[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 15
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 15 - Lời hứa (easter egg: Bị ngón tay ép tới mức bàng quang ứa nước, bắn vào tử cung)

Tuy rằng có đôi khi suy nghĩ Diệp Kính Tửu quá mức đơn giản, hoặc quá ỷ lại vào nguyên tác cốt truyện. Nhưng giờ phút này, trong tình huống thế này, cậu vẫn nhận ra dường như cốt truyện đã rẽ sang một hướng không thể kiểm soát.
Ít nhất, trong nguyên tác, sư tôn sẽ không tùy ý quấn lấy cậu để giao cảm thần thức, nhưng lại không nói rõ ý nghĩa của nó là gì. Càng không thể cứ đè cậu xuống bên linh tuyền, rồi không ngừng ma sát khiến bắp đùi non mịn của cậu sưng đỏ, gần như trầy hết cả da.
Cậu bị sư tôn làm cho động tình, dâm dịch không ngừng chảy ra, đúng lúc đó đại sư huynh lại gửi thư nói sắp trở về, dặn cậu ngoan ngoãn ở đỉnh Tĩnh Tu chờ hắn đến đón.
Đại sư huynh thật sự quá đỗi dịu dàng.
Diệp Kính Tửu cắn chặt quai hàm, cậu cảm thấy mình không xứng với một người tốt như đại sư huynh.
Rõ ràng lần đó cậu đã giúp đại sư huynh khẩu giao, ban đầu cậu chỉ vô tình trêu chọc, sau đó cậu lại xông vào phòng đại sư huynh, nói muốn giúp hắn giải tỏa ngọn lửa dục vọng trong người.
Ngọn lửa ấy thiêu đốt lý trí, khiến cậu và đại sư huynh vượt quá giới hạn. Củi khô lửa bốc, càng cháy càng mãnh liệt.
Vậy mà đại sư huynh lại nói muốn chịu trách nhiệm với cậu, nhưng trách nhiệm là từ hai phía.
Đại sư huynh phải chịu trách nhiệm với cậu, còn bản thân cậu lại luôn không thể cho đại sư huynh tương xứng với những gì hắn đã bỏ ra cho cậu.
Diệp Kính Tửu cảm thấy bản thân mình thật đê tiện, cậu lại dùng một lần mà bản thân tự cho là ‘giúp đỡ lẫn nhau’ để trói buộc đại sư huynh.
Đại sư huynh cam tâm tình nguyện trung thành với cậu, ấy vậy mà bản thân cậu lại không giữ được mình, như vậy thật sự quá đê tiện.
*
Hiện giờ, Diệp Kính Tửu còn đang ngủ ở trong tẩm điện của sư tôn.
Trước đó sư tôn ôm Diệp Kính Tửu đi đến linh tuyền, không ngừng rút ra đâm vào ở giữa hai chân cậu, lại còn không ngừng bắn vào. Sau đó sư tôn lại cẩn thận lau khô cơ thể giúp cậu, rồi ôm cậu trở về tẩm điện của y.
Diệp Kính Tửu muốn trốn, nhưng dường như sư tôn đã thi triển pháp thuật gì đó trong tẩm điện này.
Rõ ràng cậu đã thừa dịp sư tôn không có ở đây, muốn mở cửa phòng chạy trốn, nhưng càng chạy lại càng cách xa cánh cửa. Có khi chỉ còn cách một đốt ngón tay, rõ ràng đã chạm vào tay nắm cửa, ấy vậy mà lại bị kéo xa hơn mười trượng* chỉ trong nháy mắt.
(*Trượng: đơn vị đo chiều dài cổ, khoảng 3-4 mét)
Cậu không thể chạy thoát, trên người cũng chỉ khoác một chiếc áo ngoài của sư tôn, Diệp Kính Tửu chỉ có thể hờn dỗi nằm trong chăn của sư tôn, đến cả nhà mình mà cậu cũng chẳng được về.
Diệp Kính Tửu hờn dỗi nằm một mình trên giường, cơn buồn ngủ vô hình ập tới, đến khi tỉnh lại thì chẳng hiểu sao đồ đạc của cậu lại xuất hiện trong tẩm điện của sư tôn.
