn tại mà bọn họ chỉ có thể nhìn lên rồi.
Mà Diệp Kính Tửu lại không hề thu lại hơi thở cường giả trong lần uy hiếp Liễu Khuê Dao vừa nãy.
Tiểu quan thanh tú chú ý tới hai người này ngay từ đầu sau khi nhận ra có gì đó không đúng đã báo lên cho cấp trên. Mà các tu sĩ đắm chìm trong việc làm tình đã cảm nhận được hơi thở này xen lẫn sát khí nên đã ào ào rời xông ra khỏi Túy Tiên Lâu từ bao giờ.
Vì vậy chỉ trong vài phút ngắt ngủi, Túy Tiên Lâu to lớn đã không còn bao nhiều người ở lại.
Vốn dĩ Liễu Khuê Dao có thể ngăn bọn họ rời đi bằng cách lập một cái chắn pháp thuật ở bên ngoài Túy Tiên Lâu như lần trước, như vậy thì tối nay chẳng ai rời khỏi đây được, chỉ còn có thể chờ chết.
Nhưng không hiểu sao dục vọng giết chóc của gã cũng không quá mạnh mẽ, ngược lại còn đắm chìm trong không khí mập mờ thân mật với Diệp Kính Tửu.
Thiếu niên không dễ lừa như trước, cũng không run rẩy đồng ý bất cứ yêu cầu nào của gã.
Chỉ một đòn đá lưu loát thôi mà Liễu Khuê Dao đã bị đá dính vào bình phong, bình phong ấy còn bay sang tận bình phong của vân đài khác.
“Làm tình thì thôi.”
Dấu răng của gã vẫn ở trên cần cổ trắng nõn của thiếu niên, gương mặt thiếu niên lạnh lẽo không khác sư tôn cậu là bao: “Nhưng Diệp mỗ vẫn rất vui lòng đánh vài chiêu với ngươi.”
Khi cảm nhận được người cuối cùng còn lại đã rời khỏi Túy Tiên Lâu thì pháp trận màu vàng kim bỗng hiện lên giữa không trung Túy Tiên Lâu, vây Diệp Kính Tửu và Liễu Khuê Dao ở trong tòa nhà này.
Liễu Khuê Dao nhướng mày kinh ngạc, cười khẽ: “Kính Tửu học được chiêu này từ bao giờ vậy?”
Diệp Kính Tửu hỏi ngược lại: “Ta vừa là cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, vừa là thiên tài đơn linh căn hệ thủy duy nhất trong vạn người, có gì mà không học được?”
“Ha hả… đúng, suýt nữa quên trước đây Kính Tửu có thể được Hoa Bất Tiếu chọn làm gián điệp, trở thành đệ tử của Sầm Lan cũng là vì ngươi là một thiên tài đơn linh căn.”
Liễu Khuê Dao liếm môi, móng tay gã bỗng mọc dài ra, cực kỳ sắc bén.
“Nếu ta không tu luyện tà pháp vô danh thì chỉ sợ loại người có linh căn phế phẩm như ta chỉ có thể ngẩng đầu nhìn lên Kính Tửu thôi.”
Sát khí lẫn sự hưng phấn khiến Liễu Khuê Dao tỏa ra áp lực khiến người ta run rẩy, gã nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Vậy cứ để ta chơi với Kính Tửu đi.”
***
Diệp Kính Tửu vẫn luôn biết rõ Liễu Khuê Dao đang ở cạnh mình bây giờ chỉ là bản khôi phục lại từ một tia hồn phách của gã thôi.
Liễu Khuê Dao chân chính vẫn bị thương nặng vì Kiếm Pháp Vạn Hư năm đó của sư tôn, phải dưỡng thương ở tiếu thế giới Trích Tinh Các.
Nhưng dù có như nào, dù thực lực của bản khôi phục có giảm xuống thì Diệp Kính Tửu cũng không đánh lại gã.
Nhưng cậu vẫn muốn thử đấu với Liễu Khuê Dao một lần.
Không vì gì cả.
