[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 146

“Ta từng đọc qua một quyển sách cổ ghi chép về Long tộc thời xa xưa, cũng như truyền thuyết gắn liền với cầu Đăng Tiên.”
“Khác với vị Yêu hoàng bệ hạ đã thống trị Yêu tộc từ lúc ta chào đời, tộc trưởng Long tộc thời xa xưa từng đứng đầu chư thần, nhờ đó mà huyết mạch Long tộc được tăng cường, chẳng mấy chốc đã bước vào thời kỳ huy hoàng vô hạn.
“Nhưng sau này đột nhiên có vị thiên tài Nhân tộc một bước phi thăng, người nọ quyết chiến một trận sống chết đến cùng với tộc trưởng Long tộc. Cuộc đại chiến kéo dài suốt mấy trăm năm, cuối cùng tộc trưởng Long tộc bị vị thiên tài Nhân tộc kia đâm một kiếm xuyên tim. Vào thời khắc sắp sửa nhắm mắt xuôi tay, ông ta đã dùng chính máu rồng của mình để đốt cháy toàn bộ cầu Đăng Tiên.
“Từ đó về sau, cho dù tư chất có ưu việt đến đâu thì không còn bất kỳ một sinh linh nào có thể trở thành thần. Long tộc bị cướp mất thần cốt, trở thành dòng dõi đứng đầu Yêu tộc, tranh đấu với Nhân tộc.”
Trong ảo cảnh xưa kia, chàng thiếu niên thiên tài đam mê thử nghiệm đã vô cùng hào hứng kể cho cậu nghe một bí mật rung chuyển trời đất.
“Người đời đều biết sau kiếp diệt thế của đại lục mấy ngàn năm trước, linh khí nơi đây đã bắt đầu suy giảm. Yêu tộc và Nhân tộc, chính phái và ma phái dây dưa đến tận ngày nay, nhưng tuyệt nhiên không người hay yêu nào có thể phi thăng kể từ ấy, tất cả đều đinh ninh đây là do thần linh trừng phạt. Nhưng không ai ngờ tới lý do sâu xa là vì cầu Đăng Tiên đã bị phá hủy, đến nay nó vẫn còn cháy trong ngọn lửa hóa hiện từ máu rồng, khiến cho không vị thần linh nào có thể đến gần.”
Thiếu niên thiên tài cực kỳ ngông nghênh, kiêu ngạo mỉm cười: “Nếu không nhờ đam mê ngao du khắp nơi trong nghìn năm qua thì e rằng ta cũng sẽ không biết chuyện này đâu.”
Khi trước hợp tác với Thẩm Chi trong ảo cảnh, hắn đề nghị mình có thể giúp Diệp Kính Tửu giết chết Lâm Thời Chiêu, phá tan ảo cảnh.
Diệp Kính Tửu hỏi mục đích vì sao hắn muốn giúp mình, lúc ấy, Thẩm Chi đã nói hắn không quan tâm Lâm Thời Chiêu sống hay chết, hắn chỉ cần cơ thể sau khi đối phương hoàn toàn hóa thành yêu mà thôi.
Bây giờ ngẫm lại thì rõ ràng là hắn đang nói dối.
Bởi vì chỉ khi Lâm Thời Chiêu còn sống, hắn mới có thể giúp dập tan ngọn lửa từ máu rồng vẫn còn hừng hực phẫn nộ trên cầu Đăng Tiên.
Chỉ khi Lâm Thời Chiêu còn sống, hắn mới có thể tu bổ cầu Đăng Tiên, để Thẩm Chi có cơ hội thăm dò cảnh tượng trên Tiên giới.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, trong quyển sách Diệp Kính Tửu đọc ban đầu, không hề có nhân vật nào tên là Thẩm Chi cả.
Chính vì vậy, thuở đầu Diệp Kính Tửu mới chẳng mảy may đề phòng mà tin ngay những lời dối trá của Thẩm Chi, lầm tưởng đối phương thật sự chỉ là một y quan nhỏ bình thường.
Cậu đã nghĩ bản tính của Thẩm Chi không xấu, con người hắn rất ngây thơ, tốt bụng và thân thiện.
… Cậu đúng là đồ ngốc mà.
Diệp Kính Tửu thở dài.
Sự biến đổi của thế giới có lẽ đã bắt đầu từ lúc đó.
Từ sau cuộc gặp tình cờ với Liễu Khuê Dao, rồi đến lúc gặp được Thẩm Chi, thế giới tiểu thuyết trong trí nhớ của cậu bỗng trở nên ngày càng xa lạ, cả thế giới từ đó thoát khỏi cốt truyện, bước vào quá trình tự phong phú hóa.
Nó không còn là một quyển tiểu thuyết đơn thuần, thế giới như có được ý thức của riêng mình, rồi từ đó sinh ra muôn vàn con người sống động.