Lúc này, ngoài cậu ra cũng không còn ai khác trong tẩm điện, Diệp Kính Tửu khoác áo ngoài của sư tôn bước xuống giường, hai chân thon dài trắng nõn ẩn hiện dưới vạt áo. Đầu tiên, cậu lục tung hành lý tìm y phục, đến khi mặc được tiết khố* vào, trong lòng mới bình tĩnh hơn một chút.
(*Tiết khố: quần lót thời xưa)
Sau đó, cậu lại điên cuồng tìm kiếm trong hành lý, đến khi tìm được máy truyền tin của Ma Tôn, cậu mới xem như thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, sau khi đã xác nhận mọi thứ xong xuôi, Diệp Kính Tửu nhìn hành lý của mình, rồi lại nhìn cánh cửa lớn vĩnh viễn không thể đến gần kia, mới đột nhiên ý thức được một điều.
Cậu đây là… bị sư tôn nhốt vào phòng tối?
Tại sao lại như vậy?
Khoan đã, sao tình tiết nhốt vào phòng tối này lại quen thuộc như vậy?
…
Đúng rồi! Cậu nhớ ra rồi! Đây chẳng phải là cốt truyện giữa đại sư huynh và sư tôn trong nguyên tác sao?
Cho nên, hiện tại người bị nhốt vào phòng tối đã từ đại sư huynh biến thành cậu, Diệp Kính Tửu sao?
Không thể nào? Chỉ vì cái “kết nối tinh thần” mà đến giờ cậu vẫn không hiểu nổi, và… việc lau người kia thôi sao?
Diệp Kính Tửu trợn tròn mắt, ngây ngốc nhìn hành lý của mình hồi lâu vẫn không kịp phản ứng.
Đúng lúc này, người giấy nhỏ đẩy cửa tẩm điện ra, nó thấy Diệp Kính Tửu hoảng loạn giấu giếm thứ gì đó, nhưng nó cũng không để ý nhiều: “Cuối cùng ngươi cũng đã tỉnh, trời đã tối rồi.”
Diệp Kính Tửu hoảng hốt, cậu vội vàng nhét máy truyền tin vào tầng dưới cùng của hành lý, sau đó ra vẻ bình tĩnh nói: “Sao ngươi vào mà không gõ cửa? Chẳng có chút lễ phép nào cả.”
“Ta có gõ, chỉ là ngươi không nghe thấy mà thôi.” Người giấy nhỏ kia phản bác lại: “Thôi được rồi, ta có việc muốn nói với ngươi, là sư tôn sai ta đến.”
“Sư tôn? Chuyện gì?” Diệp Kính Tửu nhíu mày, bàn tay nắm chặt lấy tay người giấy nhỏ kia, khẩn trương hỏi: “Sư tôn sẽ không nhốt ta ở đây luôn đúng không?”
Người giấy nhỏ nghiêng nghiêng đầu trả lời: “Cái này ta cũng không chắc, vì theo ta thấy có vẻ như sư tôn muốn ngươi ở với người mãi mãi luôn.”
“Nhưng, đây không phải là chuyện ta muốn nói hôm nay.”
“Dường như đến bây giờ ngươi vẫn chưa biết kết nối tinh thần là gì, phải không? Thế nên sư tôn sai ta đến giải thích cho ngươi.”
…
Điện Tĩnh Tu.
Sầm Lan nhìn xuống đại đệ tử do chính tay mình nuôi nấng, sau khi nghe xong lời thỉnh cầu của Yến Lăng Khanh, khuôn mặt tuấn mỹ của y không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Yến Lăng Khanh bình an vô sự trở về, vốn dĩ y rất vui mừng.
Tuy rằng y đã phái Yến Lăng Khanh đến Tù Uyên tra xét dị động, mục đích là để hắn không nảy sinh tình cảm dư thừa với Diệp Kính Tửu, nhưng hiện tại xem ra…
Yến Lăng Khanh nói muốn đưa Diệp Kính Tửu trở về.
Đại đệ tử nhẹ nhàng nói: “Lúc trước khi ở Tù Uyên, ta đã nhận được thư của tiểu sư đệ nói rằng mình đã học xong công pháp, ở điện Tĩnh Tu cũng không còn việc gì cần hoàn thành, thế nên ta đã nghĩ chờ khi trở về sẽ đến đón tiểu sư đệ. Nếu sư tôn không có chuyện quan trọng nào khác, hôm nay ta xin phép đưa tiểu sư đệ đi.”
