[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 145

Câu nói của Hoa Bất Tiếu làm Diệp Kính Tửu có chút lúng túng.
Ánh mắt nam nhân nhìn cậu chăm chú, Diệp Kính Tửu chưa kịp dời ánh đi đã nghe hắn đột nhiên nói: “Đưa tay qua đây.”
Diệp Kính Tửu khó hiểu bất động. Hoa Bất Tiếu hơi nhướng mày, thấp giọng: “Tin bản tôn.”
Dẫu sao Hoa Bất Tiếu cũng sẽ không làm hại cậu, Diệp Kính Tửu bèn đưa tay ra.
Cậu thấy Hoa Bất Tiếu tự đặt tay lên ngực, khoảnh khắc tiếp theo, một dấu ấn pha lê màu đỏ máu phát ra ánh sáng kỳ dị bỗng từ ngực Ma tôn hiện lên, rơi vào tay nam nhân.
Hắn lập tức cầm cổ tay Diệp Kính Tửu, ướm thử độ lớn, rồi thu nhỏ dấu ấn pha lê ấy lại bằng kích thước cổ tay cậu.
Diệp Kính Tửu vừa trông thấy dấu ấn pha lê tức thì mở to mắt, dốc toàn lực muốn rút tay về: “Cái này là… ta không thể nhận!”
“Bản tôn cho ngươi, nhận lấy đi.”
Nam nhân nhất quyết không cho từ chối nắm chặt tay Diệp Kính Tửu. Tiếp sau đó, nơi cổ tay chợt truyền đến một cảm giác nóng rát nhẹ, dấu ấn pha lê kia hòa tan vào da thịt cậu, biến mất dạng.
Pha lê Niết Ma.
Cả thế gian chỉ có một cái.
Chẳng những có thể cung cấp cho chủ sở hữu lợi thế tu hành tương đương với người có cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh, trong thời khắc nguy hiểm, nó còn có thể vận dụng ma khí tiêu diệt hàng loạt tu sĩ dưới cảnh giới Phân Thần ở diện rộng, đồng thời gây tổn thương nghiêm trọng cho những tu sĩ trên mức cảnh giới đó.
Không chỉ thế, pha lê Niết Ma cũng chính là biểu tượng cho quyền lực tối cao trong Ma Cung.
Thấy dấu ấn pha lê này như thấy Ma tôn, mọi mệnh lệnh đều không được làm trái.
“Ngươi cho ta cái này làm gì? Ta không cần.” Diệp Kính Tửu lắc đầu từ chối, thế nhưng trong lòng cậu không khỏi rung động bởi hành động của Hoa Bất Tiếu. Cậu thực sự không ngờ, Hoa Bất Tiếu lại chịu đem pha lê Niết Ma tặng cho mình.
“Tặng lễ vật quý giá cho người mình thích, chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Ma tôn mỉm cười, tiện tay xoa tóc Diệp Kính Tửu, thản nhiên nói: “Được rồi, chúng ta vẫn chưa báo cho đám người Sầm Lan chuyện trận pháp truyền tống đã được kích hoạt đâu, đi thôi, đi nói với y.”
______
Từ mười năm trước khi ẩn thân vào Tù Uyên, Lâm Thời Chiêu đã rất hiếm khi tận mắt trông thấy bầu trời bên ngoài. So với những ngày tháng ở Hoàng Cung, dường như không có nhiều khác biệt.
Nhưng Lâm Thời Chiêu hiểu rõ, ở Hoàng Cung, hắn là một gốc cây khô mục, sắp sửa lụi tàn. Còn ở Tù Uyên, hắn là Yêu hoàng, biểu tượng của tái sinh.
Thuộc hạ mới của Lâm Thời Chiêu là một con phượng hoàng, nó muốn theo hắn đến ma cung, hắn cho rằng không cần thiết nên đã từ chối.