Những sợi tơ rối điều khiển phía sau nhân vật bị đứt đoạn, từ đây mỗi người có được ý chí và cuộc sống của riêng mình.
Thật vĩ đại làm sao.
“Sự tích cầu Đăng Tiên thực sự có thật à?”
Trên bàn thẩm phán, ma tôn đại nhân nhả khói lượn lờ, đôi mắt thâm sâu của hắn lúc ẩn lúc hiện sau làn sương khói mờ ảo.
Lâm Thời Chiêu cong môi, trong đôi mắt hẹp dài u ám là một màu đen kịt: “Dường như ta không có tư cách lừa gạt ma tôn và Sầm tôn chủ mà phải không?”
“Những lời hắn nói có lẽ là thật.”
Diệp Kính Tửu nói: “Trong ảo cảnh trước kia, Thẩm Chi cũng từng tiết lộ thông tin tương tự cho ta.”
Lâm Thời Chiêu nhìn cậu, ý cười bên môi càng sâu hơn: “Ngươi đã hoàn toàn khôi phục ký ức rồi.”
Diệp Kính Tửu không thèm quan tâm đến hắn.
Bất kỳ ai đối mặt với kẻ thù từng đâm thủng tim mình, e là cũng khó mà giữ được sắc mặt tốt.
Vì nó thật sự quá đau đớn.
Dẫu cho Mục Tu và Yến Lăng Khanh có kinh sợ nhường nào khi nghe được câu chuyện về “cầu Đăng Tiên”, bọn họ cũng nên chuyển sang chủ đề tiếp theo.
Đó là làm thế nào để tìm được bản thể của Diệp Kính Tửu.
Hoặc nói cách khác là làm thế nào để truy tìm tung tích của Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi.
Thế giới nhỏ có thể di chuyển hoặc dừng lại theo ý muốn của chủ nhân, nếu Thẩm Chi hoặc Liễu Khuê Dao muốn ẩn giấu nó, sau này sẽ rất khó tìm ra tung tích của bọn họ.
Liễu Khuê Dao việc lớn nghiệp lớn, có lẽ vẫn còn cách tìm ra gã. Ngược lại là Thẩm Chi vốn một thân một mình thì sẽ khó hơn nhiều.
Lâm Thời Chiêu đã được bồi dưỡng thành thục, hắn có cách tự mình sống sót, không cần Thẩm Chi hỗ trợ, sau này hắn cũng sẽ đi thử dập tắt biển lửa trên cầu Đăng Tiên.
Hắn chỉ cần kiên nhẫn tu luyện với bản thể của Tiểu Tửu, sau đó lợi dụng bản thể để đoạt lại phần hồn còn sót lại của Diệp Kính Tửu, vậy là có thể từ từ chờ đợi khoảnh khắc cầu Đăng Tiên được xây dựng lại, rồi dưới sự giúp đỡ của cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, hắn sẽ đắc đạo phi thăng cùng Tiểu Tửu.
Chờ tới khi họ lên đến Tiên giới, cho dù nhóm người Sầm Lan có muốn tìm thì cũng chỉ đành lực bất tòng tâm.
“Quả thật hắn tính toán rất chu toàn.”
Mục Tu cười khẩy một tiếng, xuyên suốt quá trình cậu ta không ngừng chậc lưỡi như thể mình chỉ là người xem kịch ngoài cuộc: “Cơ mà e là cục diện hiện giờ cũng không như hắn mong muốn. Dù sao thì có vẻ Thẩm thần y là người trốn được lúc nào thì hay lúc đó, nếu không phải vì tung tích của Diệp Kính Tửu đột nhiên bại lộ, chỉ sợ cho đến tận khi cầu Đăng Tiên được Lâm Thời Chiêu sửa chữa xong, sư tổ và đại sư huynh cũng không biết Diệp Kính Tửu vẫn còn sống. Chậc chậc.”
Diệp Kính Tửu không thể nhịn được nữa, thấp giọng hỏi đại sư huynh vừa đứng dậy: “Đại sư huynh, rốt cuộc Mục Tu đến được đây thế nào vậy?”
Yến Lăng Khanh dịu giọng đáp: “Hắn là thiếu chủ Mục gia, còn từng trải qua huyết mạch phản tổ, là khắc chế trời sinh của Lâm Thời Chiêu. Sư tôn nghĩ giữ hắn lại có lẽ sẽ có ích, nên ngài ấy đã cho phép hắn qua đây chung.”
“Thì ra là vậy.” Diệp Kính Tửu trầm ngâm.
“Dù sao đi nữa thì chúng ta có thể khẳng định một điều, giống như những gì chúng ta nghĩ, Thẩm Chi và Liễu Khuê Dao đều muốn có được một Diệp Kính Tửu hoàn chỉnh.”