“Yến Lăng Khanh.” Sầm Lan rũ mắt, nhìn xuống khuôn mặt bình tĩnh đang đối diện với mình: “Lúc trước ngươi đã đáp ứng với bổn tọa những gì?”
Yến Lăng Khanh không hề dao động, vẫn là vẻ nhẹ nhàng đó: “Ngày đó sau khi đàm đạo cùng sư tôn, đệ tử đã suy nghĩ rất kỹ. Đệ tử cho rằng, sau này đệ tử và tiểu sư đệ ở chung như thế nào… là chuyện riêng của đệ tử. Nếu như lời sư tôn nói, một ngày nào đó tiểu sư đệ sẽ làm tổn thương đệ tử, hậu quả đệ tử sẽ tự mình gánh chịu, tuyệt đối không oán hận sư tôn.”
Hắn dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Huống hồ, đệ tử cho rằng mắt nhìn người của mình khá chuẩn xác. Tiểu sư đệ, có lẽ đơn thuần hơn những gì sư tôn nghĩ rất nhiều.”
“…”
Sư tôn không nói gì, nhưng Yến Lăng Khanh lại có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ trên người y.
Hắn không hề sợ hãi, trầm ngâm một lát, mỉm cười nói: “Sẵn tiện đã nhắc tới, tiểu sư đệ là người có tính tình hoạt bát, trong một tháng ở chung với sư tôn sẽ không làm sư tôn tức giận chứ? Nếu vì một vài chuyện nhỏ nhặt mà chọc sư tôn không vui, ta sẽ xin lỗi sư tôn thay đệ ấy.”
“Hiện tại nó đang ở trong tẩm điện của bổn tọa.”
Sư tôn thẳng thừng cắt ngang lời hắn, ánh mắt kiên định.
Yến Lăng Khanh ngẩn ra, nghe sư tôn nói tiếp: “Sau này, Diệp Kính Tửu sẽ tu luyện cùng bổn tọa.”
Nụ cười trên mặt Yến Lăng Khanh dần dần biến mất: “Sư tôn nói thế là có ý gì?”
“…”
Có lẽ là ánh mắt của Yến Lăng Khanh quá mức sắc bén, Sầm Lan dần dần dời ánh mắt đi.
Một tháng trước, y nói với ái đồ của mình rằng hãy tránh xa Diệp Kính Tửu, sau đó lập tức phái Yến Lăng Khanh đến Tù Uyên tra xét dị động.
Một tháng sau, y lại là kẻ giám thị tự trộm*, cùng thiếu niên ngây thơ vô tri kết nối tinh thần, cưỡng ép thiếu niên ở dưới thân phát tiết dục vọng, lại còn ra vẻ đạo mạo nói với thiếu niên đó là ‘tịnh thân’.
(*giám thị tự trộm: kẻ canh giữ tự mình làm điều sai trái)
Yến Lăng Khanh nhìn sư tôn im lặng không nói, hắn mơ hồ nhận ra điều gì, hắn nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, từng bước ép hỏi sư tôn: “Sư tôn đã làm gì tiểu sư đệ?”
Giọng điệu chất vấn của ái đồ khiến Sầm Lan khó chịu, nhưng chung quy vì đã làm chuyện trái với luân thường đạo lý, vậy nên y không thể trách cứ Yến Lăng Khanh một cách đường hoàng như trước kia.
Y chỉ có thể hạ giọng, ngữ khí lạnh lùng, trốn tránh ánh mắt truy vấn của ái đồ: “Yến Lăng Khanh, đừng hỏi nữa.”
Yến Lăng Khanh lại nghe được điều bản thân không muốn nghe từ miệng sư tôn của mình. Tim hắn chùng xuống, siết chặt nắm đấm tay, cảm thấy không thể tin nổi mà cười một tiếng, tiếng cười kia không có nửa phần ý cười: “Ta vốn tưởng rằng cho dù sư tôn không thích tiểu sư đệ, cũng sẽ dạy dỗ, bảo vệ tốt tiểu sư đệ.”
“Không ngờ ta đã quá ngây thơ, chính ta tự dẫn sói vào…”
“Yến Lăng Khanh.” Trong giọng nói của sư tôn mang theo ý cảnh cáo.