So với Liễu Khuê Dao thuở niên thiếu trong ảo cảnh thì hệ thống chiến đấu của nam nhân trưởng thành thuần thục hơn nhiều.
Liễu Khuê Dao đều đỡ được mỗi chiêu kiếm chém tới của Diệp Kính Tửu bằng móng tay rất nhẹ nhàng.
Như đang dạy một con thú nhỏ bị nhốt trong nhà giam cách chiến đấu, mỗi khi Diệp Kính Tửu gần kiệt sức nam nhân đều sẽ để lại cho cậu một khe hở trí mạng, dụ dỗ Diệp Kính Tửu đâm về phía gã.
“Lúc cảnh giới của ta với Kính Tửu bằng nhau thì số mạng người trên tay ta đã không thể đếm nổi rồi, vậy mà hơi thở của Kính Tửu lại không khác trước kia quá nhiều. Đối với một tu sĩ mà nói thì đây cũng không phải là một tín hiệu tốt nha~”
Vân đài dưới chân bị chém thành hai, những mảnh vỡ từ vân đài từ trên cao giáng xuống nhằm về phía nam nhân, Liễu Khuê Dao tủm tỉm né tránh đòn tấn công liên tiếp của Diệp Kính Tửu: “Sầm tôn chủ với Hoa Bất Tiếu cũng thế, nếu Kính Tửu muốn đánh bại ta thì sợ là còn cần giết thêm mấy người đó để luyện tập đó.”
Thiếu niên nghe gã nói vậy cũng không thay đổi thái độ mà vẫn cố chấp chiến đấu với Liễu Khuê Dao.
Một lần, hai lần, máu tươi văng ra ngoài theo mỗi một lần vung kiếm, thiếu niên mãi không biết mệt mỏi.
Rõ ràng chỉ là một sợi hồn của Diệp Kính Tửu, đáng ra không nên có chấp niệm mãnh liệt như vậy nhưng cậu chỉ muốn đánh bại Liễu Khuê Dao, tự tay đánh bại gã bằng chính thực lực của mình.
Giết gã.
Dù chỉ có một lần, dù sau khi bị giết Liễu Khuê Dao vẫn sẽ sống lại, dù ——
“A, đã đến giờ rồi.”
“Đánh nữa thì sợ là sư tôn ngươi sẽ chú ý đến chúng ta thật đấy.”
Nam nhân chống tay bò ra khỏi phế tích, chỉ giây sa đá vụn văng ra đập vào tay Diệp Kính Tửu. Tay thiếu niên tê rần vì bị đá đập vào, bỗng buông lỏng chuôi kiếm ra.
Linh Khí bản mạng vừa rơi xuống đất đã biến mất, Diệp Kính Tửu nắm lấy cổ tay xoay xoay nhẹ nhàng cho đỡ tê dại.
Nam nhân đổi một y phục màu xanh lơ, khiến làn da bánh mật trông xinh đẹp hơn bình thường. Gã lại biến về thân hình thiếu niên, tủm tỉm đi tới cạnh Diệp Kính Tửu, xoa cổ tay cho cậu: “Đau lắm hả? Rõ ràng ta có dùng nhiều lực lắm đâu.”
Nếu dùng lực thật thì tay Diệp Kính Tửu đã bay mất rồi.
“Aizz, chưa được làm tình, cũng chưa được giết người luôn, khá bức bối đấy.” Thiếu niên da ngăm thở dài, đặt tay lên vai thiếu niên rồi hai người bỗng rời khỏi Túy Tiên Lâu: “Cũng may mà chúng ta còn có thể xem hoa đăng. Đi, Kính Tửu đi thả mấy cái hoa đăng với ta được không? Hửm?”
——
Hội Hoa Đăng của Nguyên Thành rất nổi tiếng, rất nhiều tu sĩ bên ngoài luôn tới đây ăn tết mỗi khi đến ngày hội ấy.