Đối với giống loài mới của bản thân, Lâm Thời Chiêu không hề có chút yêu thích nào. Cho nên, khi đám Yêu tộc kia phục tùng dưới chân, cầu xin hắn nhất định phải bình an trở về, Lâm Thời Chiêu cũng chỉ lơ đãng liếc mắt một cái.
Hắn biết rõ, Yêu tộc tỏ ra thành khẩn như vậy chẳng qua chỉ vì hắn còn giá trị lợi dụng.
Nhưng không sao cả, Lâm Thời Chiêu rất ưa thích các mối quan hệ được gắn kết bằng lợi ích thế này.
Trên đường đến Ma Cung, linh kiếm của tôn chủ Sầm Lan hóa thành một chuôi kiếm khổng lồ. Bốn người bọn họ hoặc là đứng sừng sững, hoặc là ngồi để mặc cho làn gió sắc như dao lướt qua má.
Mục Tu mặt dày bám theo, liếc trái liếc phải nhìn hắn rồi tặc lưỡi hai tiếng: “Không ngờ đấy, Hoàng đế nước Đại Nhạn năm xưa một tay che trời, giờ đây lại thành Yêu hoàng gì đó, cũng có chút tài cáng nha.”
Nam nhân tuấn tú u ám không thèm biểu lộ tí cảm xúc nào, dường như hắn đang khinh thường việc nói chuyện với hạng người thô lỗ.
Mục Tu không lấy làm tức giận, mười năm lăn lộn đã rèn cho cậu ta một lớp da mặt đủ dày. Thanh huyết đao từng chém vô số yêu quái trên lưng cậu ta khẽ rục rịch, nhưng cậu ta chỉ đặt tay lên chuôi đao, dáng vẻ thong dong biếng nhác.
“Năm ngươi xưa giả chết, kéo theo Diệp Kính Tửu rời đi, vậy chắc hẳn mười năm nay hai người cũng gặp nhau kha khá lần rồi nhỉ?”
Lâm Thời Chiêu yên lặng, Mục Tu lại tiếp tục: “Nhưng vừa rồi nghe Diệp Kính Tửu nói vậy, xem ra ngươi cũng chẳng gặp y được mấy lần. Lẽ nào suốt mười năm nay ngươi cứ chui rúc trong cái Tù Uyên tối om này à? Ha.”
Cậu ta vừa nói vừa hả hê, còn cố tình buông thêm một câu: “Vậy ngươi đâu khác gì bọn ta? Không gặp được y, chẳng nói được câu nào.”
Lâm Thời Chiêu mở mắt, liếc về phía Mục Tu.
Mục Tu nhướng mày: “Lườm ta làm gì? Ta nói toàn sự thật mà.”
“Sau mười năm, ta đã đạt tới sơ kỳ Đại Thừa. Dám hỏi Mục đạo hữu bây giờ là tu vi gì?”
“Đại Thừa?”
Mục Tu bật dậy, chống chế theo phản xạ: “Ngươi đùa kiểu gì vậy?”
“Tư chất Mục đạo hữu ngu dốt, ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác cũng thế.” Khí tức vốn luôn hắn được thu liễm bỗng chốc đâm thẳng về phía Mục Tu. Cậu ta chưa kịp phản ứng, bị đánh bật khỏi thanh phi kiếm rơi thẳng từ độ cao vạn trượng xuống mặt đất mà không có chút sức kháng cự nào.
Phải mất gần nửa canh giờ sau, cậu ta mới chật vật leo lại được lên thân kiếm.
Ba người còn lại trên thân kiếm đều nín thở ngưng thần, ngồi xếp bằng tu luyện, mặc kệ gã thanh niên cơ bắp đang chảy máu khóe miệng.
Lúc này Mục Tu cũng đã mất hết vẻ khiêu khích ban nãy, cậu ta khoanh chân ngồi phía sau Lâm Thời Chiêu, trừng mắt nhìn tấm lưng đối phương, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, cùng là huyết mạch phản tổ, tại sao tốc độ tu luyện của tên này lại như ăn linh đan diệu dược, tăng tiến vèo vèo thế kia?