Yến Lăng Khanh dừng lại, hắn đối diện với sư tôn, nhìn thấy vẻ mặt hiếm khi thấy được sự bối rối trong mắt nam nhân. Bờ vai lập tức trùng xuống, không tiếng động mà ‘ha’ một tiếng.
Người sư tôn mà ngày thường hắn kính trọng, kính yêu, giờ đây trong mắt hắn lại vô cùng xa lạ. Yến Lăng Khanh chỉ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.
“Tiểu sư đệ nhát gan, có lẽ đệ ấy còn chưa nói với sư tôn, trước khi đến Tù Uyên, ta và tiểu sư đệ đã ở bên nhau rồi, phải không?”
Giọng điệu của Yến Lăng Khanh lạnh lùng, nắm tay siết chặt đến trắng bệch: “Nếu biết, sư tôn vẫn sẽ làm như vậy sao?”
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm sư tôn, chỉ muốn tìm ra vẻ hổ thẹn trong mắt y dù chỉ là một chút, nhưng cuối cùng lại chẳng thấy gì cả.
Yến Lăng Khanh chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của sư tôn, dù đã nghe được việc hắn và Diệp Kính Tửu đã kết giao với nhau từ sớm, ấy vậy mà thần sắc y vẫn không hề thay đổi, tựa như sương lạnh ngàn năm, vĩnh viễn không tan chảy.
“Yến Lăng Khanh, bổn tọa niệm tình hôm nay ngươi đường xa mệt mỏi, không so đo về việc ngươi thất thô hôm nay.”
Sư tôn nói: “Trở về đi.”
Sự chênh lệch thực lực quá lớn khiến lời chất vấn của Yến Lăng Khanh nghe có vẻ nực cười, sư tôn không chịu trả lời, vậy thì hắn cũng chỉ có thể buộc phải chấp nhận.
Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh ý thức được bản thân mình vô dụng, nhỏ bé đến thế.
Đối mặt với việc không theo kịp sư tôn, dù ngọn lửa phẫn nộ đang không ngừng thiêu đốt trong lòng đến mức gần như hủy diệt, vậy mà hắn lại không thể làm gì.
Yến Lăng Khanh nắm chặt chuôi kiếm bên hông, nhắm mắt lại, rồi lại nhanh chóng mở ra, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã khàn đặc: “Được, ta về trước.”
“Nhưng trước khi về, Lăng Khanh xin hỏi sư tôn một câu, mong sư tôn có thể thành thật trả lời.”
Sư tôn nhìn hắn, ngữ khí thản nhiên: “Ngươi nói đi.”
Yến Lăng Khanh rũ mắt, tóc mái buông xuống che khuất biểu cảm trên mặt, chỉ nghe thấy hắn khẽ hỏi: “Tiểu sư đệ… có khóc không?”
——
Diệp Kính Tửu được người giấy nhỏ phổ cập một đống kiến thức về “kết nối tinh thần”. Sau khi nghe xong, cậu choáng váng, ngây ngốc cả người.
“Chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm loại chuyện này sao?”
“Chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm loại chuyện này.”
Cậu và người giấy nhỏ cứ thế mắt to trừng mắt nhỏ, không khí như ngưng đọng lại.
Diệp Kính Tửu lập tức phát điên, cậu đưa tay vò đầu khiến tóc mình như tổ quạ: “Sao có thể chứ… ta đã biết tu vi tăng nhanh như vậy chắc chắn sẽ có vấn đề mà! Nếu không thì mọi người đều đi tu luyện ý thức hết rồi, nhưng…”
Trong đầu cậu thoáng hiện lên vô số hình ảnh kết nối tinh thần cùng sư tôn trong tháng này, cũng chính trong tháng này, ánh mắt sư tôn nhìn cậu càng lúc càng kỳ lạ, cho đến khi sự việc ngoài ý muốn hôm nay xảy ra…
“A a a a a!!! Vì sao không ai nói cho ta biết chuyện này…”
Diệp Kính Tửu đột nhiên dừng lại, nhớ tới ngày đó Hoa Bất Tiếu đã nổi giận rất lớn, thậm chí còn suýt giết chết cậu. Đó là khi cậu tự an ủi mình ở trước mặt Hoa Bất Tiếu, âm hộ không ngừng phun ra nước dâm, Hoa Bất Tiếu muốn sau này cậu phải cắt đứt chuyện kết nối tinh thần với Sầm Lan. Diệp Kính Tửu hỏi hắn rốt cuộc thứ đó là gì, Hoa Bất Tiếu lại không chịu giải thích, chỉ muốn cậu dừng việc kết nối tinh thần lại.
