[Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng - Chương 144
- Home
- [Xuyên sách] Tiểu Sư Đệ Chỉ Muốn Lười Biếng
- Chương 144 - Chưa từng thua kém bất kỳ ai

Từ khi xuyên vào thế giới trong sách này tới nay, Diệp Kính Tửu luôn phải chịu đựng ràng buộc bởi cơ thể song tính mang thể chất lô đỉnh trời sinh.
Giờ đây, sau khi tạm trú trong một thân xác khác, cuối cùng cậu đã có thể sống tự do như một nam nhân bình thường.
Tuy nhiên, việc tách rời khỏi cơ thể thật và phân tách hồn phách cũng kéo theo những tác dụng phụ khá lớn. Thời gian phân cách càng dài, hồn phách của Diệp Kính Tửu càng dễ rơi vào trạng thái mê man, thậm chí có thể hồn phi phách tán. Bởi vậy, bọn họ cần nhanh chóng tìm được Liễu Khuê Dao và Thẩm Chi, đoạt lại bản thể.
May mắn là hiện tại Diệp Kính Tửu vẫn chưa cần phải lo vấn đề đó.
U Cảnh vốn là chốn hoang vắng, khắp nơi đều là xương khô và u hồn, nguy hiểm trùng trùng. Ngay cả những ma tu cũng cực ít khi đặt chân đến nơi này.
Thế nhưng, kể từ mười năm trước, khi Ma Cung dời về đóng tại U Cảnh, nơi đây ngày càng náo nhiệt. Nhiều tán tu ma đạo tìm đến, mong nhận được sự che chở của Ma Cung, đồng thời hấp thu ma khí nơi đây dốc lòng tu luyện.
Dần dà, nơi này cũng xuất hiện không ít trẻ sơ sinh ra đời, hình thành nên những khu chợ và địa điểm vui chơi mới toanh.
U Cảnh không thích hợp để làm chỗ ở, khắp nơi đều là vách núi và vách đá, hiếm có mặt đất bằng phẳng. Bởi vậy, rất nhiều nơi trong vùng đều được nối liền bằng những cây cầu nhân tạo.
Diệp Kính Tửu và Hoa Bất Tiếu giả trang thành những ma tu bình thường, suốt dọc đường đi đã băng qua không ít cầu vượt.
Mỗi lần bước qua cầu vượt, từ sâu trong vực thẳm đều vang lên tiếng than khóc thảm thiết của các u hồn.
“Đám u hồn này phần lớn khi còn sống đều là những kẻ hung ác cùng cực, có thể nói là chết cũng đáng.”
“Những kẻ hung ác cùng cực? Vậy chẳng phải Ma tôn đại nhân cũng vậy sao?” Diệp Kính Tửu cười đùa nói.
Ma tôn cười khẽ một tiếng, hờ hững liếc xuống đám u hồn nơi đáy vực: “Điều đó còn phải xem Kính Tửu định nghĩa thế nào về hung ác cùng cực.”
“Sát nghiệp của Ma tôn đại nhân quá nặng, không chỉ chém giết yêu tộc, mà ngay cả rất nhiều tu sĩ chính đạo cũng vậy. Ngươi chưa bao giờ quan tâm đến sinh mạng của tầng lớp kiến hôi, luân lý đạo nghĩa. Nếu như đây chưa được tính là hung ác cùng cực, vậy trên đời này còn ai có thể xứng với danh xưng ấy chứ?”
“Bổn tôn trảm yêu, là vì chúng sinh thiên hạ. Bổn tôn chém giết chính đạo, là để quét sạch đám ngụy quân tử đạo đức giả. Về phần hạng kiến hôi… Đã là kiến hôi trong mắt bổn tôn, thì vốn đâu được tính là sinh mạng.”
“Lời của Ma tôn đại nhân, nếu để người khác nghe được, nhất định sẽ bị phỉ nhổ đầy đầu.”
Ma tôn cũng không để ý, chỉ cười nhẹ, đáp: “Chỉ cần Kính Tửu không phải người khác là được rồi.”
Vào những ngày bình thường, khu chợ trong U Cảnh chẳng có gì đặc biệt.
Ngoại trừ việc khí tức ma tu nơi đây tràn ngập, thì khu chợ này cũng không khác mấy với các khu chợ của giới tu sĩ thông thường.