Vào những thời điểm như này gia tộc quản lý Nguyên Thành – Mục gia sẽ nới lỏng yêu cầu vào thành, nhờ đó kiếm thêm được một lượng tiền tài đáng kể.
Nghe nói tối nay có hai cường giả đánh nhau trong Túy Tiên Lâu, sau khi đánh một trận thì không còn tin tức gì về hai người đó nữa. Cũng may mà không có khách nào bị thương, chủ của Túy Tiên Lâu báo cáo với Mục gia đầu tiên mong Mục gia có thể san sẻ một phần áp lực kinh tế.
Dù sao thì hai vị cường giả kia đánh xong thì sảnh trong đã biến thành phế tích rồi.
Bên này Mục gia đã phái người đi điều tra, bên kia thì Liễu Khuê Dao đưa Diệp Kính Tửu tới con sông giữa đường phố để thả hoa đăng.
Xung quanh người đến người đi, ai nấy đều đi theo tốp năm tốp ba, nhóm kia là bạn bè thân thích, nhóm kia là đạo lữ đi với nhau, ai cũng tươi cười rạng rỡ, thả những chiếc hoa đăng chở những nguyện vọng xuống mắt sông.
Liễu Khuê Dao ghé sạp bên đường mua một cái hoa đăng cho Diệp Kính Tửu, sau đó còn mua thêm mấy xiên hồ lô ngào đường.
Diệp Kính Tửu không uống rượu mời thế là gã nhét luôn hồ lô ngào đường vào miệng Diệp Kính Tửu.
Thiếu niên nhai hai cái, biểu cảm bỗng thay đổi, sau đó im lặng cầm lấy hồ lô ngào đường rồi bắt đầu ăn.
Lúc cậu ăn thiếu niên dị tộc dựa vào lan can bên bờ sông, đỡ má nhìn cậu, đôi mắt hồ ly cong lên như hai vầng trăng non: “Ngon miệng chứ?”
“Tạm được.”
“Vậy để ta mua thêm mấy cây nữa cho ngươi nhé.”
“Không cần.”
Hoa đăng lững lờ trôi trên mặt sông tỏa ra ánh sáng mông lung giữa màn đêm, chúng nó chở những ước nguyện ấm áp, lặng lẽ trôi về phương xa.
Lần đầu Diệp Kính Tửu thả hoa đăng đã ước đại sư huynh mãi mãi bình yên, không xảy ra chuyện gì.
Giờ cậu đã mất thất tình lục dục lại không biết nên viết gì.
Cậu không có hứng viết nên đã để cho Liễu Khuê Dao viết.
Liễu Khuê Dao viết xong thì hưng phấn cho Diệp Kính Tửu xem: “Xong rồi.”
Diệp Kính Tửu nhìn qua thì thấy năm chữ trên hoa đăng: “Một cặp cả một đời.”
Nhàm chán.
Liễu Khuê Dao nắm tay cậu thả hoa đăng, gã nhìn theo hoa đăng trôi về phương xa, hình như tâm trạng rất tốt.
Người xung quanh ai nấy đều vui vẻ nói cười, dưới ánh sáng từ hàng trăm ngọn đèn dầu, thiếu niên dị tộc cầm lấy tay trái của cậu rồi đeo lắc tay cho cậu.
“Trong lần hẹn hò trong ảo cảnh trước quà của nương ta đúng là không ra gì thật.” Liễu Khuê Dao cười nói: “Vậy nên ta đã tự tay xuyên hạt châu thành một cái lắc tay mới để làm quà cho buổi hẹn hò này.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, tâm trạng cậu vẫn không dao động chút nào: “Đây là cái gì?”
“Là thứ có thể khiến mỗi ngày ngươi đều yêu ta hơn một chút – si tình châu, mỗi hạt châu đều chứa máu đầu tim của ta.”
Liễu Khuê Dao cười, đôi mắt xanh biếc hơi nheo lại: “Phải bảo quản nó thật tốt nhé? Kính Tửu.”
“Một khi dính tới mấy thứ nguyền rủa này rồi thì muốn thoát cũng không dễ đâu.”