Bản thân Diệp Kính Tửu cũng lờ mờ nhận thấy được điều không ổn, bèn đến nói với sư tôn bản thân sẽ không tiếp tục tu luyện ý thức nữa, nhưng sư tôn lại không đồng ý. Sau đó, cậu lại liên lạc với Hoa Bất Tiếu, nhưng máy truyền tin lại không thông.
Đầu óc Diệp Kính Tửu rối như tơ vò: “Cái này… Cái này…”
Người giấy nhỏ nói đây là chuyện chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm, vậy chẳng phải là đạo lữ sao? Còn về vì sao chỉ có người thân mật nhất mới có thể làm, người giấy nhỏ giải thích là do đặc tính của kết nối tinh thần, nếu tu sĩ không hoàn toàn tin tưởng một người, thì không thể nào để người khác tùy ý bày bố trong biển ý thức của mình, đây là một việc vô cùng nguy hiểm.
(*Đạo lữ:
Trong tu tiên: Chỉ người cùng nhau tu luyện, hỗ trợ và đồng hành trên con đường tu đạo. Họ có thể là bạn bè, sư huynh muội, hoặc những người có chung chí hướng.
Trong tình cảm: Đôi khi “đạo lữ” cũng mang nghĩa “đạo lữ song tu”, tức là một cặp đôi không chỉ hỗ trợ nhau tu luyện mà còn có tình cảm gắn bó như vợ chồng.)
Mà sau khi kết nối tinh thần, người bị tiến vào biển ý thức sẽ lưu lại dấu vết của đạo lữ, có dấu vết tinh thần này, cho dù ở ngoài ngàn dặm cũng có thể cảm nhận được dao động ý thức của đạo lữ.
Giống như… một thiết bị theo dõi gắn trên người vậy.
Người giấy nhỏ nhìn thiếu niên trước mặt, thiếu niên kia giống như đang diễn ảo thuật, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, thật sự rất thú vị.
Nếu Diệp Kính Tửu mà nhìn thấy người giấy nhỏ đang xem kịch vui như vậy, cậu nhất định sẽ bất chấp việc có thể bị người giấy nhỏ đánh bay mà liều mạng với nó. Nhưng hiện tại cậu chỉ nghĩ đến một chuyện, đó là… có phải khi cậu tự an ủi bản thân đến mức đạt cao trào, sư tôn cũng có thể cảm nhận được cậu đang làm gì?
Đó là ngày sư tôn rời khỏi linh tuyền, còn cậu thì vẫn đang ngâm mình trong linh tuyền, dùng ngón tay đâm vào rút ra âm hộ, nước dâm phun ngay trong linh tuyền.
Diệp Kính Tửu lại nghĩ tới hôm nay khi Mục Tu niết đầu vú cậu, Diệp Kính Tửu giơ một chân đá bay Mục Tu, sau đó mấy người sư tôn mới tới. Vậy thì sao sư tôn lại có thể chắc chắn rằng Mục Tu đã làm gì cậu như thế?
“Mẹ kiếp.”
Diệp Kính Tửu không nhịn được chửi thề một câu.
Người giấy nhỏ nghiêm mặt: “Nói tục là không tốt.”
Hiện giờ tâm trí Diệp Kính Tửu đang vô cùng rối bời, cậu không có tâm trạng đấu võ mồm với nó.
Cậu nghĩ đến rất nhiều chuyện, đến cuối cùng cả người cậu co mình lại thành một khối, cuối cùng suy nghĩ dừng lại ở một người.
Đại sư huynh.
Cậu và đại sư huynh đã kết giao với nhau, lại cùng sư tôn làm chuyện kết nối tinh thần mà chỉ có đạo lữ mới làm.
Cậu thế này… có tính là không chung thủy với đại sư huynh rồi không?