Ban đầu Mục Tu còn tự thấy hài lòng với tốc độ tu luyện của mình, nhưng giờ nhìn lại xem ra bản thân đúng là quá yếu kém.
“Đại Thừa…”
Từ vạn năm trước linh khí đất trời đã dần cạn kiệt, đến vài ngàn năm trước sau trận đại kiếp tận thế của đại lục, không còn sinh linh nào có thể phi thăng thành tiên, linh khí cũng càng thêm khan hiếm.
Vì vậy mà tu sĩ đạt tới cảnh giới Đại Thừa trở lên, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngoại trừ hai vị tu sĩ trấn quốc của nước Đại Nhạn, Ma tôn, sư tổ và con Phượng hoàng yêu ở Tù Uyên kia, thì chỉ còn mỗi cha của Mục Tu, Mục Diêm Phong vừa mới bước vào sơ kỳ Đại Thừa hồi năm ngoái.
Ban đầu, Liễu Khuê Dao cũng chỉ cách Đại Thừa một bước ngắn ngủi, đáng tiếc năm đó trong trận chiến với Sầm Lan, gã bị đánh tới nổi hồn phi phách tán, đến giờ vẫn còn loay hoay ở Phân Thần kỳ đại viên mãn.
Cảnh giới Đại Thừa thực sự là cánh cửa để tu sĩ bước vào hàng ngũ cao thủ tuyệt đỉnh.
Giờ lại bảo với Mục Tu rằng, Lâm Thời Chiêu chỉ lớn hơn cậu ta có hai tuổi đã bước tới Đại Thừa rồi? Đây không phải chuyện nực cười sao?
Tốc độ tu luyện của Yêu tộc nhanh như vậy?
Tâm trạng Mục Tu hoàn toàn sụp đổ, nghẹn hơn nửa ngày, cuối cùng cậu ta vẫn không nhịn được thấp giọng mắng một câu: “Mẹ kiếp!”
Yêu tộc đáng chết.
________
Đến rồi, đến rồi, đến hết rồi.
Mặc dù không biết Mục Tu rốt cuộc làm thế nào mà lẻn vào được đây, nhưng dù sao cậu ta cũng đã được mời vào phòng họp. Vài người vây quanh một chiếc bàn, ai nấy đều nhìn chằm chằm.
Bên trái Diệp Kính Tửu là Ma tôn Hoa Bất Tiếu, bên phải là sư tôn Sầm Lan. Xa hơn bên phải là đại sư huynh, cậu và đại sư huynh vô tình nhìn nhau, nhìn ánh mắt đại sư huynh, Diệp Kính Tửu không nhịn được đứng lên, ăn nói nhỏ nhẹ xin đổi chỗ với sư tôn, sau đó hài lòng ngồi xuống bên cạnh đại sư huynh.
“Trên đường đến đây, ta dùng linh lực làm một chiếc vòng tay. Thứ này có thể tĩnh tâm, thanh lọc lục căn. Ta đoán hiện giờ tiểu sư đệ chắc sẽ cần nó.” Đại sư huynh cúi đầu đeo vòng tay cỏ cho Diệp Kính Tửu. Ngay lập tức, một luồng khí mát lành tràn thẳng lên đầu cậu, cơn đau âm ỉ cũng tan biến: “Thế nào, hiệu quả không?”
Diệp Kính Tửu không nhịn được cong môi cười: “Ta dễ chịu hơn nhiều rồi, cảm ơn đại sư huynh!”
Tất cả ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía hai người họ.
“Vẫn là đại sư huynh lợi hại…”
Một giọng nói chua chát vang lên từ phía xa. Diệp Kính Tửu nhìn theo thì thấy một thiếu niên tuấn tú, thân hình cao lớn dù đã ngồi xuống vẫn cao hơn người khác một đoạn, đang nhìn cậu chằm chằm.