Đa phần bọn họ đều bày bán pháp khí, đan dược, thi thoảng cũng có ma tu bán chút đồ dùng tình thú. Đúng lúc này, có một khách mua nảy sinh cãi vã với người bán, thu hút khá nhiều ma tu xung quanh bu lại hóng chuyện.
Khách mua tỏ vẻ không phục, cao giọng nói: “Cái vòng mắt dê này cùng lắm chỉ là món đồ tình thú bình thường! Ngươi bán mắc đã đành, ta mới chỉ cầm lên xem thử ngươi đã giở trò ép mua ép bán?! Quá quắc thật đấy!”
Diệp Kính Tửu tò mò nhìn qua, nắm ống tay áo Ma tôn lôi kéo: “Đi! Chúng ta tới đó xem!”
Đáy mắt Ma tôn lộ ý cười, mặc cậu kéo đi.
Ở vị trí trung tâm đám đông vây xem, người bán trợn mắt khinh thường, khoanh tay hất cằm trả lời: “Trước khi ngươi cầm lên ta đã nhắc rồi, đồ dùng ở nơi riêng tư thế này không được sờ tay trực tiếp, càng không được tháo bao bì bừa bãi! Vậy mà ngươi đã làm gì? Tự tiện cầm lên rồi còn dùng cái tay bẩn thỉu của mình tháo ra, bóp nắn cái vòng mắt dê của ta! Giờ ngươi bảo ta bán cho ai nữa?!”
“Lúc đầu ta vốn muốn mua thật! Ngươi bảo không mắc! Ai biết thứ này bán tới sáu viên linh thạch trung phẩm?! Sao ngươi không đi cướp luôn cho rồi! Giá đó đủ mua cả ngàn cái vòng mắt dê đấy!”
“Không mua nổi thì cứ nói! Lúc ngươi cầm lên, ta đã giới thiệu rõ rồi, cái vòng mắt dê này là ta cất công đến tận Tù Uyên giết một con yêu thú cấp cao mới lấy được, sau đó còn dùng vật liệu tốt nhất để tỉ mỉ chế tác. Cả thiên hạ này chỉ có đúng một cái! Đừng nói là có thể giúp nam nhân dũng mãnh không ngã, kéo dài thời gian, còn khiến đạo lữ hoá thành dục nữ, rên rỉ uốn éo! Một món hàng tuyệt phẩm thế này, sáu viên linh thạch trung phẩm mà cho là mắc sao? Mọi người nói xem có đúng không?!”
Đám đông vây xem sau khi nghe xong màn đôi co, phần lớn đều đứng về phía người bán, hối thúc khách mua mau trả tiền rồi đi đi.
Khách mua không lay chuyển được miệng quần chúng, đành nghiến răng nghiến lợi, đau khổ móc tiền trả.
Chờ khách mua rời đi, người bán đánh mắt một vòng, lặng lẽ lấy ra một cái vòng mắt dê y hệt ban nãy, thản nhiên đặt lên kệ bày bán.
Diệp Kính Tửu đứng ngoài chứng kiến toàn bộ quá trình, nét mặt có phần vi diệu: “U Cảnh này… đúng là dân phong dũng mãnh.”
“Chỉ là vài thủ đoạn vặt kiếm chút tiền bẩn thôi.” Ma tôn thản nhiên nói: “Nếu khách mua kia cứng rắn, e rằng hôm nay người bán mới là kẻ phải chạy trối chết.”
Lời này ngược lại nói không sai, hai người đang định quay đi xem chỗ khác thì bất ngờ bị người bán đồ dùng tình thú kia tinh mắt phát hiện, lập tức gọi với Ma tôn đại nhân lại, vẻ mặt nịnh nọt, nhiệt tình giới thiệu mấy bộ đồ hoá trang tình thú.
Gã lấy ra một bộ đạo bào hoàn toàn không đứng đắn được chế tác từ nhiều lớp lụa trắng, trước ngực in biểu tượng Liên Tâm Ấn của đệ nhất chính phái – Tiêu Dao, cộng thêm vòng chân bằng tơ trắng, vòng cổ và xích chân, vèo một cái đã đưa đến trước mặt Ma tôn, thao thao bất tuyệt quảng cáo.
“Vị khách quan này! Đây là bộ hóa trang tình thú mà tiểu nhân đã phải dốc lòng quan sát đệ tử phái Tiêu Dao mới chế tác được. Ngài có thể để đạo lữ của mình hoá trang thành đệ tử phái Tiêu Dao, cùng ngài… hưởng hoan lạc dưới gối.” Nói xong, gã còn cố tình nháy mắt ngụ ý với Diệp Kính Tửu.