Diệp Kính Tửu càng nghĩ càng cảm thấy lồng ngực bức bối khó thở, thậm chí còn không biết người giấy nhỏ đã rời đi từ lúc nào.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa…
“Tiểu sư đệ?” Giọng nói người nọ vô cùng dịu dàng, êm tai: “Đại sư huynh đến đón ngươi.”
——
Diệp Kính Tửu mơ mơ màng màng, ôm hành lý cùng đại sư huynh rời khỏi điện Tĩnh Tu.
Lúc rời đi, cậu mơ hồ cảm nhận được có một ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào mình. Nhưng khi Diệp Kính Tửu quay đầu lại, ngoại trừ màn đêm dày đặc, cậu cũng chẳng nhìn thấy gì khác.
“Sao vậy?” Đại sư huynh thấy cậu quay đầu lại, lập tức hỏi.
Diệp Kính Tửu lắc đầu: “Không có gì, có lẽ là ảo giác thôi.”
Cậu không biết vì sao sư tôn lại đột nhiên thả cậu đi dễ dàng như thế, chỉ vui mừng vì cuối cùng đại sư huynh đã trở về, giữ đúng lời hứa đến đón cậu.
“Vậy chúng ta đi thôi, Kính Tửu.” Đại sư huynh nói, sau đó giơ tay về phía cậu.
Diệp Kính Tửu ngơ ngác, mượn ánh trăng quan sát đại sư huynh, biểu cảm dịu dàng, mỹ nhân như ngọc, mái tóc đen nhánh được buộc gọn. Vài sợi tóc mai của hắn bị gió nhẹ thổi bay, khiến tim cậu đập như đánh trống, dần dần đỏ mặt.
Cậu nhìn bàn tay đại sư huynh chìa ra về phía mình, mím môi cười, nắm lấy bàn tay ấm áp của Yến Lăng Khanh.
“Vâng!”
“Sư tôn, vì sao người lại thả Diệp Kính Tửu đi?”
Người giấy nhỏ đứng bên cạnh Sầm Lan, nhìn hai sư huynh đệ nắm tay rời đi cách đó không xa: “Hắn đã là ma tu, người lại còn kết nối tinh thần với hắn, cho hắn ngâm mình trong linh tuyền của người, nói vậy người đã vừa ý tiểu tử kia rồi.”
Nó nhìn bóng dáng hai người càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong màn đêm, chợt bị một ngón tay lạnh lẽo búng bay, vỡ tan thành vụn giấy giữa không trung.
Người giấy nhỏ chỉ kịp nghe sư tôn lạnh lùng nói: “Lắm miệng.”
Sau đó lập tức hóa thành mảnh vụn, không còn biết gì nữa.
——
Nước Đại Nhạn.
“Bệ hạ, hiện tại… hiện tại đã là lần thứ ba xảy ra xung đột huyết mạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, hai chân của ngài… e rằng, sớm muộn gì cũng sẽ bị phế đi…”
Trong màn trướng tầng tầng lớp lớp, y quan quỳ rạp một bên, biểu cảm sợ hãi.
Thiếu niên cao quý có dung mạo tuấn tú nằm trên giường bệnh với vẻ mặt tái nhợt, đáy mắt âm u, đôi mắt hẹp dài của hắn liếc qua thân hình run rẩy của ngự y, giọng nói khàn khàn: “Lôi ra ngoài… Khụ… Giết.”
Ngự y sợ vỡ mật, ông ta dập đầu khóc lóc cầu xin tha mạng, mấy thị vệ cao lớn tiến lên bịt miệng ngự y, vặn gãy cổ ông ta rồi kéo ra ngoài.
“Bệ hạ, thứ cho lão nô lắm lời, nhưng lão nô cho rằng những gì ngự y vừa nói quả thực không phải không có lý.”
“Bệ hạ…” Thái giám tổng quản, người đã nuôi dưỡng hoàng đế từ nhỏ đến lớn quỳ xuống trước giường bệnh, ông ta nhìn vị đế vương trẻ tuổi vốn nên khí phách hiên ngang, quản lý thiên hạ, nay thân thể lại suy yếu một lần nữa vì huyết mạch xung đột, thậm chí hai chân hắn còn không thể đi lại như người thường, không khỏi tràn ngập đau buồn: “Hiện tại vì bệ hạ ngã bệnh mà triều đình lại rơi vào hỗn loạn lần nữa. Xin bệ hạ nghe lão nô khuyên một lời, hãy thử… thử phương pháp của Thẩm thần y kia đi!”