Lâm Thời Chiêu dễ dàng khoanh mình vào phạm vi “chúng ta”, bây giờ hắn đã không còn quá cần đến sự trợ giúp của Thẩm Chi và Liễu Khuê Dao nữa rồi.
“Chắc chắn hai người họ sẽ tiến hành hành động tiếp theo.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Ta sẵn lòng liên thủ với ma tôn, trong lần hành động tiếp theo của bọn họ, ta sẽ dùng bí thuật Long tộc đánh dấu linh hồn của cả hai, giúp Sầm tôn chủ và ma tôn tìm được bản thể của Diệp Kính Tửu.”
“Ai biết ngươi có đang toan tính điều gì hay không?”
Mục Tu không kiêng dè tí nào: “Trước giờ ngươi vẫn luôn đồng hành cùng Thẩm Chi, mà lúc này lại quay đầu phản bội, nếu ngươi muốn nội ứng ngoại hợp với Thẩm Chi, lén giở trò xấu thì sao?”
“Chuyện này liên quan gì đến ngươi? Đừng có xen vào.” Diệp Kính Tửu day day ấn đường, lạnh lùng nói.
Mục Tu còn định nói thêm gì đó, nhưng khi cậu ta nhìn thấy sắc mặt của cậu, chỉ đành ngậm miệng, lẩm bẩm: “Chẳng phải là đang nghĩ cho ngươi sao…”
Đường đường là một nam nhân cơ bắp cuồn cuộn cao hơn 1m9, nhưng giờ phút này trông mặt cậu ta ấm ức đến lạ.
Diệp Kính Tửu đứng dậy, chống hai tay lên bàn: “Vậy chuyện này trước hết cứ quyết định vậy đi.”
Cậu nhìn ma tôn, rồi lại đảo mắt qua sư tôn, dường như cả hai đều không mấy đồng ý với việc này, nhưng cũng vì thấy thái độ của Diệp Kính Tửu, nên họ đã ngầm đồng ý kết quả ấy.
“Tuyệt quá!”
Diệp Kính Tửu vui vẻ vỗ tay như chú cá heo nhỏ: “Vậy chúng ta giải tán được rồi sư tôn, ma tôn nhỉ?”
Cuộc họp mặt kết thúc trong vội vàng, Sầm Lan muốn quay về quán rượu Ác Mộng để kiểm tra cơ thể của cậu đạo lữ nhỏ này. Ai ngờ người kia vừa nhìn y xong đã lập tức nở nụ cười lấy lòng.
“Chuyện đó, sư tôn ơi, con còn chút việc cần làm, người và đại sư huynh về khách điếm nghỉ ngơi trước được không?”
“Việc gì?” Sầm Lan hỏi.
Đồ đệ nhỏ đã khôi phục ký ức lại bắt đầu ấp úng không chịu nói, chỉ đáp: “Chỉ là có chút việc…”
Dù sao người cũng đã trưởng thành rồi.
Sầm Lan rũ mắt, cuối cùng cũng không cưỡng ép mang cậu về: “Đi đi.”
“Thật ạ? Vậy con đi trước nhé, lát nữa gặp lại sư tôn!”
Trên đường quay về khách điếm, đại đồ đệ đi theo phía sau y.
“Tiểu sư đệ đã khôi phục ký ức, nhưng sao sư tôn lại có vẻ muộn phiền, không vui?”
Sầm Lan vẫn vô cùng bình thản, chỉ đáp: “Thế còn ngươi thì sao?”
Đại đồ đệ hơi sững người, rồi lại khẽ thở dài, hắn cười.
“Dường như ta cũng thấy giống sư tôn.”
“Sau khi khôi phục ký ức, tiểu sư đệ quen biết càng ngày càng nhiều người.”
Giá như thời gian quay về khoảnh khắc hắn gặp lại tiểu sư đệ trong thế giới nhỏ thì tốt biết mấy.
Khi đó, Kính Tửu chỉ quen mỗi mình hắn mà thôi.
——
Trong phòng họp chỉ còn lại ba người Hoa Bất Tiếu, Lâm Thời Chiêu và Diệp Kính Tửu.
Hai người đối đầu kia đều không lên tiếng, Diệp Kính Tửu bèn trở thành cầu nối, chủ động mở lời trước.
Cậu hỏi Lâm Thời Chiêu: “Mười năm trước ngươi từng lập chú sinh tử với ma tôn. Lúc ấy, ngươi đã nói mình có thể giúp Hoa Linh sống lại. Mà trước đó, ngươi cũng từng nói với ta, chỉ cần tu vi của ngươi tăng lên, muốn biến người đã chết sống lại cũng chẳng còn là chuyện khó. Lời này có thật không?”
“Tất nhiên là thật.”