…A, đây chính là trò nhập vai trong truyền thuyết sao?
Tâm trạng u sầu trong lòng tạm thời bị đè xuống, lực chú ý của Diệp Kính Tửu hoàn toàn bị người bán hàng này thu hút, vẻ mặt cậu biến hoá vi diệu.
“Vậy à…” Ma tôn ẩn ý sâu xa đáp, hắn bỗng vươn tay khoác lên vai Diệp Kính Tửu kéo sát vào lòng, rồi hỏi ngược lại người bán: “Cải trang làm đệ tử phái Tiêu Dao, đương nhiên phải có khí chất tiên phong đạo cốt. Ngươi thấy đạo lữ của bản tôn, có phù hợp làm đệ tử phái Tiêu Dao không?”
“Cái này thì…” Người bán quan sát kỹ Diệp Kính Tửu, không nhìn thì thôi, nhìn kỹ một cái mới giật mình, thiếu niên này dáng dấp xuất chúng, ngũ quan sáng sủa, hoàn toàn mang khí chất của chính đạo. Dù cậu có đang mặc y phục ma tu, trông vẫn giống một nhân vật chính phái giả trang thành ma tu hơn. Nếu không phải trên người thiếu niên có ma lực lưu chuyển, gã thật sự đã nhận nhầm rồi.
“Ta thấy vị đạo hữu này rất có thiên phú giả dạng tu sĩ chính đạo…” Lời còn chưa dứt, người bán chợt chuyển đề tài, nháy mắt mờ ám nói: “Nếu đạo hữu mặc bộ đồng phục này vào, đảm bảo có thể khiến khách quan cảm nhận trọn vẹn khoái cảm chinh phục chính đạo.”
“…Đủ rồi, tới chỗ khác xem đi.” Diệp Kính Tửu thực sự không nghe nổi nữa, kéo tay áo Hoa Bất Tiếu: “Đi thôi.”
“Khách quan muốn mua một bộ tối nay thử không? Tối nay tiệm giảm giá, tất cả đều giảm 20%!”
Ma tôn nở nụ cười, vừa bước đi cùng Diệp Kính Tửu được mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, hắn nhẹ nhàng giơ tay, chiếc lá vàng từ gốc cây khô gần đó rơi xuống, bị ma hỏa thắp lên rồi bay thẳng tới tay người bán.
Hoa Bất Tiếu nghiêng mặt, mỉm cười nói: “Đem tất cả hàng tốt chỗ ngươi tới địa chỉ này, sau đó sẽ có người thanh toán.”
Người bán sững người một lát, khi ánh mắt quét qua địa chỉ khắc trên lá cây, lập tức hít mạnh một hơi, sắc mặt tái nhợt. Gã còn chưa kịp ngẩng đầu đáp lời, vị đại nhân kia biến mất trong biển người.
“Là Ma tôn đại nhân…” Người bán hàng vội cất kỹ chiếc lá khô, mắt lơ đễnh lẩm bẩm: “Chẳng lẽ chuyến này sắp phát tài rồi…”
——
Bị người bán quấy nhiễu một hồi, tâm trạng của Diệp Kính Tửu có chút dở khóc dở cười.
Tuy miệng nói muốn tới chỗ khác xem thử, nhưng khắp nơi ở U Cảnh này thật sự cũng chẳng có chỗ nào để “du ngoạn”. Cuối cùng, hai người lại quay về đình viện trong Ma Cung.
Ma Cung canh gác nghiêm ngặt, kỷ luật nghiêm minh, hễ nhìn thấy Ma tôn đại nhân đều phải đồng loạt quỳ một gối hành lễ, đồng thanh chào.
Hoa Bất Tiếu bị đám thuộc hạ không biết điều này làm phiền lòng, tức khắc xoay người dẫn Diệp Kính Tửu đến Tàng Các của Ma Cung.
Hai người lên đến tầng cao, Diệp Kính Tửu tiện tay rút một quyển tàng thư ra lật xem, hỏi: “Ma tôn đại nhân cũng học được thuật ký sinh từ chỗ này sao?”
“Đương nhiên.” Ma tôn thản nhiên cúi người, che bên người thiếu niên lại, giải thích cho cậu quyển tàng thư này: “Quyển này là thuật Phân Hồn, có thể tạo ra phân thân rối. Bản tôn mà ngươi gặp trong thế giới nhỏ, chính là dùng thuật này.”