Trên giường bệnh, vị đế vương trẻ tuổi hờ hững liếc qua thái giám tổng quản lắm lời kia, hắn nhìn lão nội thị già nua run rẩy thân thể dập đầu xuống đất, đôi môi tái nhợt của hắn nở một nụ cười giễu cợt.
Thật nực cười, hắn vốn tưởng rằng huyết mạch bán yêu ti tiện dơ bẩn của mình sẽ chỉ khiến con đường đăng cơ của hắn thêm trắc trở. Hắn che giấu thân phận trong thâm cung này, cuối cùng cũng đăng cơ bằng con đường nhuốm đầy máu. Lại không ngờ, cơ thể hắn lại ngày càng suy yếu vì xung đột huyết mạch theo thời gian, giờ hắn gần như người tàn phế.
Ngay cả yêu thú tại Tù Uyên cũng bởi vì huyết mạch của hắn dần dần thức tỉnh mà trở nên cuồng loạn, khiến cho môn phái đứng đầu Giới Tu Chân- phái Tiêu Dao chú ý.
Đáy mắt hẹp dài của hắn tối tăm khó dò, sau một hồi im lặng suy nghĩ, vị đế vương trẻ tuổi nói từ từ: “Đi tìm các chủ Trích Tinh các, Liễu Khuê Dao, khụ… bảo hắn đi tìm…”
Trong mắt hắn hiện lên sát ý lạnh băng, nhưng rồi lại chậm rãi nhắm lại, tựa như đã thỏa hiệp: “Đi tìm cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, chữa bệnh cho trẫm.”
————–
Easter Egg:
Niệu đạo của Diệp Kính Tửu bị móng tay nam nhân vừa xoa đâm, nhất thời cảm thấy cực kỳ ngứa ngáy, niệu đạo có chút không chịu nổi, cậu chỉ cảm thấy mình muốn đi tiểu.
Cậu lắc lắc đầu, lỗ tai mèo run rẩy: “Ưm~ Tiểu Tửu không đi tiểu bằng cáu này~ Thúc thúc tu sĩ đừng đâm vào, Tiểu Tửu muốn đi tiểu, meo~”
Ngón tay thon dài của nam nhân đâm vào niệu đạo, càng đâm càng sâu, cho đến khi đâm hẳn vào trong bàng quang, hắn đâm vừa nhanh vừa sâu, khiến cho bàng quang tê dại trướng đau.
Mèo tinh nhỏ khóc lóc lắc đầu, cậu bị cảm giác vừa đau vừa xót kia dọa sợ: “Hu hu thúc thúc không đừng làm vậy, đau quá hu hu, niệu đạo bị ngón tay chọc vào tận cùng bên trong, hu hu thật khó chịu…”
Nam nhân đè thấp thân thể, gã dùng sức cắn cái mông trắng nõn của Diệp Kính Tửu, cắn nhiều tới mức cả mông cậu toàn là dấu răng, dương vật ở trong tử cung đâm chọc mạnh mẽ, vách thịt bên trong bị dương vật chịch đến mềm nhũn, Diệp Kính Tửu sướng tới mức khóc hu hu.
Một ngón tay khác của gã lại nhanh chóng đâm vào rút ra ở trong bàng quang, đâm đến mức cái miệng nhỏ của mèo tinh nhỏ tê rần, thịt non và nước tiểu trong bàng quang theo đó mà bắn ra ngoài.
“A a a, không được! Thúc thúc mau dừng lại!”
Người đàn ông ‘chậc’ một tiếng, gã nhìn con mèo nhỏ này bị chịch đến mức quên thực hiện lời hứa, lúc này ngón tay gã kéo niệu đạo ra, kéo nó to ra, phun ra nước tiểu màu vàng: “Nếu không phun nước tiểu, thúc thúc thật sự sẽ xé nát niệu đạo của mèo nhỏ nha?