Lâm Thời Chiêu gật đầu, ánh mắt hắn lướt qua Diệp Kính Tửu, nhìn về phía Hoa Bất Tiếu: “Lần này ta đến đây là muốn ký kết khế ước đó với ma tôn một lần nữa, mong ngài ấy sẽ bảo vệ mạng sống của ta.”
“Ồ?”
Hoa Bất Tiếu nhướng mày, một tia sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt hắn: “Vậy hẳn là ngươi cũng biết bổn tôn hận Yêu tộc nhất mà đúng không?”
“Ta biết ma tôn có mối thù không đội trời chung với Yêu tộc, nhưng mà ta vẫn còn nhỏ, lại từng tự nhận mình là con người, nên ta hy vọng ma tôn sẽ không trách tội thân phận của ta.”
Lâm Thời Chiêu nói: “Muội muội Hoa Linh của ma tôn, những mảnh hồn của nàng đã vô cùng sinh động trong ảo cảnh ta tạo dựng mười năm trước, hơn nữa tu vi của nàng còn thấp, ít bị ràng buộc, ý nguyện quy thuộc cực kỳ mạnh mẽ, muốn giúp nàng sống lại không phải việc gì khó. Huống chi ma tôn còn tinh thông thuật Ký Thân. Nếu ngài sẵn lòng, ta nhất định sẽ không từ chối.”
Diệp Kính Tửu hỏi: “Dạy người sống lại không phải việc khó, nhưng cũng chẳng phải chuyện dễ. Ngươi nói Hoa Linh phù hợp với tất cả điều kiện cho việc hồi sinh, vậy bọn ta cần phải chuẩn bị những gì, cũng như phải đợi bao lâu thì nàng mới quay về?”
“Một cái xác có thể dung thân, một di vật của chủ nhân, và đủ số lượng linh hồn sống làm vật đánh đổi.”
Lâm Thời Chiêu nhìn cậu: “Nếu ma tôn có thể chuẩn bị đầy đủ những thứ trên, ta chỉ cần vài giây là đã có thể dạy nàng sống lại.”
“Linh hồn sống?” Diệp Kính Tửu biến sắc: “Ý của ngươi là việc này cần hiến tế người sống sao?”
“Chứ còn gì nữa, muốn một người đã chết sống lại thì đương nhiên phải có người sống thế vào. Tu sĩ có tu vi càng mạnh thì việc muốn sống lại sẽ càng khó.”
Lâm Thời Chiêu mỉm cười: “Nhưng muội muội của ma tôn có tu vi thấp kém, còn ít bị ràng buộc, nên chỉ cần khoảng trăm người sống làm vật hiến tế là đủ rồi.”
“Nếu Kính Tửu cảm thấy việc hiến tế người sống thật sự quá tàn nhẫn, ngươi có thể suy nghĩ cách khác cho ma tôn, ma tu tội ác tày trời ngoài kia đầy như rơm như rạ. Có lẽ ma tôn cũng không ngại thanh trừ một số tàn dư trong giáo, đúng không?”
“Đừng gọi ta bằng cái tên ghê tởm đó.”
Diệp Kính Tửu nhíu mày, cậu liếc nhìn Hoa Bất Tiếu, vẻ mặt ma tôn vẫn bình thản như thường, không hề lộ ra cảm xúc rõ ràng nào.
“Diệp Kính Tửu, ngươi ra ngoài trước đi.” Ma Tôn nói.
Cậu nhìn Hoa Bất Tiếu, lại liếc sang Lâm Thời Chiêu, trong lòng biết rõ hai người đã đạt được đồng thuận.
Tuy nhiên, việc dùng linh hồn người sống làm vật hiến tế, quả thật có hơi quá đáng.
Nhưng dù sao đây không phải chuyện Diệp Kính Tửu có thể can thiệp.
Ánh mắt cậu tối đi một ít, chỉ gật đầu. Vào lúc cậu sắp sửa rời khỏi phòng họp, Hoa Bất Tiếu bỗng nhiên gọi cậu lại.
“Phiền ngươi thay bản tôn báo lại cho Sầm Lan, vào giờ tuất, bản tôn sẽ đợi lão già ở chỗ cũ trong quán rượu Ác Mộng.”
“Được.”
Hoa Bất Tiếu muốn bàn chuyện riêng với sư tôn sao?
Có phải là vì cầu Đăng Tiên không?
Những việc này quá phức tạp, Diệp Kính Tửu mới chỉ ở cảnh giới Xuất Khiếu căn bản không đủ tư cách để dò xét.
Cậu ngoan ngoãn trở về quán rượu Ác Mộng dưới sự hộ tống của Nha, thuộc hạ của Hoa Bất Tiếu, rồi báo cáo chuyện đó cho sư tôn.
Chẳng mấy chốc sư tôn đã đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại cậu và đại sư huynh.