“Vậy Ma tôn đại nhân đã học thuật này từ khi nào?”
“Bản tôn nghĩ xem… chắc là vào năm thứ hai sau khi diệt tộc.”
“Diệt tộc?” Diệp Kính Tửu kinh ngạc.
Dù là trong ảo cảnh, Diệp Kính Tửu cũng chưa từng biết Hoa Bất Tiếu từng bị diệt tộc. Chuyện này đối với cậu là tin tức vô cùng mới.
Hoa Bất Tiếu liếc nhìn cậu, cũng không né tránh việc nhắc lại chuyện cũ: “Sau khi Linh Nhi mất không lâu, ta từ đạo nhập ma, giết sạch toàn bộ người Hoa gia.”
Diệp Kính Tửu sững người: “Vậy trong ảo cảnh kia ngươi cũng đã trải qua chuyện tương ttự?”
Hoa Bất Tiếu nhẹ gật đầu.
Diệp Kính Tửu bắt đầu ngẫm lại, khi Hoa Bất Tiếu diệt tộc, lúc ấy cậu đang làm gì?
Lúc đó, Diệp Kính Tửu đang bị giam trong hoàng cung, chuẩn bị cử hành đại hôn với Lâm Thời Chiêu, cậu tuyệt vọng đến mức chỉ mong có thể giết chết Lâm Thời Chiêu phá vỡ ảo cảnh.
Cũng đúng vào đêm ấy, ca ca của Hoa Linh cảm nhận được cái chết của muội muội nhờ mối liên kết máu mủ. Quá khứ bừng tỉnh, hắn lần nữa trải qua đêm địa ngục máu chảy thành sông ấy, từ đạo nhập ma.
Chính là đêm đó…
Trong ký ức, thiếu nữ kia như muốn nói điều gì đó, cuối cùng lại nở nụ cười tươi, giơ nắm tay khẽ vẫy trước mặt cậu: “Diệp Kính Tửu, cố lên nhé!”
Cậu vừa khóc vừa cười rời đi, cam chịu sự chiếm hữu của Lâm Thời Chiêu, nào ngờ đó lại là lần cuối cùng được gặp Hoa Linh.
Diệp Kính Tửu khẽ thở dài.
“Hôm nay tỉnh dậy, tâm trạng ngươi có vẻ xấu. Xảy ra chuyện gì sao?” Hoa Bất Tiếu hỏi.
Cho dù là ai đi nữa, một khi nhận ra mình là người xuyên không, lại chẳng thể gặp lại người thân vốn có, tâm trạng chắc chắn sẽ rất tệ.
“Ta có một giấc mơ…” Diệp Kính Tửu nói: “Trong mơ, các ngươi đều là người trong cuộc, còn ta là kẻ xáo trộn nhân quả ban đầu đến long trời lở đất. Quay đầu nhìn lại, nhân quả rối loạn, chính ta cũng đã trở thành người trong cuộc, khiến lòng ta không khỏi rối bời.”
“Có thể phá giải cục diện không?”
“Không giải được.” Diệp Kính Tửu nhún vai: “Xem như ta chấp nhận số mệnh đi.”
“Nếu đã chấp nhận số mệnh, vậy thì phải sống cho vui vẻ một chút.”
“Ta cũng muốn sống thoải mái hơn chứ, Ma tôn đại nhân.” Diệp Kính Tửu bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Hoa Bất Tiếu: “Chỉ là… ngươi, các ngươi… có chịu buông tha cho ta không?”
Ma tôn vẫn giữ nụ cười, ánh mắt giao nhau với Diệp Kính Tửu, ánh nhìn nghiêm túc mà sâu sắc: “Không.”
“Vậy…”
“Bản tôn còn chưa nói với ngươi, giờ đây bản tôn đã phá cảnh, giống như Sầm Lan, bước vào Độ Kiếp kỳ đại viên mãn. Hiện tại, so với y, bản tôn đã không còn ở thế tuyệt đối yếu thế nữa. Nhưng… tất cả những điều đó đều không quan trọng, bản tôn chỉ muốn nói—”
Hoa Bất Tiếu thản nhiên nói, rồi kéo gần khoảng cách giữa hai người. Khoảnh khắc đó, hắn không hề che giấu tình cảm mãnh liệt của mình dành cho thiếu niên trước mặt.
“Tình yêu ta dành cho ngươi, chưa từng thua kém bất kỳ ai.”