Diệp Kính Tửu sợ tới mức rụt mắt lại một chút, vách thịt niệu đạo đang bọc lấy ngón tay nam nhân dùng sức nhúc nhích, tử cung dâm đãng bị dương vật chịch đến biến dạng, thậm chí bàng quang còn có thể cảm nhận được móng tay bén nhọn của nam nhân đang chọc ở bên trên, đau xót tê dại, không quan tâm đến gì nữa, nước tiểu trong bàng quang nhân điên cuồng phun ra ngón tay nam trong nháy mắt, nước tiểu màu vàng phun từng đợt từng đợt xuống đất: “A a~ niệu đạo của Tiểu Tửu bị ngón tay của thúc thúc đâm tới phun ra nước tiểu, hu hu~”
Nam nhân bị nước tiểu dính đầy tay, vậy mà gã lại cười híp mắt rút ngón tay ra khỏi niệu đạo của cậu: “Thật đúng là bé ngoan.”
Niệu đạo nhỏ kia không còn trở ngại gì trong chớp mắt, hơn nữa ngón tay đột nhiên rút ra làm cảm giác sung sướng tăng vọt, lúc này nước tiểu phun ra càng mãnh liệt hơn.
“Hu hu hu… Tiểu hết ra rồi, niệu đạo bị ngón tay thúc thúc đâm sướng quá a ưm…”
Nam nhân cười càng cười vui vẻ hơn, gã bóp vòng eo bé nhỏ của thiếu niên, dương vật đâm vào tử cung mềm mại đầy mãnh liệt, gã đâm dương vật vào sâu trong tử cung rồi bắn ra tinh dịch vừa đặc vừa nóng vào đó.
Mèo tinh nhỏ dâm đãng lộ ra vẻ ngốc nghếch, cậu lè lưỡi rên to, dáng vẻ bị chịch đến choáng váng.
Nam nhân bị sự đáng yêu của con mèo nhỏ này làm cho nở nụ cười, gã vỗ vào cái mông trắng nõn đầy đặn kia của thiếu niên khiến nó phiếm hồng, dương vật không rút ra khỏi tử cung, ngược lại là càng đâm sâu hơn vào trong, chỉ còn hai quả trứng đập lên mông thiếu niên.
“Mèo nhỏ cũng sướng đến phun nước tiểu rồi, thúc thúc cũng muốn đáp lại mèo nhỏ.”
“Hình như tinh dịch còn chưa đủ làm mèo nhỏ dâm đãng thỏa mãn?” Nam nhân cười khẽ, trong mắt gã tràn đầy xấu xa nhưng giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Vậy thúc cũng bắn nước tiểu vào trong tử cung của mèo con có được không?”
Bị nước tiểu ghê tởm bắn vào tử cung?
Lúc này mèo tinh nhỏ không vui, cậu khóc lóc muốn bò về phía trước, nam nhân bóp eo của cậu rồi kéo cậu lại, dương vật đâm vào tử cung, hai quả trứng đập vào mông thiếu niên phát ra tiếng “bạch” vang dội, nam nhân không để ý đến mèo tinh nhỏ khóc sướt mướt đáng thương, gã híp mắt cảm nhận được nước tiểu sắp ra, mạnh mẽ bắn nước tiểu vào trong tử cung yếu ớt.
Cột nước tiểu kia mạnh mẽ, nóng bỏng bên trong tử cung mèo con làm cho cậu vừa khóc vừa rụt rè phun ra nước dâm, lại lên đỉnh.
Đợi dương vật rút ra khỏi âm hộ, hỗn hợp nước tiểu, tinh dịch cùng nước dâm phun ra khỏi âm hộ dâm đãng trong chớp mắt, bãi cỏ dưới thân mèo tinh nhỏ đều bị dịch bẩn kia phun héo.
Vẻ mặt nam nhân thỏa mãn, gã liếm liếm môi, nhìn âm hộ bị chịch đến không thể khép lại của mèo yêu nhỏ, gã trói cậu lại ở trên cây, hai chân tạo thành hình chữ M đối diện với hành lang nhỏ, bảo đảm chỉ cần có người tới thì chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy cái âm hộ bị chịch đến không thể khép lại kia của mèo tinh nhỏ.
Nam nhân xoa xoa khuôn mặt đầy nước mắt của mèo yêu nhỏ, dịu dàng nói: “Mèo nhỏ, ngươi khiến cho thúc thúc rất vui, lần này thúc thúc sẽ không lột da của ngươi đâu~”
“Vậy thì, lần sau gặp lại~”