Thấy Diệp Kính Tửu quay sang, vành mắt thiếu niên đỏ lên, định mở miệng nói gì đó: “Ta…”
Diệp Kính Tửu lạnh lùng dời mắt đi.
“Tới đây rồi, vẫn nên bàn chuyện chính đi.” Ma tôn đại nhân đứng ra chủ trì toàn cục, đối diện hắn là Lâm Thời Chiêu đang chịu thẩm vấn. Ngón tay với móng tay đen kịt của nam nhân vuốt dọc theo tẩu thuốc dài, hắn thở ra một làn khói trắng mờ mịt: “Mười năm trước, vì sao Thẩm Chi lại cố tình bảo vệ ngươi?”
Dù bị bắt đến đây, Lâm Thời Chiêu vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn.
Hắn vuốt nhẹ chiếc nhẫn ngọc trên tay, khóe môi cong lên thành nụ cười nhàn nhạt: “Đến tột cùng là vì sao, chắc hẳn trong lòng Ma tôn cũng đoán được rồi chứ.”
“Suốt mấy ngàn năm qua, tu chân giới không còn người nào có thể đắc đạo phi thăng, lời đồn nổi lên khắp nơi. Không ít tu sĩ ôm cùng mục đích với Thẩm Chi, muốn tìm hiểu chân tướng. Sau khi Thẩm Chi biết được sự thật đã tìm đến ta, định tạo phúc cho chúng sinh.”
Mục Tu biết rõ mọi chuyện của Lâm Thời Chiêu, khịt mũi cười khinh: “Thẩm Chi tội ác tày trời, đồ sát vô số thành trì, oan hồn dưới tay hắn đã lên tới hàng trăm vạn. Dù là ma đạo hay chính đạo, đều cho rằng hắn tội đáng muôn chết. Lâm đạo hữu từng lấy tù nhân của nước Đại Nhạn làm điều kiện giao dịch với Thẩm Chi, các ngươi cấu kết với nhau, tư lợi cho bản thân, lại còn dám xưng là tạo phúc cho chúng sinh sao?”
Lâm Thời Chiêu mỉm cười, không phủ nhận. Ánh đèn hắt lên gương mặt u ám mà thâm thúy của hắn, chiếu ra một bóng ma, hắn thấp giọng đáp: “Vạn vật tương sinh tương khắc, thiện ác đan xen, đây chẳng phải là nhân quả tuần hoàn đó sao?”
Hắn không vòng vo thêm, chuyển đề tài, nói: “Thực ra, cho dù là mười năm trước, ta cũng chưa rõ lý do Thẩm Chi bảo vệ ta. Nhưng những năm gần đây, khi tu vi dần thâm hậu, ta đã biết được một chút sự thật từ miệng hắn.”
“Cầu Đăng Tiên.”
Sầm Lan bình tĩnh nói: “Hắn phát hiện ra chuyện gì.”
“Sầm tôn chủ thông minh hơn người, pháp lực lại cao cường, thật khiến người ta kính nể.”
Lâm Thời Chiêu không mặn không nhạt nịnh nọt một câu, nói tiếp: “Hắn phát hiện, hiện giờ tất cả sinh linh không cách nào phi thăng thành tiên là bởi vì cầu Đăng Tiên đã bị hủy, đến nay vẫn bị long huyết thiêu đốt. Muốn sửa lại cầu Đăng Tiên, cần một Long tộc thuần chủng có huyết mạch phản tổ thuần khiết để dập tắt ngọn lửa long huyết đang thiêu đốt.”
“Mà kẻ sở hữu dòng máu Long tộc thuần chủng ấy, chính là tại hạ.”
[Lời tác giả]
Tiểu Lâm nói mấy lời đó thực ra đã có tính toán lợi ích rồi đó ~
Chương sau sẽ nhẹ nhàng vui vẻ hơn một chút nha ~